Chương 43
"Diệp, Diệp Lâm Anh." Khuôn mặt Thùy Trang nóng dần, tim đập bình bịch, tựa như muốn bật ra ngay khỏi cổ họng, ngay cả đầu cũng choáng váng, vừa rồi có phải nàng nghe lầm hay không? Diệp Lâm Anh thế nhưng, thế nhưng thổ lộ với nàng! Điều này sao có thể?
"Thùy Trang, em có đồng ý không? Chị đang đợi câu trả lời của em." Diệp Lâm Anh đưa tay xoa mặt nàng, không hề chớp mắt quan sát từng biểu tình nhỏ của nàng.
"Em, em..." Đỉnh đầu Thùy Trang như muốn bốc hơi, ánh mắt nóng bỏng của Diệp Lâm Anh dường như có thể làm cả người nàng bốc cháy, bị nhìn chăm chú như vậy, ngay cả tự hỏi nàng cũng không thể, càng miễn bàn đến nói chuyện.
Diệp Lâm Anh thấy thể, khẽ cong môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng: "Chị đếm đến ba, nếu em không trả lời tức là đồng ý."
Thùy Trang cuống lên, đang định nói, đã thấy Diệp Lâm Anh khẽ nhếch môi mỏng, cực nhanh hộc ra hai số: "1, 3!"
Cô nói rất nhanh, phản ứng của nàng không theo kịp, lúc phục hồi lại tinh thần, người ta đã xong rồi, mỉm cười nhìn nàng: "Thùy Trang, bây giờ em là của chị."
Thùy Trang ngượng ngùng cúi đầu, lùi lại từng bước, nhỏ giọng kháng nghị: "Chị, chị xấu lắm! Còn chưa có 2!"
Trong mắt Diệp Lâm Anh tràn ngập ý cười, cô chậm rãi tiến lên phía trước, đem khoảng cách giữa mình và Thùy Trang từng chút kéo lại gần, lúc này mới nói: "Sao lại không có, 2 ở ngay bên cạnh chúng ta"
Thấy Thùy Trang nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn mình, Diệp Lâm Anh vươn ngón tay thon dài, điểm điểm cái trán của nàng, cười nói: "Ngay ở đây."
"Diệp Lâm Anh!"
Thùy Trang trừng mắt tức giận: "Sao chị có thể như vậy! Em...."
Nàng ưỡn ngực, rồi lập tức có chút uể oải cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất: "Em tuy có hơi ngốc, mọi người đều nói như vậy. Nhưng mà... Nhưng mà chị xấu lắm, rõ ràng chị vừa nói là 1 3, không phải 1, 3!"
"Chị đếm đến 13 mà em không nói gì, đương nhiên chính là đồng ý." Diệp Lâm Anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của nàng, đau lòng vuốt ve đôi môi khô nứt, thấy nàng còn muốn cãi lại liền cúi đầu, chuẩn xác bao phủ môi nàng.
Dùng đầu lưỡi làm môi nàng ẩm ướt, ở giữa hai cánh môi thì thầm: "Thùy Trang, đừng cự tuyệt, chị thật sự yêu em."
Vào đông sáu bảy giờ trong văn phòng đã sáng đèn, ánh điện chói lòa chiếu lên đỉnh đầu Thùy Trang giống như một vòng kim quang, vừa dịu dàng lại vừa lóe mắt. Diệp Lâm Anh thương yêu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ở trên môi nàng cắn cắn, một chút lại một chút, tình cảm trong mắt so với ngọn đèn còn ấm áp hơn, nhu hòa hơn.
Kết thúc nụ hôn, Diệp Lâm Anh buông Thùy Trang ra, đưa tay che che má trái sưng đỏ của mình, ánh mắt rũ xuống: "Thùy Trang, em không muốn sao?"
Lực chú ý của Thùy Trang lập tức tập trung tại chỗ sưng vù trên mặt cô, nàng kìm lòng không được dùng đầu ngón tay khẽ chạm lên, đau lòng vô cùng, lại thấy ánh mắt cô ẩm ướt mềm mại, là sự nhu hòa bình thường không bao giờ thấy, cho dù má trái bị sưng đỏ cũng không thảm hại chút nào, vẫn soái ca như cũ làm cho nàng mặt đỏ tim đập
Thùy Trang chớp chớp mắt, giật mình, một chữ được liền bật thốt ra.
Rốt cuộc nghe được câu khẳng định của nàng, ý cười trong mắt Diệp Lâm Anh càng nồng nàn, chẳng biết xấu hổ mà đem mặt mình lại gần, lấy tay chỉ chỉ: “Đau quá.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tìm chút đá áp vào có đỡ không?”
“Hôn một cái sẽ không đau.”
Thùy Trang cắn cắn môi, xấu hổ đến nỗi hai tai đều đỏ, nhưng cuối cùng vẫn kiễng chân hôn nhẹ một cái lên mặt Diệp Lâm Anh.
Được cô ngốc nhà mình đóng dấu, tâm tình Diệp Lâm Anh vô cùng tốt, xoa đầu Thùy Trang một chút rồi để nàng đi chăm sóc ba, mình thì nhặt cái kính đã vỡ một nửa đeo lên, mang theo gương mặt sưng đỏ gõ cửa phòng Chung Vận.
Chung Vận thấy Diệp Lâm Anh đến tìm, cực kỳ vui sướng, lập tức từ trên ghế đứng lên: “Sư tỷ, chị chờ chút, em đi pha trà lúa mạch cho chị. A, mặt của chị làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Diệp Lâm Anh đóng cửa phòng, khoanh tay trước ngực lạnh lùng dựa vào cửa, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi hái tử thần lướt qua mặt Chung Vận: “Tôi nói mấy câu rồi sẽ đi ngay.”
Chung Vận thấy vẻ mặt cô khác thường, trong lòng có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn cẩn thận: “Sư tỷ muốn nói gì?”
“Chuyện ở Mỹ tôi đã biết từ lâu.”
Cô đẩy gọng kính, trong mắt hiện lên sự ghê tởm chán ghét: “Cô hơi quá đáng rồi đấy.”
“Không không phải em!”
Hô hấp Chung Vận cứng lại, liên tục lắc đầu, nói mà không suy nghĩ: “Em không hề đụng vào hộp cơm! Sư tỷ, chị hãy tin em!”
“Hộp cơm? Tôi có nói gì đâu?”
Diệp Lâm Anh lạnh lùng giễu cợt, ngữ khí dọa người: “Cô đã vô tội, làm sao biết bên trong hộp cơm có vấn đề?”
Chung Vận loang choạng, mặt phút chốc trắng bệch, không chút huyết sắc.
“Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết.”
Diệp Lâm Anh không cho cô ta cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Chúng ta đã quen nhau bao lâu?”
Chung Vận cụp mắt xuống, thân thể lung lay sắp đổ: “Chín năm.”
Diệp Lâm Anh cười lạnh, sắc điệu hờ hững không chút tình cảm: “Thì ra cô còn nhớ chúng ta quen biết đã chín năm, chín năm tôi không hề cứng rắn với cô, cho nên cô bắt đầu dám dùng thuốc?”
Chung Vận ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm Anh, ánh mắt đỏ rực giống như có thể nhỏ ra máu.
“Chung Vận, cô rất thông minh.”
Diệp Lâm Anh nhìn cô ta chằm chằm: “Lần đầu tiên gặp cô, tôi đã biết. Nhưng mà….”
Cô dừng một chút, thanh âm bỗng trở nên nhẹ nhàng y như giọng nam nữ thân mật, nhưng ngay lập tức lại gằn từng tiếng không khác gì một thanh kiếm sắc nhọn, hung hăng đâm vào lòng Chung Vận: “Cô thông minh như vậy, chắc không bao giờ ngờ tới, tôi cho dù thích đàn ông, cũng không bằng lòng thích cô!”
Không có gì đau đớn hơn, nhục nhã hơn thế này, người mình thích đến tận xương tủy, vậy mà ở trước mặt mình, dùng ngữ khí bình thường, từ ngữ bình thường, lại khẳng định cô chán ghét mình không gì sánh kịp.
Chung Vận là người rất hiếu thắng, mặc kệ làm cái gì cũng không chịu đứng sau người khác, mọi chuyện đều phải giành vị trí thứ nhất. Cô ta coi tôn nghiêm của mình trở thành điều tôn quý nhất trên đời, cao cao thượng thượng như đền thờ, không ai có thể chạm vào dù chỉ một chút. Nhưng mà hôm nay, Diệp Lâm Anh hung hăng mang tôn nghiêm của cô ta giẫm nát dưới chân, tàn nhẫn chà đạp, gộp cả tình cảm cô ta vào đó, cô ta cũng không phải là người máy, làm sao có thể không khổ sở?
Chung Vận nắm chặt tay, cuối cùng không nhịn được nước mắt liền rơi xuống.
Diệp Lâm Anh thấy thế, đẩy mắt kính định rời đi, nhưng mới vừa được vài bước, lại như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, nhếch miệng cười với Chung Vận: “Đúng rồi, tôi còn quên chưa cảm ơn cô”
Chung Vận có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng mong manh.
“Ít ra cô cũng đã nói cho mẹ tôi biết mối quan hệ giữa tôi và Thùy Trang, cuối cùng Thùy Trang cũng cho tôi một danh phận, cho nên về sau tôi chính là người yêu danh chính ngôn thuận của em ấy.” Nói xong, Diệp Lâm Anh cũng không thèm nhìn biểu tình của Chung Vận, bước thẳng ra khỏi văn phòng của cô ta.
Ánh mắt Chung Vận đỏ rực, ngực phập phồng dữ dội, hiển nhiên là đã tức giận đến cực hạn, cô ta oán giận nhìn về phía cửa, đột nhiên vớ lấy cái tượng búp bê bằng sứ trên bàn làm việc, hung hăng ném choang một phát lên cửa.
_____
Sau khi hai người giãi bày, tấm cửa giấy ngăn cách ở giữa đã bị xé bỏ, tuy vậy hình thức ở chung cũng không có gì thay đổi quá lớn. Niềm vui sướng nho nhỏ khi được Diệp Lâm Anh thổ lộ rất nhanh bị sự lo lắng cho bệnh tình của ba nàng làm giảm bớt, Thùy Trang ngày ngày canh giữ ở giường bệnh ba Nguyễn, trừ khi nấu cơm hay xuống dưới mua đồ, nếu không gần như một tấc cũng không rời phòng bệnh.
Mấy ngày nay Thùy Trang lên mạng tìm hiểu rất nhiều tài liệu, đối với ung thư dạ dày cũng hiểu biết không ít. Ba nàng tuổi đã lớn, làm trị liệu bằng hóa chất thực ra là vô cùng nguy hiểm, ngay cả Diệp Lâm Anh cũng không dám chắc sau khi phẫu thuật rốt cuộc có thể tiếp tục bằng hóa chất hay không, dù sao nếu sau khi phẫu thuật khôi phục không tốt, cứ mù quáng sử dụng hóa trị liệu chỉ làm bệnh tình thêm nặng.
Nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi, trước đó vài ngày ở cùng Diệp Lâm Anh, thật vất vả mới tăng được chút thịt, mấy ngày nay lại tiêu hết rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hóp đi, đôi mắt đen láy ở trên khuôn mặt trông càng trũng sâu và lớn, Diệp Lâm Anh nhìn mà đau lòng vô cùng, nhưng không biết khuyên nàng như thế nào.
Đành phải tập trung cho ca phẫu thuật, lúc này, cô không chỉ là một bác sĩ, trong tay cô còn là sinh mệnh người ba của cô gái trong lòng cô.
Chuẩn bị trước phẫu thuật cực kì khó chịu, trong một ngày phải uống hai bình đầy hỗn hợp thuốc đen sì pha thuốc rửa ruột, cứ một lát lại phải chạy vào WC, cũng may ba Nguyễn hết sức kiên cường, cho dù đến cuối cùng bị ép buộc để Diệp Lâm Anh đỡ mới đi được, cũng không kêu một tiếng.
Ba mươi Tết, nhà nhà chuẩn bị đón năm mới, Thùy Trang lại căng thẳng đưa ba mình vào phòng phẫu thuật.
Ba Nguyễn không hề biết bệnh tình của mình, vẫn lạc quan làm người ta xót xa trong lòng, Thùy Trang nhìn mà ngực đau như bị kim đâm.
“Yên tâm đi.” Trước khi phẫu thuật, Diệp Lâm Anh gọi Thùy Trang vào văn phòng mình, nói cho nàng các loại tình huống phẫu thuật để trấn an nàng.
“Diệp Lâm Anh, em sợ lắm.”
Đôi mắt Thùy Trang đỏ hồng, nắm chặt tay áo Diệp Lâm Anh, cực lực kìm chế bất an trong lòng, không biết vì sao, nàng luôn luôn có một loại cảm giác hoảng sợ. Cho dù là lúc ký cam kết trước khi phẫu thuật hay khi ở trong phòng phẫu thuật lạnh như băng kia.
Nàng sợ một khắc trước còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ba nàng, nhưng giây tiếp theo lại chỉ có thể nhớ về ông trong ký ức.
“Sẽ không có việc gì, tin tưởng chị.”
Diệp Lâm Anh hôn lên khóe môi nàng, thấp giọng nói: “Đi tới phòng bệnh ngủ một giấc, ngủ dậy sẽ được gặp ba, được không?”
Lông mi Thùy Trang run rẩy, gật gật đầu, giọng nói vẫn mang theo chút nghẹn ngào: “Chị phải mang ba em ra, sau đó chúng ta còn mừng năm mới.”
Diệp Lâm Anh kéo đầu nhỏ của nàng đặt trên ngực mình: “Chị hứa.”
Chín rưỡi sáng, ba Nguyễn được đẩy vào phòng phẫu thuật, Diệp Lâm Anh cùng ba bác sĩ hộ lí đi vào.
Thùy Trang ngồi ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo, chăm chú nhìn phòng phẫu thuật, đèn đỏ quỷ dị trên cánh cửa nặng nề nhấp nháy, ở trong đó có hai người mà nàng yêu thương nhất trên đời này.
Nàng không nghe lời Diệp Lâm Anh ở trong phòng bệnh nghỉ ngơi, mà yên lặng ngồi trên băng ghế dài, vóc dáng tiều tụy, hai tay chắp trước ngực cầu nguyện, bất kể phải trả giá gì nàng cũng chấp nhận, chỉ cần có thể làm cho ba nàng bình an ra khỏi cánh cửa kia.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thùy Trang lấy được bằng lái xe, dưới sự dạy dỗ của bác sĩ Diệp, rốt cuộc cũng có thể không chướng ngại lên đường. Một ngày, bác sĩ Diệp đang ở bệnh viện họp, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Thùy Trang.
Bác sĩ Diệp: Làm sao vậy?
Thùy Trang [sốt ruột]: Diệp Lâm Anh, không hay rồi, em không tìm thấy xe chúng ta!
Bác sĩ Diệp [nhíu mày]: Nói rõ xem!
Thùy Trang [ủy khuất]: Ở bãi đỗ xe trong chợ, xe đậu rất lộn xộn, em liền tìm một chỗ trống để đậu xe vào, rõ ràng em đã lấy hai xe bên cạnh làm dấu, nhưng mà bây giờ không thấy ký hiệu đâu……….
Bác sĩ Diệp: ………..
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro