Chương 3: Cô nghèo đến vậy sao

Ở biệt thự của Quý Cẩm Thầm , bé Pudding sống như cá gặp nước, trong khi đó An Cửu Cửu thì vừa bị cậu nhóc Áo Áo phê bình, cú sốc sau đó còn chưa kết thúc.

得水 : như cá gặp nước là rất tự nhiên và thoải mái.

Sau khi hai mẹ con, mắt to trừng mắt nhỏ suốt mười giây, An Cửu Cửu đành chịu thua, cười lấy lòng nói: "Được rồi, được rồi, bảo bối ngoan, là mẹ sai rồi. Mẹ không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy, còn suýt nữa làm con ngã. Mẹ xin lỗi, lát nữa về mẹ nấu cho con một bữa thịnh soạn thật ngon, có chịu không?"

An Cửu Cửu cứ tưởng cậu nhóc giận mình vì không bảo vệ con cẩn thận, nhưng không ngờ câu nói đó lại khiến Áo Áo ngẩn người nhìn cô.

Cô ấy đang xin lỗi mình sao?

Trong mắt Áo Áo, người lớn là kiểu người không bao giờ thừa nhận sai lầm. Ví như ba của cậu, chẳng bao giờ kết bạn với trẻ con, cũng chưa từng thân thiết gọi cậu là "bảo bối" như thế.

Cậu nhóc bất giác có chút ghen tị, ánh mắt nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt cũng bắt đầu có chút hứng thú. Một người mẹ ngốc nghếch như vậy, làm sao có thể nuôi được một đứa trẻ?

Từ "mẹ" là một khái niệm xa lạ khiến Áo Áo muốn hỏi nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong, đổi lại hỏi: "Là cô tự nấu à?"

Từ nhỏ đến lớn, bữa ăn của cậu đều do người hầu đảm nhận, ông bà nội lẫn ba cậu chưa có ai từng tự tay nấu cho cậu dù là một bữa cơm.

An Cửu Cửu từ dưới đất đứng dậy, đầu gối đau nhói khiến cô hít một hơi lạnh, nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài, trên mặt cô vẫn luôn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, đưa tay xoa rối mái tóc cậu bé.

"Tất nhiên rồi! Cục cưng Pudding của mẹ thích nhất là cơm mẹ nấu mà, còn bảo là ngon nhất thế giới luôn ấy!"

Nói xong, An Cửu Cửu xoay người, tập tễnh đi thu dọn dây cáp.

Hành động hôm nay diễn ra suôn sẻ đến mức khó tin, thật sự là thuận lợi hơn sự mong đợi của cô. Vì thế, trong lòng cô cảm thấy có chút bất an, vẫn nên rút sớm thì hơn.

Phía sau, cậu nhóc Áo Áo vẫn nhìn chằm chằm đầu gối bị thương của cô mà ngẩn người.

Trong lúc cậu không để ý, cậu đã bị An Cửu Cửu kéo xuống lầu.

Dưới lầu, cảnh sát đã đến, nhà đấu giá đối diện cũng đã bị phong tỏa, rất đông người đang đứng ngoài rào chắn theo dõi, bàn tán.

"Ôi, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nghe nói hình như có bảo vật bị đánh cắp, là viên đá quý vô giá cơ đấy!"

"Trời ơi, chẳng phải tối nay Quý Cẩm Thần cũng đến à? Ai mà to gan, dám gây chuyện ở chỗ thế này, không muốn sống nữa chắc!"

An Cửu Cửu cúi thấp vành mũ, dắt tay Áo Áo len lỏi qua đám đông, đồng thời thu hết những lời bàn tán vào tai.

Quý Cẩm Thần?

Người này cô chỉ từng nhìn thấy trên tạp chí tài chính, nghe nói anh ta giàu có quyền lực ngút trời.

Nhưng cô không có hứng thú, người khác sợ thì kệ họ, còn cô thì không.

Áo Áo cũng nghe thấy những lời ấy, đôi mắt đen như đá obsidian mở to nhìn An Cửu Cửu.

黑曜石 : là "đá Obsidian" có màu đen bóng, còn được gọi là " hắc diệu thạch"

"Là cô trộm đồ..."

Chưa nói hết câu, cậu đã bị An Cửu Cửu bịt miệng lại.

An Cửu Cửu ôm chặt lấy cậu nhóc, thì thầm vào tai cậu với giọng rất nhỏ: "Suỵt, tiểu bảo bối à, yên tâm đi, mẹ chưa để lộ dấu vết gì đâu. Bình tĩnh, bình tĩnh."

Áo Áo: "......"

Thật sự là cô ta trộm à!

Cậu nhóc lập tức nhìn người phụ nữ bên cạnh bằng ánh mắt vừa thương hại vừa bối rối : "Người phụ nữ này, lần này cô chết chắc rồi."

Tuy ba cậu siêu giàu, trên người có vô số thứ quý giá, nhổ lông cũng là vàng, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy mang đồ ra đấu giá, mà giờ lại bị trộm mất, nhất định ông ấy đang rất tức giận.

Nghĩ đến thủ đoạn của ba mình, Áo Áo nhìn An Cửu Cửu mà ánh mắt không chỉ còn thương hại, mà là... mặc niệm, có chút thương tiếc.

手段 : thủ đoạn, cách ra tay.

An Cửu Cửu: "......"

Bị ánh mắt của cậu nhóc nhìn mà sởn da gà, cô búng mũi cậu một cái, "Gì mà người phụ nữ, con không biết trên dưới gì cả, gọi là mẹ!"

没大没小 : nghĩa đen là "không có lớn có bé". Ý chính xác: Không biết trên dưới/ Không có phép tắc / Không biết lễ nghĩa.

Áo Áo bặm môi, không nói gì.

An Cửu Cửu cũng không bận tâm, bế cậu nhóc lên, cô cúi đầu bước nhanh về phía chiếc xe đạp điện nhỏ đậu ở đầu hẻm.

电驴 : Xe điện / Xe đạp điện

Cô rất tự tin, không ai có thể lần ra được đến cô, kể cả cái người trong lời đồn là "Quý Cẩm Thần" gì đó.

Trước đó đã cưỡng ép hôn, giờ lại bị cưỡng ép ôm, cậu nhóc Áo Áo tròn xoe đôi mắt, theo phản xạ vươn tay đẩy mặt An Cửu Cửu ra, nhưng khi vừa chạm đến, hơi thở ấm áp của cô khiến cậu bé khựng lại.

Không giống như cái ôm lạnh lùng, cứng rắn của ba. Vòng tay này mềm mại, ấm áp, giống như... mẹ vậy.

Ánh mắt cậu bé thoáng tối sầm lại.

Bà nội nói, khi sinh cậu, mẹ đã chết vì khó sinh, cho nên cậu không có mẹ.

Cảm nhận được vòng tay nhỏ bé đang ôm lấy cổ mình, An Cửu Cửu cúi đầu nhìn thì thấy cậu nhóc vùi đầu vào cổ cô, im lặng không nói gì.

Điều này khiến cho An Cửu Cửu vô cùng sốt ruột, thằng nhóc này bình thường chẳng chịu để yên, sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế?

急坏了 : là lo lắng phát hoảng hoặc vội vàng sốt ruột.

Hay là ở nhà đấu giá đã xảy ra chuyện gì khiến Pudding bị hoảng sợ?

"Bé Pudding ngoan, con thấy khó chịu ở đâu sao? Mẹ đưa con đi bệnh viện nhé?"

Không ngờ cậu nhóc vừa nghe đến "bệnh viện" cậu lập tức ngẩng đầu: "Con không sao! Không cần đi bệnh viện đâu!"

Mấy cô y tá tiêm thuốc đó đáng ghét chết đi được.

An Cửu Cửu quan sát kỹ sắc mặt con trai, xác nhận thằng bé bình thường mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hai người cũng đã đến chỗ xe đạp điện.

Cô đặt Áo Áo lên xe, đưa cho cậu cái mũ bảo hiểm nhỏ, "Không sao là tốt rồi, mẹ đưa con về nhà."

Không ngờ cậu nhóc lại cau mày, nhìn mũ bảo hiểm, lại nhìn chiếc xe đạp điện, mặt nghiêm túc hỏi: "Thì ra... nhà mình nghèo đến vậy sao?"

An Cửu Cửu: "......"

Đúng là sự ghét bỏ trắng trợn...

An Cửu Cửu xoa mũi đầy xấu hổ, giơ nắm tay làm động tác cổ vũ, hứa hẹn với cậu nhóc: "Bảo bối yên tâm, mẹ sẽ cố gắng hết sức! Sau này chúng ta sẽ mua BMW!"

Từ hai bàn tay trắng đến bây giờ, suốt năm năm qua, cô một mình nuôi con khôn lớn, An Cửu Cửu tin rằng tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

Áo Áo nhìn cô hồi lâu, nhận ra nụ cười ấy hoàn toàn không giống với những người phụ nữ lúc nào cũng tìm cách bám lấy ba cậu. Cậu mở miệng định nói gì đó... rồi lại thôi.

An Cửu Cửu lúc này mới lên xe đạp điện, chở theo con trai lao đi như bay về phía trước.

Về đến căn hộ thuê nhỏ, An Cửu Cửu vừa cố sức kéo túi thực phẩm lớn vào trong, vừa quay đầu nói với cậu nhóc đi đằng sau như rùa bò: "Bảo bối, nhanh vào nhà nào."

Vị tiểu thái tử nào đó không cam lòng lắm bước vào căn hộ.

Nhà này... nhỏ thật đấy. Cả hành lang còn chẳng có đèn.

Đóng cửa lại, An Cửu Cửu bóc một quả quýt lớn đưa cho cậu nhóc, "Bảo bối, con xem tivi nhé, mẹ đi nấu cơm."

Hôm nay cậu bé đặc biệt im lặng, cô lo lắng không biết có phải đói đến choáng váng rồi không.

Áo Áo gật đầu, cầm quýt đến ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh ghế sofa, nhìn thấy trên ghế có đồ chơi, cậu không ngồi mà ngồi riêng một bên, trông vừa quý phái vừa ngoan ngoãn.

: cao quý, quý phái, có phong thái kiêu sa nhưng vẫn giữ được sự chừng mực.
乖巧 : ngoan ngoãn, lanh lợi.

An Cửu Cửu nhìn mà có chút nghi hoặc. Lúc này cô mới phát hiện cậu nhóc đang mặc một bộ vest trẻ em phiên bản giới hạn cao cấp, dưới chân là đôi giày da bê thủ công Ý.

Mắt côlập tức trợn tròn: "Bảo bối, quần áo trên người con... sao lại bị đổi rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro