Chương 13: Chuyển vào ở ? Không được!

Cảnh tượng này đã lọt vào mắt của Quý Cẩm Thần, ánh mắt anh khẽ trầm xuống.

Bé con Pudding thì vẫn luôn được An Cửu Cửu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, cậu bé quay đầu lại nhìn Áo Áo. Bé con Pudding nhìn thấy một đứa bé trông giống hệt mình, trái tim non nớt của cậu khẽ run lên, lập tức không bước nổi nữa.

"Mẹ ơi !"

An Cửu Cửu đành cắn răng chịu đựng, dù trong lòng cô cảm thấy tất cả những gì đang diễn ra như một điều quá sức tưởng tượng. Cho dù có ở lại đây, cô cũng không đấu lại người đàn ông này!

Nếu có thể, An Cửu Cửu cũng muốn dẫn cả hai đứa bé cùng rời đi. Nhưng đối mặt với quyền thế ngập trời của Quý Cẩm Thần, điều đó rõ ràng là không thể.

Vì vậy, cô chỉ có thể bảo vệ bé con Pudding trước. Còn lại, để cô an toàn rời khỏi đây rồi tính tiếp.

Nghĩ đến đây, An Cửu Cửu làm như không nghe thấy tiếng gọi đầy thất vọng và buồn bã của Áo Áo, cô nhấc chân định rời đi.

"Lạch bạch, lạch bạch."

Đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Mẹ thực sự không cần con nữa sao?" Giọng nói đầy gấp gáp của Áo Áo lại vang lên.

Đôi mắt to tròn của Áo Áo chứa đầy vẻ bướng bỉnh, nhưng phần lớn là nỗi buồn chiếm trọn trong ánh mắt cậu bé.

Bé con không ngờ người phụ nữ này lại có thể tuyệt tình đến thế. Rõ ràng lúc trước còn cưng chiều mình, yêu thương đến mức chỉ muốn dâng cả thế giới tốt đẹp nhất cho mình. Thế mà chỉ vì nhận sai con, cô lại rời đi mà không chút do dự. Chẳng lẽ là vì mình không ngoan sao?

Nghĩ đến điều đó, đôi mắt đầy bướng bỉnh của Áo Áo khẽ rưng rưng nhìn về phía Quý Cẩm Thần, trong lòng có chút tủi thân cũng có chút ấm ức.

Mối quan hệ cha con giữa Quý Cẩm Thần và Áo Áo vốn luôn rất "khuôn mẫu", nhưng có lẽ mấy ngày qua, anh đã bị sự nhiệt tình của Pudding làm cho ảnh hưởng. Thế nên khi thấy dáng vẻ này của Áo Áo, lông mày của người đàn ông kia khẽ nhíu chặt.

Ngay lập tức, Quý Cẩm Thần đứng dậy khỏi sofa, cố tình kìm lại sự áp lực vô hình luôn toát ra từ anh.

: thu lại khí thế, kìm hãm khí chất áp người, hoặc làm cho bản thân bớt toát ra khí thế mạnh mẽ.

"Cô An, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng." Giọng anh rất nghiêm túc.

Bé con Pudding vừa nhìn thấy Quý Cẩm Thần đứng dậy, cậu bé lập tức cảnh giác toàn thân, sợ rằng người ba xấu xa này sẽ bắt mình đi mất. Nếu vậy, mẹ sẽ buồn lắm lắm luôn.

了自己 : giật lấy mình, cướp mình đi, bắt mình đi (ngữ khí của trẻ con, kiểu bị ai đó "giành mất khỏi mẹ")

Bé con Pudding đảo tròn đôi mắt to, nói bằng giọng trẻ con : "Mẹ ơi ! Chúng ta có tận năm trăm triệu cơ mà, không cần phải sợ đâu, dẫn anh trai cùng đi, chúng ta sẽ không sợ chết đói đâu."

Quý Cẩm Thần: "..."

Quý Cẩm Thần hít sâu một hơi. Gân xanh trên trán giật giật, anh cảm thấy thằng nhóc này đúng là cần phải dạy dỗ lại.

Năm trăm triệu chẳng phải cũng là của anh à?

Sao lại chỉ nghĩ đến việc dẫn anh trai đi, còn định bỏ lại ông ba này chứ?

"Pudding, phải không? Ba đối xử với con không tốt sao?" Quý Cẩm Thần nhướng mày.

Bé con Pudding nghe vậy, cau mày đầy khó xử.

"Hay là đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của con?" Anh hỏi tiếp.

Bé con Pudding lại nhíu mày lần nữa.

"Không có đồ ăn vặt ngon sao?" Giọng anh chuyển thành dụ dỗ.

Vừa nghe xong, nhóc con Pudding lập tức nuốt nước bọt "ực" một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn An Cửu Cửu, trong lúc đó cô đang mặt mày rối rắm.

"Cái đó... Mẹ ơi ! con thấy mình vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện một chút cũng được á..."

An Cửu Cửu: "..."

Cô liếc nhìn nhóc con Pudding, trán đầy vạch đen.

Bị chút đồ ăn ngon dụ gục rồi hả...

Cô quay đầu nhìn về phía Quý Cẩm Thần, phát hiện trên khoé môi người đàn ông ấy đang lộ ra nụ cười như có như không, khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng kia mang theo vẻ tà mị khó nói.

Thấy An Cửu Cửu nhìn sang, nụ cười trên môi Quý Cẩm Thần càng sâu, ánh mắt càng thâm thúy.

Anh ta là kiểu người luôn tính toán chu toàn, phong thái cao quý và từ tốn, là nhân vật đứng đầu giới thượng lưu. Đối phó một đứa trẻ, quá dễ dàng.

An Cửu Cửu hít một hơi thật sâu, sau đó cô gật đầu.

"Được, nói thì nói, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

Dù gì tâm trạng của cô bây giờ cũng rối như tơ vò.

心情: tâm trạng rối bời, phiền muộn, lộn xộn, rối như tơ vò.

An Cửu Cửu không dám nhìn về phía bé con Áo Áo, cô luôn cảm thấy mình có lỗi với đứa bé này.

Sau khi An Cửu Cửu và bé con Pudding ngồi xuống, quản gia đang há miệng cứng đờ từ nãy tới giờ cũng nhanh chóng mang lên trà hoa, nước uống, đồ ăn vặt, cháo dinh dưỡng cho các bé con.

Đây đều là những món mà bé con Pudding đã chỉ đích danh yêu cầu mỗi ngày trong suốt mấy hôm nay.

Chi trong chớp mắt, bàn trà đá cẩm thạch trong phòng khách tràn đầy đồ ăn thức uống.

An Cửu Cửu không thèm liếc nhìn, tâm trí của cô bây giờ không đặt ở chỗ ăn uống.

Nhưng nhóc con Pudding thì khác. Vừa thấy những món đó, mắt cậu bé lập tức sáng lên, lon ton chạy lại gần Áo Áo.

"Ừm... cái bánh khoai tây này nhìn ngon ghê, anh có muốn nếm thử không?"

Áo Áo vốn là một tiểu công tử được dạy dỗ nề nếp, ít khi đụng đến mấy món này. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của bé Pudding, cậu lại không tự chủ gật đầu.

公子: công tử nhỏ, cậu ấm nhỏ (con trai nhà quyền quý, được nuôi dạy nề nếp)

"Được."

Bé con Pudding lập tức nở nụ cười toe toét, đôi mắt tròn như trái nho cong lên trông rất vui vẻ, rồi hai bé con bắt đầu cùng nhau chia đồ ăn vặt.

Cảnh tượng ấy rơi vào mắt của An Cửu Cửu và Quý Cẩm Thần.

Đôi mắt vốn luôn lạnh lẽo của Quý Cẩm Thần, lúc này cũng dần ngập tràn tia sáng ấm áp.

Anh chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có một đứa trẻ khác mang dòng máu của mình, lại thông minh tinh quái, như một mặt trời nhỏ.

An Cửu Cửu nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau ăn uống, trong lòng mềm nhũn đến mức gần như tan chảy.

Cô chưa từng nghĩ trên đời lại có một đứa trẻ giống hệt nhóc con Pudding như vậy. Mà chính cô cũng ngu ngốc mà không hề nhận ra.

Nghĩ vậy, An Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn về phía Quý Cẩm Thần.

"Cái đó... khụ, anh Quý, không biết anh muốn bàn chuyện gì?"

Tuy trong lòng An Cửu Cửu cũng rất khao khát cái không khí ấm áp trước mặt, nhưng cô không phải kẻ ngốc. Người đàn ông này đang nhăm nhe giành giật con trai của cô. Cô buộc phải cảnh giác.

Quý Cẩm Thần nhận ra sự đề phòng trong mắt cô, khẽ cười, suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng: "Cô An cũng thấy rồi đó, hai đứa trẻ rất hoà thuận. Mà chuyện xảy ra năm năm trước, rốt cuộc là thế nào, tôi và cô đều không biết rõ. Chẳng lẽ cô không muốn điều tra rõ ràng sao?"

Rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao hai đứa bé lại bị chia cắt?

Mà cô, một người mẹ lại chỉ tin rằng mình chỉ sinh một đứa con?

Tất cả mọi chuyện, đều là một bí ẩn.

An Cửu Cửu nghe xong, cô khẽ nhíu mày.

Cô liếc nhìn Quý Cẩm Thần, thận trọng hỏi: "Vậy... rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đứa bé lại ở chỗ anh?"

Quý Cẩm Thần mỉm cười.

"Nếu tôi biết, thì đã không hỏi cô rồi."

Ngay cả người mẹ ruột sinh ra đứa bé còn không rõ, vậy thì làm sao anh, người đột nhiên "nhặt" được đứa con trai từ trên trời rớt xuống vào năm năm trước, biết được?

An Cửu Cửu: "..."

An Cửu Cửu cảm thấy mình đúng là hỏi một câu dư thừa, cô lập tức cứng họng, ngượng ngùng không nói tiếp.

Nhìn thấy An Cửu Cửu như vậy, Quý Cẩm Thần khẽ nheo mắt, giọng trầm thấp: "Cô An cũng thấy đấy, thời gian qua cô và Áo Áo sống chung rất tốt. Trong lòng thằng bé thực ra rất khát khao tình cảm từ mẹ. Nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể dẫn theo nhóc Pudding đến ở tạm đây một thời gian, chúng ta..."

"Không được!"

An Cửu Cửu vừa nghe xong liền bật dậy.

"Tôi... tôi có nhà riêng rồi! Không thể ở lại đây đâu, không , không được!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro