Chương 24

Giáng sinh, buổi chiều Thùy Trang vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Chu Tề đang chờ ở bên ngoài. hắn mặc một chiếc áo ba­đờ­xuy màu xám, bên trong là áo sơmi kẻ sọc, dáng người thon dài cao ngất, trên mặt còn nở nụ cười nhẹ, đứng cạnh chiếc Maserati màu trắng, đúng là một cảnh đẹp mắt.

Vừa thấy Thùy Trang, nụ cười trên mặt Chu Tề càng sâu, từ xa đã vẫy vẫy tay với cô, chân dài bước thẳng đến chỗ nàng.

Thùy Trang và Ngọc Huyền vừa nói mai gặp, đang định đi tới chỗ Chu Tề đã bị Ngọc Huyền túm lại: “Tối nay cậu và Chu Tề đi cùng nhau?”

“Đúng vậy.” Thùy Trang gật đầu, không hiểu cái này có gì mà đáng kinh ngạc.

Trong lòng Ngọc Huyền thở dài, cô ngốc này căn bản là không biết đêm Giáng sinh đối tình nhân mà nói có ý nghĩa như thế nào, lại định đi với người đàn ông khác, Diệp Lâm Anh không nổi điên mới lạ?

“Nghe này, Thùy Trang, cậu chạy nhanh đi qua nói với Chu Tề tối nay có việc, không thể đi cùng anh ta.”

“Tối nay mình không có việc gì cả.”

Thùy Trang không hiểu ra sao nhìn Ngọc Huyền: “Huống chi mình đã đồng ý với Chu Tề rồi, sao có thể thất hứa!”

Ngọc Huyền đảo mắt xem thường, nâng tay đập Thùy Trang một cái: “Vậy Diệp Lâm Anh đâu? Chị ấy thì làm sao bây giờ?”

“Chị ấy làm gì thì có liên quan gì tới mình!”

Lúc này Thùy Trang không muốn nghe nhất chính là ba chữ Diệp Lâm Anh, nàng cứng ngắc trả lời Ngọc Huyền, khi Ngọc Huyền còn đang ngây người, liền bỏ lại một câu: “Ngọc Huyền, mình đi trước.” Rồi chạy thẳng tới phía Chu Tề.

Thùy Trang và Diệp Lâm Anh cãi nhau? Ngọc Huyền nhìn bóng dáng Thùy Trang và Chu Tề, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua nụ cười không có ý tốt, như vậy cũng tốt, tính cách Thùy Trang thật sự là rất ngốc, tuy rằng như vậy rất dễ khiến người ta thương tiếc, nhưng mà cũng rất dễ dàng bị người như Diệp Lâm Anh ăn sạch không còn chút gì.

Bây giờ có thêm một đối thủ mạnh mẽ như Chu Tề, Diệp Lâm Anh khẳng định sẽ cảm thấy bị uy hiếp, như vậy đối Thùy Trang mà nói cũng không phải là điều xấu.

Nghĩ đến đây, Ngọc Huyền rốt cục thả lỏng tâm tình, cô đi đến ven đường đưa tay bắt một chiếc taxi, đang định cúi người lên xe, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, cầm lấy nhìn, là một dãy số lạ.

Cô không chút suy nghĩ, trực tiếp nhấn nút từ chối, ngồi vào xe. Nhưng mà người ở đầu dây bên kia lại giống như không biết mệt mỏi, lại tiếp tục gọi đến. Cuối cùng Ngọc Huyền không kiên nhẫn, nhấn nút nghe: “Alô, nhầm máy rồi.”

“Ngọc Huyền, là chị.” Thanh âm quen thuộc bên kia điện thoại làm cho cả người Ngọc Huyền nhất thời cứng đờ.

“Em đừng ngắt điện thoại, chị chỉ muốn nói với em mấy câu thôi.” Quỳnh Nga bình thường luôn ôn hòa giờ trong giọng nói lại pha lẫn ý khẩn cầu, ngón tay Ngọc Huyền giật giật, rốt cuộc không ngắt máy.

Chỉ lạnh giọng lên tiếng: “Nói cái gì, chị phá sản sao? Tìm tôi vay tiền mua áo mưa?”

Quỳnh Nga nghẹn lời, lời nói đến bên miệng cứ luẩn quẩn ở đầu lưỡi, thật vất vả mới nói ra: “Ngọc Huyền, ba mẹ chị...... Muốn gặp em.”

Ngọc Huyền cười lạnh: “Quỳnh Nga, chị muốn kể chuyện cười à? Ba mẹ chị gặp tôi làm gì?”

“Ngọc Huyền, chị biết sai rồi.”

Quỳnh Nga ở bên kia đau khổ cầu xin: “Em tức giận cũng được, hận cũng được, nhưng không thể cho chị một cơ hội chuộc lỗi sao? Ba mẹ chị nghe nói chúng ta chia tay, liên tục gọi điện thoại cho chị, muốn chị đưa em trở về.”

Chị dừng dừng, thấy Ngọc Huyền không có phản ứng kịch liệt gì, lúc này mới thật cẩn thận tiếp tục nói: “Bọn họ muốn đến thành phố A tự mình khuyên em, chị đồng ý rồi.”

“Quỳnh Nga, chị nghe không hiểu tiếng Việt à?”

Mười ngón tay xanh xao của Ngọc Huyền nắm chặt điện thoại, lông mày cũng dựng thẳng, đôi mắt giận dữ: “Tôi đã nói tôi không có thói quen nhai lại cỏ, ba mẹ chị nghĩ như thế nào là chuyện của bọn họ, tôi nói cho chị biết, nếu chị tiếp tục gọi nữa đừng trách tôi không khách khí!”

“Ngọc Huyền, chúng ta......”

“Năm tư đại học, trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì chị còn nhớ chứ?”

Trên mặt Ngọc Huyền hiện lên một chút châm chọc, hung ác nói: “Nếu chị gọi tới nữa, tôi liền đem ảnh chụp đó phát lên trên mạng!”

Đó là chuyện sau khi bọn họ đi thực tập ở thành phố khác trở về, cô vừa mua một chiếc điện thoại mới, chụp ảnh rất tốt, vẫn chưa có cơ hội thử, lúc đang ngứa ngáy tay chân lại thấy Quỳnh Nga chỉ mặc quần lót từ phòng tắm đi ra, nhất thời nhanh tay, liền chụp được mấy tấm.

Lúc ấy cô còn hay nói giỡn với Quỳnh Nga, về sau nếu chị làm chuyện có lỗi với cô, cô liền đem ảnh chụp phát tán lên mạng. Đường Niên cười cười đồng ý, ôm lấy cô mà hôn.

Chỉ là, cho tới bây giờ cô không ngờ có một ngày thật sự phải dùng đến uy hiếp này.

Bên kia im lặng một lát rồi mới vang lên thanh âm khó hiểu của Quỳnh Nga: “Em yên tâm, chị không hèn như vậy.” Nói xong, liền cụp một tiếng ngắt điện thoại.

Ngọc Huyền giật mình nghe tiếng điện thoại tút tút, một hồi lâu sau mới buông điện thoại xuống, đôi mắt xinh đẹp đã hoàn toàn ẩm ướt, làm sao có ảnh chụp gì, di động cô đã đổi không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng cũng có thể kết thúc tất cả.
______

Thùy Trang và Chu Tề đi ăn cơm trước, đến nơi, Thùy Trang kinh ngạc phát hiện, Chu Tề đưa nàng đến đúng nhà hàng Pháp lần trước cô và Diệp Lâm Anh cùng đi.

Trước lạ sau quen, tới nơi này, Thùy Trang không sợ hãi như lần đầu tiên nữa, cùng Chu Tề nói nói cười cười đi theo bồi bàn đến vị trí bọn họ ngồi, lại chọn đồ ăn, lúc này mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, Thùy Trang cảm thấy không khí đêm nay ở nhà hàng rất kỳ quái, có chỗ thậm chí còn đặt mấy ngọn nến xinh đẹp, ngay cả trong bình hoa tinh xảo nhỏ trên bàn cũng cắm cành hoa hồng kiều diễm ướt át.

“Thùy Trang, đang nhìn cái gì vậy?”

Chu Tề cầm lấy dao nĩa, đem món khai vị bồi bàn vừa mang lên đặt trước mặt Thùy Trang: “Rau cải cá tuyết, hương vị không tệ, nếm thử đi.”

“Chu Tề, nơi này không phải đều là tình nhân chứ?” Thùy Trang nếm một miếng cá tuyết, hơi hơi nghiêng người về phía trước thấp giọng hỏi Chu Tề.

Chu Tề kinh ngạc nhìn nàng: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Anh nhìn xem, mỗi bàn đều là một nam một nữ!” Thùy Trang chỉ chỉ vài chỗ cho Chu Tề, ý bảo hắn nhìn qua.

“Không phải, chẳng qua hôm nay là Giáng sinh mà thôi.”

Chu Tề cười trấn an Thùy Trang: “Cho nên các cặp đôi đều đi chơi, hai người cô đơn chúng ta đành phải cùng một chỗ.”

“Cũng phải, hai người chúng ta cũng chưa có người yêu.”

Động tác Thùy Trang chưa thạo cắt một miếng xúc xích Đức thơm phức đưa lên miệng cắn: “Chỉ có thể cùng một chỗ.”

Ba chữ cùng một chỗ của nàng làm cho ý cười trên mặt Chu Tề càng sâu, hắn cầm lấy chai rượu nho ở trước mặt, rót một ít vào ly của Thùy Trang: “Rượu nho, không say đâu.”

“Không, tôi không uống!”

Thùy Trang vừa thấy rượu nho liền nhịn không được nhớ tới Diệp Lâm Anh, sắc mặt nhất thời có chút đỏ, thấy bộ dáng kinh ngạc của Chu Tề, vội vàng giải thích: “Tôi dị ứng cồn.”

“Vậy em không có lộc ăn rồi.” Chu Tề lấy đi ly rượu nho trước mặt Thùy Trang, lại kêu bồi bàn mang lên đồ uống khác, thấy Thùy Trang sử dụng dao nĩa tuy rằng chưa thuần thục lắm nhưng cũng đủ ứng phó để ăn cơm, lúc này mới yên tâm cúi đầu ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Thùy Trang ở trước mặt Chu Tề không có gì cố kỵ, mà Chu Tề lại giỏi về phỏng đoán lòng người, bởi vậy hai người cùng một chỗ vô cùng vui vẻ.

Vừa mới ăn được chốc lát, món khai vị cũng chưa xong, di động Thùy Trang liền vang, nàng cầm lấy nhìn thấy là Diệp Lâm Anh.

Thùy Trang liếc mắt nhìn Chu Tề một cái, nói với hắn câu thật xin lỗi, xong vội vàng chạy đến toilet nghe điện thoại: “Bác sĩ Diệp, có chuyện gì vậy?”

“Em đang ở đâu? Sao còn chưa về?” Điện thoại vừa thông, tiếng Diệp Lâm Anh lạnh lùng chất vấn liền dội xuống.

Thùy Trang ngây người một chút, liền thành thành thật thật nói: “Hiện tại tôi đang ăn tối với bạn, lát mới có thể trở về, tôi gửi tin nhắn cho chị, chị không thấy sao?”

“Bạn? Ai?” Khẩu khí Diệp Lâm Anh càng thêm lạnh như băng, nghe như rít ra từ trong răng.

Dọa Thùy Trang hoảng sợ, ổn định tinh thần lúc này mới trả lời: “Chỉ là một người bạn thôi, đêm nay là đêm Giáng sinh, cho nên chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm, bác sĩ Diệp cũng chơi vui nhé, tôi cúp máy đây, gặp lại sau.”

Bác sĩ Diệp khẳng định là tâm tình không tốt, lúc này nàng không nên nói chuyện với chị ấy thì hơn, Ngọc Huyền nói nàng không biết xem sắc mặt người khác, vạn nhất lại khiến bác sĩ Diệp tức giận thì hỏng.

Thùy Trang cất điện thoại, quay lại bàn tiếp tục ăn cơm.

Mà bên kia, Diệp Lâm Anh sầm mặt nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong mắt chỉ một thoáng bùng lên mưa rền gió dữ.

Đầu tiên là Private Kitchen, sau đó lại là ăn cơm đêm Giáng sinh, rốt cuộc Thùy Trang cùng người đàn ông nào ăn cơm? Hay là nàng có bạn trai?

Diệp Lâm Anh quẳng điện thoại lên giường, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lửa giận, cô ngốc kia hiện tại rõ ràng là bạn gái cô, đêm Giáng sinh lại ném cô đi tìm đàn ông khác! Điều này làm sao cô có thể chịu được!

Cô đã đặt chỗ xong rồi, chỉ còn chờ nàng về nhà cùng nàng trải qua đêm Giáng sinh, nàng lại dám làm thế! Tin nhắn cái gì! Ngay cả cái điện thoại cũng không nỡ gọi sao?

Diệp Lâm Anh vơ lấy áo khoác, cầm chìa khóa xe trên bàn, vừa đi ra ngoài vừa gọi cho Thùy Trang, hôm nay cô muốn nhìn xem người liên tiếp gặp gỡ Thùy Trang rốt cuộc là người nào!

Nhưng mà cô gọi một lần Thùy Trang thì đang bận, gọi hai lần vẫn là đang bận. Diệp Lâm Anh tức giận hung hăng đập tay lái, ngốc này cũng dám ngắt điện thoại của cô!

Rốt cuộc nàng đang cùng người đàn ông kia làm gì? Ngay cả điện thoại của cô cũng không nghe! Sắc mặt Diệp Lâm Anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, quanh thân quấn quanh một vòng hơi thở thô bạo, quả thực như là một người chồng phát hiện vợ có người đàn ông bên ngoài!

Đang lúc cô tính toán làm thế nào xách Thùy Trang về nhà thì chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Lâm Anh cũng không thèm nhìn số: “Nguyễn Thùy Trang, em mau cút trở về cho tôi!”

Bên kia trầm mặc giây lát rồi liền vang lên tiếng cười khẽ: “Sư tỷ, chị và Thùy Trang cãi nhau sao?”

Diệp Lâm Anh sửng sốt, nhìn tên trên màn hình điện thoại, kìm nén tức giận trong lòng, giọng nói chậm lại: “Chung Vận, chuyện gì?”

“Không có việc gì, chỉ là đêm Giáng sinh không có ai đi cùng, muốn hỏi sư tỷ đang làm gì thôi?”

Cô nói tới đây dừng một chút, thấy Diệp Lâm Anh không trả lời, liền thử thăm dò nói: “Sư tỷ, không bằng chị đến đây đi, chúng ta cùng đi ăn cơm?”

Diệp Lâm Anh trầm mặc vài giây, sau đó kéo kéo cà vạt đã thắt cẩn thận từ sớm: “Được, tôi qua đón em.”

Thành phố A đêm Giáng sinh, nơi nơi đều treo hình ông già Noel, các quảng trường to nho đều đặt cây thông Noel, ngay cả cửa hàng ven đường trên cửa cũng lấp lánh đèn màu lung linh đầy màu sắc.

Nhưng mà Diệp Lâm Anh nhìn cái gì cũng không thuận mắt, chỉ cảm thấy trong lòng đầy hốt hoảng, bực bội khó chịu, ngay cả sắc mặt chờ mong của Chung Vận cũng không chú ý tới.

“Sư tỷ, chúng ta đến nhà hàng Pháp được không?”

“Không phải em chỉ ăn chay à?”

Diệp Lâm Anh quay sang nhìn Chung Vận: “Đi ăn đồ Pháp có vẻ không thích hợp.”

“Không sao.”

Chung Vận vội vàng lắc đầu, khó khăn lắm cô mới có thể cùng Diệp Lâm Anh trải qua đêm Giáng sinh, cho dù không thể bày tỏ, cũng phải chọn một nhà hàng có không khí một chút: “Em thích nhất là món salad rau ở nhà hàng trên phố kia.”

Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Diệp Lâm Anh không nữa phản đối, chạy xe thẳng đến trước nhà hàng Pháp đó. Lúc xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu sáng rực, trong mắt xẹt qua một chút châm chọc, vị trí cô chọn đầu tiên rốt cuộc vẫn có công dụng.

“Bánh hạnh nhân cuộn.”

Chu Tề cười tủm tỉm đem món bánh ngọt đặt trước mặt Thùy Trang: “ Ngày đó chúng ta đi Private Kitchen ăn đa số đều là món tráng miệng Mỹ, nhưng tôi cảm thấy món tráng miệng Pháp vẫn là tiêu chuẩn nhất.”

Thùy Trang mở to hai mắt nhìn bánh hạnh nhân cuộn, lại nhìn Chu Tề, trong mắt tràn đầy sợ hãi than thở: “Chu Tề, anh thực sự biết hết đồ ăn ở thành phố A!”

“Tàm tạm.” Chu Tề cũng không phủ nhận, nhấp một ngụm rượu nho trong tay, ánh mắt nhìn Thùy Trang vẫn ôn nhu như nước.

Thùy Trang kỳ thật đã ăn no, lại không cưỡng lại được hấp dẫn của món bánh ngọt, lại bắt đầu vùi đầu mà ăn, đồ ăn ở đây thật sự là quá ngon, tuy rằng món ốc sên nướng Burgundy Chu Tề gọi nàng không dám thử, nhưng còn món điểm tâm ngọt thì tuyệt đối không thể bỏ qua.

Thùy Trang hưởng thụ híp mắt như mèo con, vừa định mở miệng bảo Chu Tề cũng nếm thử, chợt nghe Chu Tề nói: “Kia không phải là Diệp Lâm Anh và Chung Vận sao? Thật là khéo.”

Thùy Trang sửng sốt, dĩa trong tay bịch một tiếng rơi lên bàn, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn theo hướng Chu Tề chỉ.

Đúng là Diệp Lâm Anh, chị ấy và Chung Vận ngồi đối diện, dáng vẻ khi ăn thật tao nhã trôi chảy, thỉnh thoảng còn dừng lại cùng Chung Vận nói mấy câu, khuôn mặt bình thường luôn lạnh như băng cũng như hồi xuân, ôn hòa đến khó tin.

“Xem ra Lâm Anh và Chung Vận lại một lần nữa kết hợp!”

Chu Tề nhìn ánh mắt khiếp sợ của Thùy Trang, giải thích: “Lúc trước ở Mĩ, chúng tôi đều cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, nhưng hai người lại chậm chạp không có động tĩnh, tôi vốn tưởng rằng cả hai bọn họ đều không có ý này, hiện tại xem ra là tôi nhầm rồi.”

Chu Tề rũ mắt, mặt mày thâm trầm, ánh mắt lại chăm chú nhìn biểu tình của Thùy Trang.

Nếu Thùy Trang thông minh một chút, có lẽ sẽ lập tức phản bác lại Chu Tề, dù sao hiện tại thân phận của nàng cũng là bạn gái Diệp Lâm Anh, nhưng nàng lại là cô gái ngốc nghếch nên mới nói theo Chu Tề: “Bọn họ, bọn họ là thực xứng......”

Thùy Trang chỉ cảm thấy ngực đau vô cùng, trái tim như bị xé nát, đau đến nỗi nàng gần như không thể thở nổi, trong đầu ngoại trừ hình ảnh Diệp Lâm Anh và Chung Vận xứng đôi thì chẳng nghĩ được cái gì.

Chu Tề rốt cục xác định được phỏng đoán của mình, trong lòng cực kỳ vui mừng, đang định mở miệng nói cái gì, lại đột nhiên nhìn thấy gương mặt Thùy Trang đã lã chã sắp khóc.

Hắn sửng sốt, bàn tay căng thẳng nắm chặt ly rượu, lồng ngực vừa mới dâng lên vui sướng nhất thời trở thành hư không.

“Chu Tề, tôi, chúng ta đi thôi, tôi ăn xong rồi.” Thùy Trang hơi cúi đầu, trên mặt không cách nào che giấu được bối rối và mất mát.

“Được.”

Chu Tề cầm lấy áo khoác trên ghế đứng lên, làm như không phát hiện vẻ mặt của Thùy Trang; “Có muốn đi chơi một chút không? Quảng trường gần đây có buổi chiếu phim, chúng ta......”

Nói còn chưa hết, Chu Tề chỉ nghe phịch một tiếng, quay đầu lại nhìn, liền thấy Thùy Trang ôm bụng ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài: “Chu Tề, tôi, tôi đụng vào góc bàn.”

Trong nhà hàng yên tĩnh hài hòa, bỗng nhiên vang lên một âm thanh lớn như vậy, tất cả khách đang ăn xung quanh chỉ một thoáng đều nhìn về phía bọn họ.

Chu Tề nhất thời dở khóc dở cười, hắn đau lòng vội vàng bước qua nâng Thùy Trang dậy: “Có sao không, sao lại đụng vào góc bàn? Có cần đi bệnh viện không?”

Thùy Trang chỉ cảm thấy bụng đau dữ dội, nhưng mà cũng chỉ là đau một trận vậy thôi, làm sao phải đi bệnh viện, nàng vội vàng lắc đầu, vừa muốn nói gì, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng: “Nguyễn Thùy Trang, em lại đây cho tôi!”

Nàng vừa quay đầu lại, liền thấy Diệp Lâm Anh đang lạnh mặt đứng sau lưng nàng, gân xanh giật giật, xem ra sắp cáu tiết lên rồi.
______________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Một ngày nào đó, bác sĩ Diệp đi tới dưới lầu công ty Thùy Trang chờ nàng về nhà, thì thấy nàng và một nam đồng nghiệp đang nói nói cười cười tiêu sái đi ra, vô cùng vui vẻ.

Bác sĩ Diệp [âm trầm]: Về sau không được đi gần người đàn ông khác như vậy! Em có biết, có một số người chính là mặt người dạ thú blabla......

Đảo mắt nhìn sang lại thấy trên tai Thùy Trang đang nhét tai nghe điện thoại hồng hồng!

Bác sĩ Diệp [phẫn nộ kéo tai nghe điện thoại xuống]: Em rốt cuộc có đang nghe chị nói chuyện hay không?

Thùy Trang [chột dạ]: Có, có, kỳ thật...... Chỉ có một chút là không nghe thấy, thật sự, sau câu để cho nước mắt hóa thành mưa rơi là cái gì nhỉ?

Bác sĩ Diệp: !!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro