Chương 47: bị khi phụ trước mặt quần hùng

“Lục Tây Lâm tái kiến tiên tử” Lục Phóng viên vẫn là khuôn mặt tươi cười, thấy hắn ta cảm thấy thoải mái chút. 

“miễn” ta nói như thể chủ tịch quốc hội, hôm qua ngồi góc, hôm nay ngồi ghế chủ tịch.

“vãn bối bái kiến Mộ Dung tiền bối” ta trước khi ngồi thấy lão cha, cũng vì hắn là thiên hạ đệ nhất, cấp hắn chút mặt mũi.

“Nguyệt Quang tiên tử , tái kiến” lão cha cũng là một bộ bình thản nói, nếu hắn biết ta là nữ nhân của hắn hội tức chết?

“Phi hà tiên tử, gần đây tốt không?” ta thản nhiên hướng mĩ nữ tỉ tỉ nói. Nhược Nhan tỉ liếc xéo ta một cái nói:

“Nguyệt Quang tiên tử hảo” nói xong cúi đầu nhưng ta thừa biết nàng đang trộm cười.

“Y Dục Thành thần y, đã ngưỡng mộ từ lâu” ta cũng là đối Y Dục Thành cấp mặt mũi.

“Nguyệt Quang cô nương đa lễ rồi” Y Dục Thành tựa như không quan tâm nói .

“Nguyệt Quang cô nương, mời ngồi!” bệnh thần kinh bị ta bỏ quên, bực tức mà không có chỗ phát đành chen miệng nói.

“thỉnh” ta nghĩ muốn ngồi cạnh mĩ nữ tỉ tỉ, nhưng chưa kịp di chuyển thì bệnh thần kinh đã bắt lấy tay ta, dùng sức lôi kéo, mạnh đẩy ta ngồi bên cạnh hắn, nếu không phải ta nhanh dụt tay lại sớm đã bị nhào vào người hắn. Thủy Vũ Mị một bộ dáng khó coi, tựa như băng bó miệng sợ la lớn ra. Tư đồ Dạ thì càng là khó coi, còn Lục Tây Lâm biểu tình hưng phấn, xuất ra giấy bút tùy thân, bắt đầu loạn bát nháo ghi chép. Ta cũng không rõ bị Lục Tây Lâm viết ra cái dạng gì. Ta ngồi xuống, tức khí liếc mắt bệnh thần kinh một cái. Bệnh thần kinh khóe miệng một tia hài hước, không có hảo ý nhìn ta. Ta lặng lẽ vương ngón tay, trên đùi hắn tặng một dấu nhéo. Bệnh thần kinh sắc mặt đột biến, rồi rất nhanh khôi phục, căn bản là giận mà không biết phát tiết ở đâu. Nhưng là rất nhanh hắn khóa tay ta, hơn nữa cầm chắc không buông. Đáng ghét, dám ở trước mặt nhiều người như vậy trêu đùa ta. Ta bực mình, cúi đầu nhìn như đang ăn cơm nhưng thực chất là nói nhỏ với hắn:

“bệnh thần kinh, hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi”

Bệnh thần kinh cười nói:

“yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta nói rồi, nàng là của ta, đừng nghĩ gả cho người khác”

“bệnh thần kinh, ngươi chết đi, kiếp này ngoài Mục Hàn ta không nghĩ tới người khác” đối với hắn không cần nhân nhượng.

“một ngày nào đó, nàng sẽ yêu thương ta. Cho dù nay ngươi không yêu ta, ta cưới nàng về, hảo sủng nàng, sủng đến khi nàng yêu ta mới thôi”

Ta cố giằng tay ra, nhưng hắn vẫn là nắm chặt, ta căm tức nói:

“buông ta ra, nhiều người như vậy, ngươi nghĩ muốn lần thứ hai làm hoen ố thanh danh của ta?”

“ta chính là muốn người thiên hạ biết, Nguyệt Quang tiên tử là phu nhân của họ Giang, bị người khác thấy có sao?”

“ta khi nào nói gả cho ngươi?”

Ta cố nén giận.

“nhưng ta nói cưới nàng” hắn cười “ Nguyệt Quang, ta nghĩ trước mặt Mộ Dung tiền bối cầu hôn?”

“ta không sợ, ta là bách hiểu đường đường chủ, cha cũng không dám đối ta thế nào?” ta đã tức đến nghiến răng, lại uy hiếp ta.

“khi đó, thanh danh nàng gây dựng bao lâu đều bị hủy,không băng theo ta về làm chủ mẫu Giang gia, ta cam đoan, nàng muốn gì được đó, ta đảm bảo sủng nàng đến tận trời” hắn cười tà ác, vừa thấy đã biết không phải cái gì tốt. Ta thấy thế châm chọc cười:

“muốn gì được lấy? Họ Giang , ngươi quên mất ta là ai ư, đường chủ bách hiểu đường, còn thiếu thứ gì ta không lấy được sao?”

Đích thị, hiện tại với vị thế của ta, tiền có, tài có, danh có, lợi có, muốn gì không được chứ?

“Thiên kiếm sơn trang sản nghiệp cũng không tồi, sẽ không cho ngươi chịu khổ” khụ, ta đâu phải kẻ tham tiền? Mà tiền thì ta không thiếu.

“ta là nữ nhân của Mục Hàn, ngươi động ta liền không yên”

“Giang tử Ngang ta tuy không phải võ công tuyệt thế, cũng có thể bảo hộ nữ nhân của mình”

“Nguyệt Quang tỉ, các ngươi đang nói gì?” Thủy Vũ Mị băng miệng nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi hỏi. Ta vội cười:

“không có gì”

“ta cugf Nguyệt Quang tỉ tỉ của ngươi đang tâm sự…” còn chưa nói xong, ta cả kinh, đem miếng gà lớn nhét vào miệng của hắn: “ ăn cơm đi, nói nhiều vô nghĩa” 

Vừa nhét vào, tất cả ánh mắt liền hướng tới chúng ta. Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị một đầu mồ hôi lạnh, các nàng biết ta cùng đại khối băng quan hệ như nào, hiện thấy ta như vậy, đương nhiên kinh ngạc. Mộ Dung lão nhân cùn Y Dục Thành vẻ mặt ái muội. Tiểu Bạch thì như không thấy không nghe, Y Lạc Lạc tức giận hừ lạnh, Cố Mộng Tình vỗ vai nàng an ủi. Lục Tây Lâm vẫn là ghi chép như điên, tay cũng bắt đầu mỏi nhừ…

Bệnh thần kinh cùi đầu buồn cười:

“được nàng chính tay bón cho ăn, thật là vinh hạnh”

Ta giận dữ nói: “ ta không hi vọng ngươi nói chuyện linh tinh”

“nàng xem, hiện còn đem thịt gà cắn ở miệng, rõ ràng gián tiếp hôn ta, hảo lãng mạng nha” 

Nói xong đã muốn cười gập cả mình. Ta cả kinh, thiếu chút nữa đem thịt gà vứt ra xa, có lầm không a, ta ăn nước miếng của hắn? Hảo bẩn (Hoa: thế nào Vân tỉ không chê nước miếng của Hàn a, tỉ cùng Hàn còn… )

“chỉ chút nước miếng thôi, ta cùn Hàn thường xuyên…” ta vội băng bó miệng, không nghĩ đem chuyện xấu hổ đó ra nói. Quả nhiên bệnh thần kinh lập tức biến sắc:

“không chuẩn trước mặt ta nói tới hắn”

“thế nào? Ngươi tự biết so với hắn kém, cho nên sợ hãi?” ta nói rồi cười khẽ, bị so sánh kém là tâm lí tối nhạy cảm của nam nhân, ta đả kích hắn như vậy kể như cũng hơi quá. Nhưng ta còn chưa kịp hối hận thì tay bị hắn kéo tới, thân mất cân bằng ngã ra, thế nào ngã vào lòng hắn. Chỉ thấy hắn ái muội cười, đem ta ôm lấy. Không chuẩn cho ngươi làm vậy, đó là quyền lợi của đại khối băng. Ta còn chưa kịp phát hỏa, mấy trăm ánh mắt tề xoát nhìn hai chúng ta chằm chằm. Thôi rồi, của ta thanh danh, phải chăng tên bệnh thần kinh này sinh ra là để phá hoại thanh danh của ta, khắc tinh của ta?

“các ngươi…” Thủy Vũ Mị trước tiên hét lên, nàng giận dữ đứng lên:

“tỉ tỉ, ngươi thế nào như vậy? Ngươi cùng tỉ phu đều đã… ngươi còn…” trước cùng đại khối băng thân mật, qua lại cùng Tư Đồ Dạ ngủ cùng một chỗ, hiện giờ cùng bệnh thần kinh. Thủy Vũ Mị có thể hay không nghĩ ta là nữ nhân hoa tâm?

Ta vô cùng bực tức, không còn kìm chế gì nữa tát hắn một phát đánh đét:

“còn không bỏ ta ra?”

Bệnh thần kinh thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung vào hắn, liền dịu dàng nói:

“chỉ cần nàng cao hứng, tùy tiện đánh”

“a?”

Mọi người dật mình, con mắt đều muốn rơi xuống.

“đánh ngươi tay ta đau!” ta lạnh như băng trừng mắt nói.

“ta có điểm gì so kém hắn?” bệnh thần kinh không đầu không đuôi hỏi.

Thủy Vũ Mị nhìn ta, giận dữ chạy lại chỗ bệnh thần kinh, cũng thưởng hắn một tát tai. Bệnh thần kinh chưa kịp phát hỏa, Thủy Vũ Mị trừng mắt nói:

“Giang tử Ngang, ta cảnh cáo ngươi, tỉ của ta đã là danh hoa có chủ. Ngươi nếu dám khi phụ nàng, ta sẽ băm ngươi làm tương” có lẽ không ai phát hiện, chính là ta nhờ góc nhìn đặc thù mà nhìn ra Thủy Vũ Mị trong khi tát bệnh thần kinh còn có bỏ gì đó vào áo hắn, không nói cũng biết là hạ độc, xem ra lần này bệnh thần kinh không hay.Phượng thanh hà cũng đi tới, thản nhiên nói:" Giang đại hiệp, bản đường mời ngươi tham gia Đường chủ kế nhâm nghi thức, ngươi lại điều diễn bản đường Đường chủ, rõ ràng không có đem chúng ta xem ở trong mắt. Ta thân là trăm hiểu đường phó Đường chủ không nên mắng ngươi, chính là ta cùng trăng sáng tiên tử tình đồng tỷ muội, ta không thể nhìn ngươi điều đùa ta tỷ tỷ. Ngươi cũng biết tỷ của ta phu là ai, ta tin tưởng ngươi tạm thời không có cái kia có thể nại cùng hắn vi địch." Phượng thanh hà ánh mắt lí tràn đầy phẫn nộ, nếu không ngại vu thân phận, đã sớm phá khẩu mắng to

“Giang tử ngang, bản cung chủ lần cuối nhắc nhở ngươi, tỉ của ta không phải dễ trêu đùa, tỉ phu ta tuyệt không để yê cho ngươi.”

“ta sợ hắn sao?” bệnh thần kinh cười lạnh.

“Giang Tử Ngan, ngươi nếu còn như vậy thì là tự chuộc khổ, Thanh Hà, Mị nhi, chúng ta đi” nói xong ta cố rằng khỏi người hắn, bệnh thần kinh vẫn là cố giữ chặt cổ tay ta.

“hắn thực sự tốt hơn ta sao?”

“buông” Ta một giãy dụa, theo bên hông điệu ra một khối ngọc bội. Đây là đại khối băng tặng của ta a, nếu phá hư, ta như thế nào bồi. Ta bảo bối đích nhặt lên đến, chạy nhanh nhìn xem, may mắn không có suất phá hư.

Ta bảo bối đích đem ngọc bội cầm ở trong tay, ngẩng đầu lên lại đối thượng lão cha ánh mắt đáng sợ. Xem cái gì xem? Của ta ngọc bội có cái gì hảo xem đích? Ta nghi hoặc đích liếc hắn một cái, hắn nhanh khôi phục mỉm cười.

“Nguyệt Quang tiên tử sớm có ý trung nhân? Là ai? So với Giang trang chủ còn lợi hại hơn?”

" Giang đại hiệp là đệ hai thế gia chủ nhân, thanh niên mới tuấn, ai hội so với hắn càng lợi hại? Khó hiểu..."

Ta cũng bất chấp mọi người như thế nào nghị luận, cùng phượng thanh hà, phượng thanh trúc, thủy vũ mị cùng nhau đi ra.

" Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi thật là lợi hại nga." Thủy vũ mị cười hì hì đích nhìn thấy ta.

" Ngươi ở hắn quần áo lí phóng cái gì?" Nghĩ đến bệnh thần kinh phải không hay ho ta đã nghĩ cười.

Thủy Vũ Mị khóe miệng cười tươi:

“không có gì, bọ cạp độc mà thôi”

“a?” ta kinh ngạc kêu lên, bọ cạp, còn không có gì? Ta nuốt nước miếng:

“có thể chết người không?”

chương 48: tấm chân tình của tiểu Bạch

Thủy Vũ Mị nói: “sẽ không, cùng lắm nắm chỉ ngữa ngáy mấy ngày, không chết được”

“hảo” ta cười ha ha, bệnh thần kinh lần này không hay. Nhưng nghĩ lại Thủy Vũ Mị tùy tiện có thể hạ độc thiên hạ đệ ngũ, thực lợi hại, về sau ngàn vạn lần không thể đắc tội nàng, nàng hướng ta phóng một con, ta…

Phượng Thanh Hà tỉ muội ôm bụng cười như nắc nẻ, ta lại thế nào cũng không cười được, đưa ta ra:

“đưa đây”

“cái gì?”

“giải dược”

“cái gì?” Thủy Vũ Mị khó hiểu nhìn ta

“tỉ không phải đau lòng vì hắn đi?”

“ta nợ hắn một ân tình” ta thản nhiên nói, thực sự là như thế, dù gì ta cũng không muốn hắn bị thương tổn gì. Thủy Vũ Mị trong tay xuất ra một lọ nhỏ, không tình nguyện đưa cho ta.

“đây”

Ta tiếp nấy, nhẹ nhàng cất vào người, chút nửa đưa cho bệnh thần kinh.

“sư tỉ” bách hiểu sinh đuổi tới. Ta ân một cái nói:

“ không tiếp đón khách nhân, tới đây làm gì?”

“à, chỉ là vì tỉ ta có làm một tòa Nguyệt Quang tiểu trúc, có muốn đi thấy?”

Đã sớm thấy, ta khẽ thở dài, tiểu Bạch, ngươi vì sao còn thích ta?

“được, đi thôi, ta còn có chuyện nói với ngươi” ta lại nói với mấy nàng xung quanh:

“không cần theo ta, Mị nhi, đừng gây chuyện thị phi.” Nhận một tiểu muội như vậy không hiểu là phúc hay họa, nàng nghĩa khí lắm, nhưng quá đơn thuần đi,lại không ít lợi hại, không biết về sau còn gây ra thị phi gì?

Đối với sự việc xảy ra hôm nay, thủ tịch phóng viên Lục Tây Lâm có ghi lại một đoạn:

Trăng sáng tiên tử cùng cố Đại tiểu thư y Đại tiểu thư đồng thời đi đến đại sảnh, mọi người đều biết cố Đại tiểu thư luôn luôn giảng cứu sắp xếp trường, đại tám nha hoàn theo không li thân. Chính là đi theo trăng sáng tiên tử đích, nãi bản đường phó Đường chủ kiêm thiên tổ thủ tịch phóng viên phượng thanh hà, bản đường huyền tổ phóng viên phượng thanh trúc. Oa, tối không được chính là, luôn luôn cuồng vọng không kềm chế được đích anh hoa cung chủ thủy vũ mị cư nhiên cũng cam tâm đi theo nàng phía sau. Mặt khác, còn có bản đường hoàng tổ nha hoàn30 danh. Ta lục tây lâm xuất đạo10 vài năm, cho tới bây giờ như vậy gặp qua như thế nào đại đích sắp xếp trường. Lần đầu tiên thấy vậy đại sắp xếp trường, đương sự nhân cư nhiên là bản đường Đường chủ, lục mỗ lại cảm thấy được gia nhập bản đường là ta đời này làm đắc tối đối đích sự... Phát cái quảng cáo, bản đường trước mắt nhanh chóng mở rộng, đại lượng chiêu sính vĩ đại phóng viên, nếu ngài là vị văn học thanh niên... Có bát quái tinh thần... Bản đường một luật hoan nghênh, bản đường đãi ngộ ưu hậu, lại có trăng sáng tiên tử như thế anh minh đích lãnh đạo nhân....

Bản đường Đường chủ ở trước mắt tất cả mọi người, lại cùng Giang tử Ngang nắm tay, đột nhiên thân mình một oai, ngồi ở hắn bên người. Ở kế tiếp đích nửa canh giờ lí, bản đường Đường chủ cùng giang trang chủ cúi đầu thì thầm. Ở này nửa canh giờ lí, không cẩu ngôn cười đích giang tử ngang cười rất nhiều lần. Ở hai người đàm đắc chính hoan, anh hoa cung chủ đột nhiên sáp miệng, giang tử ngang tựa hồ muốn nói ra cái gì bất nhã trong lời nói, tiên tử cư nhiên cười, đem thức ăn bón cho Giang trang chủ. Hai người quan hệ đã muốn như thế thân mật? Hay là... Chẳng lẽ... Có lẽ.... Có thể... Bản phóng viên còn tại kinh ngạc, đã thấy bản đường Đường chủ thân mình chấn động, thật tiến hắn trong lòng,ngực... Ngay sau đó, thủy vũ mị kêu to một tiếng‘ ngươi như vậy đối đắc khởi tỷ của ta phu sao không?’, tiên tử cư nhiên là danh hoa có chủ? Hắn rốt cuộc là ai đâu? Tiên tử phản ứng lại đây, một bàn tay đánh ở giang tử ngang trên mặt. Giang mỗ phi nhưng không có sinh khí, ngược lại ngoan ngoãn đưa mặt cho tiên tử tát, trời ơi, hắn cư nhiên nói tùy tiện sở thích của tiên tử là được. Người trong giang hồ đều biết sợ nhất lão bà chính là Mục Hàn giáo chủ, kỳ thật mọi người sai lầm rồi, tối cụ nội đích hẳn là là giang... Ta còn không kịp bản ghi chép, giang mỗ lại đã bị thủy vũ mị đích uy hiếp, thậm chí bản đường phó Đường chủ cũng ra ngôn uy hiếp. Các nàng đích ngôn ngữ trong lúc đó, tất cả đều đề cập một người---- trăng sáng tiên tử đích trượng phu, đương nhiên, cũng có có thể là vị hôn phu. Biết cái gì vị hôn phu đi? Chính là không có kết hôn đích...( Mọi người một bàn tay chụp quá khứ: Ít vô nghĩa.) người này rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám không đem thiên hạ đệ 5, tam đại thế gia chủ nhân một trong đích giang tử ngang đại hiệp để vào mắt? Chẳng lẽ.. Có lẽ.. Hay là.. Người nọ là bản đường đương nhiệm Đường chủ? Chẳng lẽ là Thiếu Lâm Vô Trần đại sư? Chẳng lẽ là phái Vũ Đương hoa hiển tử đạo trưởng? Chẳng lẽ là... Mộ dung lão tiên sinh... Hay là.. Chẳng lẽ là.. Hiện tại mà nay nhãn trước mắt, tối có có thể đích chính là có vài vị ứng cử viên sáng giá, bản phóng viên quyết định đối bọn hắn vài vị tiến hành giám thị....

………….

Nguyệt Quang tiểu trúc, sạch sẽ tinh tươm, tuy nhỏ nhưng rất thoải mái, từ đây nhìn ra đình đài lầu các xung quanh thực sự rất hợp lí, hẳn là rất công phu mới thiết kế được như vậy. Tiểu Bạch vừa ngắm nhìn không gian vừa có chút vui vẻ nói:

“sư tỉ, nhìn thích không?”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiến vào phòng, trước mặt tú hoa mạn chướng, tinh trí trang thai, mặc trên yên chi thủy phấn, vàng bạc trang sức, dựa vào cửa sổ còn có một bức tranh cổ thập phần xa xỉ, còn có một giá sách nhỏ, cổ thư ngăn nắp. Ta tùy tiện ngắm nhìn, cười khổ vẫn là cười khổ.

“sư tỉ, thích không?” tiểu Bạch vẫn là ý cười. Ta ảm đạm cười:

“ngồi đi, ta có chút chuyện trọng yếu muốn nói”

“sư tỉ, thế nào lại có tâm sự?” ta bình thường khuôn mặt đều bát nháo , nay lại thể hiện ra tâm sự, thực không quen. Ta ngồi xuống cạnh hắn, thở dài nói:

“ngươi trở về hiện đại đi, ta k trở về được, ta phải vĩnh viễn ở đây”

Hắn thân mình run lên: “tỉ…”

“ta yêu một người ở đây, vì hắn ta có thể buông bỏ hết thảy” 

Tiểu bạch thanhà sắc phức tạp nhìn ta:

“sư tỉ, không có khả năng, sao có thể yêu một người cổ đại?”

Ta lắc đầu cười khổ: " Không biết, ta chính là yêu hắn, cảm tình đến đây, ai cũng ngăn không được. Ta thực yêu hắn, thực yêu thực yêu, cho nên ta không trở về hiện đại. Đúng rồi, còn nhớ rõ trước kia cùng chúng ta một ban đích tiểu bình quả sao không? Nói cho nàng ta ở trong này tốt lắm."

" tỉ thích đích thật sự là Mục Hàn?" Tiểu bạch trứu mày.Ta trịnh trọng chuyện lạ đích gật gật đầu," Chính là hắn, có lẽ theo gặp được ngày đó khởi, ta cùng hắn liền nhất định dây dưa không rõ, hắn luôn giảo loạn tâm của ta."

Tiểu bạch thở dài một tiếng," tỉ chung quy quên mất còn có sư đệ a."

" Ngươi nói cái gì?" Ta cố ý khó hiểu đích hỏi, kỳ thật, tâm tư của hắn ta có thể không hiểu biết sao ?

Hắn cuống quít cười, che dấu chính mình đích thất thố," Không có cái gì, chính là ngươi không trở về đi, thời không đại thần nơi đó như thế nào công đạo?"

" Chúng ta đã nói quá, ta vĩnh viễn không trở về đi. Ngươi chuẩn bị một chút, làm cho hắn đưa ngươi đi, tái cấp ngươi tuổi trẻ 20." Ta nâng lên nhãn nhìn chăm chú hắn," Cám ơn ngươi nguyện ý theo giúp ta, ở lòng ta lí, ngươi vĩnh viễn là của ta tiểu học đệ."

Hắn khóe miệng gợi lên một mạt cười khổ," Có cái gì hảo tạ đích? Chỉ cần ngươi khoái hoạt liền hảo."

Ta ha ha cười," Trăm tiên sinh, ngươi đừng như vậy, ngươi hiện tại chính là nổi tiếng đích võ lâm tiền bối, không phải cái kia tiểu học đệ, ta còn muốn dựa vào ngươi kiếm cơm ăn ."

" Ba ngày sau chính là ngày hội đường quanh co, ta ở ba ngày sau chính thức lui vị, đem Đường chủ vị truyền cho ngươi." Hắn thần sắc im lặng, nhìn mơ hồ phía bên ngoài cửa sổ.

" Có làm Đường chủ hay không không quan trọng , trọng yếu chính là có thể cùng hắn cùng một chỗ." Không phải ta cố ý khí ngươi, vong ta đi. Ngươi thích ta ba mươi năm, này phân tình ý ta không biết như thế nào hồi báo. Ta có thể làm chính là chúc phúc ngươi.

Hắn đích sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng đứng lên, nói:" Sư tỷ, ta biết các ngươi đều là mạc thị thế tục lễ giáo , chính là sư đệ ta đến cổ đại30 vài năm, ta biết bọn hắn cổ nhân chính tà rõ ràng. Lấy ngươi mộ dung gia hai tiểu thư đích thân phận, cùng hắn cùng một chỗ chỉ sợ hội đã bị đông đảo không phải chê. Ngươi về sau là trăm hiểu đường đích Đường chủ, chỉ sợ trăm hiểu đường cũng sẽ đã bị họa."

Ta châm chọc cười," Nghĩ muốn ta đường đường21 thế kỷ tri thức nữ tính, hội sợ bọn hắn một đám lão lỗi thời? Không cần cho ta lo lắng." Ngoài miệng như vậy nói, trong lòng sao không rõ hắn đích ý tứ, thậm chí thật sự có vài phần lo lắng.

" Thôi thôi, tính tình của ngươi ta biết đích, ngươi quyết định đích sự, chín đầu ngưu đều lạp không trở lại." Lão bạch bất đắc dĩ đích thở dài.

" Đúng rồi, ngươi khi nào thì đi? Như thế nào cùng thời không liên hệ?"

" Luôn luôn là thời không chính mình liên hệ ta, rốt cuộc khi nào thì trở về ta cũng nói không chính xác, chờ hắn tìm ta đi." Lão đầu thời không chết bầm, quả thực chính là lừa gạt. Chúng ta tìm không thấy, hắn lại tùy thời có thể tìm ta nhóm, không công bình, ta phải trách cứ.

Ta đột nhiên nhớ tới cái kia Lục Tây Lâm , cười to nói:" Cái kia lục phóng viên bị ngươi giáo thật là tốt chuyên nghiệp a, thật sự là lợi hại. Ở cổ đại bốn phía phát dương bát quái tinh thần, ha ha..."

Tiểu bạch cũng nhịn không được cười nói," Ta nào biết đạo hắn như vậy có bát quái tinh thần? Bất quá hắn thật sự hảo chuyên nghiệp."

" Hơn nữa căng căng nghiệp nghiệp, ta còn muốn bạn báo chí, làm cho hắn làm chấp bút chủ biên."

Tiểu bạch gật gật đầu," Sư tỷ ngươi thực thông minh, tiêu thụ lượng nhất định không tồi."

Ta vỗ vỗ hắn đích bả vai," Ngươi cũng không sai a, xuyên qua đi vào cổ đại, ngươi cư nhiên thành võ lâm thứ nhất đại bang đích chủ nhân, ta thật sự là hảo bội phục a."

Theo sau, tiểu bạch phân phó cho ta dẫn theo một đống nha hoàn, cho ta chọn lựa, ở trong đám nữ nhân đó, ta phát hiện Ngân Đào. Ta luôn luôn không thích có nhiều người theo sau, liền tuyển Ngân Đào. Ngân Đào nhìn thấy ta, cũng có vẻ kinh ngạc. Nàng thật sự không có nghĩ đến, thiếu gia đích‘ tiểu tình nhân’ cư nhiên chính là tương lai đích Đường chủ. Ta ở nàng trước mặt đi qua đích thời điểm, nàng hết sức cúi đầu, ta lộ ra một cái gian nụ cười thập phần gian trá, chỉa chỉa nàng, nói:" Liền phải nàng, người khác đều đi xuống."

Vài phần chung sau, ta cùng Ngân Đào một mình ở của ta trong phòng.

Ta cười mị mị đích nhìn thấy nàng, nàng vẫn cúi đầu, cả người không được tự nhiên.

Rốt cục, ta nhàn nhàn đích mở miệng," Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt, gần đây tốt không ?" Vô nghĩa, chúng ta vừa mới thấy hôm qua.

" Hồi Đường chủ, nô tì tốt lắm." Nàng có vẻ không được tự nhiên.

" Ta cũng không nói cái gì, ta nghĩ hỏi , cái kia Tư Đồ đêm đang làm cái quỷ gì?" Này vấn đề đã sớm muốn hỏi.

" Hồi Đường chủ, nô tì không biết. Ngày hôm qua cơm chiều đích thời điểm, thiếu gia phải nô tì đi thỉnh tiểu thư, mặt khác đích cái gì đều không có nói."

" Phải không?" Ta vẻ mặt vẽ ba chữ ‘ ngươi nói điêu’ .

" Đúng vậy, nô tì không dám nói dối." Nàng vẫn là một bộ tiêu chuẩn đích nha hoàn dạng, cũng hỏi không ra cái gì, ta huy phất tay," Đi xuống đi, ngươi về sau liền theo ta lăn lộn."

" Dạ." Nàng đi rồi đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.

Nàng mới ra đi, ta nghe được nói chuyện thanh, tựa hồ là Ngân Đào cùng ai ở nghị luận cái gì.

" Ai bên ngoài diện?" Ta nhàm chán hỏi.

" Tư Đồ Dạ cầu kiến sư bá." Tư Đồ đại soái ca đích thanh âm ở ta cái lổ tai biên vang lên. Ha ha, ngày hôm qua còn cùng ta ngủ một chỗ, nguyên ngày hôm nay bộ mặt hắn đều như quả mít chín lẫu.

" Tiến vào đi." Ta nói rồi nâng chén trà trên bàn, uống một ngụm.

" Tư Đồ Dạ bái kiến sư bá." Hắn nói xong thi lễ.

Ta nhịn không được cười nói:" Ta nói đại ca, ngươi đừng như vậy, ta tuổi còn không có hơn ngươi , ngươi như vậy ta thực không thoải mái a. Phượng thanh hà đều bảo ta tỷ tỷ, ngươi gọi ta Nguyệt Quang là được."

" Không thể rối loạn quy củ." Hắn y nhiên quy củ đích trả lời.

Ta miết liếc mắt một cái ghế," Ngồi đi, đừng như vậy khách khí. Ở nhân sau, chúng ta chính là bạn tốt." Hắn ngồi xuống, lại vẫn là có vài phần không được tự nhiên.

Ta cười nói:" Có cái gì liền nói, coi như ta là cái kia Tiểu cô nương, đừng đem ta giống như sư phụ ngươi."

" Tư Đồ Dạ ngày hôm qua mạo phạm, còn thỉnh sư bá tha thứ." Nói xong hơi hơi cúi đầu.

Ta bất đắc dĩ đích hừ một tiếng, vỗ vỗ hắn đích bả vai," Ta nói đại ca a, ngươi đừng như vậy được không? Ta thực không quen. Ngươi xem xem Phượng Thanh Hà,Thủy Vũ Mị mị theo ta đều rất tự nhiên? Ta không phải là người câu nệ tiểu tiết."

" Sư bá chính là sư bá, Tư Đồ đêm không dám vượt quá."

Ta bạch hắn liếc mắt một cái:" Ngươi cái bổn đản, ngày hôm qua còn mời ta uống rượu, hôm nay liền biến sắc mặt? ngươi nhiêu tuổi"

" Hồi sư bá, sư điệt năm nay 25." Thiết, tuổi quả nhiên so với ta còn lớn hơn.

" Ta mới23, ngươi bảo ta sư bá, ta thẹn thùng, ngươi hiểu không?" Ta nói không được tự nhiên đích miết miết miệng," Về sau đã kêu ta Nguyệt Quang tốt lắm, kêu sư bá ta không thói quen, đây là mệnh lệnh."

“Nguyệt Quang” hắn khó xử kêu lên một tiếng, biểu tình so với muốn chết không sai biệt lắm. Ta khẽ gật đầu”

“đúng rồi, chúng ta là hảo bằng hữu, đừng nhiều lễ phép. Ngày mai ta mời ngươi uống rượu , thế nào?”

“cái này…”

“sao, còn có việc gì?”

Hắn cuối cùng lộ ra một cái cười thập phần khó xử: “được”.

Ta nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp thanh ấm hướng hắn nói:

”ngươi có thể giúp ta một chuyện?”

“nói đi, có thể liền tận sức”

Ta nhìn hắn, nói từng tiếng rõ ràng: “ta muốn điều tra 20 năm trước Độc Cô gia chân tướng, năm đó hung thủ đồ sát Độc Cô gia cuối cùng là ai, giúp ta tra”. 

“được, ta giúp ngươi” hắn nói xong chợt nét mặt đại biến:

“ai?” 

Nói rồi nhảy ra ngoài, dò xét xung quanh.

“có người nghe lén?” ta vốn đã biết nhưng vẫn hỏi lại , cũng nhìn xung quanh nhưng không phát giác ra cái gì. Đúng rồi, bệnh thần kinh còn bị bò cạp cắn, không biết hiện tại ra sao. Ta đương nhiên biết hắn không chết được, nhưng khổ là đương nhiên. Quên đi, trước cho hắn chút đau đớn , xau này miễn bám theo ta. Cho hắn biết bản cô nương không phải dễ ăn hiếp. 

Chương 49: Chân tình của Giang Tử Ngang

Bởi vì bệnh thần kinh không hay ho, tâm ta một ngày thoải mái. Ta đặc ý cho Phượng Thanh Hà, Thanh trúc, Thủy Vũ Mị , Nhược Nhan tỉ đến Nguyệt Quang tiểu trúc ngắm cảnh. Nguyệt Quang tiểu trúc phong cảnh tuyệt đẹp như vậy nếu chỉ mình ta ngắm thì thật là uổng.

Trước mắt ta nghĩ phát triển bách hiểu đường, cho nên nghiên cứu báo chí cùng tin tức. Phó chủ biên cùng thủ tịch chấp bút biên tập đương nhiên cho Lục Tây Lâm con khỉ đó làm, phương án cụ thể thì bàn sau…

“Ý Vân”

Có người gõ cửa, không nhìn cũng biết là bệnh thần kinh, hắn lại đến đây, đến tìm phiền toái a?

“bệnh thần kinh, nam nữ thụ thụ bất tonwg thân, ngươi tránh xa ta chút, có cái gì ở ngoài nói, ta còn chưa có mặc quần áo, đừng tiến vào” ta liền mượn một cái cớ nói, ta chính là không muốn nhìn thấy mặt hắn.

“Mộ Dung Ý Vân, nàng đừng đùa cợt ta nữa” bệnh thần kinh hôm nay kiên nhẫn tựa hồ không tốt, bắt đầu phát hỏa. Hắn tâm tình không tốt, ta cũng không phải có hảo tâm.

“bệnh thần kinh, ta cảnh cáo ngươi, đây là địa bàn của ta, ngươi tốt nhất thành thật chút”

“Mộ Dung Ý Vân, nàng chẳng nhẽ không sợ người trong thiên hạ đều biết Nguyệt Quang tiên tử là Mộ Dung Ý Vân?” lời này hắn từng hỏi ta không dưỡi một lần.

“bệnh thần kinh, nếu ngươi muốn nói, ngươi liền nói, ta không thể quản ngươi, nhưng là cả đời ta hận ngươi, ngươi một lần rồi lại hai lần, đều muốn phá hư thanh danh của ta?”

“Mộ Dung Ý Vân, chính nàng tự hủy thanh danh của mình, quan hệ cùng ta sao?” định phủi tay, hảo nam nhân!

“bệnh thần kinh, ngươi quên sao, vì cái gì ta phải tự hủy thanh danh, không phải vì ngươi còn vì ai, nếu không phải ngươi tự nhiên muốn cưới ta, đâu nên cơ sự? Ngươi nếu không cầu hôn, ta vẫn là Mộ Dung nhị tiểu thư bình bình đạm đạm ở trong nhà, nhe rằng giang hồ còn không biết đến nhà Mộ Dung có nữ tử thứ hai đâu”

Bệnh thần kinh trầm ngâm, có phần áy náy nói: “ ta không đến cùng ngươi cãi nhau, ta với ngươi nói chuyện”

“không cần”

“ta tiến vào” nói rồi mở cửa đi vào, ta hướng cửa nhìn thoáng qua, không tức giận nói:

“bệnh thần kinh, ngươi đột nhập khuê phòng nữ nhi có gì chỉ giáo?”

Hắn trừng mắt một cái nói: “Thủy Vũ Mị phóng vào áo ta bọ cạp độc”

Ta phác xích cười, đưa ra giải dược: “lấy đi, kẻo không ăn đau”

Hắn cầm giải dược, ném qua cửa sổ, cười nói: “tiểu độc, huynh đệ của ta Y Dục Thành chẳng nhẽ chỉ có danh hão thần y?”

Nghe thế, ta có chút tiếc, không giận nói: “ngươi tới làm gì?”

“chuyện hôm nay… ngươi đừng để trong lòng…” dát, ta còn tưởng hắn tới báo cừu. Nhìn hắn bộ dáng hổ thẹn, thái độ cường ngạnh không thấy, không sao cả nói:

“không có việc gì, nhưng là sau này đừng có động thủ động cước với ta”

“ngươi liền cho phép ma đầu đối ngươi động thủ động cước, thậm chí là một thân thanh bạch?” uy, hắn không phải đang ghen? Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có vài tia tiếu ý: 

“bệnh thần kinh, ta phải nói cho ngươi một việc, ta là hôn thê của hắn, sớm muộn cũng là vợ chồng, ta cùng hắn thế nào phải hỏi qua ngươi sao?”

“ta nói rồi, một ngày nào đó phải cưới ngươi về”

“quên đi, ngươi nghĩ bổn cô nương còn là Mộ Dung Ý Vân? Ngoan ngoãn bị cha sắp đặt? Không phải uy hiếp ngươi, nếu muốn cưới ta về trước hết hỏi thăm bách hiểu đường thế lực ra sao, lại hỏi xem hôn phu của ta và Ma giáo thực lực ra sao” 

Ta trên mặt đều là nét kinh bỉ, phỏng chừng từ khi xuất đạo tới này hắn chưa từng gặp qua vẻ khinh bỉ này. Vừa nhắc tới Hàn, bệnh thần kinh biểu tình mất tự nhiên. Trước mắt, hắn thần tình phẫn nộ, con ngươi tựa như phún hỏa. Hắn đem mặt chậm rãi lại gần, ta có thể nghe rõ tiếng hắn hít thở. Ta vừa định đem đầu li khai, bệnh thần kinh một phen khóa trụ cằm của ta, hôn trụ môi anh đào. Đầu óc ta một chút đảo đảo, làm gì?

Ta đột nhiên tỉnh ngộ, vội đẩy hắn ra, dùng sức sát môi, thuận tiện nhổ hết nước bọt. Ta khuôn mặt đỏ bừng, vừa giận vừa thẹn nhìn hắn nói không nên lời. Bệnh thần kinh nhún nhún vai , cười nói: 

“chúng ta đã có da thịt chi thân, ta phải đối nàng phụ trách!” 

A, hảo ý tưởng. Ta bất giác cười ha ha, vẻ mặt tột cùng ngu ngốc: “ lại có thêm một kẻ muốn đối ta phụ trách”

Ta thoát y ôm đại khối băng ngủ cả đêm tính sao, cùng Tư Đồ Dạ cùng ngủ một giường tính sao? Bệnh thần kinh bất quá chỉ là hôn ta một cái thôi.

“Giang mỗ là chính nhân quân tử, dám làm dám chịu”

Ta buồn cười: “ đừng nói dễ nghe như vậy, ta không thiếu người muốn phụ trách nha”

Hắn khóe miệng mỉm cười nói: “ta ngày mai trên đường quanh co đem nàng đả bại, trước mặt anh hùng thiên hạ cưới nàng về”

Ta chút nữa cười phun cả nước miếng vì ý nghĩ trẻ con của hắn:

“đả bại thì thế nào, cũng lắm thì ngươi khi dễ nhược nữ tử, lại nói đả bại ta, có giỏi đi đả bại Hàn đi”

“có một ngày nàng sẽ yêu thương ta” đừng khẳng định như vậy, đúng là bệnh thần kinh.ta trước đem Hàn ăn sạch, xem hắn còn gì để nói. Bệnh thần kinh đột nhiên cười khổ:

“nếu là hồi đó ta không tu nhục nàng, nàng có thể hay không chán ghét ta như vậy?”

“hẳn là không, nhưng là ta cũng sẽ không thích ngươi” ta đối với câu nói của chính mình còn hoài nghi, nếu hắn không hưu ta ngày đó, e rằng còn không có cơ hội gặp Hàn, ta liền ngoan ngoãn làm lão bà của hắn.

“phải không?” hắn thê lương cười, ánh mắt vô vọng nhìn ta rồi quay đầu ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng hắn, ta khẽ thở dài, mặc dù ra không muốn làm tổn thương hắn, nhưng cũng càng không thể thuận theo hắn, là hắn tự tìm khổ.

Chương 50: ngươi cuối cùng là ai?

Dù sao cũng không ngủ được, ta liền tiện tay lấy cái khăn che mặt, tính toán ra ngoài dạo mát. Mới mở cửa phòng, ta nhìn thấy không phải là ánh trăng xinh đẹp, mà là một phen hàn quang. Ta vội vã lui bước về sau, may mắn tránh né một kiếm, đồng thời lạnh giọng nói:

“ngươi là ai, vì cái gì muốn giết ta? Cho dù chết, cũng cho ta biết lí do đi?” ta chính là cố kéo dài thời gian, không nghĩ tự mình đấu với kẻ ám sát này. Hắn cười lạnh:

“dư nghiệt Độc Cô gia, chịu chết đi” 

Ta một chút khó hiểu, dư nghiệt độc cô gia? Chẳng nhẽ kẻ nghe lén ta cùng Tư Đồ Dạ là hắn? Hắn chính là một trong 4 người đồ sát Độc Cô gia năm đó? Ta hít một ngụm lãnh khí nói:

“20 năm trước, một trong 4 người có ngươi trong đó?”

“tính ngươi thông minh, ngươi có thể chết được rồi” nói xong, hung hăng xông tới, nhưng ta rất nhanh rút Phượng vũ trên đầu ra, khoẳng khắc sinh tử không dám nghĩ nhiều, Phụng vũ cuồng múa, tốc độ nhanh nhất có thể.

“không hổ danh vô tình kiếm” hắn nói nhưng không e dè lao tới tấn công ta, ta cũng không còn cách nào trực diện đối kiếm cùng hắn. Ta có thể là hô cứu, nhưng là hiện ta đã nộ diện Nguyệt Quang tiên tử, hô cứu hảo mất mặt. ( hoa: thừa lời, mất mạng không sợ lại đi sợ mất mặt )

Tuy rằng ta tốc độ mau, nhưng kiếm pháp của hắn thực sự quá cao siêu, ta đã sớm tay chân luống cuống, đánh một hồi ta liên tiếp thối lui.

“chịu chết đi” hắn nói xong, kiếm đã công tới đây, ta vội chống đỡ thì phát hiện kiếm là hư, bên sườn phải ta đã sớm cảm giác đau đớn, thân bị chấn ra sau. Hắn vừa đánh ta một chưởng song chưa phải là tuyệt mệnh chiêu mà chỉ là khiến ta không thể phòng thủ, nay ta bị ngã ra sau thì hắn không lưu tình, chưởng lại hoa lên, ta thầm hét hai chữ…chờ chết….

Bình…

Không đau, kì quái, sao lại không đau, ta chết rồi ư? 

Không khỏi kì quái, ta mở mắt phát giác có người đã chặn cho ta một chưởng chí mạng kia, là bệnh thần kinh, hiện hắn đã ngã xuống đất, mắt nhắm nghiềm mặt xám nghoét. Vì cái gì là hắn? Vì cái gì phải thay ta đỡ một chưởng?

“bệnh thần kinh, bệnh thần kinh!” ta dùng sức hét lớn, lay lay hắn, nhưng là hắn sớm đã bất tỉnh. Người bịt mặt kia lạnh như băng chuẩn bị đi tới, vừa muốn động thủ, chợt nghe Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị cùng kêu lên:

“sao vậy?” Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị, Nhược Nhan tỉ đã đứng ở sau lưng ta. Hắc y nhân vừa thấy các nàng thì chớp một cái đã bay ra ngòa cửa sổ. Thủy Vũ Mị đang định truy theo thì Phượng Thanh Hà cản nàng: “ người này võ công cực cao, không nên truy, trước xem hắn thế nào”

“bệnh thần kinh, ngươi tỉnh…” bệnh thần kinh trước mắt miệng ứa máu tươi, cơ thể lạnh lẽo so với chết không khác là bao, nước mắt ta không khỏi tuôn lã chã. Thủy Vũ Mị xé rách áo của bệnh thần kinh, chỉ thấy trước ngực một chưởng ấn màu đen, tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, Thủy Vũ Mị lắc đầu:

“không xong, đây là toái tâm chưởng, chí độc chí hàn đích chưởng pháp, hơn nữa người xuất chiêu công lực cực kì thâm hậu, e rằng không có cách nào cứu chữa”

Ta nghe thế, nước mắt càng nhiều.

“phải cứu hắn , nhất định phải cứu hắn” ta thiếu bệnh thần kinh nhiều lắm lắm. 

“cái kia, Y Dục Thành Thần ý đâu? Mau kêu hắn đến…

“nga…” Phượng Thanh Hà đáp ứng, rất nhanh chạy ra ngoài.

Rất nhanh Y Dục Thành đã đến, đem bệnh thần kinh vào trong phòng cứu chữa.

“bệnh thần kinh, đừng chết a…” ta ở ngoài phòng khóc nức nở, vừa đi vừa khóc. 

Đã ba giờ trôi qua, bệnh thần kinh rốt cuộc thế nào? Bệnh thần kinh đáng chết, có việc gì lại chắn cho ta một đao, chắn ám khí, hiện tại chắn cho ta một chưởng, nhân tình như thế, ta thế nào báo đáp. Bệnh thần kinh, ngươi đừng tử, nếu tử, ta sẽ khóc cả đời. Y Lạc Lạc, Thủy Vũ Mị, Cố Mộng Tình đều biết chút y thuật, đang ở trong tập trung cứu chữa, ta đương nhiên làm phế vật ở ngoài này ngốc ngốc khóc khóc. Hiện tại Nguyệt Quang tiểu trúc bên ngoài đã tập trung võ lâm nhân sĩ, tất cả chờ tin tức thương thế của Giang Tử Ngang. Ta biết trước mặt mọi người khóc thành như vậy thật không hợp, nhưng là ta không thể khống chế chính mình, tượng đến hắn vì ta 3 lần thọ thương, trong lòng ta giống như bị dao cắt mấy mảnh. Về phẩn hỗn đản thích khách, Tiểu Bạch đã cho người đi tra xét.

“tỉ tỉ, đừng gấp” thấy ta khóc quá, Phượng Thanh Hà nhẹ nhàng võ vai an ủi.

“ngươi biết không, đây là lần thứ 3 hắn cứu tính mạng của ta, hắn ngàn vạn lần không thể có việc gì, hắn phải vô sự đi ra” ta luôn rất kiên cường, hiện tại cư nhiên không thể kiểm soát nước mắt cảu mình, khóc đến ướt đẫm cả mặt.

:sư tỉ, Y thần y có y thuật cao minh, hẳn sẽ không có việc gì” Bách hiểu Sinh không nhịn được an ủi.

“ô… hắn không thể chết được, ngàn vạn lần đừng chết” ta mạt mạt nước mắt, tiếp tục khóc.

“ai nha, mệt chết ta” cửa đột nhiên mở, Thủy Vũ Mị sát mồ hôi từ bên trong đi ra.

“Vũ Mị…” nàng vừa tới, ta lập tức xông lên, vội vàng hỏi:

“hắn có sao không?”

Thủy Vũ Mị thở dài một tiếng: “ ta mệt quá, trước nghỉ ngơi chút. Y trang chủ cùng Y cô nương đang châm cứu ở trong, có thể bảo toàn tính mạng hay không còn xem tạo hóa của hắn” Thủy Vũ Mị nói xong, vẻ mặt cực kì mệt mỏi đi vào phòng nghỉ cạnh đây.

“không có việc gì đi” mĩ nữ tỉ tỉ sắc mặt ngưng trọng, giờ phút này cũng an ủi ta.

“ô… đều tại ta hại hắ, hắn nhân tình, ta sao…” nói còn không xong, Y Lạc Lạc giống kẻ điên từ trong đi ra, hướng ánh mắt đỏ hồng tới ta, lớn tiếng nói: “ Mộ Dung Ý Vân ở đâu?” ta lập tức thất thần, tìm ta làm gì? Chẳng những ta, tất cả mọi người tò mò, tìm Mộ Dung Ý Vân làm gì?

“chất nữ, tìm tiểu nữ có việc gì?” lão cha chậm rãi hỏi, khó hiểu nhìn nàng.

Y Lạc Lạc cố nén nước mắt nói: “ Mộ Dung bá phụ, Giang đại ca miệng vẫn gọi Mộ Dung cô nương, ngài biết Mộ Dung cô nương ở đâu, thỉnh đem nàng đến” ta đầu óc trống rỗng, kêu tên ta? Đối với ta tình thực sự thâm như vậy sao? Ta trọn to ánh mắt, nước mắt tốc rơi xuống, vô tình đọng nơi khóe miệng, chỉ cảm thấy vừa đắng vừa cay.

“cái gì?” mọi người tiếp tục kinh ngạc, bọn hắn thực sự không rõ, bệnh thần kinh vừa rồi còn công khai theo đuổi Nguyệt Quang tiên tử, hiện tại lại đối Mộ Dung Ý Vân niệm niệm không vong, cuối cùng là ý tứ gì? Hơn nữa hắn từng hưu Mộ Dung Ý Vân rồi, hiện tại…

Lão cha cũng kinh ngạc hô lên:

“ngươi nói Giang hiền chất hô tên của nghiệt nữ nhà ta?” lão đừng gọi ta nghiệt nữ.

“hắn hôn mê vẫn gọi Mộ Dung cô nương, còn có cái gì bảo Mộ Dung cô nương phải tha thứ hắn.” Y Lạc Lạc vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. “toái tâm chưởng vốn không thể trị, ca ca hiện tại cố gắng châm cứu, có thể lưu tính mạng cho Giang ca 3 ngày, nếu hắn đối Mộ Dung cô nương tình thâm, mong Mộ Dung cô nương có thể ở bên hắn những giây phút cuối đời” ta thân mình không trụ vững ngã vào Phượng Thanh Hà, vì cái gì yêu ta?

“là nghiệt nữ của ta tạo nghiệt a” Mộ Dung lão nhân tức giận dậm chân “ ta cũng muốn biết nàng ở đâu,m chính là nàng cùng Mục Hàn biến mất đã hai tháng, lão phu thực không biết hành tung của nó”

Y Lạc Lạc mệt mỏi nói một câu: “ nếu Giang đại ca có thể sống, ta sẽ thành toàn hắn cùng Mộ Dung cô nương” chỉ thấy nàng nét mặt kiên định bước tới ngoài cửa, trước mặt tất cả những người đợi ở ngoài nói:

“các vị, ai biết Mộ Dung Ý Vân cô nương hiện tại ở đâu, Y Lạc Lạc cảm kích vô cùng, nếu có thể tìm ra Mộ Dung cô nương, Y Lạc Lạc nguyện lấy thân cùng hứa” nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người tức thời ồn ào lên. Võ lâm đệ nhị mĩ nữ lấy thân cùng hứa, cơ hội thực hiếm có, đáng tiếc không ai biết Mộ Dung Ý Vân hiện đang ở đâu.

“Nguyệt Quang tỉ” nàng lại hướng ta, bụp một cái, quỳ trên mặt đất:

“Nguyệt Quang tỉ, bách hiểu đường người đông thế mạnh, tin tức linh thông, cầu ngươi tìm ra Mộ Dung cô nương, nếu thực tìm được nàng, Y Lạc Lạc nguyện làm nô tì cho ngươi. Nguyệt Quang tỉ, ta biết trước kia có lỗi với ngươi, cầu người đại nhân đại lượng”

Lòng ta muốn run lên, một đại tiểu thư kiêu căng tự đại ngày thường ngạo khí trùm trời, hiện tại cư nhiên vừa khóc vừa quỳ trước mặt ta. Ai, nhìn nàng có tình nghĩa như thế, ta quả thực cảm thấy chính mình phi thường tiểu nhân.

“đứng lên” ta một phen nâng Y Lạc Lạc, “ mang ta xem hắn”

Y Lạc Lạc vội lắc đầu: “hiện tại , trừ bỏ Mộ Dung cô nương, ai đều không nên vào”

Ta cảm thấy chính mình thực ích kỉ, bệnh thần kinh vì ta sắp chết, còn nhớ kĩ tên ta, ta thế nào không có dũng khí thừa nhận thân phận của mình.

“ta…” nói đến đây, miệng run lên, nước mắt tức tốc lại lăn dài.

“Lạc Lạc, mau vào hỗ trợ” CỐ mộng Tình mở cửa, đầu đầy mồ hôi, đối Y Lạc Lạc kêu to.

“tránh ra” ta một phen đẩy Y Lạc Lạc cùng Cố Mộng Tình, hướng bên trong đi vào.

Y Lạc Lạc ngăn cản ta nói: “ ngươi không phải thầy thuốc, đừng vào làm loạn”

Ta dùng sức hô to: “ta phải vào”

“không chuản” Y Lạc Lạc không cam yếu thế.

Ta mất đi lí trí, đẩy mạnh nàng ra, đột nhiên nghe Cố Mộng Tình kêu to:

“Lạc Lạc tránh ra, đứng trước mặt ngươi chính là Mộ Dung Ý Vân” Cố tiểu thư quả nhiên sớm biết thân phận của ta. Lời của nàng giống như quả tạc đạn giữa đám đông, tất cả mọi người hết đưa mắt nhìn ta, lại đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhất chính là Y Lạc Lạc. Y Lạc Lạc vốn đang dùng tay giữ bả vai ta, vừa nghe Cố Mộng tình nói thì giống như bị điện giật, vô thức lui sau 2 bước:

“ngươi cuối cùng là ai?”

“Lạc Lạc tránh ra, đứng trước mặt ngươi chính là Mộ Dung Ý Vân” Cố tiểu thư quả nhiên sớm biết thân phận của ta. Lời của nàng giống như quả tạc đạn giữa đám đông, tất cả mọi người hết đưa mắt nhìn ta, lại đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhất chính là Y Lạc Lạc. Y Lạc Lạc vốn đang dùng tay giữ bả vai ta, vừa nghe Cố Mộng tình nói thì giống như bị điện giật, vô thức lui sau 2 bước:

“ngươi cuối cùng là ai?”

Ta nhìn nàng kinh ngạc không thôi, nói:

“ Vân Ý Dung,Mộ Dung Ý Vân, chính mình nghĩ xem” sự cho tới bây giờ, không thể che dấu.

“Mộ Dung Ý Vân, Vân Ý Dung, Dung Ý Vân/// Mộ Dung Ý Vân…” trom đám người đều xì xào, đột nhiên có người hét lên:

“thì ra Nguyệt Quang tiên tử và Mộ Dung Ý Vân đều là một người”

“ngươi…” lão cha mục quang nguy hiểm nhìn ta, cũng không biết là giận hay kinh, toàn thân run rẩy.

Ta trước lau chùi nước mắt, hít một hơi, đem khăn che mặt thoát, cái khăn che mặt vừa hạ xuống, ta ngẩng đầu:

“cha, xin lỗi” 

Thân phận sớm bị Cố Mộng Tình nói ra, ta còn không thừa nhận thì không được.

“ngươi…” cha a một tiếng, đột nhiên ôm ngực ho lên dữ dội, mĩ nữ tỉ chạy tới vỗ ngực ông. Ta có chút khó xử nhìn lão cha, hướng Phượng Thanh Hà nói:

“sư tán mọi người, ta đi vào”

Nói xong, không chờ mọi người khôi phục tinh thần, ta đẩy cửa mà vào.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, bệnh thần kinh trần trụi nằm đó, trên người cắm đầy kim châm. Môi trắng bạch, trên trán đầy mồ hôi, miệng thì thào kêu “Ý Vân”. Y DỤc Thành tay vẫn chẩn mạch cho hắn, Cố Mộng TÌnh cũng toàn tâm hỗ trợ. Bệnh thần kinh trước ngực vẫn in hằn một dấu vết ghê người, chính là chắn cho ta một đao dấu vết, bây giờ lại hằn thêm một chưởng ấn rõ ràng, ngoại trừ vì ta ra thì hắn chưa từng có bất cứ vết thương nào khác.

“bệnh thần kinh, ngươi đừng tử a. ngươi vừa mới còn nói muốn phụ trách ta, đem ta cưới, ngươi chết ta làm sao bây giờ?” ta cũng biết không thể nhiễu, chính là không nhịn được khóc . Y Dục Thành hiện đang cắm một cây châm lên trán bệnh thần kinh, dáng vẻ thập phần cẩn trọng, ta lập tức đi tới ngồi cạnh hắn. Y dục Thành thở dài nhẹ nhõm nói:

“Mộ Dung cô nương, đừng gấp, Giang đại ca nội lực thâm hậu, không có việc gì”

Y Lạc Lạc ánh mắt chăm chú nhìn Y Duchj Thành, trống rỗng nói:

“Nguyệt Quang tỉ, nếu Giang đại ca có thể sống, ta thành toàn các ngươi”

“Lạc Lạc, nói cái gì đâu? Ta với hắn chỉ có tình bằng hữu” tuy bệnh thần kinh đối ta tốt lắm, nhưng ta thực không cách nào yêu hắn.

“ta cuối cùng biết vì sao Giang đại ca yêu ngươi như vậy, quả thực kì nữ tử” nàng nói xong, khóe miệng khẽ cười ảm đạm thê lương.

“Lạc Lạc, đừng nói, đi lấy ta dược” Y DỤc Thành đứng lên, dút ra một tấm khăn lau đi mồ hôi trên trán.

Y Lạc Lạc nhìn thoáng qua, gật đầu đi ra ngoài.

“Y Đại ca, có mệt không?” cố Mộng TÌnh đi đến cạnh Y Dục Thành, ôn nhu hỏi.

Y dục Thành không tự nhiên lắc đầu “ không mệt, phiền toái CỐ tiểu thư, thỉnh hồi đi”

“ta ở trong này cũng huynh” cố Mộng TÌnh nói xong ngồi xuống.

“không cần” Họ Y có chút khó sử “ta cùng Mộ Dung cô nương có điều muốn nói”

Cố Mộng tình liếc mắt ta một cái, không vui nói: “ huynh sớm nghỉ ngơi” 

Ta không phải ngu ngốc, nhìn biểu hiện Cố Mộng tình là hiểu hẳn thích họ Y, mà họ Y lại không có ý tứ. 

“ý vân” bệnh thần kinh miệng đứt quãng vẫn là kêu tên ta, khiến lòng ta không biết có tư vị gì.

“Mộ Dung cô nương” họ Y cũng đi đến cạnh ta. Ta ngẩng đầu:

“Y trang chủ có gì phân phó?”

Y DỤc Thành nói: “ Mộ Dung cô nương, ta quen Giang đại ca đã nhiều năm, cho tới bây giờ lần đầu thấy hắn yêu một người đến mức như vậy. Hắn là người tốt, hi vọng ngươi có thể cùng hắn…”

Ta cười khổ: “ Y trang chủ biết đấy, ta cùng bệnh thần kinh mỗi ngày gặp nhau liền cãi nhau, thế nào có thể sống cùng nhau? Hơn nữa trước hắn hưu ta, ta dù có vô liêm sỉ, cũng không thể tái gả cho hắn lần thứ 2”

“Mộ Dung cô nương, Giang đại ca thực có lỗi với cô nương, hôm nay thay cô nương hứng một chưởng, có thể hay không tha thứ hắn?”

Ta miết miết ngón tay: “ chỉ một chưởng? Trước ngực hắn còn có vết đao, sau lưng còn có ám khí, tất cả là do ta, nhưng là ta không thể yêu hắn”

“Mộ Dung cô nương…” họ Y muốn nói cái gì, ta kéo cổ tay ra khỏi tay áo:

“ta đã sớm có trượng phu” dù sao tất cả mọi người nhìn thấy cái này, lừa gạt cũng không sao cả. Họ Y nhìn tay ta trắng trẻo không tì vết thì khẽ cười khổ:

“Mục hàn thực may mắn” ta còn tưởng hắn mắng ta thương phong bại tục cái gì? Ta không phủ nhận, hiện tại song thân phận đã lộ, mấy cái tin tức giang hồ về quan hệ của ta và Hàn vốn đã không thể giấu được.

“Nguyệt Quang tỉ, thuốc đã sắc xong” Y Lạc Lạc tay bưng bát thuốc, vừa thổi vừa bưng đến. Nàng đem thuốc đưa ta, ta cũng không khách khí tiếp nhận. Nàng xem ta , mạc mạc nói:

“Nguyệt Quang tỉ, ta đi ra ngoài”

“Lạc Lạc, ngươi đến đây đi” ta nói, đưa thuốc lại cho nàng.

“ngươi cho hắn uống, ta mệt” Y Lạc Lạc có phần sầu khổ nói: “Mộ Dung đường chủ, ta chúc phúc cho các người”

“ai…”

Tay ta bưng thuốc, không biết làm sao đứng một chỗ, cho tới giờ ta chưa từng chăm người bệnh, không biết làm thế nào. Thực sự không được, ta cầm thìa thuốc bón cho bệnh thần kinh, chính là một bên bón một bên chảy xuống, thuốc lại từ khóe miệng chảy ra đến cổ.

“bệnh thần kinh, mở miệng, uống thuốc cho lão nương… bệnh thần kinh , không uống , muốn chết a?”

Bất kể nói thế nào thì thuốc vẫn không uống được, ta ngu ngốc, hắn đang hôn mê, nói thế nào nghe thấy?

Ta cắn răng, đưa một thìa thuốc húp vào, vị đắng chát khiến ta khó chịu, dùng tay mở miệng hắn, đối miệng phun đi vào. Quên đi, hắn cùng ta cũng hôn qua, đối với nữ nhân hiện đại như ta hôn bất quá chỉ là xã giao thôi.

Bệnh thần kinh đã ngủ trên giường suốt 2 ngày, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều, cùng không còn nói mơ. Y Dục Thành chuẩn đoán, hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ là suy yếu mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ vô sự.2 ngày này tiểu bạch đã chuẩn bị Đường chủ kế nhâm nghi thức, các đại môn phái chưởng môn đã đếnngày mười tháng chín, hắn đem chính thức lui vị. Trừ bỏ chưởng môn kế nhâm nghi thức, bản thứ luận võ chiêu thân đại hội cũng chuẩn bị thỏa đáng. Bốn sân đáp bốn tiểu lôi đài, chính thính trung đáp một cái đại lôi đài. Bốn tiểu lôi đài dành cho người không có danh tiếng, trung gian kia đại lôi đài chính là nổi tiếng đại hiệp nữ hiệp dùng . Tỷ như tứ đại mỹ nữ cùng bệnh thần kinh đám người, mới có tư cách ở kia tìm đối tượng. Dù sao ta cơ bản thượng không có ra khỏi phòng, vẫn nhìn thấy bệnh thần kinh. Cũng không hoàn toàn là bởi vì lo lắng, mà là không biết như thế nào đối mặt mọi người, không biết như thế nào đối mặt người trong thiên hạ. Mộ dung ý vân cùng Nguyệt Quang căn bản là là hai cái cực đoan đích nhân vật, đột nhiên hỗn hợp cùng một chỗ, bọn hắn cần tiêu hóa, ta chính mình đều cần tiêu hóa một chút.

Nguyên bản danh tiếng Mộ Dung Ý Vân siêu cấp tệ hại, chính là Nguyệt Quang thanh danh tốt lắm. Hiện tại đột nhiên thành một người, ta cũng không biết mọi người phải như thế nào đánh giá ta. Nhất định hội cho rằng ta hồng hạnh xuất tường? Không biết liêm sỉ đi? A, việc này ta căn bản là không biết phải như thế nào giải quyết.

Lão cha cũng không có tìm ta, ta không biết hắn sẽ đối ta thế nào, cũng không biết hắn phải như thế nào xử lý. Nhưng là ta có thể khẳng định, hắn không dám thế nào. Có lẽ, hắn còn cao hứng. Nghĩ tuổi thẻ, cư nhiên thành võ lâm thứ nhất đại bang phái đích chủ nhân, hắn cũng sẽ vì ta như vậy mà tự hảo?

" Tỷ tỷ, không tốt." Một đại thanh sớm đích, Phượng Thanh Hà vọt vào đến.

Ta vô lực đích nhu nhu ánh mắt," Làm sao vậy?"

" Tỷ tỷ, hôn thê của tỉ phu tìm đến ngươi." Phượng thanh hà kinh hãi tiểu quái đích kêu . hôn thê của tỉ phu? Nói cái gì đó?

dự báo kì sau:

hôn thê thực sự của Hàn lại ko phải là Vân tỉ, là ai đây, xin mời đón xem:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fuyu