Chương 1: Vụ án mới (1.1)
Một buổi đi chơi công viên giải trí cùng bố mẹ khiến tôi rất hào hứng,mẹ tôi dịu dàng nắm tay tôi cùng đi xung quanh, trái lại với vẻ tươi vui của mẹ, bố tôi thì cứ cắm mặt vào chiếc điện thoại.
"Anh! Hôm nay dẫn con đi chơi mà anh cũng không gác lại công việc qua một bên được à?"
"À, anh xin lỗi, đồng nghiệp nhắn hỏi tiến độ dự án một chút."
Bỗng tôi thấy có một khu tàu lượn siêu tốc và nằng nặc bố mẹ mua vé.
"Nhưng mà Lâm, con nghĩ con chơi được trò này không?"
"Con chơi được mà mẹ! Mua vé cho con đi!"
Mẹ cũng chỉ có thể thở dài rồi thỏa hiệp. Một lúc xếp hàng thì tôi cùng bố mẹ cũng đã được lên tàu lượn, dây an toàn được thắt lại. Tàu bắt đầu lên dốc cao, khung cảnh xung quanh ngày càng được mở rộng, một công viên giải trí to lớn hiện ra trước mắt tôi, càng lên cao gió thổi càng mạnh bay vào làm mắt tôi cay nhẹ. Tiếng tàu lượn dần nhỏ lại khi gần đến đỉnh, " Ào". Chiếc tàu lượn siêu tốc phóng xuống với tốc độ vũ bão. Nhưng lại có gì đó không ổn, bầu trời bắt đầu đỏ thẳm, mặt trời cũng dần bị nuốt chửng bởi những cái bóng đen. Một sinh vật kỳ dị nửa người nửa dơi đang bay trên cao, tàu vừa tới điểm đích thì thứ quái thai ấy lao vút về phía chúng tôi, "Xoẹt". Đầu của tất cả hành khách trên chuyến tàu trừ tôi ra đã lìa khỏi thân thể, máu nóng bắn khắp nơi trên khuôn mặt thất thần của tôi. Con quái vật ấy với chiếc đầu dơi bị biến dạng vặn ngược cổ của nó về phía tôi, nụ cười đến tận mang tai của nó khiến tôi ám ảnh. Nhìn xuống, cái đầu lăn lông lốc dưới đất của bố mẹ tôi bỗng động đậy. Cái đầu của bố tôi đang lạch cạch miệng định nói ra cái gì đó nhưng không thể, mẹ tôi dù chỉ còn lại phần đầu cũng đang cố gắng phát ra từng chữ trong khi máu từ hốc mắt của họ cứ chảy ra không ngừng.
"Lâm ơi, chạy đi con..."
...
"Này, dậy đi tên kia!"
Tiếng động ồn ào vào buổi sáng phát ra khắp căn phòng nhỏ hẹp, âm thanh vang vọng nhưng chẳng có ai nghe thấy ngoài tôi, giọng đàn ông trầm nhưng giống như không thuộc thế giới này vang bên tai làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
"Biết rồi cái tên này, im dùm tao cái đi."
Tôi lấy cái gối đè lên tai để không nghe thấy giọng lè nhè ấy nữa, mới sáng sớm mà đã như bị tra tấn tinh thần, đúng là sống không yên với cái thằng đấy. Còn quá sớm để ra khỏi giường vào lúc này khi mà vẫn chưa có sự kiện linh dị nào xuất hiện, cái bóng màu đen ấy lôi cái gối mà tôi áp vào tai ra và vẫn cố kéo tôi dậy cho bằng được.
"Mày biết bây giờ là mấy giờ rồi không thằng lười này??"
"Để yên cho tao ngủ thêm một xíu nữa coi."
Ba phần bất lực, bảy phần như ba, tôi buộc phải ngồi dậy trong cơn ngái ngủ. Đập vào mắt tôi là cái bóng đen cao gần hai mét không rõ hình dạng, khi thấy tôi đã ngồi dậy thì thực thể ấy cũng đã dần trở về nguyên dạng, phần khói đen dần biến mất để lộ hình dạng thật của nó là một người con trai với thân hình cao lớn, hắn không có khuôn mặt mà chỉ là một khoảng không trên ngũ quan, bộ vest màu đen tạo nên một thứ có sức hút lạ thường. Tay cậu ta đưa lại gần má tôi, ngón tay thon dài véo mạnh vào má khiến tôi kêu oai oái.
"Đ*m* biết bây giờ là mấy giờ rồi không?? Mười hai giờ trưa rồi đó thằng kia, bộ mày tính ngủ tới chết luôn hay gì hả con heo kia??"
"U...ui da...đau đau, có gì từ từ nói mày làm gì gấp như sắp chết tới nơi vậy? À quên mày chết rồi mà"
Tuy kêu đau nhưng tôi cũng không quên đá đểu hắn vài câu,vừa dứt câu thằng trời đánh đó lại càng véo mạnh hơn. Đúng, hắn đã chết rồi, Hoàng là một thứ không thuộc về thế giới này, thứ chúng tôi gọi là Dị thường và cũng là đồng nghiệp của tôi trong cái nơi mà chúng tôi tự đặt là "Cục kiểm soát Dị thường" này, nó được tôi nhặt về trong một lần đi chơi ở nghĩa trang LK, lúc đầu chỉ còn là một tàn hồn nhỏ như ngọn lửa đèn dầu mà bây giờ đủ sức cãi lại tôi chem chẻm, gớm thật!
Thế giới này tồn tại những điều linh dị khác với lẽ thường, Dị thường là nguyên nhân chính gây ra sự việc đó, ban đầu họ là một phần của nơi gọi là Khoảng không nhưng chẳng hiểu vì một số lý do gì đó mà họ lại được đưa đến thực tại với một số trong đó không một ký ức hoặc ký ức méo mó, một điều nực cười là phần nhỏ họ có thể tác động vào chúng ta nhưng chúng ta không thể tác động vào họ. Tuy vậy vẫn có một số con người có khả năng nhìn thấy, nghe, hiểu và tác động vào Dị thường, họ được gọi là Người kể chuyện và tôi cũng nằm trong số họ.
Đúng với cái tên, Người kể chuyện là những cá nhân có tương tác tâm linh cực cao, có khả năng tương tác với những thứ "Không thực". Họ có nhiệm vụ "Đưa người chết về cõi chết" bằng cách tìm lại những mảnh ký ức còn thiếu của linh hồn đã khuất.
Do một số lý do, trong số đó chính là do thằng của nợ này nên tôi và Ngọc Linh-chị tôi phải mở một văn phòng chuyên điều tra các sự kiện linh dị do Dị thường gây ra. Tuy phần lớn người thường không tin rằng những thực thể này tồn tại nhưng vẫn có một số trường hợp ngoại lệ tin rằng chúng có tồn tại. Phần lớn thời gian tôi sẽ đi giải quyết những nơi mà trên mạng đồn là có "ma". Càng lấn sâu vào nghề này thì tôi lại càng có hứng thú với cái nơi gọi là Khoảng không ấy, thế giới này vẫn còn nhiều thứ mà khoa học vẫn chưa giải thích được.Và cũng để tìm ra nguyên nhân chúng đến thế giới này, chấm dứt chúng nó một lần và mãi mãi.
"Rồi có chuyện gì mà gọi tao gấp vậy?"
"Chị Linh cho gọi mày xuống lầu kìa."
"Chị Linh á? Bình thường bả còn dậy trễ hơn tao nữa mà? Có chuyện gì nhỉ?"
"Hình như là do Hồ sơ máu đấy."
"Nó tìm được gì mới nữa à?"
"Cứ xuống đi rồi biết."
-CÒN TIẾP-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro