Chương 11: Bản giao hưởng

Kousei đứng giữa sân khấu, nhìn ra khán giả đầy sự mong đợi. Mỗi ánh mắt như một lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào tim cậu. Cậu không thể thoát khỏi cảm giác nghẹt thở, như thể tất cả những kỳ vọng, sự khích lệ và cả nỗi buồn đang dồn về phía mình. Âm thanh dường như đã tắt ngấm, chỉ còn lại sự im lặng vây quanh cậu. Dưới ánh đèn sân khấu chói lọi, Kousei chỉ cảm thấy cô đơn.

Một lúc lâu, tay cậu run rẩy khi đặt lên cây đàn dương cầm. Bàn tay lạnh ngắt chạm nhẹ lên những phím đàn, nhưng ngay khi chuẩn bị bắt đầu, sự trống rỗng lại càng dâng cao trong lòng. Mắt cậu mờ đi vì những giọt nước mắt không thể kiềm chế được. Cậu tự hỏi, có phải mình đã mất đi mọi thứ? Đã mất đi Kaori, người mà cậu từng yêu quý hơn bất cứ điều gì. Đã mất đi âm nhạc, đã mất đi mọi thứ khiến cậu đứng vững.

Kousei nói khe khẽ, như thể tự trách mình:

"Tớ không thể... Tớ không thể làm được nữa."

Cậu đưa tay lên che mặt, không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối, mặc dù xung quanh là ánh sáng chói lọi của sân khấu. Từng giọt nước mắt rơi xuống như những giọt mưa lạnh lẽo. Mỗi giọt nước mắt đều là một phần của cậu, một phần của sự mất mát mà cậu không thể chịu đựng thêm nữa.

Giọng nói của Aiza từ phía sau vọng lại, nhưng Kousei không thể nghe thấy rõ. Tâm trí cậu lạc lõng, không thể tìm ra cách nào để thoát khỏi cơn bão cảm xúc trong lòng. Cậu biết mọi người đang lo lắng cho mình, nhưng những lời an ủi ấy dường như không thể xoa dịu nỗi đau đang dày xéo tâm hồn cậu. Không còn Kaori bên cạnh, không còn những khoảnh khắc vui vẻ cùng cô. Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

"Kaori... Tớ xin lỗi, tớ không thể làm được."

Lời xin lỗi ấy không chỉ dành cho Kaori mà còn dành cho chính mình. Cậu đã hứa với cô, rằng sẽ luôn bên cạnh cô, sẽ chơi nhạc cùng cô. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Kousei, khiến cậu không còn sức lực để đứng vững. Cậu muốn bỏ đi, muốn trốn tránh tất cả, nhưng không thể. Khán giả đang chờ đợi, những người bạn đang hy vọng. Từng tiếng thở dài của khán giả như xé toạc tâm trí cậu.

Kousei đứng giữa sân khấu, cảm nhận rõ từng ánh nhìn của khán giả dõi theo mình. Nhưng tại sao lại thế? Tại sao cảm giác như tất cả đã sụp đổ ngay dưới chân mình? Mọi thứ trở nên mờ mịt, trong khi trái tim cậu đập mạnh, như một cuộc chiến không hồi kết giữa nỗi đau và niềm hy vọng đã tắt ngấm.

Cậu cúi đầu, đôi tay siết chặt bờ vai, nước mắt cứ thế tràn ra, nhưng không phải vì yếu đuối, mà vì cảm giác tuyệt vọng lớn lao đến mức không thể nào tiếp tục được nữa. Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên từ phía khán giả:

"Hắt xì!!!!"

Kousei ngẩng lên, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như dừng lại. Đó là Tsubaki, cô ấy vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng lần này ánh mắt cô không còn chỉ là sự lo lắng, mà là một niềm tin mạnh mẽ.

Kousei nhận ra rằng Tsubaki, bạn bè của cậu, những người yêu quý cậu và muốn thấy cậu tiếp tục, chính là lý do để cậu vẫn còn đứng đây. Cảm giác tội lỗi và sợ hãi của cậu bỗng chốc như bị xé tan bởi ánh mắt của những người bạn, những người luôn tin tưởng vào cậu, vào tài năng của cậu.

Sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên, là Watari và Saya. Không phải một tiếng cười chế giễu, mà là một tiếng cười ấm áp, như một lời khích lệ không lời. Từ họ, Kousei nhận ra rằng mình không chỉ đứng trên sân khấu vì âm nhạc, mà còn vì những người bạn này, những người không bao giờ rời xa cậu, luôn ở đó mỗi khi cậu cảm thấy yếu đuối. Và, tất nhiên, cậu còn đứng đây vì Kaori – vì Kaori, người luôn là nguồn sáng trong cuộc đời cậu.

Những lời động viên nhẹ nhàng ấy dường như là làn sóng ấm áp vỗ về tâm hồn cậu. Kousei nhận ra rằng, dù Kaori không thể ở đây cùng cậu, dù nỗi buồn sâu thẳm đến mức khó có thể chịu đựng, nhưng cậu vẫn có thể chơi đàn, vẫn có thể cống hiến âm nhạc của mình cho những người bạn, cho khán giả, và quan trọng nhất là cho chính bản thân mình.

Cậu đứng thẳng dậy, lau đi những giọt nước mắt, rồi bước tới chiếc dương cầm. Đôi tay của cậu không còn run rẩy nữa, mà dứt khoát và tự tin. Những phím đàn dưới ngón tay cậu bỗng trở nên quen thuộc đến lạ, như thể nó đã ở đó chờ đợi cậu từ lâu. Giai điệu vang lên, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, như một lời tâm sự, như một lời chia sẻ nỗi đau và hy vọng. Đó là âm nhạc của Kousei, âm nhạc được sinh ra từ những cảm xúc mạnh mẽ nhất, từ những điều sâu kín trong trái tim cậu.

Cậu không chơi vì giải thưởng, không chơi vì sự công nhận, mà chơi vì những người bạn của mình, vì Kaori, vì chính bản thân mình. Làn sóng cảm xúc dâng lên, cuốn đi tất cả sự lo âu, để lại một Kousei đang tìm lại chính mình giữa những nốt nhạc ngân vang.

"Tớ sẽ chơi, không vì giải thưởng... mà vì tất cả những người đã tin tưởng và yêu quý tớ. Vì Kaori, và vì mình."

Giai điệu vang lên, êm đềm và sâu lắng, như những dòng cảm xúc mà Kousei cố gắng giữ kín bấy lâu nay. Mỗi nốt nhạc được chơi như một cuộc đối thoại với chính mình, như một hành trình đi qua những ký ức về Kaori, về những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau chia sẻ. Âm thanh bắt đầu trở nên mạnh mẽ, sâu sắc hơn, vẽ lên một bức tranh với những màu sắc u sầu, phản chiếu rõ ràng nỗi đau mất mát mà Kousei đang trải qua.

Khán giả trong khán phòng lặng im, ánh mắt của họ không chỉ dõi theo từng phím đàn mà như đang cảm nhận từng nhịp thở của Kousei. Những người bạn thân thiết cũng ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi cậu, như thể họ cũng đang sống trong những giai điệu này. Kousei không còn cảm thấy cô đơn. Cậu chơi, chơi vì tất cả những người yêu mến mình, và vì Kaori – người đã khiến âm nhạc của cậu trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Giai điệu tràn ngập màu sắc – không chỉ là sự u sầu, mà còn là niềm hy vọng, sự khao khát được tiếp tục sống và chơi nhạc, dù cho những bóng tối luôn vây quanh. Cậu biết rằng mình phải tiếp tục, cho dù mọi thứ có khó khăn đến đâu.

Trở về hôm trước của buổi biểu diễn, Saya và Elaina đang tâm sự với nhau ở phòng ngủ, ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không khí thư giãn. Saya, với ánh mắt tràn đầy háo hức, nói:

"Elaina-san, em nghe nói ngày mai buổi biểu diễn chung kết của Kousei-kun sẽ rất đặc biệt. Em thật sự muốn được chứng kiến em ấy biểu diễn một lần nữa. Chị có muốn đi cùng em không?"

Elaina, trầm ngâm một lúc trước khi trả lời, giọng cô trầm xuống.

"Em biết đó, ngày mai cũng là ngày phẫu thuật của Kaori. Chị nghĩ mình nên đến thăm cô ấy. Cô ấy cần sự động viên, và chị muốn thắp lên tia hy vọng cho cô ấy."

Saya gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ hơi thất vọng.

"Em hiểu mà. Em ấy... Kaori-chan quan trọng, chị phải đi thăm cô ấy. Nhưng em sẽ đi xem buổi biểu diễn của Kousei-kun, thay vì chị, em sẽ là người ở đó để ủng hộ cậu ấy."

Elaina mỉm cười, cố giấu những giọt nước mắt đang dâng lên vì cuộc phẫu thuật của Kaori. Cô nhẹ nhàng vỗ tay lên tay Saya, không để lộ nỗi lo lắng đang bao trùm lấy mình. Dù đã cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng thắt lại khi nghĩ đến Kaori, người bạn mà cô luôn trân trọng. Cô hít một hơi thật sâu, kiên quyết không để cảm xúc bộc lộ ra ngoài.

"Cảm ơn em. Em ấy sẽ không bao giờ quên những người luôn ở bên cạnh, nhất là em."

Saya nhìn Elaina, ánh mắt sáng lên một chút, nhưng bên trong vẫn có sự tiếc nuối. Cô không thể không nghĩ rằng nếu Elaina ở đó, Kousei sẽ cảm thấy có thêm sức mạnh. Tuy nhiên, cô cũng hiểu được quyết định của chị và sẽ thay mặt Elaina đứng ra ủng hộ Kousei.

"Em sẽ đứng thay chị, để Kousei-kun biết rằng có rất nhiều người luôn tin tưởng cậu ấy."

Elaina gật đầu, rồi cả hai cùng im lặng, mỗi người chìm vào những suy nghĩ riêng. Họ biết rằng dù trong hoàn cảnh nào, cuộc sống vẫn tiếp tục, và có những người bạn luôn ở bên nhau, không bao giờ rời bỏ.

Kousei ngồi trước cây đàn, đôi tay của cậu đặt nhẹ lên các phím, giai điệu dần cất lên như một dòng sông cảm xúc đang trào dâng. Từng nốt nhạc như mang theo tiếng lòng của cậu, những kỷ niệm về Kaori hiện lên rõ nét hơn bao giờ hết. Cậu nhắm mắt lại, từng hình ảnh của Kaori như đang được tái hiện: nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đầy năng lượng và cả giọng nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

Cậu cảm nhận như mình được kéo vào một không gian khác, nơi mà ánh sáng dịu dàng bao phủ. Trong không gian ấy, Kaori hiện lên, mặc chiếc váy trắng thanh thoát, tay cầm cây vĩ cầm quen thuộc.

"Cậu đang chơi rất tốt, Kousei. Cứ tiếp tục, đừng dừng lại."

Kousei khẽ nói, giọng nghẹn ngào:

"Kaori... Tớ đã làm cậu thất vọng rất nhiều, phải không? Tớ không thể bảo vệ cậu, tớ không thể..."

Kaori lắc đầu, bước tới gần hơn, ánh mắt kiên định.

"Đừng nói vậy. Cậu đã ở bên tớ, cậu đã cho tớ nhìn thấy thế giới qua âm nhạc của cậu. Giờ hãy cho mọi người thấy con người thật của cậu đi."

Kousei mở mắt, cảm giác tay mình như được dẫn dắt bởi Kaori. Những nốt nhạc bỗng trở nên sống động, từng phím đàn như kể câu chuyện của hai người – một câu chuyện đong đầy cảm xúc, cả những niềm vui và nỗi buồn.

Trong không gian ấy, Kousei tưởng tượng rằng họ đang chơi nhạc cùng nhau. Kaori cầm cây vĩ cầm, từng khúc nhạc hòa quyện với giai điệu piano của cậu, tạo nên một màn trình diễn mà chỉ có họ hiểu. Cậu nhận ra, Kaori không thực sự rời xa cậu.

"Âm nhạc của cậu đã chạm đến trái tim tớ, Kousei. Và nó sẽ chạm đến trái tim của tất cả mọi người. Hãy tiếp tục đi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra."

Kousei hít sâu, tự nhủ:

"Kaori... tớ sẽ không ngừng chơi. Tớ sẽ tiếp tục vì cậu, và vì âm nhạc của chúng ta."

Giai điệu trở nên mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn, phản ánh toàn bộ những cảm xúc mãnh liệt trong lòng Kousei – tình yêu, nỗi đau, và cả lời hứa rằng cậu sẽ tiếp tục sống, tiếp tục chơi nhạc, vì Kaori và vì chính bản thân mình.

Trong không gian ấy, ánh sáng trắng tinh khôi lan tỏa khắp mọi nơi, tạo thành một thế giới huyền ảo, yên tĩnh và thanh bình. Kousei đứng đó, đôi tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, âm nhạc cất lên như dòng suối chảy mãi không ngừng. Ở phía đối diện, Kaori đứng bên cây vĩ cầm quen thuộc, ánh mắt cô ánh lên vẻ kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng. Hai người đối mặt nhau, không cần bất kỳ lời nói nào, chỉ có âm nhạc là sợi dây liên kết họ.

Kaori mỉm cười, trêu chọc:

"Cậu có chắc lần này sẽ không sai nhịp nữa chứ, Kousei?"

Kousei nhẹ nhõm, cười khẽ:

"Nếu cậu không chạy trước thì mọi thứ sẽ ổn thôi."

Âm nhạc bắt đầu. Tiếng piano của Kousei cất lên, ban đầu nhẹ nhàng như tiếng thì thầm, dẫn dắt một giai điệu êm dịu. Kaori hòa vào, tiếng vĩ cầm của cô tựa như những tia nắng đầu ngày, tỏa sáng và tràn đầy sức sống. Từng nốt nhạc như những câu chuyện mà họ đang kể cho nhau, vừa thân quen, vừa mới lạ.

Nhịp điệu bỗng dưng trở thành một dòng chảy mãnh liệt, mang theo tất cả cảm xúc chất chứa trong trái tim Kousei. Đôi tay cậu giờ đây không còn run rẩy, mà di chuyển linh hoạt và mạnh mẽ, như thể chúng đã tìm thấy tiếng nói của riêng mình. Mỗi nốt nhạc như một mảnh ghép của câu chuyện, kể về nỗi đau, niềm hy vọng và lòng kiên cường mà cậu đã trải qua.

Cậu không thể ngăn mình nhớ về Kaori. Hình ảnh cô xuất hiện rõ ràng trong tâm trí, không chỉ như một nhạc công tài năng mà còn là người bạn đã thay đổi cuộc đời cậu. Cô đứng đó, với cây vĩ cầm trong tay, mỉm cười đầy tự tin. Giọng nói tràn đầy nhiệt huyết của cô như vang vọng qua từng nốt nhạc:

"Kousei, cậu nghĩ âm nhạc chỉ là những nốt trên bản nhạc sao? Không, nó là cảm xúc, là cuộc sống, là tất cả những gì chúng ta muốn nói nhưng không thể diễn đạt thành lời."

Kousei thầm nghĩ:

"Kaori, cậu đã cho tớ thấy một thế giới khác, nơi âm nhạc không chỉ là công cụ, mà là cách để sống. Tớ sẽ không bao giờ quên điều đó."

Những ký ức về những buổi tập luyện, những cuộc trò chuyện ban đầu, và cả những lần tranh cãi nho nhỏ khiến nụ cười của cậu hiện lên giữa nỗi đau. Cậu nhớ rõ cái cách Kaori khích lệ cậu:

"Hãy chơi đi, Kousei! Không phải vì ai khác, mà vì chính cậu. Hãy kể câu chuyện của mình cho cả thế giới biết."

Giai điệu chuyển từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt, từ u sầu sang hy vọng. Âm nhạc của Kousei không còn là những nốt nhạc chính xác và hoàn hảo như trong quá khứ, mà là một bản thể sống động, chứa đựng cả linh hồn cậu. Đôi tay cậu như tìm thấy sự tự do, những ngón tay lướt trên phím đàn không còn ràng buộc bởi sự sợ hãi hay những kỳ vọng áp đặt.

Khán giả bị cuốn hút hoàn toàn. Những ánh mắt chăm chú dõi theo cậu, một vài người thậm chí rơi nước mắt, vì họ cảm nhận được rằng âm nhạc này không chỉ là của Kousei mà còn là của tất cả những ai từng trải qua mất mát và đau thương.

"Kaori, cậu ở đây, phải không? Tớ cảm nhận được cậu, ngay trong từng nốt nhạc. Tớ sẽ tiếp tục, vì cậu đã tin tưởng ở tớ."

Giai điệu dâng trào, như một lời khẳng định rằng, dù đau khổ và chia ly có đè nặng đến đâu, âm nhạc vẫn có thể vươn lên, vượt qua mọi bóng tối để mang lại ánh sáng.

Kaori nhắm mắt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng như một lời nhắn nhủ:

"Âm nhạc là nơi chúng ta để lại trái tim mình, nơi cảm xúc tồn tại mãi mãi. Cậu cảm nhận được không, Kousei? Cậu đang mang cả thế giới này vào âm nhạc."

Kousei gật nhẹ, nước mắt lấp lánh trong ánh đèn sân khấu. Dù không nhìn Kaori, cậu cảm giác như cô đang ngồi ngay bên cạnh. Từng phím đàn vang lên không chỉ là âm thanh mà là cả một câu chuyện, là từng nhịp thở, từng giọt cảm xúc hòa tan vào thời gian.

Cậu nghĩ đến mọi khoảnh khắc họ đã chia sẻ: tiếng cười của cô trong công viên, đôi mắt sáng bừng khi cô cầm vĩ cầm, cách cô khích lệ cậu vượt qua nỗi sợ hãi. Mỗi ký ức hiện lên rõ ràng, như một bộ phim chiếu chậm ngay trước mắt.

"Cậu đã chơi cho tớ nghe, giờ thì hãy chơi cho chính cậu. Chơi với cả tâm hồn, Kousei."

Những ngón tay của Kousei chuyển động mềm mại, mang theo cả sự tiếc nuối lẫn quyết tâm. Giai điệu chuyển từ nhẹ nhàng sang sôi động, từ buồn bã sang mạnh mẽ, như thể cậu đang chiến đấu với chính nỗi đau của mình, vượt qua nó và biến nó thành sức mạnh.

Kousei nghĩ thầm, đôi mắt ánh lên niềm tin:

"Kaori, cảm ơn cậu. Cậu đã dạy tớ biết yêu âm nhạc, yêu cuộc sống. Cậu ở đây, trong từng nốt nhạc mà tớ chơi."

Giai điệu dâng trào, cuốn khán giả vào một hành trình cảm xúc mãnh liệt. Những tiếng vỗ tay, tiếng nức nở vang lên từ khán phòng, nhưng Kousei không nghe thấy gì ngoài âm nhạc của chính mình, và tiếng nói của Kaori trong trái tim.

Hình bóng Kaori bước từng bước lùi xa, nhưng không một lời nào thoát ra từ môi cô. Gương mặt cô ánh lên một vẻ buồn bã khó tả, như một lời tạm biệt lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa. Khi cô quay người lại nhìn Kousei lần cuối, đôi mắt ấy chất chứa bao nhiêu ký ức, bao nhiêu lời không nói, như một bức tranh không màu mà ánh sáng đang dần phai nhạt.

Kousei cố gắng gọi với theo, giọng cậu run rẩy:


"Đợi đã... đừng đi mà!"


"Xin tớ bánh caneles nữa đi... giống như trước đây!"


"Gọi điện cho tớ để giết thời gian, giống như cậu vẫn thường làm!"

Cậu cố tiến về phía trước, nhưng mỗi bước chân như bị níu chặt bởi một sự thật không thể phủ nhận. Cậu hét lên, tiếng nói bị bóp nghẹt bởi nỗi đau trong lòng:


"Cho dù tớ chỉ là Người bạn A cũng không sao đâu! Chỉ cần cậu ở đây... đừng đi... đừng bỏ tớ mà!"

Kaori đứng đó, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Cô không đáp lời, chỉ nhìn Kousei như một lời tạm biệt cuối cùng. Ánh sáng bắt đầu bao phủ lấy cô, từng tia sáng nhỏ tựa như những nốt nhạc lấp lánh trong không gian. Cậu hét lên, cố chạm tới cô, nhưng bàn tay cậu chỉ chạm vào không khí.

"Đừng bỏ tớ mà đi!"

Hình bóng Kaori rực rỡ như một ngọn lửa cuối cùng bùng cháy, rồi nổ tung theo luồng sáng, từng tia sáng nhỏ dần hòa tan vào không gian, vào từng giai điệu đang được chơi. Cả khán phòng như dừng lại, chỉ còn lại tiếng đàn vang vọng, lấp đầy khoảng trống mà cô để lại.

Kousei nhắm mắt lại, những ngón tay vẫn lướt trên phím đàn, nhưng trong lòng cậu, cơn đau như bóp nghẹt. Cậu không ngừng nghĩ đến hình bóng Kaori, đến những nụ cười, đến ánh mắt chứa đựng bao lời chưa kịp nói. Giai điệu cậu chơi giờ đây hòa quyện giữa nỗi nhớ nhung, niềm tiếc nuối, và cả những tia hy vọng mỏng manh rằng âm nhạc có thể giữ cho Kaori mãi mãi ở bên cậu.

"Kaori... cậu vẫn ở đây... trong từng nốt nhạc mà tớ chơi."

Cậu tiếp tục chơi, tiếng đàn của cậu vang lên không còn là tiếng lòng tan vỡ, mà là một khúc ca của sự tiếp nối. Một lời hứa rằng Kaori sẽ luôn sống mãi trong âm nhạc, trong trái tim cậu, và trong cả những ký ức đẹp đẽ mà họ đã cùng nhau tạo nên.

Khi tiếng nhạc cuối cùng lắng xuống, một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm khán phòng, như thể mọi âm thanh đã ngừng lại để tôn vinh khoảnh khắc này. Kousei cúi đầu thật thấp trước cây đàn, bàn tay cậu vẫn đặt trên những phím ngà lạnh giá, nhưng cảm giác nơi đầu ngón tay như tan biến, chỉ còn lại sự trống rỗng trong tâm hồn. Cậu nghe tiếng vỗ tay vang lên, lớn dần rồi ào ạt, nhưng với Kousei, âm thanh đó như vọng lại từ một thế giới xa xôi, cách biệt với thực tại mà cậu đang đối mặt.

Đôi mắt cậu khẽ nhắm lại, hình ảnh Kaori hiện lên rõ mồn một, nụ cười rạng rỡ và giọng nói tràn đầy sức sống của cô như vang vọng trong tâm trí. Kousei khẽ gọi tên cô, giọng thì thầm nhưng mang theo tất cả nỗi đau và tình yêu chưa kịp bày tỏ.

"Kaori..."

Cậu gọi, giọng nghẹn lại trong cổ họng, như thể mỗi âm thanh phát ra đều mang theo sự đớn đau tột cùng.

"Cậu đã rời đi rồi, đúng không?"

Trong khoảnh khắc, cậu cảm nhận được sự cô đơn đang xâm chiếm. Dẫu biết rằng sự thật không thể thay đổi, trái tim cậu vẫn từ chối chấp nhận. Đôi tay từng run rẩy của Kousei giờ đây lặng lẽ siết chặt, như cố níu giữ chút hơi ấm còn sót lại của Kaori – hơi ấm của những ngày họ cùng nhau chơi nhạc, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Cậu chậm rãi đứng dậy, đôi chân như nặng nề hơn bao giờ hết. Bước lên phía trước, cậu cúi chào thật sâu, đôi vai hơi rung lên vì cảm xúc. Cái cúi chào ấy không chỉ là lời cảm ơn đến khán giả, những người đã chứng kiến màn biểu diễn đầy cảm xúc của cậu, mà còn là một lời tiễn biệt dành cho Kaori – người đã thắp sáng âm nhạc của cậu và khiến nó trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Kousei ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu rọi qua đám đông, nhưng không tìm kiếm một ai cả. Bởi cậu biết, người mà cậu muốn tìm đã không còn ở đây. Những tiếng vỗ tay vẫn tiếp tục, nhưng trái tim cậu lặng thinh, như một bức tranh bị xóa nhòa, chỉ còn lại những ký ức đẹp đẽ của Kaori là tồn tại mãi mãi trong âm nhạc mà cậu vừa dâng tặng cho cô.

Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, Elaina bước đi chậm rãi, từng bước như hòa quyện với sự im lặng nặng nề của con đường vắng. Những bóng đèn đường dài đổ xuống nền đất lạnh lẽo, kéo dài hình bóng mảnh khảnh của cô. Tiếng giày cao gót khẽ vang, nhưng âm thanh ấy, thay vì tạo cảm giác bình yên, lại như điểm nhấn thêm vào nỗi cô đơn sâu thẳm.

Khi đến giữa con đường, cô bất giác dừng lại, như thể gánh nặng của nỗi đau đã khiến đôi chân không thể bước tiếp. Bàn tay run rẩy đưa lên che miệng, cố kìm nén, nhưng những tiếng nấc nghẹn ngào vẫn vỡ òa trong lồng ngực. Nước mắt tuôn rơi, từng giọt phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn, như những vì sao nhỏ đang tắt dần.

"Kaori-chan..."

Elaina thầm gọi tên, giọng nói bị bóp nghẹt bởi nỗi đau và hối tiếc.

Hình ảnh Kaori hiện lên trong tâm trí cô – nụ cười tỏa nắng, giọng nói lạc quan, và niềm đam mê âm nhạc rực cháy trong từng nốt nhạc. Một Kaori luôn tiến lên phía trước, bất chấp khó khăn và đau đớn. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức, một ngọn lửa từng bừng cháy giờ đã lụi tàn. Elaina cảm thấy lồng ngực như thắt lại, một phần con tim cô bị khoét sâu bởi nỗi mất mát không thể nào lấp đầy.

Cô cúi người, ôm lấy thân mình trong cơn run rẩy của nỗi đau, từng hơi thở như bị nghẹn lại. Đôi vai mảnh khảnh rung lên trong sự yếu đuối hiếm hoi mà Elaina để lộ ra, những tiếng nức nở hòa quyện vào không gian tĩnh mịch, tạo nên một giai điệu đau thương không lời.

"Kaori-chan... em đã thực sự rời xa rồi, phải không?"

Cô thầm thì, từng từ như xé toạc bầu không khí tĩnh lặng.

Những giọt nước mắt tiếp tục rơi, thấm ướt cả bàn tay run rẩy. Elaina cảm nhận được sự lạnh lẽo của màn đêm đang dần bao phủ, nhưng không gì có thể so sánh với cái lạnh trong lòng cô lúc này. Cô đứng đó, giữa con đường dài hun hút, để mặc bản thân đối diện với nỗi mất mát không lời.

"Miyazono Kaori... đã không còn trên cõi đời này nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro