Chương 63 - Đừng Chia Rẽ Bọn Con Được Không?

Đường Vy giương mắt nhìn về Đường Lễ Âm đang đứng ở phía sau.

Cô ả cho rằng trong tình huống như vậy Cố Minh Tiêu sẽ không dám thẳng thắn bóc trần chân tướng. Dù sao thì Cố Minh Tiêu với Trác Trí Viễn cũng giống nhau cả thôi, đều không phải là đồng tính bẩm sinh, sao có thể vì loại người như Đường Lễ Âm mà không màng đến thể diện chứ?

Cô ta đắc ý nhếch khóe miệng, nhiều ngày chậm chạp trôi qua như vậy rốt cuộc cũng có chỗ để phát tiết rồi.

Mà Đường Lễ Âm bị cô ả nhìn lại nắm chặt nắm tay, mặt mũi đỏ cả lên. Đường Đông Lăng đứng bên cạnh cũng nhíu mày, không vui nhìn về phía Cố Minh Tiêu.

Cố Minh Tiêu bị lời này của Đường Vy làm cho phát ngốc, nhìn đến dáng vẻ nghẹn khuất của Đường Lễ Âm như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là rút tay về, muốn giải thích một phen. Không ngờ lúc này Lâm Vân lại tiến lên trước, hài lòng đánh giá Cố Minh Tiêu: "Ừhm, nhìn cũng không tệ. Chàng trai này con người ở đâu? Sao lại xuất hiện ở đây vậy?"

Lâm Uyển cũng tò mò nhìn Cố Minh Tiêu, chỉ có Kỳ Kỳ là không hiểu người lớn đang nói chuyện gì, ngẩng cái đầu bé bé nhìn ngó khắp nơi.

"Thật ngại quá, cháu nghĩ là mọi người đã hiểu lầm rồi, cháu với Đường Vy không có quan hệ gì cả, chỉ có cô ấy đơn phương theo đuổi cháu."

Mặc dù biết từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người như vậy là quá không giữ mặt mũi cho cha mẹ Đường Vy, nhưng Cố Minh Tiêu cũng không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy. Dù sao thì ba mẹ Đường Lễ Âm cũng đang ở đây, đây lại là ấn tượng đầu tiên của hắn, chỉ cần hắn xử lý có chút chun nào không ổn, chỉ sợ ba mẹ Đường Lễ Âm sẽ không đồng ý cho bọn hắn ở bên nhau.

"Cố Minh Tiêu cậu tỉnh táo lại chút đi! Đừng có nói mấy lời hồ đồ nữa!" Đường Vy thấp giọng quát, Cố Minh Tiêu lại rút tay ra không chút do dự, trước ánh mắt của mọi người mà bước đến trước mặt Đường Lễ Âm, nắm tay Đường Lễ Âm, nhìn về phía vợ chồng Lâm Uyển và Đường Đông Lăng: "Bác trai, bác gái, thực xin lỗi vì đã dùng cách này để ra mắt hai người. Nhưng cháu không hi vọng bị hai người hiểu lầm, nên cần phải làm sáng tỏ một chút."

Hắn giơ mười ngón tay đang đan vào nhau với Đường Lễ Âm, khoe ra hai cái vòng tay giống nhau như đúc: "Người con thích là Lễ Âm, bọn con ở bên nhau được một thời gian rồi, hi vọng hai bác có thể đón nhận cháu."

Lâm Uyển ngây ngẩn cả người, đối mặt với sự phát triển của câu chuyện như một vở kịch này, cơ bản là đầu óc còn chưa xoay chuyển tới. Ngược lại thì sắc mặt Đường Đông Lăng đã hơi hòa hoãn lại, chưa nói đến chuyện gì đang xảy ra, ít nhất thì Cố Minh Tiêu cũng không để Đường Lễ Âm phải chịu tủi nhục.

Đường Lễ Âm ngơ ngẩn nhìn Cố Minh Tiêu, môi anh run rẩy, dường như đang muốn nói gì đó. Nhưng anh còn chưa mở miệng, đã thấy Đường Vy tức muốn hộc máu xông tới trước mặt, giật một phát tách tay hai người ra, mắng: "Cố Minh Tiêu có phải cậu điên rồi không?!? Cậu có biết mình đang làm gì không?? Cậu với Đường Lễ Âm không giống nhau! Cậu không phải đồng tính bẩm sinh! Hiện tại cậu chỉ bị anh ta mê hoặc, chẳng lẽ cậu lại muốn cả đời không danh không phận không con không cái cùng anh ta cả đời trôi qua như vậy sao!?"

Cố Minh Tiêu nhìn Đường Vy, ánh mắt lạnh lùng không chút xúc cảm: "Người phát điên là cô. Chưa bao giờ tình cảm lại có thể cưỡng cầu, tôi với Đường Lễ Âm thích nhau, là cô vẫn luôn dây dưa phá rối. Trước kia vì nể mặt Lễ Âm nên tôi vẫn nhẫn nhịn cô, nhưng càng ngày cô càng quá đáng, vẫn không ngừng tổn thương anh ấy."

Cố Minh Tiêu dừng một chút, ôm Đường Lễ Âm vào lòng, tiếp tục nói: "Cái gì gọi là đồng tính trời sinh? Cô còn đang sống ở thời phong kiến à? Cô có biết hiện giờ đã có biết bao nhiêu quốc gia thông qua Luật hôn nhân đồng tính không? Chỉ cần Lễ Âm đồng ý kết hôn cùng tôi, tôi có rất nhiều địa điểm để lựa chọn đăng ký kết hôn, không mượn cô phải lo lắng."

Lời này của hắn vừa dứt, sắc mặt của Lâm Vân và Đường Thịnh lập tức trở nên khó coi. Lâm Vân thấy Cố Minh Tiêu nói năng với con gái bảo bối của mình như vậy thì tức khắc không vui nói: "Cuối cùng chuyện này là như thế nào? Tiểu Vy, con bị Lễ Âm cướp bạn trai à?"

Đường Vy lập tức chỉ thẳng mũi Đường Lễ Âm mắng: "Chính anh ta cướp đó! Trước kia làm tuesday của Trác Trí Viễn quen rồi, bây giờ lại tới cướp đàn ông của người khác! Đường Lễ Âm sao anh có thể thấp hèn như vậy hả? Đường đường cũng là đàn ông, sao cứ thích được đàn ông ngủ như vậy chớ!"

Cô ả kích động đến mức mặt mũi cũng trở nên vặn vẹo. Mặc dù cô ả nói tiếng Trung, nhưng vốn dĩ khách sạn lớn như Intercontinental là nơi ở của rất nhiều du khách quốc tế đến từ các quốc gia khác nhau, đám bọn họ lại đứng trước cửa thang máy cãi nhau, rước lấy không ít ánh mắt. Trong đó còn có mấy du khách Trung Quốc , đang xầm xì nhìn về phía bọn họ ở bên này.

Đường Lễ Âm bị Đường Vy nhục mạ như vậy, tức đến mức muốn tát cho cô ả một cái. Nhưng ngặt nỗi gia đình dì nhỏ đang ở đây, anh không xuống tay được. Chỉ là Đường Lễ Âm nhịn được nhưng Cố Minh Tiêu không nhẫn nổi, hắn mạnh mẽ hất văng tay Đường Vy ra, đang muốn bảo cô ả câm miệng, chợt nhìn thấy Lâm Uyển tiến tới, xoay ngược Đường Vy lại.

Đường Vy vừa xoay người đã nhìn thấy Lâm Uyển cau mày quắc mắt trừng mình, ngay sau đó một cái tát vang dội giáng xuống, đánh cho mặt ả tê rần lên, lỗ tai ong ong không ngừng.

Đường Đông Lăng cũng không ngờ tới Lâm Uyển luôn khoan dung với Đường Vy lại đột nhiên nổi giận đến vậy, vội vàng kéo Lâm Uyển lại: "Bà xã em làm gì thế?"

Lâm Vân thấy con gái bảo bối bị đánh, cũng tức tối tiến tới tranh luận: "Chị, chị đang làm gì thế hả! Có phải chị cũng điên rồi không?!"

Lâm Uyển không còn dáng vẻ ôn hòa như trước, bà cười lạnh một tiếng: "Chị đang thay em dạy con gái. Vân à, đứa con gái này của em cứ hỗn láo mãi như vậy là hết thuốc chữa thật đấy."

"Em thấy chị điên thật rồi! Trước mặt người ngoài mà làm trò nói năng bậy bạ gì vậy!" Lâm Vân vuốt gương mặt sưng đỏ vì bị tát của Đường Vy, nôn nóng đến mức dậm chân. Lâm Uyển lại càng cười đến bình tĩnh: "Ở đây làm gì có người ngoài nào. Hai nhà chúng ta là thân thích, còn có bạn trai của Lễ Âm. Người ngoài đâu ra?"

Cố Minh Tiêu và Đường Lễ Âm đều ngây ngẩn cả người, không hẹn mà cùng quay sang nhìn Lâm Uyển. Thấy Lâm Uyển đưa túi xách trong tay cho ông xã đang đứng bên cạnh cầm, dù bận vẫn ung dung đáp: "Tiểu Vy, dì nhìn con từ nhỏ lớn lên, ngày trước con được nuông chiều sinh hư, nhưng ít ra vẫn còn biết đạo lý tôn trọng người khác. Mà bây giờ tự con nhìn lại dáng vẻ của mình xem. Lễ Âm là anh họ của con, cho dù con không quen nhìn nó yêu đương với đàn ông, thì con cứ giữ trong lòng là được rồi. Cớ gì lần nào con cũng nhằm vào nó nói lời ác ý khiến mọi người đều không thoải mái vậy? Gây khó dễ* cho người thân như vậy, con thấy vui vẻ à?"

*đoạn này là 这样拿刀子戳亲人的心,你就很快乐吗?

Bà lại nhìn Lâm Vân: "Còn em đó Vân, em thương con gái em thì chị cũng thương con trai chị. Con nhà ai mà không phải bảo bối chứ? Chị tát con gái em một cái em cảm thấy uất ức, vậy con gái em năm lần bảy lượt làm nhục con trai chị, chẳng lẽ chị không tủi thân, không khó chịu sao?"

Bà thở một hơi thật dài, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Đời này Lễ Âm đã như vậy, tôi làm mẹ nó cũng không có mong cầu gì, chỉ hi vọng nó có thể hạnh phúc. Sau này nếu có ai lại làm nhục nó câu nào, thì chính là tát vào mặt tôi một cái. Đến lúc đó đừng có nói người thân gì nữa, chúng ta tụ họp vui vẻ, chia tay yên bình đi."

Lâm Uyển nói xong cũng không thèm nhìn Lâm Vân và Đường Vy, giống như đột nhiên bà cảm thấy mệt mỏi, đưa tay bám lấy cánh tay Đường Đông Lăng. Đường Đông Lăng vội vàng đỡ lấy, bà quay sang nhìn Đường Lễ Âm và Cố Minh Tiêu: "Bế Kỳ Kỳ lên chúng ta về nhà, cậu cũng đi chung luôn đi."

Cố Minh Tiêu đáp được, ôm lấy Kỳ Kỳ đã sợ đến mức không thể thốt lên được âm thanh nào vào lòng. Đoàn người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Ba người nhà Đường Vy còn đứng yên tại chỗ, Đường Vy bụm khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt không kiềm được cứ chảy dài. Cô ả cắn răng, trên mặt hiện đầy vẻ không cam lòng khuất nhục, giống như là còn muốn đuổi theo tranh cãi. Lâm Vân nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu, kết quả là bị Đường Thịnh quát mắng dữ dằn: "Đủ rồi! Còn chưa đủ mất mặt có phải không?! Về phòng hết cho tôi!"

Lâm Vân quay đầu nhìn, sắc mặt Đường Thịnh đen như đít nồi. Bà ta rụt cổ, đành phải quay sang dỗ con gái: "Được rồi Tiểu Vy, dì con giận thật đấy, đừng quấy nữa. Tên thanh niên kia cũng chẳng ra gì, điều kiện con tốt như vậy, muốn kiểu bạn trai nào mà không có? Về rồi mẹ lại cho con tìm, bảo đảm mỗi một người tìm được đều tốt hơn cái tên này gấp trăm ngàn lần luôn."

Đường Vy hất tay Lâm Vân, cuối cùng chạy vào thang máy. Đường Lễ Âm đã ra đến cửa khách sạn, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Lâm Vân đuổi theo cô ả vào thang máy, không nhịn được tiếng thở dài.

Cố Minh Tiêu kề sát tai anh hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

Đường Lễ Âm lắc đầu, nhìn bóng lưng ưỡn thẳng tắp của mẹ, trong lòng tràn ngập phiền muộn mà không biết phải nói như thế nào.

Trước kia Lâm Uyển cũng cảm thấy việc anh thích đàn ông là chuyện khiến cả nhà mất mặt. Cho nên khi hai nhà ăn cơm cùng nhau, mỗi khi Đường Vy nhắc đến chuyện này, bà chỉ cố gắng mạnh mẽ trưng ra gương mặt tươi cười mà chịu đựng.

Anh không muốn mẹ mình phải khó chịu, nên chỉ có thể chịu đựng không nổi giận. Dần dà, Đường Vy càng lúc càng không thèm nể nang gì nữa.

Hôm nay Lâm Uyển không ngại phá vỡ tình cảm thân thích để bảo vệ anh, tuy rằng anh thực sự cảm động, nhưng lại càng thêm áy náy.

Sau khi lên xe, Đường Đông Lăng nhận nhiệm vụ lái xe, Lâm Uyển ngồi ở ghế phó lái nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Ba người bọn họ ngồi ở đằng sau, không khí vô cùng căng thẳng, ngay cả Kỳ Kỳ cũng không dám nói chuyện, đôi mắt to tròn nhút nhát sợ sệt nhìn Đường Lễ Âm.

Đường Lễ Âm biết cô nhóc bị dọa sợ rồi, bèn nhẹ giọng dỗ cô nhóc ngủ. Dù sao thì Kỳ Kỳ cũng còn nhỏ, bây giờ đã là nửa đêm, gắng gượng không được bao lâu lập tức đã ngủ say.

Sau khi về đến nhà, Lâm Uyển bảo Đường Đông Lăng đưa Kỳ Kỳ đi thay quần áo ngủ, còn mình thì ngồi lại trên sofa, đưa tay chỉ vị trí đối diện, bảo Đường Lễ Âm và Cố Minh Tiêu ngồi xuống.

Cố Minh Tiêu cẩn thận ngồi xuống, Đường Lễ Âm thấy Lâm Uyển mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, bèn hỏi bà có muốn đi nghỉ ngơi trước hay không, có chuyện gì để mai lại nói. Lâm Uyển thả tay xuống, trên khuôn mặt từ ái vẫn không nhìn ra được chút cảm xúc nào, chỉ thản nhiên liếc nhìn Cố Minh Tiêu.

Bà không nói tiếng nào, tầm mắt đặt trên người Cố Minh Tiêu như đang đứng đống lửa đang ngồi đống than. Mà Cố Minh Tiêu cũng không ngọ nguậy, chỉ ngồi ngay ngắn hơi cúi đầu, để bà tùy ý đánh giá.

Đường Lễ Âm không nhịn được lên tiếng trước: "Mẹ, người đừng trách em ấy, không nói với mẹ trước là lỗi của con."

Lâm Uyển dựa vào lưng ghế sofa, đổi sang một thế ngồi thoải mái rồi mới lên tiếng: "Nói đi, ba người các con là chuyện gì đây?"

Đường Lễ Âm muốn nói, Cố Minh Tiêu kéo anh lại, chủ động thẳng thắn mọi chuyện. Ban đầu sắc mặt Lâm Uyển vẫn không được tốt, nghe xong kết cục, mặt mày mới dần dần giãn ra, hỏi: "Những gì con nói đều là sự thật?"

Cố Minh Tiêu đáp: "Là thật ạ, con cũng không biết tại sao Đường Vy lại cố chấp đến vậy, thực sự con chưa từng có chút biểu hiện nào thích cô ta cả."

Lâm Uyển cười cười không để lộ cảm xúc gì, nhìn sang Đường Lễ Âm: "Được, mẹ biết rồi. Con đi tắm rửa trước đi, mẹ có mấy lời muốn hỏi riêng Tiểu Cố."

"Mẹ..." Đường Lễ Âm lại căng thẳng lên, nhìn Lâm Uyển muốn nói lại thôi. Lâm Uyển lại không hề động đậy, cứ vậy nhìn chằm chằm anh.

Cố Minh Tiêu vỗ vỗ cánh tay Đường Lễ Âm: "Đi tắm đi, không sao đâu."

Hai người đều nói như vậy, Đường Lễ Âm đành phải nghe theo. Đợi sau khi anh vào toilet, Lâm Uyển mới đứng dậy đi vào bếp, Cố Minh Tiêu không biết bà muốn làm gì, tùy tiện đi vào theo cũng không ổn, chỉ có thể ngồi yên tại chỗ đợi.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Uyển bê hai cốc sữa bò nóng đi ra, đặt một ly xuống trước mặt Cố Minh Tiêu: "Có quen uống sữa bò không?"

Cố Minh Tiêu đưa hai tay nhận lấy: "Dạ quen, cám ơn bác gái ạ."

Lâm Uyển bưng ly còn lại của mình uống một hớp, ánh mắt đánh giá lại một lần nữa dừng trên mặt Cố Minh Tiêu, sau một hồi lâu mới hỏi: "Con đang làm công việc gì? Bao tuổi rồi?"

Cố Minh Tiêu nghiêm túc trả lời, Lâm Uyển lại hỏi nhà hắn ở đâu, cha mẹ hắn như thế nào. Nghe được câu trả lời rằng cha mẹ Cố Minh Tiêu vẫn khỏe mạnh, Lâm Uyển lại hỏi: "Tuy rằng ba mẹ con ở thủ đô xa xôi, nhưng trong nhà cũng chỉ có mỗi con là con trai, hẳn là phải đặt hy vọng vào con rất nhiều. Chắc con vẫn chưa nói chuyện của con và Lễ Âm cho bọn họ biết nhỉ?"

Cố Minh Tiêu nói: "Đúng là vẫn chưa nói, nhưng Lễ Âm đã từng gặp ba mẹ con rồi, ấn tượng của ba mẹ con về Lễ Âm rất tốt ạ."

Lâm Uyển vẫn cười cười, không chút nể nang gì mà xé rách cái biểu hiện giả dối này: "Ba mẹ con không biết thân phận thực sự của nó, có ấn tượng tốt là chuyện bình thường."

"Bác gái, ba mẹ con thực sự rất tiến bộ. Chị gái con đã 30 mà vẫn chưa kết hôn, bọn họ cũng không bức ép gắt gao." Cố Minh Tiêu giải thích.

Lâm Uyển đặt ly sữa xuống, nhìn hắn nói: "Tiểu Cố, nếu Đường Vy đã nhắc đến Trác Trí Viễn, hẳn là con đã biết đến quá khứ của Lễ Âm."

Cố Minh Tiêu gật đầu.

"Bác cũng không muốn vòng vo với con, bác chỉ hỏi con, nếu ba mẹ con không đồng ý cho con và Lễ Âm ở bên nhau, con sẽ làm gì?"

Ánh mắt Lâm Uyển rất thản nhiên, nhưng lại mang theo một cỗ áp bức vô hình. Cố Minh Tiêu biết bà quan tâm chuyện gì nhất, bèn thẳng thắn nói: "Bác gái, con biết Trác Trí Viễn đã phụ bạc tấm chân tình của Lễ Âm, người sợ Lễ Âm lại dẫm lên vết xe đổ. Vậy ngay tại đây con sẽ nói với người chuyện này."

Hắn lấy điện thoại ra, nhấn mở hình căn hộ mà lúc trước Lâm San đã giúp hắn đi xem, đưa cho Lâm Uyển: "Căn hộ này ở Vũ Ninh, là một phòng có hướng nhìn ra biển. Vốn dĩ con định mua, kết quả lại quen biết với Lễ Âm. Trong khoảng thời gian theo đuổi anh ấy con đã suy nghĩ, nếu có thể được ở bên anh ấy, vậy sau này chính là cuộc sống một nhà ba người bọn con, thế thì không thể mua nhà theo ý thích của mỗi mình con được."

"Ở đảo ngoài Lễ Âm cũng có một căn nhà, nhưng mà vốn dĩ giao thông bên đó không thuận tiện bằng đảo trong. Thế nên con muốn mua một căn nhà lớn một chút ở đảo trong, tiện cho anh ấy với Kỳ Kỳ ở." Nói tới đây hắn dừng một chút, hơi ngượng ngùng vặn vẹo ngón tay cái: "Thực tình con nói điều này chỉ là hi vọng người biết, con là một kiến trúc sư, con hiểu rất rõ khái niệm "gia đình" là gì. Con yêu Lễ Âm, tình yêu này với giới tính không liên quan gì đến nhau. Ba mẹ con có thể nuôi dạy được một đứa con như con, người có thể tin tưởng được. Với lại, chị gái con cũng biết chuyện của con và Lễ Âm, chị ấy cũng không hề phản đối."

"Bác gái." Cố Minh Tiêu ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Lâm Uyển đầy chân thành: "Con hi vọng người có thể tin tưởng con, bởi vì bản chất con và Trác Trí Viễn không hề giống nhau, không thể bởi vì gã ta phạm sai lầm mà người cũng nghi ngờ con. Chẳng lẽ người không muốn nhìn thấy Lễ Âm được hạnh phúc sao ạ?"

Lâm Uyển không nói gì, bà chỉ yên lặng nhìn Cố Minh Tiêu. mà cái người đang dựa trên cửa toilet nghe lén lại nhắm chặt đôi mắt đau nhức, hai hàng nước mắt lăn dài.

Đường Lễ Âm bước ra, ngồi xổm xuống bên chân Lâm Uyển, nắm lấy tay bà: "Mẹ, nếu ba mẹ em ấy không đồng ý, con sẽ cùng em ấy nỗ lực, đến khi nào bọn họ đồng ý mới thôi. Chỉ là con hi vọng ba và mẹ có thể gật đầu trước, đừng chia rẽ bọn con có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cqcn