Chapter 11

[ Thảo Luận Về Buổi Tối Kì Lạ ]
_____________________

Giống như thường lệ, các Creepypastas sẽ làm những việc riêng của chúng xung quanh nhà, đến gặp tôi và nói chuyện hoặc dành thời gian và những thứ khác... Nhưng nó thực sự rất tuyệt.

Một nụ cười xuất hiện trên môi tôi khi tôi tiếp tục nấu ăn, cho đến khi tôi cảm thấy một vật nặng trên chân mình. Tôi nhìn xuống để thấy Toby không đeo kính và miếng bảo vệ miệng.

" Y-Y / n. Tôi thực sự muốn n-nói chuyện với cậu... Cậu có thời gian không ?"

" Tất nhiên là có." Tôi quỳ xuống trước mặt anh ấy.

" Lại là về Masky sao ?"

" Không... Đó là về..." Anh hít vào và thở ra.

" Y / n, ở đây thật sự rất tuyệt và tôi yêu nơi này và cả cậu nữa. Chỉ là... Ngày càng nhiều bạn bè của tôi xuất hiện và cậu phải chăm sóc họ... Tôi cũng nhận thấy rằng cậu thực sự thể hiện sự chú ý đến tất cả mọi người và... Ch-Chà, điều đó có làm cho mối quan hệ giữa chúng ta trở nên xa lạ hơn. Phải không ? "

Anh nói với vẻ chán nản, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thực sự không biết anh ấy nói "mối quan hệ" theo cách nào, nhưng tôi có thể nói rằng anh ấy đang buồn. Chàng trai tội nghiệp bắt đầu cảm thấy cô đơn và lẻ loi khi không có tôi, và đó là sự thật. Kể từ thời điểm những người khác đến, tôi phải dành ít thời gian hơn cho anh ấy.

" Tôi có còn xứng đáng và được cậu yêu thương không. Tôi vẫn là người mà cậu thích nhất chứ ?" Anh ấy tiến lại gần tôi một bước.

Dù đó có phải là sự thật hay không, tôi vẫn mỉm cười và bế anh ấy lên bằng hai tay.

" Toby, tôi xin lỗi vì tôi đã không thể để ý đến cậu gần đây. Tôi hứa là tôi sẽ bù đắp cho cậu khi tôi có thời gian. Và hơn nữa, cậu vẫn là người mà tôi thích nhất. Nhưng đừng nói với người khác, họ sẽ ghen tị đấy." Anh ấy mỉm cười và ôm lấy má của tôi.

" C-Cảm ơn... Tôi yêu cậu rất nhiều, Y / n !"

" Tôi biết. Tôi cũng yêu cậu, vị vua bánh quế nhỏ của tôi ~"

Trong khi đó, một Creepypasta nào đó từ phòng khách nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ ghen tị...

Toby cười khúc khích trông rất vui vẻ. Tiếng cười khúc khích của anh đột nhiên dừng lại.

" Y / n, sao tôi ngửi thấy mùi gì đó— "

" THÔI CHẾT, TÔI ĐANG NẤU ĂN !!!"

____________________

" Tuy nhiên, chúng vẫn ngon."

" Cảm ơn, Brian..."

" Tôi đồng ý, nó vẫn ngon mà !" LJ cười khi anh ấy tiếp tục ăn khoai tây của mình.

" Có bị cháy hay không, ta vẫn không thể ăn những cái này."

" Xin lỗi EJ, tôi hoàn toàn quên mất nó... Nhưng làm ơn, thử xem ?"

" Tôi đã nói là mình—"

" Vậy thì chúng là của tôi !!" LJ ngắt lời anh khi anh gắp thức ăn và nuốt xuống cổ họng.

" Cô Y / n, đồ ăn rất ngon !" Sally thốt lên khi một số người khác gật đầu, bao gồm cả Ann.

" Cảm ơn. " Tôi cười ngượng.

" Chà, tôi tin rằng cô và bố Slender sẽ là một cặp hoàn hảo. Thật tuyệt khi gọi cô là "Mẹ". Thế là tôi đã có bố và mẹ rồi !" Sally cười tươi mà nói to.

Những người khác lập tức sững sờ và khom người ăn, vì nét mặt của họ trở nên u ám.

" À... Sally, tôi không nghĩ rằng đây là một ý kiến ​​hay..." Masky cố gắng nói một cách tử tế, bình tĩnh nhất có thể.

" Ừ, tôi đồng ý... H-heheh... " Toby từ từ gật đầu và những người khác cũng vậy.

" Hả... Thế có ai muốn ăn món tráng miệng không nè ?" Tôi cố lết qua chủ đề khác.

" Có !!!" Hầu hết các chàng trai hét lên sau đó họ chạy đến chỗ tôi. Tôi thờ dài một hơi. Tôi cho tất cả chúng ăn bánh quế, bánh pho mát, kẹo, thận hoặc bất cứ thứ gì chúng muốn...

Thế là đã hết một buổi ăn tối rồi, đã đến lúc leo lên giường và đập mặt mình vào chiếc gối mềm mại ~

============================

Đố các bạn là Creepypasta nào đứng ở ngoài cửa nè. Tác giả còn hào phóng làm hẳn một chương riêng về người bí ẩn đó luôn ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro