Chương 20: Kẻ phá vỡ ranh giới (Phần 2)

(Tiếp tục đoạn nói chuyện ở chương trước.)

Ả nghiêng đầu, môi khẽ cong lên.

"Ngươi không thể tưởng tượng được đâu, Elaina," ả thì thầm. "Cái cảm giác khi ta bước ra khỏi bóng tối nhà tù, hít thở bầu không khí tự do một lần nữa... Nó giống như ta vừa được tái sinh vậy."

Một tiếng cười khe khẽ vang lên, nhưng trong ánh mắt Kirisaki Ma, có gì đó sâu thẳm hơn, một nỗi ám ảnh, một sự khao khát bị vặn vẹo qua năm tháng.

"Nhưng ngươi biết điều buồn cười nhất là gì không, Elaina?"

Ả nghiêng người sát lại gần, thì thầm ngay bên tai cô.

"Mọi thứ diễn ra quá êm đẹp. Không một cuộc truy đuổi, không một sự phản kháng. Ta chỉ đơn giản là bước đi... như thể ngay từ đầu, ta chưa bao giờ thực sự bị giam cầm."

Ả ngả người ra sau, đôi mắt nheo lại, dường như đang tận hưởng khoảnh khắc này.

"Và giờ đây, khi ta nhìn thấy ngươi bị trói chặt trước mặt ta thế này, ta không thể không nghĩ rằng... mọi thứ cuối cùng cũng đã xoay vòng trở lại. Ngươi đã từng đứng ở vị trí của kẻ chiến thắng, Elaina. Còn bây giờ..."

Ả cười nhạt, ánh mắt sáng lên vẻ thích thú méo mó.

"...ngươi lại là kẻ bị nhốt trong lồng."

Ả vươn tay nâng cằm Elaina lên, ngón cái lướt nhẹ qua đôi môi mềm mại của cô, khẽ nhếch mép khi nhận ra chúng chẳng hề run rẩy hay phản kháng. Cô thậm chí còn chẳng thèm quay mặt đi, chỉ yên lặng chịu đựng như một con búp bê bị vứt bỏ.

"Thật thú vị..."

Kirisaki Ma khẽ thở dài.

"Ngươi thậm chí còn chẳng cố vùng vẫy."

Ả lướt nhẹ một ngón tay lên khóe môi Elaina, như thể đang thưởng thức một món đồ xa xỉ vừa rơi vào tay mình.

"Nhưng đừng lo, Elaina."

A thì thầm, giọng nói mang theo một sự dịu dàng méo mó.

"Lần này, ta sẽ không để ngươi có cơ hội trốn thoát đâu."

Kirisaki Ma khẽ cười, giọng nói trầm xuống như thể ả đang hồi tưởng lại một ký ức xa xăm.

"Ta đã từng chứng kiến ả chết ngay trước mắt mình."

Ả nói chậm rãi, như đang nhấm nháp từng từ một, để chúng thấm vào không khí đầy căng thẳng.

"Ả đã giúp ta trốn thoát, kẻ đã đặt cược mạng sống của mình để đổi lấy sự tự do của ta. Nhưng rốt cuộc, ả lại bị hành quyết một cách lạnh lùng... bởi một người mà ngươi không ngờ đến."

Elaina không phản ứng. Cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đôi mắt lờ đờ vô hồn, không một chút dao động. Hơi thở yếu ớt, nhịp đập đều đều như thể những lời nói của Kirisaki Ma không chạm đến được cô.

Nhưng điều đó chỉ khiến ả thích thú hơn.

Kirisaki Ma nghiêng đầu, nhếch mép cười, đôi mắt ánh lên tia giễu cợt.

"Ngươi không muốn biết sao, Elaina?"

Im lặng. Không có câu trả lời.

Ả chậm rãi vươn tay, nâng cằm Elaina lên bằng một đầu ngón tay, buộc cô phải nhìn vào mình. Ánh mắt cô trống rỗng, nhưng điều đó không quan trọng, bởi ả biết cô vẫn đang nghe.

"Hay là... ngươi đã đoán ra rồi?"

Một giây. Hai giây. Rồi rất chậm rãi, Elaina khẽ mở môi, giọng nói khàn đặc như thể cô đang lặp lại một điều gì đó vô nghĩa:

"Là ai?"

Câu hỏi ấy yếu ớt, không có chút cảm xúc nào, nhưng Kirisaki Ma vẫn mỉm cười.

Ả cúi xuống, ghé sát vào tai Elaina, thì thầm một cái tên.

"Miyase Furina."

Ngay khoảnh khắc cái tên ấy được thốt ra, một cơn gió nhẹ lướt qua, làm rung động bức màn nơi góc phòng. Ánh trăng nhợt nhạt len qua khe hở, chiếu xuống gương mặt nhợt nhạt của Elaina, hắt lên một vẻ u ám kỳ lạ.

Căn phòng trở nên im ắng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng hơi thở mong manh của Elaina, một thứ hơi thở mỏng manh đến mức tưởng như cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Cô không lên tiếng. Không có phản ứng rõ ràng. Nhưng Kirisaki Ma vẫn nhìn thấy điều ả muốn thấy - một tia dao động thoáng qua trong đôi mắt vô hồn ấy. Chỉ trong chớp mắt.

Ả cười khẽ. Một nụ cười đầy vẻ thích thú.

Ả lướt một ngón tay dọc theo cổ tay bị trói chặt của Elaina, chậm rãi, nhẹ nhàng, như một con mèo đang chơi đùa với con mồi đã mất đi ý chí phản kháng.

"Thật thú vị, đúng không?"

Ả thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại sắc lạnh như một lưỡi dao.

Elaina không trả lời. Đôi mắt màu lưu ly của cô vẫn trống rỗng, sâu hun hút như vực thẳm không đáy.

"Ngươi đã từng tin tưởng Furina..."

Kirisaki Ma tiếp tục, chậm rãi như đang rót độc vào từng suy nghĩ của Elaina.

"Đã từng nghĩ rằng con bé đó có thể cứu vớt ngươi. Nhưng sự thật là, con bé đó cũng chẳng khác gì những kẻ khác. Một kẻ như nó, từ trước đến nay, chưa từng run tay khi kết liễu mạng sống của ai cả."

Vẫn là im lặng. Nhưng lần này, nó không còn là sự im lặng trống rỗng nữa. Nó nặng nề hơn, tối tăm hơn.

Elaina không phản bác, cũng không có lấy một chút phản ứng nào. Không có giãy giụa, không có phẫn nộ, không có sự phủ nhận. Chỉ có một khoảng trống lạnh lẽo vây lấy cô, nuốt chửng tất cả.

Kirisaki Ma nghiêng đầu quan sát cô gái trước mặt, nụ cười càng sâu hơn khi nhận ra điều đó.

Elaina không hề phản kháng.

Bởi vì, sâu thẳm bên trong... cô đã chẳng còn thiết tha gì nữa.

Kirisaki Ma chậm rãi nhắm mắt, như thể đang lật giở lại một trang ký ức đã phủ bụi thời gian. Khi ả mở mắt ra, ánh nhìn đục ngầu một thoáng, rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

"Nơi đó..."

Ả thì thầm, giọng nói kéo dài, tựa như một lời nguyền nguyền rủa quá khứ.

"Một khu rừng hoang vu, nơi ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua những tán cây dày đặc. Xung quanh chỉ có tiếng gió rì rào, những cành cây khẽ lay động. Nhưng đêm hôm ấy, mọi thứ đều bị nuốt chửng bởi sự im lặng đáng sợ."

Ả mỉm cười, nhưng đôi mắt lại ánh lên một tia gì đó rất lạ, không phải sự vui sướng khi hồi tưởng về cảnh tượng đẫm máu đó, mà là một thứ cảm xúc khó gọi tên.

"Ngươi có tin vào số phận không, Elaina?"

Kirisaki Ma đột ngột hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô phù thủy tóc tro xám.

Elaina không trả lời. Cô chỉ nhìn ả, đôi mắt vô hồn không chút dao động.

Ả cười khẽ, rồi tiếp tục:

"Ả đã nói với ta rằng mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Ả bảo ta rằng nếu ả chết, ta phải tiếp tục sống, phải trốn đi thật xa, phải tận dụng cơ hội mà ả đã đánh đổi mạng sống để đổi lấy. Nhưng ta đã không trốn."

"Ta đã đứng đó, giữa khu rừng âm u, lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt của Furina hòa vào cơn mưa phùn lất phất."

Ả ngừng lại một chút, như thể vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của đêm hôm đó.

"Miyase Furina đứng cách ta không xa. Cô ta không mặc bộ lễ phục lộng lẫy như thường ngày, mà khoác lên mình một chiếc áo choàng dài màu đen. Mái tóc bạch kim pha chút xanh dương của nàng lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng khuôn mặt thì đầy bi thương."

"Cô ta đã khóc."

"Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng đôi tay vẫn không dừng lại."

"Chiếc đũa phép trên tay nàng ta run rẩy, và từ đầu ngọn đũa, những dòng ma thuật chảy ra như một lời phán quyết không thể đảo ngược."

"Ả đã cười."

Elaina hơi khựng lại khi nghe thấy điều đó.

"Ả cười rất nhẹ, rất khẽ. Như thể ả đã biết trước kết cục của mình. Và ngay trước khi ánh sáng ma thuật nuốt chửng hắn, ả đã nói một câu cuối cùng với Furina."

Kirisaki Ma khẽ liếm môi, ánh mắt hơi tối lại.

"Ả nói rằng: 'Hãy kết thúc đi, Furina.'"

Elaina cảm thấy tim mình hơi thắt lại. Câu nói ấy mang một ý nghĩa rất sâu xa mà cô không thể ngay lập tức hiểu được.

"Và rồi, chỉ trong chớp mắt, ánh sáng ma thuật ấy đã kết liễu ả."

Gió rít qua những tán cây bên ngoài căn phòng tối, tạo ra một âm thanh khe khẽ như tiếng thì thầm của những linh hồn lạc lối.

Kirisaki Ma nghiêng đầu, nhìn Elaina chăm chú.

"Ngươi có biết điều gì khiến ta cảm thấy khó chịu nhất không, Elaina?"

Ả cúi xuống, ghé sát vào tai cô, thì thầm:

"Không phải vì ả chết. Không phải vì Furina ra tay. Mà là... khi ả tan biến trong ánh sáng, Furina đã khóc, đã ôm lấy ả trong nước mắt."

Elaina siết nhẹ đôi bàn tay bị trói sau lưng.

"Cô ta không hề có một tia do dự nào. Không có đau thương, không có giận dữ. Chỉ có nước mắt chảy xuống, trong khi đôi tay nàng ta vẫn tiếp tục vung đũa phép."

Ả khẽ cười, nhưng tiếng cười ấy đầy mỉa mai và cay độc.

"Ngươi vẫn tin rằng Furina là một người tốt sao, Elaina?"

Elaina không nói gì, nhưng một cơn gió lạnh buốt bất chợt thổi qua, khiến toàn bộ căn phòng như chìm sâu hơn vào bóng tối.

"Nhưng ta không chấp nhận điều đó."

Kirisaki Ma tiếp tục, giọng ả trở nên trầm hơn, như thể đang chôn giấu một ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng.

"Ta không tin vào thứ gọi là số phận. Ả có thể chấp nhận cái chết của mình, có thể cam chịu bị nghiền nát dưới bánh xe vận mệnh. Nhưng ta thì không."

Ả siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mình đến mức tưởng chừng có thể rỉ máu.

"Ngay khoảnh khắc ả ta bị giết chết bởi ánh sáng của Furina, ta đã tự nhủ: Nếu thế giới này muốn cướp đi tất cả của ta, thì ta sẽ cướp lại từ tay thế giới."

Ả cười khẽ, nhưng trong đôi mắt ấy không còn một chút gì của sự vui sướng, chỉ còn lại một sự méo mó, một sự điên cuồng đã bị dồn nén suốt bao nhiêu năm.

"Ngươi biết ta đã làm gì không, Elaina?"

Elaina vẫn giữ im lặng. Ánh mắt cô vô hồn như thể những lời nói của Kirisaki Ma chẳng thể chạm đến cô. Nhưng điều đó không khiến ả dừng lại.

"Ta đã tìm đến ma thuật cấm."

Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt Kirisaki Ma khi ả nhắc đến điều đó. Ánh mắt ả xa xăm, như thể đang nhìn vào một thứ gì đó vượt ra ngoài thực tại. Một cơn gió lạnh luồn qua căn phòng, làm tấm rèm cửa khẽ lay động. Không khí trở nên đặc quánh, như thể mọi thứ đều đang bị bóp nghẹt dưới áp lực vô hình tỏa ra từ ả.

"Ta không còn là con người của ngày xưa nữa."

Giọng ả trầm xuống, chậm rãi, như thể đang tự thì thầm với chính mình nhiều hơn là nói với Elaina. Đầu ngón tay ả lướt nhẹ trên sợi dây thừng trói quanh cánh tay và eo Elaina, như một con mèo đang chơi đùa với con mồi sắp chết.

"Những kẻ dám thách thức quy luật của thế giới này đều phải trả một cái giá. Ả ta đã chấp nhận cái chết. Nhưng ta thì không. Ta đã lựa chọn tiếp tục bước trên con đường mà ả bỏ lại, và cái giá mà ta phải trả..."

Ả khẽ cười - một nụ cười méo mó, không có lấy một chút gì gọi là niềm vui.

"Ta đã bị chính sức mạnh của mình ăn mòn."

Lời nói của ả rơi xuống, như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những vòng sóng lan rộng. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, một áp lực vô hình từ đâu đó lan tỏa ra, vặn xoắn không gian xung quanh ả. Những tia sáng le lói từ ngọn đèn yếu ớt trên trần nhà cũng trở nên mờ đi, như thể đang bị hút vào một vực thẳm vô hình.

Elaina không phản ứng. Đôi mắt cô vẫn trống rỗng, vô hồn.

Kirisaki Ma không quan tâm. Ả nhẹ nhàng đưa một tay lên ngực mình, cảm nhận nhịp đập bất thường của trái tim đã không còn thuộc về một con người.

"Những kẻ như ta... được gọi là 'Kẻ Phá Vỡ Ranh Giới'."

Ả dừng lại một chút, để câu nói đó ngấm dần vào không gian.

"Chúng ta là những kẻ vượt qua ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, giữa con người và quái vật. Những kẻ bị chính sức mạnh của mình làm cho biến chất, không thể quay đầu lại được nữa."

Bàn tay ả nắm chặt, những khớp ngón tay trở nên trắng bệch.

"Ngươi có biết điều thú vị nhất không, Elaina?"

Ả mở mắt, và trong ánh mắt ấy, có thứ gì đó méo mó, vặn vẹo, không còn thuộc về con người.

"Chúng ta không còn là chính mình nữa."

Câu nói đó vang lên, hòa vào bầu không khí ngột ngạt.

Kirisaki Ma chậm rãi cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Elaina. Đầu ngón tay ả lạnh buốt, nhưng không phải vì nhiệt độ, mà vì một thứ gì đó sâu hơn, đen tối hơn.

"Ngươi có hiểu cảm giác đó không, Elaina?"

Ả thì thầm, hơi thở phả nhẹ vào làn da lạnh lẽo của cô phù thủy tóc màu tro.

"Cảm giác khi ngươi không còn biết bản thân là ai nữa. Khi những cảm xúc của ngươi không còn là của chính ngươi. Khi cơn thù hận trong ngươi nuốt chửng ngươi, bóp nát trái tim ngươi, và khiến ngươi không thể quay đầu lại được nữa."

Elaina vẫn không phản ứng.

Cô không giãy giụa, không phản kháng.

Không phải vì cô đã chấp nhận số phận của mình.

Mà bởi vì... điều đó không còn quan trọng nữa.

Kirisaki Ma quan sát cô một lúc lâu, rồi bật cười nhẹ, đứng thẳng dậy.

"Ta là 'Kẻ Phá Vỡ Ranh Giới' mới."

Giọng ả lạnh lẽo như băng.

"Và mục tiêu duy nhất của ta chính là Furina."

Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt của ả—một thứ ánh sáng méo mó của sự căm hận sâu sắc.

"Ta sẽ nghiền nát nàng ta. Ta sẽ khiến nàng ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mà ta đã phải chịu đựng. Ta sẽ khiến nàng ta hiểu rằng... những giọt nước mắt của nàng ta ngày đó, chỉ là một thứ giả tạo đáng kinh tởm."

Kirisaki Ma quay lưng lại, bước chậm rãi về phía cánh cửa.

"Và ngươi, Elaina..."

Ả dừng bước, liếc mắt nhìn cô phù thủy tóc tro bạc đang chìm trong sự im lặng chết chóc.

"Sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ giống ta thôi."

Dưới ánh sáng yếu ớt hắt qua khe cửa, bóng dáng của Kirisaki Ma kéo dài trên nền đất, vặn vẹo như một thực thể không thuộc về thế giới này. Không gian chìm trong thứ bóng tối u ám đến mức dường như có thể nuốt chửng mọi ánh sáng.

Ả dừng lại, không quay đầu, nhưng giọng nói vẫn vang lên, lạnh lẽo và tàn nhẫn như một lưỡi dao lướt qua da thịt.

"Nhưng trước khi ta đến gặp Furina..."

Ả ngừng một chút, để câu nói trôi lửng lơ trong không gian, như thể đang muốn kéo dài nỗi thống khổ của kẻ đang bị trói chặt trước mặt.

"Ta muốn chứng kiến sự sụp đổ hoàn toàn của ngươi, phù thủy tro tàn Ichinose Elaina."

Ả xoay người lại, đôi mắt tối sầm, sâu thẳm như vực thẳm không đáy, ánh lên một tia thích thú méo mó. Cái nhìn ấy giống như của một kẻ săn mồi đang chiêm ngưỡng con mồi tuyệt vọng trước khi xé nát nó thành từng mảnh.

"Ngươi có biết vì sao không?"

Elaina vẫn im lặng. Cô không thèm đáp lời, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Đôi mắt màu lưu ly của cô vẫn trống rỗng, vô hồn, như thể mọi thứ đã trở nên vô nghĩa.

Sự im lặng ấy không làm Kirisaki Ma khó chịu, ngược lại, ả càng thích thú hơn. Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi ả, tựa như một con mèo đang chơi đùa với con chuột sắp chết.

"Bởi vì ngươi chính là kẻ đã cùng Sheila phá hỏng kế hoạch của ta năm xưa."

Ả chậm rãi bước lại gần hơn, từng bước đi đầy ác ý vang vọng trong căn phòng tăm tối. Khi chỉ còn cách Elaina một khoảng rất nhỏ, ả cúi xuống, kề sát gương mặt mình vào cô phù thủy tóc tro bạc.

Giọng ả nhỏ dần, trở thành một lời thì thầm độc địa ngay bên tai Elaina.

"Ngươi nghĩ ta quên sao? Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi yên sao?"

Hơi thở lạnh buốt phả vào tai Elaina, nhưng cô vẫn không phản ứng.

Kirisaki Ma chợt bật cười, một tràng cười méo mó, điên loạn, mang theo đầy sự khoái trá vặn vẹo.

"Ngươi đã phá hủy tất cả của ta... vậy nên, giờ đến lượt ta phá hủy tất cả của ngươi."

Những lời nói như một nhát dao lạnh lẽo đâm thẳng vào bầu không khí.

Bên ngoài, gió vẫn rít lên từng hồi, thổi qua những tán cây trơ trọi, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Nhưng bên trong căn phòng này, còn có thứ gì đó lạnh hơn cả cái giá rét của mùa đông, thứ lạnh lẽo của tuyệt vọng, của bóng tối đang dần xâm chiếm.

Kirisaki Ma chăm chú quan sát Elaina, như thể muốn khắc ghi từng biểu cảm của cô vào tâm trí.

Thế nhưng, ngay khi ả nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục giữ im lặng, Elaina bất ngờ cất tiếng.

Giọng cô yếu ớt, khàn đặc, như thể đã lâu lắm rồi mới cất lên một lời nào đó.

"...Thật nực cười."

Kirisaki Ma nheo mắt lại.

"Gì cơ?"

Elaina khẽ nhếch mép, dù nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong giây lát.

"Ngươi nói cứ như thể ta vẫn còn gì để mất vậy."

Elaina cất giọng, khàn đặc, yếu ớt đến mức chính cô cũng không nhận ra đó là giọng của mình. Cô nhếch mép, nhưng chẳng thể gọi đó là một nụ cười. Chỉ là một chút méo mó nơi khóe môi, pha lẫn mỉa mai và cay đắng.

Kirisaki Ma nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú.

Elaina chậm rãi hít vào, rồi thở ra thật khẽ, như thể mỗi một hơi thở đều là một gánh nặng. Cô lẩm bẩm, như thể không nói với Kirisaki Ma, mà là tự nói với chính mình.

"Từ trước đến nay... ta luôn tự cho rằng mình mạnh mẽ."

"Ta đã đi qua biết bao vùng đất, đối mặt với bao nhiêu câu chuyện bi thương, và vẫn tiếp tục bước đi. Ta luôn nghĩ rằng chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần giả vờ rằng những bi kịch ấy không liên quan đến ta... thì ta sẽ ổn thôi."

"Nhưng rốt cuộc, ta chẳng thể làm được gì cả."

Giọng cô nhỏ dần, gần như tan vào không khí.

"Ta đã quá yếu đuối."

Những ngón tay cô khẽ siết lại, dù dây trói đã chặt đến mức cổ tay cô đau nhức.

"Ta đã quá non nớt."

Một giọt nước mắt mờ đục lăn dài xuống má, nhưng Elaina không hề nhận ra.

"Ta cứ nghĩ rằng nếu mình chỉ đơn giản là một người qua đường, nếu mình chỉ là một kẻ lữ hành không quan tâm đến bất cứ ai... thì ta sẽ không bị tổn thương."

"Nhưng không phải vậy."

Cô cười khẽ, một tiếng cười nghẹn ngào, không có chút vui vẻ nào.

"Vì cuối cùng, những người ta cố gắng bảo vệ... những người ta thực sự quan tâm... tất cả đều đã biến mất."

Cổ họng cô nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố gắng thốt ra những lời cuối cùng.

"Ta không thể cứu vãn được một ai cả."

Lời nói của cô rơi vào khoảng không lạnh lẽo.

Kirisaki Ma im lặng quan sát cô, ánh mắt không có lấy một chút thương hại. Chỉ có sự thích thú méo mó khi thấy một cô gái hoàn toàn tan vỡ ngay trước mặt mình.

Rồi ả bật cười khẽ, như thể đây chính là thứ ả mong chờ từ lâu.

"Vậy đó."

Ả đứng thẳng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng một cách đáng sợ.

"Giờ thì ngươi có thể suy ngẫm về số phận bi thảm của mình đi."

Nói rồi, ả nhấc dải vải đã bị tháo ra lúc trước lên, đưa nó đến gần miệng Elaina.

"Thôi, nói thế đủ rồi."

Bàn tay lạnh buốt của ả bóp nhẹ cằm Elaina, ép cô mở miệng.

"Cắn giẻ và im miệng lại đi."

Ngay sau câu nói đó, ả quấn dải vải bịt miệng Elaina trở lại, ép sâu vào giữa hai hàm răng cô. Lớp vải thô ráp chặn lại mọi lời nói, khiến cô chỉ có thể phát ra những âm thanh nghẹn ngào mơ hồ. Kirisaki Ma không dừng lại ở đó, ả kéo chặt dải vải quanh đầu Elaina, siết mạnh đến mức những sợi vải cọ vào làn da nhợt nhạt, để lại những vết hằn đỏ rát.

Ả buộc thật kỹ, chắc chắn đến nỗi giữ chặt lưỡi và hàm dưới, không còn khe hở nào, không để cô có cơ hội thoát ra hay nhổ bỏ nó. Mỗi hơi thở của Elaina giờ đây đều phải gồng mình qua lớp vải dày cộm, mùi vải ẩm bám chặt lấy khoang miệng, trộn lẫn với vị nhạt nhẽo khó chịu của bụi vải len lỏi trên đầu lưỡi. Ngột ngạt, bức bối, cảm giác như thể từng hơi thở của cô đều đang bị bóp nghẹt trong tuyệt vọng.

Sau đó, ả lùi lại vài bước, nhìn ngắm Elaina như một tác phẩm nghệ thuật đã hoàn tất.

"Như vậy là tốt nhất."

Ả lẩm bẩm, rồi quay người, bước về phía cửa.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ kẽo kẹt mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào, kéo dài cái bóng của Kirisaki Ma trên nền đất. Và rồi, không một chút do dự, ả bước qua ngưỡng cửa, để lại Elaina một mình, chìm sâu trong bóng tối và tĩnh lặng.

Ngay khi cánh cửa khép lại, bóng tối nuốt chửng mọi tia sáng còn sót lại trong căn phòng. Không còn bước chân của Kirisaki Ma, không còn những lời chế giễu lạnh lẽo, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề đè nén lên Elaina.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng lớp vải thô ráp bịt chặt miệng khiến mỗi hơi hít vào đều trở nên nặng nề, ngột ngạt. Cổ họng cô khô rát, lưỡi tê cứng vì bị ép chặt, còn quai hàm thì đau nhức khi phải duy trì tư thế bị khóa chặt này.

Một cơn run nhẹ lướt qua thân thể gầy gò của cô.

Cô không thể nói. Không thể hét lên. Không thể làm gì khác ngoài việc lắng nghe nhịp đập yếu ớt của chính mình trong không gian lạnh lẽo này.

Rồi, từng giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Không tiếng nức nở, không tiếng khóc lớn, chỉ có những tiếng sụt sùi nghẹn ngào vang lên một cách rời rạc, yếu ớt, như thể chính cô cũng chẳng còn đủ sức để khóc.

Nước mắt cứ thế rơi, tan vào lớp vải bịt miệng, thấm sâu vào những sợi vải thô cứng, hòa vào nỗi tuyệt vọng không thể thốt thành lời.

Ở phía bên kia, trong căn trọ của Fran, bốn người họ ngồi quây quần trong căn phòng nhỏ, không khí nặng nề bao trùm lấy tất cả. Chiếc bóng đèn trên trần tỏa ra ánh sáng trắng nhạt, nhưng dường như không thể xua đi bầu không khí u ám trong phòng. Ánh sáng hắt lên những gương mặt trầm tư, phản chiếu trên đôi mắt đầy lo lắng của họ.

Fran tựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, ánh mắt sắc bén quét qua từng người, như thể đang cân nhắc từng lời sắp nói. Saya ngồi bên cạnh, không còn chút dáng vẻ vụng về thường ngày, thay vào đó là một sự trầm mặc hiếm thấy. Furina siết chặt lấy vạt áo, dù cố giữ bình tĩnh nhưng đầu ngón tay run rẩy đã tố cáo sự bất an trong lòng nàng. Kagetsu Sheila, người duy nhất có vẻ ngoài lạnh lùng như mọi khi, chỉ im lặng quan sát, nhưng ánh mắt sắc sảo của cô cho thấy suy nghĩ trong đầu chưa từng ngừng lại.

Fran hít sâu một hơi, rồi cất giọng, cố giữ sự điềm tĩnh nhưng không giấu được vẻ nghiêm trọng.

"Vậy, cô đang nói rằng Kirisaki Ma... không còn là con người nữa?"

Sheila chậm rãi gật đầu.

"Đúng vậy."

Cô ngả người ra sau, khoanh tay lại, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác khi tiếp tục.

"Kirisaki Ma không còn là một phù thủy thông thường. Ma thuật cấm đã ăn mòn bản thể của ả, biến ả thành một thứ gì đó vượt qua ranh giới giữa con người và quái vật."

Những lời này khiến cả căn phòng chìm vào một sự im lặng nặng nề.

Saya nuốt khan, cảm giác bất an chạy dọc sống lưng, bàn tay siết chặt mép váy của mình. Cô nhìn Sheila với ánh mắt hoang mang, rồi khẽ hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

"Ý chị là... một Kẻ Phá Vỡ Ranh Giới?"

Sheila liếc nhìn Saya, ánh mắt như thể đang cân nhắc điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.

"Từ lúc tôi nhìn thấy ả, tôi đã nhận ra rồi."

Sheila nói tiếp, giọng nói trầm xuống.

"Những kẻ như thế... không chỉ đơn thuần là phù thủy sa ngã. Họ đã vượt qua giới hạn, đánh đổi nhân tính để đạt được thứ sức mạnh không thuộc về thế giới này. Cái giá phải trả không chỉ là cơ thể, mà còn là linh hồn."

Fran khẽ nhíu mày.

"Nghĩa là giờ đây, ngay cả khi chúng ta có cơ hội hạ gục ả... cũng không thể chắc chắn rằng ả sẽ chết như một con người bình thường?"

Sheila gật đầu lần nữa.

"Đúng vậy. Những kẻ đã phá vỡ ranh giới... không còn có thể bị ràng buộc bởi những quy luật thông thường."

Furina cắn chặt môi. Đôi tay cô siết lại thành nắm đấm trên đùi, cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào lồng ngực, như thể cả cơ thể nàng đang bị chìm vào một dòng nước băng giá. Không chỉ là sự sợ hãi trước Kirisaki Ma, mà còn là sự bất lực trước những gì có thể đã xảy ra với Elaina.

Furina im lặng hồi lâu. Đôi mắt nàng đầy tâm sự, ánh nhìn trống rỗng như thể đang trôi dạt vào một nơi nào đó xa xăm. Nàng không nhìn ai, không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay trên đùi mình. Những ngón tay lạnh ngắt, tái nhợt vì bị nàng nắm quá chặt, như thể đó là thứ duy nhất giúp nàng giữ lại chút lý trí giữa những cơn sóng cảm xúc hỗn loạn đang cuộn trào.

Cô không thể bình tĩnh.

Ichinose Elaina...

Hình ảnh cô gái tóc tro trong tâm trí nàng không còn là một phù thủy rực rỡ với nụ cười kiêu hãnh hay ánh mắt sắc sảo đầy tự tin. Không còn là người đã từng bước qua muôn vạn con đường, chứng kiến bao câu chuyện, để rồi vẫn ngẩng cao đầu tiếp tục hành trình của mình.

Thay vào đó... cô nhớ đến đôi mắt trống rỗng của Elaina.

Ánh mắt vô hồn, lặng lẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Elaina đã không còn cười nữa.

Cô ấy đã không còn phản ứng trước nỗi đau.

Cô ấy đã không còn tha thiết với thế giới này.

Và giờ đây, khi cô ấy bị giam cầm trong tay một con quái vật như Kirisaki Ma, ai có thể đảm bảo rằng Elaina sẽ không... hoàn toàn gục ngã?

Furina cắn chặt môi, đôi vai nàng run nhẹ.

Không được. Không thể nghĩ đến điều đó.

"Ichinose Elaina..."

Cô khẽ thì thầm, như thể gọi tên một điều gì đó quá xa vời.

Cả căn phòng chìm trong im lặng. Không ai nói gì, không ai dám lên tiếng.

Không phải vì họ không quan tâm.

Mà là vì họ không biết phải nói gì để xoa dịu nỗi đau trong lòng Furina, cũng như nỗi lo lắng đang dày xéo tất cả bọn họ.

Fran khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức gõ nhịp trên mặt bàn gỗ, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Cô đang nói rằng Kirisaki Ma... không còn là con người nữa?"

Fran cất giọng, phá vỡ sự im lặng, nhưng trong câu hỏi của cô chứa đầy sự nặng nề.

Sheila chậm rãi gật đầu.

"Đúng vậy."

Cô ngả người ra sau, khoanh tay lại, đôi mắt sắc lạnh ánh lên sự cảnh giác.

"Ma thuật cấm đã ăn mòn bản thể của ả, biến ả thành một thứ gì đó vượt qua ranh giới giữa con người và quái vật. Giờ đây, Kirisaki Ma không còn bị ràng buộc bởi những quy luật thông thường nữa."

Saya nuốt khan, cảm giác bất an chạy dọc sống lưng.

"Ý chị là... một Kẻ Phá Vỡ Ranh Giới?"

Sheila chậm rãi gật đầu.

"Những kẻ như thế... không chỉ đơn thuần là phù thủy sa ngã. Họ đã vượt qua giới hạn, đánh đổi nhân tính để đạt được thứ sức mạnh không thuộc về thế giới này. Cái giá phải trả không chỉ là cơ thể, mà còn là linh hồn."

Furina nghe thấy tất cả. Nhưng những lời nói ấy như trôi tuột khỏi tâm trí nàng.

Nàng chỉ có thể nghĩ đến Elaina.

Elaina, người đang ở một nơi nào đó, hoàn toàn cô độc.

Elaina, người có lẽ đang chịu đựng nỗi đau mà không một ai có thể thấu hiểu.

Elaina, người có lẽ... đã từ bỏ.

Từ bỏ chính mình.

Từ bỏ mọi thứ.

"Không có cách nào... để cứu vãn sao?"

Giọng Furina khẽ run, gần như là một câu hỏi vô vọng.

Sheila im lặng một lúc lâu, trước khi đáp lại một cách chậm rãi và chắc chắn:

"...Có những thứ đã bị phá vỡ đến mức không thể hàn gắn lại."

Furina khẽ rùng mình.

Cô không muốn tin vào điều đó.

Nhưng sâu thẳm trong lòng... nàng sợ rằng Sheila nói đúng.

Và nếu Elaina cũng nghĩ như vậy, nếu cô ấy cũng tin rằng không còn gì có thể cứu rỗi được mình nữa, thì liệu cô ấy có còn muốn quay trở lại không?

Không.

Không thể nghĩ như vậy.

Không thể chấp nhận như vậy.

Saya nhìn Furina, lòng tràn ngập sự lo lắng. Furina là người luôn gánh vác tất cả, nhưng giờ đây, cô ấy đang run rẩy trước mắt họ.

Fran thở dài, cắt ngang bầu không khí nặng nề.

"Dù Kirisaki Ma có là gì đi nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là Elaina."

Fran nói, giọng điệu kiên quyết.

"Chúng ta không thể cứ ngồi đây mà chờ đợi. Phải có cách để tiếp cận và cứu con bé ra khỏi tay ả."

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ánh sáng nhạt bỗng lóe lên giữa căn phòng.

Không ai trong số họ niệm phép, cũng không có dấu hiệu của bất kỳ ma thuật nào được kích hoạt, nhưng luồng sáng ấy cứ thế xuất hiện, chầm chậm kết tụ thành hình dáng của một con người. Không khí xung quanh như ngưng đọng, một cảm giác huyễn hoặc lan tỏa trong không gian.

Rồi từ ánh sáng ấy, một cô gái hiện ra.

Mái tóc dài màu hồng nhạt khẽ đung đưa theo từng cử động, mềm mại như tơ lụa. Đôi mắt tím sâu thẳm nhìn thẳng về phía họ—không phải với sự cảnh giác hay tò mò, mà là một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Trên người cô khoác bộ trang phục phù thủy gần như giống hệt Elaina, nhưng có chút khác biệt tinh tế: viền áo và những họa tiết trên tay áo mang màu sắc nhẹ nhàng hơn, tiệp với màu tóc của cô.

Fran nheo mắt, bản năng cảnh giác trỗi dậy khi cô nhìn vào thực thể trước mặt.

"Chuyện gì đây?"

Saya lắp bắp, tròn mắt kinh ngạc.

"Đó là..."

Fran khẽ nheo mắt.

"Chổi Phép...?"

Saya há hốc miệng, không tin vào mắt mình.

"Không thể nào... tại sao...?"

Furina cảm thấy tay mình lạnh toát. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhìn cô gái tóc hồng đang đứng đó, một cảm giác bất an trào dâng trong lòng. Tại sao một người trông giống hệt Elaina lại xuất hiện ở đây, nhưng không phải là cô ấy?

"Nhưng... tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây mà không có Ichinose Elaina?"

Furina chậm rãi hỏi, ánh mắt không thể rời khỏi bóng dáng mờ ảo trước mặt.

Cô gái tóc hồng không trả lời ngay. Cô ấy chỉ đứng đó, im lặng, ánh mắt hướng xuống sàn nhà, như một con rối vô hồn bị bỏ quên. Dáng vẻ ấy khiến Furina rùng mình, sự tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

Rồi, giữa sự im lặng nặng nề ấy, một giọng nói khe khẽ vang lên.

Một giọng nói rất nhỏ, yếu ớt, nhưng lại mang theo sự trống rỗng vô hạn.

"... Ichinose Elaina..."

Furina cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô không hiểu, không thể hiểu được, nhưng một nỗi lo lắng mơ hồ dâng trào trong lồng ngực.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề đến mức khó thở.

Sheila siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén hơn.

"Ngươi có biết Elaina đang ở đâu không?"

Chổi Phép không trả lời ngay. Đôi mắt cô ấy khẽ dao động, rồi chậm rãi ngẩng lên. Vẻ mặt cô không hề có cảm xúc, nhưng khi cất tiếng, giọng nói của cô lại vang vọng một nỗi buồn sâu thẳm:

"Không còn gì nữa..."

Trái tim Furina thắt lại.

"Cái gì...?"

Chổi Phép lặp lại, lần này giọng nói càng trầm đục hơn.

"Không còn gì nữa. Chủ nhân của ta... đã đánh mất tất cả rồi."

Furina cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cơn đau cũng không thể khiến cô trấn tĩnh lại.

Fran tiến lên một bước, giọng nói đầy nghiêm nghị. 

"Ngươi nói vậy là sao? Elaina đâu?"

Chổi Phép cúi đầu, đôi mắt mờ mịt, như thể đang nhìn vào một vực sâu vô tận mà không thể thoát ra được. Khi cô ấy nói tiếp, từng từ cất lên như thể được vẽ ra từ sự tuyệt vọng:

"... Chìm trong bóng tối... Không còn gì cả..."

Bầu không khí trong phòng đặc quánh lại.

Furina vô thức bước lên một bước, giọng cô khẽ run rẩy. 

"Cô ấy còn sống không?"

Chổi Phép không trả lời ngay. Một khoảng lặng kéo dài, khiến mọi người như bị bóp nghẹt trong lo lắng. Và rồi, cuối cùng, cô ấy cất giọng:

"Còn... nhưng không biết được trong bao lâu."

Câu trả lời ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim họ.

Furina cảm thấy cơ thể mình chao đảo. Lồng ngực cô thắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng mà Elaina đang phải đối mặt. Không chỉ là bị giam cầm... mà còn bị nghiền nát từng chút một trong bóng tối.

Sheila trầm giọng. 

"Elaina đang ở đâu? Ngươi có thể dẫn chúng ta đến chỗ cô ấy không?"

Chổi Phép chậm rãi lắc đầu. 

"Ta không thể... Chủ nhân của ta đã bị tách khỏi ta hoàn toàn."

Mọi người đều sững sờ.

Fran cau mày.

"Tách rời? Ý ngươi là sao?"

Chổi Phép đưa tay lên ngực mình, như thể cố gắng cảm nhận thứ gì đó. "Ta không thể nghe thấy chủ nhân của ta nữa... Kết nối của chúng ta đã bị cắt đứt."

Saya nín thở.

"Không... không thể nào..."

Furina cảm thấy bàn tay mình run lên. Một phù thủy và Chổi Phép của họ vốn dĩ có một mối liên kết đặc biệt, một mối liên kết không dễ dàng bị cắt đứt. Nếu điều đó xảy ra... chỉ có hai khả năng: hoặc là phù thủy đã chết, hoặc là ý chí của họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Cô không dám nghĩ đến vế đầu tiên, nhưng vế thứ hai...

"Ichinose Elaina..."

Furina thì thầm, đôi mắt cô tràn ngập nỗi đau.

Furina lắc đầu, từng đợt sóng cảm xúc cuộn trào trong lòng cô. Không... không thể nào. Cô không thể chấp nhận một kịch bản như vậy.

Đối với thế giới, Ichinose Elaina có thể chỉ là một phù thủy lang thang, một người lữ hành vô định bước qua hàng trăm vùng đất mà không để lại dấu vết gì ngoài những câu chuyện. Một kẻ dường như chẳng bao giờ dừng chân, chẳng bao giờ để ai thật sự chạm vào trái tim mình. Nhưng đối với cô... Ichinose Elaina không chỉ đơn giản là một phù thủy vô danh trên những con đường cô đã đi qua.

Elaina là người đã từng tâm sự với cô trong những ngày tháng cô chu du tại Tokyo. Những ngày tháng cô đơn mà ngay cả khi ở giữa dòng người đông đúc, cô vẫn cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ. Cô nhớ những buổi tối, khi ánh đèn neon phản chiếu trên cửa kính, còn cô và Elaina ngồi trong một quán cà phê nhỏ, lặng lẽ nhấp từng ngụm trà đắng chát. Không cần nhiều lời. Chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Cô nhớ ánh mắt của Elaina vào những khoảnh khắc như thế—bề ngoài có thể là sự thờ ơ điềm tĩnh, nhưng sâu bên trong lại chất chứa một nỗi đau mà chỉ những ai từng trải qua mới có thể nhận ra. Nỗi đau của một người đã mất quá nhiều, đến mức chẳng còn dám giữ lại điều gì cho riêng mình.

Vậy mà bây giờ, người đó lại sụp đổ đến mức này—đến mức Chổi Phép của cô ấy xuất hiện ở đây, trong hình dạng con người, đứng lặng yên như một con rối vô hồn bị bỏ quên. Đôi mắt vô hồn ấy, đôi tay run rẩy ấy... tất cả như đang phản chiếu lại hình ảnh của chính Elaina—hoặc đúng hơn là những gì còn sót lại của cô ấy.

Một cơn lạnh buốt dâng lên trong lòng Furina, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thật tàn nhẫn mà cô không thể phủ nhận: nếu mối liên kết giữa một phù thủy và Chổi Phép của họ bị cắt đứt... chỉ có hai khả năng.

Một - phù thủy đã chết.

Hai - ý chí của họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Cô không dám nghĩ đến vế đầu tiên, nhưng vế thứ hai...

Cô siết chặt tay đến mức móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. Không, không thể nào. Đây không phải là Ichinose Elaina mà cô biết. Không phải người đã từng mạnh mẽ cười cợt trước nghịch cảnh, dù trong lòng có lẽ đã tan nát từ lâu. Không phải người đã từng nói với cô, vào đêm mưa ở Tokyo, sau khi Elaina chứng kiến Kaori bị bạo bệnh:

"Nếu không thể tiếp tục tiến về phía trước, ít nhất hãy cứ đứng yên. Đừng để bản thân bị cuốn trôi mất."

Vậy mà giờ đây, chính Elaina lại là người đang bị cuốn trôi...

Furina hít sâu một hơi, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. Nếu như Elaina đã gục ngã đến mức ý chí tan vỡ, vậy thì cô sẽ là người kéo cô ấy trở lại. Không phải với tư cách là một phù thủy. Cũng không phải với tư cách là một kẻ cứu rỗi.

Mà là với tư cách một người bạn.

Cô bước lên một bước, nhìn thẳng vào nhân dạng của Chổi Phép, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Nghe đây."

Furina cất giọng, từng từ từng chữ đều mang theo sức nặng.

"Tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra. Tôi không quan tâm ai là kẻ đứng sau tất cả chuyện này, cho dù là Kirisaki Ma, hay là cô ả chủ tiệm búp bê, hay là "Kẻ phá vỡ ranh giới". Điều duy nhất tôi quan tâm - là Ichinose Elaina."

Furina siết chặt bàn tay, những ngón tay lạnh lẽo bấu vào lòng bàn tay đến mức trắng bệch. Móng tay cô ghim sâu vào da thịt, một cơn đau nhói lan ra, nhưng so với cảm giác đang siết chặt lồng ngực cô lúc này, thì cơn đau thể xác kia chẳng là gì cả.

Cô không thể để mất Elaina.

Không phải như lần đó.

Không phải như người con gái mà cô đã đánh mất trong quá khứ.

Một cơn sóng ký ức đột ngột trào dâng, kéo cô trở lại những ngày tháng xa xôi mà cô đã cố gắng chôn vùi từ lâu. Một cái tên chực trào ra khỏi bờ môi cô, nhưng Furina cắn chặt răng, kiềm nén nó lại. Cô không thể nghĩ đến chuyện đó ngay lúc này. Không được.

Nhưng những hình ảnh vẫn hiện lên một cách tàn nhẫn, bất chấp cô có cố gắng ngăn cản đến thế nào đi nữa.

Một giọng nói nhẹ nhàng, luôn vang lên giữa những ngày bình yên hiếm hoi. Một bàn tay ấm áp, từng nắm lấy tay cô và kéo cô chạy qua những con phố đông đúc, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Một lời hứa. Một lời hứa mà họ đã không thể giữ được.

Rồi sau đó, là tiếng gào thét xé nát màn đêm. Là bàn tay cô vươn ra, chới với trong tuyệt vọng, nhưng chỉ nắm được không khí lạnh lẽo. Là hình bóng ấy chìm vào bóng tối, mà cô dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể kéo trở lại được.

Cô đã bất lực. Cô đã không thể làm gì.

Và rồi, cô đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Cảm giác đó, cơn đau ấy, sự trống rỗng ấy, Furina đã mang theo nó suốt bao nhiêu năm.

Nhưng lần này... không.

Lần này, cô sẽ không để điều đó lặp lại.

Furina hít một hơi thật sâu, buộc bản thân dứt khỏi những ký ức đang giam cầm mình trong quá khứ. Đây không phải là lúc để đắm chìm trong những nỗi đau đã qua. Cô không thể mắc kẹt mãi ở đó.

Bây giờ là hiện tại.

Và ở hiện tại, Ichinose Elaina vẫn còn ngoài kia.

Nhưng nếu họ không làm gì... có thể sẽ không còn một "Ichinose Elaina" nào để quay trở về nữa.

Không, cô không cho phép điều đó xảy ra.

Dù Elaina có bị cầm tù trong bóng tối, dù ý chí của cô ấy có đang dần mục rữa, dù tâm hồn cô ấy có đang bị xé toạc từng chút một, Furina sẽ không để mặc cô ấy chịu đựng điều đó một mình.

Cô nhớ lại đôi mắt lưu ly của Elaina, đôi mắt luôn phảng phất một nỗi buồn vô hình, dù cô ấy luôn cười, luôn tỏ ra như thể không có gì có thể làm tổn thương mình. Furina đã từng tin vào nụ cười đó. Đã từng tin rằng, dù Elaina có đau đớn đến thế nào đi nữa, thì cô ấy vẫn có thể tự bước tiếp.

Nhưng bây giờ cô nhận ra, có lẽ, Elaina chưa từng thực sự ổn.

Và nếu bây giờ Furina không làm gì... thì có lẽ, sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cô không thể để chuyện đó xảy ra.

Furina đứng dậy, ánh mắt kiên định như lưỡi dao sắc bén xuyên qua màn đêm. Cô không hề run rẩy, không hề do dự.

"Chúng ta sẽ đưa cô ấy trở về."

"Tôi sẽ không để Ichinose Elaina chìm thẳm trong bóng tối, tôi sẽ kéo cô ấy ra khỏi bóng tối."

Giọng nói của cô không phải là một lời hứa, mà là một sự thật tuyệt đối. Một mệnh lệnh. Một kết quả không thể thay đổi.

Dù có phải đối đầu với Kirisaki Ma.

Dù có phải xé toạc cả thế giới này.

Cô sẽ kéo Elaina ra khỏi vực thẳm.

Không có bất kỳ khả năng nào khác. Không có lựa chọn nào khác.

Furina nhớ lại lời Elaina đã từng nói với cô, vào một đêm yên tĩnh trong chuyến hành trình của họ.

"Nếu không thể tiếp tục tiến về phía trước, ít nhất hãy cứ đứng yên. Đừng để bản thân bị cuốn trôi mất."

Vậy thì lần này, chính cô sẽ là người níu giữ Elaina lại.

Bởi vì, nếu Furina buông tay...

Elaina sẽ biến mất mãi mãi.

Bóng tối vẫn bao trùm, dày đặc như một màn sương lạnh lẽo, nuốt chửng lấy tất cả.

Không có ánh sáng. Không có hơi ấm.

Chỉ có sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng thở yếu ớt của chính cô, bị bóp nghẹt bởi miếng vải bịt miệng, và tiếng dây trói cọ vào da thịt mỗi khi cô cựa quậy dù chỉ một chút.

Sự bất lực bao trùm lấy Elaina, như một con thú hoang gặm nhấm tâm trí cô.

Cô không thể cử động, không thể nói, không thể chống cự.

Nhưng dù thân xác cô đang bị giam cầm, tâm trí cô vẫn không ngừng run rẩy bởi những lời của Kirisaki Ma.

"Ta là 'Kẻ Phá Vỡ Ranh Giới' mới."

"Và mục tiêu duy nhất của ta chính là Furina."

Giọng nói của ả vang vọng trong tâm trí Elaina, lạnh lẽo như những mũi kim băng cắm sâu vào da thịt.

"Ta sẽ nghiền nát nàng ta. Ta sẽ khiến nàng ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mà ta đã phải chịu đựng. Ta sẽ khiến nàng ta hiểu rằng... những giọt nước mắt của nàng ta ngày đó, chỉ là một thứ giả tạo đáng kinh tởm."

Những từ ngữ độc địa như xoáy sâu vào tâm trí cô, kéo cô vào một hố sâu không đáy.

Miyase Furina.

Cái tên ấy như một tia sáng yếu ớt giữa màn đêm vô tận.

Elaina nhớ về cô gái đó—mái tóc bạch kim pha trộn xanh dương ngắn, đôi mắt xanh thẳm như đại dương sâu hun hút. Một nụ cười vừa mang chút kiêu hãnh, vừa phảng phất sự u buồn không thể che giấu. Đó không phải là nụ cười của một người luôn mạnh mẽ, mà là của một người đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Nụ cười đó khiến người khác không thể rời mắt. Nó không chỉ là một chiếc mặt nạ được khoác lên để giấu đi nỗi buồn, mà còn là một lời khẳng định rằng dù có đau đớn thế nào, cô ấy vẫn sẽ đứng vững, vẫn sẽ tiếp tục bước đi.

Nhớ về những cuộc trò chuyện giữa hai người.

Về những khoảnh khắc tưởng như bình thường, nhưng lại mang đầy ý nghĩa.

Nhớ về những lần Furina lặng lẽ lắng nghe cô, về những lần cô cảm nhận được sự đồng điệu hiếm hoi giữa hai tâm hồn đầy tổn thương.

Nhớ về những lời nói dịu dàng, những ánh mắt chất chứa bao điều mà không ai thốt lên thành lời.

Nhớ về sự ấm áp mà Furina đã mang lại.

Nhưng...

Nhưng rồi, Kirisaki Ma đã nói gì?

"Ngươi đã từng tin tưởng Furina..."

"Đã từng nghĩ rằng con bé đó có thể cứu vớt ngươi. Nhưng sự thật là, con bé đó cũng chẳng khác gì những kẻ khác."

"Một kẻ như nó, từ trước đến nay, chưa từng run tay khi kết liễu mạng sống của ai cả."

Lời nói đó như một lưỡi dao sắc bén, cắm thẳng vào tâm trí Elaina, khiến cô chao đảo.

Không.

Cô không muốn tin.

Furina... không phải như vậy.

Phải không?

Nhưng... nếu Kirisaki Ma nói đúng thì sao?

Nếu như Furina cũng chỉ là một kẻ khoác lên mình chiếc mặt nạ giả tạo? Nếu như những lời dịu dàng, những cử chỉ quan tâm, chỉ là một vở kịch tinh vi để thao túng cảm xúc của cô?

Nếu như... đôi tay Furina đã từng vấy máu?

Không. Không thể nào.

Nhưng nếu... đó là sự thật?

Bất giác, những hình ảnh không có thực hiện lên trong tâm trí Elaina.

Hình ảnh Furina đứng giữa một vùng đất đẫm máu, đôi mắt xanh không còn ánh lên vẻ dịu dàng như cô từng nhớ, mà chỉ phản chiếu sự lạnh lẽo, vô cảm.

Hình ảnh Furina mỉm cười, nhưng nụ cười đó không còn mang sự ấm áp, mà chỉ có sự giả tạo và trống rỗng.

Hình ảnh Furina vươn tay về phía cô, nhưng bàn tay ấy đã nhuốm đầy máu.

Elaina cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề.

Cô không muốn tin.

Cô không muốn tin.

Nhưng một phần nào đó trong cô, một phần đã quá mệt mỏi, quá tuyệt vọng, đang thì thầm rằng...

Có lẽ Kirisaki Ma nói đúng.

Có lẽ, ngay từ đầu, Elaina đã sai lầm khi tin tưởng Furina.

Có lẽ, tất cả những gì cô nghĩ rằng mình có—chưa bao giờ thực sự tồn tại.

Bóng tối bao trùm, sâu thẳm hơn bao giờ hết.

Elaina cúi đầu, mái tóc tro bạc xõa xuống, che khuất gương mặt đang run rẩy của cô.

Cô cảm thấy bản thân thật yếu đuối.

Thật vô dụng.

Tại sao... mình lại trở nên thế này?

Tại sao... lại không thể cứu được một ai?

Từ bao giờ, cô đã trở nên bất lực đến mức này?

Cô đã từng là một phù thủy lang thang mạnh mẽ, một người có thể tự do chu du khắp thế giới, một người có thể cười ngạo nghễ dù gặp bất cứ chuyện gì. Nhưng bây giờ, cô đang ngồi đây, bị trói chặt, bị bịt miệng, bị giam cầm trong bóng tối cùng với những suy nghĩ bủa vây lấy mình.

Những ký ức đau đớn lần lượt ùa về.

— Kaori...

Cô gái ấy đã đặt niềm tin vào mình, nhưng cuối cùng... cô không thể cứu được Kaori.

Tất cả những gì còn lại chỉ là một bông hoa trắng cô đơn trên mộ phần lạnh lẽo.

— Kousei...

Cậu bé ấy đã chơi những bản nhạc đầy cảm xúc, đã đặt cả tâm hồn vào những phím đàn. Nhưng rồi sao? Cậu ấy đã gục ngã ngay trước mặt mình, còn cô... cô đã không thể làm gì cả.

Những giai điệu ấy, những tiếng đàn vỡ vụn, vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô như một lời nguyền không thể xóa nhòa.

— Ester và Selena...

Hai người họ từng là bạn thân, từng nắm tay nhau và cười đùa dưới ánh nắng. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại sự phản bội, sự hận thù... và một kết cục bi thảm.

Một người đã giết bạn thân nhất của mình.

Một người đã rời bỏ thế gian với trái tim vỡ vụn.

Câu chuyện ấy... cô đã chỉ có thể đứng nhìn, không thể thay đổi điều gì.

Và bây giờ, Furina cũng sẽ như vậy sao?

Nếu như Kirisaki Ma thực sự nhắm vào Furina... nếu như mọi chuyện thực sự là như vậy... thì cô có thể làm được gì đây?

Không... cô chẳng thể làm được gì cả.

Cô chỉ là một phù thủy lang thang, một kẻ chỉ biết đứng nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt mà chẳng thể thay đổi điều gì.

Elaina cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Cô không muốn khóc nữa.

Cô đã khóc quá nhiều rồi.

Cô đã hứa với bản thân rằng sẽ không rơi nước mắt nữa.

Nhưng...

"Ư... ư... ư ư... hức... ư ư a a..."

Một tiếng rên khẽ vang lên từ cổ họng cô, yếu ớt đến đáng thương.

Giọt nước mắt đầu tiên vẫn trào ra, lăn dài xuống má.

Rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba.

"Ư... ư ư... a... hức... ư ư ưm...!"

Từng tiếng nấc khe khẽ vang lên, run rẩy, yếu ớt như một ngọn gió nhẹ giữa đêm đông lạnh lẽo.

"Ư ư... hức... hức... ưm... a a... ư...!"

Những tiếng khóc của cô bị chiếc khăn bịt miệng chặn lại, chỉ còn là những âm thanh rời rạc, đứt quãng, không thể thành lời.

Cô cắn chặt răng, nhưng thứ duy nhất mà cô có thể cắn được chỉ là miếng giẻ đang bị nhét sâu giữa hai hàm răng. Lớp vải thô ráp ma sát với lưỡi và lợi, mang theo vị tanh nồng khó chịu, nhưng cô cũng chẳng còn sức để phản kháng.

Cô muốn hét lên, muốn gào thét, muốn vùng vẫy để thoát khỏi cơn đau này. Nhưng tất cả chỉ bị bóp nghẹt trong họng, bị chặn đứng bởi lớp vải chặt chẽ, hóa thành những tiếng rên rỉ khàn đặc, vỡ vụn như những mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt vào tim.

"Ư... ư... hức... ư a a... ưm... ư a a ư...!"

Tiếng khóc của cô bị bóp nghẹt, chỉ còn lại những thanh âm yếu ớt, tuyệt vọng. Những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, chảy dọc theo gương mặt nhợt nhạt, thấm ướt cả miếng giẻ trong miệng.

Bóng tối xung quanh như đang siết chặt lấy cô, nuốt chửng toàn bộ hơi thở yếu ớt này. Cô cảm thấy lạnh. Một cơn lạnh tê tái lan ra từ lòng ngực, xuyên thấu từng thớ thịt, từng mạch máu. Ngón tay run rẩy vô thức siết lại, nhưng sợi dây thừng trói chặt khiến cổ tay cô đau nhói, như thể nhắc nhở cô rằng ngay cả việc cử động cũng không còn là thứ mà cô có thể quyết định nữa.

"Ưm... ư ư... a... hức... ư a a ưm...!"

Cô cứ thế mà khóc, trong bóng tối sâu thẳm, giữa bốn bức tường lạnh lẽo, không có ai để lắng nghe.

Không có ai để ôm lấy cô, để nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Không có ai cả.

Chỉ có nỗi tuyệt vọng nuốt chửng lấy cô từng chút một.

"Ư... ư ư... a a... ưm ưm... ư a a...!"

Những tiếng nấc khe khẽ vẫn chưa dứt, đứt quãng, yếu ớt như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa đêm đông lạnh giá.

Bên trong tâm trí cô, những ký ức lướt qua như một thước phim cũ kỹ, chắp vá và rời rạc.

Những ngày tháng rong ruổi trên đường, nụ cười tự do mà cô đã từng có.

Những người bạn cô đã gặp gỡ.

Những cuộc chia ly.

Những nỗi đau.

Những tổn thương không ngừng bủa vây, dày vò tâm trí cô từng ngày một.

"Ưm... ư ư... a... hức... ư a a ưm...!"

Cô chẳng còn sức để phản kháng.

Chẳng còn ý chí để vùng vẫy hay cầu xin ai cứu lấy mình nữa.

Bây giờ... dù có chuyện gì xảy ra đi nữa... cũng không còn quan trọng.

Miyase Furina.

Nữ phù thủy mang nỗi buồn.

Người con gái đã hành quyết kẻ mà Kirisaki Ma căm hận nhất.

Người đã từng ngồi bên cạnh cô, lắng nghe cô kể về những chuyến hành trình, lắng nghe những niềm vui và nỗi buồn của cô.

"Furina..."

Tên cô ấy vang lên trong tâm trí Elaina, như một thanh âm xa vời, mơ hồ giữa những tiếng khóc rên rỉ vẫn chưa dứt.

Nước mắt vẫn rơi, từng giọt nóng hổi chảy dài xuống gương mặt tái nhợt. Cô không biết mình đã khóc bao lâu, không biết từ lúc nào mà những tiếng nấc nghẹn ngào ấy lại trở thành một phần của hơi thở yếu ớt này.

Cô gái ấy - Miyase Furina - cũng đã từng đau đớn như thế này sao?

Cũng đã từng chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng không lối thoát, cũng đã từng một mình gánh lấy những bi kịch chẳng thể chia sẻ với ai?

Cô không biết.

Nhưng có lẽ... có lẽ Furina cũng đã từng rơi những giọt nước mắt như thế này.

Có lẽ, cô ấy cũng đã từng bị dày vò bởi những ký ức đau đớn không ngừng lặp lại trong tâm trí.

Có lẽ, cô ấy cũng đã từng bất lực, vô vọng, yếu đuối đến mức chẳng còn muốn thoát ra khỏi cái hố sâu này nữa.

Nhưng... tại sao Furina có thể tiếp tục tiến về phía trước?

Cô ấy đã làm thế nào?

Làm thế nào để vẫn có thể đứng lên, vẫn có thể sống tiếp, dù gánh trên vai bao nhiêu nỗi đau?

Elaina không biết.

Nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cô đã quá mệt mỏi rồi.

Dù có tìm ra câu trả lời hay không, dù có cố gắng suy nghĩ bao nhiêu đi nữa... cũng chẳng thay đổi được gì.

"Ư... ư ư... ư ư... ư ư...!"

"Ư... hức... hức... ư... ư ư...!!"

Những âm thanh nghẹn ngào và yếu ớt bị bóp nghẹt bởi chiếc giẻ ướt sũng giữa hai hàm răng. Cổ họng cô khô khốc, tiếng nức nở bị bóp nghẹt thành những âm thanh méo mó, đứt quãng.

Cô rúc người lại, cơ thể nhỏ bé run rẩy dưới lớp áo choàng bẩn thỉu. Đôi mắt đỏ hoe khép lại, hàng mi ướt đẫm, bờ môi khô khốc.

"Ư... ư ư... ư a... a ư ư...!"

Tiếng rên rỉ tuyệt vọng bật ra khỏi cổ họng, như một tiếng kêu cứu vô vọng giữa không gian tối tăm và lạnh lẽo. Nhưng chẳng ai đáp lại. Chẳng ai nghe thấy.

Bóng tối xung quanh dường như nuốt chửng lấy cô, cuốn cô vào một cơn mê mải vô tận.

Không còn ánh sáng.

Không còn lối thoát.

Không còn gì cả.

"Ư... hức... ư ư... hức...!"

Hơi thở của cô dần trở nên nặng nề. Lồng ngực phập phồng yếu ớt, mỗi lần hít vào lại như bị một tảng đá vô hình đè nặng, nghẹn lại nơi cuống họng. Làn không khí xung quanh ngột ngạt, lạnh lẽo đến rợn người, nhưng cô chẳng còn sức để cảm nhận nữa.

Mỗi lần mí mắt khẽ chớp, tầm nhìn của cô lại trở nên mờ nhạt hơn một chút. Đầu óc cô trống rỗng, trống rỗng đến đáng sợ. Những suy nghĩ hỗn loạn, những ký ức đau thương, những hình ảnh cứ liên tục dày vò cô nãy giờ, tất cả dần trở nên nhòe nhoẹt, như thể cô đang chìm vào một cơn ác mộng vô tận.

Cô muốn tiếp tục nghĩ, muốn tiếp tục đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng này, muốn tự hỏi bản thân rằng có phải cô đã sai lầm từ đầu hay không. Nhưng cả cơ thể lẫn tâm trí cô đều đang phản bội lại chính cô.

"Ư... ư... ư ư a... a a ư ư...!"

Tiếng khóc rên trở nên đứt quãng, yếu ớt dần, rồi tan biến vào không trung.

Đôi tay bị trói chặt của cô khẽ run lên lần cuối trước khi trở nên bất động. Những ngón tay lạnh giá không còn đủ sức để siết chặt lại nữa.

Chiếc giẻ bịt miệng vẫn nằm sâu giữa hai hàm răng, thấm đẫm nước mắt và nước bọt, tạo ra một cảm giác nghẹn ứ khó chịu. Nhưng lúc này, cô chẳng còn đủ tỉnh táo để bận tâm đến điều đó.

Tiếng nấc nghẹn ngào từ cổ họng cô cũng dần lặng đi.

Những giọt nước mắt cuối cùng lặng lẽ lăn xuống, tan biến vào màn đêm.

Cô kiệt sức rồi.

Cô chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cô chỉ muốn chìm vào bóng tối này, cứ thế mà trôi dạt đi, không cần phải nghĩ, không cần phải đau đớn thêm nữa.

Đôi mắt đẫm nước của cô dần khép lại, hàng mi run rẩy yếu ớt trước khi chìm hẳn vào tĩnh lặng. Những giọt nước mắt cuối cùng vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt, phản chiếu thứ ánh sáng yếu ớt từ bóng tối lạnh lẽo xung quanh.

Cơ thể cô dần mất đi sức lực, đầu nghiêng sang một bên, tựa vào bức tường lạnh giá phía sau. Lọn tóc tro xám rơi xuống, che khuất gương mặt nhợt nhạt vẫn còn vương lại dấu vết của nỗi đau.

Cuối cùng, kiệt sức sau những giọt nước mắt không ngừng rơi, Elaina nằm gục xuống, chìm sâu vào giấc ngủ mệt mỏi, bị nuốt chửng trong bóng tối sâu thẳm, không một ai hay biết.

Bóng tối giờ đây không còn chỉ là không gian xung quanh, nó đã trở thành một phần của cô. Thâm nhập vào từng suy nghĩ, từng cảm xúc, gặm nhấm linh hồn cô cho đến khi chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng.

Một ý niệm cuối cùng thoáng qua tâm trí Elaina, mơ hồ như một lời thì thầm vọng lại từ quá khứ xa xăm.

"Nếu mình biến mất... có ai sẽ thực sự đau lòng không?"

Cô cố gắng tìm câu trả lời, nhưng chẳng thể nghĩ ra được một ai. Ký ức về những con người cô từng gặp, những nụ cười, những khoảnh khắc chia sẻ trên hành trình... tất cả dần nhạt nhòa, như những bức tranh cũ bị thời gian ăn mòn.

Ngay cả chính cô cũng không chắc liệu bản thân có còn tồn tại hay không. Hay có lẽ, từ lâu rồi, cô đã chẳng còn là chính mình nữa.

Cảm giác lạnh lẽo lan dần trong tim. Lặng lẽ và tàn nhẫn.

Và rồi, chẳng còn gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro