mind, heart (4)
sau buổi đi chơi định mệnh ấy, gần hai tháng trôi qua, cuộc sống của wooyoung và san cứ như nở hoa ở khắp mọi nơi. họ khi không gặp nhau thì cầm trên tay điện thoại và cười tủm tỉm cả ngày, họ khi gặp nhau thì dù trời có sập cũng đừng hòng tách họ ra.
và san không thể ngày ngày bên cạnh wooyoung mãi được, nếu không cậu sẽ nghi ngờ. tuy trong lòng đã ngầm nghi ngờ cậu đã biết mọi kế hoạch của phía cảnh sát nhưng anh vẫn muốn theo dõi thêm nữa.
điều kì lạ rằng cho dù biết cậu đã biết về kế hoạch của cảnh sát nhưng san cũng chẳng lo lắng. anh tin rằng cậu sẽ không nói với ba mình, thay vào đó anh thấy lo cho wooyoung hơn. nếu lỡ để ba cậu phát hiện ra rằng cậu đang giao du với cảnh sát thì mạng sống cậu cũng không thể bảo toàn. ai cũng biết mafia và cảnh sát là mối quan hệ đối đầu một sống một còn đã từ bao đời rồi.
wooyoung thì lại chẳng lo nghĩ như san. cậu đã chuẩn bị trước tinh thần cho ngày đó rồi, hơn nữa sống với ba bao năm nếu ông muốn ông đã bắn cho cậu một nhát kẹo đồng rồi chứ chẳng cần đợi chờ làm gì.
wooyoung cũng hay tìm đến chỗ san. nhưng cậu biết thân phận mình đặc biệt nên không dám đến gần cảnh cục, chỉ đứng ở phía xa xa bên ngoài rồi nhắn tin cho san. và cậu biết chắc san sẽ không để cậu đợi quá lâu.
hôm nay cũng vậy, wooyoung lại đến, vẫn chỗ cũ, vẫn chiếc điện thoại. nhưng ngón tay cậu run rẩy do dự không phản hồi những dòng tin nhắn hiện trên màn hình.
"tối nay chúng ta sẽ có một cuộc giao dịch quy mô lớn."
"con cũng sẽ đi."
"hãy chắc chắn rằng bản thân sẽ về đúng giờ."
"tám giờ tối nay. bãi đất trống ngoại ô."
tối nay? tám giờ? trong khi cuộc sống tươi đẹp này chỉ mới bắt đầu?
wooyoung mím môi, cả người cậu run rẩy. vì giận dữ hay vì tuyệt vọng?
bàn tay máy móc chậm chạp phản hồi. "dạ."
gửi đi tin nhắn mà bản thân không muốn gửi kia đi. wooyoung bây giờ chỉ muốn thấy san, ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh, cậu rất muốn nói lời xin lỗi anh dù cậu chẳng biết vì sao.
wooyoung gửi tin nhắn cho san.
from wooyoungie;
sanie, anh xong việc chưa?
ơi? anh đây! chờ anh chút nhé!
anh phải đến chỗ cục trưởng trước đã.
"wooyoungie đã xem."
wooyoung sau đó không phản hồi lại, bình thường thì khi san nói cậu chờ vì có việc thì wooyoung sẽ thả tim cho tin nhắn của anh. nhưng hôm nay wooyoung chẳng còn tâm trí để làm điều đó nữa. trong thâm tâm cậu mách bảo rằng nó đến rồi!
đây rõ ràng là mục tiêu của wooyoung, là mong muốn của cậu. cậu biết mọi chuyện có thể sẽ kết thúc ở đây. nhưng tại sao? tại sao trái tim cậu lại đau đớn như thế? sao cậu lại cảm giác bất an như thế?
bên trong cảnh cục, sau khi gửi tin nhắn cho wooyoung, san đã thẳng tiến về phòng của cục trưởng. san bước vào phòng cục trưởng với trạng thái nghiêm túc và trong lòng vui vẻ. làm nhanh nhanh để anh còn về với wooyoung. nhưng khi san bước ra khỏi phòng, cả người bao trùm vệt lớn màu đen kịt mà người xưa hay gọi sát khí.
bây giờ san rất muốn giết người.
san muốn ngay bây giờ có một tên điên nào đó chạy đến và dí khẩu súng hay thứ gì đó vào đầu anh sau đó quyết chiến một sống một còn với anh. nếu bây giờ không cho bắn anh một phát thì anh sẽ đập người đó nhừ tử.
san đứng trước cửa phòng cục trưởng, tay anh nắm chặt đến trắng bệch. anh nghiến răng ken két, giờ đây anh chỉ muốn cắn xé bất kì người nào chạy đến và hỏi anh chuyện gì vừa xảy ra bên trong kia.
và ông trời sợ thế chiến lại xảy ra nên đã gửi ngay một tên xuống, và tên đó là song mingi.
"đội trưởng? xảy ra chuyện gì vậy? cục trưởng phân nhiệm vụ mới ạ?"
tên này không biết cái chết đang kề cận vẫn hỏi rất thản nhiên.
"ừ và chú ở đây làm gì?"
san ngẩng đầu, ánh mắt anh đằng đằng sát khí như đang muốn lao vào đánh mingi để xả cơn thịnh nộ.
"ơ? em....anh....em đã làm gì ạ???" mingi lùi lại vài bước, sợ hãi cách xa san.
"sanie." một giọng nói vang lên.
san mở to mắt, anh quay phắt người lại, ánh mắt đáng sợ dịu dàng trở lại. nhưng đồng tử anh dao động. tại sao? tại sao em lại đến đây wooyoung?
"woo..."
san muốn gọi tên cậu nhưng gọi ở đây chẳng khác nào đánh rắn động cỏ. san lắc đầu rồi nhìn qua bên cạnh cậu. là yunho. san vô thức tức giận trở lại. sao tên nhóc này lại đưa wooyoung vào đây? nó là một trong số ít những người biết thân phận thật của wooyoung kia mà?
yunho rụt cổ lại khi thấy ánh mắt nồng cháy của san nhìn mình.
"đội trưởng....em thấy cậu ấy ở ngoài...và..." yunho ấp úng khai báo.
"và đưa em ấy vào đây?" giọng của san lạnh nhạt và trầm đến vô cực.
yunho không biết nói gì, cậu thấy wooyoung đứng ở ngoài nhưng cũng có muốn đưa vào đây đâu. là wooyoung nắm lấy áo cậu rồi nhờ cậu đưa vào mà. yunho còn đang cúi đầu tránh ánh mắt của san thì cậu thấy một bóng dáng ai đó chắn trước mặt cậu, chặn ngay ánh mắt lạnh lẽo của đội trưởng.
"khoan đã sanie... là em nhờ cậu ấy." wooyoung chắn trước mặt yunho dõng dạc nói.
"em..."
san phát hiện bản thân không thể tức giận với wooyoung. hay chỉ đơn giản là đứng trước mặt wooyoung, anh cũng không thể tức giận được.
wooyoung đánh mắt cho mingi đứng đằng sau san, và ra hiệu bằng tay cho yunho bảo rằng họ mau đi.
mingi và yunho đương nhiên mơ hồ cảm nhận được người kia là ai. nhưng so với việc đó, rời khỏi đây bây giờ mới là quan trọng nhất. đặc biệt là yunho, cậu là người đã thông báo cho san về wooyoung. nên làm sao yunho có thể không biết người trước mặt này có thân phận gì chứ.
"đội trưởng, xin lỗi. tụi em đi trước đây."
mingi nhanh chóng chạy qua rồi kéo lấy yunho chạy mất hút.
"chờ đã." san lên tiếng.
mingi và yunho nhìn san, wooyoung cũng nhìn san. nhưng chỉ một chút thôi rồi lại dời đi.
"em thấy anh lâu quá nên vào tìm. nhưng hình như chưa xong, em ở bên ngoài đợi anh."
wooyoung lên tiếng rồi rời đi nhưng lần này san không cản cậu, vì anh biết cậu tốt nhất không nên nghe thứ này.
mingi và yunho nhìn wooyoung lướt qua. tâm trạng yunho rối loạn. vừa rồi cậu ấy đã cứu cả hai một mạng, trong thế giới ngầm còn có người như cậu ấy hay sao? hay chỉ vì đang đứng trước mặt đội trưởng?
sau khi wooyoung ra khỏi cảnh cục, san tiếp tục nhìn hai người trước mắt.
"tối nay, hành động! lúc tám giờ. tập hợp ở cảnh cục!"
ngắn gọn, nói xong san chạy vội ra ngoài gặp wooyoung.
bên ngoài cảnh cục, wooyoung đang đứng thẫn thờ ở đó.
"wooyoung, ra đây nào."
san kéo tay wooyoung đi sang nơi khác. đi xa khỏi cổng trước cảnh cục.
"sao em lại vào đó? em không biết trong đó là cảnh cục à?"
san có hơi nóng giận nhưng đối với wooyoung, anh vẫn luôn dịu dàng.
wooyoung nhìn anh, ánh mắt cậu như nâng niu, như trân trọng anh. cậu muốn khắc ghi hình ảnh này vào trong đầu mình, vào sâu trong tim mình khiến cậu mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
"sao vậy? sao mắt em lại đỏ? lạnh sao? em bệnh hả? sao thế đừng làm anh sợ."
san thấy mắt wooyoung càng lúc càng đỏ khiến anh hốt hoảng nâng mặt cậu lên.
"không....không sao, em vẫn ổn."
wooyoung thì thầm lắc đầu, khẽ nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình.
"anh à..."
wooyoung ngước đôi mắt to tròn đã hoe hoe đỏ. bỗng gọi san một cách rất đỗi dịu dàng, san cảm giác như có một con mèo đang dùng nắm đấm mềm mại của nó đấm vào ngực anh.
cậu ôm chầm lấy anh, vừa ôm vừa dụi vào vai san. wooyoung nhỏ bé chôn bản thân trong vòng tay của anh không nói gì tiếp theo. một lát sau wooyoung mới ngừng hành động âu yếm, cậu ngước mặt lên nhìn anh.
"san, hôm nay..."
wooyoung cắn môi. cậu chỉ muốn nói với anh hãy về nhà muộn một chút. nhưng sự kiện sắp đến không cho phép cậu làm điều đó.
"sao thế em bé? em mệt à?"
san nghiêng đầu, ánh mắt lo lắng và một tia đau thương ẩn sâu bên dưới sự lo lắng ấy. wooyoung nheo mắt làm biểu cảm đau đớn nhìn san giây lát rồi lại cúi gục đầu.
"hôm nay đi chơi với em nhé? chơi thật vui, nhưng hôm nay em phải về sớm mất rồi." wooyoung thủ thỉ nói.
san nhìn wooyoung, anh biết lý do wooyoung phải về sớm. nhưng sự âm ỉ trong tim cứ dâng lên từng giây từng phút. san cắn nhẹ môi dưới, sau một lúc do dự, anh trưng ra một nụ cười tươi sáng như thường thấy với wooyoung. anh nâng mặt cậu lên nhìn vào đôi mắt đỏ hoe sâu hút ấy.
"chỉ vậy thôi sao? anh còn tưởng đâu hôm nay là ngày đi chơi cuối cùng của chúng ta luôn rồi chứ?"
san bật cười, dù môi cười nhưng trong tâm không thể cam chịu được lời nói vô tình của đối phương. thậm chí cả ánh mắt cũng chẳng có ý cười. ngoại trừ sự dịu dàng trong ánh mắt của anh dành cho cậu thì wooyoung chỉ có thể nhìn ra sự đau thương đang đan xen vào.
"trùng hợp thật. tối nay anh cũng có nhiệm vụ, có lẽ không bên cạnh em lâu được rồi." san tiếp tục nói.
"là... là vậy sao?"
wooyoung run rẩy nắm lấy tay anh, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi cùng sự run rẩy trong lời nói. cậu sao có thể không nhìn ra? sự đau thương phảng phất đó lan ra ngập cả đôi mắt của san mất rồi. sao cậu không nhìn ra được chứ? cậu giỏi nhất là đọc biểu cảm người khác mà.
"vậy...anh nhớ phải cẩn thận đó. nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương."
wooyoung nhẹ giọng dặn dò, như một lời dặn cuối cùng mà cậu dành cho anh. giọng cậu như lời khẩn cầu.
"ừ anh hứa. cả em nữa, lúc không có anh cũng phải bảo vệ bản thân an toàn đó."
san đáp trả lời dặn dò ấm áp kia bằng một lời nói ôn nhu hơn tất thảy.
lời dặn dò này của anh như đã chạm tới con tim của wooyoung, nó đau nhói đến cùng cực. wooyoung dùng sức cắn chặt môi của mình để ngăn đi dòng lệ ấm áp trực trào rơi xuống.
san nhìn thấy tất cả, giờ đây wooyoung chẳng thèm che giấu cảm xúc của mình trước mặt anh nữa. nghĩa là cậu thật sự tin tưởng anh.
"wooyoungie này, xong vụ này anh được nghỉ phép một thời gian, chúng ta cùng đi đâu đó nhé?"
san nở nụ cười, áp trán mình lên trán wooyoung.
"chỉ cần đi với anh, đi đến đâu cũng được cả."
wooyoung nở nụ cười thật đẹp, trong khi đôi mắt ấy vẫn đỏ hoe.
sau đó san đưa wooyoung đi rất nhiều nơi. chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhưng cả hai đều đem mọi thứ của người kia khắc sâu vào trong kí ức của mình. tất cả mọi thứ từ hành động, cử chỉ, ánh mắt, nụ cười, lời nói. cả hai đem tất cả chôn vào nơi sâu nhất trong trái tim mình và sẽ chẳng bao giờ quên được.
giờ đây cả hai người đang đứng trên sân thượng - nơi bọn họ trao nhau lời hứa bên nhau. vẫn là nơi này, vẫn là hai người họ, chỉ là không phải hoàng hôn nữa. bây giờ ánh trăng và màn đêm đã bao phủ lấy nơi này.
"wooyoung này. hãy hứa với anh nhé, sau vụ này chúng ta... à không anh sẽ đưa em đi chơi, thế nên anh sẽ trở về. lúc đó nhớ chuẩn bị đồ sẵn đi nhé." san ôn nhu xoa nhẹ mái tóc cậu.
wooyoung không đáp, chỉ gật đầu thay cho lời nói. cậu không thể hứa, bởi cậu chẳng biết hôm nay có phải là ngày cuối cùng của cậu hay không nữa. cậu chỉ biết sau hôm nay tất cả mọi thứ sẽ thay đổi và có lẽ cậu sẽ không cần phải sống một cuộc sống đẫm máu như thế này nữa.
wooyoung cũng không biết rằng ngày mai đứng bên cạnh cậu có phải là san hay không. hay người san gặp được có phải là cậu... hay chỉ là một người giống cậu? là thể xác của wooyoung nhưng lại chẳng có linh hồn? có phải hay không điều đó sẽ xảy ra...
wooyoung rất sợ...
_____
tbc...
hơi ngắn, bù vào chap sau🫡
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro