Chương 14: Vậy thì thanh toán một lần cho xong đi
An Cửu Cửu lắc đầu nguầy nguậy.
Lỡ như nửa đêm người đàn ông này nhân lúc cô ngủ say mà bế nhóc con Pudding bỏ chạy thì sao?
Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!
Khiến người ta bất ngờ là An Cửu Cửu lại từ chối thẳng thừng mà không suy nghĩ gì.
Lúc này, ánh mắt của Quý Cẩm Thần thoáng trầm xuống, nhìn An Cửu Cửu với vẻ đầy lãnh đạm.
An Cửu Cửu bị ánh mắt của anh dọa cho hơi chột dạ, cô rụt người lại, nói: "Anh... anh định làm gì? Chẳng lẽ anh muốn tranh con với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, anh có sự nghiệp to lớn như thế, nếu anh dám giành con với tôi, tôi sẽ... tôi sẽ hack công ty anh đó!"
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có mỗi chiêu này là đáng giá nhất.
Đúng! Nếu anh ta dám tranh giành con trai với cô, cô sẽ ngay lập tức ra tay, hack sập công ty anh ta, khiến anh ta trắng tay, xem anh ta còn dám vênh váo nữa hay không!
Nghĩ đến đây, sống lưng An Cửu Cửu bất giác thẳng tắp lên.
Quả nhiên, có kỹ năng phòng thân là chuyện cứu mạng lúc nguy cấp.
Quý Cẩm Thần nghe xong, anh chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.
Ánh mắt đó... thật sự không biết phải diễn tả thế nào.
An Cửu Cửu như ngồi trên đống lửa trước cái nhìn đó, cô ngồi trên ghế sofa mà cựa quậy không yên.
如坐针毡 : như ngồi trên đống lửa.
"Nếu cô An đã nói vậy, thì chúng ta thanh toán tiền phí sinh hoạt trong thời gian nhóc Pudding ở đây đi. Nếu cô An trả đủ tiền, tôi sẽ để hai mẹ con cô rời đi, cô thấy thế nào?"
Tiền?
An Cửu Cửu liếc nhìn Pudding, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hẳn.
"Được! Anh tính đi!"
An Cửu Cửu nói với vẻ đầy khí phách, nhưng trong lòng lại đang tính toán.
豪气冲天: khí phách ngút trời, nói cực kỳ hùng hồn.
Pudding mới năm tuổi, bé con như vậy thì tiêu bao nhiêu tiền được chứ?
Tính xong là cô trả tiền rồi dắt con chạy luôn!
Quý Cẩm Thần thấy dáng vẻ đắc ý của cô thì cười nhạt, anh ra hiệu cho quản gia chuẩn bị giấy bút, bắt đầu liệt kê chi phí của Pudding trong thời gian qua.
"Nhóc Pudding mỗi sáng uống sữa tươi được nhập khẩu từ New Zealand, mỗi ly năm nghìn tệ, mỗi sáng uống hai ly. Bữa sáng do đầu bếp khách sạn năm sao người Pháp đảm nhiệm, còn có thêm..."
📌Một lý giá : 5.000 tệ ≈ 700 USD ≈ 17.5 triệu VND
Mỗi lần Quý Cẩm Thần nói ra một câu, miệng An Cửu Cửu lại há lớn thêm một chút.
Khi Quý Cẩm Thần liệt kê xong toàn bộ chi tiêu của nhóc Pudding thời gian qua, anh ngẩng đầu nhìn về phía An Cửu Cửu.
An Cửu Cửu lúc này đã há mồm đến mức không thể lớn hơn, anh nói: "Chưa tính đến việc nhóc con đã lén bán đi cổ phiếu trị giá 500 triệu của tôi và khoản tăng giá sau đó, chưa tính chuyện Áo Áo rút 3 triệu từ thẻ đen, cũng chưa tính đến viên đá quý cô lấy trộm... Tất cả những khoản còn lại, tổng cộng là 1 triệu 370 nghìn tệ. Cô An, cô muốn trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ? Tôi, Quý mỗ, không chê bất kỳ hình thức thanh toán nào, đảm bảo để cô thanh toán một cách hài lòng."
季某不才: Tôi là Quý mỗ, bất tài (cách khiêm xưng trong văn cổ hoặc để đùa một cách nhấn mạnh). Trong ngữ cảnh này, đây là cách nói mỉa mai, tự xưng kiểu trào phúng.
任何支付方式都可以保证安小姐付款满意: Bất kỳ phương thức thanh toán nào cũng có thể đảm bảo khiến cô An hài lòng khi trả tiền.
📌Tổng số tiền là : 1 CNY ≈ 3.500 VND
1. Cổ phiếu bị bán : 500,000,000 tệ ≈ 1.750 tỷ đồng
2. Tiền rút thẻ: 3,000,000 tệ ≈ 10.5 tỷ đồng
3. Chi phí sinh hoạt : 1,370,000 tệ ≈ 4.8 tỷ đồng
4. Trên thị trường opal, nhóm đá quý thường được gọi là "Aurora stone" nhờ hiệu ứng ánh sáng rực rỡ và kỷ lục hiện nay thuộc về hai viên sau:
· "The Flame (Fire) Queen" Opal
– Được mệnh danh là viên opal đắt giá nhất, bán với giá tương đương 3 triệu USD (đã qui đổi theo thời giá)
– Quy đổi ra VND (1 USD ≈ 24 000 VND): ≈ 72 tỷ đồng
· Viên opal đấu giá tại Christie's
– Bán thành công cho khách tư nhân với mức ≈ 3,4 triệu USD (tương đương ~INR 280.7 triệu, ~81,6 tỷ VND)
Theo tiền Trung 500,000,000 + 3,000,000 + 1,370,000 = 504,370,000 CNY
Theo tiền Việt 504,370,000 × 3,500 = 1,765,295,000,000 VND
( Chưa kể viên đá quý " Cực Quang " mà An Cửu Cửu lấy trộm. )
An Cửu Cửu: "..."
Thanh toán hài lòng?
Khi nghe tới con số 1 triệu 370 nghìn tệ, An Cửu Cửu thậm chí còn tự hỏi, liệu bán cả bản thân mình có đáng giá từng đó không?
Cô trợn to mắt, một lúc lâu sau mới từ từ nhắm lại, phất tay nói: "Anh... anh để tôi bình tĩnh chút đã."
"Cô An cứ tự nhiên."
Lúc này Quý Cẩm Thần lại tỏ ra rất dễ nói chuyện, nhưng vẫn không quên đẩy bản danh sách chi chít số liệu ấy đến trước mặt An Cửu Cửu.
Cửu Cửu nhìn thấy tờ giấy liền hoa mắt, vội quay đầu đi, cô không dám nhìn nữa.
Quản gia từ lúc nhìn thấy hai cậu bé giống hệt nhau đã choáng váng, giờ thấy thiếu gia nhà mình tính toán chi ly, đến cả tiền mua kẹo cho Pudding cũng không bỏ qua, thì suýt rớt cả cằm.
Ông nhìn An Cửu Cửu bằng ánh mắt đầy đồng cảm.
Tội nghiệp quá... Chắc cô An không thể ngờ, thiếu gia nhà họ Quý lại là người nham hiểm đến vậy.
腹黑 : bụng dạ thâm hiểm, ngoài sáng trong tối.
Mà đúng thật, An Cửu Cửu không thể ngờ tới, cho nên giờ đầu óc của cô cứ quay mòng mòng.
Càng nhìn Pudding ăn bánh snack ngon lành, tim cô càng đau.
"Con trai..."
Cô gọi Pudding bằng giọng yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Áo Áo và Pudding đồng loạt quay lại nhìn cô, hai gương mặt giống hệt nhau ánh lên cùng một vẻ chờ mong.
An Cửu Cửu nhìn Pudding, rồi lại nhìn Áo Áo.
Một lúc lâu sau, cô thở dài.
"Các con để đồ ăn xuống đi... Mấy cái đó đều là tiền cả đấy... Mẹ trả không nổi đâu..."
Giờ cô chỉ cần nhìn thấy mấy món snack đó thôi là máu đã sôi lên rồi.
Thật sự là... bị lừa thê thảm!
"Sao mẹ không ăn ạ? Mấy món snack này ngon hơn đồ giảm giá mẹ mua ở siêu thị nhiều! Mẹ ăn đi!"
Nhóc con Pudding chẳng hiểu gì, cậu bé lập tức nhảy xuống ghế sofa, tay cầm một nắm khoai tây chiên, chạy đến trước mặt An Cửu Cửu, hớn hở muốn đút mẹ ăn.
An Cửu Cửu thì chỉ muốn tránh né!
Giờ cô nhìn snack chỉ thấy toàn... tiền!
Nhưng Pudding đâu có biết, cậu bé là một bé con hiếu thảo, đáng yêu, tràn đầy năng lượng. Có cái gì ngon là phải chia sẻ cho mẹ đầu tiên. Giờ cũng mặc kệ tâm trạng "nghẹn đến chết" của mẹ, cậu bé vui vẻ đưa snack đến miệng cô.
"Mẹ ăn thử đi, ngon cực kỳ luôn á!" Nói xong còn thì thầm một câu tự cho là nhỏ tiếng: "Mẹ ăn nhanh lên, không sau này chẳng còn cơ hội nữa đâu!"
Giọng điệu trang trọng như đang làm chuyện đại sự khiến An Cửu Cửu vừa tức vừa buồn cười, đành hé miệng ăn một miếng.
Vị ngon thật, khác hẳn mấy loại khoai tây chiên ba gói năm đồng ngoài siêu thị.
Nhưng ngay lúc cô đang cảm thán rằng người giàu thật sung sướng, khóe mắt lại thấy Quý Cẩm Thần cầm lại tờ hóa đơn, cầm bút... và viết thêm một dòng.
Dưới ánh mắt vừa hoảng hốt vừa mơ hồ của cô, Quý Cẩm Thần mỉm cười: "Cô An, để đảm bảo sức khỏe của con trai, mấy món snack này đều được chọn lọc nguyên liệu kỹ càng, rồi vận chuyển bằng đường hàng không từ Mỹ về. Mỗi gói giá khoảng... 500 tệ. Miếng cô vừa ăn, không đắt, khoảng 30 tệ thôi."
📌Một gói snack giá : 500 tệ ≈ 1 triệu 750 VND
An Cửu Cửu: "...!"
Khoảnh khắc đó, cái miếng snack khi nãy còn ngon, giờ lại có mùi tiền thối nát!
"Anh Quý... Quý tổng..."
An Cửu Cửu suýt nữa thì khóc, cô nào ngờ một tổng tài tầm cỡ như vậy, đứng đầu giới tài chính Giang Thành... mà lại làm ra chuyện thế này?
"Anh nhiều tiền như vậy... sao lại đi so đo với tôi từng đồng từng cắc? Một trăm mấy chục vạn đó, với anh chẳng đáng để cúi người nhặt mà?"
Quý Cẩm Thần nghe xong thì nụ cười càng thâm sâu: "Cô An nói vậy là sai rồi. Tôi làm vậy là để đảm bảo tương lai Áo Áo có đủ tài sản thừa kế. Dù sao thì... từng đồng đều là mồ hôi nước mắt, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro