Chương 25
Từng đường nét trên gương mặt tuấn tú của Diệp Lâm Anh như căng lên, thoạt nhìn cực kỳ rét lạnh, trong mắt là lửa giận phừng phừng, nhất là khi thấy Thùy Trang nghe được tiếng cô thì co rúm lại bên người Chu Tề.
“Diệp, bác sĩ Diệp, hai người chơi vui vẻ, chúng tôi, chúng tôi đi trước.” Thùy Trang vừa đau lòng vừa sợ hãi, lúc này thấy Diệp Lâm Anh thì chỉ thầm nghĩ cách trốn tránh cô, làm sao còn có thể nghe lời, lập tức kéo Chu Tề định rời khỏi nhà hàng.
Không ngờ vừa đi được một bước đã bị Diệp Lâm Anh túm áo lại.
“Lâm Anh, cậu làm gì vậy?”
Chu Tề cầm tay Thùy Trang, muốn kéo nàng đến bên cạnh mình, thế nhưng Diệp Lâm Anh nắm rất chặt, hắn căn bản không thể làm gì được, đành chịu thua buông tay, nói với Diệp Lâm Anh: “Cậu dọa đến Thùy Trang rồi, mau thả tay ra.”
Diệp Lâm Anh hít một hơi thật sâu, cưỡng chế tức giận trong lòng: “Tôi có chừng mực.”
Nói xong, hắn nhìn sang Chung Vận: “Em và Chu Tề cứ thong thả nói chuyện, tôi đưa em ấy về trước.”
Chung Vận vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng mà ngại thể diện nên chỉ có thể gật đầu, mắt nhìn Thùy Trang lại càng tràn đầy phẫn hận.
“Lâm Anh, cậu cũng keo kiệt quá đấy.”
Chu Tề tựa tiếu phi tiếu cản lại Diệp Lâm Anh, chỉ chỉ Thùy Trang nói:
“Nhưng đêm nay Thùy Trang là bạn gái của tôi.”
Diệp Lâm Anh nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng, cô cúi đầu nhìn Thùy Trang đang thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên đưa tay sờ sờ mặt nàng: “Thùy Trang, em về hay ở lại?”
Thân mình Thùy Trang cứng đờ, hai chữ ở lại còn chưa kịp nói ra, đã bị thanh âm lành lạnh của Diệp Lâm Anh cản trở lại: “Mẹ vừa mới gọi điện cho chị, nói muốn gặp em.”
Lời nói đến bên miệng Thùy Trang đành phải nuốt xuống, nàng nhìn Chu Tề, lại nhìn Diệp Lâm Anh trong mắt tràn đầy thịnh nộ, ngừng một lúc lâu cũng chưa nói ra được.
Diệp Lâm Anh vẫn kiên nhẫn, cứ như vậy chờ nàng, vẻ mặt bình tĩnh, chẳng qua bàn tay cầm tay nàng lại càng dùng sức.
Ngay tại lúc Thùy Trang đang lưỡng lự, Chu Tề bỗng nhiên lên tiếng giải vây cho nàng, ánh mắt thâm sâu nhìn Diệp Lâm Anh, nói: “Đêm nay là Giáng sinh, về sớm như vậy cũng buồn, vừa khéo gặp ở đây, không bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.”
Diệp Lâm Anh vừa định cự tuyệt thì nghe Chu Tề nói tiếp: “Coi như chúc mừng Lâm Anh mới có bạn gái.” Khi hắn nói đến hai chữ bạn gái này, thanh âm rất nặng, như là cố ý cường điệu cái gì đó, Diệp Lâm Anh sửng sốt, nhìn thoáng qua Chu Tề, lại trùng hợp thấy đôi mắt đầy thâm ý của Chu Tề.
Cô nhất thời sáng tỏ, thở dài, ôm bả vai Thùy Trang, âm thanh lạnh lùng trả lời: “Được.”
Nghe vậy, Thùy Trang đang bị Diệp Lâm Anh ôm chặt trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải chỉ có một mình nàng cùng một chỗ với bác sĩ Diệp, vừa rồi bác sĩ Diệp thật sự vô cùng đáng sợ, bộ dáng kia quả thực giống như là muốn đem nàng bóp chết vậy!
Nghĩ đến đây, Thùy Trang rùng mình một cái, ngẩng đầu lén nhìn Diệp Lâm Anh, đang tính toán trong lòng có thể chuồn êm hay không, liền thấy ngay ánh mắt lạnh như băng của Diệp Lâm Anh.
“Muốn trốn? Chậm rồi.”
Diệp Lâm Anh cúi đầu xuống gần sát lỗ tai Thùy Trang, giống như vô cùng thân thiết nói nhỏ bên tai nàng, lại làm cho Thùy Trang chỉ một thoáng da đầu đều tê dại: “Trở về sẽ tính sổ với em!”
________
Bốn người đủ mọi tâm trạng ra khỏi nhà hàng, trầm mặc một lúc, vẫn là Chung Vận lên tiếng trước: “Gần đây có rạp chiếu phim, chúng ta đi xem phim đi.” Cô thật sự là hận chết cuộc gặp ngẫu nhiên này, mọi kế hoạch đã chuẩn bị chu đáo đều tan như bong bóng, còn phải đi chung với người mình ghét nhất, chẳng thà xem phim, đèn vừa tắt, trừ màn hình lớn thì chẳng nhìn thấy gì nữa.
Diệp Lâm Anh và Chu Tề đều vui vẻ gật đầu đồng ý, một người thì vì muốn tìm một chỗ thẩm vấn Thùy Trang một chút, một người còn lại thì muốn xác thực suy đoán trong lòng mình, tất cả nhất thời trở nên vô cùng nhất trí, ăn ý đi đến rạp chiếu phim bên cạnh, về phần Thùy Trang, bị Diệp Lâm Anh gắt gao ôm trong lòng như búp bê, đành phải phục tùng chủ nhân vô điều kiện.
Bọn họ coi như là may mắn, tuy rằng là đêm Giáng sinh nhưng khi đến rạp chiếu phim vẫn còn trống mấy chỗ ngồi cạnh nhau.
Lúc chọn chỗ ngồi, Diệp Lâm Anh không chút do dự chọn vị trí đầu tiên, mà Thùy Trang bị giữ ngồi bên cạnh hắn, Chung Vận không muốn ngồi cạnh Thùy Trang, liền nhường lại cho Chu Tề, chính mình thì ngồi ở bên cạnh Chu Tề.
Phim vừa mới bắt đầu không lâu, Diệp Lâm Anh đã kéo cả người Thùy Trang lại gần, thấp giọng nói bên tai nàng: “Em và Chu Tề đã xảy ra chuyện gì?”
Thùy Trang vẫn thấp thỏm, nhưng mà Diệp Lâm Anh không mở miệng, nàng cũng không dám chủ động nói chuyện với cô, lúc này nghe thấy trong giọng nói của cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô tâm không phế nói: “Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”
“Lần đó đi Private Kitchen cũng là với cậu ấy?”
Thùy Trang trộm liếc mắt nhìn Chu Tề một cái, thấy hắn dường như không chú ý tới bên này, lúc này mới gật đầu: “Ừm.”
Diệp Lâm Anh nghe thấy nàng khẳng định, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi, trong ngực vô cùng buồn bực, một câu mà mất mấy phút, thật khó khăn mới hỏi được: “Em thích cậu ấy?”
Mấy ngày nay Thùy Trang luôn rối rắm chuyện mình thích Diệp Lâm Anh, lúc này nghe thấy cô nói ra chữ thích, mặt ầm một cái liền đỏ bừng, lông mi run rẩy một lúc lâu sau cũng không thể trả lời.
Diệp Lâm Anh thấy thế, trái tim co rút lại, dạ dày đột nhiên đau đớn như dời non lấp biển, cô ngốc này, rõ ràng ở phòng của mình, tiếp xúc với mình cũng nhiều hơn, sao có thể thích Chu Tề!
Cô chỉ cảm thấy trong đầu từng trận nổ ầm ầm, trái tim vô cùng đau đớn, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay chống lại cơn đau đớn này.
“Không, không phải, chị đừng nói bừa.”
Đúng lúc này, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến thanh âm nho nhỏ của Thùy Trang, Diệp Lâm Anh chỉ cảm thấy trong lòng chợt thả lỏng, ánh mắt gắt gao nhìn vào mắt Thùy Trang: “Thật sự không thích?”
“Đúng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thùy Trang vẫn đang đỏ hồng, một đôi mắt to sáng long lanh, giống như dòng suối trong núi sâu, trong vắt trong veo: “Tôi chỉ, chỉ coi anh ấy là bạn......”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
Diệp Lâm Anh đưa tay đẩy mắt kính, lấy động tác này che dấu cảm giác vui sướng không thể kiềm chế được trong mắt. Sau một lúc lâu, mới khôi phục được hình tượng mặt lạnh của mình.
“Em đúng là đại họa biết không?”
Diệp Lâm Anh kéo Thùy Trang đến gần mình hơn, người ở bên cạnh nhìn vào thì quả thực chính là dính sát vào nhau: “Em nói nên làm sao bây giờ?”
“Tôi đại họa cái gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thùy Trang trắng bệch, thần kinh chợt căng lên.
“Chu Tề bắt đầu hoài nghi chúng ta, có phải tối nay em đã nói gì đó không?” Diệp Lâm Anh cố ý nghiêm mặt lại, nhìn Thùy Trang đang hốt hoảng trong lòng.
Nàng kìm lòng không được bắt đầu nhớ lại mỗi một chi tiết khi mình và Chu Tề gặp mặt nhưng mà càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, cũng càng cảm thấy là chính mình đã tiết lộ bí mật.
“Vậy làm sao bây giờ? Đều do tôi, nếu tối nay tôi không đi thì tốt rồi.” Thùy Trang gấp đến phát khóc, cầm lấy tay Diệp Lâm Anh lo sợ không biết làm sao.
Diệp Lâm Anh đẩy gọng kính, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại: “Chu Tề là bác sĩ tâm lý, nhất cử nhất động vô ý của em đều khiến cho cậu ấy phân tích được tâm lý của em......”
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của mình, cô ngốc kia càng khẩn trương càng nắm chặt, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay nàng đã toát mồ hôi.
“Bây giờ cũng chỉ có một cách.”
“Cách gì?”
Tròng mắt Diệp Lâm Anh xẹt qua một ý cười âm mưu đã thực hiện được, đưa tay chỉ chỉ môi mình, nhẹ giọng nói: “Em chủ động hôn tôi.”
Nghe vậy, Thùy Trang không dám tin mở to hai mắt: “Vì, vì sao?”
“Nếu không thì sao?”
Thanh âm Diệp Lâm Anh lạnh lùng “Em có cách gì làm cho cậu ấy tin chúng ta đang yêu nhau sao?” Nói xong, cô giương mắt nhìn màn hình lớn, phim đang chiếu đến phần cao trào, nam nữ nhân vật chính xa cách gặp lại, đang kích động trào nước mắt, quan hệ của hai người xem ra sẽ có bước nhảy vọt, thật là thời cơ tốt!
“Nhanh lên! Nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Thấy Thùy Trang không nhúc nhích, Diệp Lâm Anh khẽ quát một tiếng, đầu hơi nghiêng qua, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mà lúc này, trong đầu Thùy Trang đang kịch liệt giao chiến, hôn hay là không hôn? Ở đây nhiều người như vậy, sao có thể ở rạp chiếu phim làm động tác thân mật như vậy? Nhưng nếu không hôn, Chu Tề không tin bọn họ là tình nhân thì làm sao bây giờ?
Thùy Trang đang rối rắm, ánh mắt bỗng nhiên quét qua Chu Tề đang nhìn sang bọn họ. Nàng bỗng nhiên quyết tâm, cắn răng một cái, ngửa đầu trực tiếp hôn lên môi Diệp Lâm Anh.
Nụ cười lướt qua khóe môi, Diệp Lâm Anh mạnh mẽ đưa tay chế trụ cổ Thùy Trang, đảo khách thành chủ, giữ lấy nàng đang muốn rút lui, hung hăng hôn tiếp.
Đang lúc đôi môi triền miên kết hợp, ánh mắt Diệp Lâm Anh lướt qua Thùy Trang nhìn đến Chu Tề, thấy gương mặt hắn căng lên, giống như đang cực lực áp chế cái gì đó, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào nụ hôn.
Kết thúc phim, Diệp Lâm Anh trực tiếp nắm tay Thùy Trang rồi đi ra ngoài, thần sắc Chu Tề và Chung Vận khác nhau, cuối cùng không nói gì thêm.
“Chung Vận, em và Chu Tề cùng về nhé.”
Cánh tay Diệp Lâm Anh ôm lấy Thùy Trang, lần đầu tiên nói đùa: “Tôi phải cùng Thùy Trang trở về, nếu không em ấy lại giận dỗi.”
Trong lòng Chung Vận cực kỳ khó chịu, lúc này nghe thấy Diệp Lâm Anh nói, cũng không thèm che dấu, trực tiếp gật đầu, xoay người ngồi vào trong xe Chu Tề.
“Được rồi, Thùy Trang, tạm biệt Chu Tề đi.” Diệp Lâm Anh vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai má Thùy Trang, giọng nói giống như là với trẻ nhỏ, Thùy Trang nghe thấy cũng nổi da gà.
“Thùy Trang, cô vào trong xe trước đi, tôi và Lâm Anh nói mấy câu.” Chu Tề đi tới xoa xoa tóc Thùy Trang, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Thùy Trang gật đầu, rút tay ra khỏi tay Diệp Lâm Anh, tạm biệt Chu Tề, lúc này mới chậm bước tới xe Diệp Lâm Anh.
Nhìn theo Thùy Trang đi xa, lúc này nụ cười trên mặt Chu Tề mới thu lại: “Lâm Anh, tôi cảm thấy tôi đoán đúng rồi.”
Diệp Lâm Anh đẩy gọng kính, âm thanh lạnh lùng nói: “Cậu nên tin tưởng điều cậu tận mắt thấy.”
“Tôi càng tin tưởng nơi này.”
Chu Tề chỉ chỉ đầu mình: “Cậu có biết, phân tích của tôi cho tới bây giờ chưa hề sai.”
“Mọi người đều có lúc phạm sai lầm.”
Diệp Lâm Anh khẽ nhếch môi: “Huống chi Thùy Trang quả thật là bạn gái của tôi.”
Chu Tề nhìn chằm chằm Diệp Lâm Anh một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, một lần nữa khôi phục bộ dáng ôn nhuận như bình thường, giống như nghiêm túc và lạnh lùng vừa rồi đều chỉ là ảo giác: “Được.”
Hắn gật đầu nhìn Diệp Lâm Anh: “Tôi sẽ chờ xem, tốt nhất đúng là như vậy.”
Diệp Lâm Anh quay đầu nhìn thoáng qua chỗ xe đậu, trầm giọng nói: “Yên tâm.”
___________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Một ngày nọ, máy tính của Thùy Trang hỏng, khởi động thì kêu ong ong, nghe giống như sắp nổ đến nơi.
Thùy Trang [khẩn trương]: Diệp Lâm Anh, nhanh! Giúp em đem máy tính này ra ngoài đi! Đừng để nó nổ!
Bác sĩ Diệp [bình tĩnh kiểm tra một hồi]: Không sao.
Thùy Trang [sốt ruột]: Không được! Lỡ như nổ thật thì làm sao bây giờ?
Bác sĩ Diệp [đẩy mắt kính]: À...... Chỉ là quá lâu không vệ sinh sạch sẽ, lỗ tản nhiệt bị bụi bẩn phá hỏng mà thôi......
Thùy Trang: [⊙o⊙]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro