Ngày dâu

Mí mắt nặng trĩu từ từ mở, đầu đau như búa bổ. Một tiếng rên khe khẽ bật ra khỏi miệng. Cô cố gắng ngồi dậy, cảm nhận được có tay ai đang quấn quanh eo, cô khựng lại. Liếc mắt nhìn xuống, cô giật mình. Sao Thuỳ Trang lại ngủ bên cạnh mình nhỉ? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô kiểm tra xem cả hai còn mặc quần áo không và thở phào nhẹ nhõm vì mình vẫn còn nguyên vẹn.

Thế quái nào mà cô lại nghĩ đêm qua có chuyện nhỉ? Cô lắc đầu, cố quên đi mấy suy nghĩ đó, nhưng ai thay đồ cho cô? Cô di chuyển, đối mặt với Thuỳ Trang đang say giấc. Thuỳ Trang ôm chặt eo cô, chân đan vào nhau. Má cô ửng đỏ vì sự đụng chạm. Một lúc sau, Thuỳ Trang chầm chậm mở mắt.

Sáng sớm vừa mở mắt đã thấy Diệp Anh, nàng cười híp mắt, mắt hoàn hảo cong thành hai nửa vầng trăng. Tim Diệp Anh đập thình thịnh, ngơ ngẩn cả một giây.

"Chào buổi sáng." giọng Thuỳ Trang khàn khàn, má nóng ran vì tự mình thấy buồn cười với chất giọng ấy.

Diệp Anh cũng suýt bật cười nhưng tự mình kìm lại. Thuỳ Trang nhíu mày.

"Bạn định lạnh nhạt với mình tiếp à?"

"Có thể, bạn nghĩ sao?" Diệp Anh vừa dứt lời đã vội vàng rút tay Thuỳ Trang ra khỏi eo mình. Động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, Diệp Anh chầm chậm ngồi dậy, thả thõng đôi chân xuống mép giường và quay lưng về phía Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang bật dậy, cố gạt bỏ đi cảm giác nhói buốt đang lớn dần trong tim.

"Làm sao đấy Cún?" Thuỳ Trang ngồi cạnh Diệp Anh, cô đang tự day day trán mình.

"Còn đau đầu..." Diệp Anh rên rỉ.

"Đi, mình lấy ít thuốc giảm đau cho bạn." Thuỳ Trang đứng dậy, đưa tay về phía Diệp Anh.

"Mình tự đứng được." Diệp Anh từ chối, chầm chậm đứng dậy, lờ đi bàn tay đang đưa về phía mình.

Thuỳ Trang nghiến chặt hàm, cố gắng kìm nén cảm xúc và rụt tay về. Hít một hơi thật sâu, nàng thở ra, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Đôi mắt nàng đỏ hoe, báo hiệu những giọt nước mắt sắp trực trào.

Trong lúc Diệp Anh vào phòng tắm để rửa mặt, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Lan Ngọc bước vào, thấy Diệp Anh đang day trán. "Chị cần thuốc giảm đau không?"

Diệp Anh gật đầu đáp lại.

"Ok, đi thôi chị Trang. Xuống dưới đi, bọn em làm xong bữa sáng rồi." Lan Ngọc nhìn cô gái đang ngồi ở mép giường.

"Chị xuống sau. À mà mọi người có bàn chải đánh răng dư không?" Thuỳ Trang hỏi ngượng ngùng.

Lan Ngọc mỉm cười.

"Em để sẵn trong phòng tắm rồi."

Thuỳ Trang mỉm cười, cố gắng che giấu cảm xúc khi thấy Diệp Anh chẳng buồn nhìn mình.

"Cảm ơn nhé."

***

Vừa ra ngoài, Diệp Anh đã hỏi ngay câu hỏi khiến cô trăn trở từ khi ngủ dậy đến giờ.

"Sao Trang lại ở đây?"

"Chị không nhớ tí gì chuyện tối hôm qua hả?"

Diệp Anh lắc đầu sau một hồi cố gắng vắt óc suy nghĩ, nhưng đêm qua chỉ còn là một ký ức mơ hồ.

"Chị bảo chị ấy ở lại."

"Hả!?" Diệp Anh nửa nói nửa hét.

"Chị làm thế thật á?" cô hoài nghi hỏi, chỉ ngón trỏ vào chính mình.

"Ừm hửm. Chị tệ vãi, tự dưng lại lạnh lùng với chỉ."

"Sao em lại biết cả chuyện chị lạnh nhạt với bả nữa?" cơn đau đầu của cô đã nhẹ đi, nhưng vẫn làm cô rên rỉ, cô vừa day trán vừa tiếp tục bước.

"Chị còn không thể nhìn thẳng vào mắt bả lúc bả nhìn chị"

Diệp Anh vẫn giữ im lặng. Lan Ngọc lại đúng.

"Chào buổi sáng!" Ngọc Huyền chào cả hai khi họ ngồi xuống bàn.

"Chào." Diệp Anh hậm hực đáp.

Ngọc Huyền khúc khích.

"Thái độ gì đấy? Để tôi đoán nhé, vẫn còn thấm cồn? Hay là vì Trang?"

Diệp Anh đảo mắt. "Nín giùm."

"Tôi đoán là cả hai?"

Diệp Anh rên rỉ, định rời khỏi ghế đến chỗ Ngọc Huyền thì Thuỳ Trang xuất hiện, ngồi cạnh cô. Cô đột nhiên khựng lại.

"Chào buổi sáng." Thuỳ Trang vui vẻ nói ngay khi đặt mông xuống ghế.

"Chào buổi sáng, Trang."

"Chào buổi sáng chị."

Diệp Anh lờ đi màn chào hỏi, bắt đầu ăn luôn chiếc bánh kếp trên đĩa. Thuỳ Trang cười với cả hai, còn Diệp Anh chẳng màn để ý đến câu chào của họ. Ngọc Huyền đá chân Diệp Anh, nhưng cái con người cứng đầu này lại chẳng thèm liếc mắt đến nàng. Diệp Anh làm sao đấy? Ngọc Huyền nghĩ trong đầu. Cô không thể ưa nổi cái cách Diệp Anh đối xử với Thuỳ Trang.

Họ im lặng ăn nốt bữa sáng, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Thuỳ Trang. Nàng xin phép ra ngoài nghe điện thoại.

"Alo bố ạ?"

"Chào buổi sáng Trang. Chúc mừng con vì màn comeback thành công nhé."

"Cảm ơn bố. Bố gọi có chuyện gì thế ạ?"

"Con ăn sáng chưa?"

"Con đang ăn nè."

"Ừa thế con đang ở đâu?"

Thuỳ Trang chần chừ. Chắc chắn bố sẽ trêu nàng.

"Con ở với cậu ta à?" bố nàng hỏi, mém tí nữa thì gào lên.

"Hả? Không... không! Con có ở với ảnh đâu." nàng hoảng loạn nói.

"Đừng nói dối bố."

"Bố, con không có ở với ảnh thật mà."

"Thật không?"

"Thật. Con đang ở nhà của LUNAS."

"Thật á?"

Nàng không thể không đảo mắt vì nàng biết bố mình đang háo hức điên lên khi nghe tin nàng đang ở chỗ LUNAS.

"Vâng."

"Thế thì tốt, con tập hát với Diệp Lâm Anh luôn đi."

"Ơ? Sao vậy ạ?"

"Tuần sau hai đứa diễn chung ở concert của The 1st Management nhé."

"Hả!? Sao gấp thế hả bố. Nhỡ bọn con không đủ thời gian luyện tập thì sao?"

"Đừng có viện cớ nữa. Bố tin hai đứa sẽ tìm được bài phù hợp để diễn vào tuần sau."

Nàng biết mình không thể từ chối, tự mình thở dài rồi nói, "vầng. Để con nói Cún."

Ông bật cười. Nàng ôm mặt vì xấu hổ. Sao lại lỡ lời nói thế chứ. Má nàng đỏ ửng, bố nàng cuối cùng cũng im lặng.

"Ừ, chuyển lời cho Cún của con luôn nhé."

Nàng càu nhàu khó chịu.

"Bye bố. Bố chưa nghe gì cả đúng không? Yêu bố."

Trước khi bố nàng kịp đáp lại, nàng cúp máy.

***

Ngay khi Thuỳ Trang rời bếp, Ngọc Huyền lên tiếng.

"Diệp, sao bà lạnh nhạt thế?"

"Hả?" Diệp Anh hỏi, ngước lên nhìn ánh mắt tò mò của Ngọc Huyền.

"Sao bà lại đối xử với Trang như thế

"Gì? Lúc nào tôi chả như thế với bả."

"Ừ ý, Trang kể tôi rồi. Và tôi biết vì sao bà lại như thế."

Diệp Anh nhíu mày.

"Bà thích bả đúng không?"

"Gì? Suỵtt." Diệp Anh hốt hoảng nói, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho Ngọc Huyền im lặng.

"Bả nghe thấy bây giờ." Diệp Anh nói tiếp, nhìn về phía Thuỳ Trang, người vẫn đang bận nói chuyện trên điện thoại.

Ngọc Huyền và Lan Ngọc khúc khích.

"Trả lời tôi trước."

"Ok. Tôi thích bả. Vừa lòng bà chưa?" Diệp Anh nói, tự dưng lại khó chịu.

"Ơ, giọng bị làm sao?"

"Tôi không biết. Hôm nay khó chịu thôi." Diệp Anh thở dài.

"Đừng có lạnh lùng với bả nữa Diệp."

"Tôi sẽ cố."

"Chị, làm thế chỉ tổ làm bả thêm bối rối thôi." Lan Ngọc nhảy vào.

"Nhưng sao bả lại bối rối?"

"Chị tự nói là hai người là bạn, nhưng tự dưng lại đối xử với bả như thế."

"Ừ. Bả bối rối thật đó Diệp. Bả chả biết tại sao bà đột nhiên lại cư xử lạnh lùng như vậy."

"B-bà.. bà nói lý do cho bả rồi à?"

"Chưa. Nhưng tôi biết khi nào đúng lúc bà sẽ tự nói." Ngọc Huyền nói, đứng dậy, bỏ đĩa của mình vào bồn rửa.

"Nhưng tôi còn không biết có cơ hội nào cho bọn tôi không nữa." Diệp Anh buồn bã nói. Đó là vì sao cô luôn kén chọn. Cô sợ bị tổn thương. Bị yêu nhầm người, người còn chẳng hiểu cô.

Lan Ngọc đứng dậy, giọng nói đầy ẩn ý, "Chị sẽ chẳng bao giờ biết được. Cả chúng ta cũng vậy. Trừ khi chị có thể chứng minh cho bả thấy bả quan trọng với chị đến mức nào. Biết đâu mọi chuyện sẽ khác."

Diệp Anh chăm chú nhìn Lan Ngọc, cố gắng giải mã những lời vừa được thốt ra. Lan Ngọc đáp lại bằng một nụ cười bí ẩn khó hiểu. Diệp Anh không thể che giấu bí mật của mình trước con mắt sắc sảo của Lan Ngọc. Diệp Anh xoay mặt đi, lòng bồn chồn ngồi ngồi không yên.

"Nghe lời em đi." Lan Ngọc nói, đặt đĩa vào bồn rồi đi về phòng, Ngọc Huyền lẽo đẽo theo sau.

"Tôi đồng ý với bé Ngọc." Ngọc Huyền khúc khích.

Lan Ngọc rên rỉ vì tự dưng người chị của mình lại gọi mình là 'bé'. Em vỗ vai Diệp Anh rồi rời đi.

***

Lúc nàng trở lại bàn ăn, chỉ còn mỗi Diệp Anh bị bỏ lại, đang ăn nốt bữa sáng của mình.

"Mọi người đâu cả rồi Cún?" nàng đánh liều hỏi dù không chắc người kia sẽ trả lời.

"Trên lầu. Chuẩn bị ra ngoài."

Thuỳ Trang cố nén lại nụ cười mém lọt ra từ môi. Diệp Anh ăn miếng cuối trước khi đặt đĩa của mình vào bồn rửa.

"Mọi người đi đâu đấy?" nàng lại gặng hỏi, thử xem người kia có trả lời tiếp không.

"Lịch trình cá nhân." Diệp Anh đơn giản nói, bắt đầu rửa đống chén đĩa trong bồn.

"Khi nào ăn xong thì bỏ đĩa vào đây. Mấy giờ bạn về?"

Quao. Đó là câu dài nhất mà Diệp Anh nói với nàng sau hàng tuần lạnh nhạt. Hy vọng trong nàng bùng lên mạnh mẽ. Thuỳ Trang chỉ mong người kia không dập tắt nó một lần nữa.

"Ai bảo hôm nay mình về?"

Diệp Anh ngoái người. Thuỳ Trang vừa ăn xong,  nàng nhìn thẳng vào cặp mắt trông có vẻ đang ngờ vực cô.

"Bạn không về á?"

Thuỳ Trang lắc đầu. Nàng đoán là mình phải cảm ơn bố mới phải.

"Bố bảo bọn mình phải song ca ở concert của The 1st Management tuần sau, bọn mình sẽ tập ngay khi tìm được bài phù hợp."

Diệp Anh nhíu mày, Thuỳ Trang bĩu môi. Diệp Anh vẫn lạnh nhạt với nàng à?

Diệp Anh không từ chối được. Cô bất lực quá. Sao cô sống sót nổi qua mấy buổi tập luyện với Thuỳ Trang chứ? Mỗi ngày độ khó lại được tăng lên. Chấp nhận số phận, cô gật đầu kèm một tiếng thở dài thườn thượt.

"Ok..." cô tiếp tục rửa chén đĩa.

Thuỳ Trang nhíu mày.

"Mình rất nhớ Cún dịu dàng, quan tâm và chu đáo mà mình biết. Nếu mình nhỡ có làm gì khiến bạn đối xử với mình thế này thì cho mình xin lỗi nhé." Thuỳ Trang cắn chặt hàm. Cảm xúc cuộn trào như muốn bùng nổ bên trong nàng. Họng nàng đau rát vì cố gắng kìm nén. Nàng bấu chặt lấy lớp vải quần. Hình ảnh Diệp Anh ngày ấy cứ hiện về trong tâm trí. Hít một hơi thật sâu, nàng đứng dậy, chuẩn bị tiến về phía Diệp Anh. Cảm xúc của nàng đang ở đỉnh điểm, chỉ cần một hành động sai thôi, mọi thứ sẽ vỡ òa.

Tim cô hẫng một nhịp sau khi Thuỳ Trang xin lỗi. Cắn chặt môi dưới, tự dưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác hối hận. Khi tiếng ghế kéo vang lên, tiếng bước chân của Thuỳ Trang lại gần, cô dừng hành động của mình lại. Hơi thở trở nên nặng nề, từng nhịp đập của trái tim hòa cùng tiếng bước chân đang đến gần. Nên nói gì đây?

"Đây." Thuỳ Trang nói, đặt đĩa của mình vào bồn. Nàng vội vàng xoay đi, sợ mình không thể kiểm soát cảm xúc mà tuông trào.

Cô đảm bảo Thuỳ Trang đi khuất mới thở dài một tiếng. Không nhận ra mình đang nín thở nãy giờ. Nên làm gì đây? Thuỳ Trang xin lỗi rồi, mà nàng còn chẳng làm gì sai nữa. Là trái tim ngu ngốc của cô mới sai. Cô đang có một cuộc chiến nội tâm thì cái vỗ vai làm cô choàng tỉnh.

"Chị, bọn em đi đây. Làm ơn nói chuyện với chị Trang đi, nhìn chỉ bất ổn lắm đó." Lan Ngọc lo lắng nói.

"Hả? Bả ốm à?" Diệp Anh hỏi, tự dưng cảm thấy bất an.

"Em không biết, nói chuyện với bả đi."

"Cún, bọn tôi đi nhé. Quan tâm Trang tí nhé, trông bả không ổn lắm."

Diệp Anh yếu ớt gật đầu. Sau khi các thành viên rời đi, cô lại đấu tranh nội tâm. Nếu cô lại tự đạp đổ cái sự cảnh giác của mình, chắc chắn là cô sẽ lại đắm chìm trong cái bể cảm xúc không lối thoát. Cô vẫn bối rối, tìm câu trả lời trong chính tâm trí bừa bộn của mình, nhưng vẫn không thể không lo cho cô gái đầu hồng kia.

Cô gõ cửa trước khi bước vào. Thuỳ Trang nằm dài trên giường, xoay lưng lại với cô. Cô vẫn suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì bụng dưới truyền đến một cơn đau dữ dội. Cô rên rỉ. Lúc nãy cô cũng có cảm nhận được, nhưng nó chưa quá đau. Giờ thì cô biết tại sao sáng nay tâm trạng mình bất ổn rồi. Cô chậm chạp lấy đồ lót mới và băng vệ sinh rồi lê chân đến phòng tắm, vẫn tiếp tục rên rỉ, buông vài tiếng chửi thề.

"Đm..."

"Đm bà dì lại ghé." cô khó chịu lầm bầm. Đóng cửa lại rồi ngồi lên toilet tiếp tục làm việc của mình. Cô mệt mỏi. Mồ hôi lạnh cứ thế túa ra, cơn đau vùng bụng dưới chẳng hề suy giảm, mỗi lúc một tăng lên. Tiếng rên rỉ lớn dần, cô vòng tay ôm bụng, cố xoa dịu nỗi đau.

Thuỳ Trang lo lắng, 10 phút rồi mà Diệp Anh còn chưa ra khỏi đó. Tiếng rên rỉ và chửi thề của cô vọng ra ngoài, đủ để Thuỳ Trang hiểu được nguyên nhân. Cuối cùng nàng lấy hết can đảm, đến gõ cửa phòng trước khi hé đầu vào giữa khe cửa nhỏ. Thứ đập vào mắt Thuỳ Trang khiến nàng càng thêm lo lắng. Diệp Anh ngồi yếu ớt trên bồn cầu, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể, chìm trong cơn đau dữ dội. Thuỳ Trang vội vàng tiến vào, quỳ xuống cạnh Diệp Anh để hai người ngang tầm mắt.

"Bạn đứng dậy nổi không?" Thuỳ Trang lo lắng hỏi.

"Đ-được... mình tự lo được." Diệp Anh yếu ớt đáp. Cô cố gắng gồng mình dù bụng dưới vẫn còn đau. Cô cố đứng dậy, nhưng lại mém ngã quỵ khi vừa đi được vài bước.

Thuỳ Trang nhanh nhẹn, vừa kịp đỡ trước khi cô ngã xuống sàn gạch lạnh toát.

"Đừng có gồng mình nữa Diệp." Thuỳ Trang nửa nói nửa hét. Có thứ gì đó tận sâu bên trong nàng, kìm nàng lại để không nổi nóng với cô. Nàng thật sự đang rất lo cho Diệp Anh.

Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang, nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của nàng. Mắt họ chạm nhau, Thuỳ Trang vẫn giữ eo cô, cô đưa tay choàng qua vai nàng lúc mém ngã. Cả hai chìm đắm trong ánh mắt của nhau, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ sâu thẳm trong tâm hồn. Bất chấp cơn đau đang hành hạ, tim cô vẫn đập điên đảo trong lồng ngực.

Sau màn đấu mắt khá dài, Diệp Anh lại rên rỉ. Sự lo lắng của Thuỳ Trang quay trở lại.

"Đừng có nói tự lo được nữa. Mình cũng chăm được cho bạn mà. Cứ để mình chăm đi. Nếu bạn cho phép, nếu bạn lại nói chuyện với mình, nếu bạn cứ để mình vào xem thứ bạn đang giấu phía sau bức tường mà bạn tự xây, thì mình chăm bạn được."

Ánh mắt Thuỳ Trang như luồng gió ấm, nhẹ nhàng thổi tan đi những bức tường mà Diệp Anh cố gắng xây dựng trong suốt mấy tuần qua. Nàng nhìn Diệp Anh với một sự tha thiết, một khao khát cháy bỏng mà Diệp Anh không thể lý giải. Ánh nhìn ấy len lỏi, từng chút một phá vỡ đi bức tường thành kiên cố mà Diệp Anh dựng lên để bảo vệ trái tim mình. Trái tim tội nghiệp của cô đập loạn, không thể che giấu trước ánh mắt đầy kiên định của Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang nín thở, căng thẳng bao trùm. Nàng cầu nguyện rằng Diệp Anh sẽ đồng ý với mình lần này. Nàng khao khát thứ gì đó mãnh liệt, nhưng bản thân cũng không thể giải thích rõ ràng. Có thể chăng, câu trả lời đang ẩn sâu trong trái tim nàng, nơi chứa đựng cả sự thật và nỗi sợ, đang bị kìm hãm bởi sự phủ định và do dự?

Diệp Anh biết mình không thể quay đầu được nữa rồi. Trái tim cô đã đắm mình trong biển cảm xúc, dẫu biết rằng nó có thể nhấn chìm mình, nhưng cô nhắm mắt lờ đi. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Diệp Anh quyết định nghe theo tiếng gọi của trái tim. Cô mở lòng, trao nó cho Thuỳ Trang, tin tưởng rằng nàng sẽ nâng niu và không để cô chìm sâu trong cảm xúc này một mình.

"Ok." mặc kệ cơn đau dữ dội truyền lên từ bụng dưới, cô nhẹ nhàng mỉm cười với Thuỳ Trang, cái nụ cười cún đùn lại xuất hiện.

Vài giọt nước mắt khẽ rơi từ mắt nàng, Diệp Anh lo lắng.

"Này, mình nói gì sai à?"

Thuỳ Trang lắc đầu, nhưng nước mắt không ngừng rơi. Nàng nhớ cảm giác này. Nhớ sự dịu dàng quan tâm của Diệp Anh.

"Thế thì tại sao-"

"Mình chỉ đang rất hạnh phúc thôi." nàng toe toét.

Diệp Anh sững người, tim lại rộn ràng. Thuỳ Trang đang rất gần cô rồi, nhưng cơn đau dưới bụng cứ làm cô phân tâm, cô lại rên lên một tiếng. Cơn đau ập đến lần này lại đau hơn lần trước.

"Mẹ nó." cô nghiến răng, cắn chặt xương hàm để kháng lại cơn đau.

Thuỳ Trang dang tay đỡ lấy Diệp Anh, và Diệp Anh vòng tay quanh vai nàng. Thuỳ Trang dùng tay phải đỡ lấy lưng Diệp Anh, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và vòng quanh cổ mình.

Diệp Anh không khỏi ngạc nhiên khi Thuỳ Trang bất ngờ kéo cả người mình lên. Cô không ngờ Thuỳ Trang lại khoẻ đến vậy, mọi cảm giác đau đớn tan biến trong nháy mắt.

Thuỳ Trang khúc khích khi thấy phản ứng của người còn lại. Diệp Anh bừng tỉnh.

"Quao... bạn khoẻ thế." cô vừa nói vừa gục đầu xuống cần cổ của Thuỳ Trang. Hương thơm dịu ngọt của nàng như một liều thuốc mê, Diệp Anh thoải mái thả người trong vòng tay ấm áp của nàng.

Thuỳ Trang mỉm cười, dìu Diệp Anh về giường.

"Hơi nặng tí thôi à."

Diệp Anh siết chặt tay quanh người Thuỳ Trang, môi cong lên, tự để mình chìm sâu trong hương thơm của Thuỳ Trang. Thuỳ Trang cẩn thận đặt cô xuống giường.

"Mình đi lấy ít thuốc giảm đau với túi chườm nhé?"

Diệp Anh gật đầu, Thuỳ Trang chồm người đến. Trong khoảnh khắc diệu kỳ ấy, Diệp Anh tưởng nàng sắp hôn mình. Trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Và rồi, điều kỳ diệu ấy đã xảy ra - Thuỳ Trang nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Đôi môi căng mọng, ấm áp của nàng chạm vào da thịt nóng bừng của Diệp Anh, mang đến một cảm giác ngọt ngào khó tả. Khi Thuỳ Trang kéo môi ra, má Diệp Anh nóng ran vì thẹn thùng. Nàng khúc khích nhìn Diệp Anh, thích thú trước sự đỏ mặt của cô gái ấy.

Thuỳ Trang rời đi lấy thuốc giảm đau và túi chườm từ bếp. Tim Diệp Anh bỗng nhẹ nhõm sau nhiều tuần đối xử lạnh nhạt với Thuỳ Trang. Cô thở dài, hối hận vì hành động của mình. Mọi suy nghĩ của cô tan biến khi Thuỳ Trang bước vào, trên tay là khay nước, thuốc và túi chườm nóng. Ánh mắt họ lại tìm đến nhau, mỉm cười thay cho câu chào. Thuỳ Trang ngồi xuống cạnh Diệp Anh, đặt khay lên chiếc tủ đầu giường.

"Có đau lắm không?"

Diệp Anh bĩu môi rồi gật đầu. Thuỳ Trang khúc khích.

"Bạn lại trẻ con rồi."

"Nhưng đau lắm." Diệp Anh rên rỉ khi cơn đau đột nhiên ập đến.

"Ok ok. Uống cái này trước nhé." Thuỳ Trang đỡ người cô, giúp cô uống thuốc.

"Thuốc sẽ có tác dụng, nhưng mà nhớ đặt cả cái túi chườm này lên bụng nha."

Diệp Anh lại nằm xuống, Thuỳ Trang đưa túi chườm cho cô. Cô thật sự ghét những ngày đau bụng kinh khủng khiếp này, đau như chó cắn vậy.

"Cảm ơn Trang."

"Không, mình mới là người nên cảm ơn bạn. Cuối cùng bạn cũng chịu nói chuyện với mình." Thuỳ Trang toe toét.

"Nằm cạnh mình tí được không?"

Thuỳ Trang vui vẻ nghe theo. Trong lòng dâng lên niềm vui lạ kì. Nàng nằm xuống đối mặt với Diệp Anh, tay trái vòng quanh eo người kia, nhẹ nhàng ấn túi chườm lên vùng bụng dưới của Diệp Anh. Diệp Anh nhìn nàng, cả hai mỉm cười.

"Mình nhớ bạn. Mình nhớ cả việc này nữa." Thuỳ Trang bẽn lẽn thừa nhận.

"Mình không biết là bạn cũng dẻo miệng đấy Trang." Diệp Anh khúc khích khi thấy cô gái đầu hồng đỏ mặt. Cô đưa tay phải lên xoa nhẹ chiếc má ửng đỏ của Thuỳ Trang. Cảm nhận được sự ấm nóng từ cơ thể nàng.

Thế giới như ngừng quay, chìm đắm trong khoảnh khắc tĩnh lặng đầy hồi hộp. Cả hơi thở và chuyển động của họ cũng như ngừng lại, như thể bị cuốn vào một sức hút vô hình. Tim họ đập loạn, hòa cùng một nhịp với những cảm xúc khó tả. Ánh mắt khóa chặt vào nhau, một ánh nhìn vượt qua mọi rào cản ngôn từ. Trong sự tĩnh mịch ấy, họ cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc, kéo họ lại gần nhau hơn.

Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn. Diệp Anh ngại ngùng rụt tay lại. "X-xin lỗi..." Diệp Anh nói, má nóng bừng. Cô tránh ánh mắt nhìn xoáy vào tâm can mình, đảo mắt nhìn trần nhà.

Thuỳ Trang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nàng chớp mắt khó hiểu. Cái cảm giác đó là sao nhỉ? Có gì đó sai sai. Nàng thấy được mắt Diệp Anh đang cố truyền tải thứ gì đó, nhưng nàng không hiểu. Ngay khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ của cả hai. Môi nàng cong lên thành một nụ cười. Tay phải vô thức tìm tay trái của Diệp Anh, đan tay họ lại với nhau.

Diệp Anh giật mình khi cảm giác có thứ gì đó âm ấm trong lòng bàn tay. Cô xoay đầu qua, bắt gặp nụ cười tươi rói của Thuỳ Trang.

"Không sao." 

Diệp Anh thở phào, cô tưởng nàng sẽ giận.

"Còn đau không?"

"Còn."

"Nghỉ đi Cún."

"Ở với mình nhé?"

"Ừa, mình dính bạn luôn."

Tim cô đập mạnh. Thuỳ Trang vẫn giữ nụ cười trên môi. Nó luôn làm tim cô tan chảy, lòng thầm mong Thuỳ Trang là của mình. Liệu có cơ hội nào cho họ không? Câu nói của Lan Ngọc lại vang lên trong tâm trí cô.

'Chị sẽ chẳng bao giờ biết được. Cả chúng ta cũng vậy. Trừ khi chị có thể chứng minh cho bả thấy bả quan trọng với chị đến mức nào. Biết đâu mọi chuyện sẽ khác.'

Trong lòng le lói một tia hy vọng, cô quyết tâm níu giữ nó. Cô muốn cho Thuỳ Trang hiểu được vị trí đặc biệt của nàng trong tim mình. Mong rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như ý nguyện, chứ không phải theo chiều hướng tiêu cực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro