Chương 13

Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt sáng quắc của cô nhìn về phía nàng chằm chằm, dừng trên mặt nàng, dường như muốn chờ đợi câu trả lời chân thực.

Trái tim Thùy Trang nhất thời bùm bùm nhảy dựng lên, khuôn mặt cũng nháy mắt đỏ bừng, không biết nói cái gì mới phải, một hồi lâu mới lắp bắp: "Diệp, bác sĩ Diệp…..”

“Làm bạn gái của tôi.” Diệp Lâm Anh vẫn nhắc lại năm chữ kia, trên khuôn mặt anh tuấn không nhìn ra một chút biểu tình.

Đâu óc Thùy Trang thực loạn, trong chốc lát thì nghĩ có phải bác sĩ Diệp là đang thổ lộ với nàng hay không, một hồi lại nghĩ bác sĩ Diệp sao có thể thích nàng, kết quả là nửa ngày cũng không trả lời Diệp Lâm Anh.

Diệp Lâm Anh cũng không vội, cứ lẳng lặng ngồi đó, cầm lấy tay nàng, chờ nàng trả lời.

Lúc này Thùy Trang ngay cả ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm Anh cũng không có dũng khí, nàng rũ mắt xuống, lông mày không ngừng chớp chớp, cảm thấy hai má ngày càng nóng, trái tim tưởng như nhảy cả ra ngoài, tay chân khẩn trương sắp cứng ngắc.

Nàng vụng trộm nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Lâm Anh, cô vẫn duy trì bộ dáng lạnh như băng, giống như vừa rồi không phải cô nói làm bạn gái của tôi, mà là chẩn đoán bệnh tình ở bệnh viện.

Lạnh lùng, không một chút dịu dàng.

Thùy Trang không biết làm sao, bỗng nhiên nghĩ đến câu nói kia của Ngọc Huyền: Phụ nữ soái ca đều không thể tin.

“Diệp, bác sĩ Diệp, tôi…..”

“Cô đừng hiểu lầm.”

Nàng vừa mới cố lấy dũng khí nói với cô, đã bị thanh âm mang theo khí lạnh của Diệp Lâm Anh cắt ngang: “Chỉ là diễn cho mẹ tôi xem mà thôi.”

Hô hấp của Thùy Trang cứng lại: “Cái gì, có ý gì?”

“Rất đơn giản.”

Diệp Lâm Anh buông tay nàng ra, không chút để ý gạt gạt mấy sợi tóc lộn xộn trên trán nàng: “Cô giả làm bạn gái của tôi, thỉnh thoảng đến nhà tôi lộ diện là được.”

Thì ra là như vậy….. trong lòng Thùy Trang bỗng nhiên dâng lên từng trận chua chát, giống y như là nước mơ ngâm, chua xót gần như làm cho nàng không chịu nổi.

Nàng lắc đầu: “Tôi không làm, tôi không gạt người. Cô tìm người khác đi.” Nói xong nàng đột nhiên mở cửa xe đi xuống.

Diệp Lâm Anh cũng theo xuống xe, không nhanh không chậm theo sau Thùy Trang đang hốt hoảng chạy đi: “Cô không làm cũng được.”

Bước chân Thùy Trang dừng một chút, quay đầu nhìn cô.

Diệp Lâm Anh mặc áo choàng màu đen, thân hình cao ngất, khí chất lỗi lạc, lại lạnh lùng, không có một chút biểu tình.

Cô chậm rãi đi tới trước mặt Thùy Trang: “Tôi sẽ nói với mẹ tôi, chúng ta đang giận dỗi.”

Cô bỗng nhiên cong môi cười xấu xa: “Cô thấy bà sẽ ngồi yên mặc kệ sao?”

Thùy Trang cả kinh lui về phía sau một bước: “Cô, sao cô có thể như vậy?”

Diệp Lâm Anh nhướn mày nhìn nàng.

“Không, tôi không làm.”

Thùy Trang tức giận, trong mắt to phủ kín một tầng hơi nước: “Nếu mẹ cô tới tìm tôi, tôi sẽ nói tất cả đều là giả! Tôi căn bản không phải bạn gái của cô, chỉ là bệnh nhân của cô mà thôi!”

“Muộn rồi.”

Diệp Lâm Anh lạnh lùng hộc ra hai chữ: “Đêm qua lúc tôi thay quần áo cho cô, đã bị mẹ tôi nhìn thấy.”

Thùy Trang chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, há miệng thở dốc, miễn cưỡng mới phát ra thanh âm: “Cái gì, cái gì?”

Diệp Lâm Anh nhẹ nhàng đưa tay điểm điểm cái trán của nàng: “Cho nên cô vẫn không rõ? Tôi sẽ nói cho cô.”

Cô cúi người xuống ghé vào bên tai Thùy Trang, mang theo nhiệt độ cơ thể và hô hấp nóng rực phả lên tai nàng: “Bà cho là chúng ta đã làm, yêu!”

Hai âm cuối cùng, cô kéo dài, giống như cố ý cường điệu, khiến toàn bộ xấu hổ giấu ở đáy lòng Thùy Trang kích phát ra ngoài.

“Không, tôi không muốn làm…..”

Thùy Trang cúi đầu, nước mắt cũng chảy ra: “Thật vô lý, vô lý…..”

“Khóc cái gì.”

Diệp Lâm Anh nâng cằm Thùy Trang lên, ngón tay lạnh như băng lau đi từng chút nước mắt trên mặt nàng: “Chỉ vì cấp bách quá mà thôi.”

Trước khi Thùy Trang cự tuyệt, cô đã tiếp tục nói: “Hơn nữa cô không cần đi tìm phòng, tôi có một phòng gần công ty cô, cho cô ở, coi như là thù lao.”

Đây là lần đầu tiên Thùy Trang nghe thấy Diệp Lâm Anh nói nhiều như vậy, nàng thà rằng cô giống bình thường, cái gì cũng không nói.

Thùy Trang nghiêng đầu né tránh tay hắn, hạ mi mắt: “Tôi không thể…..”

“Cô quên ba cô bị bệnh?”

Diệp Lâm Anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu cô nói cho ông ấy, cô có người yêu, để ông ấy đến đây xem xét, thuận tiện đi kiểm tra sức khỏe, cô cảm thấy ông có đồng ý không?”

Thân mình Thùy Trang cứng đờ, lời cự tuyệt đến bên miệng đành nuốt xuống, nghẹn ngào không nói lên lời.

Thanh âm Diệp Lâm Anh trầm thấp, thoáng bớt đi chút lạnh lùng, mang theo mười phần dụ dỗ: “Hơn nữa tôi là bác sĩ, có thể tự mình làm kiểm tra cho ba cô.”

Ban đêm ở ngoại thành tây, tiếng ồn ào không dứt, tiếng người, còn cả tiếng còi xe.

Thùy Trang và Diệp Lâm Anh đứng đối mặt, lại không nói một tiếng nào. Ngay cả tiếng tạp âm xa xa cũng không thể phá vỡ không khí giằng co lúc đó.

“Được.”

Trầm mặc vài giây, Thùy Trang đột nhiên ngẩng đầu, lau đi khuôn mặt còn ướt nước mắt, nhìn Diệp Lâm Anh: “Tôi đồng ý.”

Biểu tình cứng ngắc trên mặt Diệp Lâm Anh lúc này mới hơi thả lỏng xuống: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô, chỉ ba tháng... ”

Cô giơ ba ngón tay: “Ba tháng sau chúng ta liền chia tay.”

Thân thể Thùy Trang run lên, nhỏ giọng nói câu được.
_______

Diệp Lâm Anh dường như đã sớm chuẩn bị, nửa đêm liền đưa Thùy Trang cùng hành lý thu dọn đầy đủ tới nhà của mình.

Phòng rất lớn, Thùy Trang đột ngột từ một phòng nhỏ hẹp chuyển đến nơi rộng như vậy thì có chút ngỡ ngàng.

Bên trong đồ dùng đầy đủ, phòng bếp rộng rãi, phòng ngủ nhiệt độ ổn định hai mươi sáu độ, giường vừa êm vừa lớn, Thùy Trang vẫn cảm thấy chưa quen.

Đưa Thùy Trang vào phòng xong, Diệp Lâm Anh không ở lại lâu, hướng dẫn nàng sử dụng một vài thứ, liền chuẩn bị trở về.

Đang lúc sắp đi ra, lại bị Thùy Trang gọi lại: “Bác sĩ Diệp.”

Cô quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hơi hơi ngẩng, mắt to trong suốt nhìn thẳng cô: “Chúng ta chỉ có ba tháng, ”

Nghĩ nghĩ, Thùy Trang lại cường điệu một chút: “Tối đa trong ba tháng, cô phải giúp ba tôi kiểm tra sức khỏe.”

Diệp Lâm Anh nắm chặt tay cầm cánh cửa, vốn là khuôn mặt không có biểu tình gì càng thêm lạnh như băng, trong lòng không hiểu sao cũng bắt đầu khó chịu: “Biết rồi.”

Diệp Lâm Anh đi rồi, Thùy Trang vọt vào phòng tắm để tắm nước ấm, cái này đối với nàng mà nói tuyệt đối là xa xỉ, bình thường nàng chỉ dám đun một ấm nước nóng để tắm thôi.

Cứ như vậy đi, gạt người thì gạt người, chỉ ba tháng, kiên trì ba tháng thôi. Chỉ cần ba nàng có thể đến bệnh viện kiểm tra sớm một chút, bảo nàng làm cái gì cũng được.

Có gì mà không tốt, còn có phòng ở miễn phí. Buổi sáng nàng không cần dậy lúc năm giờ, buổi tối cũng không cần lo lắng đề phòng về nhà.

Thấy thế nào cũng là nàng được lợi. Thùy Trang lau khô người, mặc áo ngủ trèo lên giường. Lần đầu tiên có được ưu đãi như thế lại trằn trọc không ngủ được.
______

Ngày hôm sau, Thùy Trang mang đôi mắt thâm quầng đi làm, gặp Ngọc Huyền, sớm đã không thấy trạng thái đau khổ như tối qua, gọn gàng xinh đẹp, đẹp đến động lòng người. So sánh hai người, Thùy Trang ngược lại càng giống thất tình hơn.

“Thùy Trang  này, sao hôm nay cậu không nhéo lại.” Ngọc Huyền cười tủm tỉm đỡ lấy bả vai Thùy Trang, nhéo nhéo khuôn mặt nàng.

Thùy Trang trừng mắt giật mình nhìn Ngọc Huyền, gần như không nói nên lời. Ngọc Huyền...... Sao lại vui vẻ thế? Sao có thể nhanh như vậy?

“Được rồi, biết mắt cậu to rồi, đừng trừng nữa.”

Ngọc Huyền thu hồi tay, ngồi bên cạnh Thùy Trang: “Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, không đáng để mình đi tìm cái chết, lão nương vẫn sống tốt!”

“Vậy, vậy là tốt rồi......” Thùy Trang sững sờ nháy mắt mấy cái. Năm năm tình cảm, cho dù Ngọc Huyền đã tức giận rồi thất vọng, cũng sẽ không nhanh như vậy liền quên sạch.

Giải thích duy nhất chính là cô đang mạnh mẽ chống đỡ. Thùy Trang nhìn ý cười dạt dào trên mặt Ngọc Huyền, trong chớp mắt ngay cả mũi cũng chua xót lên.

“Ngọc Huyền, có người tìm cô!” Đằng sau, một đồng nghiệp bỗng nhiên nhìn về phía Ngọc Huyền kêu lên.

Ngọc Huyền sửng sốt, quay đầu lại.

Quỳnh Nga đang đứng ở cửa nhìn cô, đầu tóc rối bời so với bộ dáng bình thường sạch sẽ ôn nhu thực giống hai người khác nhau.

Trong lòng cô cười lạnh, trên mặt cũng không lộ chút gì, vừa cảm ơn đồng nghiệp, vừa lôi kéo Quỳnh Nga ra khỏi văn phòng.

Thùy Trang vừa thấy Quỳnh Nga đến, trong lòng bỗng nhiên liền nổi lên một cơn tức giận vô cớ. Nhớ tới những lời vô liêm sỉ chị đã nói với Ngọc Huyền, làm thế nào cũng ngồi không yên được, Ngọc Huyền vừa đi ra ngoài, nàng cũng liền theo sau.

“Ngọc Huyền, chị sai rồi.”

Trong mắt Quỳnh Nga là hối hận sâu sắc, phối hợp với bộ dáng sa sút kia, có vẻ đặc biệt đáng thương: “Em tha thứ cho chị một lần, chị liền thề một lần.”

Chị đau khổ che mặt: “Chị yêu em, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, với cô gái kia chỉ là......”

“Chị cảm thấy hiện tại chị có gì đáng giá để tôi yêu?”

Trên mặt Ngọc Huyền lộ vẻ châm chọc: “Giường của chị tôi cũng ngại bẩn!”

“Ngọc Huyền!”

Quỳnh Nga gắt gao nắm lấy tay Ngọc Huyền: “Chúng ta đã yêu nhau năm năm, công ty đã đồng ý điều chị đến công ty con ở thành phố A, chị biết em giận chị, em đánh chị đi! Đánh thế nào chị cũng không phản đối!”

Chị ta gần như phát khóc, thanh âm cũng có chút khàn khàn: “Chị, chị cho tới bây giờ không hề phản bội em, chỉ là...... Có đôi khi thật sự nhịn không được, mà em lại không ở bên cạnh, cho nên......”

Ngọc Huyền muốn rút tay về nhưng mà không thể giãy ra được, chỉ có thể để mặc chị nắm như vậy. Cô lạnh lùng nhìn Quỳnh Nga, giọng nói như mang theo băng giá: “Quỳnh Nga, chị có biết, người yêu của tôi, chỉ cần một lần bất trung trăm lần không cần.”

Thân mình Quỳnh Nga cứng đờ, há mồm vừa muốn nói gì, bỗng nhiên trong mắt bừng sáng, nhìn Thùy Trang đang lo lắng bước tới: “Thùy Trang, em giúp chị khuyên Ngọc Huyền đi, cô ấy luôn nghe lời em! Bọn chị đi đến bây giờ thật sự không dễ dàng.”

Tính cách Thùy Trang luôn luôn rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng căng thẳng với người khác, luôn ngây ngô, khi người khác xin giúp đỡ nếu có thể đáp ứng tuyệt đối không từ chối.

Nhưng mà lần này, nàng lại trực tiếp đi đến giữa Quỳnh Nga và Ngọc Huyền, trực tiếp cầm tay Ngọc Huyền trong tay Quỳnh Nga rút ra.

Ngẩng đầu nhìn Quỳnh Nga gằn từng chữ: “Về sau không bao giờ cho phép chị khi dễ Ngọc Huyền.” Nói xong liền kéo Ngọc Huyền trở lại văn phòng.

Quỳnh Nga lại giống như dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, nhìn Ngọc Huyền xoay người trong nháy mắt liền mất đi lý trí, chị đỏ mắt vọt lên, bất thình lình đưa tay dùng sức đẩy Thùy Trang về phía trước.

Chủ ý của chị không phải là Thùy Trang lôi kéo Ngọc Huyền, lại đánh giá sai sức lực của mình. Thân mình Thùy Trang bị lực đẩy bất ngờ, rầm một tiếng liền đập đầu vào cửa phòng làm việc.
________________________________

Tui vừa sửa fic vừa đọc bởi vị nên khum biết nhân vật mà tui thế tên thành chị Nga Thỏ tệ vậy nếu mn ko thích thì cmt cho tui biết để tui chỉnh lại tên khác nha. Nếu có đổi thì tui sẽ đổi tên của Huyền Ebe luôn í.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro