Chapter 2
[ Một Người Bạn Mới ?!! ]
____________________________
8:08 sáng, Toby vẫn đang ngủ.
Tôi đã dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai chúng tôi. Thật tuyệt khi có ai đó thức dậy cùng, ăn sáng,.....
Hôm nay tôi định đưa Toby ra ngoài. Tôi muốn dành một chút thời gian chỉ dành cho hai chúng tôi.
Tôi vui vẻ vào bếp, làm bánh kếp. Tôi muốn đảm bảo không cho Toby ăn quá nhiều đường, vì vậy tôi cũng chuẩn bị một quả táo và một ít nước cam. Nhưng vì anh ấy còn nhỏ nên tôi sẽ cho anh ấy một chiếc cốc nhỏ để làm đĩa.
Mùi bánh xèo tỏa ra khắp nơi khiến bụng tôi cồn cào. Tôi cắt hai miếng nhỏ và đặt chúng vào cốc của Toby và đi đánh thức anh ấy.
Anh đang yên giấc ngủ ngáy. Tôi nhẹ nhàng chọc vào lưng anh.
" Dậy đi Toby. Đã đến giờ ăn sáng rồi, tôi làm bánh kếp ngon với táo và một ít nước cam."
Anh ấy từ từ tỉnh dậy và nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt ngái ngủ. Anh ta nhanh chóng đứng dậy và trèo lên tay tôi, để lại miếng bảo vệ miệng và kính bảo hộ trên giường.
Tôi bước vào bếp và đặt anh ấy lên bàn. Tôi có thể thấy anh ấy mỉm cười khi nhìn thấy những chiếc bánh kếp. Anh ấy bắt đầu ăn với tôi một cách lặng lẽ, thỉnh thoảng lại co giật, nhưng anh ấy có vẻ thoải mái hơn với tôi. Tôi rất vui khi thấy cậu ấy dần trở nên —
" Cậu sống một mình à ?"
" À, ừ... Tôi đã từng sống một mình trước khi cậu đến. Điều đó khiến cuộc sống của tôi thực sự nhàm chán... Và..."
Tôi không biết nên nói gì nữa. Chỉ đơn giản là nó tẻ nhạt không có gì hay ho, thú vị cả. Một ngày của tôi chỉ vọn vẹn đi làm, ăn uống, ngủ...
" X-Xin lỗi... Tôi nghĩ mình không nên nói những chuyện đó trên bàn ăn."
" À, không sao đâu, Tony."
" Là Toby mới đúng."
"Y-Yeah, xin lỗi, ý tôi là Toby..."
Anh hơi mỉm cười.
"Như tôi đã nói... Tôi đã nghĩ đến việc nhận nuôi một con vật để bầu bạn, nhưng cuối cùng tôi đã chọn cậu."
" Tại sao ?"
" ... Bởi vì cậu trông cô đơn và đặc biệt ở một số khía cạnh."
Tôi nhận thấy rằng anh ấy hơi đỏ mặt. Anh ấy lầm bầm "cảm ơn" hơi khó nghe, nhưng tôi đọc được môi anh ấy. Tôi đã cười.
Tôi quyết định thay đổi chủ đề...
" Hôm nay là một ngày đẹp trời, cậu có muốn đi dạo phố với tôi không ???"
" Chắc chắn rồi, Khi nào !!?"
" Bất cứ khi nào cậu muốn." Tôi vui vẻ mỉm cười trước sự đáng yêu của anh.
" Y / n, t-tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi kh-không ?"
" Đó là gì thế ?"
" Nếu bây giờ có thêm một Creepypasta nữa, cậu có sẵn sàng nhận nuôi thêm không ?"
" ... Sao cậu lại hỏi cái đó ?" Tôi nghiêng đầu.
" K-Không có gì, chỉ hỏi... Cậu có muốn không?"
Tôi nghĩ về nó một chút và mỉm cười.
" Chà, tôi không phiền đâu. Tôi thích có bạn, thật tuyệt khi thức dậy và dành cả ngày lẫn đêm với những người nhỏ bé như cậu ~" Anh hơi đỏ mặt.
" Tôi mong rằng các cậu sẽ vui vẻ khi ở lại đây."
" Tất nhiên chúng tôi sẽ như vậy, cậu là một người tốt, tôi cá rằng tất cả họ sẽ thích cậu !"
" Ý cậu là gì ?"
" Khỉ thật! K-Không có gì ... H-Hehe ..." Anh gãi đầu khi nấc lên. Anh ta đã hành động kỳ lạ, nhưng tôi không để ý.
Sau khi kết thúc buổi ăn sáng. Tôi quyết định đưa Toby đi dạo trong công viên. Tôi đang mặc chiếc áo hoodie yêu thích của mình và anh ấy đang nép sát vào vai tôi, ngắm cảnh, thi thoảng lại giật mình. Anh ấy sẽ sợ hãi khi mọi người nhìn anh, sợ rằng họ sẽ nhìn thấy anh ấy, nhưng lại tò mò về thế giới rộng lớn hơn xung quanh anh ấy.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế dài, chia sẻ kem, nghe nhạc và chụp một vài bức ảnh.
Trong khi nói chuyện với anh ấy, tôi cảm thấy có thứ gì đó túm tóc và leo lên. Tôi có ý định giơ tay lên xem thử cái gì đã gây ra cơn đau đó.
" Tôi-Không có gì đâu, tôi chắc chắn về điều đó !!" Toby ngây thơ thốt lên.
" Không, có thứ gì đó trên tóc tôi, tôi chắc chắn về nó." Tôi cố gắng tìm kiếm.
" K-khoan. Tôi-Tôi sẽ gỡ nó ra khỏi người cậu !" Anh ta nói và leo lên tóc tôi sau đầu.
" Được rồi..." Tôi nói không chắc về những gì đã xảy ra với anh ta. Có lẽ đó là những gì Stefanie nói với tôi, rằng tính cách của Toby có thể thay đổi rất nhanh, vì vậy đây có thể là lý do.
" Đó là một con nhện tí hon. Nhỏ hơn tôi, t-mặc dù vậy. Tôi đã đá nó ra." Anh ấy cười một tiếng ngắn, khiến tôi cũng phải mỉm cười theo.
" Được rồi, cảm ơn."
" Không sao. C-Chúng ta hãy tiếp tục đi dạo một vòng."
____________________
Vài giờ sau, chúng tôi đã về đến nhà. Tôi thở dài thườn thượt.
" Ngôi nhà thân yêu..."
" Thật kỳ lạ khi gọi nơi này là "Nhà"..."
" Tôi biết, Toby. Nhưng cậu sẽ quen với nó. Cậu có vui với chuyến đi hôm nay không ?"
" V-Yeah !"
" Tôi rất vui. Tôi phải đi vệ sinh, cậu chờ nhé. "
____________________
Khi tôi ra khỏi phòng tắm và đi kiểm tra Toby, tôi thấy anh ấy đang đóng túi của tôi. Tôi nhướng mày.
" Toby, cậu đang làm gì vậy ?"
Anh ta nhảy lên và nhanh chóng đóng nó lại.
" K-Không có gì. Tôi chỉ là, u-uh ..... -shit! Uh... -Đang cố gắng tìm một ít bánh quy, đúng là thế !"
"....."
Tôi nhìn anh ta chằm chằm. " Được rồi, nhưng đừng làm vậy nữa khi chưa được phép của tôi... Tôi sẽ cho cậu một mảnh nhỏ và thế là xong."
" Được rồi..." Anh nói và thở phào nhẹ nhõm...
____________________
Tôi đưa Toby đi ngủ, vì Stefanie đã bảo tôi thường xuyên đưa Toby đi ngủ, vì anh ấy sẽ rất dễ mệt mỏi vì kích thước của mình.
Lúc đầu anh ấy không muốn, nhưng tôi đã hứa với anh ấy một ít bánh quế vào buổi tối nếu anh ấy cư xử và ngủ trong vòng chưa đầy một phút.
Điều tốt ở Toby là anh ấy sẽ ngủ rất nhanh và thức dậy dễ dàng.
Tôi đang đọc một fanfiction trên Wattpad, nhưng lại đặt máy tính trên giường của tôi để vào bếp và uống một ít nước.
Tôi sững người khi nhìn thấy một con người nhỏ bé, cỡ Toby đang ngồi trên bàn.
Anh ta có mái tóc đen, đôi mắt xanh, anh ta có một chiếc mặt nạ trên đầu nhưng anh ta không đeo nó. Anh ấy mặc một bộ trang phục màu xanh dễ thương và anh ấy có vẻ rất tập trung vào bức vẽ mà anh ấy đang vẽ.
Một Creepypasta khác ?!!
Làm thế nào mà anh ta lại ở trong nhà của tôi nhỉ.
Đôi mắt của cậu bé dễ thương quay sang nhìn tôi và quả cầu màu xanh da trời của nó mở to. Tôi nhanh chóng đưa tay lên để phòng vệ.
" Đ-Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm tổn thương cậu. Tôi hứa..."
Anh ấy chẳng nói gì cả. Đây hẳn là không muốn nói chuyện với tôi à ?
Anh ấy không nói, anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi không biết nên làm gì trong tình huống này.
" Tôi biết cậu có thể nói chuyện. Tôi đã xác nhận điều đó với Toby."
Anh ấy vẫn không nói.
" Ít nhất thì hãy trả lời tôi. Làm sao cậu lại ở đây ???"
" ....Tôi đã bị lạc và khi tôi nhìn thấy Toby trên vai cậu, tôi đã cố gắng bắt kịp cậu và trèo lên và trốn vào trong túi của cậu. Toby đã biết, nhưng anh ấy chưa muốn cho cậu biết. "
" Oh, được rồi... Cậu có đói không ?"
" Không... Tôi đã ăn một ít bánh quy trong túi của cậu. Xin lỗi..."
" Không sao đâu, tôi cá là cậu đã rất đói. Và... Tên cậu là gì?"
" H-Helen "
____________________
Cả hai chúng tôi quay lại nhìn thấy Toby bên ngoài phòng ngủ của tôi, đang nhìn chúng tôi.
" Này, Toby. Rất vui được gặp lại, đừng lo lắng, tôi đã gặp cậu ấy rồi."
" Oh, c-cảm ơn "Hoạ sĩ đẫm máu"... "
" Cái gì, Uh... Vậy còn Helen ?"
" Ừ, nhưng đôi khi người ta gọi tôi là "Họa sĩ đẫm máu"."
Họa sĩ đẫm máu. Tại sao là đẫm máu nhỉ ?
Và tại sao họ thậm chí còn được gọi là Creepypasta Họ thật sự đáng yêu thế cơ mà. Không lẽ sự đáng yêu đó có thể gây chết người ???
" Được chứ... ?"
Toby chạy và trèo từ chân tôi xuống bàn, gần với người bạn của mình.
" Và cậu là Y / n, như Toby đã nói với tôi ?" Helen nhìn tôi rồi nói.
" Ừ, đó là tên tôi."
" V-Y / n, tôi biết tôi yêu cầu quá nhiều. Cậu có thể để Helen ở lại với chúng ta không... ?"
Anh ấy trông rất lo lắng, nhưng tôi mỉm cười ấm áp.
" Chắc chắn rồi. Càng nhiều càng tốt." Tôi lại không ngờ rằng, Toby sẽ nhớ kỹ nó.
Cả hai đều nở nụ cười hạnh phúc.
" Cảm ơn cậu đã cho tôi ở lại, nó thực sự rất có ý nghĩa."
" Đừng lo lắng về điều đó. Tôi rất hân hạnh được chăm sóc cho cậu." Tôi nói với sự tự tin trong người.
Helen đã cho tôi xem những bức vẽ nghệ thuật tuyệt vời của anh ấy và anh ấy đã dạy tôi một số mẹo. Giờ thì tôi hiểu tại sao lại là "hoạ sĩ" rồi...
Trong khi tôi đang bận vẽ với Helen, tôi thậm chí còn không nhận thấy Toby đang bí mật ăn rất nhiều bánh quế.
" Vậy, cậu nghĩ gì về bức vẽ của tôi, Helen ?"
" ...Helen ?"
" Nó thực sự tuyệt vời, Y / n nhưng... Tủ đông của cậu đang mở..." Anh chỉ ngón tay ra sau lưng tôi.
Tôi chết lặng theo dấu vết của mình. Với vẻ mặt kinh hãi, tôi từ từ quay lại để thấy tủ đông của mình đang mở...
Và tất cả các bánh quế đã bị mất tích một cách bị ẩn !!!
"...... Khặc khặc."
wwwwweeeeEEEEEEEEEEE ——
" Khoan đã — ! "
Toby đang chạy với tốc độ siêu âm, ném bất cứ thứ gì anh ta tìm thấy trên đường xuống đất, trong khi anh ta đang cười và rất...
Tôi đã chạy ít nhất bốn phút để bắt anh ta vào trong nhà mình, nhưng may mắn là đã bẫy anh ta vào một góc và giữ anh ta thật chặt, không đủ chặt để làm anh ta nghẹt thở, nhưng đủ chặt để không để anh ta thoát ra.
Tôi thở dài một hơi.
" Helen, cảm ơn vì những mẹo dẫn nước, nhưng tôi thực sự cần phải tìm cách đưa Toby vào giấc ngủ, anh ấy thực sự bị thổi phồng và anh ấy đã ăn rất nhiều đường... Điều đó đã không xảy ra, chỉ là tôi đã không cẩn thận... "
" Được rồi, hãy dành thời gian của cậu và đến bất cứ khi nào cậu có thể." Helen cười nói. Tôi mỉm cười trở lại và bế Toby vào phòng của mình.
Helen mơ màng thở dài...
================================
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro