26. KẺ THẾ THÂN

Thanh Phong buổi chiều hôm nay chạy đến nhà hàng bằng thái độ hoà nhã, chào hỏi hết người này tới người kia.

Anh ta nhớ lại hôm trước ba người đi ăn cùng, là do anh ta sỗ sàng nên Khánh Vân mới có thái độ như vậy, anh ta cũng biết mình không đúng nên hôm nay trực tiếp đến tạ lỗi.

Anh ta áy náy nhìn Kim Duyên và Khánh Vân :

- Khánh Vân, Kim Duyên chuyện lần trước, thật xin lỗi.

- Không sao đâu anh. - Kim Duyên khoác tay, dù gì trước đây anh ta cũng rất tốt với em. Anh ta yêu em, em không đáp lại, như vậy đủ rồi, đừng khiến có thêm kẻ thù.

Thanh Phong gật đầu vui vẻ, hào hứng nói :

- Cuối tuần chúng ta đi ngoại ô chơi không ? Gọi cả Khánh Vân nữa.

- Khánh Vân, chị thấy sao ? - Kim Duyên quay sang chị, chớp chớp đôi mắt, biểu tình cho việc em cũng muốn chị đi cùng.

Khánh Vân đương nhiên không để hai người họ đi riêng, nên liền gật đầu đáp ứng. 

- Thì.....cũng được. - Tay còn quàng lấy eo Kim Duyên để Thanh Phong thấy.

Hoàng Phương chạy tới, giận dỗi. 

- Em cũng muốn đi. - Từ khi hai người này dính nhau, luôn đánh lẻ bỏ người ta vơ vơ, thật không công bằng.

Kim Duyên giơ ngón cái lên.

- Được. Bốn người cùng đi. - Dù gì cũng đâu phải hẹn hò riêng tư gì, đi ba người thì có hơi lúng túng, đi bốn người là hợp lí rồi.

- Đ....được. - Thanh Phong cuộn tay lại, vốn dĩ chỉ muốn cùng Kim Duyên và Khánh Vân, ai ngờ lại nhảy ra thêm một người.

Tròng mắt Thanh Phong tối sầm lại, anh ta gật đầu chào rồi đi ra ngoài, mặt mũi vô cùng khó coi.

...

Thanh Phong dẫn họ đến một vùng ngoại ô, gần đó có một con thác cao, bọn họ dựng lều ở gần con suối dẫn ra thác nước, không khí vô cùng mát mẻ.

Kim Duyên ngó nghiêng. 

- Chỗ này sao vắng vậy ? - Em còn tưởng Thanh Phong sẽ dẫn đi tới một khu du lịch, nhưng nhìn tới nhìn lui chỗ này cũng chỉ có bọn họ, ngoài ra không còn bóng dáng người nào khác.
Thanh Phong lên tiếng giải thích. 

- Hồi trước là khu du lịch, nhưng gần đây có người mua lại muốn xây công ti, nên ít ai lui tới.

Mọi người gật gù, thì ra là vậy. Nếu bỏ qua vấn đề vắng vẻ thì chỗ này rất tốt, có một tán cây to có thể che nắng cho cái lều, gần đó còn có con suối rộng rãi dẫn ra thác, có thể cắm câu.

Mùi cỏ dại phảng phất thơm tho dễ chịu, không giống ở thành thị, chỉ toàn khói bụi ô tô nhà máy.

Hoàng Phương cầm cần câu, ngồi ở gần suối, rồi ngoắc ngoắc Khánh Vân :

- Khánh Vân, ra đây, có cá nè. Mau mau.

Khánh Vân gật đầu chạy tới giúp nàng ấy một tay.

Kim Duyên cùng Thanh Phong ngồi tâm sự vài ba chuyện cũ.

Em kể cho anh nghe đầu đuôi việc em được ông Huỳnh đem về, kể cho anh ghe cuộc sống mấy năm nay của em.

Thanh Phong bây giờ mới biết thì ra Kim Duyên là tiểu thư họ Huỳnh, lần trước ở bệnh viện người đàn ông ăn mặc sang trọng kia là cha em.
- Nhớ hồi đó, em hay cùng đám nhỏ ăn trộm, bị bắt rồi bị đánh, anh lúc nào cũng đến cứu bọn em. - Kim Duyên bồi hồi nhớ lại, mới đó mà đã mấy năm dài trôi qua, bọn họ ai cũng lớn xác cả rồi.

- Lúc đó em ốm hơn bây giờ. - Thanh Phong nhìn em chua xót, hồi trước tuy ở nhà cũ em thiếu ăn thiếu mặc, nhưng em ngây thơ thuần khiết, lúc nào cũng bám lấy anh, bây giờ thì khác rồi, trong lòng em đã có người em thương.

- Phải, ba em cứ ép em ăn, y như nuôi heo. - Kim Duyên bật cười, xem ra mình phải giảm cân, kẻo Khánh Vân chê thì khổ.

- Haha, nhưng vẫn rất xinh. - Thanh Phong khen ngợi, còn xoa đầu em.

Khánh Vân tuy đang cùng Hoàng Phương câu cá, nhưng đôi mắt lại dán lên hai con người kia, chị nhăn nhúm liếc nhìn :

- Nói cái quỷ gì vui vậy ?

- Ha, thật chua. - Hoàng Phương ôm bụng cười rồi châm chọc.
Khánh Vân hừ lạnh, tiếp tục quay lại câu cá, nhưng bàn tay xiết lại thật mạnh. 

- Chị mới không thèm ghen.

Kim Duyên vỗ vai Thanh Phong. 

- Phong, em thật sự mong anh có được hạnh phúc. - Em xem anh như anh trai, nên chuyện yêu anh là không thể, chỉ có thể chúc anh hạnh phúc.

- Ca...cảm ơn em. - Thanh Phong nhìn em, tại sao em một chút cũng không hiểu anh yêu em đến dường nào, hạnh phúc của anh là em, không có em, anh không muốn hạnh phúc cùng bất kỳ ai.

" reng "

- Anh nghe điện thoại một chút. - Thanh Phong nhìn số điện thoại từ công ty, liền bảo với Kim Duyên một câu rồi đi nơi khác nghe điện thoại.

Hoàng Phương vươn vai, nhìn đồng hồ, bụng cũng đã biểu tình mấy lần. 

- Em đi chuẩn bị bàn nướng.

- Chị sẽ tìm ít củi. - Khánh Vân cắm cây cần câu xuống rồi đứng dậy đi về phía lều.
Thấy Kim Duyên chỉ ngồi có một mình, chị ngạc nhiên, cũng mặc kệ, chắc anh ta đi vệ sinh hay làm gì đó.

- Chị đi đâu ? - Khánh Vân quàng tay ôm lấy cổ chị, sờ sờ ở dái tai làm Khánh Vân nhột gần chết.

- Tôi đi tìm củi, tí nướng cá. Em ra xem cần câu được không ? - Kim Duyên ngó ra cái cần câu đang rung lắc dữ dội, chắc là có cá mắc câu.

- Được.

Kim Duyên toang đi lại bị Khánh Vân chụp lấy, chị cởϊ áσ khoác ra. 

- Nè, mặc vào, đội lên. - Đội cho em chiếc nón rộng vành tránh nắng, chị hài lòng giơ ngón cái ra rồi đi xa xa lều tìm ít củi.

- Cảm ơn cục vàng. - Kim Duyên nói xong liền chạy đi xem cần câu, em ngồi chồm hổm ở gần con suối, nắng cháy da cháy thịt.

Thanh Phong nghe xong điện thoại, nhìn xung quanh, Hoàng Phương đang lúi cúi với đống đồ nướng ở gần lều.
Còn " Khánh Vân ", đang ngồi ở gần con suối, thời cơ đến rồi. Thanh Phong cuộn tay lại, ánh măt không chút lưu tình, tiến gần hơn chỗ con suối.

- Khánh Vân, là mày đoạt em ấy từ tay tao. Là mày khiến tao phải ra tay, mày chết đi.

Thanh Phong không nhân nhượng từ phía sau đẩy " Khánh Vân " thật mạnh xuống suối.

- Á...... - Kim Duyên hét lớn, em mở to mắt, chỉ thấy Thanh Phong đang trợn mắt nhìn em.

Thanh Phong run rẩy nhìn rõ khuôn mặt kia, anh hoang mang sửng sốt. 

- Kim Duyên ? Sao lại là em ?  Kim Duyên ? - Tại sao Kim Duyên lại mặc áo và đội nón của Khánh Vân ? Hai người dáng dấp rất giống nhau cho nên anh ta mới sơ sẩy nghĩ rằng người này chính là Khánh Vân.

Anh ta nhớ ra Kim Duyên không biết bơi, mà bản thân anh cũng không biết bơi. Anh ta chỉ có thể lùi lại vài bước, run run nhìn Kim Duyên đang bị con nước xiết lấy.

- Á, cứu....cứu...... - Kim Duyên giãy gịua, nước vào miệng vào mũi em, đau rát kinh khủng.
Hai bàn tay đập đập loạn xạ, chân em bắt đầu cảm thấy nặng trĩu, em hét trong vô vọng. Thanh Phong, tại sao anh ta lại làm như thế ? Em tuyệt vọng, một người luôn nói yêu em lại đẩy em xuống suối ? Kim Duyên thở hổn hển, sắp không xong rồi.

Hoàng Phương đang loay hoay, thấy Kim Duyên liền giật mình. 

- Kim Duyên, cô....Khánh Vân....Khánh Vân.... Kim Duyên, cố lên, tôi đến cứu cô.

Phía dưới kia là con thác cao ngất ngưởng, với cái đà này, Kim Duyên bị nước cuốn tới con thác đó, tính mạng e là không giữ được. Trong lúc hoảng loạn, Hoàng Phương không ngần ngại nhảy xuống, bơi tới chỗ Kim Duyên.

Yeri nhất thời hoảng sợ nhảy xuống, nhưng chỉ được một chút chân đã tê rần, chết tiệt, chuột rút rồi. Nàng ấy đau đớn giãy giụa, cũng dần chìm nghỉm.

Con nước cuốn hai cơ thể theo dòng, con thác đã hiện ra trước mắt.

Khánh Vân nghe tiếng hét liền bỏ hết mọi thứ trên đời, chạy tới nhìn.
- Kim Duyên? Hoàng Phương ?

Chị hoảng loạn. Cứu ai ? Chị chỉ được phép cứu một người, vì với vận tốc nước này, ít lâu sau sẽ có một người phải bị rơi xuống thác.

Chị nhanh chóng nhảy xuống, trái tim chị co rút liên tục. Kim Duyên ở xa bờ hơn, lại gần thác nước hơn, chỉ vài phút nữa em ấy sẽ bị rơi xuống, tỉ lệ cứu được em ấy quá thấp, nhưng Hoàng Phương ở gần bờ hơn, tỉ lệ cứu được rất cao. Khánh Vân phải lựa chọn.

Chị bơi ra. Một tay túm lấy Hoàng Phương, lôi nàng ta vào bờ.

Kim Duyên bị nước xiết lấy, cả cơ thể lạnh lẽo vô cùng, ở giữa đường lại đập đầu vào một tảng đá lớn nhô ra giữa suối, em mơ màng buông thả bản thân.

Đau quá.

Kim Duyên mơ màng nhìn thấy Khánh Vân cứu Hoàng Phương, em hoàn toàn sụp đổ, sự thống khổ này đày đoạ em hơn bao giờ hết, em tuyệt vọng còn hơn lúc thấy Thanh Phong đẩy mình xuống.
Em trao cho chị mọi thứ tốt đẹp nhất, cuối cùng em đã nhận lại được gì...?

Kim Duyên thấy cơ thể mình đang chìm xuống, trước mặt là con thác cao, rơi xuống chỉ có bỏ mạng, ha, được, vậy hãy giải thoát cho em đi. Em không thể chịu đựng thêm bất kì chuyện gì nữa, tim em như vỡ ra, đau đớn cùng cực.

Nhưng sau đó, nhanh như chớp, Khánh Vân thuận theo dòng nước nhảy xuống, bơi rất nhanh tới chỗ Kim Duyên. Con thác đã ở rất gần em. Lần này chỉ e rằng họ sẽ không toàn mạng.

Trong tình thế hiện nay, bắt buộc Khánh Vân phải tỉnh táo, nếu chị chọn cứu Kim Duyên trước, e là cứu không được mà Hoàng Phương cũng phải bỏ mạng. Chị phải vững vàng tin theo lí trí.

Chị mau chóng duỗi chân bơi nhanh hết mức, cuối cùng cũng chạm được vào Kim Duyên, chị mỉm cười túm lấy em vào lòng bao bọc như món đồ trân quý.
- Khánh Vân, chị.....đi đi. Khụ, bơi vào bờ....khụ. - Kim Duyên không biết Khánh Vân đang nghĩ gì, chỉ biết mình đang rất an toàn trong vòng tay chị. Nhưng nếu cứ như thế, cả hai sẽ phải bỏ mạng dưới con thác kia.

Thác nước đã ở trước mặt họ, chưa tới mười giây nữa họ sẽ lao xuống đó.

Khánh Vân ôm lấy em thật chặt, hổn hển nói :

- Kim Duyên, tôi trả xong ân tình cho cô ấy rồi. Tôi cứu sống cô ấy..... nhưng sẽ chết cùng em.

- Đồ điên. - Kim Duyên mắng một câu rồi giãy giụa.

- Kim Duyên, tôi yêu em.

Kim Duyên nhìn chị, chị thật sự nói yêu mình ? Đột nhiên trước mặt em tối sầm, một màu đen kịt bao lấy đôi mắt em.

Mọi thứ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hét thê lương của Hoàng Phương :

- KHÁNH VÂN ....KIM ........

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro