Chap 10

Mấy ngày hôm sau vẫn diễn ra bình thường, Khánh Thù cũng không mảy may để ý đến những chuyện không đâu nữa

Sáng cuối tuần, Khánh Thù nhận trực hộ buổi sáng cho một bạn học. Cậu hớn hở đến lớp còn sớm hơn cả Xán Liệt

Ngồi vào bàn đột nhiên thấy có một bì thư. Tò mò cậu lấy lên xem thử. Thư ghi là gửi cho Độ Khánh Thù. Là cậu mà, thế là Khánh Thù tiếp tục mở ra xem

Không ngờ đó lại là quyết định sai lầm. Trong thư là xấp hình chụp Xán Liệt và một cô gái ngồi nói chuyện trong quán cà phê. Thời gian là...ngày cuối tuần, chính hôm cậu gặp giấc mơ đó!

Lòng cậu rối bời, tâm trí hỗn loạn sắp xếp lại kí ức có liên quan vào nhau. Rồi lại có hàng vạn câu hỏi được đặt ra

"Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với Phác Xán Liệt? Tại sao cô ta lại khóc? Tại sao anh lại bỏ đi? Rồi lại một mình trốn đi và cũng khóc?"

Phải. Xấp hình còn có ảnh chụp lén được lúc Xán Liệt bỏ chạy đi, còn...

"Lớp trưởng Độ hôm nay đi sớm nha. Bình thường anh gọi em dậy biết vất vả thế nào"_ Xán Liệt không biết gì đến chỗ cậu trêu đùa

Ngược lại thì Khánh Thù không có ý gì hứng thú hay phản kháng. Cậu nén cảm xúc lại hỏi Xán Liệt:"Xán Liệt? Lúc em mơ thấy giấc mơ kia, anh...là đang ở đâu?"

Nụ cười của Xán Liệt đột ngột biến mất, anh gượng gạo, cẩn thận trả lời "Anh chỉ xuống chuẩn bị bữa sáng thôi, có đi đâu đâu. Bảo bối, em đừng suy nghĩ đến chuyện đó thêm làm gì!"

Vừa nói, mắt anh nhìn sang hướng khác , cố tránh ánh mắt của cậu. Không thể để cho Khánh Thù biết được

Càng lảng tránh càng sơ hở, anh bị cậu phát hiện 'Xán Liệt tại sao anh lại nói dối em? Rốt cuộc cô ta là ai? Thà anh nói ra em còn dễ chịu hơn'_ Khánh Thù chua xót nghĩ, hốc mắt cậu đỏ lên, sống mũi cay xè

Không để lại lời nào cậu liền xoay mặt đi ra ngoài. Xán Liệt ngạc nhiên hỏi với theo "Em...đi đâu đó?"
"Em chỉ đi vệ sinh chút thôi"_ Khánh Thù trả lời ngắn gọn

Rồi cậu chạy đi ngay...

Một phút, hai phút, rồi gần nửa tiếng sau vẫn chưa quay lại. Xán Liệt rất lo lắng, đã gần đến giờ học mà bảo bối còn đi đâu không biết. Anh liền vội vã chạy đi tìm

"Khánh Thù, anh làm tất cả là vì em. Giấc mơ đó đáng sợ vậy sao? Kể cả nói dối em.Anh chỉ mong em không suy nghĩ gì, bình an vui vẻ bên cạnh anh thôi"_ Xán Liệt thầm nói trong lòng, tại sao anh lại cảm thấy dằn vặt như vậy?

Ra đến sân sau trường, Xán Liệt khựng người nhìn bóng cậu ngồi bó gối trên bãi cỏ xanh mượt. Cảnh đẹp như vậy nhưng sao anh lại cảm thấy nó cô đơn đến thế?

"Tiểu Thù, em không định vào học sao?"_ Anh bước đến ôm lấy thân hình nhỏ bé kia. Thật sự muốn bảo bọc cậu như thế, cả đời. Để cậu biết luôn còn có anh bên cạnh

Khánh Thù nhìn Xán Liệt, mong chờ hỏi anh "Anh...sẽ yêu em trong bao lâu?"
Xán Liệt thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi anh mỉm cười, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt ôn nhu "Anh sẽ yêu em. Mãi mãi. Anh biết có hơi sến một chút. Nhưng anh là thật lòng. Khánh Thù, anh không biết giấc mơ kia mang ý nghĩa gì, cũng không quan tâm nó có thật hay không. Dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn sẽ yêu em"

Anh ngừng lại một chút xem phản ứng của cậu, chỉ thấy người kia ngây ngốc nhìn mình chăm chú, mắt trong veo

"Quá khứ, hiện tại hay tương lai không quan trọng. Anh không để tâm. Dường như bây giờ, ngay lúc này, trong mắt anh, trong trí óc anh và cả trong tim anh chỉ có hình bóng của em thôi. Ngốc à, em ăn cắp mất tim anh rồi. Em định đền bù làm sao đây?"

"Em...làm sao mà biết..."_ Khánh Thù ngượng ngập nói. Chưa dứt câu đã bị Xán Liệt ôm chầm lấy, cái ôm ấm áp làm nguôi ngoai bao nghi ngờ trong lòng cậu

Khánh Thù tin tưởng anh. Không cần biết cô gái kia là ai. Chỉ cần biết anh yêu em

Cậu cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, hưởng trọn sự ấm áp từ vòng tay rộng lớn. Nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy

~~~~~Flashback~~~~~~

Hoành hôm nay ma xuôi quỷ khiến thế nào lại đi học sớm, trường còn vắng nên cậu định đi dạo, chưa lên lớp chi sớm. Không ngờ đến sân sau lại gặp Khánh Thù

"Khánh Thù à...sao cậu lại ở đây vào giờ này?"_Bạch Hiền ngạc nhiên khi thấy Khánh Thù còn đến sớm hơn mình

Khánh Thù ngước mặt nhìn bạn, ánh mắt không giấu nổi sự hoang mang "Bạch Hiền, cậu quen tớ lâu rồi chắc cũng hiểu tớ phải không?"
"Phải"_ Bạch Hiền không cần suy nghĩ liền trả lời

"Vậy cậu có nhớ tớ ghét nhất là người như thế nào không?"_ Khánh Thù không nhìn Bạch Hiền mà nhìn đi xa xăm. Bạch Hiền hơi ngạc nhiên, nhưng cũng ra chiều nghĩ ngợi rồi nói "À! Khánh Thù cậu ghét nhất là người không tin tưởng mình"
"Còn gì nữa?"_ Khánh Thù tiếp tục hỏi bạn

"Là...nói dối. Đúng là như vậy"_ Bạch Hiền búng tay một cái khi nhớ ra câu trả lời. Nhưng rồi lại thắc mắc nhìn Khánh Thù "Chuyện đó có liên quan gì sao?"

Im lặng một hồi trong sự tò mò của Bạch Hiền, cậu mới từ từ lên tiếng "Đúng là ghét của nào trời trao của đó" nói xong cậu lại cười cay đắng

"Ý cậu là..."_ Bạch Hiền chưa dứt câu Khánh Thù đã chìa trước mặt cậu cái phong bì, rồi kể đầu đuôi câu chuyện cùng khúc mắt trong lòng chưa gỡ được

Bạch Hiền chưa từng thấy Khánh Thù trong bộ dáng này, cậu có hơi hoang mang nhưng cũng trấn định lại "Tớ hỏi cậu. Cậu có yêu anh ấy không?"
"Đương nhiên là có!"_ Khánh Thù trả lời liền lập tức. Như vậy còn không yêu sao? Như vậy còn bảo không quan tâm thì ai mà tin cho được

"Vậy thì hãy tin tưởng anh ấy! Có thể là có lí do nào đó anh ấy mới không nói cho cậu biết. Nhưng tớ tin anh ấy đối với cậu là thật lòng. Mặc kệ cô gái kia là ai, cùng Xán Liệt như thế nào. Hai người yêu nhau lắm mà, phải tin tưởng nhau chứ. Đúng không?"

Bạch Hiền hết lời khuyên nhủ bạn mình. Con người này lần đầu tiên biết yêu mà đã vướng phải rắc rối trong lòng nhiều vậy, hại người ta lo lắng muốn chết

Khánh Thù chăm chăm nhìn Bạch Hiền, mỉm cười tươi hết mức "Cậu đúng là bạn tốt nhất, thân nhất của tớ a. Còn khuyên tớ nữa kìa. Nếu tớ là con gái tớ nhất định thích cậu!"

Khánh Thù không quên bông đùa. Vì tâm trạng cậu đang vô cùng thoải mái Cuối cùng cũng có thể không suy nghĩ đến nữa

"Là nam cũng có thể thích tớ a. Nhưng đáng tiếc cho cậu là "hàng đã có chủ" cậu đi mà yêu mà thích Xán Liệt kia kìa. Đồ ngốc này cứ thích nghĩ lung tung"

"Phải rồi. Không được giành vợ của tớ đâu!" Thế Huân bước tới, mỉm cười tươi hết mức, lộ cả lún đồng tiền

"Thôi thôi biết rồi. Hai người mau đi mà tâm tình với nhau đi. Tớ muốn ngồi đây thêm một lát"

Thế Huân và Bạch Hiền cũng yên tâm rời đi. Để Khánh Thù một mình yên tĩnh suy nghĩ lại cũng tốt

~~~~~~~End flashback~~~~~~

Mọi chuyện đã được giải quyết? Vẫn chưa. Trong khi hai con người đang hạnh phúc ôm lấy nhau kia thì trong một con hẻm khuất, có cô gái đứng đối diện một đám côn đồ

"Bọn mày chỉ cần bắt thằng nhãi ranh kia. Còn dụ nó ra sao thì để tao lo hết. Có tiền không cần chia. Tao chỉ muốn coi chúng nó còn hạnh phúc được bao lâu"

Giọng nói lanh lảnh vang lên. Rồi cả bọn cùng cười lớn, chuẩn bị cho một cuộc hợp tác...

"Cả hai cùng có lợi. Được lắm cô gái" tên có quyền thế nhất trong đám lên tiếng. Rồi sau đó từng đợt từng đợt rời đi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra trong con hẻm tối tăm đó cả

'Cứ tận hưởng hạnh phúc trước mắt đi, nhóc con'
________________________________________________________
End chap.
Đi học về là nhào vô viết ngay và luôn, viết hoài rồi cũng thấy chính mình bị dị ứng với chữ "biến" và "ngược"🙃🙃🙃. Chả hiểu tại sao m.n cứ thích ngược?? Chứ tuôi thì😩😩😩

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro