home.

Đã bốn tháng trôi qua từ trận chiến với All For One, và cũng chừng ấy thời gian từ khi Anh hùng Deku trở lại làm một Midoriya Izuku vô năng - cậu học sinh trung học bình thường. Trong bóng tối lạnh lẽo, Midoriya nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Những dòng tin nhắn cuối cùng với Shoto Todoroki, vốn chỉ còn là những mẩu đối thoại ngắn ngủi, lạnh lùng, nằm yên lặng như những kỷ niệm đã bị thời gian lãng quên. Ngón tay cậu bé lướt qua những ký tự đầy xa cách ấy, rồi dừng lại trước một tin nhắn chưa bao giờ được gửi.

"Cậu ổn chứ, Shoto?"

Midoriya đã viết nó nhiều lần, xóa đi rồi lại viết lại, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhấn vào mũi tên xanh chỉ cách ngón cái 1 milimet. Sự bất an như từng nhát dao cứa vào lồng ngực, không dứt. "Có phải cậu ấy đã quên mình? Hay chính mình đã vô tình đánh mất cậu ấy?" Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu Midoriya, cửa sổ phòng mở toang, cơn gió đêm đặc trưng của thành phố dè dặt chạm vào từng ngõ ngách trong phòng – cũng gián tiếp vuốt ve tâm trí đang lơ lửng của em.

Cùng lúc đó ở Hamamatsu, Shoto Todoroki cũng cầm chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt nhìn đăm đăm vào bầu trời đêm. Trăng khuya vẫn sáng, nhưng lòng anh thì tối tăm như khoảng cách không thể lấp đầy giữa anh và Midoriya. Điện thoại của anh im lìm, không có bất kỳ thông báo nào mới, chỉ còn lại màn đêm kéo dài vô tận.

Tóc xanh ngẩn ngơ, chìm đắm trong những suy nghĩ và kỷ niệm, hình ảnh của Shoto lại hiện lên rõ nét trong tâm trí. Những ngày cùng nhau luyện tập, những lần chiến đấu bên nhau, những khoảnh khắc hạnh phúc và đầy tự hào, những lần Shoto nhường cho em nửa phần soba yêu thích - muôn màu kí ức tạo nên bức tranh mà Midoriya cố chấp dang vòng tay bảo vệ, nhất là khi trái tim của Midoriya biết rõ xung quanh đầy những thứ chực chờ lấy cắp từng mảng màu của nó đi. "Có lẽ mình nên gọi cho cậu ấy." - Midoriya tự nhủ, em không thể đứng nhìn sợi chỉ se duyên giữa hai người dần trở nên xám xịt và mờ nhạt. Song Midoriya không ngăn được lòng mình chần chừ, em biết rằng chỉ một cuộc gọi có thể thay đổi mọi thứ, thế nhưng, em cũng sợ rằng giọng nói của mình sẽ bị chặn lại bởi sự im lặng của Shoto. Hạ quyết tâm gửi một dòng "Tớ nhớ cậu. Mong cậu vẫn ổn." - Midoriya hy vọng nó sẽ tìm được đường về đến trái tim của người thương ở thành phố bên cạnh.

Ánh mắt Shoto vẫn dõi theo bầu trời, nhưng tâm trí lại quay cuồng trong những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh nhớ Midoriya, nhớ những khi em cười, hai vầng trăng khuyết sẽ thay thế hai viên lục bảo tròn xoe, nhớ ánh mắt em lấp lánh khi anh mua về kí túc xá một phần katsudon cho bữa tối, nhớ những lần em ỷ lại, thả cả cơ thể vắt ngang đùi anh. Thế nhưng, trách nhiệm vẫn đè nặng lên vai Shoto, anh không thể - cũng không dám tháo xuống cái vỏ bọc lạnh lùng mà mình đã xây dựng. Anh muốn gọi cho Midoriya, muốn nói rằng anh nhớ em ấy, nhưng mỗi câu chữ kẹt lại trong cổ họng, không cách nào thoát ra ngoài. Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cắt đứt sự tĩnh lặng. Tim Shoto đập mạnh, những chữ cái như nhảy múa trước mắt anh. "Tớ nhớ cậu." - Câu nói ngắn gọn ấy như một tia sáng trong bóng tối, chạm vào trái tim anh và kéo anh ra khỏi sự cô đơn. Viên lục bảo anh trân quý lại lần nữa cứu lấy anh, Shoto cảm thấy lòng mình ấm áp, nhưng cũng tràn đầy sự đau đớn. Anh chần chừ, muốn trả lời nhưng không biết phải nói gì. Cuối cùng, anh chỉ nhắn lại một dòng đơn giản: "Có một nhà hàng mới mở." Lời nhắn được gửi đi, bên trong Shoto như có hàng trăm cánh bướm dập dìu. Anh muốn chạy về phía Midoriya, muốn ôm chặt lấy em, nhưng lý trí lại liên tục đưa ra cảnh báo. Tình cảm bị dồn nén bấy lâu có thể bùng nổ như ngọn lửa, hoặc lụi tàn đi như tàn dư của sao băng – Shoto lại lạc trong những suy nghĩ về cậu bé với mái tóc xanh mềm mại, khi em ấy thủ thỉ với anh rằng lần tới nếu gặp sao băng thì phải ước nhé. Anh chưa bao giờ tin vào thánh thần và những điều ước, Shoto lắc nhẹ đầu để đưa bản thân về thực tại. Trong sâu thẳm tâm hồn, anh biết rằng tình cảm này có thể để lại lòng cả hai những vết lõm vĩnh viễn không có cách lấp đầy.

Khi tin nhắn của Shoto xuất hiện trên màn hình điện thoại của Midoriya, em cảm thấy một sự hồi hộp mãnh liệt. Hơi thở của em nên dồn dập, như thể cả thế giới đang chờ đợi phản ứng tiếp theo. "Có một nhà hàng mới mở." Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng đủ để đốt cháy mọi nghi ngờ trong lòng Midoriya. Những cảm xúc ngọt ngào cuồn cuộn quay về, khiến em không còn giữ nổi sự bình tĩnh. "Shoto..." Midoriya thầm thì, và ngay lúc ấy, trong một khoảnh khắc không thể lý giải, cả hai đều cảm nhận được sự kết nối vẫn còn nguyên vẹn. Dù ở hai thành phố khác nhau, nhưng trong lòng họ, ngọn lửa tình yêu vẫn âm thầm rực cháy, chờ đợi một ngày được chạm đến.

------

Khi ánh bình minh chiếu rọi qua cửa sổ, Midoriya vươn vai, cảm giác như một ngày mới đã đến với đầy hy vọng. Cuộc hẹn với Shoto trở thành điểm tựa cho tâm hồn em. Em biết rằng họ cần phải gặp nhau, cần phải đối diện với những điều chưa nói, và cần phải mở lòng về những cảm xúc mà cả hai đã giấu kín.

"Chúng ta sẽ không lạc nhau, đúng không, Shoto?" - Midoriya thì thầm với chính mình, như một lời hứa.

Sau giấc ngủ ngon hiếm hoi từ khi trận chiến kết thúc, Shoto lại đang bị cuốn vào những cuộc chiến với chính cảm xúc của mình. Anh biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và cuộc sống sẽ không để cho họ cơ hội thứ hai nếu họ không nắm bắt. Cảm giác nôn nao trong lòng cứ đeo bám anh cả tuần sau đó, mãi đến khi anh thấy mái tóc xanh lục nhấp nhô theo bước tung tăng của Midoriya rồi rối ren bung xõa trên ngực áo anh như một trò ảo thuật của Mr. Compress. Những chiếc lá rơi lả tả như đang nuông chiều tâm hồn ngọt ngào ưa lãng mạn của người anh thương, Shoto cuối cùng cũng buông ra được một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Anh ôm chặt em trong vòng tay, cả hai tưởng như lạc ra khỏi tất thảy những chuyển động của thời gian và Địa cầu.

"Shoto." - Midoriya lên tiếng, giọng nói nghèn nghẹn vì một phần đã bị áo của Shoto giấu đi may sao lại vừa đủ để phá vỡ bầu không khí im lặng. "Tớ... tớ đã rất nhớ Shoto."

Chỉ vậy thôi, và một nửa bức tường phòng bị của Shoto sụp đổ.

- Tớ cũng vậy. Nhưng... có lẽ vài thứ đã thay đổi.

"Không, không phải tất cả." - Midoriya phản đối, đôi mắt em ánh lên vô vàn tình yêu và tin tưởng. "Cậu vẫn là Shoto mà tớ biết. Cậu vẫn là Shoto của tớ."

Chàng trai cao hơn lặng người, những lời này như mũi dao đâm vào trái tim anh. Anh muốn từ bỏ mọi thứ, muốn vùi mặt vào mái tóc bông của em, nhưng lý trí biết rằng anh không thể. Shoto nhớ về anh hai, về bố mẹ, về những sang chấn tuổi thơ anh vẫn phải đối diện mỗi ngày.

- Tớ... không chắc mình có thể trở lại như trước. Thế giới của tớ quá tàn nhẫn, e rằng nó sẽ làm em tổn thương.

Midoriya nhìn vào mắt Shoto, cảm nhận được nỗi đau mà anh đang cố giấu. "Nhưng chúng ta có thể thử. Tớ không muốn ta đánh mất nhau thêm lần nào nữa."

Trong khoảnh khắc không nói thành lời, Shoto hiểu rằng dù là trước đây hay bây giờ, anh chưa từng thành công từ chối những mong muốn của người trước mặt. "Được rồi." Anh đặt tay lên tóc em, để những ngón tay mình thực hiện chuyến phiêu lưu vào trong đám mây xanh mềm mại, giọng anh nhẹ như gió thoảng. "Chúng ta sẽ thử."

--‐---

Sau lời cam kết, mối liên kết giữa họ càng trở nên sâu sắc hơn. Midoriya thích cùng anh đi dạo, thế nên Shoto sẽ đều đặn hai tuần một lần đợi em ở công viên chỗ em. Shoto thích nhìn em huyên thuyên không ngừng về ước mơ, nỗi sợ hãi, đôi khi cả hai kể cho nhau về những chuyện vụn vặt thường ngày, hay là cả những kỷ niệm đã trôi đi rất xa. Từng bước từng bước một, những viên gạch từng rơi vỡ được cả hai nhặt lên và kiên nhẫn xây đắp lại từ đầu.

Dẫu thế, trong lòng Shoto vẫn còn những nỗi lo âu. Anh không bỏ qua được tiếng thở dài ở những bữa cơm tối cùng gia đình, và Midoriya cũng không lờ đi được giọt nước mắt khi nhìn vào trang phục anh hùng từng là của em. Một đêm, khi ngồi bên nhau dưới bầu trời đầy sao, Midoriya nhìn chằm chằm vào bóng lưng Shoto, trông anh cô đơn như một ngôi sao đi lạc.

- Nếu cuộc sống buộc chúng ta phải lựa chọn... Izuku, em sẽ chọn tớ chứ?

Và Midoriya thậm chí không cần đến một khắc suy nghĩ.

- Luôn là cậu, Shoto. Dù phải chọn bao nhiêu lần đi nữa.

Shoto mỉm cười, giấu đi cõi lòng đang dậy sóng. Sáng nay anh nhận được tin báo về một nhiệm vụ đặc biệt, anh biết rằng đây là mối nguy cho cả anh và người thương. Anh phải đi, và không biết khi nào mới trở về, hoặc tệ hơn, anh không chắc anh còn có thể trở về.

- Tớ sẽ luôn trở về với vòng tay em. Em là "nhà" của tớ.

Shoto nói, và Midoriya thấy lòng mình trĩu nặng.

- Vậy cửa nhà không bao giờ bị khóa, vì tớ luôn chờ cậu về.

Em mỉm cười dựa đầu vào vai chàng trai bên cạnh mình, cố xua đi sự nặng nề lan dần trong không khí. Midoriya biết lời hứa của Shoto và em trao nhau không chỉ là động lực mà còn là thử thách hai người phải vượt qua. Sau trận chiến vừa rồi, em đã trở lại làm một người vô năng tầm thường, em không còn khả năng sát cánh cùng Shoto. Midoriya bây giờ chỉ có thể đặt bình an của anh vào trong điều ước, thả chúng trôi về phía những ngôi sao xa.

Buổi sáng hôm sau trời âm u, như phản ánh nỗi lo lắng trong lòng họ. Shoto không nói nhiều, anh chỉ để lại một lời hứa mơ hồ, như một tia hy vọng mong manh giữa cơn bão tố. Midoriya biết rõ Shoto không thể bỏ cuộc, càng hiểu rõ sự ngoan cố của anh đối với lý tưởng anh hùng, và đó là lý do khiến em lo lắng.

Giữa những con đường tối tăm, gió thổi mạnh, tóc anh phất phơ trước những đợt gió lạnh. Bên ngoài, thế giới vẫn đang hỗn loạn hậu chiến tranh. Trái tim anh trĩu nặng khi nghĩ về lời hứa của mình với Midoriya. Shoto biết, không có gì đảm bảo anh sẽ sống sót trở về, nhưng đôi mắt kiên định của anh vẫn hướng về phía trước, Shoto bước vào chiến trường như một kẻ lữ hành cô độc, đối diện với nhiệm vụ bằng sự nghiêm túc tuyệt đối. Để tóm gọn đám tàn dư của Liên Minh Tội Phạm, anh được giao trọng trách theo dõi và lên kế hoạch tấn công bọn chúng ở khu vực biên giới xa xôi, nơi địa hình hiểm trở và liên lạc trở nên khó khăn. Trong suốt một tháng ròng, anh sẽ phải hành động một mình, không được phép tiết lộ vị trí hay kế hoạch cho bất kỳ ai, ngoại trừ trung ương và cảnh sát, những người sẽ nhận báo cáo định kỳ từ anh. Với kỹ năng của mình, Shoto thâm nhập sâu vào vùng biên giới, ẩn mình trong bóng tối, quan sát từng cử động của đám tội phạm. Anh nắm bắt được lịch trình tuần tra của bọn chúng, điểm yếu trong hệ thống phòng thủ và những hoạt động ngầm mà chúng tiến hành. Từng đêm, anh ghi lại mọi chi tiết, từ số lượng người cho đến cách thức liên lạc của chúng, tạo ra một bức tranh toàn diện về kế hoạch tấn công. Tuy nhiên, sống trong cảnh cô độc suốt một tháng dài mà không thể liên lạc với Midoriya hay ai khác khiến lòng anh trở nên nặng nề. Những cơn gió lạnh nơi biên giới như quét qua trái tim anh, mang theo nỗi nhớ về người trong tim anh. Mỗi khi đêm xuống, trong bóng tối tĩnh lặng, anh lại lẩm nhẩm lời hứa với Midoriya như một lời thề thiêng liêng, giữ cho bản thân không bị gục ngã trước gió rét thổi qua các khe đá lạnh lẽo. Tiếng gió hú vang vọng trong không gian tĩnh lặng như ám chỉ nỗi cô đơn vô tận. Shoto thu mình trong chiếc áo khoác mỏng, lưng tựa vào vách đá thô ráp, đôi mắt nặng trĩu vì sự mệt mỏi sau những ngày phải quan sát liên tục. Anh nhắm mắt, cố dỗ mình vào giấc ngủ ngắn, dù biết rằng sự an toàn của mình không bao giờ được đảm bảo. Trong những giấc mơ chập chờn, Shoto thấy màu xanh long lanh trong mắt Midoriya đêm đầy sao ấy, thấy màu xanh lục thẫm đi khi em tức giận, anh mơ về mặt hồ trong vắt ngày thu mỗi khi em nhìn anh. Ánh mắt ấy luôn hiện hữu, âm thầm nhưng vững chãi, mang theo sự ấm áp và niềm tin mà chỉ Midoriya mới có thể mang lại. "Tớ đã hứa..." Shoto tự nhủ trong cơn mơ, lời hứa về việc trở về với vòng tay người thương vang vọng trong từng hơi thở mệt nhoài.

Một tháng trôi qua, Midoriya vẫn đến công viên vào mỗi buổi chiều. Khi hoàng hôn buông xuống, người ta sẽ thấy cậu bé tóc xanh ngồi bần thần trên chiếc ghế đá, đôi mắt hướng về con đường mà Shoto có thể xuất hiện. Mỗi lần gió thổi qua, em đều hy vọng sẽ thấy hình dáng cao gầy nổi bật và đôi mắt đầy kiên định của người mà mình yêu thương. Nhưng điều em chờ đợi lại chưa bao giờ xảy ra. Midoriya không nghe được tin tức gì về cuộc chiến mà Shoto đang tham gia. Điều em biết là Shoto đang ở nơi nguy hiểm, điều em không biết là liệu anh có an toàn hay không. Em cứ ngồi thế đến khi trời tối dần, đôi tay chắp lại, ánh mắt nhắm nghiền. "Xin Người hãy bảo vệ Shoto." em cầu nguyện với tất cả Đức tin em nhớ được "Xin hãy cho anh ấy bình an và sức mạnh để vượt qua mọi thử thách."

Midoriya đã không còn khóa cửa nhà, như lời em đã hứa với Shoto. Em hy vọng rằng có một chiều hoàng hôn em về nhà, Shoto sẽ lại đón em bằng một phần katsudon ở nhà hàng quen của hai đứa. Em giữ nó mở, như một cách để nói lời nhớ với Shoto.

Dưới bầu trời đêm đen đặc ở biên giới, không một tiếng động nào phát ra ngoài những hơi thở nhè nhẹ của Shoto. Một tiếng động nhỏ vang lên trong gió, và ngay sau đó, từ bốn phương tám hướng, đám tàn dư của Liên Minh Tội Phạm nhanh chóng bao vây lấy anh. Mười tên, những kẻ cuối cùng còn sót lại sau trận chiến với các anh hùng bốn tháng trước. Shoto biết rằng lần này, anh phải đối mặt với chúng một mình. Không đồng đội, không ai trợ giúp, chỉ có bản thân anh và sức mạnh mà anh đã rèn luyện suốt thời gian qua. Không để bọn chúng có cơ hội tấn công trước, Shoto ngay lập tức khai chiến. Một luồng băng lạnh từ tay phải bùng lên, đóng băng mặt đất dưới chân bọn chúng, khiến những kẻ đứng gần không thể di chuyển. Một tên xông tới với tốc độ nhanh như chớp, nhưng Shoto đã sẵn sàng. Anh nhanh chóng tạo ra một bức tường lửa từ tay trái, chắn đường và đẩy lùi đối thủ. Không dừng lại ở đó, Shoto kết hợp cả lửa và băng trong những đòn đánh liên hoàn, khiến đối thủ khó có thể đoán trước được đòn tấn công tiếp theo.

Từng đòn tấn công của anh mạnh mẽ và chính xác, nhưng số lượng áp đảo của đám tội phạm khiến anh phải luôn cảnh giác. Anh hùng Shoto, với mái tóc trắng - đỏ nổi bật và một bên mặt được che chắn bởi những đám khói, đứng vững giữa những ánh mắt lạnh lùng và đầy thù hận của đám tội phạm, sát khí của chúng không hề làm lung lay ý chí của anh. Mỗi lần anh vung tay, băng và lửa hòa quyện với nhau tạo nên những đòn tấn công mạnh mẽ khiến cho đối thủ phải lùi lại. Mỗi cú đánh mang theo tất cả những kỷ niệm, những lần hai người cùng chiến đấu, cùng cười đùa, và những giấc mơ còn dang dở. Shoto không thể để điều đó kết thúc ở đây, không thể để Izuku phải sống trong nỗi lo lắng khi không có anh bên cạnh.

Một tên tội phạm lao về phía anh, vung dao với tốc độ nhanh như chớp. Shoto né người, ngay lập tức chuyển động sang bên trái, và từ bàn tay phải, anh triệu hồi một cơn bão băng. "Ice Shatter!" Anh hét lên, và những mảnh băng sắc nhọn vọt lên như những mũi tên, khiến đối thủ mất thăng bằng. Nhân cơ hội đó, Shoto không chần chừ, tăng tốc tiến lên, thi triển đòn tấn công lửa với sức mạnh tập trung, thổi bay tên tội phạm ra xa. Nhưng chiến trường này không chỉ có mình tên đó, những kẻ khác không ngừng tiếp cận, tạo thành một vòng vây dày đặc. Shoto cảm nhận sự mệt mỏi đang đè nặng lên cơ thể mình. Các cơ bắp đau nhức, hơi thở trở nên nặng nhọc, nhưng trong lòng anh, quyết tâm vẫn cháy bỏng. Ánh lửa rực rỡ từ bàn tay trái của anh lan tỏa ra xung quanh, nhuộm đỏ cả không gian. Một lần nữa, Shoto nắm lấy sức mạnh của lửa, hình thành nên một vòng tròn lửa bao quanh mình, như một lá chắn bảo vệ, đồng thời tạo ra một con đường dẫn đến đối thủ. Shoto cảm nhận được thời điểm quyết định đang đến gần. Một cú đánh mạnh mẽ, một tiếng thét lớn, và rồi... tất cả mọi thứ dường như ngừng lại trong giây lát. Anh dồn hết sức lực vào một đòn tấn công cuối cùng, kết hợp cả băng và lửa, tạo nên một vụ nổ đầy ấn tượng.

Khi khói bụi lắng xuống, Shoto đứng giữa đống hoang tàn, mồ hôi và máu hòa quyện trên gương mặt kiệt sức. Anh nhìn quanh, không còn bất kỳ bóng dáng nào của kẻ thù. Trái tim anh đập mạnh, nhưng một nụ cười tự hào nở trên môi. Đôi chân anh run rẩy, nhưng anh biết mình phải tiếp tục, phải trở về. Hình ảnh Izuku hiện lên trong tâm trí. "Mình đã hứa sẽ về nhà, Izuku..." Shoto thì thầm, anh đã luôn giữ lời hứa đó trong trái tim. Sau khi Shoto hạ gục toàn bộ mười tên tội phạm, không khí nơi biên giới dần lắng xuống. Tiếng động cơ của trực thăng đã vang lên từ xa, đó là báo hiệu của đội tiếp viện. Ánh đèn chói lóa từ trên cao chiếu rọi xuống mặt đất, tạo nên một cảnh tượng vừa hùng vĩ vừa căng thẳng. Shoto, vẫn còn thấm đẫm mồ hôi và máu, đứng giữa hiện trường.

Đội tiếp viện là những anh hùng thuộc lực lượng đặc nhiệm, được điều động nhanh chóng sau khi nhận được tín hiệu khẩn từ Shoto. Họ đã nghe tin về cuộc chiến không cân sức mà anh đã một mình gánh vác. Khi trực thăng hạ cánh, các anh hùng nhanh chóng nhảy xuống, sẵn sàng hỗ trợ và đảm bảo an toàn cho khu vực. Một trong số họ, Ingenium, nhanh chóng lao đến bên Shoto, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập sự kính trọng.

- Cậu ổn không?

Iida hỏi, tay nắm chặt vào dây an toàn của thiết bị, khuôn mặt vẫn đầy nghiêm túc. Shoto gật đầu, dù cơ thể anh đã kiệt sức nhưng tinh thần vẫn vững vàng.

- Cảm ơn cậu đã đến kịp thời.

Cùng lúc đó, đội ngũ truyền thông đã có mặt để đưa tin về trận chiến. Các phóng viên bắt đầu ghi hình, thu thập thông tin và phỏng vấn những người có mặt. Hình ảnh của Shoto, đứng giữa đống đổ nát với vẻ mặt kiên định, trở thành tâm điểm chú ý. Một phóng viên với mic trên tay phấn khích nói: "Chúng ta vừa chứng kiến một chiến công vĩ đại! Shoto, một trong những anh hùng nổi bật nhất, đã một mình đánh bại cả mười tên tội phạm nguy hiểm trong một trận chiến không thể tưởng tượng nổi."

Truyền thông bắt đầu phát sóng trực tiếp, hình ảnh Shoto cùng đội ngũ anh hùng được lan truyền khắp nơi. Những khán giả theo dõi đều trầm trồ ngưỡng mộ sức mạnh và quyết tâm của anh. Các bình luận viên không ngớt lời ca ngợi: "Sự can đảm và kỹ năng chiến đấu của Shoto không chỉ cứu mạng bản thân mà còn bảo vệ cả khu vực khỏi mối đe dọa lớn. Anh ấy thực sự là một người hùng."

Trong khi đó, Shoto, dù cảm thấy tự hào vì những gì mình đã làm, nhưng lòng anh chỉ canh cánh về Midoriya. Anh chiến đấu không chỉ vì muốn được ghi nhận như một anh hùng mà còn để trở về, để gặp gỡ và ôm chầm lấy người mà anh yêu thương. Anh muốn được là anh hùng của Mặt Trời bé con ấy.

Mái tóc xanh lặng lẽ trước màn hình, theo dõi bảng tin đang phát sóng trực tiếp. Nhóm chat lớp 1A cũng sôi nổi tag tên Shoto, hỏi thăm tình hình và khen ngợi về sức mạnh của anh, nhưng không có sự hồi đáp nào. Mặc dù theo phóng viên, Shoto đã an toàn trở về thành phố, nhưng em đợi mãi mà không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ anh. Em muốn gặp Shoto, những suy nghĩ và bất an khiến lòng em nặng trĩu. Tiếng mở cửa vang lên khi hoàng hôn vừa tô hồng đường phố, Midoriya thấy Shoto đứng ở ngưỡng cửa nhìn mình. Trong khoảnh khắc anh thả cơ thể chằng chịt những vết thương của mình vào vòng tay em, như thể tìm kiếm sự an ủi và bảo vệ, Midoriya thấy mình trở về đêm đầy sao một tháng trước. Vòng tay em siết chặt cơ thể Shoto, trao tự do cho những giọt nước mắt em đã kìm nén cả tháng trời, trao tự do cho cả một bầu trời thương nhớ của người yêu em. Ánh mắt anh khóa chặt vào hai viên lục bảo, em hôn lên gò má điểm vài vết trầy của Shoto, bắt gặp hình bóng mình trong đôi mắt bao người không dám nhìn thẳng.

- Tớ không biết cuộc sống sẽ đưa chúng ta đi đâu, nhưng tớ sẽ luôn ở đây, chờ đợi cậu.

Trong vòng tay ôm chặt, họ chỉ đứng đó, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim, trong sự tĩnh lặng đầy xúc cảm. Những gì chưa thể diễn đạt đang trôi lơ lửng giữa họ, như những sợi dây vô hình kết nối tâm hồn. Shoto khẽ thì thầm, dành trọn tất cả những trân quý và nhớ nhung của mình cho một lời thông báo.

- Tớ về rồi, Izuku.

Shoto dùng tất cả sức lực còn sót lại để thì thầm. Anh đã trở lại trong vòng tay của người anh yêu, nơi mà mọi nỗi cô đơn, mọi gánh nặng đều tan biến. Ánh mắt lục bảo, ánh mắt đó, luôn hiện hữu trong những giấc mơ sưởi ấm trái tim anh mỗi đêm cô quạnh nơi biên giới. Chỉ cần một ánh nhìn, một nụ cười, tất cả đều trở nên ý nghĩa hơn ngàn lời nói. Trong giây phút này, tất cả những nỗi lo âu và xa cách đã lùi lại phía sau, để nhường chỗ cho tình yêu mạnh mẽ và sự gắn kết không thể tách rời. Shoto biết rằng anh đã ở nơi mà trái tim mình thuộc về.

Shoto đã về nhà, và cánh cửa, vì chờ đợi anh suốt thời gian dài, chưa bao giờ khóa.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro