Chương 8: Một đứa con trai khác?
Ở tầng dưới, trong phòng khách, trợ lý Trần ôm theo một xấp tài liệu bước vội vào cửa. Cùng lúc đó, quản gia cũng bước vào, ông ôm theo một chiếc hộp nhỏ, kích cỡ không lớn nhưng trông lại không hề nhẹ.
"Thưa ngài, vàng ngài cần đã được mang đến rồi." Quản gia là người mở lời trước.
Khi đó, Quý Cẩm Thần đang ngồi trên sofa, hai chân anh bắt chéo, trên đùi là một bản kế hoạch dự án, anh lật xem một cách hờ hững, trong vẻ nhàn nhã lại toát lên khí chất cao quý, lạnh lùng.
Anh liếc mắt nhìn chiếc hộp nhỏ một cái, sau đó anh ra lệnh: "Ừ, mang lên cho tiểu thiếu gia đi."
Quản gia cúi người, lặng lẽ lui đi, ông bước lên lầu hai.
Trợ lý Trần đứng bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi, chuyện này rất quan trọng, nhưng chưa điều tra rõ ràng, nên không dám tùy tiện mở miệng.
"Có chuyện gì?" Quý Cẩm Thần vẫn chưa phát hiện ra vẻ đặt biệt bất thường của trợ lý Trần.
Trợ lý Trần nuốt nước bọt, anh ta cắn răng nói: "Chủ tịch, thẻ đen của ngài bị quẹt mất ba triệu rồi!"
"Ừ."
"Là tiểu thiếu gia tiêu đấy ạ, tiểu thiếu gia mua một chiếc vòng ngọc phỉ thúy!"
"Ừ."
"Nhưng chiếc vòng đó là hàng vỡ! Bảo vệ trung tâm thương mại nói tận mắt nhìn thấy tiểu thiếu gia đến mua vào chiều nay!" Trợ lý Trần toát cả mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn.
"..."
Ngón tay thon dài của người đàn ông đang lật tài liệu, bất chợt khựng lại.
Cuối cùng anh cũng không còn "ừ" nữa, trợ lý Trần thở phào một hơi. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh liền bị ánh mắt sắc như chim ưng của Quý Cẩm Thần khóa chặt, cả người lập tức cứng đờ.
"Chiều nay?" Giọng anh thấp trầm, xen lẫn nguy hiểm. "Nói cho rõ."
Trợ lý Trần khổ không thể tả, nếu nói rõ được thì anh đã không rối như bây giờ!
"Camera giám sát ở trung tâm thương mại đã bị hack, tôi không tra ra được gì. Thông tin duy nhất là lời kể của bảo vệ. Nhưng liên quan đến tiểu thiếu gia, hắn tuyệt đối không dám nói dối, huống chi chiếc thẻ đen đó, trong nước chỉ có mình ngài sở hữu..."
Trợ lý Trần run run đưa tập tài liệu trên tay, giọng hơi anh hơi lắp bắp, "Ngay khi nhận được tin, tôi lập tức tra lịch sử giao dịch ngân hàng, đúng là tiệm trang sức đó đã quẹt thẻ ba triệu, nhưng chỉ vài phút sau, thẻ đã bị hack rồi, tất cả dữ liệu đều bị xóa sạch. Bản này là ảnh chụp màn hình lúc tôi vừa nhìn thấy giao dịch."
Quý Cẩm Thần im lặng, sắc mặt u ám đến đáng sợ. "Nói cách khác, cậu ngay cả đối phương là ai, cũng không biết?"
Câu này... sao nghe quen tai thế...
Trợ lý Trần sắp khóc đến nơi rồi, "Đã thuê chuyên gia đối chiếu, suy đoán thủ pháp này... giống hệt với lần trong buổi đấu giá, là cùng một hacker!"
手法 : ( thủ pháp ) là cách làm, chiêu trò_ tội phạm/hacker.
(kỹ thuật) là kỹ năng chuyên môn _ nghệ thuật/thủ công.
(phương thức) là cách thức thực hiện _ chung chung.
Quý Cẩm Thần đột ngột đứng bật dậy, trợ lý Trần hoảng hốt quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh.
Quỳ còn chưa đủ!
Tên hacker đó quá ngang ngược! Lần trước thì lợi dụng tiểu thiếu gia để trộm bảo vật "Cực Quang" tại buổi đấu giá, lần này lại lợi dụng tiểu thiếu gia để quẹt trộm thẻ đen ngay trước mắt chủ tịch, hắn ra vào như chỗ không người, chẳng khác nào chui đầu vào lưới để bị lột da sống!
Chỉ là... nếu đơn thuần là hack, thì tại sao trưởng bộ phận an ninh trung tâm lại dám quả quyết rằng chính tiểu thiếu gia là người đến mua?
Sắc mặt Quý Cẩm Thần càng thêm âm trầm, hiển nhiên anh cũng nghĩ đến điểm này. Nghĩ tới tính cách của nhóc con trong mấy ngày gần đây có phần hoạt bát lạ thường, đôi mày anh nhíu chặt, không nói thêm lời nào, anh xoay người bước lên lầu.
Ra đến hành lang, Quý Cẩm Thần chạm mặt quản gia, anh không hỏi gì thêm mà đi thẳng đến phòng của Áo Áo.
Quản gia kinh ngạc vì sự gấp gáp bất thường của anh, còn chưa kịp thắc mắc đã bị trợ lý Trần chạy theo kéo lại, cả hai cùng quay về phòng Áo Áo.
Rầm!
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Quý Cẩm Thần lập tức nhìn thấy... cái mông nhỏ đang lắc lư của Pudding.
Pudding đang quay lưng về phía cửa, ra sức kéo lê chiếc hộp nhỏ chứa đầy vàng ra ngoài, trên lưng còn đeo một chiếc balô nhỏ, rõ ràng là chuẩn bị chuồn đi!
Mẹ không thể liên lạc được, nên cậu bé đành phải tự mình lên đường tìm mẹ!
Nghe thấy tiếng động, nhóc con quay đầu lại, ánh mắt cậu bé liền chạm ngay ánh mắt của Quý Cẩm Thần.
Pudding: "..."
Ánh mắt Quý Cẩm Thần lạnh nhạt lướt qua chiếc balô của cậu nhóc "Con đang làm gì thế?"
"Con... đang tập thể dục mà!" Pudding đảo mắt, lập tức duỗi tay duỗi chân, "Bố ơi, con yếu quá, phải tập luyện thêm, người ta nói phải rèn luyện từ nhỏ mà!"
Nhóc con nói năng rành mạch, Quý Cẩm Thần không đáp lại, ánh mắt anh sâu thẳm, chăm chú dừng lại trên người nhóc con trước mắt, từ bình thản chuyển thành kinh ngạc, rồi từ sắc bén hóa thành nghi hoặc.
Dù sao cũng là đứa trẻ anh tự tay nuôi lớn, chỉ cần nghiêm túc quan sát một chút là lập tức phát hiện, đứa trẻ trước mặt là giả!
Tuy gương mặt giống hệt nhau, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Trước đây không để ý vì không nghĩ trên đời lại có đứa trẻ giống con trai mình đến vậy!
Nhưng mà... anh khẽ nhíu mày.
Cảm giác thân thiết xuất phát từ tận đáy lòng trong mấy ngày nay không phải giả. Cứ như thể, đứa trẻ trước mắt vốn dĩ cũng chính là con trai anh vậy.
Mà một đứa trẻ như vậy, không thể nào phẫu thuật thẩm mỹ để giống đến từng đường nét như thế. Vậy nên chỉ còn một khả năng duy nhất.
Đứa nhỏ trước mặt... cũng là con trai của anh!
Nhận thức này như một quả bom nổ tung trong đầu Quý Cẩm Thần. Anh không thể tin nổi mà nhìn chăm chăm vào Pudding.
Quý Cẩm Thần là người ở vị trí cao, ánh nhìn của anh đến cả người lớn như trợ lý Trần còn không chịu nổi, huống hồ chỉ là một nhóc con.
Với đầu óc lanh lợi của Pudding, cậu bé lập tức phát hiện có gì đó sai sai, liền nhanh nhẹn thu tay rút chân lại, định len lén chuồn ra ngoài qua khe cửa.
Chỉ còn cách một bước nữa thôi, thì cổ áo cậu nhóc đã bị Quý Cẩm Thần túm lại gọn ghẽ.
Pudding sợ đến mức gào lên thất thanh, tay chân vùng vẫy loạn xạ, "A a a! Bố ơi thả con ra! Con phải đi tìm mẹ! Buông con ra, buông con ra!"
Cơ thể Quý Cẩm Thần chấn động, "Mẹ của con là ai?"
"Waa waa waa, không nói cho chú biết đâu! Buông con ra! Con không phải con trai của chú! Aaaa!"
📌Câu trước Pudding, theo phản xạ khi diễn thì quen gọi là " Bố ", nhưng sau khi bị phát hiện ra, cậu bé không diễn nữa và bắt đầu gọi là " Chú ".
Một câu nói như ném đá xuống mặt hồ yên ả, sóng dâng ngút trời.
Quản gia và trợ lý Trần lập tức trợn tròn mắt, đặc biệt là quản gia, sắc mặt ông trở nên trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sao lại thế này...
Sắc mặt tuấn tú của Quý Cẩm Thần như phủ một tầng băng giá, u ám đến cực điểm.
"Điều tra!"
"Vâng!"
Tại một căn hộ phía tây thành phố, ánh đèn ấm áp hắt qua khung cửa sổ tầng ba, thấp thoáng bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn bên trong.
An Cửu Cửu mồ hôi nhễ nhại đang chiến đấu trong bếp, tiếng nước rửa cải trắng róc rách vang lên.
Áo Áo đã thay bộ áo hoodie nhỏ của Pudding, hai tay cậu bé ôm rổ rau, đứng ngay bên cạnh cô. Cứ mỗi lần cô rửa xong món gì, nhóc con lại hí hửng mang ra bàn ăn. Trên bàn là một nồi canh sườn lớn đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút.
Sau cú thất bại ngày hôm qua, tối nay An Cửu Cửu quyết định nấu lẩu!
Vừa đơn giản, vừa ngon miệng. Mọi người cứ thỏa sức nhúng đồ ăn vào và thưởng thức thôi!
Áo Áo chưa từng ăn lẩu bao giờ, vừa thấy cảnh tượng này thì phấn khích tột độ, chạy tới chạy lui không biết mệt.
"Trời ơi, ngoan quá đi mất! Đây là con trai thần tiên ở đâu vậy trời, đáng yêu xỉu, lại đây nào Pudding, dì thơm một cái nào!" bạn thân Liễu Phỉ mắt sáng rực tim hồng, vừa nói vừa bước từng bước nhỏ lao vào ôm cậu nhóc.
神仙 (Thần tiên) ẩn dụ cho ai đó quá hoàn hảo, quá dễ thương, đến mức như "không phải người thường". Đây là truyện theo xu hướng hài hước nên cách dùng từ cũng hơi thái quá theo hướng vui vẻ.
满眼冒红心 (Sáng rực tim hồng) : trong mắt hiện ra đầy trái tim.
Áo Áo bước một bước dài né khỏi "móng vuốt" của cô ấy, mặt nghiêm nghị nói: "Dì à, không được tùy tiện thơm cháu."
魔爪 (móng vuốt ma quỷ ) là vồ lấy người khác.
"Á á á. Cái kiểu trừng mắt này cũng đáng yêu quá đi mất!"
Áo Áo: "..."
"Được rồi, ăn cơm thôi!" An Cửu Cửu bê đĩa củ cải trắng đã thái mỏng đi ngang qua Áo Áo, tiện tay thơm lên má nhóc một cái, rồi quay sang cười đắc ý với Liễu Phỉ. "Con trai tôi đương nhiên là đáng yêu rồi!"
Áo Áo: "...!"
Người phụ nữ này lại hôn cậu lần nữa!
Thế nhưng, vừa ngẩng đầu lên lại thấy nụ cười rực rỡ trên gương mặt An Cửu Cửu, cậu nhóc mím môi... cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Liễu Phỉ nhìn thấy vẻ ngượng ngùng như "cô dâu nhỏ" của Áo Áo, hai tay ôm ngực, chỉ cảm thấy trái tim của một "dì" như cô sắp mềm nhũn đến mức chảy nước rồi.
"Pudding, dì cũng muốn thơm thơm --"
Áo Áo: "...Không được!"
An Cửu Cửu cười to hơn nữa, quả nhiên là con trai mình, chỉ cho mẹ thơm, đúng chuẩn! Nhưng đang cười thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, nụ cười trên gương mặt lập tức tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro