Chương 7: Chạng vạng, trái tim cuồng nhiệt

Ánh đèn vàng dịu dàng phủ xuống khán phòng, tạo nên bầu không khí vừa trang trọng vừa hồi hộp. Tiếng thì thầm bàn tán từ khán giả râm ran khắp nơi như một làn sóng lan tỏa trong không gian. Ai cũng không ngờ rằng mình sắp được chứng kiến điều đặc biệt đến thế này.

Rèm sân khấu từ từ hé mở, và hình ảnh hai người bước ra khiến cả khán phòng gần như nín thở. Arima Kousei– cựu thần đồng piano từng làm chấn động giới âm nhạc Nhật Bản, xuất hiện trong bộ vest đen gọn gàng, dáng vẻ chững chạc nhưng ánh mắt lại toát lên nét nghiêm nghị và tập trung khác thường. Bên cạnh cậu, Aiza Nagi, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc buộc gọn phía sau, khoác chiếc váy trắng thanh lịch, bước đi tự tin nhưng có chút hồi hộp thoáng qua trong ánh mắt.

Khán giả bối rối. Họ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, tự hỏi tại sao Kousei lại đứng chung sân khấu với Nagi – em gái của Aiza Takeshi, người từng là đối thủ lớn nhất của cậu. Đây là một màn song tấu ư? Hay một màn đối đầu trá hình? Những câu hỏi xoay quanh không khí như một cơn gió lành lạnh trước cơn bão lớn.

"Cậu ta thực sự sẽ chơi cùng Nagi sao?"

Một giọng nói trong đám đông vang lên, như chạm đúng thắc mắc của mọi người.

"Aiza Nagi là em gái của Takeshi mà, đúng không? Cậu ấy không phải từng là đối thủ của Kousei sao?" Một người khác thì thầm.

Không ai có thể đoán trước được điều gì. Những ánh mắt tò mò, hồi hộp đổ dồn vào hai nghệ sĩ trẻ đang bước tới giữa sân khấu. Đôi mắt Kousei lướt qua khán phòng, nhưng nhanh chóng trở lại tập trung vào cây đàn piano lớn màu đen đặt giữa ánh đèn sáng. Bàn tay cậu vô thức siết chặt, như để kìm nén sự hồi hộp đang len lỏi trong lòng.

Phía bên kia, Nagi lặng lẽ hít một hơi thật sâu. Dù vẻ ngoài cố tỏ ra bình thản, nhưng rõ ràng cô bé đang cảm thấy áp lực khi đứng cạnh Kousei, người mà từ lâu đã được xem như một ngôi sao sáng chói. Cô liếc nhìn cậu một lần, đôi mắt thoáng sự lo lắng nhưng nhanh chóng trở lại vẻ quyết tâm.

"Mình không thể để bị lu mờ."

Nagi nhủ thầm trong đầu. Đây là cơ hội để cô chứng minh rằng mình không chỉ là "em gái của Takeshi", mà còn là một nghệ sĩ thực thụ, có khả năng đứng vững trên đôi chân của mình.

Trong khi đó, Kousei vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Nhưng trong lòng cậu, cảm giác áp lực không hề nhẹ hơn Nagi. Đây là lần đầu tiên cậu trở lại sân khấu lớn sau thời gian dài rời xa ánh đèn hào quang. Mọi ánh mắt trông đợi, mọi lời thì thầm, mọi phán xét... đều như những quả nặng vô hình đè lên đôi vai cậu.

Cả hai ngồi xuống bên cạnh chiếc piano. Đôi tay của Kousei đặt lên bàn phím, cảm nhận sự lạnh lẽo quen thuộc. Hơi thở của cậu chậm lại, đôi mắt khẽ nhắm, như tìm lại sự yên bình trong từng nốt nhạc sắp vang lên.

Cả khán phòng im lặng. Sự căng thẳng trong không khí dường như đã chạm tới đỉnh điểm. Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó, niềm háo hức lại tràn ngập trong lòng mỗi người.

"Chúng ta bắt đầu thôi."

Kousei khẽ thì thầm, như một lời nhắc nhở cho chính mình và cho cả Nagi.

Và rồi, những phím đàn đầu tiên vang lên...

Từng tia sáng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa, làm căn phòng bệnh ngập tràn ánh sáng ấm áp. Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, tiếp sau là bước chân nhẹ nhàng tiến vào. Elaina, trong chiếc váy nhã nhặn, bước lên phía trước với nụ cười dịu dàng, theo sau là Saya, khuôn mặt phảng phất sự tò mò và háo hức.

Kaori ngẩng đầu lên khỏi gối, đôi mắt hơi quầng nhưng ánh lên sự vui mừng khi thấy Elaina.


"Elaina-san! Em cứ nghĩ chị bận đến mức quên mất em rồi chứ,"

Cô trách yêu, nhưng nụ cười rạng rỡ đã nói lên tất cả.

Elaina đặt túi đồ nhỏ trên bàn, khẽ nghiêng đầu, giả vờ nghiêm nghị:


"Quên á? Làm gì có chuyện đó! Chị mang cả đồng minh đến đây để bắt em phải chăm chỉ đấy."

Saya bước lên, cúi đầu lễ phép:


"Xin chào, Kaori-chan. Chị là Fujisawa Saya. Elaina-san đã kể về em rất nhiều. Nghe xong, chị không kìm được tò mò nên nhất định phải đi cùng."

Kaori cười khúc khích, nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc vương trên trán:


"Chị ấy chắc lại phóng đại rồi. Em chỉ là một bệnh nhân nghịch ngợm, chuyên làm y tá ở đây đau đầu thôi!"

Elaina ngồi xuống bên cạnh Kaori, chống cằm nhìn cô như một người chị đang quan sát đứa em nghịch ngợm của mình.


"Không khiêm tốn nữa! Nếu Kaori-chan chỉ là một bệnh nhân bình thường, thì chẳng ai ở đây dám tự nhận mình đặc biệt."

Saya nhìn quanh căn phòng, đôi mắt dừng lại ở cây vĩ cầm đặt ngay ngắn trên giá. Cô bước lại gần, ngón tay khẽ chạm lên lớp gỗ láng bóng.


"Đây là cây đàn của em phải không? Trông nó như chứa đựng cả một thế giới vậy."

Kaori gật đầu, ánh mắt thoáng chút xa xăm:


"Vâng, nó là người bạn thân nhất của em. Nhưng lâu rồi, chúng em chưa được cùng nhau lên sân khấu."

Saya quay lại nhìn Kaori, nụ cười trên môi cô dịu dàng và chân thành:


"Rồi em sẽ trở lại thôi. Và đến lúc đó, âm nhạc của em sẽ còn chạm đến trái tim của nhiều người hơn nữa."

Kaori nhướng mày, làm vẻ bất ngờ:


"Chị nói chuyện như Elaina-san vậy. Hai người đều là phù thủy, nhưng là bạn hay là chị em thế?"

Elaina búng nhẹ trán Kaori, giả vờ mắng:


"Cô nhóc này, đừng có nói như thể chị chỉ biết nói mấy lời đó. Nhưng chị nói thật, em sẽ trở lại mạnh mẽ hơn nhiều. Âm nhạc của em là thứ khiến mọi người cảm động, Kaori-chan."

Kaori cười to, nhưng tiếng cười ấy mang theo chút khàn khàn, giống như niềm vui bị kìm nén bởi mệt mỏi.


"Em sẽ cố gắng, nếu không muốn nghe thêm bài giảng của chị nữa."

Ba người bật cười vui vẻ. Không khí nhẹ nhàng và ấm áp dường như làm tan đi những đám mây u ám trong lòng Kaori. Cô biết ơn vì trong những ngày tháng khó khăn này, cô vẫn có những người bạn đồng hành như họ.

Elaina đột ngột đứng dậy, lấy từ trong túi ra một hộp bánh nhỏ.


"Chị mang bánh macaron cho em này. Biết em thích ngọt nên đặt từ tiệm em thích nhất luôn đấy. Mà chia sẻ cho Saya nữa đi."

Kaori hóm hỉnh:


"Chị nên mang cả quán bánh đến đây thì em mới tha thứ được!"

Elaina lườm yêu, còn Saya chỉ biết đứng cười. Căn phòng bệnh, dù giản dị, bỗng chốc tràn đầy tiếng cười và ánh sáng, như thể mùa xuân đã bước vào qua cánh cửa khép hờ.

Dưới ánh đèn ấm áp của sân khấu, tiếng đàn piano của Kousei bắt đầu kể câu chuyện của mình – một câu chuyện mạnh mẽ, đầy quyền lực và tự tin. Những giai điệu của cậu như dòng suối lớn, cuốn khán giả theo từng cung bậc cảm xúc. Đôi tay của Kousei di chuyển nhịp nhàng, đầy cảm xúc, như thể hòa tan vào từng phím đàn.

Trong những giây phút đầu tiên, Nagi lạc nhịp, tay cô run rẩy khi chạm vào các phím đàn. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ánh đèn sân khấu và sự áp đảo từ âm nhạc của Kousei làm cô cảm thấy nhỏ bé. Nhưng rồi, ánh mắt của Kousei liếc qua, bình thản và khích lệ, như nói rằng:

"Hãy tin vào bản thân, em có thể làm được, Nagi-chan."

Nagi hít một hơi thật sâu, nhớ lại từng lời khuyên của cô Seto:

"Âm nhạc không cần phải hoàn hảo, chỉ cần chân thành."

Từng lời vang lên trong đầu cô như ngọn hải đăng dẫn lối. Cô bắt đầu cảm nhận nhịp điệu, hòa mình vào câu chuyện mà Kousei dẫn dắt.

Những ngón tay của Nagi trở nên linh hoạt, tạo nên giai điệu đầu tiên của mình. Lần này, âm nhạc của cô không còn dè dặt mà mạnh mẽ và rõ ràng. Tiếng đàn của cô như lời đáp lại từng câu hỏi mà Kousei đặt ra.

Bản song tấu dần trở thành một cuộc trò chuyện âm nhạc đầy cảm xúc. Kousei mở đầu bằng những đoạn nhạc uyển chuyển, Nagi đáp lại với sự tinh tế và sáng tạo. Sự đồng điệu giữa họ dần hình thành, tạo nên một bức tranh sống động, rực rỡ.

Khán giả trong khán phòng như bị thôi miên. Họ không còn chỉ ngồi lắng nghe mà hoàn toàn hòa mình vào thế giới âm nhạc của hai nghệ sĩ trẻ. Mỗi nốt nhạc như mang theo một thông điệp, vẽ nên bức tranh đầy sắc thái.

Ở phía dưới, Takeshi không thể rời mắt khỏi sân khấu. Anh ngạc nhiên trước sự chuyển mình của Nagi, thấy rõ rằng cô không còn là cô em gái chỉ chơi đàn để giành lấy sự chú ý của anh. Giờ đây, Nagi là một nghệ sĩ thực thụ, dùng âm nhạc để thể hiện bản thân mình.

Kousei, trong khoảnh khắc này, không chỉ chơi nhạc mà còn dẫn dắt Nagi vượt qua nỗi sợ hãi. Mỗi thay đổi nhỏ trong tiết tấu của cậu đều tạo điều kiện để Nagi tỏa sáng. Sự kết hợp giữa họ không còn là thầy trò, mà là hai tâm hồn đồng điệu, cùng nâng đỡ nhau trong thế giới âm nhạc.

Ở phòng bệnh, Kaori nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút ưu tư nhưng cũng pha lẫn một nụ cười nhàn nhạt.

"Elaina-san, em thật sự không biết phải làm gì. Ngày nào em cũng nằm đây, chẳng thể chơi nhạc, chẳng thể tự mình đứng dậy. Em cảm thấy... vô dụng."

Elaina ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy cương quyết.

"Kaori-chan, em là người khiến cả thế giới này bừng sáng chỉ bằng nụ cười của mình. Ngay cả khi em không chơi nhạc, em vẫn là chính em – một người đặc biệt. Đừng tự áp đặt bản thân phải luôn mạnh mẽ."

Saya mỉm cười khích lệ, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Chị đồng ý với Elaina-san. Kaori-chan, chị chưa biết em lâu, nhưng chỉ cần nhìn cách Kousei-kun cố gắng vì em, chị biết em là người quan trọng như thế nào với tất cả mọi người."

Kaori nhìn Saya, ánh mắt bối rối.

"Nhưng... Kousei thật sự đang cố gắng vì em sao? Cậu ấy... cậu ấy từng nói em là ánh sáng của cậu ấy, nhưng em chỉ thấy mình đang khiến cậu ấy đau khổ."

Elaina bật cười nhẹ, cúi xuống nhìn thẳng vào Kaori.

"Ánh sáng không phải lúc nào cũng chói lòa, Kaori-chan. Đôi khi nó dịu dàng, ấm áp, và nó tồn tại chỉ để nhắc nhở người khác rằng bóng tối sẽ không kéo dài mãi. Em không cần phải hoàn hảo, chỉ cần là chính em thôi, Kousei-kun sẽ hiểu."

Kaori lặng người, như đang ngẫm lại những lời Elaina nói.

"Em chỉ sợ... nếu em rời đi, cậu ấy sẽ lại chìm vào bóng tối. Em không muốn điều đó."

Saya bất ngờ nắm lấy tay Kaori, đôi mắt tràn đầy quyết tâm.

"Nếu em sợ điều đó, thì càng phải sống mạnh mẽ hơn. Không phải để kéo dài sự hiện diện của mình, mà để tận hưởng từng giây phút cậu còn có. Để những ký ức tốt đẹp trở thành động lực cho tất cả mọi người, đặc biệt là Kousei-kun."

Kaori cười, nụ cười lần này mang một chút nước mắt.

"Cảm ơn mọi người... Có lẽ em cần học cách sống cho hiện tại hơn."

Elaina vỗ nhẹ vai Kaori, dịu dàng nói:

"Bọn chị ở đây là để nhắc em điều đó. Và nhớ này, Kaori-chan – em không phải một mình. Còn rất nhiều người yêu thương em."

Cuộc trò chuyện tiếp tục với những câu chuyện vui vẻ mà Saya mang đến, từ việc cô vô tình làm rơi vở nhạc trong buổi biểu diễn đến những trò đùa của Elaina khi tập luyện. Căn phòng bệnh viện bỗng chốc ấm áp hơn, như thể mọi lo âu đều bị đẩy lùi bởi những tiếng cười khúc khích và sự sẻ chia chân thành.

Âm nhạc như một vũ trụ riêng biệt, và trong khoảnh khắc ấy, Kousei và Nagi hòa quyện vào nhau. Những nốt nhạc từ đôi tay của Kousei như vẽ nên những đường nét mạnh mẽ, đầy sự tự tin, khởi đầu cho một cuộc đối thoại âm nhạc sống động. Nagi, dù mới đầu lúng túng, nhưng dưới sự động viên âm thầm của Kousei, cô bé bắt đầu chơi mạnh mẽ, rõ ràng hơn. Những nốt nhạc của cô không còn run rẩy mà trở thành những cột mốc vững chãi của sự trưởng thành, mỗi phím đàn dường như chứa đựng một thông điệp mãnh liệt.

Cả hai chơi như những người bạn đồng hành, không chỉ đơn thuần là hợp tấu mà là một cuộc đối thoại sâu sắc, mỗi người tìm thấy chính mình trong tiếng đàn của đối phương. Khi Nagi bắt đầu phô diễn hết tất cả kỹ thuật và cảm xúc đã học từ cô Seto, giai điệu của cô bé không còn ngại ngần, mà là một bản tuyên ngôn của sự tự do trong âm nhạc.

Khán giả không chỉ nhìn vào sự tài năng của Kousei mà còn là sự khéo léo trong việc dẫn dắt Nagi từ một cô bé ngại ngùng trở thành một nghệ sĩ tự tin. Đối với Kousei, đó là một khoảnh khắc đặc biệt – nhìn thấy một con người lớn lên, vượt qua chính mình.

Đột ngột, Kousei thay đổi tiết tấu, nhường phần lớn không gian cho Nagi, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng cô bé đang đứng trên sân khấu của chính mình, không còn là cái bóng của Takeshi hay bất kỳ ai khác. Đó chính là khoảnh khắc mà Nagi tỏa sáng. Những nốt nhạc của cô không chỉ là sự đối đáp với Kousei, mà còn là sự trao gửi thông điệp đến Takeshi, người anh trai mà cô luôn tìm cách gây sự chú ý.

"Nagi không cần sự bảo vệ của Takeshi nữa," âm nhạc của cô như muốn nói thế.

"Em chơi vì em, không phải vì ai khác."

Cảm xúc ấy truyền tải rõ ràng qua từng nốt đàn, mạnh mẽ, kiên cường, như một lời tuyên bố về sự độc lập trong âm nhạc và trong cuộc sống.

Kousei, trong sự hỗ trợ âm thầm nhưng đầy mạnh mẽ, nhìn thấy được sự thay đổi trong Nagi. Như một người anh, cậu dõi theo mỗi bước đi của cô bé, mỉm cười khi thấy cô thể hiện hết mình. Và ở đằng xa, khán giả, cũng như Takeshi, dường như có thể cảm nhận được thông điệp ấy – thông điệp của tự do, của âm nhạc không còn là sự hy sinh hay lo lắng, mà là một phần của niềm vui và hạnh phúc.

Cùng với nhịp điệu hòa quyện của cả hai, giai điệu dần dâng lên đến cao trào, khiến cả khán phòng như lắng lại, mỗi người dường như bị cuốn vào một không gian tĩnh lặng, nơi chỉ có âm nhạc và sự kết nối giữa hai tâm hồn. Và khi nhạc đi đến điểm cao nhất, tất cả mọi thứ như ngừng lại – không gian, thời gian, thậm chí là sự phân biệt giữa khán giả và nghệ sĩ, tất cả chỉ còn lại tiếng đàn, vang vọng trong tâm trí của từng người.

Nagi không chỉ chơi đàn nữa, cô bé đã trở thành phần của âm nhạc, đã khiến từng người trong khán giả phải thán phục và cảm nhận được cái đẹp của sự tự tin, sự giải thoát trong âm nhạc.

Và khi mọi thứ dừng lại, sự im lặng bao trùm khán phòng, sau đó là một tràng pháo tay vang dội. Kousei nhìn Nagi, mỉm cười tự hào. Cậu biết rằng, dù Nagi có đi bao xa, thì hôm nay cô bé đã bước lên một bậc thang mới trong sự nghiệp âm nhạc của mình – không phải vì Kousei, mà vì chính cô, vì âm nhạc, và vì niềm tin vào chính mình.

Tiếng đàn của Kousei và Nagi vẫn vang vọng, kéo dài như dòng chảy bất tận của cảm xúc trên sân khấu. Trong căn phòng bệnh, ánh sáng từ chiếc điện thoại của Watari chiếu lên khuôn mặt Kaori, tạo ra sự tương phản giữa sự yếu đuối của cô và nguồn năng lượng mạnh mẽ toát ra từ âm nhạc.

Kaori ngả người vào gối, đôi mắt chăm chú dõi theo Kousei trên màn hình. Cậu ấy đang chơi như thể cả thế giới của cậu chỉ xoay quanh những phím đàn.

"Nhìn cậu ấy kìa..."

Kaori lẩm bẩm, giọng như tan ra trong không khí.

"Giống như Kousei của ngày xưa, nhưng cũng không giống nữa. Cậu ấy... mạnh mẽ hơn."

Elaina ngồi cạnh Kaori, ánh mắt chăm chú. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng:

"Kaori-chan, em biết không? Có những người sinh ra để truyền cảm hứng cho người khác. Kousei-kun chính là một trong số đó. Nhưng em cũng vậy. Sự tồn tại của em... chính là lý do cậu ấy có thể trở thành Kousei của ngày hôm nay."

Saya gật đầu đồng tình, giọng nói trẻ trung của cô thêm vào chút tinh nghịch:

"Em biết không, Kaori-chan? Nếu không có em, Kousei-kun chắc sẽ vẫn là một cậu nhóc nhút nhát không dám bước ra sân khấu. Bây giờ cậu ấy tỏa sáng quá, làm người ta không rời mắt được."

Kaori cười khẽ, ánh mắt dịu đi.

"Em không biết liệu mình có thật sự xứng đáng với điều đó không. Nhưng nhìn cậu ấy bây giờ... em thấy tự hào. Rất tự hào."

Watari vẫn giữ điện thoại, chầm chậm xoay camera để Kaori có thể nhìn rõ hơn.

"Kaori, nhìn này. Cậu ấy không chỉ chơi cho khán giả, mà còn chơi cho cậu. Mỗi nốt nhạc đều là cách cậu ấy muốn nói với cậu rằng: 'Đừng bỏ cuộc.' Cậu hiểu chứ?"

Kaori lặng đi, đôi mắt ngấn nước.

"Đôi khi, tớ nghĩ mình thật ích kỷ. Khi đưa Kousei trở lại sân khấu, tớ chỉ muốn cậu ấy nhìn về phía tớ. Nhưng bây giờ, tớ muốn cậu ấy bay xa hơn. Tớ muốn âm nhạc của cậu ấy chạm đến nhiều trái tim, không chỉ của tớ."

Elaina đặt tay lên vai Kaori, ánh mắt chứa đựng sự cảm thông sâu sắc.

"Kaori-chan, điều đó không ích kỷ. Đó chính là tình yêu thương. Em đã mở ra thế giới này cho Kousei-kun, và chính điều đó đã giúp em sống trong trái tim cậu ấy. Cậu ấy không bao giờ quên em, dù em có nói gì đi nữa."

Những nốt nhạc trên sân khấu trở nên cao trào, như một cơn bão cảm xúc lan tỏa khắp khán phòng. Nagi đang chơi với tất cả sự tự tin, còn Kousei như một người dẫn dắt kiên định, hỗ trợ từng khoảnh khắc của cô bé. Kaori cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, như thể cô cũng đang hòa vào bản nhạc ấy.

"Tớ phải cố gắng,"

Kaori nói, nụ cười hiện lên cùng giọt nước mắt.

"Không chỉ vì bản thân tớ, mà còn vì những người yêu thương tớ. Như Kousei. Như tất cả mọi người ở đây."

Elaina và Saya cùng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Watari, vẫn đứng đó, khẽ nói:

"Đúng vậy, Kaori. Bọn tớ tin vào cậu. Và Kousei cũng vậy."

Khi tiếng đàn cuối cùng vang lên, không gian dường như dừng lại trong một khoảnh khắc kỳ diệu, nơi âm nhạc lắng đọng trong từng trái tim. Cả khán phòng bùng nổ với tiếng vỗ tay vang dội, từng nhịp tay như một nhịp đập hòa chung cảm xúc.

Kousei và Nagi cúi chào, ánh mắt họ giao nhau, lặng lẽ chia sẻ niềm hạnh phúc của những người đồng hành trên sân khấu. Nagi khẽ nắm lấy gấu váy, tay vẫn run lên vì xúc động. Cô bé quay sang Kousei, nói nhỏ đủ để cậu nghe:


"Cảm ơn anh, Kousei-senpai. Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể chơi với tất cả trái tim như vậy."

Kousei chỉ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cậu là một niềm tự hào lặng lẽ.

"Em đã tự làm được, Nagi-chan. Hãy nhớ cảm giác này, bởi nó là âm nhạc thực sự."

Phía sau sân khấu, khi cả hai vừa bước vào phòng nghỉ, Nagi lập tức ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lau trán. "Em nghĩ trái tim mình sắp nhảy ra ngoài mất!" cô bé nói, giọng pha lẫn phấn khích và kiệt sức.

Kousei rót một cốc nước, đưa cho Nagi.

"Những cảm xúc đó mới là điều làm cho âm nhạc của em sống động."

"Nhưng em đã làm vài chỗ chưa ổn," Nagi nói, giọng hơi tự trách.

"Đừng quá khắt khe với bản thân," Kousei mỉm cười nhẹ. "Điều quan trọng là em đã đặt cả trái tim mình vào từng phím đàn. Khán giả cảm nhận được điều đó."

Cánh cửa phòng nghỉ bật mở. Takeshi bước vào trước, dáng đi mạnh mẽ nhưng khuôn mặt pha chút mâu thuẫn. Đằng sau anh, cô Seto xuất hiện, mang theo một nụ cười dịu dàng và đầy tự hào.

"Nagi," Takeshi bắt đầu, ánh mắt hướng về phía em gái.

"Em làm anh bất ngờ thật đấy."

"Onii-chan..."

Nagi đứng dậy, khẽ cúi đầu. Nhưng ánh mắt đầy tự hào của Takeshi khiến cô bé ngừng lại, đôi môi khẽ mỉm cười.

Cô Seto bước lên, đặt tay nhẹ lên vai Nagi.

"Em đã làm rất tốt, Nagi-chan. Cô rất tự hào về em. Không chỉ vì em chơi tốt, mà còn vì em đã tìm thấy âm nhạc của chính mình."

"Nhưng em vẫn còn nhiều thiếu sót..." Nagi ngập ngừng.

Cô Seto mỉm cười.

"Âm nhạc không cần hoàn hảo. Nó là cầu nối cảm xúc, và em đã làm được điều đó. Đó là điều mà không kỹ thuật nào có thể thay thế."

Takeshi nhìn cô Seto, gật đầu nhẹ.

"Cảm ơn cô. Nếu không có cô, chắc Nagi sẽ không được như hôm nay ạ."

"Đừng quên,"

Cô Seto nói, ánh mắt đầy ý nghĩa hướng về Nagi.

"Chính sự cố gắng không ngừng của con mới là điều đáng tự hào nhất."

Sau khi dành lời động viên cho Nagi, Takeshi tiến tới Kousei. Ánh mắt anh thay đổi, trở nên nghiêm túc và đầy quyết tâm.

"Cậu làm tốt lắm,"

Takeshi nói, chìa tay ra.

"Nhưng đừng nghĩ rằng tôi sẽ để cậu dễ dàng vượt qua như vậy."

Kousei nắm lấy tay anh, mỉm cười.

"Tôi sẽ chờ. Hãy cho tôi thấy cậu đã tiến bộ thế nào."

Takeshi siết chặt tay Kousei, ánh mắt rực lên ngọn lửa.

"Hẹn cậu tại cuộc thi mùa đông. Tôi sẽ đánh bại cậu."

"Không dễ đâu,"

Kousei nói, không hề rời mắt khỏi Takeshi.

"Cậu đã chứng minh mình là một đối thủ đáng gờm, nhưng đừng quên, tôi không chỉ chơi vì chiến thắng. Tôi chơi vì niềm đam mê."

"Niềm đam mê,"

Takeshi nhếch môi, giọng đầy thách thức.

"Cậu nói đúng, nhưng tôi không chỉ muốn thắng. Tôi muốn phá vỡ giới hạn của chính mình. Cuộc thi mùa đông không chỉ là sân chơi của cậu và tôi, mà là nơi mà tôi sẽ chứng minh tôi có thể vươn lên hơn nữa."

Ánh mắt của họ như thiêu đốt không gian giữa hai người. Những lời nói giữa họ tuy ngắn gọn, nhưng mỗi câu đều ẩn chứa một quyết tâm mạnh mẽ. Kousei mỉm cười, biết rằng cuộc đối đầu này sẽ không dễ dàng, nhưng cũng đầy thử thách.

Takeshi quay lưng rời đi, bước đi vững vàng, nhưng trước khi ra khỏi phòng, anh quay lại và nói,

"Lần sau, Kousei. Cậu sẽ không dễ dàng chiến thắng tôi đâu."

Kousei nhìn theo bóng lưng của Takeshi, một chút ngạc nhiên lướt qua trong ánh mắt.

"Tôi sẽ không để cậu vượt qua tôi dễ dàng đâu,"

Cậu lẩm bẩm, nhưng trong lòng có một ngọn lửa âm ỉ cháy lên.

"Cuộc thi mùa đông... không chỉ là để chứng tỏ sức mạnh, mà là cơ hội để chúng ta tìm ra con đường âm nhạc riêng biệt của mỗi người."

Nagi, đứng bên cạnh, nhìn hai người đàn ông đối mặt nhau, không thể không mỉm cười khi thấy sự căng thẳng vừa rồi dần tan đi. Một chút căng thẳng lan tỏa trong không khí, nhưng hơn cả là niềm vui mừng. Cô bé bật cười, khiến Takeshi quay lại nhìn.

"Cái gì?"

Takeshi hỏi, nhướn mày.

"Không có gì, chỉ là... lần đầu tiên em thấy anh trông nghiêm túc như vậy,"

Nagi đáp, nụ cười nghịch ngợm trên môi.

Takeshi khịt mũi, khoanh tay trước ngực.

"Anh luôn nghiêm túc. Chỉ là lần này, anh sẽ chứng minh cho cả em và Kousei thấy."

Kousei nhìn Takeshi rời đi, không nói gì thêm. Nhưng trong lòng cậu, một ngọn lửa đã được thắp lên.

"Cuộc thi mùa đông... có vẻ sẽ rất thú vị đây,"

Kousei nói, tự mình lẩm bẩm.

"Kousei-senpai,"

Nagi cất tiếng, ánh mắt long lanh.

"Lần tới, em muốn chơi cùng anh nữa. Liệu em có cơ hội không?"

"Chắc chắn rồi,"

Kousei trả lời, nụ cười của cậu dịu dàng và đầy khích lệ.

Phòng nghỉ đọng lại những tiếng cười khúc khích của Nagi và sự im lặng đầy suy tư của Kousei. Một trang mới trong câu chuyện của họ vừa được mở ra.

Kousei trở lại bệnh viện thăm Kaori, trong lòng vẫn lo lắng.

Kousei dừng bước khi nhìn thấy Elaina đang đi ở hành lang, gặp được Kousei, cô cũng dừng bước, nở một nụ cười nhẹ

"Chào buổi sáng, Kousei-kun,"

Elaina lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

"Chào buổi sáng, Ichinose-san,"

Kousei đáp, nở một nụ cười nhẹ.

"Em đến thăm Kaori. Em muốn chắc chắn cô ấy ổn."

Elaina mỉm cười, nhìn cậu với ánh mắt ấm áp.

"Chị hiểu, Kousei-kun. Cứ đi thăm cô ấy đi. Chị cũng biết em rất lo cho Kaori."

Kousei cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời động viên đó.

"Cảm ơn chị nhiều, Ichinose-san, cảm ơn chị đã giúp cho em những ngày qua. Em sẽ cố gắng hết sức."

"Chị chỉ làm những gì chị nghĩ là đúng thôi. Em cứ tập trung vào việc của mình, Kousei-kun,"

Elaina trả lời, mắt nhìn cậu đầy sự động viên.

"Chị luôn sẵn sàng hỗ trợ em."

Kousei cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ kỳ khi nghe những lời này. Những lần giúp đỡ của chị không chỉ dừng lại ở âm nhạc mà còn ở chính những khoảnh khắc như thế này, khi cậu cảm thấy yếu đuối nhất.

"Cảm ơn chị rất nhiều."

Đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh.

"Chào em, em là Kousei-kun đúng không."

Kousei quay lại, nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài dễ thương đứng cạnh Elaina. Cô ấy cúi đầu chào cậu.

"Rất vui được gặp em. Chị là Fujisawa Saya, bạn của Elaina-san, chị cũng là phù thủy và chị cũng là một fan của âm nhạc của em."

Kousei cảm thấy bất ngờ khi nghe vậy.

"Cảm ơn chị, Saya-san," cậu đáp, dù cảm giác hơi lúng túng.

"Em... chỉ là một người chơi piano bình thường thôi."

Saya bật cười, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.

"Em thật khiêm tốn đấy, Kousei-kun. Elaina-san đã nói rất nhiều về em, và những gì em thể hiện hôm nay thực sự ấn tượng. Chị không nghĩ rằng có ai chơi đàn như em đâu."

Kousei khẽ đỏ mặt.

"Cảm ơn chị, nhưng... em vẫn có rất nhiều điều cần học."

"Em đã đi một chặng đường dài rồi mà,"

Saya nói, nụ cười ấm áp không rời.

"Những gì em thể hiện hôm nay khiến chị tin rằng em sẽ đi xa hơn nữa."

Elaina nhìn thấy sự động viên trong ánh mắt của Saya và mỉm cười.

"Saya rất yêu thích âm nhạc. Cô ấy chơi đàn rất giỏi đấy, Kousei."

Kousei ngạc nhiên nhìn Saya.

"Thật sao? Em chưa bao giờ nghe Ichinose-san nói về chuyện đó."

Saya cười, hơi ngượng ngùng.

"Ủa chị là phù thủy mà, chị đâu có biết chơi đàn như em đâu, Kousei-kun, nhưng Elaina-san luôn khuyến khích em không ngừng cố gắng."

"Em cũng sẽ không ngừng cố gắng,"

Kousei trả lời, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Cảm ơn chị, Saya-san. Em sẽ không quên những lời động viên này."

Ichinose nhìn thấy cậu và Saya đang nói chuyện thân thiện, và không quên thêm một câu.

"Kaori-chan sẽ rất vui khi thấy em, Kousei-kun. Em nên lên gặp cô ấy đi, đừng để cô ấy chờ lâu."

Kousei gật đầu và nhìn hai người lần cuối trước khi bước vào thang máy.

"Cảm ơn chị, Ichinose-san, Saya-san. Chắc chắn em sẽ cố gắng hơn nữa."

Nhìn theo Kousei đi khuất, Elaina mỉm cười.

"Cậu ấy sẽ làm được. Kaori-chan chắc chắn sẽ vui khi thấy cậu ấy trở lại mạnh mẽ như vậy."

Saya gật đầu, nhìn về hướng Kousei đi. "Em tin vậy. Em ấy sẽ vượt qua tất cả, và lần tới sẽ còn tốt hơn nữa."

Trên sân thượng, ánh nắng buổi sáng phủ nhẹ lên cây đàn piano trắng. Kaori đang ngồi chơi đàn, nụ cười trên môi như ánh sáng rực rỡ giữa không gian bệnh viện trầm lặng. Hai đứa trẻ bên cạnh, một trai một gái, chăm chú lắng nghe từng nốt nhạc. Kaori không chỉ chơi đàn; cô dẫn dắt hai đứa trẻ cùng cảm nhận âm nhạc qua từng phím đàn nhỏ mà chúng vừa chạm vào.

Kousei vừa bước lên sân thượng, ánh mắt lặng lẽ quan sát khung cảnh trước mặt. Nhìn thấy Kaori như thế, cậu không kìm được một nụ cười thoáng qua. Bóng lưng nhỏ bé nhưng mạnh mẽ của cô luôn khiến cậu cảm thấy vừa an yên vừa đau nhói.

Kaori ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Kousei.

"Chào buổi sáng, Kousei! Tớ không ngờ cậu lại lên đây đấy."

"Chào buổi sáng, Kaori."

Kousei bước đến gần hơn.

"Tớ nghe nói cậu hay ra sân thượng, nhưng không nghĩ sẽ thấy cậu chơi đàn cùng... học trò?"

Kaori bật cười, ánh mắt lấp lánh.

"Học trò gì chứ. Chỉ là tớ nghĩ chúng sẽ vui hơn khi chơi nhạc thôi. Nào, các nhóc, chào anh trai đi."

Hai đứa trẻ nhìn lên Kousei. Cậu trai rụt rè nói nhỏ:

"Chào anh..." trong khi cô bé hoạt bát hơn, reo lên: "Anh ơi, Kaori-san đàn hay lắm! Chị ấy đang dạy tụi em một bài cực vui luôn!"

Kousei ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nở nụ cười hiền.

"Thật sao? Cậu đúng là không bao giờ dừng lại, Kaori nhỉ?"

Kaori khẽ nhún vai, tay lướt nhẹ trên phím đàn, tiếp tục chơi.

"Âm nhạc là thứ duy nhất khiến tớ cảm thấy mình vẫn còn là chính mình. Vậy còn cậu? Cậu có còn cảm giác ấy không, Kousei?"

Kousei im lặng một lúc, ánh mắt trầm ngâm nhìn xuống nền gạch.

"Tớ... không biết nữa. Có lúc tớ nghĩ mình chẳng còn đủ sức để tiếp tục. Nhưng rồi tớ nhận ra một điều."

Kaori ngừng tay, quay sang nhìn cậu.

"Điều gì?"

"Rằng tớ chưa muốn chết cùng cậu, Kaori."

Kousei ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cảm xúc.

"Tớ từng nghĩ nếu cậu biến mất, tớ sẽ chẳng còn lý do gì để tồn tại. Nhưng tớ nhận ra, nếu chỉ đi theo sau cậu, nhìn cậu từ xa... tớ chẳng bao giờ hiểu được thế nào là đứng cạnh cậu."

Kaori mở to mắt, đôi tay đặt lên phím đàn khẽ run.

"Kousei..."

"Tớ không muốn chỉ là cái bóng theo sau cậu nữa."

Giọng Kousei vững vàng, nhưng trong đó là sự khẩn thiết không thể che giấu.

"Tớ muốn sánh vai cùng cậu, muốn được một lần cùng cậu tạo ra những giai điệu đẹp nhất. Hãy cho tớ thêm thời gian, Kaori. Tớ cần thời gian để trở thành người có thể đứng cạnh cậu, chứ không chỉ là kẻ mãi ngưỡng vọng."

Kaori im lặng hồi lâu, rồi nở một nụ cười dịu dàng.

"Cậu ngốc thật đấy, Kousei. Tớ chẳng bao giờ nghĩ cậu là cái bóng. Cậu luôn đặc biệt, luôn làm được những điều mà chính tớ không thể. Nhưng nếu cậu đã nói thế..."

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu qua làm đôi mắt cô như sáng hơn.

"Tớ sẽ đợi. Đợi đến ngày chúng ta cùng chơi nhạc, không phải như hai cá nhân tách biệt mà như những người bạn đồng hành thực sự."

Hai đứa trẻ bên cạnh nhìn cả hai người lớn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn cười khúc khích.

"Anh chị chơi cùng đi! Em muốn nghe hai người đàn cùng nhau!"

Kaori bật cười, vỗ đầu cô bé.

"Một ngày nào đó, chắc chắn nhé."

Kousei nhìn Kaori, lòng dâng lên niềm tin mãnh liệt. Một ngày nào đó. Cậu tự nhủ, lần này sẽ không để bất kỳ điều gì ngăn cản mình nữa.

Buổi sáng hôm ấy, những tiếng cười vang lên trên sân thượng, hòa quyện cùng ánh nắng và giai điệu âm nhạc, như báo hiệu một khởi đầu mới cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro