Chương 73: Dã tâm
Kim SoHee nhắm mắt theo đuôi phía sau Jaejoong, thấy bộ triều phục màu kim lộng lẫy khoác trên người cậu, không biết bao nhiêu là thái giám cung nữ theo hầu, cảm giác ngưỡng mộ cùng ghen ghét dồn ứ, nặng trịch trong lòng.
"Chỉ còn một ngày nữa điện tuyển sẽ bắt đầu, ngươi hãy cố gắng ở trong Trữ Tú cung, không nên dễ dàng kết giao bằng hữu, đừng tùy tiện động vào đồ của người khác, và nhất là tuyệt đối không ăn đồ ăn người ngoài đưa đến, cẩn thận mồm miệng. Bản cung sẽ phái Lee Soohan chú ý đến ngươi, ngươi đã gặp Lee Soohan chưa?" Jaejoong ôm Changseoki ỉu xìu thành một đống trong lòng, nhẹ nhàng hỏi.
Lee Soohan là người sẽ thay thế Lee Sooman công công sau này, cũng là Phó tổng quản đại nội. Đã ra lệnh được cho Lee Soohan, có thể thấy quyền lực của Hoàng quân lớn đến mức nào. Kim SoHee vừa gật đầu vừa cân nhắc, trong lòng càng khao khát phồn hoa lóa mắt phía trước. Kim SoHee không thể ngăn mình mơ tưởng, nếu như được ở lại, phải chăng sẽ có một ngày mình cũng có thể dẫm chân lên địa vị như vậy? ( Lại thêm một đứa đang mơ! Kết cuộc sau này cũng chẳng tốt!! Thôi thì bây giờ cứ để em ấy mơ đi!!)
"Sao còn ôm nó! Bỏ xuống!" Jung Đế cùng Lee Sooman đi theo phía sau vượt qua, thấy Jaejoong còn ôm Changseoki trong lòng, sắc mặt lập tức đen thui. Động chạm người khác hắn có thể làm ngơ như không thấy, nhưng động vào Jaejoong, hắn nhất định phải xẻ thịt phanh thây con vật này thành tám miếng!
Jaejoong cười cười, vội đưa Changseoki cho Seulgi, chủ động kéo cánh tay hắn dịu dàng nói, "Hoàng thượng, ngài xem Changseoki ỉu xìu như vậy đáng thương biết bao. Ngài giúp nó tìm một 'thê tử', được không?"
Jung Đế nhíu mày, "Không có giống chó ngoại tộc nào ở phường chó mèo thất phối được với nó, nếu không muốn nó chịu giày vò, chi bằng loại trừ ngọn nguồn đau khổ."
'Thiến Changseoki?' Đôi mắt Jaejoong mở to, không hề nghĩ ngợi gì liền đấm lên cánh tay hắn, giọng nói cao lên, "Không được! Ta tuyệt đối không đồng ý!"
'Quả nhiên mấy tháng trời cố gắng dung túng chiều chuộng đệ cũng mang lại kết quả, thi thoảng Jaejoong cũng sẽ bỏ đi lớp khiên đề phòng, có khi làm vài động tác nhỏ rất đáng yêu, cũng sẽ quên xưng hô 'thần' khiêm nhường kia, hệt như chàng trai thẳng thắn chân thật trong trí nhớ của Hiro trước kia.' Tim Jung Đế nóng lên, hắn nắm lấy nắm đấm nhỏ bé của cậu cười khẽ, "Trêu đệ một chút. Ngày mai trẫm sẽ phái người gởi thư cho Cao Lô để họ đưa thêm vài con nữa sang. Muộn nhất qua năm sau Changseoki có thể cưới được 'thê tử' về nhà, năm nay đành phải để nó chịu đựng vậy."
"Vậy cũng được." Jaejoong trả lời, mỉm cười nhìn hắn. Jung Đế yêu thương mơn trớn gò má cậu, đôi mắt tối như tỏa sáng.
Thấy Jaejoong dám đánh Hoàng thượng, Kim SoHee hoảng hốt, rồi chứng kiến thái độ yêu thương bao dung của Hoàng thượng, trái tim nàng ta nhảy lên từng hồi từng hồi, vội vàng cúi đầu giấu đi khuôn mặt vì ghen ghét mà vặn vẹo. Sự sủng ái của thiên hạ chí tôn quả là thứ đáng để người ta khao khát giành giật! Nàng ta rất muốn rất muốn! Làm sao bây giờ?
Đi vào chính điện Thanh tiêu cung, Jaejoong cùng Jung Đế ngồi xuống ở ghế chủ vị, Kim SoHee ngồi ở hàng ghế bên dưới, biểu cảm không còn khách sáo thận trọng. Nàng ta ngoan lành ngồi đó, hệt như đóa ngọc lan trang nhã trong bộ váy màu xanh lam dịu mát.
Nhận ra sự thay đổi của Kim SoHee, Jaejoong liếc nhìn, đuôi lông mày hứng thú nhướng lên.
Jung Đế làm như không thấy, cầm tách trà uống một ngụm, vừa thấy hoa văn màu lam nhạt trên thành chén, hắn nhăn mày hỏi, "Tách trà này vốn màu đỏ nhạt cùng một đôi với đệ, sao bây giờ lại khác?" Nói đoạn, hắn nhìn nhìn tách trà trong tay Jaejoong, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Khóe miệng Jaejoong giật giật, đặt tách trà xuống trả lời, "Thần không cẩn thận làm vỡ tách trà kia, phiền Hoàng thượng trước dùng."
Jung Đế nhíu nhíu mày, ngữ khí ra chiều nghiền ngẫm, "Là đệ làm vỡ hay là Changseoki làm vỡ?"
Jaejoong nghiến răng, kiên định đáp, "Hồi bẩm Hoàng thượng, là thần làm!"
Jung Đế nhìn cậu một hồi lâu, bỗng nhiên áp sát vào tai cậu, nhỏ giọng thì thầm, "Trẫm rất thích tách trà kia, nếu như Joongie làm vỡ thì nhất định trẫm phạt đệ mới được!" Dứt lời, hắn đặt tách trà của cả hai xuống, ra lệnh cho Lee Sooman, "Đi đổi một đôi mới lại đây."
Nghe Hoàng thượng nhấn mạnh vào 'một đôi', thái dương Lee Sooman co giật, khom người vâng lệnh.
Chỉ một lát sau Lee Sooman đã đưa bộ tách mới lên, quả nhiên là có đôi có cặp. Jaejoong xoay xoay tách trà trong tay, nhìn thoáng qua Jung Đế, thấp giọng hỏi, "Hoàng thượng muốn phạt thần thế nào?"
Jung Đế chậm rãi uống trà, thấy chân mày Jaejoong nhướng lên, sóng mắt linh động, quyến rũ không nói nên lời, thân dưới hắn nóng lên, ghé môi vào sát tai cậu đáp lời, "Tối rồi đệ sẽ biết." Thấy vành tai Jaejoong lập tức đỏ chót, nóng đến có thể cảm nhận được, thế mà trên mặt vẫn còn bày ra biểu cảm lạnh nhạt cao quý, hắn không thể nhịn được cười! Bé con của hắn lại giả vờ! Rất thú vị!
Thấy hắn cười càng lúc càng to, Jaejoong đã có phần bực bội, hờn dỗi trừng mắt. Lúc cậu giơ nắm tay vừa định đánh, Jung Đế thuận thế bắt lấy kéo vào trong lòng, cúi đầu cắn lên má cậu một miếng.
Hai người đùa nhau ầm ĩ đến mức quên còn có người ngoài ngồi đó. Đầu Lee Sooman chảy mấy vạch đen sì, không thể đằng hắng mấy tiếng.
Jaejoong lập tức đẩy Jung Đế ra nghiêm túc ngồi vào chỗ của mình, gương mặt xấu hổ, lạnh nhạt lên tiếng, "Đã để muội muội chê cười, uống trà đi. Trà bánh Thanh tiêu cung rất ngon, lát nữa ngươi hãy mang về một ít."
Kim SoHee vui vẻ vâng theo, nâng tách trà lên chầm chậm uống một ngụm, đôi mắt lóe lên. Thì ra Hoàng thượng cao cao tại thượng cũng có thể dịu dàng dễ gần đến vậy, tình ý mặn nồng ngập trong đôi mắt sâu thẳm kia khiến nàng say mê. Nếu như người được ôm vào lòng là mình...Chỉ cần nghĩ đến đây, trong mắt Kim SoHee toát lên dục vọng không thể kềm được. Ai mà không ham muốn sủng ái của đấng chí tôn!
Lấy lại bình tĩnh, nàng ta ngẩng đầu, cẩn thận lên tiếng, "Ca ca, không biết trong lúc điện tuyển muội cần chú ý những việc gì?"
"Cố gắng ăn mặc thanh lịch, không nên quá xa hoa, càng truyền thống càng tốt. Nếu có mắc lỗi cũng không sao, nhất định phải luôn mỉm cười, đừng để thất thố." Jaejoong giản lược liệt kê. Tuy không giữ thẻ bài của cô thứ muội này, nhưng qua điện tuyển, Jaejoong sẽ dành thời gian chọn lựa môn gia đình thích hợp, rồi nhờ Hoàng thượng tứ hôn. Đây cũng là ý định của cha mẹ, mà tấu chương của cha đã được trình lên Hoàng thượng từ lâu, chẳng qua chỉ có hai mẹ con Chae di nương và Kim SoHee là không biết.
Kim SoHee gật đầu, cố gắng không nhìn về phía Hoàng thượng. Jung Đế bình thản thưởng thức tách trà trong tay, mỉm cười lắng nghe.
Jaejoong vừa nhớ vừa thuật lại, phần lớn là kinh nghiệm của bản thân. Kim SoHee âm thầm ghi nhớ, đợi cậu vừa dứt lời đã bày ra vẻ sầu lo mở miệng, "Điện tuyển còn yêu cầu trình diễn tài nghệ, muội định đánh đàn, nhưng thật không biết có suôn sẻ hay không. Ca ca nhận xét giúp muội được không?" Ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn về phía Jung Đế.
Jaejoong ý nhịn nhìn thoáng qua Kim SoHee, rồi nói với Ann mama đang cau có đứng bên cạnh, "Ma ma, mang một chiếc cầm đến cho SoHee." Cớ gì cậu phải từ chối, có người tình nguyện mua vui cho mình cơ mà.
Kim SoHee mừng thầm. Đợi cầm được đặt lên bàn, nàng ta yểu điệu bước đến, bàn tay như châu ngọc nhẹ nhàng đặt lên thử dây đàn, âm thanh trong trẻo vang lên, sau đó khẽ ngước nhìn vị Đế vương đang ngồi trên cao.
Jung Đế như đang chăm chú nhìn Jaejoong, thật ra ánh mắt vô định rơi vào hư không, cố gắng nhớ năm tham gia điện tuyển, Jaejoong đã biểu diễn tài nghệ gì. Cậu măc gì, lo lắng rụt rè như thế nào. Năm đó cậu chỉ mới mười bốn tuổi, bằng tuổi Kim SoHee bây giờ, lại không một ai giúp đỡ, nhất định trong lòng rất lo lắng sợ hãi, vậy mà hắn lại không có một chút ấn tượng gì.
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Jaejoong, thấp giọng hỏi, "Lúc Joongie tham gia điện tuyển có lo nhiều không? Đệ biểu diễn tài nghệ gì?"
Ánh mắt Jaejoong nặng nề nhìn thoáng qua hắn, hờ hững trả lời, "Nếu Hoàng thượng đã quên thì thần cũng không nhớ được." Sao lúc đó cậu có thể lo lắng? Cậu biết, cho dù biểu hiện của mình có tệ bao nhiêu đi chăng nữa, người đàn ông này cũng sẽ giữ mình lại. Người hắn thấy không phải là bản thân cậu, mà chính là phủ Quốc công đằng sau đó. Ở trong mắt hắn, chẳng qua Kim Jaejoong này cũng chỉ là một con cờ mà thôi.
Cảm giác được hơi thở lạnh lùng của Jaejoong, hô hấp Jung Đế cứng lại, trong miệng đắng ngắt, dường như hắn lại lỡ lời một lần nữa. Nhẹ nhàng ôm bờ vai mong manh của cậu vào lòng, Jung Đế dịu dàng nói, "Chuyện trước kia đã thành mây khói, đừng nhớ cũng đừng nghĩ, chúng ta còn phải cùng đi đến tương lai dài phía trước."
'Đúng vậy, còn có tương lai dài phía trước, nhưng không phải có ngươi cùng ta, một mình ta đã đủ!' Jaejoong cười nhạt không đáp.
Nhìn nụ cười kia hờ hững như có như không, phảng phất như khói mây, lúc xa lúc gần, tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ chạm tới được. Ánh mắt Jung Đế trầm xuống, trái tim lại bắt đầu đau đớn. Jaejoong vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn, hắn phải làm sao bây giờ? Chỉ trong nháy mắt, Jung Đế cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng vừa nhìn qua bụng Jaejoong, hắn lại phấn chấn trở lại. Không sao cả, chỉ cần có một đứa con thì làm gì không có cách níu giữ được trái tim cậu?
Tâm tư hai người tuy hai hướng, nhưng cơ thể lại vô tình dựa vào nhau, dường như không hề nghe thấy tiếng đàn du dương trong điện. Đáng thương cho ánh mắt đưa tình của Kim SoHee không biết vứt cho ai xem, càng đến cuối càng vội vã xao động, liên tục lỗi âm. Một nốt cuối cùng vang lên, cô ta chậm rãi rút tay về, khom người cúi chào, sắc mặt trắng bệch.
Jaejoong nể tình vỗ tay, Jung Đế chỉ nhíu mày, nói một câu 'Tạm được.'
Sắc mặt Kim SoHee càng lúc càng khó coi, cố ngồi thêm một lúc đã vội vàng cáo từ.
Dù sao cũng là em gái của mình, trước mặt người ngoài cũng phải giữ thể diện cho nhà họ Kim. Jaejoong đứng lên đưa Kim SoHee đến cửa cung mới quay lại. Bỗng nhiên cô ta giữ chặt ống tay áo cậu, giọng run run hỏi, "Ca ca, không biết ca còn nhớ lời nói trước kia hay không?"
"Nói cái gì?" Jaejoong nhíu mày.
"Nếu như SoHee uống tuyệt tử canh, ca sẽ giúp SoHee ở lại trong cung." Kim SoHee cắn răng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng thượng thì không sinh được con đâu phải là vấn đề lớn? Chẳng phải còn có cách điều dưỡng hay sao?
Jaejoong che miệng cười, ngữ khí thoáng trở nên tàn nhẫn, "Đứa ngốc, chẳng qua chỉ là một lời đùa mà thôi! Làm sao bản cung có thể làm chuyện dẫn sói vào nhà, nuôi cọp gây họa ngu xuẩn như vậy. Ngươi nên yên tâm chờ lập gia đình, bản cung nhất định sẽ giúp ngươi tìm một gia đình môn đăng hộ đối." Dứt lời, cậu xoay người rời đi, để lại Kim SoHee đứng chôn chân tại chỗ.
Vừa đi vào đại điện đã thấy Jung Đế lười biếng dựa vào ghế đặt cạnh cửa sổ, trong tay còn cầm một cuốn sách, ánh mặt trời phản chiếu trên đường nét khuôn mặt anh tuấn như một vị thần. Trong lòng Jaejoong bỗng nhiên nổi lửa, đi qua không âm không dương mở miệng, "Hoàng thượng thật có phúc khí, không biết có bao nhiêu mỹ nhân nguyện lòng vì Hoàng thượng mà sống chết."
Jung Đế ngạc nhiên nhíu mày, lập tức bỏ quyển sách trong tay xuống, cười ha hả kéo Jaejoong vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên má cùng gáy cậu, vui vẻ nói, "Joongie ghen a? Nghe toàn mùi chua chua!" Cảm giác đau lòng quạnh quẽ lúc này đều bị Jaejoong chữa khỏi, cả người đều tràn ngập tinh thần.
"Ngươi mới ghen!" Jaejoong chọt chọt ngực hắn.
"Được, là trẫm ghen! Trẫm vì đệ muốn sống muốn chết!" Bắt lấy đầu ngón tay nghịch ngợm của cậu hôn một cái, giọng nói hắn trầm xuống, như một lời tuyên thệ trang trọng nhất, khiến hai tai Jaejoong lập tức đỏ bừng, tim đập liên hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro