Chương 38

Trời mùa đông thường tối sớm, mới khoảng sáu bảy giờ mà thành phố đã lên đèn, đèn đường xinh đẹp xung quanh CBD nhất loạt bật lên, khiến con đường lớn vốn tối mờ bừng sáng như ban ngày.

Diệp Lâm Anh lái xe thẳng đến Tứ Hoàn, mặc dù cơ thể đã mệt mỏi rã rời nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Cô muốn gặp nàng, muốn đến vô cùng, hận không thể lập tức đem nàng kéo vào trong ngực, dùng hết sức mà ôm lấy, giống như chỉ có vậy mới giảm bớt nỗi nhớ nhung trong lòng.

Tình yêu thật là kỳ diệu, rõ ràng buổi sáng mới cùng nàng tạm biệt, mà chỉ một khắc bước ra khỏi phòng đã bắt đầu nhớ nàng.

Diệp Lâm Anh đạp phanh xe, dừng ở bên ngoài khu du lịch, xuống xe liền quan sát xung quanh tìm Thùy Trang và ba chiếc xe lớn của công ty bọn họ, nhưng mà cô đi khắp bãi đỗ xe rộng lớn cũng không phát hiện cái nào.

Chẳng lẽ đã về rồi? Diệp Lâm Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, liền dứt khoát lái xe khỏi khu du lịch. Lúc ấy Thùy Trang nói với cô, tiệc họp hằng năm xong sang ngày hôm sau thì chín giờ tối đã có thể kết thúc, như vậy xem ra đã xong trước thời hạn. Nhưng mà xong rồi cũng tốt, Diệp Lâm Anh cong môi, lái xe thẳng về nhà, về nhà thì cô muốn làm gì thì làm.

Mặc dù đã mệt mỏi đến nỗi chẳng thể làm gì, nhưng mà ôm cô ngốc kia ngủ cũng rất thoải mái.

Dừng xe trong gara nhà mình, Diệp Lâm Anh cũng không lập tức bước xuống, cô dựa vào gương xe soi mặt mình, mặc dù có chút tiều tụy nhưng vẫn rất điển trai, miễn cưỡng có thể mê hoặc cô ngốc kia. Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc có chút hỗn độn của mình, đem cả người từ trên xuống dưới đều chỉnh sửa gọn gàng, gắng gượng xoa xoa khóe miệng để nhịn lại ý cười đang phơi phới, lúc này mới thong thả xuống xe.

Gõ gõ cửa tượng trưng, không thấy ai đáp lại. Cô ngốc kia nói không chừng đang xấu hổ, ừ, vậy cô cho nàng chút thời gian.

Cách mấy phút, lại gõ cửa vài cái, vẫn không thấy trả lời. Có lẽ nàng thật sự thực ngượng ngùng, đúng rồi, cô ngốc kia luôn luôn là đà điểu cúi đầu, Diệp Lâm Anh lấy chìa khóa ra, cô vẫn không cần lãng phí thời gian, trực tiếp tóm nàng lại thôi.

Chìa khóa chậm rãi xoay xoay, cửa chống trộm rất nặng bị đẩy ra. Đập vào mắt không phải ngọn đèn quen thuộc mà là cả phòng tối om, Diệp Lâm Anh vừa bước vào liền đứng im tại chỗ, vài giây sau mới tỉnh táo lại.

Có lẽ nàng ở trong phòng ngủ, nàng rất thích ngủ, mỗi chiều chủ nhật đều ngủ nướng trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bời chôn đầu vào chiếc gối màu hồng nhạt, vừa buồn cười lại đáng yêu.

Diệp Lâm Anh đẩy cửa phòng Thùy Trang ra: “Thùy Trang?”

Không có tiếng trả lời. Lại kêu một tiếng: “Thùy Trang?”

Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, trừ tiếng hít thở của chính cô thì không nghe thấy gì khác.

Ánh mắt Diệp Lâm Anh trầm xuống, trực tiếp lần tìm công tắc, bật điện. Trên giường gọn gàng chỉnh tề, ngoài chăn thì không có gì, nàng không ở nhà, nàng chưa trở về.

Diệp Lâm Anh tháo kính nằm ngửa trên giường Thùy Trang, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy cô đơn. Chóp mũi còn có thể ngửi được mùi hương của nàng lưu lại, nhưng mà người lại không ở đây. Diệp Lâm Anh nghiêng người, trên khuôn mặt luôn lạnh như băng khó có khi lộ ra sự yếu ớt, sao nàng còn chưa về?

Cường độ làm việc cao và liên tục khiến cho Diệp Lâm Anh có chút không chịu nổi, nằm trên giường Thùy Trang trong chốc lát liền mơ mơ màng màng ngủ mất, vừa mới thiếp đi một lát, điện thoại trong nhà liền vang lên, Diệp Lâm Anh bước tới nghe, là Chung Vận.

“Sư tỷ, mau tới bệnh viện! Chúng ta cùng nhau thảo luận phương án phẫu thuật tiếp theo!”

Diệp Lâm Anh nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Phẫu thuật đó chưa cần gấp vậy mà?”

“Bởi vì tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, viện trưởng sợ lại xảy ra vấn đề, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng. Ông ấy gọi vào di động của chị mà không được, nên muốn em gọi cho chị.”

Cô ta dừng một chút lại nói: “Sư tỷ, em biết hôm nay chị rất mệt, nhưng mà......”

“Tôi sẽ tới ngay.”

Diệp Lâm Anh ngắt lời, không để cô ta tiếp tục nói: “Đến văn phòng chờ tôi.”

“Được.” Chung Vận ngắt máy, ý cười trong mắt gần như muốn tràn ra ngoài. Hôm nay ở trên xe nghe Trương Kì giải thích xong, cô ta vừa hưng phấn lại kích động, nằm ở trên giường mà không thể nào ngủ được, nhịn lại nhịn, cuối cùng quyết định mượn một lý do chính đáng gọi Diệp Lâm Anh tới.

Viện trưởng tất nhiên sẽ không để bọn họ liên tục làm việc cao độ như vậy, nhưng mà lần phẫu thuật này cô là bác sĩ mổ chính, mọi vấn đề liên quan đến phẫu thuật đều do cô phụ trách, bởi vậy cô mới lợi dụng điều này, mượn danh viện trưởng gọi Diệp Lâm Anh tới, cho dù chỉ nói chuyện công việc cũng được, chỉ cần có thể ở riêng với chị ấy, cái gì cô cũng không để ý.
_____

Kỉ niệm thường niên công ty Thùy Trang chỉ hơn bảy giờ đã xong, nàng vốn định về nhà, điện thoại Diệp Lâm Anh vẫn không gọi được, nàng muốn trông thấy cô, giáp mặt hỏi rốt cuộc vì cái gì mà cô phải đi, nhưng lại bị Ngọc Huyền cứng rắn lôi kéo đi KTV.

Ngọc Huyền mà đã định làm gì thì ai cũng không ngăn cản được. Thùy Trang đành phải cưỡng chế lo sợ không yên trong lòng, cùng Ngọc Huyền và Quang Huy đi KTV. Ngọc Huyền hát không tệ, Quang Huy tuy rằng ngại ngùng nhưng giọng hát cũng rất dễ nghe, cùng Ngọc Huyền song ca có thể nói là hoàn mỹ.

Nhưng mà Thùy Trang lại không có tâm tình nghe, nàng rất muốn về nhà, quả thực một phút cũng ngồi không yên được, trong lòng vừa vội vừa chua xót, khó chịu như là nước sôi vậy, ùng ục sủi bọt, làm tan nát trái tim của nàng thành từng mảnh.

Cũng may Ngọc Huyền rất nhanh liền nhìn ra nàng có điểm khác thường, bình thường Thùy Trang luôn có bộ dáng vô tâm vô phế, trời có sập xuống thì vẫn vô tư ngủ say, mà lúc này lại cúi đầu, bộ dáng ủ rũ giống như gà con rơi xuống nước vậy.

Kỳ thật, buổi chiều lúc thấy Thùy Trang mất hồn mất vía, Ngọc Huyền liền biết nàng và Diệp Lâm Anh nhất định đã xảy ra vấn đề, nhưng cô nói bóng nói gió một hồi, Thùy Trang vẫn không nói gì. Ngọc Huyền không có cách nào, vấn đề cảm tình không thể ép buộc được, đành lấy cớ đi KTV, muốn cho nàng khuây khỏa bớt, ai biết lại không có một chút hiệu quả nào.

Ngọc Huyền nháy mắt với Quang Huy, ý bảo anh đi ra ngoài trước, rồi ngồi xuống bên cạnh Thùy Trang: “Thùy Trang, cậu và Diệp Lâm Anh rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Thùy Trang phục hồi lại tinh thần, mắt to lẩn tránh, cúi đầu không dám đối diện với Ngọc Huyền.

Ngọc Huyền thấy thế thở dài, sờ sờ đầu Thùy Trang: “Có gì không giải quyết được thì nói với mình, nếu chị ta bắt nạt cậu, mình sẽ giúp cậu lấy lại công bằng.”

Nói tới đây, cô dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Thùy Trang, thật ra mình vẫn cảm thấy cậu và Diệp Lâm Anh không hợp......”

Thùy Trang đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, bộ dáng lã chã sắp khóc đến nơi.

“Chị ta quá mạnh mẽ, cũng quá thông minh.”

Ánh mắt Ngọc Huyền phức tạp: “Cậu lại là một cô ngốc, làm sao có thể khống chế được người như vậy!”

Cô điểm điểm cái trán Thùy Trang: “Phải giữ được lý trí, biết không? Chị ta khi dễ cậu thế nào, cậu liền khi dễ lại như thế! Không thể bị chị ta nắm trong tay.”

Ngay cả Ngọc Huyền cũng nhìn ra bọn họ không hợp, nước mắt Thùy Trang nháy mắt rơi khỏi hàng mi, cổ họng nghẹn ngào ép thế nào cũng không thốt ra được một lời, bả vai cũng run lên.

Ngọc Huyền kéo nàng vào trong lòng, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi.”

Tất cả mọi ủy khuất và sợ hãi giống như tìm được nơi phát tiết, Thùy Trang ôm Ngọc Huyền khóc òa một trận, cuối cùng mới giảm lại thút thít, lau lau khuôn mặt đã khóc thành mặt mèo, ngượng ngùng nói: “Ngọc Huyền, mình, mình...... làm bẩn hết người cậu rồi.”

“Không sao!”

Ngọc Huyền sảng khoái vung tay lên: “Chị đây không chê em!”

Cô rút một chiếc khăn tay trên bàn đưa cho Thùy Trang: “Được rồi, tìm Diệp Lâm Anh nói chuyện rõ ràng đi, cậu không nói thì chị ta sẽ không biết suy nghĩ của cậu, đúng hay không? Đừng xấu hổ.”

Thùy Trang gật đầu, mắt to đỏ hồng như con thỏ: “Được, bây giờ mình sẽ đi tìm chị ấy.”

Chỗ KTV này cách bệnh viện của Diệp Lâm Anh cũng không xa, Quang Huy lái xe chỉ hơn mười phút là đến. Tuy rằng Thùy Trang không biết Diệp Lâm Anh có ở bệnh viện hay không nhưng cứ đến xem thế nào, nếu cô đã về nhà thì nàng sẽ về.

“Thùy Trang, thật sự không cần bọn mình chờ sao?” Ngọc Huyền ấn cửa xe xuống, còn có chút lo lắng cho Thùy Trang.

“Không cần đâu.”

Thùy Trang miễn cưỡng nhìn cô cười cười: “Hai người về đi, nếu không thấy Diệp Lâm Anh thì tự mình sẽ về, dù sao nơi này cũng rất gần nhà.”

Ngọc Huyền nghe vậy gật đầu, lại dặn: “Cậu cẩn thận một chút, cứ từ từ nói chuyện với Diệp Lâm Anh.”

Thùy Trang đồng ý rồi cùng Ngọc Huyền hẹn gặp lại, liền xoay người đi vào bệnh viện.

Văn phòng Diệp Lâm Anh ở lầu ba, rất dễ tìm, Thùy Trang đeo túi nhỏ trên vai, hơi thấp thỏm, bước từng bước lên lầu.

Nàng ổn định tinh thần một lúc lâu, rốt cục cố lấy dũng khí đi ra khỏi chỗ quẹo, đang cân nhắc trong lòng gõ cửa thế nào, đã thấy cửa văn phòng Diệp Lâm Anh hơi hé mở.

Nàng cách cái khe hở kia nhìn vào bên trong, Diệp Lâm Anh và Chung Vận đang ngồi đối diện, không biết nói chuyện gì. Hai người cách nhau rất gần, đầu gần như chạm vào nhau. Vẻ mặt Chung Vận tươi cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Thùy Trang nhìn nhìn, không tự giác đẩy cửa ra, trong lòng ê ẩm, Diệp Lâm Anh làm sao có thể để mình nàng ở lại khách sạn? Bây giờ còn cùng Chung Vận nói chuyện cười đùa ...... Anh làm sao có thể như vậy!

“Đi ra ngoài!”

Chung Vận vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thùy Trang, cô ta liếc nhanh qua Diệp Lâm Anh đang cúi đầu xem bệnh án, trong mắt hiện lên một tia hung ác, lớn tiếng quát: “Sao không có quy củ gì hết vậy! Đi ra ngoài!”

Cô ta biết Diệp Lâm Anh khi làm việc vô cùng tập trung, thường sẽ không phân tâm, nên trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng lớn mật.

“Còn không đi! Muốn tôi nói bao nhiêu lần hả?”

Thùy Trang không nghe cô ta, chỉ chằm chằm nhìn gáy Diệp Lâm Anh, vừa đau khổ vừa bất lực. nàng hy vọng biết bao Diệp Lâm Anh có thể quay đầu nhìn nàng một cái, hoặc là bảo nàng ở lại, nghe nàng nói mấy câu.

Nhưng mà chị chỉ cúi đầu như vậy, chăm chú nhìn tài liệu, cũng không thèm liếc nàng một cái. Ngay khi Thùy Trang gần như tuyệt vọng, Diệp Lâm Anh đang vùi đầu nghiên cứu đột nhiên ngẩng đầu lên, lật sang tờ tài liệu mới.

Thùy Trang cắn cắn môi, vừa định gọi cô, chợt nghe thấy giọng cô lạnh lùng: “Đi ra ngoài!”

Thùy Trang ngơ ngác đứng đó, đầu óc trống rỗng, trong phút chốc quên hết mọi thứ. Tuy rằng biết rõ cô đang làm việc, nhưng lòng vẫn đau, nàng nhớ tới lúc mình ở bệnh viện để cô kiểm tra, sắc mặt lạnh như băng thoạt nhìn đáng sợ nhưng chu đáo nghiêm túc, giống như công việc trước mắt chính là hết thảy......

Nàng cứ như vậy không thể kềm chế sa vào lòng cô vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, nàng thích bộ dáng cô khi chăm chú làm việc, thích cô mặt lạnh tâm nóng, thích bộ dáng cô thỏa mãn khi ăn đồ nàng làm......

Nàng vốn tưởng rằng cô đối xử với mình là đặc biệt, cho dù là một chút nàng cũng cảm thấy mỹ mãn, thì ra vẫn là nàng tự mình đa tình. Buổi tối ngày đó chỉ là một sai lầm, mà cô rõ ràng là không có ý định đối mặt, chỉ có mình ngốc nghếch coi sai lầm kia là tình cảm của cô.

Thùy Trang mở to đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn chằm chằm tấm lưng Diệp Lâm Anh, nhìn nhưng giống như muốn vĩnh viễn khắc bóng hình kia vào đầu. Thấy người bất lịch sự xông vào nhưng chậm chạp không ra đi, trong lòng Diệp Lâm Anh hơi bực, đột nhiên đứng lên, giọng nói còn có phần lạnh lẽo hơn lúc nãy: “Còn không đi ra ngoài!”

Dứt lời quay đầu lại, muốn nhìn xem người bất lịch sự kia rốt cuộc là ai, cô ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang làm việc, huống chi đêm nay cô không tìm thấy cô ngốc kia tâm tình vốn đã không tốt.

Nhưng mà phía sau chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ, ánh mắt chỉ kịp bắt lấy góc áo màu lam. Nhìn có chút quen mắt...... Diệp Lâm Anh nhíu mày, đang định suy đoán thì Chung Vận lại cắt ngang.

“Sư tỷ.”

Cô ta đem số liệu một lần nữa nhét vào tay Diệp Lâm Anh, mỉm cười nói: “Chúng ta tiếp tục đi, chị xem có thể không gây mê mà thay bằng Pethidine (một loại thuốc giảm đau)......”

Diệp Lâm Anh xoa xoa mi tâm, một lần nữa ngồi xuống ghế, gõ gõ mặt bàn: “Pethidine không thể được, em học y mà không rõ à? Làm sao có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy?”

“Thật xin lỗi.”

Chung Vận vội vàng nhận sai, trong mắt lại đều là ý cười, không có vẻ gì là bị trách mắng mà mất hứng: “Là em không tập trung.”

Lảo đảo đi ra khỏi bệnh viện, Thùy Trang gần như nhịn không được bật khóc, lòng đau đớn chết lặng, lần đầu tiên nàng toàn tâm toàn ý thích một người như vậy, lại bị người ta chán ghét.

Nước mắt giống như đê vỡ, ào ạt trào ra, Thùy Trang ngồi xổm xuống ven đường, trong lòng tê tái. nàng phải đi đâu? Nơi này không có nhà của nàng, cũng không có ai thương nàng yêu nàng.

Ngay lúc này, di động trong túi bỗng nhiên vang lên, cả người Thùy Trang run bắn, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra thì thấy, không phải Diệp Lâm Anh, là người khác......

Thất vọng giống như nước chảy tràn, đem ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi duy nhất còn lại trong nàng dập tắt toàn bộ, nàng hít vào một hơi, áp chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, cảm thấy mình có thể miễn cưỡng nói chuyện bình thường, lúc này mới nhận điện thoại: “Chu Tề, có, có việc sao?”

“Thùy Trang, em làm sao vậy?” Chu Tề nhạy bén nhận ra giọng Thùy Trang không bình thường, trong lòng rùng mình, lập tức lo lắng.

“Không, không có gì, anh có việc sao?”

“Em đang ở đâu?”

Chu Tề vừa ra khỏi sân bay, vẫy một chiếc taxi, cúi người vào xe, ra hiệu với lái xe, tiếp tục nói: “Anh đến tìm em.”

“Không cần, em......”

Chu Tề lại vô cùng kiên trì: “Nói cho anh địa chỉ!”

Thùy Trang dừng một chút, lau nước mắt, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói ra: “Cửa ra bệnh viện trung tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro