cua dinh ky thien 9- 28
Tàng Thư Viện > Khoái Hoạt Viện > Truyện Dịch > Truyện đang dịch
[Huyền Ảo] Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị (New: Thiên 9- Chương 37)
Ký danh Ghi Nhớ?
Mật mã
Ghi Danh Thành Viên Shop Game Cá Độ Bài Trong Ngày Tìm Kiếm
Truyện đang dịch Tất cả các truyện dịch kiếm hiệp, tiên hiệp, huyền huyễn... đang được tiếp tục
Kiếm Trong Diễn Ðàn
Show Threads Show Posts
Kiếm Chi Tiết
Go to Page...
Trang 92/95 « đầu < 42 82 90 91 92 93 94 > cuối »
Ðiều Chỉnh Kiếm Trong Bài Xếp Bài
#456 22-02-2010, 11:45 PM
vvktlove
Đang yêu
Ngây thơ đáng mến
TTV đệ nhất thiếu gia
Chuyển Ngữ tông sư Tham gia ngày: May 2008
Đến từ: 1 thời để nhớ, 1 đời để quên
Bài gởi: 4,401
--------------------------------------------------------------------------------
Thiên IX, Chương hai mươi bốn cố ý làm căng
Dịch: workman
Nguồn: www.tangthuvien.com
Chúc mừng sinh nhật em, waterbamboo!
Hãy nhấn vào đây để gửi những lời thương mến của bạn đến giai nhân đáng yêu của chúng ta : http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=45615
Chương hai mươi bốn cố ý làm căng
Xung quanh Lý tướng quân có tới mấy ngàn thân vệ. Dựa vào khí thế của mấy ngàn quân nhân, một khi Lý tướng quân quát lác, e rằng cao thủ vừa mới bước vào tiên thiên cũng phải suy nghĩ lại... Dù sao cho dù là cường giả tiên thiên kim đan, đứng trước mặt mấy ngàn đại quân cũng phải lùi bước.
- "Đồng phạm, tử tội?"
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười, coi mấy ngàn người trước mặt như cỏ rác, cười nhìn Lý tướng quân.
- "Tướng quân, ta cũng nhắc ngươi một câu, xông vào Kinh Phủ của ta, cũng là tử tội đó!"
Lý tướng quân giật mình.
- "Chỉ cần có một tên lính của ngươi xông vào phủ đệ của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi, ngươi có tin không?"
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, giống như đang nói một việc rất bình thường. Thế mà phía trước hắn lại là hàng ngàn binh lính cầm binh khí trong tay đằng đằng sát khí, thậm chí trên áo giáp và binh khí còn ẩn ẩn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.
Trước mặt đại quân, chỉ cười rồi uy hiếp ngược lại quân địch, cảnh này làm cho người ta muốn bật cười.
Nhưng ở đây không một ai dám cười. Tiếng gầm của Đằng Thanh Sơn lúc trước sớm đã làm không ít người phát run.
- "Ngươi..."
Sắc mặt Lý tướng quân có vẻ rất khó coi, thầm hỏi: " cao thủ thần bí này rốt cuộc là ai nhỉ? Chỉ một tiếng gầm của hắn mà đã có uy thế như thế, hẳn là một tiên thiên cường giả. Kinh Phủ... trên Cửu Châu Đại Địa, những, tiên thiên cường giả nổi danh lợi hại mà ta biết, thì tựa hồ không có người nào họ Kinh."
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Lý tướng quân vẫn cẩn thận, quát hỏi:
- Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn đồ đệ Tiết Tân đứng bên cạnh.
Tiết Tân lĩnh hội ý của Đằng Thanh Sơn, lập tức tiến lên một bước, cao giọng nói:
- Sư phụ ta họ Kinh, tên là Ý!
"Kinh ý?" Lý tướng quân suy nghĩ, cái tên này hắn chưa bao giờ nghe cả. Ở đâu lại lòi ra một người thế này? "Chẳng những Lý tướng quân nghi hoặc, mà Triệu Hỉ phu nhân bên cạnh Lý tướng quân cũng suy tư... Phải biết là, nàng chính là đệ tử hạch tâm Thanh Hồ Đảo, nàng cũng đã đọc bộ sách giới thiệu về những tiên thiên cường giả trong thiên hạ. Tuyệt đối không có lấy một ai gọi là Kinh Ý. Phỏng chừng... tên Kinh Ý này vừa mới đột phá đạt tới tiên thiên thôi."
- "Kinh Ý!"
Lý tướng quân hơi lui ra phía sau, nhất thời đám lính cũng vây quanh bảo vệ hắn. Hắn gầm gừ nói:
- "Đồ đệ ngươi dám can đảm giết chết nghi trượng ngoại môn của Thanh Hồ Đảo ta ngay trên đường. Đây là tội rất lớn! Ngươi là sư phụ... Không quản lý đệ tử tốt. Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng có thể không trách lỗi. Dù sao cũng có vài đệ tử không nghe lời. Bây giờ ngươi nên giao đệ tử của ngươi cho chúng ta xử trí... Tất cả sẽ dễ nói hơn, nếu không thời gian càng kéo dài..."
Mọi người ở đây đều hiểu ý của Lý tướng quân
Thời gian càng dài, Thanh Hồ Đảo khẳng định sẽ phái tiên thiên cường giả chỉ huy một vài cao thủ lợi hại tới, đến lúc đó thì đã muộn.
- "Tướng quân."
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý tướng quân, cười khẽ nói:
- "Ta cũng không thèm nói nhảm với ngươi nữa. Ngươi nên mang theo nhân mã của ngươi đi nhanh lên. Sau này, nếu ngươi có đem nhiều nhân mã hơn tới, hay muốn bẩm báo lại Thanh Hồ Đảo, ta cũng không quan tâm. Về phần đệ tử ta... Không ai được động vào hắn."
Nói xong, Đằng Thanh Sơn quay đầu đi vào trong phủ đệ, đồng thời phân phó:
- "Đồ nhi, đóng cửa!"
- "Dạ, sư phụ!"
Trước mặt hàng vạn hàng nghìn quân sĩ, Tiết Tân có vẻ hơi hưng phấn lớn tiếng đáp.
- "Ngươi..."
Thái độ Đằng Thanh Sơn lúc này tỏ ra cao cao tại thượng, khinh thường mọi người, quả đã chọc giận Lý tướng quân rồi.
Triệu Hỉ phu nhân bên cạnh, càng giận dữ hơn, nổi giận rít lên:
- "Kinh Ý, ta không thèm biết ngươi là ai, đệ tử của ngươi giết nam nhân của ta giữa đường! Giết nghi trượng ngoại môn của Thanh Hồ Đảo, ngươi là sư phụ còn kiêu ngạo như vậy. Sao, nghĩ rằng Thanh Hồ Đảo ta không có ai à? Mọi người lên cho ta, ai bắt được đệ tử của Kinh Ý, ta thưởng trăm vạn lượng bạc!"
Trăm vạn lượng bạc?
Một toàn bộ gia sản của một đại phú thương phỏng chừng cũng chỉ tới mức đó thôi.
Không đợi Lý tướng quân hạ lệnh, mấy trăm tên dưới trướng Triệu Hỉ phu nhân ai nấy gầm lên lao tới.
- "Các huynh đệ, giết!"
Không ít quân sĩ xông bừa lên.
Tiên thiên cường giả lợi hại lắm à?
Sợ cái rắm chó!
Tiên thiên cường giả có lợi hại tới mấy cũng chỉ có một người, có thể cùng lúc giết được bao nhiêu người? Họ có hơn một ngàn người cùng xông lên, ai nếu bắt được tên đệ tử Kinh Ý này sẽ được trăm vạn lượng bạc. Được vậy thì coi như chính thức phát tài rồi!
- "Hừ."
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn trầm xuống.
Vèo!
Một cái ảo ảnh mơ hồ chợt xuất hiện cạnh Triệu Hỉ phu nhân. Triệu phu nhân chưa kịp giật mình thì Đằng Thanh Sơn đã chộp lấy cổ mụ.
Vèo!
Ảo ảnh tiêu tán.
Đằng Thanh Sơn liền nắm Triệu phu nhân xuất hiện ở cửa Kinh Phủ, lúc này đám nhân mã vừa xông lên còn cách cánh cửa ba bốn trượng. Có thể thấy được tốc độ Đằng Thanh Sơn nhanh thế nào.
- "Dừng, dừng!"
Triệu phu nhân tự nhiên gào lên thê lương.
Những tên xông lên phía trước nhất chính là đám hộ vệ, gia nhân dưới trướng Triệu phu nhân, ai nấy sững sờ nhìn Đằng Thanh Sơn như diều hâu gà con, đang nắm cổ Triệu phu nhân... đám gia nhân, hộ vệ và rất nhiều đám binh vệ phía sau cũng đều chết lặng. Vừa rồi người treo giải thưởng là Triệu phu nhân. Nếu Triệu phu nhân mà chết, thì cho dù họ bắt được tên đệ tử Kinh Ý, thì biết tìm ai mà đòi tiền đây?
- "Dừng tay."
Lý tướng quân cũng hô lên gấp gáp.
Đằng Thanh Sơn cười nhìn Lý tướng quân:
- "Trước hết vảo người của ngươi lùi ra xa một chút."
- "Tất cả mọi người lui ra, lui cả ra. - Lý tướng quân vội quát."
Rất nhiều hộ vệ, binh vệ đang ngây ngốc, lúc này chỉ có thể ai nấy lui về phía sau. Trán Lý tướng quân đẫm mồ hôi... Triệu Hỉ chết chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng nếu Triệu Hỉ phu nhân cũng chết thì rất phiền toái.
Sở dĩ Triệu Hỉ có thể được Triệu gia thu làm nghĩa tử, có thể kết nghĩa anh em với Lý tướng quân, chính là dựa vào nữ nhân này!
Đó là nữ nhân có thể liên lạc với những lãnh đạo cao cấp nhất Thanh Hồ Đảo.
- "Kinh Ý, ta thấy ngươi nên thả Triệu phu nhân ra đi."
Lý tướng quân nặn ra một nụ cười.
- "Triệu phu nhân bị chết chồng, do đó quá bi phẫn mới làm như vậy. Ngươi nên hiểu cho! Nàng là một nữ lưu... Kinh Ý ngươi là tiên thiên cường giả, nên thả nàng ra đi. Những việc khác chúng ta từ từ nói."
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Tiết Tân đứng bên cạnh.
Nói rõ ràng?
Lý tướng quân muốn nói cái gì. Đằng Thanh Sơn chẳng có gì để nói cả.
- "Nếu hòa đàm cùng ngươi thì ta làm sao gây sự được với Thanh Hồ Đảo chứ? ' Đằng Thanh Sơn thầm nói: ' Quận thủ Vũ An Quận ' Triệu Quang Tá ', theo lý thuyết, cũng nên tới rồi mới đúng. Mấy ngàn binh vệ tụ tập tại đây, đại sự như thế, mà hắn lại là một quận thủ, sao có thể không biết được chứ?"
Lúc trước Đằng Thanh Sơn cùng Tiết Tân, bị người ta phát hiện ra cùng tiến vào "Kinh Phủ", thuần túy chính là do Đằng Thanh Sơn cố ý làm!
Nếu không, nếu muốn giết tên Triệu Hỉ, với thủ đoạn của Đằng Thanh Sơn, nếu âm thầm giết thì e rằng chẳng có ai biết cả.
Nhưng...
Mục đích của Đằng Thanh Sơn là chọc vào Thanh Hồ Đảo!
- "Nói rõ ràng à?"
Đằng Thanh Sơn đứng trước mặt mấy ngàn đại quân, lanh lùng quát lớn:
- "Kinh Phủ ta không phải chỗ đám binh vệ đó tự tiện xông vào... nữ nhân vừa hạ lệnh, có thể tránh được tử tội, nhưng khó thoát sự trừng phạt."
Nói rồi, cánh tay phải Đằng Thanh Sơn dùng sức một chút, Triệu phu nhân đã bị ném văng lên.
- A!
Triệu phu nhân phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn trên trời cao, tay ôm bụng.
- "Phu nhân, phu nhân!"
Không ít gia nhân, hộ vệ vội hấp tấp đón lấy Triệu phu nhân. Triệu phu nhân đang ôm bụng, oán hận quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, gầm lên thê lương:
- "Ngươi, ngươi phế đan điền ta!"
Đối với một người luyện võ, từ bé đã tu luyện nội kình, rồi sau đó bước từng bước, mới có thể có nội kình thâm hậu được.
Nội kình có thể làm cho người ta có thực lực cường đại. Tương tự cũng có thể làm cho phụ nữ chậm già.
Một phụ nữ bình thường, sống tới sáu bảy mươi tuổi đã coi như không tệ rồi. Nhưng một cao thủ nội kình đỉnh cao, lại có thể sống tới một trăm hai mươi tuổi, thậm chí còn sống đến lúc đạt tới đại hạn một trăm năm mươi tuổi. Nếu đạt tới tiên thiên, dung mạo càng cơ hồ vĩnh viễn không đổi, hơn một trăm tuổi mà vẫn có thể bảo trì được dung mạo khi đột phá tiên thiên.
Nội kình yếu, tốc độ già yếu của phụ nữ sẽ tăng lên.
Phụ nữ coi trọng nhất là dung mạo, Triệu phu nhân há có thể không hận Đằng Thanh Sơn chứ?
"Mụ này khẳng định sẽ rất hận ta, trước mặt sư phụ nàng sẽ nói xấu ta đủ đường." Lý tướng quân càng tức giận Đằng Thanh Sơn hơn.
- "Kinh Ý, ngươi... " - Lý tướng quân tức giận.
- "Hừ, Kinh Phủ ta, không phải là nơi ngươi giương oai"
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Lý tướng quân.
- "Tin rằng Lý tướng quân cũng biết... Ta lấy mạng ngươi như dễ như trở bàn tay. Tốt nhất ngoan ngoãn lăn ra xa một chút cho ta. Bằng không, ta không ngại phế bỏ cả đan điền của ngươi luôn."
Nói xong, Đằng Thanh Sơn thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lý tướng quân lấy một cái, quay đầu đi vào trong phủ đệ. Tiết Tân lập tức chuẩn bị đóng cửa.
- "Đồ nhi, thôi, không cần đóng cửa."
Thanh âm bình thản của Đằng Thanh Sơn từ trong phủ đệ truyền ra, cơ hồ vang lên bên tai từng binh vệ một.
- "Ta thật muốn xem, có ai muốn chết xông vào Kinh Phủ của ta."
Lý tướng quân giận đến mặt mũi đỏ bừng, răng cắn chặt: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!!! "
...
Bên trong phủ đệ.
Đằng Thanh Sơn thong dong nằm dài trên ghế trước một tòa đình viện, còn đồ nhi Tiết Tân thì đứng một bên, mặt ửng đỏ, hai mắt sáng rực, cho dù rất hưng phấn nhưng cũng thấp thỏm:
- "Sư phụ, chúng ta làm như vậy chẳng khác gì tát một cái vào mặt Lý tướng quân, chẳng lẽ họ sẽ bỏ qua như vậy?"
- "Sư phụ..."
Tiết Tân cũng không biết kế hoạch của Đằng Thanh Sơn, nên vẫn còn rất nghi hoặc.
- "Đợt lát nữa ngươi sẽ biết." - Đằng Thanh Sơn nói.
Đồng thời Đằng Thanh Sơn thông qua khu vực, cảm ứng được rõ ràng lại có một nhóm nhân mã chạy về phía phủ đệ mình:
- "Ừm, mười thì tới tám chín là quận thủ Vũ An Quận -Triệu Quang Tá . Việc này náo loạn như vậy, hắn là quận thủ há có thể không lộ diện chứ?"
Dựa theo kế hoạch của Đằng Thanh Sơn...
Hắn đang đợi Triệu Quang Tá lộ diện.
Tai Đằng Thanh Sơn máy động, rồi chợt tiếng ồn ở cả phủ đệ...
- "Triệu đại bá, đan điền của ta cũng bị tên Kinh Ý đó phế bỏ rồi. A Hỉ cũng bị tên khốn khiếp đó chém chết giữa đường. Ngươi nhất định phải trả thù cho ta."
Tiếng Triệu phu nhân khóc lóc kể lể vang lên.
- Yên tâm, không ai có thể đắc tội với Thanh Hồ Đảo ta mà còn có thể vẫn tiêu diêu tự tại. - Thanh âm hùng hậu vang lên.
Đằng Thanh Sơn nghe xong mỉm cười đứng dậy.
- "Sư phụ?" - Tiết Tân hơi kinh ngạc.
- "Theo ta, đi ra cửa chính."
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói. Tiết Tân mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn theo lệnh thầy đi theo sau lưng Đằng Thanh Sơn cùng ra cửa chính.
Cửa chính Kinh Phủ mở rộng, nhưng mấy ngàn quân sĩ đều ở trên đường phố, căn bản không ai dám xông vào bên trong phủ đệ.
Khi Đằng Thanh Sơn và Tiết Tân xuất hiện ở cửa chính, lập tức thu hút ánh mắt của hơn một ngàn người.
- "Hả?"
Tiết Tân đột nhiên nhìn như đóng đinh vào một trung niên nam tử được vô số thân vệ vây kín xung quanh, hàng vạn hàng nghìn luồng sát khí dâng lên trong lòng.
- "Triệu Quang Tá!"
- Đồ nhi, người thứ hai, không phải đã tới rồi à? - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
Kết thúc đợt bom Cảm ơn Duyên tỷ cùng nhóm dịch Cửu Đỉnh Ký rất nhiều, đã tặng cho em và ..... "ấy ấy" một buổi tối thật sự nồng nàn và lung linh sắc thắm
Ngày mai, biết đâu được....
Biết đâu được.... em nhỉ
__________________
◆☆◆ CON VẸT BANG → Đệ nhất bang chủ ◆☆◆
Kiêu hùng một thuở mộng bá vương
Buồm căng gió cuốn định muôn phương!
Một thân rẽ sóng mở lối mới
Anh hùng vang chí muôn trùng dương.
CÁI BANG PHÓ BANG CHỦ
--------------------
Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay bắt đầu lại, nhất định phải thành công!
vvktlove
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới vvktlove
Tìm bài gởi bởi vvktlove
#457 24-02-2010, 12:16 PM
Duyên
Chủ tịch Công đoàn TTV
Hoa Hồng tiểu muội
Nhớ rất dai - Lại thù vặt
Super Moderator Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 3,269
--------------------------------------------------------------------------------
Chương 25. Triệu Đan Trần
Dịch: workman
Nguồn: www.tangthuvien.com
Tiết Tân vừa nghe, nhất thời hiểu ra nguyên nhân vì sao sư phụ mình vừa rồi làm như vậy:
- Hóa ra sư phụ làm như vậy là để báo thù cho ta!
Tam đại cừu địch là Triệu Hỉ, Triệu Quang Tá cùng với người đang ở Thanh Hồ Đảo là Triệu Phủ.
- Tại hạ Triệu Quang Tá, là quận thủ quận thành Vũ An Quận.
Một trung niên nam tử cao lớn ung dung đang bị đám người vây quanh, y đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Tại hạ nghe Lý tướng quân nói, đệ tử của các hạ giết chết 'Triệu Hỉ', hắn là nghi trượng ngoại môn của Thanh Hồ Đảo, các hạ lại hủy đi đan điền của Triệu Hỉ phu nhân, chẳng biết Lý tướng quân có làm gì đắc tội với các hạ không?
Đằng Thanh Sơn nhìn Triệu Quang Tá.
- Không sai, Triệu Hỉ là do đồ nhi ta giết chết, người đàn bà đó cũng là do ta hủy đan điền. - Đằng Thanh Sơn gật đầu thừa nhận.
- Chẳng biết Kinh Ý có thể giải trình rõ ràng với Thanh Hồ Đảo được không? - Triệu Quang Tá mỉm cười.
- Giải trình hả?
Đằng Thanh Sơn cười, ánh mắt dường như lạnh đi.
Triệu Quang Tá nhìn thấy như vậy không dám nói thêm nữa: 'Cái tên Kinh Ý này không ngờ không biết điều như vậy. Nhưng nghe chúng nói lúc trước Kinh Ý có thực lực rất mạnh, đặc biệt là khinh công càng nhanh tới kinh người, quỷ dị khó lường. Hừ, tạm thời cho hắn đắc ý mấy ngày.'
Triệu Quang Tá lúc này quay đầu lại.
- Chúng ta đi!
Triệu Quang Tá ra lệnh một tiếng, rồi dẫn một đội thân vệ muốn rời đi.
- Triệu đại bá.
Triệu phu nhân vội cầm lấy tay y.
Nhưng Lý tướng quân thì ngoan ngoãn đi theo Triệu Quang Tá.
Triệu Quang Tá quay đầu nhìn Triệu phu nhân, trừng mắt:
- Về trước rồi hãy nói sau.
- Triệu Quang Tá, Triệu quận thủ, ta thấy ông nên lưu lại đi.
Tiếng cười Đằng Thanh Sơn còn quanh quẩn trên đường phố, một thân ảnh mơ hồ xuyên qua đám người, nhanh chóng đến gần quận thủ 'Triệu Quang Tá'.
- Bảo vệ đại nhân!
- Bảo vệ quận thủ đại nhân.
Lập tức cả đám người trở nên hỗn loạn, rất nhiều binh lính lập tức lao lên muốn liều mạng bảo vệ quận thủ 'Triệu Quang Tá'... Nhưng đối mặt với thân pháp quỷ dị của Đằng Thanh Sơn căn bản không ai cản được. Kỳ thật nếu không vì Đằng Thanh Sơn cố ý che dấu thực lực, một cái lắc mình là có thể bắt được Triệu Quang Tá rồi.
Lúc này Đằng Thanh Sơn chỉ biểu hiện thực lực của tiên thiên cao thủ thôi.
Nhưng cho dù như thế, chỉ thời gian một hơi thở Đằng Thanh Sơn đã đứng cạnh Triệu Quang Tá, tay phải bóp nhẹ vào cổ y.
- Đại nhân.
- Quận thủ đại nhân!
Đám binh sĩ và bọn người Lý tướng quân đều luống cuống.
- Các hạ ... các hạ muốn làm gì?
Triệu Quang Tá cảm nhận được cổ mình bị chế trụ, y không khỏi hơi khẩn trương, vội nói:
- Kinh Ý, tại hạ với các hạ không cừu không oán mà.
- Ông bảo tất cả mọi người tránh ra. - Đằng Thanh Sơn lệnh.
- Tránh ra, tránh cả ra.
Triệu Quang Tá vội vàng ra lệnh. Y hiểu rõ, trên Cửu Châu Đại Địa, một người đã có thể trở thành tiên thiên cường giả thì có ai không phải là loại người quyết đoán? E rằng hắn do dự một chút là đối phương có thể lấy mạng y ngay.
Rào rào...
Rất nhiều binh vệ lập tức dạt ra một con đường, hướng thẳng tới Kinh Phủ.
Đằng Thanh Sơn vẫn bóp chặt cổ Triệu Quang Tá, từ từ đi về phía Kinh Phủ, chẳng mấy chốc đã liền tới trước cửa chính.
- Kinh Ý, ông trước hết thả quận thủ đại nhân ra. - Lý tướng quân vội vàng nói.
- Kinh Ý huynh, các hạ nên thả tại hạ ra đi.
Bị Đằng Thanh Sơn bóp cổ, Triệu Quang Tá vẫn có vẻ rất ung dung, còn hảo tâm khuyên bảo:
- Tại hạ với các hạ không oán không cừu... nếu các hạ bắt tại hạ mà giúp gì được thì còn tốt, nhưng bây giờ các hạ bắt tại hạ lại chẳng hề có gì tốt cả.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc liếc mắt nhìn Triệu Quang Tá, thầm nghĩ:
- Triệu Quang Tá gặp loạn không sợ hãi, không phải là một tên nhát gan.
Nếu là người nhát gan, lúc này e rằng đã hoảng sợ phát điên lên rồi.
- Đồ nhi, đóng cửa.
Đằng Thanh Sơn khống chế Triệu Quang Tá, rồi đi vào trong phủ.
- Dạ, sư phụ.
Tiết Tân cao giọng đáp.
- Kinh Ý, thả quận thủ đại nhân ra.
Lý tướng quân vội vàng hô.
Nhưng câu trả lời lại là...
- Sập...
Hai cánh cổng đang chậm rãi đóng lại.
Xoảng!
Cánh cổng Kinh Phủ hoàn toàn đóng chặt, còn mấy ngàn người trên đường phố ngoài phủ, cộng thêm trùng điệp quân sĩ vây chặt lấy Kinh Phủ, đều đang đợi Lý tướng quân ra lệnh.
- Tướng quân, làm sao bây giờ?
Vài tên sĩ quan tới cạnh Lý tướng quân.
Lý tướng quân nổi giận đùng đùng, chửi nhỏ:
- Làm sao hả? Về, về trước cái đã! Đều là do tên Triệu Hỉ, chẳng biết sao lại chọc vào một cao thủ tiên thiên, bây giờ mới rối ra như vậy, biết làm sao chứ!
Quận thủ Triệu Quang Tá đang trong tay đối phương, họ cũng không có biện pháp gì khác.
Triệu phu nhân bên cạnh cũng không dám nhiều lời.
Lúc này, Lý tướng quân chỉ huy bốn ngàn người ỉu xìu ly khai.
...
Giữa nội viện Kinh Phủ.
- Kinh Ý...
Bị Đằng Thanh Sơn khống chế, Triệu Quang Tá vội nói:
- Không, Kinh Ý đại nhân! Tại hạ và ông không có cừu oán gì, ông hành hạ tại hạ ... việc này ... việc này là sao thế?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn y.
- Chỉ cần Kinh Ý đại nhân thả tại hạ đi... Cho dù Triệu Hỉ có chết, tại hạ cũng sẽ nghĩ biện pháp hóa giải mọi sự cho đại nhân.
Triệu Quang Tá đã hoàn toàn thay đổi.
Đằng Thanh Sơn có kinh ngạc, rồi ra vẻ cao hứng.
- Đại nhân cứ yên tâm, tất cả để tại hạ làm. Không phải chỉ là một tên Triệu Hỉ thôi sao? Muốn xóa bỏ việc này, chỉ cần giải quyết nữ nhân của hắn là xong. Ở Vũ An Quận có gì mà tại hạ không giải quyết được.
Triệu Quang Tá ra vẻ rất tự tin. Nhưng lúc này Tiết Tân bên cạnh lại cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Quang Tá.
- Ừm, ngươi rất thông minh, đáng tiếc...
Đằng Thanh Sơn lắc đầu, vung tay lên.
Bùng!
Một cú đánh trúng ngay vào bụng Triệu Quang Tá. Triệu Quang Tá biến sắc, mặt hắn trở nên trắng bệch, vài vệt máu rỉ ra từ khóe miệng.
- Ông, ông...
Triệu Quang Tá trợn tròn mắt, nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn.
- Phế...
Một chưởng đã phế đan điền của Triệu Quang Tá.
- Ngươi chẳng có oán cừu gì với ta, đáng tiếc là ngươi và đệ tử của ta lại có đại cừu.
Đằng Thanh Sơn quay đầu bước đi, đồng thời phân phó:
- Đồ nhi, chuyện nơi này giao cho con. Ta cho con xử trí Triệu Quang Tá này đó.
- Có đại cừu?
Triệu Quang Tá quay đầu nhìn như đóng đinh vào Tiết Tân, lắp bắp nói:
- Cậu ... cậu là ai? Ta không biết cậu! Có phải là cậu hiểu lầm rồi không? Không... có lẽ thủ hạ của ta và cậu có cừu oán, nhưng đây là do thủ hạ của ta làm, chẳng quan hệ gì với ta.
Tiết Tân lạnh lùng cười:
- Triệu Quang Tá nghe rõ đây, ta tên là Tiết Tân!
Triệu Quang Tá trợn tròn mắt, không nói được một câu nào.
Nghe hai chữ 'Tiết Tân', y đã biết mình tiêu rồi. Lúc trước y gán cho Tiết gia tội dư nghiệt của Thiết Y Môn, đem cả nhà Tiết gia chém chết. Đại sự như thế khẳng định là phải do quận thủ hạ lệnh.
- Triệu Quang Tá, Triệu quận thủ đại nhân... Hừ, ngươi ra lệnh một tiếng Tiết Gia cả nhà ta toàn bộ chết sạch!
Hai mắt Tiết Tân ửng đỏ, thậm chí khóe mắt còn có tơ máu. Lúc trước Triệu Phủ vì muốn có được Lưu Vân Thiếp, nên Triệu Hỉ bày mưu ma chước quỷ, nhưng người ra lệnh lại là Triệu Quang Tá!
- Ngươi không phải nói, Tiết gia ta là dư nghiệt của Thiết Y Môn sao? Hôm nay, dư nghiệt này sẽ báo đáp cho ngươi thật tốt.
Tiết Tân vung mạnh tay lên.
Chát!
Triệu Quang Tá bị một cái tát bay ra ngoài, cả người nện mạnh vào cột đình bên cạnh rồi lăn xuống đất. Thần tình Triệu Quang Tá trắng bệch, ngửa đầu điên cuồng gào lên:
- Cứu mạng, cứu...
Thanh âm thê lương vang lên một cái rồi tắt lịm, vì Tiết Tân vung cước dẫm ngay vào miệng Triệu Quang Tá, mặt Triệu Quang Tá lúc này lộ ra vẻ hoảng sợ thật sự.
- Đừng nóng nhé. Bà ta, cha ta, mẹ ta, nhị thúc ta, mấy người nhị nương, rồi còn cả tỷ tỷ, muội muội... mối thù của họ, chúng ta từ từ tính toán.
Tiết Tân bỏ chân khỏi miệng Triệu Quang Tá, rồi xách y tới chỗ một cái hố.
...
Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên luyện võ trường, phía trước chính là Lục Túc Đao Trì khổng lồ. Lục Túc Đao Trì đang nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ rất tội nghiệp, hy vọng Đằng Thanh Sơn sẽ luyện quyền, nhưng Đằng Thanh Sơn bây giờ đang suy nghĩ.
'Triệu Quang Tá là quận thủ một quận, ra lệnh một tiếng là có thể dễ dàng tịch thu tài sản, chém chết cả nhà một gia tộc! Không biết bao nhiêu người phải sợ Triệu Quang Tá.'
'Còn bây giờ hắn lại trở thành một tù nhân. Tất cả đều chỉ vì địa vị, vì thực lực.'
Đằng Thanh Sơn thầm than, địa vị phải dựa vào thực lực mới có.
Xã hội kiếp trước, đối với người thường, tiền chính là địa vị. Còn trong thế giới ngầm kiếp trước, Đằng Thanh Sơn là một sát thủ. Một sát thủ cấp AA và một sát thủ cấp A có địa vị khác hẳn nhau. Nếu Đằng Thanh Sơn ngay từ đầu là sát thủ cấp AA, thì tiểu Miêu sẽ không chết...
Kiếp này ...
Nếu trước kia ngay từ đầu mình đã là cường giả hư cảnh, tiểu Thanh cũng sẽ không chết.
'Thực lực.. tất cả đều bởi vì thực lực.' Đằng Thanh Sơn thầm nhủ 'Muốn nói đạo lý, tối thiểu cũng phải có thực lực mới có thể nói chuyện. Không có thực lực thì cứ một kiếm giết chết, ai nói đạo lý với ngươi? '
'Ừm'...
'Lần này ta bắt Triệu Quang Tá, đường đường quận thủ một quận. Thanh Hồ Đảo tuyệt đối sẽ không bỏ qua' Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười ' Triệu Quang Tá chính là người của Triệu gia trong Thanh Hồ Đảo. Triệu gia nhất mạch dường như tên Triệu Đan Trần chính là người trong Triệu gia này.
Trong một siêu tông phái có lịch sử ngàn năm tự nhiên sẽ chia làm một vài phe phái, lấy hình thức gia tộc phân chia.
Triệu gia, chính là một gia tộc khá mạnh trong Thanh Hồ Đảo.
Lúc này người mạnh nhất Triệu gia chính là Triệu Đan Trần cụt tay. Còn Triệu Quang Tá có thể lên làm quận thủ một quận, chắc cũng có địa vị cao ở Triệu gia.
oOo
Thanh Hồ Đảo, Đan Trần Các.
Đây là ngôi lầu được kiến tạo chuyên môn cho Triệu Đan Trần, căn lầu rất đẹp, tại đó đang có vài đệ tử áo xanh quét dọn.
Tên đệ tử áo xanh vừa thấy xa xa có người đi tới, giật mình vội cung kính đứng nghiêm, khom người nói:
- Đảo chủ!
Ba người đi tới, đi đầu là một nam nhân bước đi mạnh mẽ uy vũ như rồng, hai mắt như có điện quang, tóc dài kim sắc, chính là đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền. Thiết Phiền dẫn hai người tiến thẳng vào Đan Trần Các.
Trong đình viện Đan Trần Các, thiếu niên tuấn mỹ tóc dài đang chậm rãi thi triển kiếm pháp, kiếm pháp đang sinh ra những ảo ảnh mơ hồ.
Xoẹt!
Thần kiếm chui vào vỏ, Triệu Đan Trần mỉm cười nhìn nhìn về phía người vừa tới:
- Đảo chủ.
- Triệu trưởng lão.
Thiết Phiền mỉm cười.
- Triệu gia của người đã xảy ra chuyện.
- Cái gì?
Triệu Đan Trần cả kinh. Đối với một lão nhân, cái quan trọng nhất chính là đời sau của gia tộc. Ánh mắt y dán vào một lão già phía sau Thiết Phiền, vội nói lớn:
- Làm sao vậy?
- Đại bá.
Lão giả này cung kính vội vàng nói:
- Trong Vũ An quận thành có một tiên thiên cường giả tên là Kinh Ý, dung túng cho đệ tử giết Triệu Hỉ, sau đó Quang Tá tiểu tử chỉ huy không ít nhân mã đi bắt tên Kinh Ý này. Không ngờ Quang Tá bị Kinh Ý cưỡng đoạt vào phủ đệ của hắn, bây giờ không biết sinh tử ra sao.
Triệu Đan Trần hơi biến sắc.
Bây giờ Triệu gia, cũng chỉ có mình y là tiên thiên... ngoại trừ y, người có địa vị cao nhất là Triệu Quang Tá.
- Triệu trưởng lão, không chỉ như thế, đến cả nữ đệ tử của Cổ Ung sư huynh cũng bị phế đan điền.
Thiết Phiền nói:
- Chính là do tên Kinh Ý phế, do đó... xin Triệu trưởng lão ra tay.
- Yên tâm, việc này giao cho ta!
Hai mắt Triệu Đan Trần lóe lên chút hàn quang.
Duyên
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới Duyên
Tìm bài gởi bởi Duyên
#458 24-02-2010, 02:28 PM
Duyên
Chủ tịch Công đoàn TTV
Hoa Hồng tiểu muội
Nhớ rất dai - Lại thù vặt
Super Moderator Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 3,269
--------------------------------------------------------------------------------
Phần 9: Thanh Sơn quy lai (Thanh Sơn trở về)
Chương 26: Cổ Ung
Dịch: suthat
Nguồn: www.tangthuvien.com
Đan Thần xuất hiện tại đây
Hùng hùng hổ hổ vung tay quát ầm
Thanh Sơn lửa giận công tâm
Hắn liền xuất chưởng hồn bay A tỳ (con trai của Đan Thần)
Trời hoàng hôn, gió lạnh thổi mạnh khiến Thanh Hồ nổi lên trăm ngàn cuộn sóng.
Thuyền phu tóc dài rối tung mặc áo choàng bẩn kinh người đang chèo thuyền, cuối cùng cũng cập bờ dừng lại ở Thanh Hồ Đảo. Đúng lúc này, từ xa một đạo nhân ảnh hóa thành tàn ảnh nhanh chóng phóng tới "ầm" một tiếng, bóng người đã rơi vào trong thuyền, đó chính là Triệu Đan Trần chỉ còn một tay.
"Cổ Ung." Triệu Đan Trần nhìn người chèo thuyền.
"Triệu trưởng lão." Cổ Ung lộ vẻ tươi cười.
Cổ Ung hiện tại đã dùng dung mạo thực gặp mọi người. Tin tức đảo chủ tiền nhiệm Thanh Hồ Đảo Cổ Ung trở thành người chèo thuyền sớm đã truyền ra.
"Phiền ông đưa ta đi một chuyến." Triệu Đan Trần mỉm cười nói.
"Được." Cổ Ung khẽ cười gật đầu, bắt đầu huy động mái chèo. Cổ Ung mỗi lần chèo tốc độ cũng không nhanh, thế nhưng lại có một tiết tấu kỳ dị. Chính phương thức chèo thuyền kiểu này của y khiến tốc độ con thuyền không ngừng tăng lên, lúc đầu tiên còn chậm rì rì giờ đã thành như tên rời cung.
Vù!
Con thuyền phá sóng lướt tới, Cổ Ung chèo thuyền rất bình tĩnh.
Thấy dáng vẻ Cổ Ung như vậy, Triệu Đan Trần đáy lòng mừng thầm.
"Tiến bộ của Cổ Ung quả nhiên kinh người, phương pháp của sư tổ quả là tuyệt. Lúc này mới gần bốn năm công phu, Cổ Ung thực lực so với lúc trước đã cao thêm một tầng lớn! Chí ít, Cổ Ung hiện thời so với Gia Cát Nguyên Hồng ở chiến dịch Đại Duyên Sơn trước đây cũng không khác biệt nhiều."
Trong Thanh Hồ Đảo, có hi vọng một bước lên trời trở thành hư cảnh cường giả nhất chính là Cổ Ung này!
"Cổ Ung." Triệu Đan Trần nhịn không được mở miệng nói:
"Ta xem, hiện giờ ông nên đóng cửa tiềm tu mới tốt. Bây giờ chèo thuyền chỉ là lãng phí thời gian của ông."
"Không thể coi là lãng phí thời gian."
Cổ Ung cười giọng nhàn nhạt:
"Mỗi lần chèo thuyền đưa người qua lại, cảm thụ sự loạn lạc lạnh lẽo của thế gian ta lại thấy ngọt ngào vui vẻ. Bất quá sư tổ cũng đã nói, hiện thời Cửu Châu đại địa không yên. Thiên Thần Cung đó ở Thanh Châu có dã tâm lớn, lo rằng Thiên Thần Cung đó phái người tới giết ta. Cho nên sau ba ngày ta sẽ bế quan tiềm tu để đột phá đạt tới hư cảnh."
Triệu Đan Trần lộ ra vẻ tươi cười.
"Triệu trưởng lão, ông lần này đi đâu?" Cổ Ung mỉm cười hỏi.
"Vũ An Quận Thành." Triệu Đan Trần lắc đầu cười.
"Ta không biết ở đâu chui ra một tên tiên thiên cao thủ, không ngờ bắt mất hài tử Quang Tá."
"Quang Tá? A." Cổ Ung khẽ gật đầu
"Bất quá Triệu trưởng lão, ông cũng cẩn thận một chút. Hiện giờ thiên hạ bất ổn, vẫn là cẩn thận làm đầu." Triệu Đan Trần gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Đột nhiên tốc độ con thuyền giảm mạnh, rất nhanh chóng đã cực kỳ nhẹ nhàng cặp bờ.
"Đến bờ rồi." Cổ Ung mỉm cười nói.
Triệu Đan Trần chắp nhẹ tay rồi nhảy lên chạy về hướng dịch trạm Thanh Hồ Đảo thiết lập cách đó không xa, nơi đó có các thớt ngựa chuyện dụng. Đương nhiên loại ngựa như Hắc Yểm Mã dịch trạm cỡ này không có. Bất quá cự ly giữa Vũ An Quận Thành và Thanh Hồ Đảo cũng không tính là quá xa.
Lúc tảng sáng nơi Kinh Phủ ở Vũ An Quận Thành.
"Triệu trưởng lão, chính là chỗ này."
Lý tướng quân mặc trang phục người thường đang cùng Triệu Đan Trần đứng ở góc đường nhìn Kinh phủ phía xa.
"Ôi chao, đó chính là Kinh phủ! Chậc chậc... nghe nói chủ nhân Kinh phủ là tiên thiên cường giả đó." "Ừm, thành vệ quân trên vạn người chẳng ai dám xông vào, chủ nhân phủ đó hẳn phải cao thâm khó lường."
Người qua đường đi qua trước Kinh phủ thường xuyên chỉ chỉ trỏ trỏ vào Kinh phủ đồng thời cảm thán một phen, đối với người bình thường mà nói, tiên thiên cường giả thực sự quá ít gặp trong Vũ An Quận Thành. Truyền miệng càng ngày càng khoa trương, đến mức kháo nhau là chủ nhân Kinh phủ có thực lực vô địch.
"Ngươi đứng ở đây, ta vào xem." Triệu Đan Trần thấp giọng dặn.
"Dạ." Lý tướng quân vô cùng cung kính.
Chỉ thấy Triệu Đan Trần giống như người đi đường khác đi tới cạnh góc tường Kinh phủ, sau đó lắc người đã nhảy vào bên trong phủ.
"Hừ, cái tên Kinh Ý kia khoa trương quá đi." Lý tướng quân mắt nhìn Kinh phủ, đáy lòng chợt cười nhạo.
"Hiện tại Triệu trưởng lão đến xem hắn còn hung ác hay không, thật muốn xem bộ dạng thảm hại của tên Kinh Ý khi bị bắt!" Tên Lý tướng quân này hai ngày trước ở trước cửa Kinh phủ đã mất mặt ghê gớm.
Kinh phủ, trên luyện võ trường trong nội viện.
Đằng Thanh Sơn đang diễn luyện «Thổ Hành Chi Quyền», rồi lại biến thành «Kim Hành Chi Quyền». Lục Túc Đao đang nằm dài cạnh đó, thỉnh thoảng hai cái càng khổng lồ như thanh đao còn quơ quơ, mơ hồ có ý cảnh của Kim Hành Chi Đạo.
"Phốc!""Phốc!" Tiết Tân lại giống như một con dã thú hung hãn đang khổ luyện Hình Ý thập nhị hình, mỗi chiêu mỗi thức hiển nhiên đã cảm nhận được không ít ý vị trong đó.
"Hừ?" Đằng Thanh Sơn dừng đi quyền.
"Hống..." Lục Túc Đao lập tức tức giận rống nhẹ.
"Nhân vật Thanh Hồ Đảo này không ngờ lén lút tiến đến, đúng là cẩn thận." Đằng Thanh Sơn lắc đầu, đồng thời hô to:
"Tiết Tân."
"Sư phụ." Tiết Tân vội chạy tới.
"Đi theo ta." Đằng Thanh Sơn không giải thích nhiều đã đi ra phía ngoài. Tiết Tân đối với Đằng Thanh Sơn vừa cảm kích lại bội phục, cũng không hỏi nhiều ngoan ngoãn đi theo.
Chỉ có Lục Túc Đao đành phải bất đắc một mình ở đó đẽo gọt đao pháp của nó.
Lúc này chính là sáng sớm lúc, trời tờ mờ sáng. Hộ vệ, nha hoàn của Kinh phủ đa số còn đang ngủ say, chỉ có một bộ phận rời giường.
Tại một góc hẻo lánh, Triệu Đan Trần một tay bóp cổ họng một gã hộ vệ.
"Tiểu nhân thật không biết mà." Hộ vệ vội lắc đầu, lão gia nhà chúng ta vừa mua phủ đệ này, ngoại trừ điều vừa nói ra những thứ khác chúng ta thật không biết..."
"Vừa mua phủ đệ này?" Triệu Đan Trần nghĩ ngợi
"Xem ra là vừa tới Vũ An Quận Thành."
"Có biết lão gia nhà ngươi bắt quận thủ Vũ An Quận Thành Triệu Quang Tá giấu ở đâu không?" Triệu Đan Trần thấp giọng hỏi.
"Trong viện, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy." Hộ vệ liền nói.
"Đã bị trói vào cột."
"Hả?" Triệu Đan Trần thoả mãn gật đầu mỉm cười.
"Đại nhân tha mạng, người đánh ngất tiểu nhân đi, tiểu nhân sẽ không nói."
Triệu Đan Trần tay trái dụng lực.
"Răng rắc!" Gã hộ vệ con mắt trợn tròn cả lên, máu tươi từ cổ họng chảy ra ngoài.
"Kinh Ý này quả là thần bí." Triệu Đan Trần hóa thành một làn khói xanh, qua lại như con thoi trong phủ đệ.
"Trong phủ đệ đã mua này không ngờ không cho phép bất kỳ nha hoàn, hộ vệ nào tiến vào nội viện. Xem ra, ở trong nội viện này có chút bí mật." Triệu Đan Trần này tài cao mật lớn, sau khi cụt tay lại có đột phá thực chẳng hề sợ, tự tin có thể xếp mười vị trí đầu «Thiên Bảng» còn sợ gì?
Tiên thiên cường giả mạnh hơn y, hầu như y đều biết cả.
Về phần cường giả hư cảnh vô cùng đáng sợ? Theo Triệu Đan Trần, thân phận cỡ như hư cảnh cường giả sẽ không tùy tiện đối địch Thanh Hồ Đảo.
Vù!
Chỉ một phát nhảy Triệu Đan Trần đã ở trong nội viện, đằng trước nội viện rất là trống trải, ở phía bên phải chính có một cái đại hoa trì (ao cảnh lớn), cạnh đại hoa trì còn có đình đài lầu các.
"Hừ?" Triệu Đan Trần biến sắc.
Chỉ thấy trong đình đài đó có một cái cây, trên cây cột có trói chặt một người toàn thân đầy vết máu.
"Cài này" Triệu Đan Trần tới gần nhìn, không khỏi khóe mắt muốn rách ra.
"Quang Tá, Quang Tá." Triệu Đan Trần nhỏ giọng gọi.
Kẻ bị trói này khó khăn lắm mới mở được một con mắt duy nhất, xuyên qua màn máu mơ hồ nhận ra người đến nỗi không khỏi phát sinh kích động kêu lên:
"A, a"
"Hừ?" Triệu Đan Trần nhìn miệng Quang Tá, lại nhìn các bộ vị khắp người. Y giận đến tím mặt.
"Tên Kinh Ý này, không ngờ cắt đứt gân chân gân tay Quang Tá, còn phế đi nội kình của hắn, rồi còn biến hắn thành người câm. Đã là một một phế nhân, một phế nhân vô dụng."
Triệu Quang Tá như vậy chắc chắn chẳng có cách nào tiếp tục làm quận thủ Vũ An Quận.
"Kinh Ý, thế này là ngươi tìm chết." Triệu Đan Trần ánh mắt phát lạnh.
Nhưng đúng lúc này.
"Không ngờ dám xông vào phủ đệ của ta, tìm chết phải không?" Một bóng người áo trắng, lưng đeo lợi kiếm đi tới theo sau lưng nhân ảnh áo trắng chính là Tiết Tân.
"Ngươi chính là Kinh Ý." Triệu Đan Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo trắng.
"Ngươi chỉ có một tay? Hẳn chính là Triệu Đan Trần hả." Đằng Thanh Sơn nhìn kẻ đến, trong lòng trào dâng cảm xúc. Lúc trước ở Đại Duyên Sơn đối mặt Tiên thiên kim đan cường giả, Đằng Thanh Sơn chỉ có thể chật vật chạy trốn, mà hôm nay tiên thiên kim đan ở trước mặt hư cảnh cường giả chỉ như một đứa trẻ tập tễnh bước đi.
Triệu Đan Trần trong lòng thất kinh.
"Gã này biết ta là Triệu Đan Trần, không ngờ không lo lắng chút nào?"
Y cảm giác thấy không ổn.
"Ngươi là ai?" Triệu Đan Trần lạnh giọng quát tháo
"Ngươi không phải Kinh Ý! Cửu Châu đại địa này không có cường giả lợi hại nào tên Kinh Ý cả."
"Ha ha... Cửu Châu đại địa cường giả vô số, một Triệu Đan Trần như ngươi, có thể gặp mấy người?" Đằng Thanh Sơn không khỏi lắc đầu cười nhạo, Thiên Thần Cung tông phái lớn như vậy trước khi lộ ra, Cửu Châu đại địa không có mấy tông phái biết sự tồn tại của mấy đại thiên thần đó của Thiên Thần Cung.
"Vậy ngươi vì sao đối địch với Thanh Hồ Đảo ta?" Triệu Đan Trần quát tháo.
"Triệu Đan Trần, một Tiên thiên kim đan như ngươi cũng dám ở trước mặt ta lớn tiếng hả?"
Đằng Thanh Sơn, lắc đầu cười:
"Thật chẳng biết, cái lão Xú Hạt Tử (người mù thối tha) Thanh Hồ Đảo của ngươi đó rốt cuộc dạy bọn đệ tử các ngươi thế nào."
Triệu Đan Trần không khỏi sắc mặt đỏ lên:
"Ngươi, ngươi dám"
Hạt Tử Kiếm Thánh, người ngoài đều hô là Thiên Nhãn Kiếm Thánh chứ không dám gọi Hạt Tử Kiếm Thánh lại càng đừng nói là Xú Hạt Tử.
"Sao, nói Xú Hạt Tử mấy câu không được à?" Đằng Thanh Sơn cười nhạt đi đến chỗ Triệu Quang Tá bị trói.
"Hừ? Cái gã kêu Kinh Ý này, có lẽ nào sau khi thấy ta lại muốn chạy trốn? Cho nên cố ý ở đây mạnh miệng dọa ta rồi thừa dịp ta không chú ý chạy thoát?"
Triệu Đan Trần không khỏi nghĩ như vậy, cái kiểu cố ý mạnh miệng lòe người sau đó vội chạy trối chết bình thường vẫn có.
"Toàn bộ Cửu Châu, có được bao nhiêu hư cảnh cường giả. Hơn nữa đa số đều tọa trấn ở các đại tông phái." Triệu Đan Trần tỉnh táo lại.
"Hừ, không ngờ khẩu khí lớn vậy." Triệu Đan Trần quát tháo
"Vậy để ta xem xem ngươi có mấy phân thủ đoạn."
Y vừa nói ra mồm, Đằng Thanh Sơn đã tới bên cạnh Triệu Quang Tá.
"Phốc!" Một chưởng đánh lên ngực Triệu Quang Tá.
"Ậc" thân thể nhuộm máu của Triệu Quang Tá bất ngờ run rẩy, sau đó đầu gục xuống.
"Chết rồi cũng khỏi phải chịu tội." Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Triệu Đan Trần.
"Ngươi, ngươi dám!" Triệu Đan Trần giận dữ công tâm, gầm lên một tiếng, cả người cầm thần kiếm trong tay hóa thành một đạo kiếm quang, kiếm quang phảng phất như ánh sáng mặt trời tụ vào trong một tia sáng duy nhất bắn thẳng đến đầu Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, thân hình chuyển động.
Xoẹt!
Liền thấy xuất hiện bên cạnh người Triệu Đan Trần, một cước đạp lên bụng khiến y ngã bay đi rơi xuống đất.
"Đan, đan điền của ta" Triệu Đan Trần ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, sau đó hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn.
"Ngươi, ngươi là" Đằng Thanh Sơn vượt xa thực lực của y, khiến y trong nháy mắt hiểu rõ thân phận đối phương.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:
"Vừa rồi ở trước mặt ta mạnh mồm mạnh miệng, giờ lại còn đâm ta. Hừ, ta phải đi hỏi Xú Hạt Tử Thanh Hồ Đảo đó của ngươi dạy đệ tử thế nào mà không hiểu quy củ như vậy." Nói rồi, Đằng Thanh Sơn xách Triệu Đan Trần lên, hóa thành một đạo huyễn ảnh biến mất trong nội viện.
"Đồ nhi, ta đi Thanh Hồ Đảo tìm Xú Hạt Tử đó một chuyến, con chờ ở đây." Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang vọng trong nội viện.
Duyên
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới Duyên
Tìm bài gởi bởi Duyên
#459 24-02-2010, 03:36 PM
Duyên
Chủ tịch Công đoàn TTV
Hoa Hồng tiểu muội
Nhớ rất dai - Lại thù vặt
Super Moderator Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 3,269
--------------------------------------------------------------------------------
Thiên 9, Chương 27. Ở Thanh Hồ Đảo
Dịch: workman
Nguồn: www.tangthuvien.com
Đằng Thanh Sơn liền ra tay
Xách Triệu Đan Thần bay ngay tới Hồ
Hạt Tử Kiếm Thánh nơi mô?
Mang tiếng chịu nhục cúi đầu trước Sơn
- Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn vừa đi, trong sân chỉ còn lại đồ đệ Tiết Tân và thi thể Triệu Quang Tá.
'Người vừa rồi bị sư phụ phá vỡ đan điền dường như tên là Triệu Đan Trần. Kiếm thánh cụt một tay Triệu Đan Trần sao? 'Tiết Tân nuốt nước bọt khan, mắt đầy kinh sắc. Trước khi gã bái sư, gã đã là tiêu sư. Tiêu sư vào nam ra bắc biết rất nhiều chuyện tình. Cái tên Triệu Đan Trần cụt một tay vốn có tên trong mười người đầu Thiên Bảng đương nhiên như sấm bên tai.
Triệu Đan Trần có rất nhiều truyền kỳ, vốn là xếp trong mười hạng đầu Thiên Bảng, sau này bị tông chủ Quy Nguyên Tông Gia Cát Nguyên Hồng chặt đứt cánh tay phải, nên thứ tự rớt xuống hạng ba mươi Thiên Bảng. Nhưng chẳng ai ngờ có thể chỉ hai năm sau, Triệu Đan Trần lại leo lên tới thứ chín Thiên Bảng.
Trong mắt Tiết Tân... Triệu Đan Trần này là một siêu cường giả ở Cửu Châu Đại Địa!
'Một cước đá bay, phá luôn đan điền?' Tiết Tân vẫn không dám tin.' Triệu Đan Trần mà đứng trước mặt sư phụ, chẳng khác gì một đứa trẻ con không hiểu kiếm pháp.'
'Sư phụ quả là rất mạnh!'
Tiết Tân nháy mắt mấy cái, vừa vô cùng kích động, vừa khiếp sợ. Mặc dù bái Đằng Thanh Sơn làm sư phụ nhưng gã chẳng biết gì về việc Đằng Thanh Sơn là cường giả hư cảnh! Thậm chí Tiết Tân còn không biết cái gì gọi là hư cảnh.
'Tiết Tân.'
Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang lên bên tai Tiết Tân một cách quỷ dị.
Tiết Tân giật mình, thanh âm đó tiếp tục nói: 'Vi sư đi Thanh Hồ Đảo. Con ở trong nội viện, nếu có gì nguy hiểm cứ nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì, nó sẽ đảm bảo an toàn cho con.'
- Dạ, sư phụ.
Tiết Tân vội nhìn bốn phía, nhưng căn bản không thấy Đằng Thanh Sơn.
...
Ngoài cửa Kinh Phủ, Lý tướng quân đang ở trong một tửu lâu, nhìn như đóng đinh vào phủ đệ Kinh Phủ.
'Sao Triệu trưởng lão còn chưa ra?'
'Chẳng có chút động tĩnh nào.'
Lý tướng quân rất sốt ruột.
Đột nhiên...
Lý tướng quân cảm thấy một trận gió thổi qua, thân thể y không kìm được phải rùng mình tựa hồ phát hiện gì đó, lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy cạnh y là Đằng Thanh Sơn áo bào trắng đeo kiếm đang đứng đó. Đằng Thanh Sơn một tay còn xách cổ áo Triệu Đan Trần, cười mà như không nhìn Lý tướng quân.
- Ngươi, ngươi...
Lý tướng quân sợ tới mức toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch.
Lý tướng quân vừa thấy người trong tay Đằng Thanh Sơn, sắc mặt càng trắng hơn:
- Triệu trưởng lão!
- Ngươi làm gì Triệu trưởng lão thế?
Lý tướng quân luống cuống.
Triệu Đan Trần là một trong những đại cao thủ mạnh nhất Thanh Hồ Đảo.
Trong mắt Triệu Đan Trần có vẻ đau đớn, nhưng chỉ mấp máy miệng, nhưng căn bản nói không nên lời.
- Tướng quân, ngươi thật là là chẳng thể thay đổi được. Lúc trước ta nói rồi, nếu ngươi để cho người tự tiện xông vào Kinh Phủ của ta, ta có thể sẽ tìm ngươi tính sổ đó.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý tướng quân nói lạnh nhạt. Song chỉ một câu này cũng đủ làm Lý tướng quân sợ tới mức sắc mặt không còn một chút huyết sắc, trán đẫm mồ hôi to như hạt đậu.
- Không, đại nhân, tiền bối. - Lý tướng quân nói lắp bắp.
Y không dám có chút tâm tư phàn kháng nào... đến cả Triệu Đan Trần mà cũng bị đối phương bắt sống, y sao còn dám phản kháng?
Đằng Thanh Sơn cười khẽ bảo:
- Nhưng... ngươi lại có thể mời được 'Triệu Đan Trần' của Thanh Hồ Đảo tới, ngươi cũng coi như lập được một công, bù qua trừ lại ta tha cho ngươi lần này. Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ... không được để cho người khác tiến vào Kinh Phủ ta lần nữa. Nếu có lần sau, ta sẽ không tốt tính như vậy nữa đâu.
Nói xong, vù một tiếng.
Đằng Thanh Sơn xách Triệu Đan Trần hư không tiêu thất ngay trước mắt Lý tướng quân.
- Ách...
Lý tướng quân như bị người chặn yết hầu, lúc này mới có thể hô hấp, không ngừng thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
'Ta không chết, ta không chết.' Lý tướng quân xoa mồ hôi trên trán.' Vị cường giả 'Kinh Ý' đáng sợ này, lúc trước đã nói là ta mời Triệu Đan Trần tới là lập một công à? Ta lập công gì?'
Tay xách Triệu Đan Trần, Đằng Thanh Sơn hóa thành một đạo hồng quang, dùng tốc độ kinh người lao về phía Thanh Hồ Đảo.
- Triệu Đan Trần.
Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn Triệu Đan Trần. Nhớ lại bốn năm trước ở chiến dịch Đại Duyên Sơn, Triệu Đan Trần đã người lợi hại nhất Thanh Hồ Đảo, cũng là người hung hãn nhất.
- Ư, a.
Triệu Đan Trần chỉ có thể cố phát ra âm thanh, nhưng không thể nói được.
- Đừng nóng, chẳng mấy chốc sẽ tới Thanh Hồ Đảo thôi.
Thân ảnh Đằng Thanh Sơn lóe lên một cái vượt qua chừng hơn mười trượng sông rộng, đạp lên ngọn cây, rồi lập tức biến mất ở xa xa.
...
Buổi sáng, tại cấm địa Thanh Hồ Đảo -' Kiếm Nhận Sơn'.
Kiếm Nhận Sơn là nơi tu luyện của người mạnh nhất Thanh Hồ Đảo, cũng là một siêu cường giả mà cả Cửu Châu Đại Địa đều biết - Hạt Tử Kiếm Thánh.
Kiếm Nhận Sơn, trước căn nhà đá lụp xụp đổ nát, Hạt Tử Kiếm Thánh đang khoanh chân tĩnh tọa trên một tảng đá, trên người dính đầy bụi, trên đỉnh núi gió rất lớn, gió lạnh thồi qua, nhưng đến cả y phục của lão cũng thể thổi tung lên được. Đột nhiên...
Hạt Tử Kiếm Thánh mở mắt, mắt lão lóe lên sắc xám trắng quỷ dị, rồi quay đầu nhìn về phía đông bắc.
- Hư cảnh?
Hai mắt xám trắng của Hạt Tử Kiếm Thánh lóe lên một lệ mang màu đen, tay phải vươn ra...
Vèo!
Một luồng hắc quang từ trong thạch phòng rách nát bên cạnh bay ra, đáp xuống tay Hạt Tử Kiếm Thánh, đó là một cây thiết côn nhỏ màu đen, cả thiết côn ẩn ẩn có tử quang lưu chuyển.
'Thật là can đảm!'
'Dám bắt cả Đan Trần!'
Trên mặt Hạt Tử Kiếm Thánh vẫn không chút thay đổi gì, lão nheo nheo mắt, như một con độc xà thời tiền sử.' Bắt người của Thanh Hồ Đảo ta, còn dám tới Thanh Hồ Đảo!'
'Ừm, hắn đang chạy về phía Thiết Phiền!' Không khí chung quanh thân thể Hạt Tử Kiếm Thánh chợt phồng lên.
- Bùng!
Y phục Hạt Tử Kiếm Thánh phồng căn g, lớp bụi trên bộ hắc y bung ra. Sau đó Hạt Tử Kiếm Thánh phóng lên cao, hóa thành một luồng khói màu đen nhanh chóng bay về phía đông bắc
Trên Thanh Hồ Đảo có ngàn vạn đệ tử, còn có rất nhiều quân sĩ tinh anh.
- Hả? Vừa rồi dường như có gì lướt qua.
- Ngươi đừng gà mờ thế
Trên một con đường quanh co, có hơn mười người đệ tử Thanh Hồ Đảo đang cười đùa vui vẻ, rồi một đệ tử đột nhiên chỉ về phía xa xa:
- Các ngươi mau nhìn kìa
- Ở đâu..
Nhất thời hơn mười đệ tử đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa một nam tử đeo kiếm mặc áo bào trắng đang đi trên sơn đạo, mỗi một bước đều là đi xa một dặm đường.
- Đó là ai?
- Người nào, dám đi tới nơi của đảo chủ.
Chung quanh có rất nhiều đệ tử, còn Đằng Thanh Sơn thì cố ý thi triển Thiên Nhai Hành. Nếu hắn dựa vào linh lực thiên địa sẽ hóa thành một đạo hồng quang, nhưng khi thi triển Thiên Nhai Hành thì khi đi từng bước sẽ lưu lại một bóng người. Rất nhiều đệ tử Thanh Hồ Đảo có thể nhìn thấy rõ ràng.
- A. Đó là Triệu trưởng lão.
- Trên tay hắn là Triệu trưởng lão.
- Triệu trưởng lão sao lại ở trên tay hắn?
Các đệ tử ai nấy đều kinh sợ, Triệu Đan Trần là sự kiêu hãnh của đệ tử Thanh Hồ Đảo.
...
Nghe thanh âm hoảng sợ của những đệ tử Thanh Hồ Đảo chung quanh, ai cũng phẫn nộ nhưng lại căn bản không dám đến ngăn trở mình, Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười:
- Ta xách Triệu Đan Trần tới, bây giờ đến cả các đệ tử bình thường của Thanh Hồ Đảo cũng biết. Tên Hạt Tử Kiếm Thánh muốn dấu việc này cũng không được rồi!
Đằng Thanh Sơn chính đang muốn cố ý bắt nạt Thanh Hồ Đảo, để Thanh Hồ Đảo mất mặt!
Như thế song phương mới có thể không thể hoà hoãn được!
Đằng Thanh Sơn chính là muốn trêu vào Thanh Hồ Đảo!
'Tốc độ thật nhanh.'
Đằng Thanh Sơn cảm ứng được Hạt Tử Kiếm Thánh đã tới một căn lầu phía trước. Cạnh Hạt Tử Kiếm Thánh đang có một khí tức của nam tử rất mạnh. Căn cứ vào suy đoán của Đằng Thanh Sơn... khí tức mạnh như thế hẳn là là cao thủ tiên thiên kim đan.
...
Tỏa Long Các, lúc này chỉ có đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền và Hạt Tử Kiếm Thánh.
- Rõ là kiêu ngạo.
Hạt Tử Kiếm Thánh cảm ứng được Đằng Thanh Sơn cố ý giảm bớt tốc độ, để đệ tử Thanh Hồ Đảo thấy cảnh này. Việc này làm Hạt Tử Kiếm Thánh càng thêm tức giận.
- Sư tổ, người đang tới rốt cuộc là ai? - Thiết Phiền hơi lo lắng.
Hạt Tử Kiếm Thánh hừ lạnh một tiếng:
- Đợt lát nữa sẽ biết.
Vèo!
Một cái bóng mơ hồ xuất hiện trên Tỏa Long Các, rồi sau đó ngưng thành thực thể. Chính là Đằng Thanh Sơn tay xách Triệu Đan Trần.
'Đây là Hạt Tử Kiếm Thánh.' Đằng Thanh Sơn cẩn thận quan sát người trước mắt. Mặc dù sớm nghe nói đại danh của Hạt Tử Kiếm Thánh, nhưng hắn chưa bao giờ gặp cả. Hạt Tử Kiếm Thánh nhắm hai mắt, cầm một cây thiết côn nhỏ trông tựa như một cây gậy. Một mái tóc dài trắng bạc như tuyết xõa tung, cả người mặc hắc y giống như da của một con dơi.
Cả người lão đứng đó làm Đằng Thanh Sơn cảm giác tựa hồ như đêm tối phủ xuống, khí thế ngập trời hoàn toàn áp đảo Đằng Thanh Sơn.
'Không hổ là hư cảnh đại thành, thật là lợi hại.'
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ.
- Ha ha, ông chính là Hạt Tử Kiếm Thánh à.
Đằng Thanh Sơn cười ha ha... Ném Triệu Đan Trần xuống đất.
- Sớm đã nghe qua 'Hạt Tử Kiếm Thánh' của Thanh Hồ Đảo chính là một trong những nhân vật nhất đẳng ở Cửu Châu Đại Địa ta, tại hạ sớm rất mong chờ. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là bất phàm.
Hạt Tử Kiếm Thánh dửng dưng, nhưng đảo chủ Thiết Phiền phía sau có vẻ rất bất ngờ.
- Ngươi là ai?
Hạt Tử Kiếm Thánh giọng trầm trầm.
- Tại hạ Kinh Ý.
Đằng Thanh Sơn sang sảng cười.
- Ta sớm nghe nói về thanh danh của Hạt Tử Kiếm Thánh, chẳng biết Hạt Tử Kiếm Thánh tên là gì?
Nếu là người bình thường dám nói 'Hạt Tử Kiếm Thánh', Hạt Tử Kiếm Thánh e rằng sớm đã nổi giận rồi. Nhưng hôm nay... Hạt Tử Kiếm Thánh hiển nhiên cũng nhận thấy đối phương lai giả bất thiện.
- Thiết Ngũ!
Hạt Tử Kiếm Thánh nói trầm trầm.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
- Thiết Ngũ, ừm, tên rất hay.
Đảo chủ' Thiết Phiền' bên cạnh xem ra có vẻ hơi nóng nảy, vì Triệu Đan Trần đang run rẩy trên mặt đất, không đứng dậy được. Hạt Tử Kiếm Thánh mặt không chút thay đổi, như bức tượng bằng đá, nói trầm trầm:
- Kinh Ý, ngươi dấu diếm đã lâu. Hôm nay lại hủy đi cường giả tiên thiên kim đan của Thanh Hồ Đảo ta, còn cố ý rêu rao... Rốt cuộc là muốn làm gì?
- Hừ.
Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, nhìn thoáng qua Triệu Đan Trần đang nằm trên mặt đất.
- Mấy ngày hôm trước nhân mã Thanh Hồ Đảo ông ở Vũ An Quận dám tự tiện xông vào phủ đệ của ta. Ta lúc đó đã ra lệnh... Nếu có người dám xông vào Kinh Phủ của ta, ta nhất định giết ngay! Tên Triệu Đan Trần tới Kinh Phủ của ta, không thông bẩm cho lính trông cửa rồi chờ ta truyền lệnh vào, lại lẻn vào. Còn giết cả hộ vệ ở phủ đệ ta... Gặp ta còn hò hét chửi bới, động tay động chân... Hạt Tử Kiếm Thánh, Thanh Hồ Đảo dạy đệ tử như thế nào thế?
- Kinh Ý ta không chủ động chọc người, nhưng... cũng sẽ không để người ta bắt nạt leo lên đầu lên cổ ta. Một tiên thiên kim đan nho nhỏ cũng dám láo xược ở phủ đệ ta sao.
Đằng Thanh Sơn nhìn Hạt Tử Kiếm Thánh:
- Phá đan điền hắn, cũng chỉ là khiển trách nho nhỏ. Ta nể mặt Hạt Tử Kiếm Thánh cũng lưu lại cái mạng nhỏ cho hắn... Hạt Tử Kiếm Thánh, Thanh Hồ Đảo của ông cũng nên dạy bảo đệ tử cho tốt, không phải phủ đệ của ai đều có thể xông loạn được đâu!
Duyên
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới Duyên
Tìm bài gởi bởi Duyên
#460 24-02-2010, 04:14 PM
Duyên
Chủ tịch Công đoàn TTV
Hoa Hồng tiểu muội
Nhớ rất dai - Lại thù vặt
Super Moderator Tham gia ngày: Oct 2007
Bài gởi: 3,269
--------------------------------------------------------------------------------
Thiên 9, chương 28. Rút kiếm, giết người
Dịch: workman
Nguồn: www.tangthuvien.com
Thiết Phiền cố nhịn đến cùng
Lửa giận phát tiết, sắp bung ra rồi
Khổ nỗi sư tổ có lời
Coi trọng chữ "nhẫn" mới là người khôn
Phế bỏ cao thủ tiên thiên kim đan, còn bảo là nể tình?
Cho dù là Hạt Tử Kiếm Thánh có tốt tính tới mấy, trong lòng phải nổi giận đùng đùng...
Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền ở phía sau nghe Đằng Thanh Sơn nói thế, giận tím mặt.
'Tên Kinh Ý này thật sự là quá đáng. Hủy đan điền Triệu trưởng lão, còn tới Thanh Hồ Đảo ta diễu võ dương oai, còn bảo Thanh Hồ Đảo ta phải dạy đệ tử cho tốt, quá càn rỡ, quá càn rỡ.'
Nếu tên Kinh Ý này không phải là cường giả hư cảnh, Thiết Phiền đã ra lệnh xử tử Đằng Thanh Sơn rồi.
'Thiết Phiền.' Thanh âm của Hạt Tử Kiếm Thánh vang lên bên tai đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền.
Thiết Phiền cả kinh. Y hiểu đây là thanh âm của sư tổ.
'Nhịn một chút, tên Kinh Ý trước giờ ta chưa bao giờ nghe qua, hẳn là một tên ẩn sĩ nhàn tản đạt tới cường giả hư cảnh. Loại người như thế là không thể trêu vào được.'
Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm nhắc nhở. 'Người như thế sống không biết bao nhiêu năm, thân nhân đều chết cả. Chẳng có ai ràng buộc, tính tình rất cổ quái, ai trêu vào họ đã đau thấu trời. Hôm nay chúng ta nhẫn nhịn cho qua việc này đi.'
'Nếu không đành lòng, làm cứng với hắn sẽ rất phiền toái.' Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm dặn dò Thiết Phiền.
Trên Cửu Châu Đại Địa, loại người đáng sợ nhất không phải là những tuyệt thế cường giả như Hạt Tử Kiếm Thánh, mà là loại cường giả nhàn tản đạt tới hư cảnh. Mặc dù Hạt Tử Kiếm Thánh rất giận tên cường giả tự xưng 'Kinh Ý' nhưng cũng rất đau đầu.
- Thiết Phiền.
Hạt Tử Kiếm Thánh nhắc nhở.
- Sư tổ.
Thanh Hồ đảo chủ' Thiết Phiền' cung kính đáp.
- Dìu Đan Trần sang một bên. - Hạt Tử Kiếm Thánh bảo.
- Dạ, sư tổ.
Thiết Phiền cố nén tức giận, đi tới cạnh Triệu Đan Trần, nâng y dậy. Chỉ nghe những tiếng 'răng rắc' Thiết Phiền đã xoay lại những khớp cho Triệu Đan Trần. Lúc này Triệu Đan Trần mới có thể tự mình đứng lên, oán hận nhìn Đằng Thanh Sơn nhưng không dám lên tiếng.
Thiết Phiền, Triệu Đan Trần hai người đứng một bên Tỏa Long Các.
Hạt Tử Kiếm Thánh nhắm hai mắt, quay về phía Đằng Thanh Sơn, lạnh lùng nói:
- Kinh Ý, đệ tử của Thanh Hồ Đảo ta, Thanh Hồ Đảo sẽ quản. Lần này phiền ngươi tự mình đưa tới... Ta còn muốn tiếp tục tu luyện, không tiễn.
'Hạt Tử Kiếm Thánh này thật là nhẫn nại.' Đằng Thanh Sơn sờ mũi, thầm nghĩ.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên sực nghĩ ra...
' Ừm, bên ngoài có rất nhiều người.'
...
Đích xác, lúc này ở ngoài sân Tỏa Long Các đã tụ tập vô số đệ tử Thanh Hồ Đảo, thậm chí còn có không ít hộ pháp Liên trưởng lão cũng chạy tới.
- Cái gì? Có người bắt Triệu trưởng lão à, xông bừa vào?
- Không thấy hắn đi vào, nhưng, nhìn phương hướng mà người áo bào trắng đi tới, thì hắn đã vào bên trong rồi.
- Trưởng lão, làm sao bây giờ?
Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng nghe các thanh âm bên ngoài. Kỳ thật cũng không trách các đệ tử Thanh Hồ Đảo khẩn trương... Dù sao một cường giả đáng sợ có thể dễ dàng bắt Triệu Đan Trần, xông vào chỗ ở của đảo chủ, ai có thể không lo lắng chứ? Phải biết là Triệu Đan Trần còn mạnh hơn cả đảo chủ 'Thiết Phiền' một chút.
Nếu đường đường đảo chủ Thanh Hồ Đảo bị giết, vậy quả thật trò cười cho người trong thiên hạ.
...
Trong Tỏa Long Các.
- Đảo chủ, các trưởng lão cầu kiến.
Một đệ tử canh gác đứng xa xa cung kính nói.
Thiết Phiền nghe thế nhướng mày, quát lùi ra.
Hạt Tử Kiếm Thánh bất mãn muốn đuổi những người ấy đi, nhưng ngay lúc này Đằng Thanh Sơn cười khẽ rồi cất tiếng:
- Thiết Ngũ, sao lại bảo ta đi nhanh thế?
- Ngươi còn có chuyện gì nữa?
Thiết Phiền nghe thế lửa giận lại bốc lên.
Hạt Tử Kiếm Thánh gương mặt vẫn như tượng đá, lúc này tựa hồ đen xạm lại một chút, trầm giọng nói:
- Kinh Ý, còn có chuyện gì nữa?
- Hôm nay ta tới đây đem Triệu Đan Trần theo chỉ là tiện tay... Hôm nay chuyện trọng yếu nhất là đem một người của Thanh Hồ Đảo các ngươi đi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Người này tên là Triệu Phủ, là một đệ tử hạch tâm của Thanh Hồ Đảo các ngươi. Giao hắn cho ta, ta lập tức đi ngay!
Ầm!
Hai mắt Hạt Tử Kiếm Thánh đang nhắm chợt trợn trừng, lộ ra hai tròng mắt xám trắng, nhưng hai tròng mắt xám trắng lại mờ ảo có lệ mang màu đen lóe ra, làm cho Đằng Thanh Sơn không khỏi ớn lạnh.
- Kinh Ý, ngươi không thấy là ngươi rất quá đáng sao?
Hạt Tử Kiếm Thánh nói trầm trầm, trong thanh âm ẩn chứa đầy tức giận.
- Quá đáng á?
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào lão mù.
- Thiết Ngũ, hôm nay ta nhất định phải bắt Triệu Phủ đi!
Thiết Phiền bên cạnh cũng không kìm được xen vào nói:
- Kinh Ý tiền bối, ông...
- Câm miệng.
Đằng Thanh Sơn quát lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn y.
- Ta và Thiết Ngũ nói chuyện, đâu có phần ngươi xen vào!
Thiết Phiền không khỏi đỏ mặt, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cường giả hư cảnh nói chuyện... Hắn chỉ là một tiên thiên kim đan đích xác không có tư cách xen vào.
- Kinh Ý.
Trong thanh âm Hạt Tử Kiếm Thánh ẩn chứa đầy lửa giận, thanh âm rất lớn, giống như tiếng sấm.
- Đây là Thanh Hồ Đảo! Nếu cho dù đệ tử tên là Triệu Phủ này có đắc tội với ngươi, Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng phải điều tra một phen. Nếu đích xác như thế, sẽ đem hắn giao cho ngươi, để ngươi trách phạt hắn cũng không sao. Nhưng... Ngươi muốn cưỡng ép mang đệ tử Thanh Hồ Đảo ta đi như vậy, quả là ngươi không coi Thanh Hồ Đảo ta vào đâu cả!
Không phải là việc tổn thất vài đệ tử, mà là sự tôn nghiêm, thể diện!
Một câu của Đằng Thanh Sơn mà Thanh Hồ Đảo chắp tay dâng đệ tử hạch tâm ra, vậy thì còn mặt mũi đâu nữa?
- Triệu Phủ này có cừu oán với đệ tử ta.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Có cừu oán? Có cừu oán gì, ngươi nói ra đi... Ta sẽ hạ lệnh cho người Thanh Hồ Đảo điều tra. Trong vòng ba ngày nhất định sẽ điều tra rành mạch. Đến lúc đó, nếu thật sự như ngươi nói, Triệu Phủ tự nhiên sẽ được giao cho ngươi xử trí. Thanh Hồ Đảo ta không thể chỉ bằng vào nói mấy câu của ngươi đã dâng đệ tử hạch tâm lên.
Thanh âm Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh buốt, hiển nhiên đang áp chế sự tức giận.
Sống hơn bốn trăm năm, đặc biệt sau khi đạt tới hư cảnh đại thành, lão có khi nào bị bắt nạt phải cúi đầu như vậy.
Nhưng...
Bây giờ Thanh Hồ Đảo có hoạ ngoại xâm Thiên Thần cung, lại có nỗi lo bên trong là Quy Nguyên Tông, hơn nữa bản thân nội bộ Thanh Hồ Đảo cũng không có đệ tử nào có thể trở thành cường giả hư cảnh, tiếp nhận được gánh nặng. Do đó Hạt Tử Kiếm Thánh phải cố nén giận trước mặt Đằng Thanh Sơn.
- Thiết Ngũ!
Đằng Thanh Sơn nổi giận nói:
- Thanh Hồ Đảo ông điều tra à? Sao, ông cho rằng Kinh Ý ta nói láo để đưa một đệ tử Thanh Hồ Đảo đi?
- Thiết Ngũ.
Thanh âm Đằng Thanh Sơn lạnh buốt.
- Ta đã nói như vậy đó. Ta nói cho ông biết, Triệu Phủ thật sự có đại cừu với đệ tử ta... Kinh Ý ta nói một là một, nói hai là hai! Không đến mức chỉ vì một tên đệ tử của Thanh Hồ Đảo các ông mà không biết xấu hổ đi nói láo đâu! Ta đã nể mặt ông, không muốn đại náo Thanh Hồ Đảo của ông. Ông nên mau mau giao ra Triệu Phủ, việc này bỏ qua, bằng không... Hừ.
Đằng Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, làm đảo chủ Thiết Phiền và Triệu Đan Trần bên trong Tỏa Long Các giận tới mức hai mắt muốn tóe lửa.
- Hừ!
Một tiếng hừ làm mặt đất chấn động.
Ở ngoài viện có vô số đệ tử tụ tập. Mặc dù những cường giả hư cảnh như Đằng Thanh Sơn phong tỏa không gian chung quanh Tỏa Long Các, nên không nghe được thanh âm bên trong viện nhưng họ lại đều cảm thấy dưới chân chấn động.
Vù... vù...
Mái tóc bạc của Hạt Tử Kiếm Thánh, sợi nào sợi nấy như lợi kiếm, đôi tròng mắt xám trắng ảm đạm chợt lóe ra lệ mang màu đen, không gian chung quanh ẩn ẩn bắt đầu vặn vẹo, mắt có thể thấy từng đạo điện mang màu đen lóe lên chung quanh. Hạt Tử Kiếm Thánh nổi giận nói trầm trầm:
- Kinh Ý, đây là Thanh Hồ Đảo ta, không phải là nơi ngươi láo xược được!
- Thiết Ngũ ta tung hoành Cửu Châu, chưa có ai dám đứng trước mặt ta kiêu ngạo như vậy!
Hạt Tử Kiếm Thánh cầm thiết côn nhỏ.
- Bây giờ ngươi cấp tốc ly khai Thanh Hồ Đảo, chuyện hôm nay ta coi như không phát sinh! Nếu ngươi vẫn còn ở đây giương oai... Hừ, xú hạt tử ta không tiếc tất cả, cho dù phải truy khắp Cửu Châu Đại Địa, cũng nhất định phải lấy mạng ngươi!
Hạt Tử Kiếm Thánh rốt cục đã bộc phát!
Lão mù cao ngạo, Hạt Tử Kiếm Thánh hư cảnh đại thành, rốt cục cũng nổi điên.
- Ha ha... Ngươi muốn giết ta à?
Đằng Thanh Sơn giận dữ cười lại.
- Xú hạt tử, ta xưng hô ngươi một tiếng Thiết Ngũ, ngươi thật nghĩ là ta sợ ngươi sao? Xú hạt tử ngươi rất lợi hại, nhưng Kinh Ý ta không sợ ngươi.
- Được, được! Ngươi muốn giết ta hả, được!
Đằng Thanh Sơn cười ha ha...
- Xem ông giết chết ta trước, hay ta giết sạch người của Thanh Hồ Đảo trước!
Một tiếng cười ngông cuồng vang lên.
- Ầm!
Thân thể Đằng Thanh Sơn hóa thành luồng hỏa quang bùng nổ, biến mất khỏi tầm mắt.
- Choang!
Bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
- Láo xược.
Hạt Tử Kiếm Thánh giận dữ. Cây thiết côn nhỏ trong tay lão hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, chém với tốc độ kinh người về phía Đằng Thanh Sơn.
Thế nhưng...
Đằng Thanh Sơn căn bản không muốn chính diện giao thủ với Hạt Tử Kiếm Thánh. Hắn sớm đã né tránh rồi. Đồng thời Đằng Thanh Sơn còn chém mạnh một kiếm về bốn phương tám hướng.
- Veo!
Một luồng kiếm quang rực lửa hình vòng tròn, như một lưỡi ánh sáng hình bán nguyện nhanh như chớp bay về phía vách tường xa xa. Chỉ lóe lên, rồi vách tường đó đã bị cắt đôi. Tốc độ di động Hạt Tử Kiếm Thánh có nhanh đến mấy, cũng không cản nổi tốc độ của kiếm quang! Trong nháy mắt vách tường bị chia đôi, ngoài tường rất nhiều đệ tử cũng bị cắt ngọt!
- A!
- A! Tránh đi!
Tiếng kêu thê lương huyên náo, ngoài viện truyền đến. Máu văng tung tóe, chỉ một kiếm đã làm hơn mười người bên ngoài chết thảm đương trường. Hơn mười người trọng thương tàn phế, trong đó có hai tiên thiên cường giả.
- Giết đi, xem ai chết trước. Ha ha... giết đi, giết đi!!!
Đằng Thanh Sơn ngông cuồng cười to, tiếng vang vọng khắp cả Thanh Hồ Đảo. Hơn mười vạn đệ tử và rất nhiều quân sĩ tinh anh trong Thanh Hồ Đảo đều ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lên trời. Đằng Thanh Sơn đã hóa thành một luồng hồng quang bắn về phía xa xa. Hướng hắn bay tới chính là nơi trưởng lão Thanh Hồ Đảo tụ tập.
- Không...
Đảo chủ Thiết Phiền hoảng sợ đến ngây người.
- Không ổn.
Triệu Đan Trần cũng hết hồn.
Hạt Tử Kiếm Thánh càng tức giận đến xịt khói, không biết phải làm như thế nào.
Hư cảnh đại thành thì đã sao?
Sức chiến đấu của lão rất lợi hại. Nhưng, nói về tốc độ chạy thì cũng tương đương với người đạt tới 'thân dung thiên địa' thôi. Đối phương căn bản không đánh với lão, mà là không ngừng chạy trốn. Đồng thời giết đệ tử tinh anh của Thanh Hồ Đảo!
- Tên Kinh Ý này...
Khóe miệng Hạt Tử Kiếm Thánh sùi bọt mép.
Lão giận quá!
Lão không ngờ, đối phương lại bất chấp việc lão uy hiếp, ngược lại còn tùy ý đại sát.
- Ha ha... Kinh Ý ta sống ba trăm năm cũng đủ rồi. Ha ha, có thể làm Thanh Hồ Đảo chôn cùng ta quả là thống khoái, thống khoái.
Tiếng cười ngông cuồng không ngừng vang vọng cả Thanh Hồ Đảo.
Sắc mặt Hạt Tử Kiếm Thánh thoáng cái trở nên trắng bệch.
Cường giả hư cảnh, có một vài người sống rất lâu thân nhân đều chết cả. Những cường giả hư cảnh này chẳng còn quyến luyến gì với trần thế này nữa, căn bản không sợ chết. Gặp phải người như vậy quả là đáng sợ.
- Dừng tay!
Hạt Tử Kiếm Thánh giận tới dựng tóc lên, truyền âm nói:
- Kinh Ý, ta đồng ý giao tên Triệu Phủ đó!
Hạt Tử Kiếm Thánh cao ngạo cũng phải cúi cái đầu cao quý của lão xuống!
Duyên
Xem hồ sơ
Gởi nhắn tin tới Duyên
Tìm bài gởi bởi Duyên
Trang 92/95 « đầu < 42 82 90 91 92 93 94 > cuối »
« Ðề Tài Trước | Ðề Tài Kế »
Ðang đọc: 84 (32 thành viên và 52 khách)
vophong, phuthuy, thanhlong645, dd01, Clapika, victory, bongma82, 2top, susu5207, tuyetngannam1000, nhica, denon123129, Jimsy, dunlukmi, xbaby, congkhanh, shin134, totone, hodiepcoc, mabutinphap, squall25091988, meantitan, onggiatinhnghich, minhngoc, raz0rtail, Tiamo009, ĐôngTà, vodanh, PhongATK, halinh0903, daylama, tieudieutuphongthan
Ðiều Chỉnh
Tạo trang in
Xếp Bài
Chế độ bình thường
Chuyển sang chế độ Pha trộn
Chuyển sang chế độ dạng cây
Kiếm Trong Bài
Kiếm Chi Tiết
Quyền Hạn Của Bạn
You may not post new threads
You may not post replies
You may not post attachments
You may not edit your posts
--------------------------------------------------------------------------------
BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
--------------------------------------------------------------------------------
Forum Rules
Chuyển đến
Khung Ðiều Chỉnh Nhắn tin Ðang theo dõi Phúc Trình Vãng Lai Kiếm Trong Diễn Ðàn Trang Ðầu Quang Minh Đường Nội quy - Thông báo Ý kiến - Hỏi đáp Giải đáp thắc mắc về diễn đàn Mạnh Thường Quân Các Báo cáo tài chính. Vô Ưu Các Thanh Thiên Đường Đại Nghĩa Đường Box Convert Truyện Truyện đang convert Truyện tạm dừng convert Truyện convert đã hoàn thành Dịch thuật và làm việc Tàng Thư Thị Tập Box đăng ký dịch truyện Tìm lỗi chính tả trong các tác phẩm Tin học - Công cụ dịch Góc hỗ trợ dịch Đả Tự Các Khoái Hoạt Viện Truyện Sáng Tác Kim Bút 2009 Truyện dự thi sáng tác 2008 Bình luận Kim Bút 2009 Bàn viết Truyện đang viết Phản hồi, góp ý truyện sáng tác Truyện hoàn thành Truyện tạm dừng Truyện kiếm hiệp Việt sưu tầm Download truyện sáng tác dạng pdf, prc... Truyện Dịch Truyện mới dịch Truyện đang dịch Truyện hoàn thành Truyện tạm dừng Truyện sưu tầm Phản hồi và góp ý các truyện dịch Download truyện dịch dạng pdf, prc... Dịch Siêu Tốc Thất Giới Truyền Thuyết Viện Đại Đường Song Long Viện Tụ Kiếm Lâm Tàng Kinh Các Kim Dung Liễu Tàn Dương Huỳnh Dị Cổ Long Tác Giả Khác Tìm kiếm truyện Kiếm Hiệp Luận Đại Sảnh Đường Hàn Lâm Viện Thư Viện Giang Hồ Tứ Hải Đại Tửu Lâu Thông tấn xã TTV Game Cá Độ - Bóng Đá Trung tâm Thương Mại Gặp mặt Offline Trà Thư Các Tâm Sự Thiên Hạ Anh Hùng Bá Thiên Bang Âm Dương Điện Hoa Sơn Hội Văn đàn Võ đàn Tứ Hải Hội Phong Vân lầu Con Vẹt Bang Vẹt Gia Trang Quần Anh Hội Nguyệt Mãn Lâu Võ Lâm Tổng Đàn Hoa Nguyệt Lâu Cái Bang Thiên Tự Đường Thổ Địa Miếu Thiên Hạ Hội Tinh Tú Lầu Phong Lưu Bang Vũ Đường Văn Đường
Múi giờ GMT +7. Bây giờ là 10:11 AM.
-- Advanced -- Fixed width 800px -- Fixed width 1024px -- Brown -- Blue Star ---- Blue Star Fixed width 1024 -- English (US) -- Tiếng Việt Liên Lạc - Tàng Thư Viện - Lưu Trữ - Trở Lên Trên
Tàng Thư Viện Copyright © 2007-2009. All rights reserved.
Powered by: vBulletin v3.8.2 Copyright ©2000-2010, Jelsoft Enterprises Ltd.
vBCredits v1.4 Copyright ©2007 - 2008, PixelFX Studios
Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ
[Ẩn-F12|Esc]
Loading...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro