chương 75->77
chương 75: kịch tình khi giải độc
Cánh tay thực đau, ta có phải bị thương? Có thể?
Không biết cái gì đang đè lên tay ta, dù sao đau đớn chậm rãi biến mất.
Lạnh, giống như rơi vào hầm băng, máu muốn đông lại, da thịt muốn đứt ra. vì cái gì lạnh như vậy?
Mơ mơ màng màng, ta nghe được Thủy Vũ Mị lo lắng nói: “ ta thực không hiểu tại sao, ta nghĩ chỉ cần ăn băng thiềm, là có thể giải được độc tính, nhưng là vì sao ăn vào rồi, tỉ tỉ lại phát ra hàn khí lớn như vậy?”
“không trách ngươi”
Ta chậm rãi mở mắt, mê hồ hỏi: “ các ngươi đang nói cái gì?”
Hàn khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười ôn nhu: “ Vân nhi, Nàng đã tỉnh, còn khó chịu không?”
Ta toàn thân lạnh run: “ thực lạnh”
Thủy Vũ Mị vội nói: “ tỉ tỉ, ta cho ngươi ăn con băng thiềm, chẳng những giải độc, còn có thể bách độc bất xâm, nhưng không hiểu sao cơ thể của ngươi lại tích tụ hàn khí, nếu biết, ta không dám cho tỉ tỉ ăn loạn”
Ta không rừng run rẩy, tiếng nói cũng khó khăn: “ ngươi nói cái gì? Mục Ngữ Tâm đâu, nàng có giải dược, cho ta ăn băng thiềm làm gì?”
Thủy Vũ Mị hổ thẹn nói: “ Mục Ngữ Tâm thừa dịp tỉ phu phong bế huyệt đạo cho tỉ tỉ thì chạy, băng thiềm là trấn môn chi bảo của Đường môn, độc là giải được rồi, nhưng… băng thiềm tích tụ hàn khí, ta không có biết”
“như thế nào… ta lạnh… muốn chết” vô cùng rét lạnh, giống như ở giữa bắc cực mà không mặc quần áo đi hóng cuồng phong?
“Vũ mị, hay dùng nội công bức hàn khí ra?” Hàn nhẹ giọng hỏi.
“không biết,tốt nhất đừng loạn, ta đem Cố mộng tình tra hỏi” nàng nỏi xong trực tiếp chạy ra ngoài.
“tìm nàng ta có việc gì?” tìm Cố Mộng Tình làm gì, không bằng tìm Y DỤc Thành?
“băng thiềm là Thủy Vũ Mị ăn trộm của Cố mộng tình” Hàn ôn nhu đáp, thì ra là Thủy Vũ Mị ăn trộm. Ta vội muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau đến không thể nhúc nhíc:
“hàn, ta lạnh, gọi họ Y đến, chính là Y dục Thành…”
“đừng sợ, Vũ mị sẽ có biện pháp”
“đúng rồi,t a trúng độc, Phượng Thanh Hà có biết không?” mấy cấp dưới kia, biết được nhất định lo lắng muốn chết.
“trừ bỏ ta cùng Vũ Mị, ai cũng không biết, còn luận võ, không thể để ngoại nhân biết ngươi bị thương”
Ánh trăng thản nhiên chiếu vào qua cửa sổ, mông lung mà xinh đẹp, ta run lạnh nói: “ trời đã tối rồi?”
“trừ bỏ lạnh, nàng còn có chỗ nào không thoải mái?” có thể thấy hắn ôn nhu như vậy, ta tình nguyện bị thương.
“ không có, chỉ thấy lạnh” kì thực đầu óc ta vẫn là mơ hồ.
“đến rồi” Thủy Vũ Mị vội đẩy cửa chạy vào nói: “ nàng ta nói, đem người đặt vào nước nóng, dùng nội lực bức hàn độc ra”
“thực sự hay không?” ta thực nghi ngờ, Cố đại tiểu thư có thể dễ dàng nói ra như vậy?
Thủy Vũ Mị e dè nói: “ ta dùng phệ tâm thuật với nàng ta, nhất định nàng ta nói thật”
Hàn không nói gì, ôm lấy ta xốc lên, chạy ra ngoài. Thủy Vũ Mị vội hỏi: “ tỉ phu, các người chạy đi đâu?”
“giải độc”
“nhưng…” lời nàng đã không còn nghe rõ bên tai, Hàn hẳn là đi rất nhanh.
“đi đâu?”
“ tìm nước nóng, chẳng phải gần đây có dòng suối nước nóng”
“chàng… còn nhớ sao… là hôm đó…” ta tiếp tục rét run.
Hắn ôm ta một đường chạy vào rừng, ta lạnh muốn lập cập . nhìn thấy dòng suối bốc hơi nóng, nghĩ trực tiếp nhảy vào.
Hàn ôm ta nói: “ đem quần áo thoát ra”
“nhưng…” nam nữ thụ thụ bất tương thân?
“ngươi đi xuống, ta không nhìn” nói xong, buông ta, xoay người.
Ta toàn thân run rẩy, động tác thập phần khó khăn đem quần áo thoát ra, nhưng quần áo vừa rớt xuống thì ta cũng không còn chút khí lực, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
“Vân nhi” Hắn cũng bất chấp, lập tức bế ta lên. Ta mới chỉ thoát ngoại y, trên người vẫn còn nội y, ta thực một chút sức động tay cũng không có, chỉ có thể nói nhỏ:
“chàng giúp ta cởi được không?” như thế nào thập phần ái muội đi? Ta cực kì thẹn thùng cúi đầu, dám nói mấy từ kia…
Đại khối băng khóe miệng mỉm cười: “ cởi thế nào?”
Tiếng nói của ta nhỏ như tiếng muỗi kêu: “ đằng sau có nút thắng, kéo ra là được”
Hắn đem ta ôm vào trước ngực, hai tay luồn ra sau lưng, nhưng chưa có cởi, mà là đùa nghịc. Cuối cùng mảnh vải nhỏ che chắn cho ta cũng rơi xuống đất. Hắn ôm ta, hoàn toàn không có ý buông ra, ngược lại ôm càng chặt. Hắn do dự một chút, môi lạnh lẽo chợt bị hắn chiếm dụng, cực kì nhẹ nhàng cùng ôn nhu. Ta run lên, làm gì?
“làm… gì?” ta không có khí lực nói hai từ.
“không có gì” hắn ái muội nói, rồi tự mình cởi quần áo của mình, chỉ chốc lát, chúng ta 2 người trận trụi ôm nhau, thân hình hắn cuồn cuộn cơ bắp ẩn tàng sức mạnh bộc phát , thực đẹp giống như mấy bức tượng thần hi lạp ( Hoa: vân tỉ háo sắc@@/Vân tỉ: ta háo sắc nhưng là chồng ta, có việc gì a?/ Hoa: dạ không ạ… xách rép chạy mất)
Hắn chăm chú ngắm nhìn ngực ta, ta không biết làm sao, hồng mặt nói: “ chàng xem cái gì?” hắn hừ một tiếng, ôm ta, nhảy vào trong nước.
Ta được Hàn đặt ngồi cẩn thận trong ôn tuyền, hàn hai tay áp vào lưng ta, một trận khí nóng chu chuyển toàn thân. Trong cơ thể đã ngày một ấm lên. Cũng không biết qua bao lâu, hàn khí trong người toàn bộ biến mất. Đầu óc cũng mơ màng, Hàn vừa bỏ tay ra, ta toàn thân vô lực, ngã ngửa ra sau, rất may là hàn lại vội đỡ lấy ta. Dựa vào người hắn, ta thực cảm thấy hảo ấm áp, hai tay không tự chủ ôm chặt hắn, thân hình chậm rãi cọ sát, bộ ngực sữa cũng ma sát trong ngực của hắn. Thuần túy là bởi vì lạnh, muốn tìm chút ấm mà thôi. (Hàn khí đã đi từ lâu rồi… bao biện hoài@@)
Hắn đột nhiên hô hấp vặn loạn, song chưởng ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng nói: “ Vân nhi, ta yêu nàng” đầu óc có chút mê hồ, vẫn là nghe rõ. Sau lời nói này, e rằng không phải chuyện tốt.
chương 76: Mộ Dung Ý Vân trả thù?
trong chương này có cảnh hot, cảnh báo các bạn tuổi còn nhỏ chớ nên xem
Hắn đem ta ôm lấy, ánh mắt không li khai thân thể ta. Đem quần áo ta vứt sang một bên, ánh mắt y nhiên chằm chằm nhìn ta. Ta tuy thần trí có điểm không rõ, cũng có chút ý thức, bị hắn thấy thì mặt cũng đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu: “ ngươi xem cái gì? Ta phải mặc quần áo”
Hắn quả thực đem ta ôm chặt, chậm rãi hôm nên cần cổ tuyết bạch, ta cả kinh, thân thể run run. Nghĩ muốn đẩy hắn, rồi lại không tự chủ được ôm chặt hắn.
Hàn cuồng nhiệt thở hổn hển, ở bên tai ta nói: “ Vân nhi, ta yêu nàng”
“không được, hiện tại không được, ngươi đã nói, động phòng hoa chúc…” ta không biết sao thực tâm nói.
“ ta không thể chờ, muốn ngay bây giờ!” tay hắn xoa khắp thân thể ta, thân mình ta cơ hồ run lên.
“không được… chán ghét… ngươi đầy là… cường bạo” vẫn nghĩ tới một ngày, hiện giờ ta lại cảm thấy sợ hãi, đây là một cảm giác xa lạ, xa lạ khiến ta sợ hãi.
“Vân nhi, ta sẽ thực ôn nhu, không cần sợ hãi” ánh mắt hắn thực sự ôn nhu khiến ta say, ở bên người hắn vô lực dựa vào người hắn.
Ta không có cơ hội nói thêm, hắn đã hôn lên môi ta, đầu lưỡi bá đạo tiến vào. Ta cả người tỏa nhiệt, quả thực muốn điên. Rõ ràng nghĩ muốn cự tuyệt, cư nhiên lại nghênh hợp. Cảm giác được hạ thể hắn có dục vọng, ta cố sức khép chặt hai chân, hắn lại dùng sức mở hai chân ta ra, bá đạo cùng ôn nhu tiến vào.
“ngô…” ta nhịn không được hừ một tiếng, hảo đau.
“hảo đau a” nói xong, nước mắt nhịn không được tràn ra, làm việc này khó chịu như vậy sao? Trước kia không biết a? đều từng đọc mấy cái tiểu thuyết YY, đều thấy người ta nói lần đầu hảo đau, thực không nghĩ sẽ đau như thế?
Hắn tiếp tục cúi đầu chậm rãi hôn ta: “ Vân nhi, ta yêu nàng”
Ta thở hổn hển, hàm hồ không rõ nói: “ ngươi… đây là cường bạo” nhưng lại nhịn không được thốt thêm một câu: “Hàn, ta thực yêu chàng, thực yêu chàng”
Bờ môi của hắn ở trên người ta tùy ý hôn: “ ngươi là của ta chỉ có thể là của ta” khí tức cùng rên rỉ tràn ngập khắp nơi, không khí chung quanh cũng trở lên vài phần ái muội.
….
Ta mệt mỏi, ngủ quên mất, đến khi mở mắt, mệt mỏi trên người vẫn chưa hề tan biến. Càng huống chi thương thế cảu ta chưa lành, hiện tại thực muốn cắn hắn một cái. Nhưng là, đầu óc ta hoàn toàn thanh tỉnh, vừa rồi xảy ra cái gì ta đều biết. Nghĩ muốn xoay người, thân mình căn bản không có khí lực để động đậy. Kì thực chủ yếu chính là vận động quá nhiều, còn có nguyên nhân là ta bị người ta ôm vào lòng, hơn nữa ôm rất chặt, ta không có đủ khí lực để thoát ra. nhưng… chúng ta ngủ ở đâu? Hoang dã a, hơn nữa… hơn nữa là… trần truồng. Tuy nhiên, trên người vẫn đắp một chút quần áo tứ tung lộn xộn… quả thực bộ dáng cực kì khó xem, nếu người khác nhìn thấy hẳn sẽ đem ta cắt tóc bôi vôi cạo đầu bỏ trôi sông giống thị Kính a? đây… hơn nữa là lần đầu tiên, tuy không phải khách sạn năm sao cao cấp, nhưng đến cả giường cũng không có, chỉ có thể nằm đây nhìn khách sạn ngàn sao?
Trong tình huống không động đậy, ta trợn to mắt trừng mắt hắn. Ta còn tưởng rằng hắn chính nhân quân tử, không nghĩ hắn thừa dịp lâm nguy, cháy nhà hôi của, tuy việc này sớm muộn cũng tới, nhưng nghĩ thế nào cũng có điểm cường bạo, hức, ta nhớ lần này, để sau này ta khỏe lại, đem hắn cường bạo đến chết (Hoa: ối… em sợ chị Vân quá… vừa khóc vừa chạy mất)
“ta có nhọ trên mặt sao? Nhìn cái gì?” đột nhiên hắn mở to mắt, ta hoảng sợ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, ta thực muốn hôn một ngụm. Đẹp trai như vậy làm gì, quả thực là câu dẫn nhân phạm tội.
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu không nói.
“Vân nhi, nàng sinh khí?”
Ta miệng ngậm chặt không nói, quyết không nói.
“Vân nhi?” hắn ôn nhu kêu tên của ta, thuận tiện đem tay tiếp tục chiếm tiện nghi… lại ăn đậu hũ của ta, bình thường không nghĩ hắn thực háo sắc.
“đừng nói chuyện với ta, cháy nhà hôi của, thừa dịp ta bị thương, ngươi dám làm vậy với ta” ta thực tức giận nói.
“vân nhi, không cần sinh khí, đối mặt với nàng, ta không thể kiềm chế chính mình. Không có quan hệ, nàng sớm muộn cũng là người của nhà họ Mục” quả thực không thể tự kiềm chế, nếu không sẽ không thành như vậy. Kì thật cũng không thể trách hắn, nữ nhân yêu thích lại nằm trong lòng ngực, bất luận nam nhân nào cũng sẽ có ý tưởng này. Chủ yếu là, hai người đều không mặc quần áo, lại ở suối nước nóng là một địa phương tối dụ hoặc kích thích.
“ai nói ta phải gả cho ngươi?” đều chưa có cầu hôn.
“tâm cùng thân đều là của ta, trừ bỏ ta, nàng còn có thể cùng ai?”
“ta sẽ không cưới ngươi”
“ nàng dám nghĩ đến nam nhân khác, ta diệt môn nhà hắn” ách, bá đạo?
“có phải đem ta giết chung?”
Hắn cúi đầu, đem môi ta hôn thật sâu, cười nói: “ ta thương nàng còn không kịp, như thế nào giết nàng?” mắt ta muốn nổ đom đóm, lời này nhất định không phải người khác dạy hắn, hắn như thế nào có thể tự nói ra lời ngon tiếng ngọt?
“hừ, không nghĩ nói chuyện với ngươi” cũng không biết là thẹn thùng hay sinh khí, chính là đem đầu giấu vào ngực hắn.
Hắn đột nhiên ái muội cười: “ Vân nhi, ngày đó ở sơn động, chúng ta quả thực cái gì cũng chưa có phát sinh” đối với nụ cười của hắn, ta có điểm thực không quen, vừa đẹp trai lại cười kiểu hàn quốc… ách… ta bị hắn mê chết mất… ta mạnh mẽ nuốt nước bọt.
Ta trợn mắt: “ vốn sẽ không có, ngươi hiện tại mới biết?”
“nếu không phải tối qua … ta nghĩ sẽ tiếc nuối”
“tiếc nuối cái gì?”
Hàn tay chợt mạnh mẽ ôm ta cười nói: “ tiếc nuối mĩ nhân mà phí hoài, nhuyễn ngọc ôn hương mà ta lại để phí”
“hiện tại thì sao?” nếu ta chưa có bị ngu ngốc, thì hiện tại là bị ai đó ôm. Hắn cười tủm.
“hiện tại… nàng chính là ở trong lòng ta” khụ… đối với biểu tình của hắn ta thập phần không thể tiêu hóa.đều đã quen hắn lạnh như băng, đột nhiên hắn biến đổi như vậy, ta thực muốn đem mắt móc ra, đem tai cắt ra.
Ta than thở nói: “ hôm qua… chàng là thanh tỉnh?”
“ân”
“nếu thanh tỉnh, nếu biết ta là tấm thân xử nữ, chàng như vậy… vì sao mạnh mẽ như vậy… có ý tứ gì?” lời nói này sao lại có vài phần ái muội đâu, nhưng là, ta thực bi thảm, toàn thân đau nhức không thể động đậy. Đối với miêu tả đau đớn trong tiểu thuyết ta vẫn thực hoài nghi, hôm qua thực sự đã trải nghiệm.
Đối với lời nói của ta, Hàn tuyệt không có điểm áy náy, mà ôn nhu cười nói: “ nàng không hi vọng ta như vậy sao?” ách, đúng , ta không có…hi vọng ngươi như vậy đâu?
Ta quệt miệng: “ đi tìm chết, ta hiện tại giống như tàn phế, nghĩ muốn tẩy sạch sẽ vết máu trên người, căn bản không thể động đậy” lời nói thực mất mặt.
“ta giúp nàng” nói xong không để ý phản ứng của ta, đem ta ôm lấy, kì thực ta không thể phản kháng, cơ bản không có thể lực.
Ta bị đặt vào suối nước, Hàn lại chăm chú nhìn ta, một chút ý tứ rời đi cũng không có, chẳng nhẽ ta thực hảo xem sao? Đúng rồi, đợi lát nữa hắn còn phải ôm ta trở về.
Ta một bên tẩy đi vết máu nơi hạ thể, một bên trừng mắt hắn. Hung tợn nói một câu: “ chán ghét, một ngày nào đó ta phải trả thù” Độc cô hàn đẹp trai thì không phải bàn, giáng người thì giống như mấy tượng thần hi lạp, ngày hôm qua hắn khi dễ ta, ta hiện tại có nên thảo chút công đạo?
“nàng sẽ trả thù thế nào?” làm gì? Hứng thú với phương thức trả thù của ta sao?
Ta tà tà cười: “ta phải…” nói xong cả thân mình nhảy tới hắn, hắn theo phải xạ ôm ta hỏi:
“ nàng làm gì?” không làm gì, chính là trả thù ta tà nhãn liếc hắn:
“ta phải trả thù” vừa dứt lời, đem môi hắn mạnh mẽ hôn lấy, hôn đến thiên hôn địa ám. Cả thân mình của ta cứ trần như nhộng giống như xà trườn trên người hắn, ánh mắt không hiểu từ bao giờ học được phệ tâm thuật của Thủy Vũ Mị, mị nhãn như tơ. Miệng khẽ ghé vào tai hắn phát ra tiếng rêng thực siêu lòng, kì thực không phải là ta nghĩ sẽ rên , chỉ là vì trên người thực nhiệt, không kiềm chế mà rên lên thanh âm đó. Ai, anh minh một đời, hủy hoại một đêm.
“ngươi là làm từ sát, như thế nào không có cảm giác?” lộng hắn nửa ngày, cư nhiên hắn chính nhân quân tử bất động. Ta thực ra cũng thấy hắn có điểm ẩn nhẫn, nhưng thực chính nhân quân tử. Ta bắt đầu tự kỉ chính mình, thực không ngờ không cách nào câu dẫn hắn, hảo tự kỉ a!
“đương nhiên không phải, ta sợ làm nàng bị thương” hắn nói xong, ánh mắt lại phát hỏa nhìn ta chằm chằm.
“như vậy?” ta kéo tay hắn, đặt trên bộ ngực sữa, đầu lại gần thêm một chút, cắn vành tai cảu hắn:
“bây giờ còn sợ không?”
Hắn thô dát rên rỉ một tiếng, ôm lấy ta: “ là nàng tự tìm tới” ta oa oa ở trên ngực hắn, thiết cười, tối qua hắn cường bạo ta, hiện tại đến ta cường bạo hắn. Ta chính là dù thế nào cũng phải đòi được công đạo, hắn đường đường là lão đại xã hội đen, bị nữ nhân cường bạo có phải là thực mất mặt?
Một hồi lâu sau,hắn cuói cùng buông tha ta.
“Vân nhi, bây giờ còn sinh khí ?”
“vì sao không sinh khí?” ta ghé vào ngực hắn, lại nhẹ nhàng trả lời.
“nàng đã trả thù, hẳn là hết giận đi”
“chán ghét” ngừng một núc lại nói: “ ta nghĩ muốn trả thù ngươi cả nửa đời còn lại”
Hắn cười khẽ, dùng ngữ khí thập phần ái muội nói: “ cả nửa đời còn lại? Nàng chịu nổi không?”
Ta nầng cằm kiêu ngạo nói: “ ta còn sợ ngươi không chịu nổi”
“vậy thử xem” nói xong, tay hắn đã hoạt động trên tấm lưng trần của ta. Lại khi dễ ta, ta cũng không cam yếu thế, nhẹ nhàng cắn trước ngực hắn, hàm hồ không rõ nói:
“ ta phải trả thù chàng, để ngày mai chàng đến sức đứng dậy cũng không có, xem có thể đi tranh đoạt võ lâm đại hội không?”
“dám xem thường ta?” nói xong lại đè ta xuống… tiếp theo một trận điên cuồng…
Trả thù rồi lại trả thù, ta không nhớ rõ trả thù baio nhiêu lần? Chỉ biết là hai người chúng ta đều là mồ hôi, ái muội muốn chết. Cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, lần đầu tiên thấy hắn ôn nhu như vậy. Đều nói nam nhân trên giường là tối nghe lời, hôm nay xem như kiến thức. Ta rõ ràng là một nữ tử ngoan ngoãn, ngày hôm nay lại giống như dâm phụ, ngẫm lại thực thẹn thùng.
Mặc quần áo, phát hiện trên áo của ta còn vương vết máu, nhưng lại không có cái gì khác, đành phải mặc lên.
Thật sự quá mệt mỏi, lại nằm trên đất một hồi alau, thẳng đến thái dương đều đã chiếu đến mông, hai người chúng ta mới mỏi mệt đứng lên.
Kết quả là, vừa đứng lên, ta lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. Hàn vội vã đỡ ta, ôn nhu nói:
“thực đau sao?”
Ta thành thật gật đầu: “ thực đau, đợi lát nữa võ lâm đại hội, phải làm sao?”
“trở về, dùng nước ấm tắm, nàng liền thoải mái” nói xong ôm ta. Ta hồng mặt:
“không còn kịp, chàng trận đầu, ta trận hai”
“còn có khí lực sao?”
Ta cúi đầu, làm nũng nói: “ làm sao bây giờ, đều tại chàng, khiến ta mệt cả đêm” ách, lại lời nói ái muội đâu?
“ là nàng câu dẫn ta”
“nào có, rõ ràng là chàng cường bạo ta”
…
“hảo, ta sai rồi, tối nay để nàng trả thù ta là được”
…
chương 77: thiên hạ đệ nhất vô sỉ danh bất hư truyền
Hai chúng ta vội vã quay lại Mộ Dung gia, phải chuẩn bị cẩn thận y phục, nếu bị người ta nhìn thấy hai chúng ta cùng xuất hiện, không biết sẽ nghĩ ra thế nào? Rất nhanh quay lại phòng, Phượng Thanh Hà cùng Phượng thanh Trúc đã ở đó đợi từ bao giờ. Ta đẩy cửa, hai cô gái lập tức nhảy dựng lên, Phượng thanh Trúc nói:
“tỉ tỉ, người đã trở lại?”
Phượng Thanh Hà đánh giá ta một chút, chấn động, sau đó lại ái muội cười: “ đường chủ, mau thay quần áo, chờ người đã nửa ngày” nói xong bắt đầu động thủ đem quần áo trên người ta thoát ra, mặc cho ta một bộ quần áo hoa lệ. Nếu không nhanh thì sao có thể kịp tới lôi đài, nhưng là khi đó vội qua ta không để ý tới bộ y phục này chính là rất hở hang theo cái nhìn cổ đại(đã nhắc tới ở chương trước) cổ khoét quá sâu có thể nhìn rõ cả xương quai xanh…
Ta đang định xuất phát, Phượng Thanh Hà đột nhiên nói: “ tỉ tỉ, tóc người loạn quá, ta chải lại” ngày hôm qua lăn lộn trên nền đất, không loạn bát tao mới là lạ. Phượng Thanh Hà không cần biết ta có đồng ý hay không, nàng tùy tay cầm mấy cây trâm, đem tóc ta chải chuốt cẩn thận. Làm song thì nàng vừa lòng cười nói: “ tỉ tỉ, tuy hơi vội nhưng cũng nhìn rất ổn” phỏng chừng đã gần trưa, ta cũng không quản nhiều, vội vã ra khỏi cửa.
Quanh lôi đài đã tập trung đầy người, nhưng vẫn chưa bắt đầu, ta cho Phượng Thanh Hà và Phượng thanh Trúc làm cảnh sát dọn đường một mạch phá vây đi vào bên trong. Khi vào đến nơi ta cố sức ra vẻ khí độ nói:
“tiểu nữ có việc nên đến chậm, hi vọng các vị lượng thứ”
“Mộ Dung đường chủ, ngồi đi” Mộ Dung lão nhân chậm rãi mở miện, chính là ta cảm giác ánh mắt của lão tựa như phún hỏa, quả thực như muốn đem ta giết chết. Tiếp theo lão nhân nghiêng đầu nói thầm gì đó với mĩ nữ tỉ tỉ, thuận tiện ho khan vài tiếng, lại thở dài một hơi.
Ta hơi cúi đầu, hướng vị trí của ta đi tới. Chính là ta cảm giác tựa hồ tất cả mọi người đều nhìn ta, thần sắc thập phần cổ quái. Đi đến cạnh Thủy Vũ Mị, nàng kinh ngạc tới độ mồm trứng ngỗng mắt trứng đà điểu nhìn ta. Làm sao? Ta có cái gì ? ta không biết sao lại thế, ngây ngô cười. Tối đáng giận chính là, đại khối băng vừa nhìn thấy ta cũng che miệng cười tủm, cười cái gì mà cười? Chưa thấy qua mĩ nữ a? hắn cười như vậy, tất cả mọi người lập tức bị thu hút ánh mắt, phỏng chừng mọi người đều nghĩ rằng hắn cười chính là khi hắn giết người, toàn thể mọi người đổ mồ hôi lạnh. Ta còn phát hiện hình như lục phóng viên đang bắt đầu ghi chép, vẻ mặt thập phần giống trẻ con bắt được kẹo, người này núc nào cũng kì quái như vậy?
Ta vừa ngồi xuống, rất nhiều người bắt đầu nhỏ to nghị luận, cũng không biết nói cái gì. Ta vội nhìn quần áo chính mình, không có vấn đề gì a? vì cái gì cười thành như vậy? chợt nga mi chưởng môn thanh phong sư thái ngồi bên cạnh hướng ta hỏi nhỏ: “ Mộ Dung đường chủ, có cần quay vể thay quần áo hay không?”
Ta cực độ ngu ngốc xem lại quần áo trên người: “ sư thái, quần áo trên người ta đâu có gì?”
Thanh phong sư thái lắc đầu: “quên đi”
Ta vừa định hỏi, lại thấy Mộ Dung lão nhân đừng lên, thanh thanh giọng nói: “ tất cả mọi người đã đầy đủ, luận võ chính thức bắt đầu. Hôm nay trận đầu, là thiên ma giáo chủ Mục hàn cùng bách hiểu đường thủ tịch phóng viên Tư Đồ dạ”
Tư đồ dạ vốn ngồi sau ta liền đứng lên: “đường chủ, ta đi”
Ta nhẹ gật đầu.
Hàn chậm rãi đi tời, lạnh như băng hướng ta mỉm cười. Toàn thể mọi người quanh ta lại được dịp sởn tóc gáy một phen.
“có thể cùng Mục Giáo chủ giao thủ, Tư đồ Dạ quả thực có phúc phận” đừng dài dòng, gặp được Hàn, ta biết Tư đồ Dạ rất muốn khóc. Thực vất vả mới thắng trận đầu, cư nhiên gặp được hắn, thực sự không hay ho. Nếu gặp người khác, không chừng là có thể chiến thắng rồi.
Hàn khẽ ừ một tiếng rồi chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Võ công của Hàn ta biết, Tư đồ Cùng hắn chênh lệch thực quá lớn, nhưng ta thực không ngờ chính là, Tư Đồ dạ kia cũng cực nhanh phòng thủ, thân ảnh cũng chớp động như ma, ta quả thực không nhìn thấy chiêu thức của hai người, chỉ nghe được thanh âm giao chiến ….
Một hồi lâu, ta kinh ngạc nhìn Hàn lùi sau mấy bước, nấy kiếm cắm xuống đất trụ lại thân hình, còn tư đồ Dạ bên kia tiêu sái lùi một bước. Có lầm không? Như thế nào như vậy , không riêng gì ta, mọi người tất thảy đều chấn động.
Hàn hướng ta cười khổ một chút, lại phát động tiến công. Lại thêm một hồi lâu, cuối cùng quả đúng như dự đoán, hắn thắng, họ Tư Đồ thua, nhưng có thể thấy trận này không phải là dễ dàng với Hàn, lần này ta phải đổi ánh mắt về Tư Đồ dạ, không chừng nếu không phải là Hàn thì hắn chính là thiên hạ đệ nhị cao thủ.
“đường chủ” Tư Đồ dạ đi đến bên ta, sắc mặt thật không tốt.
“ không quan hệ, thắng thua không sao cả” ta không sao cả nói, ta chính là điển hình trọng sắc khinh cấp dưới ( Hoa: ối giời ơi…)
Trận thứ 2, Đường môn Cố tiểu thư cùng đường chủ bách hiểu đường Mộ Dung Ý Vân” lão cha thanh âm lại vang lên, Phượng Thanh Hà đưa cho ta kiếm, ta cầm , khóe môi khẽ mỉm cười, vừa bước ra, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, xử dụng kiếm chống thân thể, lảo đảo vài bước. Mọi người nhìn thấy ta như vậy, thần sắc bất đồng, ta sử dụng kiếm chống thân mình , miễn cưỡng lết từng bước lên võ đài, dưới chân một chút khí lực đều không có, phải đánh thế nào a? ta biết Hàn vừa rồi vì cái gì thiếu chút nữa thua, hóa ra không phải vì Tư Đồ Dạ võ công cao cường, mà là tại vận động quá sức… ta liền nói không thể như vậy… ai…
Ta liền khẽ tươi cười: “ các vị, hôm nay ta thực sự không khỏe, hay có thể cho phó đường chủ Phượng Thanh Hà của ta lên ứng chiến thay ta được hay không?” Phượng Thanh Hà, ủy khuất ngươi, tỉ tỉ của ngươi tối qua làm chuyện xấu , hôm nay bị trời phạt.
“nếu Cố tiểu thư đồng ý, lão phu không có ý kiến, bất quá nếu Phượng Thanh Hà cô nương nếu thuam chẳng khác nào Mộ Dung đường chủ thua, Mộ Dung đường chủ phải suy nghĩ rõ ràng”nhiều lời vô nghĩa, ta đứng còn không vứng đánh thế nào?
“ta biết” ta lại lết trở về vị trí, thanh kiếm đưa Phượng Thanh Hà nói: “ ngươi đi, hết sức là có thể, thắng thua không sao cả”
Phượng Thanh Hà lộ rõ lo lắng nhìn ta, nhưng cuối cùng kiên định cầm kiếm, bước lên lôi đài.
“Cố tiểu thư, thỉnh” Phượng Thanh Hà khẽ nói.
“Phượng Thanh Hà cô nương, chỉ giáo” Cố đại tiểu thư không quan tâm đối thủ là ai, liền hướng tới chào hỏi. Còn ta thì không thể quan tâm nhiều, nghĩ muốn ngủ, căn bản không có sức xem, tựa vào lưng ghế ghủ gật.
Đột nhiên có người chụp bả vai ta, ta ngẩng đầu đã thấy cư nhiên là mĩ nử tỉ tỉ, mĩ nữ tỉ âm trầm nghiêm mặt đưa cho ta một bình thuốc nói: “ bôi vào”
“cái gì a?” ta cầm bình dược không biết làm sao.
Mĩ nữ tỉ tỉ bât đắc gĩ nói nhỏ bên tai ta: “ tối qua làm gì?”
Nghĩ đến chuyện xấu tối qua, ta lập tức hồng mặt, ngoài miệng lại giả mù xa mưa nói: “ làm gì, ngủ a”
Nhược nhan tỉ khóc dở cười dở: “ ngủ cùng Mục Hàn?” di… tựa hồ toàn thế giới đều biết?
(Vân tỉ hướng ánh mắt hình viên kẹo nhìn Hoa: có phải tại muội hay không?
Hoa: dạ, tại độc giả của trường tồn cứ muốn xem , em đặt cảnh báo rồi mà…. Ý óe…
Quả nhiên là cả thế giới đều biết, và lí do là vì Hoa Vân La đã viết lên trường tồn… Hoa bị Vân tỉ dần cho một trận tội nhiều chuyện và tạm thời đang an dưỡng tại bệnh viện chấn thương chỉnh hình )
“không có a, ta cùng Phượng Thanh Hà ngủ” ta đương nhiên không dám nhận, nói dối đến độ mặt không đỏ tai không hồng, có thể thấy công phu da mặt kim chung tráo của bổn cô nương đã luyện đến thần sầu?
“vậy sao? Muội thử về nhìn gương” mĩ nữ tỉ tỉ nói cơ hồ là hừ hừ ra tiếng.
“cái gì? Trên người ta có gì sao?” ta bắt đầu kì quái hỏi, thực hoài nghi có vấn đề.
“các ngươi dù sao còn chưa thành thân, như thế nào làm ra chuyện này?” mĩ nữ tỉ tỉ bắt đầu trách cứ ta, vấn đề là nàng như thế nào biết? Mĩ nữ tỉ lại bổ một câu làm ta nghĩ muốn ngất, nàng nói: “ cho dù làm, cũng không thể cho thiên hạ thấy, nhìn ngươi xem, đi lại còn không vững, về sau chú ý chúng, đừng tự làm mình bị thương” nàng tuy là tỉ của ta, nói thế nào cũng là cô gái chưa kết hôn, thế nào so với ta tưởng như hiểu biết hơn?
Ta hơi đỏ mặt:” cái kia… cái kia… chủ yếu là bởi vì… ai nha, hôm qua là nhất thời xúc động, về sau sẽ không”
Mĩ nữ tỉ hừ lạnh, bất quá lại tủm cười: “ cha giận muốn chết, máu không xông lên lão là may mắn”
Ta hồ nghi nhìn tỉ tỉ, phải chăng tỉ tỉ cũng là xuyên qua? Biết câu máu xông lên lão? Ta xấu hổ cười hỏi:
“trên người ta… có phải hay không có dấu hôn?”
Mĩ nữ tỉ liếc mắt ta một cái : “ chính mình trở về xem”
Ta đem đầu kề tai tỉ nói: “ tỉ tỉ, ngày hôm qua là lần đâu tiên, thực là đau, ngươi có biết phải làm sao không?”
“dùng nước ấm ngâm một chút liền tốt” a? nàng thế nào biết, nàng là một cô nương, tựa hồ đối việc này thực quen thuộc, vì thế ta nói:
“tỉ tỉ, ngươi thế nào biết?”
Tỉ tỉ quả nhiên lập tức đỏ mặt , ngắc ngữ nói: “ hỏi làm cái gì?”
Ta băng bó miệng ho khan: “ tỉ tỉ, phải chăng…”
Bàn tay tỉ chụp lại miệng ta, trừng mắt: “về sau đừng nói bừa, mau bảo muội phu đem xính lễ tới đi”
“về sau nói, ta chưa tính cưới hắn”
Mĩ nữ tỉ tỉ kinh ngốc nhìn ta, sau đó cả giận nói: “ hôn nay nháo như vậy, ai chẳng biết quan hệ của các ngươi, còn muốn cưới người khác sao?”
Ta cúi đầu ho khan: “ nếu có người đồng ý, ta cũng không chấp nhặt”
“ngươi…”
“hảo…” Lục Tây Lâm cùng Tư Đồ dạ đột nhiên đồng thời kêu to lên, ta liền chú ý đến lôi đài, liền thấy Cố MỘng tình sắc mặt khó coi ngồi bệt trên đất, Phượng Thanh Hà thần thái ung dung mỉm cười. Ta vội xoa mắt, xác định không có nhìn lầm, Phượng Thanh Hà đã đánh bại cố Mộng tình!
Phượng Thanh Hà ôm quyền cười vang: “ Thanh hà may mắn thôi”
“phượng cô nương võ công cao vậy, Mộ Dung đường chủ hẳn phải xuất thần nhập hóa, chẳng trách nàng khinh thường không muốn giao thủ cùng ta” Cố mộng Tình hằn học nói.
“chỉ sợ là không phải muốn giao thủ, mà là lực bất tòng tâm” một mỗ nhân thừa hơi không biết là ai nói: “ có phải tối qua làm việc xấu gì lên hôm nay bất lực không?” ách, như thế nào toàn thế giới đều biết, ta lần nữa trợn mắt nhìn Hoa vân La vẫn còn đang nằm viện, theo bản năng sở cổ, hẳn là trên cổ có dấu môi?
Ta liếc mắt mỗ nhân một cái: “ ta làm gì liên quan gì đến ngươi, không phục sao? Ngươi có thẻ đi làm, thực buồn cười, ta cũng không có can dự vào chuyện của ngươi”
Ta dám làm còn dám nhận, lại còn dám mắng người, quả thực công phu da mặt càng ngày càng thâm hậu.
Lão cha ho khan một tiếng, lớn tiếng tuyên bố: “ bách hiểu đường thắng cuộc” ta cũng thực là hảo, không cần đánh liền thắng 2 trận? Vận khí hảo đến khó tin a?
Mấy trận sau, ta quả thực buồn ngủ quá, cuối cùng ngủ gật không thể quan sát, chỉ biết sau đó Thiếu lâm phương trượng vô sắc đại sư, Mộ Dung lão nhân, Y dục Thành thắng
Mà đáng buồn cười là, Y DỤc Thành đấu là với Phượng Thanh Hà, Phượng Thanh Hà đấu hộ cho ta thì thắng mà chính mình đấu thì thua…
Đặc biệt, hôm nay bệnh thần kinh đã xuất hiện, hắn đánh cho Trương tiểu Kiệt ngã lăn quay, Trương tiểu Kiệt thực là hẩm hiu, đáng lẽ có thể không đánh mà thắng, ai ngờ ở giây phút cuối cùng bệnh thần kinh lại xuất hiện.
Trận thứ 7 Thủy Vũ Mị đối Mộ Dung nhược nhan, Nhược nhan tỉ thua thảm.
CHương 78: có vợ như thế còn cầu gì hơn
Bởi vì ta ngủ gật nên những trận đấu ta tất thảy đều không có xem, chỉ đến khi bệnh thần kinh đến, ta miễn cưỡng tỉnh dạy, mở to mắt.
Nói Trương tiểu Kiệt đã chờ hẵn hơn nửa canh giờ, bệnh thần kinh ngay đến bóng người cũng không thấy. Lão cha cuối cùng hắng giọng nói: “ các bị võ lâm đồng đạo, Giang trang chủ vẫn là đến chậm, xem ra chỉ có thể…”
“các vị , Giang mỗ đến muộn, xin thứ lỗi” hắn bất thần xuất hiện, thân ảnh đã kinh công bay thẳng tới lôi đài. Hắn một tay ôm bảo kiếm, một tay vắt trước ngực tư thế thập phần hiên ngang cái thế, cộng thêm vẻ anh tuất vốn có quả thật hấp dẫn tất cả ánh nhìn của nữ nhân, đáng tiếc cho hắn khi đó ta vẫn còn đang mơ ngủ đâu!
Bệnh thần kinh đến không kịp khách sáo, chỉ một câu thỉnh, lập tức huy kiếm hướng Trương tiểu kiệt. Trương tiểu Kiệt không hay không kết quả tự nhiên hiểu rõ, nhất định bệnh thần kinh thắng trận,. Mốn nói vận khí, tốt nhất chính là ta, kém nhất chính là trương Tiểu Kiệt, Trương đồng chí đành phải ra về tay trắng, xin hẹn đến năm sau .
Bệnh thần kinh vừa thắng trận, mục tiêu lại hướng tới ta. Ánh mắt vừa hướng tới ta, ta lập tức phát hiện mặt hắn xanh mét, phi thường đáng sợ, ta giống như mệt mỏi mà thực sự là mệt mỏi, gục đầu không thèm nhìn hắn.
“Giang trang chủ, mời ngồi” Lão cha chỉ hắn ngồi bên cạnh ta, bệnh thần kinh không khách sáo đi tới, tận lực bồi tiếp một hồi, ta cố ý ‘chuyên tâm’ xem luận võ, xem nhẹ sự tồn tại của bệnh thần kinh, mặc dù mắt ta đã nặng trĩu xuống rồi.
Đột nhiên bệnh thần kinh nắm tay ta, âm trầm nói: “ ý vân , trên người nàng là những dấu vết không nên” a, lòng ta cả kinh , trên người thực sự có nhiều dấu hôn. Quái không được mỗi người đều nhìn ta với ánh mắt kì quái, xong rồi, thanh danh của ta liền như vậy nát bét như con bọ chét. Hiện tại tất cả mọi người biết ta và độc cô hàn đã có vợ chồng chi thân không biết nhìn ta thành ra cái gì?
Ta khóc không ra nước mắt, cố ý khó hiểu hỏi: “ a, cái gì?”
“dấu hôn” găbs tức dâbh guiwbgs Hàn ánh mắt hình viên tên lửa?
Ta cố ý không để tâm nhìn xung quanh: “ này… hôm nay thời tiết không tồi a, ngươi chậm rãi xem, ta mệt quá rồi” ta nói rồi vội đứng lên, lấy tốc độ nhanh nhất có thể trở lại phòng, cũng may hiện tại ta đã có chút khí lực, nếu không đứng lên mà bị ngã nhào ra thì thực không biết là thành cái dạng gì?
Một gây sau, trong phòng,ta giống như núi nửa giận dữ: “ Phượng Thanh Hà, Phượng thanh Trúc, ta giết các ngươi…!”
Biết trên người ta có dấu hôn, thế mà không nghĩ đến nghiêm trọng như vậy. Chi chít vết hôn, một cái tiếp một cái, lại thêm cái váy của ta phi thường hở hàng càng thêm khoe của? Làm cho ta tức giận nhất chính là Phượng Thanh Hà, cố ý đem tóc ta vấn cao lên, khiến cho dấu vến trên cổ sau lưng tất cả đều lộ hết cả ra… nàng biết trên người ta có dấu hôn không nhắc nhở thì thôi, cư nhiên còn muốn khoe ra? còn Phượng Thanh Hà, nàng là giúp ta mặc quần áo, hai nữ nhân này, quả thực có thù sát chồng cướp con, ta thề có một ngày sẽ đem 2 nàng ta chỉnh tới chốn.
Đại khối băng, hắn thực là gia hỏa chán ghét, quả thực là cắn chứ không phải hôn, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có,ta tái thề, sẽ trả thù !!!ta chạy nhanh đem thuốc của mĩ nữ tỉ tỉ đưa bôi lên, trên mặt lại phác một lớp phấn cực dày, rồi xõa tóc, thay quần áo bớt lòe loẹt. Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy dấu hôn, ta mới tức giận rời khỏi phòng. Ta hiện tại thuộc loại trạng thái bùng nổ, nếu nhìn cẩn thận, có thể thấy đầu ta bốc khói, tùy thời có thể phun nửa.
Ta còn không có tới luận võ trường, liền thấy mọi người tản đi, ta một phen bắt được Tự Đồ dạ, nói:
“tỉ muội họ phượng đâu?”
“Phượng Thanh Hà muội nói đi tị nạn, nhờ ta chuyển cáo người đừng tìm nàng”
Nha đầu chết tiệt, động tác rất nhanh, chờ ta tóm được nàng, xem ta làm nàng sống không được mà chết không xong.
Ta tại chỗ nhảy dựng lên hét lớn: “ta nghĩ giết người a”
“đường chủ, người cùng Phượng Thanh Hà cô nương có phải có hiểu lầm? Hiểu lầm này từ đâu mà đến? Tối qua cuối cùng ra làm sao, đã xảy ra sự tình gì? Trên người này là cái gì gây ra dấu vết như vậy? Là ai tạo thành? Ta phân tích, trên người ngài có thể là…” Lục phóng viên, ngươi lại thêm loạn, ta hiện tại vô cùng tức giận, gặp được một đám cấp dưới cầm thú, còn luẩn quẩn ở đây phỏng vấn, ta đem đầu ngươi gọt thành đồ chơi.
“ không cần nói…” ta bịt tai, lấy sư tử hống thần công mắng Lục phóng viên cảnh cáo.
“đường chủ, ngươi không phải từng nói, giang hồ nguyệt báo của chúng ta tôn chỉ là phải cho độc giả biết rõ chân tướng, cho nên, thỉnh ngài nói cho ta…” ta trực tiếp không thèm nghe, quay đầu bỏ chạy, nếu có một cái lỗ, ta không do dự sẽ nhảy vào. Hiện tại cần tị nạn không phải là Phượng Thanh Hà, mà là ta.
Nheièu người như vậy nhìn thấy ta trên cổ đầy dấu hôn, lại còn trên luận võ trường không có khí lực đánh nhau, chỉ cần có nửa điểm đầu óc cũng hiểu được, tuyệt đối có thể tượng tượng ra hôm qua ta kịch liệt tới trình độ nào. Cho dù da mặt ta đã luyện thành công phu vạn lí trường thành, nhưng với công kích như bom nguyên tử này thì trường thành cũng đành ngậm ngùi nát bét. Cho nên, từ này về sau, ta trốn ở trong phòng, không thấy bất luận kẻ nào, Thủy Vũ Mị gõ cửa một hồi, ta trực tiếp không trả lời. Mĩ nữ tỉ tỉ, Hồng tụ cùng bệnh thần kinh gõ cửa, ta cũng không đáp. Cuối cùng, lão cha tới, ta cũng không đi ra ngoài. Lúc này xong rồi, không biết ngày mai phải thế nào mới nhìn người ta. Vốn nghĩ muốn lập tức biến mất, hay là gọi lão thời không chết dẫm, bảo lão đen ta tới thời thượng cổ sống với khủng long?
Buổi chiều, lại truyền đến tin tức băng thiềm bị trộm, con cóc đó hiện đang ở trong bụng ta. Cố Mộng tình chết bầm, nếu nàng biết ta ăn bảo bối của nàng, không biết có đem ta đi giết, mổ bụng moi gan ra không nữa, vẫn là trốn có điểm an toàn. Vốn thẹn thùng, lại có tật dật mình, cuối cùng càng không dám ra khỏi phòng.
Tạm thời vẫn là không dám đem mặt này ra gặp ai, ngay cả đi ra ngoài ăn cơm cũng không đủ dũng khi đi ra. cuối cùng đến nửa đêm, ta đói quá không chịu nổi, tối qua vận động kịch liệt, sau đó một ngày không ăn cái gì, đói đến thế nào chứ?
Ta trực tiếp không dám mở cửa, giống như trộm trèo cửa sổ nhảy ra, cũng may hiện tại võ công của ta có điểm tốt, nhảy ra không gây tiếng động. Chạy đến phòng bếp, tìm nửa ngày phát hiện một nửa con gà ăn dở, buồn bực chính là, trên đó còn có dấu răng, vừa thấy đã biết không phải dấu răng người. Nghĩ Mộ Dung Ý Vân ta cư nhiên rơi xuống tranh đồ ăn cùng chó mèo, còn không bằng đập đầu vào gối tự vẫn? Cuối cùng tìm được một nắm xôi, giống hệt quỷ đói đem mẩu xôi đáng thương tiêu diệt. Ta buồn bực nhảy cửa sổ mà đi, rõ ràng là phòng của mình, lại biến thành tiểu tặc trộm xôi?
Khi ta định cởi đồ đi ngủ, chợt dật mình, nguyên bản trên giường ta còn có một người đang nằm, ta trợn mắt:
“ ngươi làm gì? Đây là giường của ta, ngươi ngủ ở đây làm gì?” chẳng lẽ có cái gì bất lương?
“ngủ” hắn trở mình, chỉ vào người ta, ta vì cái gì phải ngủ cùng hắn? Đây rõ ràng là phòng ta?
“vô nghĩa, ta đương nhiên phải ngủ” ta ngồi ở mép giường, chậm rãi xoa huyệt thái dương.
Hắn chậm chậm nói: “lên đây” giường của ta, hắn dám cướp chủ quyền?
Ta chỉa tay vào vách: “ đây tựa hồ là giường của ta, phòng của người ở bên kia, đại giáo chủ a, phòng lớn không ngủ , vì cái gì muốn chiếm giường của ta? Trở về, ta nghĩ muốn ngủ, ngày mai còn phải luận võ, không hi vọng thấy ngươi”
“lên đây, ngủ” hảo, hắn dám ra lệnh cho ta, ta không phải nô lệ của hắn, ta bực mình:
“ngủ nhưng ngươi phải tránh ra”
Nói cứng như vậy, nhưng là vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường.
“ngày hôm qua thực kịch liệt… ta bây giờ còn đau. Hiện tại không được làm gì… ta không muốn ngày mai không có khí lực đứng dạy” ta hừ hừ nói.
“vì cái gì không tắm nước ấm?”
Ta trợn mắt nhìn hắn: “ ta cũng muỗn, chính là ta thấy dấu vết trên người, thẹn thùng đến không dám nhìn người khác, sao dám kêu hạ nhân đi lấy nước nóng? Đều tại ngươi, vì cái gì phải dùng răng cắn ta. Đau ta , ngươi không biết sao? Làm cho nhiều người như vậy thấy, ta về sau như thế nào làm người?”
Hắn một tay ôm eo ta, sau đó ôm ta , ôn nhu nói: “ ta hôm qua đã hơi … quá tay” nói thật, cũng không phải ta bài xích cùng hắn một chỗ, chính là ta không có quen. Còn buổi tối hôm qua lãng phí nhiều khí lực như vậy, cũng phải cho ta thời gian nghỉ ngơi. Đừng cùng hôm qua giống nhau, ta không nghĩ nếu mai còn lết ra võ đài thì sẽ thành cái dạng gì?
Ta khịt mũi: “ ngày hôm qua đã mệt mỏi cả đêm, hôm nay lại tra tấn ta, ta sao lại dễ dàng đem mình cho ngươi, ngươi không phải cảm thấy ta thực tùy tiện, cho nên muốn khi dễ ta? Ta dù sao còn chưa có gả cho ngươi, ngươi thế nào lại ở trong đây?” nhanh,đừng ở đây hấp dẫn ta, hắn ở đây, ta thực sợ chính mình đem hắn ăn sạch!
Không biết như thế nào, một cố cảm giác tê tái nhen nhóm trong lòng, nước mắt bất chợt lăn dài trên má: “ ta thực sự hối hận ngày hôm qua… thực sự hối hận, hiện tại cả thiên hạ đều biết ta là người của ngươi, nếu có một ngày ngươi chê ta, không cần ta, ta biết phải làm sao? Mộ Dung Ý Vân ta khi đó ngoài ngươi ra thì chẳng còn gì, ta không có mĩ mạo như hoa, càng không có ôn nhu dễ bảo. Không biết nấu cơn, không biết nữ công, cầm kì thư họa đều không thông, ta biết chính mình rất kém cỏi…”
“nàng là Mộ Dung Ý Vân, là người độc nhất vô nhị, không cần giống các nữ nhân tầm thường khác, nàng vĩnh viến là tốt nhất” ta cảm thấy được hắn là ta chậm rãi thích ứng với lưỡi ngọt thần công của hắn, nếu không ta sẽ bị dật mình.
Ta thực sự tốt như vậy sao? Xem nhiều nữ tử như vậy, chỉ mình ta là thua kém. Thực sự sợ một ngày, ngươi không cần ta, sẽ như thế nào?” thực sự không cam tâm, dễ dàng bị hắn ăn luôn.
“ta thực lòng xin lỗi nàng, nàng không cần tự trách” đích thực hắn chủ động, hơn nữa giống cường bạo, mặc dù sao đó là ta cường bạo hắn… nhưng ai bảo hắn câu dẫn ta trước!
“chàng biết không, nếu ta không muốn, không ai có thể động vào ta. Bở vì ta rất yêu chàng, cho nên không có phản kháng”
Hắn trầm mặc, chậm rãi đem bàn tay tiến vào quần áo của ta. Mềm mại và thong thả, dị thường ôn nhu thoát quần áo của ta, không rõ ý tứ gì, chính là ta không có ngăn cản, nhưng vẫn hàm chứa vài phần u oán hỏi: “ chàng làm gì?”
“sinh đứa nhỏ”
Ta chút nữa thét lên: “ sinh đứa nhỏ?” tạm thời ta còn chưa có tính toán, dù sao danh bất chính ngôn bất thuận, trước mắt không nói lão cha nhất định tức giận đến độ máu xông lên lão, lại nói ta nữ nhân chưa chồng đã có con, thanh danh của ta tệ hại thì không nói đi, bách hiểu đường thì làm thế nào? Mấy đồng chí thuộc hạ của ta còn làm thế nào?
Hắn thanh âm cực kì ôn nhu cùng thản nhiên: “ chúng ta sinh đứa nhỏ, nàng sẽ không phải miên man suy nghĩ”
Đầu óc ta giống như sắp bị vỡ, nhưng vẫn gắt gao ôm hắn: “ không cần sinh, sinh đứa nhỏ rất đau, hơn nữa, ta không nghĩ sinh, ta còn chưa có chuẩn bị”
Hắn quật cường ôm lấy ta, làm cho ta đối mặt hắn. Hắn hơi nhìu mày, ánh mắt thâm trầm làm ta không thể thấy rõ, ta bắt đầu hoài nghi, lời mình vừa nói phải chăng đả thương hắn rất sâu? Ta chậm dãi dựa vào hắn, đem đầu rúc vào người hắn, gò má dán vào ngực hắn. Hắn lại ôm cặht ta, ép tới dẹp lép như con tép?
“vân nhi, sinh cho ta đứa nhỏ”
“không cần, muốn sinh chàng tự mình sinh”
“ta nếu có thể, tìm nàng làm gì?” coi ta là công cụ sinh dục a, chúng ta trước mắt không phải vợ chồng, ta không có nghĩa vụ vì hắn sinh đứa nhỏ.
“ chó mẹ có thể sinh chó con, ngươi vì cái gì không tìm nó?” ta bực bội nói.
Hắn xoay người đè lên ta, ngon tay vuốt lên môi ta: “ ngoài trừ nàng, ta quyết không thân cận với bất cứ phái nữ nào khác”
Ta kháng nghị kêu lên: “ không cần, ngươi không biết sao, sinh con rất đau”
Hắn nhẹ hôn ta: “ vân nhi, nàng vì ta sinh đứa nhỏ , chẳng nhé không được sao?”
“ân… không được cắn ta” ta cuối cùng buôn tha giãy dụa, hoặc là chưa tững giãy quá.
Hàn thở hổn hển buông ta ra, đem ta ôm vào ngực,ôn nhu nói: “đau không?”
“không đau… mới là lạ”
Hắn cúi đầu, hôn một cái thực triền miên, biến ta thành ngu ngốc. Ta đem ngon tay vân vê ngực hắn, nỉ non nói: “ Hàn, nếu ta thực sự có đứa nhỏ, chàng sẽ như thế nào? Ta không nghĩ đứa nhỏ giao thiệp giang hồ, ân oán giang hồ đều là thị thị phi phi, không thấy rõ” nghe nói sinh con rất vất vả,tượng tượng đến đó, ta thực có điểm sợ hãi.
Tuy ta vẫn hi vọng trở thành cái thế nữ heiẹp, nhưng chí hướng này chỉ là phù du, một chút cũng không hi vọng đứa nhỏ dây vào ân oán giang hồ, đều nói người ở giang hồ, thân bất do kỉ, sống như vậy hảo mệt mỏi. Nhìn xem, ta sống thực tiêu sái, còn người trong giang hồ có ai dược như ta, trước mặt thì hồng hoa, sau lưng thì chịu khổ ai hay?
“nàng hi vọng ta thế nào?”
Ta mờ mịt lắc đầu: “ không biết, thù diệt môn không thể không báo” ta lại không thể nói hắn từ bỏ, thù diệt môn a, cừu hận không phải dễ dàng cởi bỏ, hơn nữa cừu hận lớn như vậy, tự nghĩ nếu ai có động đến cha ta ở hiện đại, ta lại có thể bỏ qua sao? Nếu đã biết không thể bỏ, làm sao lại miễn cưỡng người khác.
“vân nhi, cám ơn nàng”
“ta nhje lắc đầu: “đừng, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, chàng phải báo thù, , ta không thể cản chàng, trừ phi chàng tự nguyện ý,nếu không mà miễn cưỡng chỉ càng thêm đau khổ, nhưng, nếu chàng có mệng hệ gì, ta cũng không thiết sống”
“có vợ như thế chồng còn cầu gì hơn?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro