Chương 12
“Hai ly brandy, cám ơn.”
Chu Tề cho phục vụ đi, ngồi đối diện với Diệp Lâm Anh hỏi: “Không thắc mắc vì sao hôm nay tôi gọi cậu ra đây à?”
Diệp Lâm Anh nhướn mày: “Lúc cần tự nhiên cậu sẽ nói.”
“Người này thực không thú vị.”
Chu Tề chống cằm, từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Lâm Anh, bỗng nhiên mở miệng: “Cậu có nghĩ tới kết hôn không?”
Diệp Lâm Anh nhíu mày: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Mệt mỏi.” Chu Tề mỉm cười với nữ phục vụ đang đi tới, gật đầu cảm ơn, tay phải lấy ví tiền, rút từ bên trong hai tờ tiền đặt vào khay.
Mặt nữ phục vụ đỏ lên, ngay cả tiền cũng không nhận, vội vàng xua tay lắc đầu: “Không, em phải cám ơn anh mới đúng.”
Diệp Lâm Anh đem hết thảy thu vào trong mắt, khinh thường xì một tiếng, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Chu Tề vẫn tươi cười nhìn nữ phục vụ đi xa, lúc này mới quay đầu: “Nếu cậu cứ như vậy, chắc tôi không phải lo lắng vấn đề hôn nhân của cậu rồi?”
“Có ý gì?”
Chu Tề bắt đầu thuyết giảng: “Tâm lý học có nói, người với người kết giao trên thực tế chính là một loại trao đổi, cậu phải bỏ ra gì đó để đối phương cảm thấy có giá trị, đối phương mới có thể lấy thù lao giống vậy báo đáp cậu.”
Nói tới đây hắn dừng một chút, xác định Diệp Lâm Anh thật đang nghe, lúc này mới tiếp tục: “Mà cậu chưa bao giờ chủ động kết giao với ai, càng miễn bàn khiến cho người khác vừa lòng, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đây là vấn đề?”
Diệp Lâm Anh nhấp một ngụm rượu, âm thanh lạnh lùng nói: “Không cần cậu quan tâm.”
“Được, được.”
Chu Tề giơ tay đầu hàng: “Tôi biết bác sĩ Diệp mị lực lớn, nhưng mà tôi hỏi thật, cậu thật sự chưa từng nghĩ tới kết hôn sao?”
Diệp Lâm Anh buông ly rượu, ngọn đèn quán bar mờ nhạt dừng ở trên đỉnh đầu của cô, làm cho sườn mặt cô thoạt nhìn lúc sáng lúc tối: “Đã từng.”
“Vậy hiện tại?”
“Không nghĩ tới.”
Ánh mắt Chu Tề nhìn chăm chú cành hồng kiều diễm cắm trên bàn, vốn là đôi mắt ôn hòa càng trở nên nhu hòa: “Có khả năng tôi sẽ kết hôn trước cậu.”
Diệp Lâm Anh sửng sốt: “Cậu đã có đối tượng?”
“Phải.”
Đầu ngón tay Chu Tề khẽ chạm vào cánh hoa hồng, đáy mắt mềm dịu giống như loại tơ lụa hảo hạng, gần như có thể thấy tình cảm nồng nàn đang chảy bên trong: “Có một.”
Khi nào vậy? Tốc độ cũng quá nhanh đấy. Diệp Lâm Anh nhướn mày ý bảo Chu Tề nói tiếp, tuy rằng tính cách cô lãnh đạm, nhưng cũng không có nghĩa không quan tâm đến bạn bè.
Chu Tề là bạn tốt nhiều năm như vậy, tuy ngoài miệng Diệp Lâm Anh chưa bao giờ nói ra nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm hắn.
“Nói thế nào đây.”
Ánh mắt Chu Tề mang ý cười: “Một người rất đơn giản, rất dễ nuôi.”
“Chỉ như vậy?”
“Ừ.”
Chu Tề bưng ly rượu lên uống một ngụm: “Nhưng trước mắt tôi còn chưa xác định.”
Diệp Lâm Anh nghi hoặc nhìn hắn.
“Theo tôi phân tích, cô ấy là một người đơn giản thẳng thắn.”
Chu Tề nhíu mày: “Nhưng tôi cũng không thấy cô ấy có ý định kết hôn. Hơn nữa cậu có biết,...”
Chu Tề chống lại ánh mắt Diệp Lâm Anh, đem chỗ rượu trong ly uống một hơi hơn phân nửa: “Có lúc tôi không khống chế được cảm xúc của mình......”
“Cho nên?”
Chu Tề tự giễu cười cười: “Cho nên tôi còn do dự.”
Diệp Lâm Anh không nói chuyện, chỉ cầm ly rượu lên chạm ly cùng Chu Tề. Hai người đồng thời ngửa đầu dốc vào chất lỏng màu lục nhạt.
________
“Sao có thể? Thật...... Thật quá vô sỉ !” Hai tay Thùy Trang nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng.
“Đúng vậy!”
Ngọc Huyền đã ngừng khóc nhưng ánh mắt vẫn sưng đỏ. Cô ngoắc tay gọi phục vụ tới, kêu mấy chai bia, vẻ mặt châm chọc: “Mình cũng thấy thực vô sỉ.”
Ngày đó cô đột ngột đi tìm Quỳnh Nga, vốn tưởng rằng sẽ cho Quỳnh Nga một kinh hỉ, lại đúng lúc Quỳnh Nga tăng ca. May là cô có chìa khóa nhà trọ của Quỳnh Nga, mới không khổ sở chờ ở bên ngoài.
Phòng của phụ nữ độc thân thật bừa bộn, tất, quần áo ném đầy giường, trên sàn cũng bám một lớp bụi thật dày.
Đã sớm đoán được cảnh tượng như vậy cho nên Ngọc Huyền cũng không kinh ngạc, mất hơn hai giờ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lại đem quần áo bẩn của Quỳnh Nga đi giặt sạch, thật đúng vai một cô vợ đảm đang, lúc này mới nằm ở trên giường chờ Quỳnh Nga về.
Không ngờ chờ đến tối, Quỳnh Nga vẫn chưa trở về. Quỳnh Nga chưa quay về cô cũng không có tâm tình nấu cơm, liền gọi điện thoại kêu bên ngoài mang tới.
Kết quả khi người ta đưa tới cô lại không có tiền lẻ, liền mở ngăn kéo đầu giường Quỳnh Nga để tìm.
Không ngờ tiền lẻ còn chưa tìm được, lại thấy một món quà không thể tưởng tượng nổi: Một hộp áo mưa chỉ còn lại một chiếc.
Sau khi tiễn người giao hàng về, cô mơ hồ đi vào phòng ngủ. Chân mềm nhũn quả thực không giống chân mình, đầu óc giống như bị thiết chùy giáng một chưởng, đánh đến nỗi cô không có cách nào suy nghĩ.
Cô nhớ rõ ràng, lần trước cô đến tìm Quỳnh Nga, bọn họ cùng đi siêu thị mua hai hộp áo mưa, khi đó Quỳnh Nga còn trêu ghẹo nói, hai hộp này có thế đủ cho bọn họ dùng nửa năm.
Nhưng mà hiện tại, trong ngăn kéo áo mưa chẳng những không đúng số lượng mà ngay cả nhãn hiệu cũng không phải là loại bọn họ đã cùng mua.
Cô nằm ở trên sàn, giống như người chết, thân thể cứng ngắc, cả người lạnh như băng. Giường ngay kia mà cô ngay cả chạm cũng không muốn.
Đến nửa đêm, cuối cùng Quỳnh Nga đã trở lại. Vào phòng ngủ bật đèn liền thấy ngay Ngọc Huyền đang nằm trên mặt đất.
Còn chưa kịp tươi cười, liền cứng ngắc ngừng lại nơi đó. Bên cạnh Ngọc Huyền, đúng là một cái áo mưa còn sót lại trong ngăn kéo của chị.
Chứng cứ ngay trước mặt, lời biện bạch nào cũng không thể thốt ra.
Đối mặt với chất vấn của Ngọc Huyền, Quỳnh Nga thẳng thắn thừa nhận, chị đúng là có người đàn bà khác, nhưng chỉ là khi có nhu cầu sinh lý mà thôi.
Bọn họ yêu nhau đã hai năm, nhưng về nhu cầu sinh lý chị vẫn không nhịn được. Chị yêu Ngọc Huyền, đã xác định cô là vợ mình, nhưng mà chị cũng có nhu cầu sinh lý.
Nhưng mà Ngọc Huyền thường xuyên không ở bên cạnh chị, không có biện pháp, chỉ có thể tìm phụ nữ bên ngoài.
Ngọc Huyền không dám tin vào lỗ tai của mình, cô biết Quỳnh Nga luôn luôn ôn nhu, tính tình tốt, chưa bao giờ nghiêm mặt, dõng dạc nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Rốt cuộc là chị thay đổi, hay là ngay từ đầu cô đã không hiểu hết con người thực của chị?
Ngọc Huyền dùng hết sức lực còn lại trên người, tát một phát lên mặt Quỳnh Nga, khiến đầu chị lệch sang một bên, lạnh lùng bỏ lại câu chia tay rồi rời khỏi nhà trọ Quỳnh Nga.
Cô không quay về nhà trọ của mình mà là trở về nhà cha mẹ, miễn cưỡng cười vui với ba mẹ một ngày, lúc này mới rời khỏi nhà, gọi điện cho Thùy Trang.
Ở trước mặt ba mẹ cô không thể biểu hiện chút gì ra ngoài để tránh bọn họ lo lắng. Trong mắt ba mẹ cô, Quỳnh Nga đã sớm là con rể bọn họ. Hiện tại nếu đột ngột nói cho họ biết, cô và Quỳnh Nga đã chia tay, cô chưa nói được.
Lúc tuyệt vọng như thế này, chỉ có Thùy Trang ngốc nghếch mới làm cho cô buông hết gánh nặng, đem tất cả ủy khuất và không cam lòng trút ra ngoài.
“Để mình gọi điện cho chị ta!”
Thùy Trang lấy điện thoại, lửa giận trong mắt gần như bốc cháy: “Không! Để mình đi tìm chị ta! Thật sự là quá đáng!”
Nhiều năm như vậy, Ngọc Huyền đã hi sinh cho Quỳnh Nga bao nhiêu nàng đều biết, vậy mà bây giờ Quỳnh Nga lại! Chẳng những phản bội, còn nói ra những lời không biết xấu hổ như thế!
Nàng phải đòi lại công bằng cho Ngọc Huyền! Nàng nhất định phải hỏi rõ ràng! Hỏi Quỳnh Nga rốt cuộc là nghĩ như thế nào!
“Đừng gọi, cũng đừng đi.”
Lúc này, ngược lại Ngọc Huyền lại bình tĩnh hơn: “Mình không muốn có liên hệ gì với chị ta cả.”
“Nhưng dựa vào cái gì bị chị ta lừa nhiều năm như vậy?”
Thùy Trang đột nhiên đứng dậy, hai mắt đều đỏ: “Chị ta còn có lương tâm không? Cậu đi làm cũng nhớ thương chị ta, chị ta...... Chị ta sao có thể......”
“Được rồi, Thùy Trang.”
Vẻ mặt Ngọc Huyền lạnh lùng, cùng bộ dáng sa sút vừa rồi quả thực là hai người trái ngược: “Mọi việc cũng đã xảy ra rồi, có hỏi lại một trăm lần cũng vậy thôi.”
Cô cắn môi cười lạnh: “Quỳnh Nga là cái thá gì? Mình muốn chị ta nhìn cho rõ, không có chị ta mình vẫn sống tốt!”
Thùy Trang ăn nói vụng về nhưng mà nghĩ tới Ngọc Huyền, trong lòng lại khó chịu, há miệng thở dốc không nói được gì, bỗng nhiên xoay người chạy ra ngoài.
Nàng nghẹn thật sự khó chịu, không khí trong quán bar rất nặng nề, nàng phải ra ngoài hít thở không khí.
Ngọc Huyền lại nghĩ nàng muốn đi gọi điện cho Quỳnh Nga, vội vàng đuổi theo ngăn cản.
Hai người cứ chạy một đường như vậy, không chút do dự, hấp dẫn hơn phân nửa chú ý của quán bar, ngay cả ca sĩ đang hát trên đài cũng dừng đàn ghita trong tay.
“Không được đi! Mình nói rồi không được đi!” Ngọc Huyền cầm lấy cổ tay Thùy Trang, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút dữ tợn, ánh mắt cũng hung ác dọa người.
“Ngọc Huyền, không phải, ngực mình khó chịu, mình muốn......”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến loạt tiếng bước chân, tiếp theo Thùy Trang chợt nghe đến thanh âm quen thuộc: “Thùy Trang?”
Nàng quay đầu liền thấy vẻ mặt Chu Tề kinh ngạc nhìn nàng, mà ở bên cạnh hắn là Diệp Lâm Anh không chút biểu tình.
“Các cô đang định về sao?” Chu Tề mỉm cười lại tiến lại gần, cách Thùy Trang gần chút, lúc này mới lên tiếng.
“A, không phải, chúng tôi......”
“Phải, chúng tôi đang định về.” Ngọc Huyền ngắt lời Thùy Trang, sáp đến giữa Thùy Trang và Chu Tề, ngăn trở tầm mắt Chu Tề, ánh mắt không thân thiện nhìn hắn.
Chu Tề cũng không để ý, chỉ nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen to lúng liếng của Thùy Trang: “Để tôi đưa các cô về nhà, lần này không được từ chối đâu.”
Thùy Trang vội vàng lắc đầu: “Sao có thể như vậy, Chu Tề, chúng tôi có thể tự mình về được.”
“Thùy Trang!” Ngọc Huyền bỗng nhiên xoay người nhìn Thùy Trang.
“Hả?”
“Cậu ở phía tây, một mình trở về rất nguy hiểm.”
Ánh mắt của cô quét qua Chu Tề và Diệp Lâm Anh, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Lâm Anh nói: “Để cô ấy đưa cậu về!”
Nói xong, cô lại nhìn Chu Tề: “Có phiền anh đưa tôi một đoạn không?”
Trong mắt Chu Tề kinh ngạc chợt lóe nhưng ngay lập tức sáng tỏ cười cười: “Đương nhiên không phiền, chỉ là...... Lâm Anh, phiền cậu.”
Diệp Lâm Anh gật đầu, túm lấy Thùy Trang còn đang ngơ ngác không rõ tình hình, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Dọc đường đi, Diệp Lâm Anh không mở miệng, Thùy Trang cũng không nói chuyện. Hiện tại trong đầu nàng thực loạn, đều là chuyện của Quỳnh Nga và Ngọc Huyền, căn bản không có tâm tình tìm đề tài.
Đêm khuya đường sá rất thông suốt, tốc độ xe Diệp Lâm Anh lại không chậm, theo chỉ dẫn của Thùy Trang, không đến một giờ đã đưa nàng về tới nhà.
“Cám ơn cô, bác sĩ Diệp.”
Thùy Trang cởi dây an toàn: “Cô về cẩn thận một chút.”
Vừa định xuống xe, tay phải mới vươn ra mở cửa xe đã bị một bàn tay to khác đè lại, Thùy Trang kinh ngạc quay đầu: “Bác sĩ Diệp, còn có việc gì sao?”
Diệp Lâm Anh túm cổ tay nàng, đem nàng kéo lại gần mình, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn Thùy Trang, nhìn nhau vài giây, bỗng nhiên mở miệng nói: “Làm bạn gái tôi.”
______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bác sĩ Diệp ra nước ngoài trao đổi học tập, buổi tối nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, lên mạng chát với Thùy Trang.
Thùy Trang: Bác sĩ Diệp, em không nghe được tiếng chị! Chỉ có thể nhìn miệng chị nói thôi!
Diệp Lâm Anh: ...... Sao lại thế?
Thùy Trang: Không nghe thấy!
Diệp Lâm Anh [ Cúi đầu xem xét một lúc ]: Hiện tại đang ở đâu?
Thùy Trang: Không nghe......[⊙o⊙] A, bác sĩ Diệp! Em quên cắm dây!
Diệp Lương Nhất: [╯‵□′]╯︵┻━┻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro