Chương 5: Ánh sáng từ giai điệu em

Trong căn phòng bệnh viện, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa dịu dàng nhưng không xóa được không khí nặng nề. Bác sĩ, gương mặt điềm đạm nhưng ánh mắt ẩn chứa sự cảm thông sâu sắc, ngồi đối diện bố mẹ Kaori. Trên bàn, hồ sơ bệnh án được xếp ngay ngắn, như một lời nhắc nhở nghiêm khắc về hiện thực.

"Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể," ông nói chậm rãi, giọng như chìm trong không gian.

"Nhưng bệnh tình của Kaori đã đến giai đoạn mà chúng tôi không thể đảo ngược. Mục tiêu của chúng tôi bây giờ là làm cho quãng thời gian còn lại của cô bé trở nên dễ chịu và ý nghĩa nhất."

Mẹ Kaori không thể kiềm chế được cảm xúc, nước mắt trào ra không ngừng. Bà nắm chặt tay Kaori, run rẩy như thể muốn níu giữ điều gì đó đã vuột khỏi tầm tay.

"Không! Chúng ta không thể bỏ cuộc như vậy được! Phải còn cách nào đó, phải không?"

Giọng bà lạc đi, như muốn van nài bác sĩ đưa ra một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Bác sĩ khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy nuối tiếc.

"Chúng tôi hiểu cảm giác của gia đình, nhưng điều quan trọng là Kaori cần được bình yên. Đôi khi, sự chấp nhận lại là món quà lớn nhất chúng ta có thể trao cho nhau."

Kaori ngồi trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn mẹ, rồi nhìn cha mình. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi cô, yếu ớt nhưng kiên định.

"Mẹ, con không sợ đâu. Thật ra, con chỉ muốn mọi người nhớ về con không phải bằng nước mắt, mà là những ký ức đẹp. Con vẫn còn thời gian để tạo ra những điều đó, phải không?"

Câu nói của cô khiến không gian như đông cứng lại. Cha Kaori, người từ đầu vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Kaori, con là người mạnh mẽ nhất mà cha từng biết. Cha tự hào về con. Và cha hứa, chúng ta sẽ đi cùng con đến hết quãng đường này."

Lời nói ấy như một lời khẳng định, làm dịu đi không khí ngột ngạt. Kaori nhìn cha mình, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn vàng.

"Con chỉ muốn sống hết mình, dù là bao nhiêu ngày đi nữa. Âm nhạc, niềm vui, và cả những khoảnh khắc với mọi người... đó là những điều con trân trọng nhất."

Bác sĩ, dù quen với những cuộc nói chuyện tương tự, cũng không khỏi xúc động trước tinh thần mạnh mẽ của Kaori. Ông đứng lên, cúi đầu chào mọi người, rồi rời đi để gia đình có khoảng không gian riêng tư.

Trong sự im lặng đan xen tiếng nức nở nhẹ của mẹ Kaori, Kaori ngước nhìn lên trần nhà, như muốn vẽ lên đó những giai điệu của riêng mình.

"Con không sao đâu," cô khẽ thì thầm, lời nói như dành cho cả mẹ và bản thân. "Con vẫn muốn chơi violin. Con muốn được tiếp tục là chính con, cho đến phút cuối cùng."

Cha cô bước tới, đặt tay lên vai mẹ Kaori, như muốn truyền cho bà sự bình tĩnh.

"Hãy làm những ngày sắp tới trở thành những ngày đẹp nhất. Chúng ta vẫn còn thời gian để làm điều đó."

Kaori mỉm cười, nhìn ra khung cửa sổ. Ánh đèn đường mờ nhạt hòa cùng ánh sao trên bầu trời. Trong đôi mắt cô, dường như đã có cả sự yên bình lẫn quyết tâm. Không phải cô không sợ, mà cô chọn đối mặt với nó bằng cách riêng của mình—với âm nhạc, tình yêu và ánh sáng trong tâm hồn.

Trong phòng bệnh viện, không khí lặng như tờ. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng một góc không gian, tỏa ra hơi ấm mỏng manh giữa đêm khuya lạnh lẽo. Kaori đang ngủ say sau một ngày dài mệt mỏi, nét mặt yên bình nhưng thoáng chút mệt nhọc, như thể cô đang đắm chìm trong giấc mơ mà âm nhạc là người bạn đồng hành.

Cửa phòng khẽ mở, một bóng người nhẹ nhàng bước vào. Là Miyase Furina. Từng bước chân của cô nhẹ đến mức không hề phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô dừng lại bên giường, ánh mắt dừng trên gương mặt thanh thoát của Kaori, gương mặt đã phải chịu đựng bao đau đớn nhưng vẫn toát lên vẻ kiên định. Trong ánh mắt Furina hiện lên một nỗi buồn sâu sắc, một sự đồng cảm mà có lẽ chỉ những người mang trong lòng nỗi đau riêng mới thấu hiểu.

Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đôi tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào cây violin đặt trên bàn. Bằng một cử chỉ nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, Furina cảm nhận sự hiện diện của âm nhạc mà Kaori yêu thương, như thể cây đàn đang giữ lại hơi thở của những giai điệu Kaori đã chơi, của những cảm xúc Kaori đã truyền vào âm nhạc.

"Kaori," Furina thì thầm, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng, "Chúng ta đều đang chiến đấu với những nỗi đau riêng. Nhưng cậu... cậu thật mạnh mẽ. Cậu đã làm được những điều mà tớ không bao giờ có thể làm được."

Kaori mở mắt, có lẽ bị đánh thức bởi cảm giác khác thường. Trong ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy Furina đang ngồi bên mình, gương mặt pha trộn giữa sự lo lắng và dịu dàng. Kaori nở một nụ cười mệt mỏi nhưng vẫn đầy ấm áp.

"Cậu lại đến sao?"

Kaori hỏi, giọng khàn nhẹ nhưng chan chứa sự cảm kích.

Furina khẽ gật đầu, giữ ánh mắt dừng lại trên Kaori như muốn truyền cho cô sức mạnh.

"Tớ muốn nhìn thấy cậu, dù chỉ một chút thôi. Tớ nghĩ... cậu cần có ai đó ở đây, ngay lúc này."

Kaori khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cửa sổ. Những vì sao ngoài kia dường như đang nhấp nháy theo nhịp thở đều đặn của cô.

"Cảm ơn cậu, Furina. Tớ thật sự không biết mình mạnh mẽ đến đâu... nhưng có cậu và những người khác bên cạnh, tớ nghĩ mình sẽ ổn."

"Không," Furina đáp, ánh mắt kiên định.

"Tớ muốn ở đây. Cậu nói rằng cậu ổn, nhưng... ánh mắt cậu không giấu được điều gì đâu, Kaori. Tớ biết cậu đang mệt mỏi."

Kaori im lặng trong giây lát, như đang lựa chọn lời nói. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng đáp:

"Ừ, tớ mệt. Nhưng tớ không muốn than vãn. Cậu biết không, Furina? Tớ từng nghĩ rằng mình có thể vượt qua tất cả, nhưng giờ đây... mỗi ngày trôi qua, tớ cảm thấy như mình đang dần cạn kiệt."

Furina nắm lấy tay Kaori, đôi tay lạnh giá nhưng dịu dàng.

"Cậu không cần phải mạnh mẽ mọi lúc. Không ai bắt cậu phải làm điều đó. Cậu đã chiến đấu rất lâu rồi. Hãy để tớ chia sẻ gánh nặng với cậu, được không?"

Kaori nhìn Furina, đôi mắt sáng lên một chút, như thể cô vừa tìm thấy một tia sáng nhỏ trong đêm đen.

"Cậu thật lạ, Furina. Cậu không quen biết tớ bao lâu, nhưng lại hiểu tớ đến thế."

"Vì tớ cũng từng như cậu," Furina khẽ nói, ánh mắt dừng lại trên cây violin. "Tớ cũng từng gắng gượng một mình, cố làm mọi thứ để che giấu nỗi đau. Nhưng rồi tớ nhận ra, đôi khi chúng ta cần cho phép bản thân yếu đuối. Vì chỉ khi yếu đuối, chúng ta mới để người khác bước vào và giúp đỡ."

Kaori thở dài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.

"Tớ luôn tự hỏi... nếu tớ không còn chơi violin được nữa, thì liệu mình có còn ý nghĩa không? Liệu tớ có còn là chính mình?"

Furina lắc đầu, siết chặt tay Kaori hơn.

"Kaori, cậu không phải chỉ là âm nhạc của mình. Cậu là nụ cười, là ánh sáng, là người đã làm ấm lòng biết bao người khác, kể cả tớ. Cho dù điều gì xảy ra, tớ tin rằng cậu sẽ luôn là Kaori mà tớ biết."

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Kaori, nhưng nụ cười của cô vẫn hiện hữu.

"Cảm ơn cậu, Furina. Có lẽ... tớ sẽ cố tin vào điều đó."

Furina không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của Kaori, để lại không gian chìm trong sự tĩnh lặng yên bình. Nhưng giữa họ, có một sợi dây vô hình vừa được thắt chặt—sợi dây của sự đồng cảm và sẻ chia.

Bên ngoài, gió khẽ lay động những tán lá, mang theo tiếng xào xạc như một bản nhạc không lời ngân vang trong đêm. Furina ở lại đến gần sáng, cho đến khi đôi mắt cô không còn chịu đựng nổi sự mỏi mệt. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn Kaori, người đã thiếp đi với nụ cười nhẹ trên môi.

Cô khẽ nói, giọng nói chỉ như làn gió thoảng:

"Hãy tiếp tục tỏa sáng, Kaori. Tớ sẽ luôn ở đây, dõi theo cậu."

Furina rời đi, để lại căn phòng trong sự yên bình tĩnh lặng. Nhưng cô biết, mảnh ký ức đêm nay sẽ mãi khắc sâu trong trái tim mình, như một lời nhắc nhở rằng cả hai đều đã chạm vào trái tim của nhau trong khoảnh khắc mong manh này.

Bên ngoài cửa sổ trọ, màn sương mỏng manh của buổi sáng chậm rãi tan biến dưới ánh sáng ấm áp của mặt trời. Những tia nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên những vật dụng trong phòng, tạo nên một không gian trầm lắng đầy yên bình. Nhưng bên trong trái tim Elaina, những suy nghĩ không ngừng lướt qua như những đám mây u ám.

Cô tỉnh giấc, cảm giác mệt mỏi kéo dài từ đêm qua không rời. Đêm qua, trong không gian tối tăm và yên lặng, Elaina đã chìm vào những suy tư sâu lắng, nghĩ về Kaori, nghĩ về những lời mà Kousei, Tsubaki và Watari. Cô có thể cảm nhận rõ sự kiên cường trong ánh mắt của Kaori, nhưng cũng không thể không cảm thấy nỗi buồn sâu kín lẩn khuất đằng sau nụ cười yếu ớt của cô ấy. Elaina khẽ thở dài, cảm giác đau đớn như một vết thương chưa lành.

Khi Elaina bước ra khỏi phòng, Saya đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, ánh mắt của cô ấy sáng lên khi nhìn thấy Elaina, luôn luôn như vậy, tràn đầy năng lượng và sự lạc quan. Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, tay vẫn thoăn thoắt bày biện những món ăn. Fran, như thường lệ, ngồi im lặng trên sofa, đầu hơi cúi xuống, mũi hơi nhíu lại khi cô đọc cuốn sách yêu thích. Thật là một khung cảnh yên bình, một buổi sáng đơn giản, nhưng lại có một thứ gì đó rất đặc biệt khi Elaina bước vào.

Elaina ngồi xuống bàn ăn, cảm giác của sự tĩnh lặng bao trùm quanh mình. Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn dừng lại nơi những đám mây mỏng đang dần tan biến trong ánh sáng đầu ngày. Cảnh vật ngoài kia quá đỗi bình dị, nhưng trái tim cô lại không thể tìm thấy sự bình yên, nó vẫn bị nặng trĩu bởi những lo lắng và những ký ức không thể nào quên.

"Tối qua chị ngủ không ngon sao, Elaina-san?"

Saya lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như một làn gió nhẹ, nhưng lại mang theo sự quan tâm sâu sắc. Elaina nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của Saya, và cô nhận ra, bất chấp sự mệt mỏi của mình, có lẽ Saya luôn là người mà cô có thể trông cậy vào trong những thời điểm như thế này.

Elaina khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của cô không thể che giấu những suy tư đang bao trùm trong lòng.

"Chị ổn, chỉ là nghĩ về Kaori... và những người bạn của cô ấy."

Câu nói của Elaina nhẹ nhàng như làn gió, nhưng trong đó chứa đựng một nỗi lo lắng không thể diễn đạt bằng lời. Mặc dù cô không nói ra, nhưng Saya có thể nhận ra điều đó qua ánh mắt của Elaina, một ánh mắt tìm kiếm sự an ủi, một ánh mắt mong muốn hiểu rõ hơn về những nỗi đau mà người khác đang phải trải qua.

Fran, từ góc phòng, nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại, ánh mắt cô dừng lại một lúc trên Elaina.

"Quan sát một người từ góc nhìn của chính họ sẽ giúp em hiểu rõ hơn về họ, Elaina. Đừng để những lo lắng ấy trở thành gánh nặng."

Lời nói của Fran không hề lớn, nhưng có một sức mạnh ẩn chứa trong từng câu từ. Elaina nhìn Fran, cảm nhận được sự điềm tĩnh, sự sâu sắc trong ánh mắt của cô. Fran luôn có một cách nhìn nhận khác biệt, không bao giờ vội vã hay đẩy mình vào một vấn đề nào quá mức. Có lẽ đó là điều mà Elaina cần, một sự bình tĩnh, một sự thấu hiểu không cần phải nói ra thành lời.

Elaina im lặng, để những lời của Fran thấm vào tâm trí. Cô nghĩ về Kaori, về nụ cười của cô ấy, về sự kiên cường mà Kaori đã thể hiện dù đang phải chiến đấu với căn bệnh quái ác. Cô nhớ lại ánh mắt đau đớn của Kousei, và những giọt nước mắt mà cậu đã phải giấu kín.

"Mình luôn cảm thấy như mình không thể làm gì cả. Làm sao mình có thể hiểu được những nỗi đau của họ?"

Elaina tự hỏi mình, nhưng cũng tự nhủ rằng mình phải cố gắng hơn, phải tìm cách để đồng hành cùng họ.

"Có khi nào em cảm thấy mình cũng chẳng hiểu rõ về bản thân không?"

Fran tiếp tục, như thể cô đã nghe thấy những suy nghĩ của Elaina.

"Tất cả chúng ta đều có những cuộc chiến riêng, Elaina. Đừng nghĩ rằng em phải một mình gánh vác mọi thứ. Đôi khi, chỉ cần có mặt bên cạnh họ, đó đã là điều quan trọng nhất rồi."

Elaina nhìn vào đôi mắt sâu sắc của Fran, nhận ra rằng cô đã nói đúng. Có lẽ cô đã quá khắt khe với bản thân, quá tự ti khi không thể tìm ra cách giúp đỡ mọi người. Nhưng Fran và Saya, họ luôn ở đây, luôn sẵn sàng chia sẻ, cùng cô đi qua từng bước chân.

Cuối cùng, Elaina đứng dậy, khẽ vươn vai.

"Cảm ơn cô, Fran-sensei. Em nghĩ em đã sẵn sàng để đối mặt với ngày hôm nay."

Saya và Fran nhìn nhau và mỉm cười. Họ biết rằng Elaina đã tìm thấy một chút an ủi trong những lời nói của mình. Họ không cần phải nói thêm gì, bởi vì cả ba đều hiểu rằng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù có khó khăn đến đâu.

Elaina bước ra ngoài, cảm nhận hơi thở của không khí buổi sáng. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày không giống những ngày bình thường. Những người bạn của Kaori, những nỗi đau mà họ đang mang trong trái tim, những nỗi lo lắng không lời—tất cả đều sẽ là một phần của hành trình mà cô sẽ cùng họ đi qua. Cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô có thể làm gì đó trong hiện tại. Và đó, có lẽ, là điều quan trọng nhất.

Bước chân của cô vững vàng hơn, tràn đầy một quyết tâm mới, dù con đường phía trước còn dài và đầy chông gai.

Elaina bước chậm rãi qua con đường nhỏ trải đầy lá vàng, hơi thở nhè nhẹ hòa quyện trong không khí lành lạnh của buổi sáng. Những cành cây trơ trụi lắc lư trong gió nhẹ, như thể thì thầm điều gì đó khó hiểu. Ở cuối con đường, một nhóm người quen thuộc đang đứng chờ.

Kousei, Tsubaki, Watari, và Emi—mỗi người đều mang một biểu cảm khác nhau, nhưng tất cả đều toát lên vẻ lo lắng pha lẫn hy vọng.

"Ichinose-san!"

Kousei vẫy tay từ xa, nụ cười mờ nhạt thấp thoáng trên khuôn mặt cậu.

Elaina mỉm cười đáp lại, bước nhanh hơn để đến gần nhóm bạn. Nhưng dù Kousei cố che giấu, cô vẫn nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt cậu.

"Chào mọi người," cô cất lời, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự trầm tư.

"Hôm nay chúng ta cùng đi, phải không?"

Tsubaki gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm mà hiếm khi cô thể hiện.

"Phải. Hôm nay em muốn Kaori cảm nhận rằng chúng ta vẫn luôn ở bên."

Watari, luôn giữ thái độ thoải mái, cười nhẹ để làm giảm bớt sự căng thẳng.

"Ừ, cứ coi như là chúng ta tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ với cô ấy."

Nhưng sự căng thẳng trong nụ cười của cậu không qua nổi mắt Elaina.

Emi, thường ngày năng động, hôm nay lại im lặng hơn. Cô khẽ gật đầu chào Elaina mà không nói gì thêm, ánh mắt cô nhanh chóng rời đi, như thể không muốn đối diện với thực tại.

Cả nhóm bắt đầu bước đi, không ai nói gì thêm, nhưng sự hiện diện của họ đã nói lên tất cả. Elaina bước đi bên cạnh Kousei, đôi mắt cô lặng lẽ dõi theo bóng lưng cậu. Có điều gì đó trong cách Kousei bước đi khiến cô cảm nhận được áp lực đè nặng lên vai cậu, khiến đôi vai ấy trông nhỏ bé hơn so với tưởng tượng của cô.

Khi cả nhóm dừng lại trước cánh cổng lớn của bệnh viện, Elaina ngước nhìn tòa nhà cao lớn, nơi những mảnh đời đan xen nhau trong nỗ lực giành lấy từng khoảnh khắc sống. Hơi thở cô khẽ khựng lại khi cánh cửa tự động mở ra, để lộ thế giới bên trong—một không gian khác biệt hoàn toàn với sự rộn ràng của con phố bên ngoài.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang dài, xen lẫn tiếng máy móc nhịp nhàng và tiếng nói nhỏ của các nhân viên y tế. Bầu không khí trong bệnh viện mang đến cảm giác vừa căng thẳng vừa bình yên kỳ lạ, như thể nó ôm lấy tất cả những cảm xúc của con người.

Elaina chậm rãi quan sát xung quanh. Những chiếc ghế chờ dọc hành lang đầy người: một người mẹ trẻ ôm con nhỏ trong vòng tay, một cặp đôi già nắm tay nhau, những bệnh nhân đi chậm rãi với chiếc dây truyền nước bên cạnh. Cô cảm nhận được nỗi lo lắng, hy vọng và cả sự cam chịu trong ánh mắt họ.

"Chị ổn chứ?"

Tsubaki lên tiếng, dừng lại để nhìn Elaina.

Elaina gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn trĩu nặng.

"Nơi này... có quá nhiều cảm xúc. Hy vọng, đau khổ, và cả sự kiên cường."

Elaina cúi đầu, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo choàng. Trong tâm trí, cô nhớ lại lời của Fran—người từng dạy cô rất nhiều điều về sự mạnh mẽ.

"Đây chính là nơi con người bộc lộ sự mạnh mẽ nhất của họ. Không ai biết họ có thể chịu đựng được đến đâu, nhưng họ vẫn tiếp tục, từng ngày một."

Những lời đó giờ đây vang vọng trong lòng cô, như một ngọn đèn nhỏ dẫn lối giữa không gian ngột ngạt của bệnh viện. Cô khẽ hít vào, lấy lại bình tĩnh, và bước theo nhóm bạn.

"Đi thôi,"

Kousei lên tiếng, ánh mắt kiên định hơn trước. Cậu dẫn cả nhóm đi qua một vài tầng, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa phòng bệnh. Bên trong, Kaori đang chờ đợi—một cô gái mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng mong manh, như một ngọn lửa nhỏ đang chập chờn giữa gió.

Elaina đứng đó, trái tim đập nhanh hơn một chút. Cô hít sâu, chuẩn bị tinh thần bước vào, để đối diện với một mảnh đời mà cô biết rằng sẽ chạm đến sâu thẳm trái tim mình.

Cánh cửa phòng bệnh vừa mở, không gian lập tức tràn ngập bởi giọng nói vui tươi:

"Chào mọi người! Đừng đứng mãi ở đó, vào đi chứ!"

Kaori, mặc dù gầy hơn nhiều so với lời miêu tả của Tsubaki, vẫn tỏa sáng với nụ cười rạng rỡ. Cô ngồi tựa vào gối, bàn tay hơi yếu nhưng vẫn đưa lên vẫy chào cả nhóm. Những tia sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào làm nổi bật mái tóc mềm mại của cô, và Elaina bất giác dừng lại, ngắm nhìn cô gái ấy với sự ngỡ ngàng.

Cảm nhận ánh nhìn của Elaina, Kaori nghiêng đầu, nụ cười càng thêm rạng rỡ:

"Chị là ai đây nhỉ? Em chưa gặp chị trước đây đúng không?"

"Đây là Ichinose-san," Kousei giới thiệu với vẻ hơi lúng túng, đôi mắt vẫn không rời khỏi Kaori. "Chị ấy là một phù thủy. Và là bạn mới quen của tớ."

"Phù thủy á? Thật sao?"

Kaori thốt lên đầy phấn khích, như một đứa trẻ vừa nghe thấy điều kỳ diệu.

"Chị có thể biến mất, hay làm những thứ lấp lánh xuất hiện được không?"

Elaina bật cười nhẹ, lắc đầu:

"Chị không nghĩ phép thuật của mình thú vị đến thế đâu."

"Thế cũng không sao. Em vẫn thấy chị rất đặc biệt rồi!"

Kaori trêu chọc, đôi mắt lấp lánh.

Câu chuyện nhanh chóng chuyển sang những kỷ niệm vui vẻ mà nhóm bạn đã trải qua cùng Kaori. Watari bắt đầu kể lại một cách hùng hồn về lần Kaori đùa dai khiến cậu phải rượt đuổi cả buổi trong sân trường. Kousei cũng góp chuyện, kể về lần Kaori ép cậu lên sân khấu chơi đàn dù cậu cố gắng thoái thác.

"Kaori lúc nào cũng thế,"

Tsubaki nói, nụ cười dịu dàng hiện lên khi cô nhìn Kaori.

"Dù là chuyện gì, cậu ấy luôn làm mọi thứ trở nên vui nhộn."

Kaori ngắt lời, giọng nói lém lỉnh:

"Thế cậu không nghĩ tớ hơi rắc rối à?"

"Rắc rối chứ!"

Watari vội đáp, khiến cả nhóm bật cười.

Trong suốt những câu chuyện ấy, Elaina ngồi yên lặng lắng nghe, như thể cô đang hấp thụ từng chút một về con người Kaori. Không chỉ là những lời nói, mà là cả bầu không khí Kaori mang lại—ấm áp, mạnh mẽ, và tràn đầy sinh lực, bất chấp hoàn cảnh.

Đột nhiên, Kaori quay sang Elaina, giọng nói nhẹ nhàng hơn:

"Chị biết không, em nghĩ mọi người có mặt ở đây không chỉ là để giúp em. Thực ra... em cũng đang giúp họ nữa. Em tin rằng đôi khi, chính những người cần được an ủi lại mang đến sức mạnh cho người khác."

Lời nói ấy, dù đơn giản, lại như một cơn gió lặng khẽ thổi qua tâm trí Elaina, chạm vào một phần sâu kín trong trái tim cô. Elaina nhìn Kaori, không nói gì, nhưng ánh mắt chứa đầy sự cảm phục và trân trọng.

Phòng bệnh bỗng chốc trở nên yên ắng, không còn tiếng cười đùa ồn ào như trước. Tất cả mọi người dường như đang suy ngẫm về những lời của Kaori. Và dù không ai nói ra, mỗi người đều hiểu rằng cô gái này thực sự là một ánh sáng kỳ diệu, soi sáng con đường cho những người xung quanh.

Elaina khẽ gật đầu, cảm nhận trong lòng mình có một chút gì đó đang thay đổi. Đó là một cảm giác nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như làn nước trong hồ phản chiếu ánh trăng, bình yên mà đầy ắp suy tư. Kaori, cô gái trước mặt cô, không chỉ là một người đang chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật. Cô ấy tỏa sáng như một ngọn nến trong bóng tối, không chấp nhận để bản thân bị lụi tàn.

Kaori mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt như sáng lên giữa căn phòng.

"Chị biết không, âm nhạc là nơi em tìm thấy mình, bất kể mọi thứ đang sụp đổ như thế nào. Em từng nghĩ rằng âm nhạc chỉ là thứ để biểu diễn, để mọi người vỗ tay. Nhưng rồi, em nhận ra rằng âm nhạc không cần khán giả. Nó chỉ cần một người chơi với trái tim chân thật."

Elaina lắng nghe, không chen ngang. Những lời của Kaori chạm vào cô một cách kỳ lạ, như thể từng câu từng chữ đều được chọn lọc để khắc sâu vào tâm trí cô.

"Có một lần," Kaori tiếp tục, giọng nói mơ màng, "em chơi nhạc cho chính mình. Đó là lần đầu tiên em cảm nhận được rằng em thật sự sống. Không phải sống vì người khác, không phải để làm ai đó hạnh phúc, mà chỉ đơn giản là sống vì chính em."

Kousei ngẩng đầu lên, đôi mắt ẩn chứa một nỗi đau mà Elaina có thể nhận ra ngay lập tức. Anh không nói gì, nhưng cái cách anh nhìn Kaori đủ để nói lên mọi điều: Anh hiểu cô, và cũng đồng cảm với những gì cô nói.

Watari bật cười để phá vỡ bầu không khí lặng lẽ.

"Kaori, cậu cứ làm như mình là triết gia ấy. Nhưng này, cậu nói đúng, âm nhạc của cậu luôn làm mọi người cười mà."

Kaori nheo mắt, giả vờ giận dữ.

"Này, Watari, đừng có cắt ngang cảm xúc của tớ chứ."

Sau đó cô quay mặt về phía của Elaina.


"Elaina-san, chị có nghĩ rằng mỗi người đều cần một nơi để sống thật với bản thân không?"

Elaina hơi giật mình trước câu hỏi trực tiếp. Cô ngập ngừng một lát rồi đáp:

"Chị nghĩ là có. Với chị, đó là những chuyến hành trình, những câu chuyện chị viết lại. Đó là cách chị kết nối với thế giới."

Kaori mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự đồng cảm.

"Vậy thì chị hiểu rồi. Âm nhạc với em cũng giống như những chuyến đi với chị. Chỉ cần được chơi, em sẽ cảm thấy mình đang sống."

Elaina khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng cô dâng lên một cảm giác buồn khó tả. Cô hiểu rằng lời nói của Kaori không chỉ đơn thuần là sự lạc quan, mà còn ẩn chứa nỗi lo sợ. Nỗi sợ rằng những ngày còn lại để sống đúng nghĩa sẽ chẳng còn bao lâu.

Kaori chợt nghiêng người, với tay chạm nhẹ vào bàn tay của Elaina.

"Nhưng chị đừng buồn nhé. Em không muốn ai phải buồn vì em cả. Thay vào đó, hãy nhớ rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, em đã sống như em mong muốn. Và đó là điều đáng giá nhất."

Elaina siết chặt tay Kaori, cảm nhận sự yếu ớt trong bàn tay ấy. Nhưng cũng chính từ sự yếu ớt đó, cô cảm thấy một nguồn sức mạnh to lớn. Một sức mạnh không đến từ thể chất, mà từ tinh thần, từ lòng kiên cường mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai.

Căn phòng trở nên yên lặng. Chỉ còn tiếng gió nhẹ bên ngoài cửa sổ và hơi thở đều đều của Kaori. Elaina cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể chính cô cũng vừa tìm được một góc nhỏ để dựa vào.

Tsubaki khẽ dịch ghế lại gần Kaori, ánh mắt pha lẫn chút ngập ngừng và trăn trở.

"Kaori, dạo này cậu thế nào? Thực sự ấy," cô hỏi, giọng nói nhẹ nhưng rõ ràng, như thể sợ làm tổn thương cô bạn.

Kaori mỉm cười, đôi mắt khẽ nhắm lại như để che giấu điều gì đó.

"Tớ ổn mà, Tsubaki. Vẫn như mọi khi thôi. Cậu đừng lo quá."

Elaina, ngồi gần đó, không thể không chú ý đến sự mâu thuẫn giữa lời nói và ánh mắt Kaori. Ánh mắt ấy, dù tỏa sáng dưới ánh nắng lùa vào từ cửa sổ, lại mang theo chút buồn bã sâu kín, như một nốt trầm trong bản nhạc tươi vui.

Watari phá tan bầu không khí trầm lắng với giọng nói rộn ràng quen thuộc.

"Tsubaki, đừng làm nghiêm trọng hóa mọi chuyện chứ! Kaori vẫn sẽ khỏe lại thôi. Này, Kaori, sao chúng ta không lên kế hoạch cho một chuyến đi thật hoành tráng nhỉ? Khi cậu khỏe hơn, tất nhiên."

Kaori nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia thích thú. "Một chuyến đi? Đi đâu đây? Tớ không chắc mình hợp với đi xa đâu."

"Đi biển chứ còn gì nữa!"

Watari nhanh nhảu đáp.

"Hãy tưởng tượng nhé: ánh nắng, cát trắng, những con sóng nhẹ nhàng. Mà biết đâu, tớ lại trông còn đẹp hơn trong đồ bơi đấy!"

Kaori cười lớn, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân lên giữa căn phòng.

"Được rồi, được rồi. Nhưng tớ không nghĩ ai lại muốn thấy tớ mặc đồ bơi đâu. Tsubaki chắc sẽ cười lăn lộn mất."

Tsubaki nhoẻn miệng cười, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh.

"Nếu cậu khỏe hơn, tớ sẽ cười cả ngày cũng được."

Kaori nhún vai, ánh mắt chợt dịu lại.

"Thế thì... chúng ta phải làm điều đó thôi. Một ngày nào đó."

Những lời nói giản dị ấy không ai bắt bẻ, nhưng Elaina nhận thấy chúng nặng trĩu ý nghĩa. Như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng "một ngày nào đó" có thể không bao giờ đến.

Emi, từ đầu vẫn giữ im lặng, chợt lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng đầy chân thành. "Kaori, dù thế nào, bọn mình cũng sẽ luôn ở đây. Cậu biết mà, phải không?"

Kaori quay đầu nhìn Emi, đôi mắt hơi đỏ lên, nhưng nụ cười vẫn không rời khỏi môi.

"Tớ biết. Tớ luôn biết. Cảm ơn mọi người."

Elaina im lặng theo dõi những cảm xúc đan xen trong căn phòng. Nụ cười, tiếng cười, và cả những lời nói mang đầy hy vọng ấy như hòa quyện với nhau, tạo nên một bức tranh đẹp đẽ nhưng mong manh.

"Kaori," Elaina lên tiếng, đôi mắt dịu dàng nhìn cô gái trước mặt. "Em thật sự rất mạnh mẽ."

Kaori khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Không đâu, Elaina-san. Em chỉ có mọi người ở bên. Và điều đó làm em mạnh mẽ."

Kousei, ngồi yên lặng một góc, tay lướt nhẹ qua phím đàn tưởng tượng trên đầu gối, như thể đang chơi một bản nhạc chỉ mình cậu nghe thấy. Cậu không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo Kaori, lặng lẽ và đầy suy tư.

Khi Kaori nhắc đến việc "sẽ làm khi khỏe hơn," Kousei thoáng giật mình. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt chứa đựng một nỗi lo mà cậu không thể che giấu.

"Kaori..."

Kousei cất giọng, âm thanh gần như bị hòa lẫn vào không khí.

"Cậu có thực sự ổn không?"

Kaori quay sang nhìn Kousei, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng chất chứa nhiều cảm xúc.

"Kousei, tớ ổn thật mà. Đừng lo lắng quá. Cậu cũng nên tin vào tớ chứ."

Tsubaki liếc nhìn Kousei, khẽ cau mày như muốn nhắc nhở cậu không nên tạo áp lực cho Kaori. Nhưng Kousei vẫn không rời mắt khỏi cô, như đang cố tìm kiếm một điều gì đó đằng sau nụ cười ấy.

Elaina, từ góc nhìn của mình, nhận thấy giữa Kousei và Kaori dường như có một sợi dây kết nối vô hình mà cô không thể nào chạm tới. Cô cũng nhận ra rằng, nỗi lo trong ánh mắt của Kousei không chỉ dành riêng cho Kaori, mà còn dành cho chính cậu – một sự đấu tranh lặng lẽ nhưng đau đớn.

Kaori cúi xuống chiếc hộp gỗ nhỏ được đặt trên bàn, đôi bàn tay gầy gò nhưng nhẹ nhàng nâng niu cây vĩ cầm như một báu vật. Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu lên chiếc đàn cũ kỹ, làm nó như bừng sáng.

"Cây đàn này," cô nói, giọng nhẹ như hơi thở, "là người bạn thân nhất của tớ."

Tsubaki, ngồi cạnh, khẽ nghiêng người, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.

"Kaori, cậu có chắc là...?"

Kaori mỉm cười, đôi môi cong lên dịu dàng.

"Tớ không chắc mình chơi được bao lâu, nhưng chỉ cần một bản nhạc thôi... là đủ." Nụ cười ấy vừa kiên định vừa mong manh, làm Tsubaki thoáng nghẹn ngào.

Mọi người đều im lặng. Elaina đứng gần cửa, ánh mắt nhìn theo từng động tác của Kaori. Cô nhận ra rằng khoảnh khắc này đặc biệt đến mức không một lời nói nào có thể miêu tả hết. Kousei, đứng một góc, khẽ siết bàn tay, như muốn giữ lại điều gì đó sắp vụt qua.

Kaori đưa cây đàn lên vai, cúi đầu để chỉnh tư thế. Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu, và kéo vĩ lần đầu tiên. Âm thanh vang lên, khẽ khàng, dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ. Bản nhạc dần dần hình thành, từng nốt nhạc hòa quyện như dòng suối chảy qua những ký ức đẹp đẽ lẫn đau thương.

Elaina lặng người, cảm nhận những cảm xúc dâng trào qua từng giai điệu. Đó không chỉ là một bản nhạc, mà còn là câu chuyện của Kaori – những ước mơ chưa trọn vẹn, sự đấu tranh không ngừng, và khát vọng sống mãnh liệt. Kousei nhắm mắt, để âm nhạc dẫn lối anh trở về những ngày tháng bên Kaori trên sân khấu. Tsubaki đặt tay lên ngực, như muốn giữ chặt trái tim mình, còn Watari chỉ biết lặng lẽ nhìn, không dám phá vỡ khoảnh khắc.

Khi bản nhạc kết thúc, Kaori mở mắt, khẽ đặt vĩ xuống. Một giọt mồ hôi lăn qua trán cô, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng.

"Âm nhạc," cô cất lời, giọng run run nhưng đầy kiên định, "là cách tớ kể lại câu chuyện của mình. Có lẽ... đây là điều duy nhất tớ có thể để lại."

Watari vỗ tay đầu tiên, phá tan không khí lặng lẽ.

"Xuất sắc! Kaori, cậu như đang biểu diễn trên một sân khấu lớn đấy!"

Tsubaki mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn đỏ hoe. "Cậu luôn làm mọi thứ trở nên tuyệt vời, Kaori."

Elaina bước tới, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa sự ngưỡng mộ.

"Kaori, em thật đặc biệt. Em làm chị cảm nhận được rằng, có những thứ không cần lời nói vẫn có thể chạm đến tâm hồn."

Kaori mỉm cười nhìn mọi người, đôi mắt ánh lên sự mãn nguyện.

"Nếu em có thể khiến mọi người cảm nhận điều đó... thì ngày hôm nay đã không còn gì hối tiếc."

Cô ngồi lặng yên một lúc, như thể đang trân trọng từng giây phút bên những người bạn thân thiết.

Cả nhóm đứng im, không ai lên tiếng. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài trong không khí, nhưng đó không phải là sự lặng im của sự chia ly. Đó là khoảnh khắc của sự hiểu biết và kết nối sâu sắc, một sự chia sẻ chân thành không cần phải thốt ra lời nào.

Tsubaki là người đầu tiên phá vỡ im lặng, nhưng không phải vì sự vội vàng hay khó xử. Cô bước đến gần Kaori, đôi mắt cô tràn ngập sự trân trọng và tình bạn.

"Tớ tin cậu, Kaori,"

Tsubaki nói, giọng nói dịu dàng nhưng chắc chắn.

"Tạm biệt nhé. Hẹn gặp lại trong một ngày nào đó. Dù có thế nào đi nữa, cậu luôn là nguồn cảm hứng cho chúng mình."

Watari, với tính cách luôn vui vẻ và năng động, cũng không thể giấu đi sự xúc động. Anh vỗ nhẹ vào vai Kaori, đôi mắt anh lấp lánh đầy hy vọng.

"Tạm biệt, Kaori! Một ngày nào đó, cậu sẽ làm những điều tuyệt vời hơn nữa, mình tin là vậy. Hãy giữ vững niềm tin và luôn mỉm cười như cậu đã làm hôm nay."

Emi, mặc dù vốn ít nói, nhưng cũng không thể không thể hiện sự quan tâm chân thành của mình. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, vỗ tay nhẹ một cái rồi nói,

"Chúng ta sẽ luôn nhớ đến cậu. Đừng quên chăm sóc bản thân nhé, Kaori. Dù trong hoàn cảnh nào, cậu vẫn là một phần quan trọng của chúng tôi."

Elaina đứng lặng nhìn Kaori, nhưng cô không thể nói ra lời ngay lập tức. Đôi mắt cô lấp lánh, chợt cảm nhận sâu sắc về sự đặc biệt của Kaori. Mọi thứ trong cô như lắng đọng.

"Tạm biệt, Kaori,"

Elaina nói khẽ, giọng cô trầm và ấm.

"Một ngày nào đó, chị sẽ lại gặp lại em. Chị tin là thế. Cảm ơn vì tất cả."

Kaori nhìn từng người, trái tim cô đầy ắp sự cảm động và tình yêu. Cô cúi đầu nhẹ, như thể muốn ghi nhớ từng nét mặt, từng lời nói mà họ dành cho mình. Mặc dù cô biết rằng mọi thứ đều không chắc chắn, nhưng nụ cười của những người bạn này lại là điều chắc chắn nhất trong cuộc đời cô.

"Tạm biệt, mọi người." Kaori nói, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng vẫn vững vàng.

"Cảm ơn vì đã luôn ở bên em. Mình sẽ cố gắng. Hẹn gặp lại một ngày nào đó."

Khoảnh khắc ấy kéo dài trong một thời gian ngắn, nhưng lại đầy ý nghĩa. Từng lời tạm biệt không phải là dấu chấm hết, mà là một lời hứa âm thầm rằng những con người này sẽ còn gặp lại nhau. Mặc dù con đường phía trước có thể đầy gian nan và thử thách, nhưng họ sẽ không bao giờ quên những khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Cả nhóm lần lượt rời đi, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, như thể họ mang theo một phần của Kaori trong lòng mình. Dù mỗi người có một con đường riêng để đi, nhưng họ biết rằng, dù xa cách, họ sẽ luôn gặp lại nhau vào một ngày nào đó.

Elaina dừng lại ở cửa, quay lại nhìn Kaori một lần cuối. Ánh mắt của cô đầy sự biết ơn, và một phần của nỗi buồn không thể nói thành lời. Cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước ra ngoài, để lại Kaori một mình trong căn phòng bệnh viện. Nhưng trái tim Elaina biết rằng sự chia xa này không phải là vĩnh viễn, và một ngày nào đó, mọi thứ sẽ trở lại như xưa.

Bầu không khí giữa Elaina và Kousei trở nên nhẹ nhàng hơn, sau những khoảnh khắc xúc động trong phòng bệnh viện. Kousei, luôn thấu hiểu và quan tâm đến Elaina, quay sang cô, nhận ra cô vẫn còn lặng im, tâm trí đang chìm trong suy tư.

"Ichinose-san, chị cảm thấy thế nào về Kaori?"

Kousei hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tò mò.

Elaina mỉm cười, ánh mắt cô ánh lên sự chân thành, nhưng cũng mang chút nghẹn ngào.

"Em ấy thật đặc biệt,"

Elaina thừa nhận, giọng có phần xúc động.

"Kaori khiến mọi thứ xung quanh trở nên sống động. Cảm giác như em ấy có thể thắp sáng cả thế giới chỉ bằng một nụ cười, một bản nhạc. Chị chưa bao giờ gặp ai như vậy, Kousei."

Kousei ngẫm nghĩ một lúc, rồi khẽ gật đầu.

"Em cũng nghĩ vậy. Có những người khi ở bên họ, bạn cảm thấy như được truyền một nguồn năng lượng vô hình. Kaori... cô ấy chính là một người như vậy."

Elaina nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trí cô lại hiện lên những hình ảnh của Kaori – giai điệu violin nhẹ nhàng vang lên trong không gian bệnh viện, một khoảnh khắc dịu dàng nhưng đầy sức mạnh.

"Em ấy không chỉ là một người đặc biệt. Em ấy là một ánh sáng... giúp chị nhận ra rằng dù cuộc sống có thể đầy những thử thách, vẫn luôn có những khoảnh khắc đáng quý."

Kousei im lặng một lúc, nhìn vào đôi mắt của Elaina, cảm nhận được sự sâu sắc trong lời nói của cô.

"Chị biết không, Ichinose-san?"

Kousei nói, nhẹ nhàng.

"Chị cũng có điều gì đó rất đặc biệt. Cậu có khả năng nhận ra những thứ mà người khác có thể bỏ lỡ."

Elaina ngạc nhiên nhìn cậu.

"Em nói vậy là sao?"

Kousei cười khẽ, ánh mắt anh ấm áp.

"Em nhìn thấy giá trị của những khoảnh khắc nhỏ bé, những điều vô giá mà đôi khi người khác không nhận ra. Cậu hiểu được sự quý trọng trong từng phút giây, và điều đó... không phải ai cũng có được."

Elaina cảm thấy một làn sóng ấm áp từ lời nói của Kousei, nhưng trong lòng cô vẫn còn những suy tư không thể nói thành lời. Cô nhớ lại từng lời Kaori đã nói, và cảm nhận rằng những lời ấy vẫn vang vọng trong tâm hồn cô như một lời nhắc nhở về sự quý giá của những ngày tháng bên nhau.

Cả hai tiếp tục đi dưới ánh đèn mờ nhạt của phố đêm, trong lòng mỗi người đều có những cảm xúc riêng biệt. Nhưng dù sao đi nữa, họ đều biết rằng những khoảnh khắc này sẽ mãi mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.

Trở về phòng trọ, Elaina cảm thấy tâm hồn mình vẫn còn nặng trĩu sau những sự kiện trong ngày. Cô ngồi xuống bàn viết, nhặt cuốn nhật ký lên và bắt đầu ghi lại những suy nghĩ trong lòng. Lời ca, ánh mắt của Kaori, mọi thứ về cô ấy vẫn như một vết dấu khó phai mờ. Cô miêu tả Kaori như một ngôi sao sáng giữa màn đêm, một người mang đến sự ấm áp và ánh sáng cho cả những góc tối nhất trong cuộc đời cô. Mỗi giai điệu, mỗi nụ cười của Kaori là những ngọn lửa nhỏ, thắp sáng lên những phần tối tăm trong tâm hồn Elaina, khiến cô cảm thấy rằng dù mọi thứ có sụp đổ đi chăng nữa, vẫn còn những khoảnh khắc đẹp đẽ và quý giá cần được trân trọng.

Trong lúc đang chìm trong dòng suy tư ấy, Fran bước vào phòng, mang theo một cốc trà ấm. Cô đặt trà lên bàn cạnh Elaina, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Cảm nhận được sự sống trong từng khoảnh khắc là một điều quan trọng, Elaina,"

Fran nói, giọng trầm và điềm tĩnh.

"Đôi khi, chúng ta quá dễ dàng chạy theo những ước mơ lớn lao, những mục tiêu xa vời mà quên mất rằng chính những giây phút nhỏ bé, những khoảnh khắc bình dị mới thực sự tạo nên giá trị cho cuộc sống. Đừng quên cảm nhận và sống trọn vẹn với từng khoảnh khắc ấy."

Lời của Fran vang lên trong đầu Elaina như một sự nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Cô nghĩ về cuộc sống của mình, về những chuyến hành trình mà cô đã đi qua, về những kỷ niệm với Kaori và những người bạn thân yêu. Có lẽ, cô đã quá mải mê chạy đuổi theo mục tiêu mà quên mất rằng sự sống không chỉ là những đích đến lớn lao, mà còn là từng bước đi, từng khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ.

Đúng lúc đó, hình ảnh của Saya lại hiện lên trong tâm trí Elaina. Cô nhớ lại những lời khích lệ của Saya:

"Hãy tiếp tục ở bên nhóm Kousei, Elaina. Chị sẽ học được rất nhiều từ họ. Họ là một gia đình, một tập thể gắn bó mạnh mẽ, và tình bạn của họ sẽ giúp cậu hiểu thêm về sức mạnh của sự gắn kết."

Saya luôn có cách nhìn nhận cuộc sống với sự lạc quan và năng lượng tích cực, và những lời cô ấy nói như một lời nhắc nhở Elaina về sức mạnh của tình bạn, của sự chia sẻ và yêu thương trong những thời điểm khó khăn.

Elaina nhẹ nhàng khép cuốn nhật ký lại, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những ánh đèn thành phố vẫn sáng lên trong đêm tối. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ những lời nói của Fran và Saya, cảm nhận rằng dù cho cuộc đời có đưa đẩy cô đến đâu, thì những khoảnh khắc này, những người bạn chân thành này sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Cô chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cô hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng phải đi theo một con đường duy nhất. Đôi khi, chỉ cần sống trọn vẹn với hiện tại, trân trọng những khoảnh khắc nhỏ bé xung quanh mình, là đủ để tìm thấy sự bình yên và ý nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro