Chương 6 End


Paris về đêm lạnh lẽo hơn thường ngày. Mưa lất phất rơi, hòa cùng ánh đèn đường nhấp nháy.
Malta, lúc này còn nhỏ, đang đứng bên cửa sổ nhà xưởng, mắt ngấn nước. Anh trai Marcel vừa đi ra ngoài, dặn dò vài câu.

Mononoke bước vào. Hắn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, mắt lam sáng như cũ. Nhưng trong lòng, hắn đang tính toán... một việc nguy hiểm: bào mòn tâm trí một kẻ địch nhỏ lẻ mà hắn bắt gặp trước mặt Marcel.

Kẻ địch - một tên tội phạm tham lam, biết chút phép màu đen tối, vừa muốn đe dọa Malta vừa muốn kiểm tra Mononoke.
Hắn cười nham hiểm:

> "Ngươi bảo vệ cậu bé này? Ngươi cũng sẽ phải trả giá thôi."

Mononoke không nói gì, chỉ nhìn thẳng, và... luồng năng lực bào mòn tâm trí bắt đầu len lỏi:

Kẻ địch bắt đầu thấy mọi ký ức vui vẻ, mọi mơ ước đều tan biến.

Hắn la hét, tuyệt vọng, và... cuối cùng chết trong cơn điên loạn tinh thần.

Marcel, vừa từ ngoài về, chứng kiến toàn bộ.

> "Không... không thể nào...!"

Anh ta hét lên, tim loạn nhịp, cảm giác cả trí óc bị bóp méo. Mononoke nhìn Marcel một giây, không nói lời nào.

Malta không thấy gì.

Mononoke... biết rằng hành động của mình sẽ tạo ra nỗi đau mới, nhưng hắn không quan tâm.

> "Đôi khi... phải hy sinh để bảo vệ thứ quan trọng." - hắn nghĩ thầm.

Sáng hôm sau, Mononoke biến mất.
Malta tỉnh dậy, nhà xưởng trống rỗng. Anh trai Marcel cũng biến mất, hoặc điên loạn sau sự kiện hôm qua.

Malta sống sót nhờ họ hàng.

Mononoke rời đi, không ai biết hắn đi đâu.

Trong đêm tối, cậu bé khóc. Mất đi hai người quan trọng, và cảm giác rằng người bảo vệ mình là quái vật len lỏi trong lòng.

Thời gian trôi qua. Malta lớn lên.

Cậu quyết tâm khám phá những vụ án kỳ quái, vừa là thám tử, vừa là cảnh sát.

Ký ức về Mononoke vẫn ám ảnh: đôi mắt lam, dáng vẻ uy lực, và cái chết của người thân.

Một buổi tối, Malta đi tuần tra, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên khu phố cũ.

Một vụ án mới: một kẻ tội phạm biến dạng bị giết.

Malta thấy bóng người đứng giữa hiện trường, không một âm thanh, nhưng aura... Mononoke.

Cậu run, tim đập mạnh.

> "Không... không phải hắn..."

Nhưng chính mắt Malta chứng kiến: Mononoke giết người bằng cách bào mòn tâm trí, lạnh lùng, dứt khoát, như trò chơi nhỏ.

Malta rút súng. Tay run, giọng run run:

> "Dừng lại... ngươi... ngươi là ai?!"

Mononoke quay lại, ánh mắt bình thản. Không nở nụ cười, nhưng ánh sáng lam trong mắt hắn dịu lại... chỉ một chút, nhìn Malta.

> "Cuối cùng... em cũng lớn rồi." - giọng trầm, mang chút cảm xúc.

Malta nhắm súng:

> "Hôm nay... tôi sẽ dừng anh. Chính tay tôi sẽ !!"

Mononoke nhìn sâu vào mắt cậu. Hắn hiểu. Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này, nhưng không ngăn cậu.

> "Em đã sẵn sàng... còn ta... cũng mệt mỏi lắm rồi."

Malta bóp cò.

Mononoke đứng yên, mắt vẫn nhìn thẳng.

Thế giới dường như ngừng lại một nhịp: mưa rơi lặng lẽ, ánh đèn vàng nhấp nháy, gió thổi qua khu phố Rue Cendre.

> "Hết rồi... sao cũng được." - Mononoke thầm nghĩ.

Viên đạn lao tới, đánh dấu kết thúc một chương bi thương của hai số phận.

Malta khóc, tay run, vừa giải thoát vừa mất mát.

> "anh... đã từng là người tôi nhìn thấy đẹp nhất đó ... nhưng giờ... anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm."

Viên đạn đi qua, Mononoke mờ dần trong màn đêm.

Malta khóc, tay vẫn run, vừa giải thoát vừa mất mát.

Ký ức về Mononoke sẽ luôn ám ảnh cậu - kẻ từng cứu, từng hủy thế giới, từng ghét người tốt, giờ trở thành một phần ký ức đau đớn nhưng đẹp đến bi thương.

Paris vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng với Malta, thế giới đã khác:

Cậu là người mạnh mẽ, cảnh sát và thám tử, nhưng luôn giữ trong lòng câu hỏi không lời:

> "Hắn... thực sự là ai?"

Và trong đêm mưa, từng bóng người đi qua, từng ánh đèn nhấp nháy, vẫn còn âm vang của một thứ... sự sống đã trao đổi bằng đau khổ, một "cứu rỗi đen tối" đã hoàn tất số phận của mình.

Mononoke im lặng, và rồi... hình dáng hắn biến dần vào màn đêm, như chưa từng tồn tại.
Chỉ còn lại tiếng tim người và cảm giác trống rỗng - một "Con Yêu tinh xanh Xấu xí " đã hoàn tất số phận.được giải thoát ...

mong rằng ngươi tìm được hạnh phúc của đời mình...

°•~{End}•°

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro