Điên cuồng. (H)
Đường Liên bị cô hôn đến mức không kịp thở.
Hơi thở hỗn loạn, hai tay loạng choạng đẩy ra nhưng chẳng khác nào giãy dụa vô ích. Thư Nghiên giữ cậu quá chặt, từng động tác mang theo sức mạnh không cho phản kháng.
Hốc mắt cậu đỏ ửng.
Nước mắt từ từ chảy ra, không rơi ồ ạt, mà là từng giọt từng giọt, ướt lạnh bên má.
Thư Nghiên cảm nhận được vị mặn nhàn nhạt lan trên đầu lười, hơi cau mày ngẩng đầu.
Đường Liên nằm im, đôi mắt đẫm nước, không còn phản kháng, cũng không giãy dụa.
Cậu đã khóc. Cả mặt đều là nước mắt, mắt đỏ hoe, tay chân rũ xuống không còn chống cự, giống như một món đồ chơi bị vặn quá mức đến hỏng hóc.
Cô hơi dừng lại vài giây, ánh mắt lạnh nhạt quét qua khuôn mặt cậu, hứng thú vơi đi một nửa.
Thư Nghiên không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ là hành động tiếp theo không còn gấp gáp như trước.
Cô cúi xuống lần nữa, hôn lên mí mắt ướt sũng của cậu. Động tác tuy nhẹ, không mang theo cảm xúc gì ngoài bản năng chế ngự.
Cô liếm đi vệt nước mắt còn sót lại như đang dọn dẹp một món ăn vừa tràn sốt, động tác nhẹ nhàng như lau sạch vết bẩn.
Thấy cả người cậu run lên, môi Thư Nghiên trượt môi xuống bờ môi đã sưng đỏ của cậu, lần này chỉ chạm khẽ, lướt qua như thử lại độ mềm mại.
Đường Liên không còn phản ứng, mắt nhắm chặt, mặc cô làm gì thì làm.
Nụ hôn trượt khỏi môi, đi dọc xuống cổ. Cô cúi đầu, để lại vài dấu răng mờ mờ, đầu lưỡi miết qua da như con thú đánh dấu vật sở hữu của mình.
Đường Liên run rẩy hàng mi, cổ họng phát ra tiếng rên khẽ khi cô cắn nhẹ lên xương quai xanh.
Hai tay cô không rảnh rỗi bắt đầu lần mò xuống mở từng cúc áo ngủ của cậu ra, môi tiếp tục trượt xuống bắt được một bên vú, vùi đầu vào gậm cắn.
Ngực cậu rất nhỏ, đầu ti bị cô chơi đùa đến dựng đứng cả lên. Thư Nghiên dùng răng day day núm vú cậu, hết nút vào lại cắn lên, in hằn dấu răng nhàn nhạt, đánh dấu nụ hoa nhỏ.
Đường Liên bị kích thích từ phần ngực truyền đến làm cho tê dại rùng mình, quên cả ngượng ngùng bắt đầu theo bản năng ê a rên rỉ.
Mỗi lần cô dùng răng day day núm vú nhỏ, cậu lại ưỡn lên như muốn nhiều hơn.
Đường Liên vô thức đưa tay, tự mình xoa nắn bên vú còn lại. Hình ảnh này kích thích thị giác Thư Nghiên, làm cô càng thêm hưng phấn.
Cậu bị cô chơi đùa núm vú đến hạ thân cứng lên, vô thức chụm hai chân lại cọ cọ vào nhau nhằm giảm bớt sự khó chịu nhưng càng cọ thứ trong quần càng cứng hơn, lại không dám dùng tay an ủi. Cậu bối rối đến phát khóc, giọng đứt quãng cầu xin cô.
"Giúp... giúp tôi v..ới."
Thư Nghiên nhổ đầu ngực cậu ra, nâng khoé môi nhìn xuống phần nhô lên giữa quần.
Cô làm như không hiểu ý, cố tình hỏi lại.
"Em muốn tôi giúp gì?"
Đường Liên khó chịu cọ xát hai chân lại với nhau nhưng vẫn không cảm thấy tốt hơn. Ngước mắt nhìn cô, bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Cuối cùng làm như hạ quyết tâm, nhắm tịt mắt, miệng nói ra những lời làm cậu ngượng đỏ mặt.
"Mu..ốn... muốn... Ư...Ahh."
Cậu chưa kịp nói xong, Thư Nghiên đã mạnh mẽ tuột quần ngủ của cậu xuống, từ bên ngoài quần lót vuốt ve hạ bộ cậu. Không chơi đã, cô kéo hẳn quần lót cậu xuống, để lộ vật nhỏ hồng hào, ngẩng cao đầu trực tiếp đối mặt với cô.
Hai chân Đường Liên bị cô kéo dạng ra, dương vật trắng hồng nằm trong tay cô, lên xuống không ngừng.
Cậu nhóc ngại ngùng ban nãy giờ đây như kỷ nam chính hiệu, rên rỉ gọi giường.
Tay cô càng tuốt nhanh hơn, Đường Liên cũng đứt quãng rên lớn, hai chân cậu gồng lên, cả người ưỡn về phía trước nhưng bị cô kèm lại, hự một tiếng mà bắn ra.
Cậu bị cô dùng tay an ủi đến cao trào mà bắn ra.
Hạ Đàm nhìn tinh dịch trắng đục trên tay mình, nhếch khoé môi, dùng tinh dịch bôi loạn trên vùng bụng phẳng lì của cậu.
Thư Nghiên không để cho cậu có thời gian nghỉ ngơi, lật người hắn lại, để cậu quỳ hẳn trên giường, mông bự hơi vểnh lên. Tay cô cưỡng chế tách hai chân cậu ra, phơi bày lỗ nhỏ hồng hào vẫn chưa bị người khai phá.
Hình ảnh này khiến máu trong người cô một lần nữa sôi trào.
Thư Nghiên giơ tay đánh mạnh vào mông cậu mấy cái liền.
Tiếng bốp bốp chát chúa vang lên trong phòng, theo sau là tiếng rên đầy đau đớn của cậu.
Đường Liên cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu đến từng tuổi này rồi mà còn bị tét mông, hơn nữa còn trần truồng chu mông cho người khác đánh.
Thư Nghiên bẻ dạng hai chân cậu ra hơn nữa, làm mông cậu cũng mở rộng theo, cúc hoa non nớt cũng theo đó phơi bày đến rõ ràng.
Cô với tay lên tủ giường, lấy tuýp gel bôi trơn đổ trực tiếp lên, làm lỗ nhỏ co rút lại vì bị lạnh.
"Ứmm..."
Thư Nghiên lại giơ tay đánh mạnh lên mông cậu, làm cặp mông tròn trịa nẩy lên như bánh pudding. Cô thích thú hành hạ chiếc mông của cậu, vừa to tròn lại vừa đàn hồi. Thư Nghiên nhịn không được lại mở miệng trêu chọc:
"Em biết không... Trên người em, chỗ này là đẹp nhất."
Nói rồi lại đánh thêm mấy cái liền, làm mông cậu chằn chịt năm dấu tay.
Đường Liên bị cô đánh vừa đau vừa ngượng, đỏ ửng cả người, nức nở, đứt quãng cầu xin.
"Ưmm... Ahhh... Haa...Đừ..ng đừng đánh nữa... Mà~"
Chính bản thân cậu còn giật mình vì giọng nói phát ra từ cổ họng mình. Giọng cậu giờ đây mềm oặt như dụ dỗ người khác đến chà đạp mình hơn nữa.
Thư Nghiên không phụ "lòng" cậu, hai tay kéo nhẹ phần eo, để cậu nâng mông cao hơn nữa. Cô phấn khích quan sát nụ hoa khép chặt của cậu miệng buông lời cợt nhả.
"Cái lỗ nhỏ này còn trinh không?"
Nói rồi dùng tay xoa xoa bên ngoài cúc hoa cậu, uốn theo những nếp gấp, trượt vào trong.
Do có bôi trơn từ trước nên đi vào khá dễ, ngón tay Thư Nghiên thon dài, nhẹ nhàng chọt khuấy bên trong làm cậu căng cứng cả người. Mặc dù buổi chiều cậu có thụt rửa qua cúc hoa nhưng cũng không cảm thấy đau đớn như bây giờ.
Ngón tay cô thon dài, đâm sâu vào bên trong lỗ đít, làm Đường Liên kêu lên vì khó chịu.
"Ư... Chỗ đó... Kì lạ quá... Ahhh..."
Thư Nghiên chịu đựng xúc cảm trên tay truyền về, sau khi ra vào dễ hơn, liền mau chóng cho thêm một ngón nữa vào.
Cảm nhận được hai ngón tay bên trong đang điên cuồng đâm chọt khiến cậu sinh ra cảm giác kì lạ. Âm thanh nhớp nháp từ bên dưới truyền đến làm Đường Liên vùi sâu mặt vào gối, cắn chặt răng, ngăn tiếng rên rỉ phát ra từ miệng mình.
Chợt tay cô chọc đến một điểm bên trong, làm cả người cậu run rẩy giật bắn lên.
Cậu không kìm được nữa, từ dưới lớp gối bật ra âm thanh rên rỉ cao vút.
"Haa~ Chỗ đó... Đừng mà... A... A..."
Thư Nghiên biết mình đã đâm trúng điểm dâm của cậu thì đẩy nhanh tốc độ, nhắm ngay chỗ đó mà đâm tới.
Cô đâm tới tấp làm cậu sướng đến mức đầu ngón chân co quắp lại, dương vật bắn ra dòng tinh dịch thứ hai trong ngày.
Đầu cậu bây giờ trắng xoá, hai mắt mở to, trừng lớn, miệng há hốc thở hổn hển. Nước miếng không nuốt kịp chảy xuống, thấm ướt cả mặt gối.
Đột nhiên Thư Nghiên rút tay ra khỏi, cảm giác trống vắng chưa từng có làm cậu muốn tay cô tiếp tục ở trong lỗ đít cậu, lấp đầy khoảng trống ngứa ngái ấy.
Thư Nghiên đương nhiên không thể nào tha cho cậu. Mặc dù hạ thân căng cứng đang chực chờ đâm vào cái động mê hồn đó, nhưng lí trí cô lại muốn trêu đùa cậu nhóc dưới thân này.
Một lúc lâu sau, Thư Nghiên vẫn không có động tác gì khác, chỉ dùng tay xoa nắn bên ngoài lỗ nhỏ, không chút gì là muốn đâm vào.
Đường Liên chỉ cảm thấy lỗ nhỏ ngứa ngáy hơn bao giờ hết, bên trong như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua, bò lại.
Cậu muốn... muốn cô dùng tay đâm mạnh vào trong gãy ngứa cho cậu.
Lỗ nhỏ càng ngày càng ngứa, ra sức mấp máy mời gọi sự chú ý của cô.
Đường Liên không chịu được nữa nức nở van xin cô tiếp tục đâm vào:
"Ch..o cho tôi... Vào trong... Làm ơn đi mà."
Thật ra trong gel bôi trơn có pha một chút thuốc kích dục nên mới khiến cho cậu ngứa ngáy hứng tình đến vậy. Thư Nghiên biết nhưng vẫn giả ngơ hỏi lại:
"Em muốn tôi làm gì? Nói rõ ra."
Cậu nức nở khóc rống lên, uất ức lắc lư cái mông, ra sức cầu hoan:
"Bê..n... bên trong... Hức... Bên trong ngứa... Muốn... Muốn ngón tay chị gãy ngứa... Ưmm~"
Thư Nghiên ngạc nhiên khi thấy một mặt dâm đãng của cậu, càng thêm phấn khích.
Bàn tay vẫn xoa xoa cặp đào căng tròn, mở miệng dụ dỗ cậu.
"Có cái khác dài hơn, thô hơn, to hơn, gãy ngứa giỏi hơn. Có muốn ăn không?"
Cậu lúc này đầu óc mụ mị, chỉ nghe cô nói sẽ làm cho mình hết ngứa thì nhanh chóng đồng ý, hạ thấp người xuống, nâng mông cao hơn nữa, hướng người cô cọ cọ lấy lòng.
Thư Nghiên chửi thề một tiếng, chợt dùng sức kéo mạnh mông cậu lên. Tay còn lại nhanh chóng kéo khoá quần xuống, giải tỏa cho cây hàng to bự đang ngẩng cao đầu đòi xông pha chinh chiến. Thư Nghiên đặt dương vật nóng hổi lên trước cái động mê hồn của cậu, không báo trước đâm lút một phát vào trong.
Đường Liên bị hành động bất ngờ của cô doạ sợ, phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn khi bị xé rách. Nước mắt cậu không tự chủ được chảy ra, lỗ đít theo quáng tính co chặt lại như muốn cắn đứt dị vật xâm lấn.
Thư Nghiên ăn đau, chửi thề một tiếng, giơ tay tát mạnh vào mông cậu. Đường Liên bị đánh mông, càng thêm uất ức, khóc nấc lên, nức nở:
"Ah... Đa..u đau qu... á... Hức... Lấy... Lấy ra đi m...à... Rách mất... Ô... Ô..."
Cậu vừa nói vừa vùi mặt vào gối khóc nức nở, cái đầu lắc nguầy nguậy, không muốn tiếp tục nữa.
Cậu muốn về nhà ô...
Thư Nghiên thấy cậu giãy dụa mạnh quá làm bản thân cô cũng khó chịu không kém. Bên trong chặt chẽ cắn lấy làm mồ hôi trên trán Thư Nghiên túa ra, cô nhịn lại cảm giác khó chịu, không tiếp tục đâm vào, tay xoa xoa chỗ vừa đánh khàn giọng.
"Thả lỏng ra, em định kẹp gãy tôi hửm?"
Đường Liên vẫn khóc nức nở, lắc đầu nguầy nguậy không chịu thoả hiệp. Cô không kiên nhẫn, giọng lạnh tanh đe doạ.
"Em hư như vậy tôi sẽ hủy hợp đồng với em. Tôi không thích người không nghe lời."
Đường Liên đang chìm trong đau đớn khi bị thứ to lớn của cô xé rách, nghe được lời này không khỏi hốt hoảng.
Cậu chỉ mới có tiền phẫu thuật cho mẹ, còn chưa biết có thành công hay không.
Phi! Phi! Phi! Phải thành công chứ!
Nhưng nếu cậu không nghe lời mà bị hủy hợp đồng thì số tiền phẫu thuật cho mẹ sẽ không còn nữa.
Cậu biết phải làm sao?
Nghĩ vậy, cậu như có thêm can đảm. Chịu đựng đau đớn xé rách từ dưới lỗ nhỏ truyền đến, cậu từ từ theo lời cô nói, thử thả lỏng ra.
Thư Nghiên thấy cậu đã thả lỏng, thuận thế thúc một phát thật sâu vào trong, làm Đường Liên hét lên thất thanh, nức nở khóc rống.
Nhưng lần này cậu không dám mở miệng cầu xin cô nữa, cắn chặt môi nhưng vẫn lọt ra tiếng khóc thổn thức hoà lẫn tiếng rên rỉ đau đớn.
Cô thấy cậu ngoan ngoãn để cô di chuyển thì càng ra vào nhanh hơn, tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Đường Liên hoà lẫn hơi thở gấp gáp của Thư Nghiên làm căn phòng càng thêm nóng rực.
Thư Nghiên điên cuồng ra vào bên trong hắn.
Lúc đầu Đường Liên chỉ cảm thấy lỗ bên dưới mình chắc hẳn là rách mất rồi, từng đợt đau đớn kéo đến cậu chỉ biết níu chặt lấy ga giường, cắn răng chịu đựng, nhưng cô vẫn không dừng lại.
Rồi từ từ cậu cũng bắt đầu cảm nhận được cảm giác sung sướng từ trong đau đớn. Chợt cô đâm trúng điểm kì lạ bên trong làm cậu rung rẩy rên lớn. Hai chân run run bị cô bắt quỳ trên giường rúm ró cả lại, ngón chân cuộn tròn, cả người muốn bò về trước né tránh cảm giác quái lạ kia nhưng đã bị cô túm lấy cổ chân kéo về.
Cô như máy đóng cọc điên cuồng ra vào hậu huyệt cậu, từ chỗ giao hợp của hai người thấy được bọt trắng trào ra. Mỗi cú nhấp của cô như đâm thẳng vào trực tràng cậu, khi rút ra lại kéo theo một tầng thịt đỏ au, kèm một chút chất lỏng màu trắng tràn ra, chưa rút ra hết lại đâm ngược vào trong. Cứ thế ba nông một sâu đâm cậu đến dục tiên dục tử, làm cậu bắn liên tiếp hai lần nhưng cô vẫn chưa bắn.
Chợt Thư Nghiên dùng sức kéo hông, lật người hắn lại, để cậu đối mặt với mình. Dương vật bên dưới xoay một vòng trong hậu huyệt, làm Đường Liên không kịp phòng bị, hét lên một tiếng thất thanh.
"Áaa... Chậm... Hự... Chậm lại... Aaa..."
Thư Nghiên bắt lấy chân cậu, gác lên cổ mình, môi mon men tìm đến môi cậu, chặn lại những tiếng rên rỉ.
Bên dưới vẫn điên cuồng ra vào không ngừng nghỉ. Đường Liên cảm thấy thứ đang điên cuồng ra vào hậu huyệt cậu như nóng hơn, lại căng to, dài hơn một tí, hệt như muốn xé rách lỗ nhỏ của cậu, xỏ xiên hắn đến tận cùng.
Cậu loáng thoáng nghe cô gầm lên một tiếng, một dòng tinh dịch ấm nóng đặc sệt bắn thẳng vào trong.
Đường Liên hai mắt trợn trắng, đầu óc không thể suy nghĩ được gì nữa, cứ thế xụi lơ trên giường, miệng vẫn còn há to, không nói thành lời, cũng không còn sức bật ra âm thanh gì.
Khoái cảm bên trong làm dương vật nhỏ của cậu run rẩy, rỉ ra từng dòng tinh dịch trong suốt.
Khi Thư Nghiên rút ra, từ chỗ giao hợp của hai người không ngừng chảy ra từng dòng tinh dịch đặc sệt. Miệng cúc hoa hồng hào khi nào đã đỏ au, sưng to thành một lỗ nhỏ, không sao khép lại được, mấp máy đóng mở, chảy ra từng dòng tinh dịch của cô.
Thư Nghiên thở dốc, chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Đúng là vưu vật! Cái động mê hồn như vậy, hơn hẳn những cái trước đây cô chơi qua. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thư Nghiên giơ tay, xoa qua phần mông bị cô đánh đỏ bầm của cậu. Cảm nhận từng đợt run rẩy rất nhỏ cử Đường Liên.
Cô cúi xuống, hôn một cái lên khóe mắt ướt chưa kịp lau khô của cậu, như một phần thưởng vì cậu đã làm cô thoải mái.
Đường Liên nằm bất động trên giường, ánh mắt trống rỗng, nhìn lên trần nhà vô hồn như một cái xác biết thở.
Thư Nghiên ngồi dậy, vươn tay kéo khăn tắm khoác lên người, liếc qua thân thể bên cạnh một cái rồi đứng dậy.
Cô bước đến tủ, lấy ra một gói thuốc, rút một điếu, ngậm lên môi, châm lửa.
Làn khói trắng từ đầu điếu thuốc cuộn lên, chầm chậm tan vào không khí lẫn lộn mùi da thịt, mồ hôi, và hoan ái chưa phai.
Cô rít một hơi, mắt nheo lại. Khói thuốc cay nhẹ, không đậm, nhưng vướng vất khó chịu.
Cô không nghiện thuốc, chỉ là sau mỗi lần làm xong, hút một điếu như một quy trình cố định như thể mùi vị thuốc lá sẽ làm sạch được nhem nhuốc trên người cô.
Thư Nghiên bước đến cửa sổ, mở bung ra. Gió đêm ùa vào thốc thẳng vào mặt, cuốn theo mùi khói thuốc và mùi tanh nồng của tình dục chưa tan hết.
Một tay cô tì lên khung cửa, mắt nhắm nghiền.
Một lúc sau, phía sau truyền đến âm thanh nhỏ.
Thư Nghiên quay đầu lại.
Trên giường, Đường Liên khẽ rên, trán lấm tấm mồ hôi, miệng nói mớ gì đó không rõ ràng.
Thư Nghiên dụi tắt điếu thuốc, đi tới.
Cô cúi xuống, nhìn cậu một lát rồi không nói lời nào, cúi người bế hắn lên.
Thân thể cậu mềm nhũn, đầu rũ xuống bả vai cô.
Cô không nói gì, bế cậu vào phòng tắm.
Mấy phút sau, nước tắt.
Cô bọc cậu trong khăn bông, mang trở lại giường, nhét cả người vào chăn.
Thư Nghiên cũng nằm xuống, gối đầu tay, ánh mắt lười nhác nhìn trần nhà một lát rồi nhắm mắt.
Một tay cô vòng qua vắt ngang eo cậu theo quán tính, như ôm một món đồ chơi sau khi đã dùng xong.
Mọi thứ khép lại trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro