Chap 8: Buổi huấn luyện (Phần 2)

Bắt đầu rồi, cả Nabi và Jeff đều chạy như bay leo tới vách núi. Và quả thật không ngoài dự đoán, Jeff có phần nhanh hơn, linh hoạt hơn so với người học trò 13 tuổi còn ngây ngô của mình.

"Liệu em ấy có theo kịp chế độ huấn luyện này không?" – Liu vừa theo dõi buổi huấn luyện một cách chăm chú, vừa có chút lo lắng.

"Nếu như chút bài huấn luyện về thể chất này mà không hoàn thành được thì làm sao mà đủ khả năng làm proxy cho Slendy chứ? Nên là đừng lo lắng quá, em ấy sẽ làm được thôi." – Puppeteer xuất hiện bất thình lình đằng sau khiến cho mọi người có chút giật mình.

Lúc đầu, anh đã nhắm cô là nạn nhân tiếp theo của mình. Anh muốn giải thoát cô khỏi cuộc đời đầy rẫy những bi thương và đau khổ này. Nhưng kì lạ thay, sức sống của cô vô cùng mãnh liệt, khát khao được sống của cô ngày càng lớn. Cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi siêu năng lực của anh.

Tới khi anh kiệt sức, anh quyết định sẽ kết liễu cô gái này một cách đau đớn, Slenderman đã xuất hiện ngăn cản. Ngài ấy cảm thấy cô gái này có một nguồn năng lực rất đặc biệt. Và có lẽ khi đó, cái tên Lillian đã để lại ấn tượng trong lòng anh.

"Này, cậu đang nghĩ cái gì vậy?" – Bloody Painter nhìn Puppeteer có chút lo lắng.

"À không sao đâu, tôi chỉ nghĩ lại về một vài việc cũ thôi." – Puppeteer cười trừ.

"Mấy anh nhìn xem, anh Jeff sắp quay lại rồi, chị Nabi thì cũng theo ngay sau đó thôi." – Sally ôm chặt Charlie mừng rỡ

Nabi trên người đã bắt đầu thấm kha khá vết thương, những vết xước, vết cành cây đập vào và cả vết khi bị té nhưng tốc độ của cô không hề giảm. Cô quyết tâm phải theo kịp Jeff – một người mà cô từng cho là sẽ chẳng bao giờ theo kịp.

"Cuối cùng cũng xong một vòng..." – cô thầm nghĩ: "Phải cố lên... Ngày hôm nay còn dài."

----------------------

Tối đến, Nabi ở trong phòng, một mình nhìn lại bản thân trong gương. Vết xước, vết bầm do những bài huấn luyện của Jeff hòa cùng với những vết sẹo do bị bạo hành khiến cho cơ thể cô trông thật kinh khủng.

Cô thở dài, lấy chiếc hộp sơ cứu gần đó bắt tay vào với việc tự băng bó vết thương.

"Chị vào được không?" – một giọng nói ấm áp phát ra từ ngoài cửa.

Giọng nói này... cô đâu hề quen? Người chị duy nhất cô thân thiết chỉ có Lulu. So với giọng nói của cô gái không mắt thì người chị này có một sự mạnh mẽ trong giọng nói chăng? Nó mang lại cảm giác an toàn cho người nghe.

"Vâng, chị vào đi ạ." – cô vẫn đang loay hoay với phần vết thương đằng sau lưng.

Nhìn qua cô gái với ngoại hình khá đặc biệt, cô có chút ấn tượng bởi con mắt đồng hồ trên mặt cô, con mắt còn lại là một màu xanh lục khá đặc biệt. Miệng cô được khâu bởi những sợi chỉ trông khá đẹp mắt. Còn về thân hình? Có thể nói là vô cùng hoàn hảo. Đây chính là Clockwork.

"Dạ... em chào chị ạ. Chị vào đây có việc gì không ạ?" – mặc cho những vết thương chưa được quấn băng xong, cô đứng dậy cúi chào Clockwork vô cùng lễ phép.

"Em mau ngồi xuống đi, chị sẽ giúp em băng bó vết thương." – "Vâng ạ."

Cô rõ ràng không hề thân thiết với chị ấy, nhưng thật kì lạ, chị ấy vẫn luôn đối tốt với cô. Điều này làm cho cô có chút ấn tượng, tuy vậy, cô vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

"Mau cất kim châm đi, chị sẽ không làm hại em." – Clockwork nhìn cô với ánh mắt kiên định.

"Dạ..." – "Lý do chị tìm đến em là vì tối nay, ngài Slendy đã giao nhiệm vụ cho 4 người trong đó có chị và em." - Người chị ấy vừa băng bó vừa nói

"Nhiệm vụ gì vậy chị?" – "Giết đoàn phóng viên và cảnh sát đang sắp tiến vào khu rừng này. Xong rồi" – "Dạ, em cảm ơn nhiều."

-------------------

Xuống nhà, hai người khác đã đợi cô và Clockwork ngay cửa. Một người đeo chiếc mặt nạ trắng và đôi mắt đen trống rỗng, tay kia cầm một cây xà beng. Người kia mặc chiếc áo hoodie vàng, cầm chắc cây súng lục trên tay. Đây chắc hẳn là đôi bạn thân huyền thoại – Masky và Hoodie.

"Xuống rồi hả? Em có sao không?" – Masky nhìn cô hỏi han.

"Nếu như không chịu nổi thì đứng đằng sau anh nhé, dù sao thì tên Jeff cũng hơi quá rồi, cho một đứa bé 10 tuổi tập luyện với chế độ như vậy." – Hoodie tiếp lời.

"Em ấy 13 tuổi." – Clockwork sửa lại.

"Dạ vâng nhưng em có thể theo kịp ạ." – Cô mỉm cười đáp.

So với những người lạnh lùng lúc trước như Jeff hay Helen thì Masky, Hoodie và Clockwork lại đối xử khá ấm áp đối với những hậu bối mới bước vào như cô. Có lẽ, kiếp này cô sẽ không chết thảm nữa đâu.

-------------------

"Bọn chúng kìa, cảnh sát mang vũ trang khá nhiều đấy." – Masky lên tiếng

"Chỉ là một vài món vũ khí thôi. Tôi với cậu xử lý nào." – Clockwork tiếp lời.

Sau khi Clockwork và Masky rời đi, Hoodie gỡ chốt súng chuẩn bị bắn thì có một người xuất hiện từ đằng sau cô và Hoodie chỉa súng vào đầu cô.

"Thì ra khu rừng này xảy ra nhiều người là do tụi mày làm." – giọng nói khàn khàn ghê rợn của một thợ săn vang lên

Nhìn qua bóng dáng của người đàn ông này, hắn chính xác là kẻ đã giết rất nhiều loài động vật mà cô chăm sóc trong khu rừng này.

"Mau bỏ súng xuống nếu không thì con bé này sẽ mất mạng." – hắn ta cười bẳng giọng điệu khinh bỉ

"Vậy phải xem là ai mất mạng trước đã." – Hoodie không chần chừ gì mà chỉa thẳng súng vào đầu tên thợ săn kia.

Cả hai người không ai dám bóp còi. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm cả ba.

Nabi thở dài rồi dùng kim châm lén đâm vào hắn ta. Trong bao lâu, hắn bắt đầu cảm nhận được cơn đau giữ dội từ trong người. Tim, gan, thận hay mạch máu đều bắt đầu trở nên khó hoạt động.

Cô được đà đạp vào chân hắn rồi chạy ra để cho Hoodie kết liễu tên này.

Xong xuôi, cả hai cùng lao tới khu đông người kia để hỗ trợ Clockwork và Masky.

Quả thật, toàn bộ trang bị hay vũ khí đều thuộc loại tối tân nhất nên những nhát dao hay cây xà beng đều hoàn toàn vô hại với bọn họ. Cả hai đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, trên người đã có rất nhiều vết thương.

"Khó khăn rồi đây." – Hoodie nói thầm

Im lặng một lát, cô quyết định lên tiếng: "Anh Hoodie, em có một cách."

----------------------------

Ngay lúc đó, khi đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cả Masky và Clockwork nhìn thấy hai con bướm độc không biết bay từ đâu đến. Họ nhận ra ngay đó chính là Nabi.

"Em có chắc là kế hoạch này được không?" – Hoodie đúng một góc lo lắng.

"Không chắc lắm nhưng em biết nếu mình không làm gì hai người họ có thể sẽ bỏ mạng.Vậy nên hãy xem như là một ván cờ đặt cược tính mạng đi." – Nabi mỉm cười

Hoodie cũng có chút bất ngờ trước câu trả lời của cô. Liệu rằng trước mặt anh có phải là cô bé 13 tuổi không? Anh hoài nghi.

Bên phía cảnh sát, họ cũng bắt đầu để ý tới hai con bướm kì lạ cứ bay xung quanh, họ ra lệnh bắn hai con bướm ấy.

Ngay lập tức, cô sử dụng dịch chuyển tức thời kết hợp với những khả năng mà Jeff đã huấn luyện cô buổi sáng mặc cho những vết thương đã bị hở ra để thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt đám cảnh sát để đặt bom hẹn giờ.

Hoodie cũng làm việc của mình. Anh thay đống đạn sắt của mình thành bom khói so le nhau rồi cố gắng nhắm bắn vào những điểm mà Nabi đã dặn.

Bom khói đã che mờ mắt cảnh sát, bướm độc đã thành công dùng axit làm tan chảy còng sắt nhưng khả năng dịch chuyển của cô vẫn còn "chập chờn". Cô chưa thể thành công làm chủ được nên đã bắt đầu bị kiệt sức.

Một viên đạn bay xuyên qua vai cô, viên còn lại bay qua chân cô. Vết thương trên người cũng đã hở nhuốm máu cả chiếc áo trắng cô đang mặc. Cả người cô đau đớn nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy.

"Masky, cậu mau yểm trợ Nabi nhanh lên." – Clockwork lo lắng.

"Tôi biết rồi." – Masky vội lấy thanh xà beng.

"Mau bắn đi!" – "Rõ thưa đội trưởng."

Khắp mọi nơi chỉ toàn bom đạn và lửa đỏ, ai nấy đều bị thương khá nặng. Bỗng, một luồng năng lượng màu đỏ trong người cô bắt đầu tỏa ra.

Trước sự bất ngờ của mọi người, Nabi bỗng mọc tai và đuôi và cô hoàn toàn có thể đi lại bình thường mặc cho máu vẫn còn đang chảy, khả năng sử dụng độc dược cũng tăng gấp mấy lần so với thường ngày.

Chỉ trong chốc lát, tất cả những ai đang đối đấu với bọn họ đều chết vì độc. Cô ngã xuống, trở về hình dạng ban đầu và ngất đi trong vòng tay của Clockwork.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro