Chương 4: Lần đầu tiên đáp lại
Bên này Giang Quân ở trên giường oi bức đến nỗi trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, cho đến khi có điện mở điều hòa mới ngủ được. Ngày tiếp theo đương nhiên là ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, may mắn là chưa qua thời gian nấu cơm trưa cho Viên Soái.
Lúc ăn cơm Giang Quân còn khẽ liếc Viên Soái vài lần, thấy anh vẫn như bình thường cô mới yên lòng. Tuy rằng anh có bệnh tự kỷ khó giao lưu với người ngoài nhưng dù sao cũng là một chàng trai trưởng thành, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút kiêng dè.
Ngày hôm nay vẫn giống như cũ, Giang Quân nửa dựa trên ghế, Viên Soái ở bên cạnh vẽ tranh, còn cô đang nói chuyện phiếm với bạn thân Lâm Du trên Wechat.
[Viên gia thế nào? Nhìn thấy con trai nhà họ chưa?]
[Rất tráng lệ huy hoàng, đúng là nhà tư bản! Đây là mục tiêu của cuộc đời tớ!]
[Con trai nhà người ta thì sao?]
[Vẫn ổn, nhưng mà khá khó giải quyết.]
[Có phản ứng với cậu không?]
[Không, chắc phải từ từ]
Giang Quân xoay lại chụp bức ảnh Viên Soái đang nghiêng người, gửi cho Lâm Du.
Trên ảnh chụp một người con trai cao gầy mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh lam đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút vẽ. Ngón tay trắng nõn thon dài, mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh hơi nổi lên, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đáng tiếc không chụp mặt.
Ảnh chụp vừa gửi qua, Lâm Du ở bên kia lập tức trả lời.
[Kể cho cậu một câu truyện cười:
Hỏi: Con trai tay rất đẹp thì thêm mấy điểm?
Đáp: Thêm mười điểm.
Hỏi: Nếu lớn lên mặt xấu thì sao?
Đáp: Tắt đèn!]
Giang Quân ngầm hiểu, nhoẻn miệng cười, lập tức lại chụp một bức mặt nghiêng của Viên Soái gửi đi.
[Tốt, cho vị thí sinh này điểm tuyệt đối!]
Hai người cậu một câu tôi một câu, ở đó nói đùa vui vẻ. Mà nhân vật chính của câu chuyện ở một bên lại như cũ không hề phản ứng, chỉ chuyên chú vào giấy vẽ, ngay cả bị chụp lén cũng hồn nhiên như không biết. Thật ra cũng không coi là chụp lén, Giang Quân chính là chụp quang minh chính đại.
Màn đêm buông xuống, lại là cùng giờ hôm qua. Đêm qua Giang Quân nửa đường bị đánh gãy, trong lòng đương nhiên bị tích tụ mười phần, dục vọng giữa hai chân chưa được thư giảng sao có thể cam tâm.
Khi ăn cơm tối Giang Quân liền tâm viên ý mã, đặc biệt còn ngồi đối diện Viên Soái tưởng tượng đến hình ảnh tối hôm qua nhìn thấy ở phòng tắm, hai má cũng không khỏi nóng lên. Thật vất vả dọn dẹp chén đũa, cô lập tức trở về phòng tắm.
Vòi hoa sen bị điều chỉnh thành tốc độ nhanh nhất, cột nước thật nhỏ lại có lực phun lên da thịt trắng nõn của Giang Quân.
"Ưm..."
Khi cột nước tiếp xúc với nhụy hoa kiều nộn ướt át, Giang Quân càng cầm lòng không đậu yêu kiều rên rỉ ra tiếng.
Nếm được an ủi mang theo lực độ, cả người giống như bị kích động, dòng điện thong thả chạy khắp toàn thân dần ngưng tụ ở bụng dưới biến thành một cỗ thủy dịch dính nhớp tụ ở hoa huyệt, trào ra.
Cột nước ấm áp thay phiên nhau lưu luyến hồi lâu, cuối cùng mới di chuyển xuống dưới...
"Ưm~... A~..."
Cột nước phun lên lối vào hoa huyệt, cột nước giống như biến thành thể rắn làm cho Giang Quân cực kì khuây khoả. Chỉ một thoáng đã mềm hai chân, thiếu chút nữa thì ngã xuống, may là cô kịp chống lên tường.
Giang Quân run rẩy đem vòi hoa sen rời đi, lại luyến tiếc loại an ủi này.
Cô nhìn xung quanh một vòng run rẩy đi về phía bồn cầu, đem nắp thả xuống, sau đó xoay người nửa ngồi lên bồn cầu.
Hai chân thon dài mở rộng, ngay cả mũi chân cũng nhón lên, chỉ để làm cho biên độ của cột nước kia phun vào hoa huyệt lớn hơn.
Giang Quân một tay đẩy môi âm hộ mập mạp ra, một tay nắm vòi hoa sen. Giữa hai chân truyền đến cảm giác khuây khỏa nhè nhẹ khiến cho cô thoải mái nhắm hai mắt lại, trong đầu cũng không khỏi hiện ra khuôn mặt Viên Soái, cơ thể trần trụi của anh, eo bụng mảnh khảnh, hai chân thon dài, còn có chỗ kia... Cự vật ẩn nấp lại khó có thể bỏ qua...
hoa huyệt chật hẹp cột nước đương nhiên không có khả năng chân chính đi vào đường đi. Khoái ý giữa hai chân tích tụ sâu càng thêm ngứa ngáy trống rỗng, làm cho Giang Quân cũng không thỏa mãn với an ủi như có như không này.
Cô đứng lên tắt vòi hoa sen, sau đó đỡ tường mềm nhũn đi lên giường, bên giường đặt chiếc máy massage hôm qua cô lấy từ trong vali và trứng rung tình yêu.
Giang Quân lấy trứng rung ra, mở công tắc, rung động rất nhỏ từ trên tay truyền đến.
Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, thiết kế của trứng rung càng ngày càng cải tiến, là hình số "8" sóng âm vô tuyến rung động, làm cho cơ thể cảm nhận được kích thích an ủi nhất lại đảm bảo không có tạp âm. Đây chính là nguyên nhân khiến Giang Quân dám mang chúng tới, cô mang đến hai dụng cụ tình thú đều là tĩnh âm, tránh khả năng sẽ có xấu hổ ngoài ý muốn. Trứng rung ngắn nên cũng không sợ chọc thủng màng trinh, khi sử dụng lại càng thêm yên tâm.
Cơ thể cũng đã đủ mẫn cảm, Giang Quân không trầm mê với tiền diễn nữa. Sau khi mở trứng rung cô lập tức để vào hoa huyệt đang giàn giụa thủy dịch.
"Ưm~... A~..."
"Hừ..."
Từng tiếng rên rỉ áp lực không cần thiết từ trong miệng tràn ra, dường như toàn bộ bụng nhỏ đều theo trứng rung mà chấn động.
Đang lúc Giang Quân trầm mê trong tình dục được khuây khoả thì lại bị đánh gãy.
Không sai, lại mất điện...
Giang Quân gần như có chút tức giận, một khắc mất điện kia tức giận khiến cho cô tỉnh táo lại. Cô lập tức cầm điện thoại gọi điện cho bên bất động sản, số điện thoại này là sáng nay cô xin từ bảo mẫu vì muốn tiện hỏi nếu tiếp theo xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Không nghĩ tới ngoài ý muốn này lại đến nhanh như vậy, lại còn rất quen thuộc!
"Alo! Xin chào! Xin hỏi đây có phải bên bất động sản không?... Sao lại mất điện!... Sao lại không thông báo ạ.. Được rồi, tôi biết rồi."
Cuộc điện thoại này khiến cho Giang Quân vừa tức lại có chút bất đắc dĩ, thì ra bên bất động sản đã sớm thông báo. Mấy ngày nay cô đều không ra khỏi cửa nên không biết thông báo này. Bên ngoài muốn tu sửa cáp điện, mỗi tối 8 giờ rưỡi bắt đầu cắt điện đến nửa đêm mới có điện.
Lửa giận đi xuống, cảm giác tê dại giữa hai chân lại truyền đến. Lúc gọi điện vừa rồi cô chỉ có lí trí thanh tỉnh, cơ thể còn tiếp tục hưởng thụ an ủi từ trứng rung mang đến.
hoa huyệt được trứng rung gãi đúng chỗ làm cho Giang Quân luyến tiếc lấy ra. Nhưng cô cần phải đi xem Viên Soái đang ở phòng tắm!
Trong lòng Giang Quân thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy. Làn váy theo trọng lực trượt xuống, vừa lúc che đậy trứng rung.
Cũng không biết là tình dục quá mãnh liệt làm cho Giang Quân luyến tiếc, hay là kích thích tâm lí đối với Viên Soái khiến cô sinh ra dũng cảm. Giang Quân cũng chỉ chần chừ vài giây, thì quyết định giữ trứng rung đi tìm Viên Soái.
Cô khom lưng tìm quần lót mặc vào, bởi vì trong hoa huyệt còn chứa trứng rung, đầu trứng rung lộ ở bên ngoài cho nên quần lót không thể mặc hết, chỉ là hư không tròng lên giữa hai chân. Nhưng không mặc quần lót cũng không được, bởi vì trứng rung rất có khả năng sẽ rơi xuống... Hơn nữa thủy dịch cũng sẽ dính ướt sàn nhà...
Giang Quân chống tường thong thả đi về phía phòng Viên Soái, rung động giữa hai chân khiến cô mềm nhũn gần như đứng không vững.
Hàm răng cắn chặt cánh môi, sợ trong miệng sẽ tràn ra tiếng rên rỉ. Mặc dù Viên Soái có khả năng căn bản không chú ý tới cô có phản ứng gì nhưng cô vẫn có một loại cảm giác kích thích hổ thẹn.
Thật vất vả đi đến trước cửa phòng tắm, mở cửa, hôm nay Viên Soái nằm ở bồn tắm.
Giang Quân để điện thoại di động lên bồn rửa mặt sau đó thong thả dạo bước đi đến trước bồn tắm ngồi xổm xuống, khi ngồi xuống trứng rung di chuyển trong hoa huyệt khiến cả người cô run lên, một cỗ chất lỏng ướt nóng lập tức chảy ra.
Giang Quân gắt gao nhìn mặt Viên Soái sợ anh phát hiện mình khác thường. Nhưng tất cả lại không như mong muốn của cô...
Viên Soái ngốc lăng nhìn phía trước lại đột nhiên quay đầu sang nhìn Giang Quân ngay cả ánh mắt cũng thay đổi so với bình thường.
Trong lòng Giang Quân nhảy dựng sau đó kinh ngạc nhẹ giọng hô lên:
"Viên Soái?"
"Ừ." Giọng nói nam tính trầm thấp vang lên trong phòng tắm, tuy rằng âm lượng không lớn nhưng lại không thể bỏ qua.
Giang Quân không thể tin được cho rằng đó là ảo giác của mình lại gọi anh lần nữa:
"Viên Soái? Anh... Nghe thấy tôi nói chuyện không?" Trong giọng nói mang theo do dự.
"Nghe được." Lại là tiếng nói trầm thấp, số lượng từ càng nhiều, cũng so với vừa rồi càng rõ ràng.
Lần này đến phiên Giang Quân trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ cái miệng nhỏ há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin nổi.
Rõ ràng từ trước đến nay anh đều không hề phản ứng với cô, cũng không có dấu hiệu giao lưu nào, nhưng anh đột nhiên giống như thanh tỉnh! Chẳng lẽ bóng tối và cúp điện sinh ra ảnh hưởng với anh? Rốt cuộc điểm mấu chốt khiến anh chú ý là gì?
Trong lòng Giang Quân kinh ngạc lại lung tung tự hỏi, cũng không màng đến tình cảnh xấu hổ hiện tại của hai người.
Một người con trai trần truồng đang nằm giữa bồn tắm, yên tĩnh nhìn cô gái bên cạnh. Cô gái ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu lung tung tự hỏi, giữa hai chân còn nhét một cái trứng rung đang di động, vừa kì lạ lại giống như có chút hài hòa.
Giang Quân ngơ ngác cân nhắc một hồi lâu mới phản ứng lại. Chẳng lẽ đây là thời khắc tốt nhất để thành lập quan hệ với anh?
"Anh... Anh có thể tự mình tắm rửa không? Bên.. Bên ngoài mất điện..."
Giang Quân có chút khẩn trương đến mức nói lắp, bởi vì dưới thân cô còn có trứng rung!
Vì sao lại nhét trứng rung! Trong lòng Giang Quân hối hận, trên mặt lại không lộ ra biểu cảm, nói xong thì định xoay người rời đi.
Ở một khắc khi cô xoay người kia Viên Soái lập tức đứng lên kéo tay Giang Quân.
Giang Quân thiếu chút nữa bị kéo lảo đảo, quay đầu nhìn về phía Viên Soái gần như sợ đến té ngã!
Cô tự nhiên lại nhìn thấy nhục côn của Viên Soái cứng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro