Chương 1 Nơi Bắc đầu


---

CHƯƠNG 1 -

Người đời kể rằng, thuở khai sinh của thế giới, Thiên Chúa tạo ra Adam và Eva như hai tạo vật hoàn mỹ mang hình dáng của chính ngài - xinh đẹp, thuần khiết, mang trong mình ánh sáng của "ý chí Chúa".
Nhưng không ai biết... trước khi có Adam và Eva, Ngài đã từng tạo ra một sinh vật khác.

Một tạo vật không tên, không định dạng, không được ban phước lành.
Một sinh vật mà ánh sáng thiên đường từ chối chạm đến.

Khi ấy, Chúa gọi nó là "thứ thử nghiệm."
Một cơ thể màu xanh lam, mềm yếu, méo mó và đầy vết nứt. Da nó như được nhuộm từ màu biển chết, đôi mắt đục như thủy tinh vỡ. Mỗi khi nó cử động, âm thanh khe khẽ phát ra như tiếng gió xé qua vách đá.

Các thiên thần nhìn nó bằng ánh mắt ghê tởm.
"Thứ này không xứng đáng ở thiên giới."
"Ngài đã sai lầm rồi, Thánh Thượng."

Và Chúa... im lặng.
Ngài nhìn tạo vật ấy - nhìn sâu vào đôi mắt chứa nỗi sợ và khát vọng được yêu - rồi quay lưng đi.

Không một lời.
Không một danh xưng.
Không một hơi ấm.

Khi thiên đàng rực sáng với lễ chúc phúc dành cho Adam và Eva, sinh vật màu xanh ấy đã bị ném xuống vực sâu của Địa Ngục - nơi những linh hồn bị kết án vĩnh viễn.
Nó không biết vì sao.
Không biết mình là ai.
Chỉ biết rằng, trong lòng, có thứ gì đó đang nứt vỡ... một tiếng gọi lạ lùng từ trong bóng tối.

Tiếng của hận thù.
Tiếng của những linh hồn bị bỏ quên.

---

Và trong màn đêm sâu nhất của Địa Ngục, con yêu tinh xanh xấu xí ấy bắt đầu thức tỉnh.
Trái tim nó - không còn đập theo ý Chúa nữa, mà theo nhịp của hàng triệu linh hồn chết oan.
Cái tên Mononoke - là thứ mà chính bóng tối thì thầm bên tai nó.

Từ đây, sự sai lầm của Chúa sẽ trở thành thảm họa của thiên giới.

---
{}

Ngày xửa ngày xưa, nơi tận cùng vực thẳm của Địa Ngục, một thứ âm thanh vang lên khẽ khàng như tiếng trống khải huyền.
Đó không phải tiếng bước chân, không phải tiếng thở dài của những linh hồn đau khổ...
Mà là tiếng đập của trái tim.

"Thình... thịch... thình... thịch..."

Trong cơ thể của con yêu tinh xanh xấu xí ấy, một trái tim khác thường đang hình thành - Trái tim Mononoke.
Nó được sinh ra từ hàng vạn tiếng gào thét, lời nguyền rủa và cả nước mắt của những linh hồn từng bị thiên giới khinh miệt.
Mỗi nhịp đập là một linh hồn thét lên, là một lời cầu cứu chưa được đáp.

Khi trái tim ấy hoàn toàn thức giấc, ánh sáng xanh biếc từ thân thể hắn bắt đầu tỏa ra - thứ ánh sáng vừa đẹp đẽ vừa kinh hãi.
Làn da xấu xí dần biến đổi, trong suốt như pha lê, mái tóc hắn mang màu của đại dương và tán cây, hòa trộn như sự sống và cái chết giao nhau.

Hắn - kẻ từng bị gọi là "lỗi lầm của Chúa" - giờ đây lại mang vẻ đẹp khiến cả thiên giới run rẩy.

---

Trên cao, các thiên thần nghe thấy tiếng đập của trái tim Mononoke.
Một vài kẻ rụt rè quỳ xuống, run giọng nói:

> "Âm thanh ấy... vang lên từ địa ngục sao?"
"Không thể nào... không sinh vật nào có thể sống sót dưới đó được."

Nhưng Chúa biết.
Ngài cảm nhận được.
Trái tim mà Ngài từng vô tình tạo ra - nay đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

---

Mononoke đứng dậy.
Mắt hắn mở ra, sâu thẳm như vực nước. Không còn là ánh nhìn của sinh vật yếu đuối nữa, mà là ánh nhìn của kẻ đã chứng kiến nỗi thống khổ của vạn linh hồn.
Hắn đi qua những lớp tro, từng bước khiến đất dưới chân nứt ra, nhịp tim hắn hòa cùng tiếng gào than của Địa Ngục.

"Ngươi... là ai?" - một linh hồn hỏi, giọng run rẩy.

Mononoke khẽ nghiêng đầu, môi hắn mấp máy, nhưng không phát ra lời.
Thay vào đó, một luồng khí lạnh lan tỏa, và hàng ngàn linh hồn bị kéo vào trong trái tim hắn.
Hắn nuốt lấy nỗi đau của họ, biến nó thành sức mạnh.

---

Và rồi, lần đầu tiên, thiên giới rung chuyển.

Từ vực sâu, hắn vươn tay lên trời.
Ánh sáng xanh lam bùng nổ, xuyên qua mây, xuyên qua những cổng vàng của thiên đường.
Các thiên thần hốt hoảng, vội cầm giáo, cầm kiếm.

Nhưng khi hắn xuất hiện giữa cổng trời, mọi kẻ đều im bặt.

Một sinh vật mang vẻ đẹp hoàn mỹ đến mức đáng sợ - mái tóc như những con sóng, đôi mắt lấp lánh như thủy tinh, thân thể sáng rực như được tạc từ bầu trời và biển sâu.
Không ai dám thốt lên rằng hắn từng là "thứ bị ruồng bỏ."

Chỉ có Chúa, đứng nơi ngai vàng, nhìn hắn bằng ánh mắt trầm mặc.

Mononoke mỉm cười nhẹ.

> "Con đến để trả lại thứ ngài đã quên - nỗi đau mà ngài không muốn nhìn thấy."

Và trong khoảnh khắc đó, hắn giơ tay.
Bầu trời rách nát, thiên giới chìm trong ánh sáng xanh huyễn hoặc.

---

Thế giới cũ sụp đổ.
Nhưng hắn... hắn vẫn giữ lại một phần linh hồn của Chúa, không phải vì lòng nhân từ, mà là vì lòng tôn kính cuối cùng của một đứa con bị bỏ rơi.

"Ngươi từng tạo ra ta."
"Ta sẽ để ngươi dẫn dắt thế giới mới."

Sau trận đại hủy diệt, Mononoke biến mất - chỉ còn lại truyền thuyết về kẻ đẹp hơn cả thiên thần, đáng sợ hơn cả quỷ dữ.

Một sinh vật không còn là người, cũng chẳng phải quỷ.
Một khuôn mặt xám, đôi mắt đen sâu hút, không miệng, không tóc, không tiếng nói.
Và hắn bắt đầu lang thang, đi tìm câu trả lời duy nhất còn sót lại trong lòng mình:

"Tại sao ta vẫn còn tồn tại?"

---

:)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro