Chương 47

Từ sau khi phát hiện ba Nguyễn bị ung thư, Diệp Lâm Anh ít có cơ hội thân mật với Thùy Trang như vậy, hai người một thì bận rộn một thì không có tâm trạng, ngược lại chưa có xác định quan hệ.

Đối với việc này Diệp Lâm Anh tuy rằng bất mãn nhưng cũng không có cách nào khác, cô không thể ăn dấm chua của cha vợ mình, mặc dù thật sự cũng có một chút.

Cho nên có được cơ hội đêm nay, Diệp Lâm Anh làm sao có thể buông tha, trực tiếp đem người nửa đặt trên bàn, trong trong ngoài ngoài hôn triệt để.

Lúc bọn họ vào phòng, bởi vì sốt ruột nên Diệp Lâm Anh chỉ mở một đèn, cho nên trong văn phòng cũng không quá sáng chói, thậm chí ánh sáng còn hơi lờ mờ, vô tình tạo nên một khung cảnh khá phù hợp.

Vì phát sốt mà đầu óc Thùy Trang có chút mơ hồ, lúc này bị hôn không chừa một kẽ hở như vậy, lại càng thêm trống rỗng.

Nụ hôn giao hòa, nước bọt triền miên chậc chậc vang lên ở trong văn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người, biến không khí vốn khẩn trương lo âu thành mờ ám. Diệp Lâm Anh không mang kính, lúc này đôi mắt hơi hơi hé mở, quan sát từng chút phản ứng của Thùy Trang.

Gương mặt nàng như một trái đào nhỏ, đôi mắt to híp lại ngoan ngoãn nhận lấy nụ hôn của cô, không biết có phải vì sốt hay như thế nào, trong mắt ướt át trơn bóng, ngay cả đuôi mắt cũng đọng một chút nước mắt đỏ bừng, tăng thêm cho khuôn mặt tinh tế vài phần quyến rũ.

Diệp Lâm Anh thở dồn dập, bàn tay đặt ở trên mông Thùy Trang cũng bắt đầu không thành thật lên xuống.

“A...... Đau......” Thùy Trang ôm lấy đầu Diệp Lâm Anh, khẽ tránh đi đôi môi của cô, giọng nói mềm nhũn, còn mang theo cả một chút thở dốc.

“Đau ở đâu?” Tay Diệp Lâm Anh tránh đi chỗ vừa tiêm, theo đường cong duyên dáng trên cơ thể Thùy Trang mà trượt lên trên, vừa vuốt ve vừa biết rõ còn cố hỏi.

“Ừm, mông đau......” Thùy Trang thẹn thùng cúi đầu, lông mi cong dài khe khẽ run rẩy, dường như cũng bị sự e thẹn của chủ nhân làm ảnh hưởng.

Nàng đúng là đau mà, tiêm xong vô cùng khó chịu, mông đau giống như bị gì vậy, cho dù không chạm vào chỗ tiêm, chỉ vuốt ve xung quanh cũng thấy nhức nhối. Thùy Trang trước giờ vẫn sợ đau, lúc này Diệp Lâm Anh chỉ sờ một chút đã không chịu nổi.

“Xoa nhẹ sẽ hết đau.” Diệp Lâm Anh nói mà không biết xấu hổ, nhưng sau đó cũng chẳng xoa thật, bàn tay to kia rất nhanh chuyển đến khuôn ngực tròn đầy của Thùy Trang, không ngừng xoa bóp nhào nặn, chỉ một lúc đã khiến cho Thùy Trang xụi vào trong lòng cô mà thở hổn hển.

Thùy Trang chỉ mặc bộ đồ ngủ, lại là loại có cúc, một tay Diệp Lâm Anh ôm lấy Thùy Trang, tay kia thì luồn vào trong áo nàng, nhanh chóng mở ra nút áo ngủ.

“Diệp, Diệp Lâm Anh, em khó chịu......”

Thùy Trang nắm chặt cánh tay Diệp Lâm Anh, cái cổ thon dài trắng nõn hơi hơi giương lên, lại dễ dàng bị Diệp Lâm Anh hôn môi, đáng thương cầu xin: “Đừng, đừng đùa ...... Ưm......” Thân thể của nàng đã mềm thành một vũng nước xuân, gần như không tự đứng được, chỉ có thể bám chặt lấy Diệp Lâm Anh, dựa vào cô để chống đỡ toàn bộ sức nặng của cơ thể mình.

Diệp Lâm Anh thấy thế, cánh tay dùng lực một chút, trực tiếp đem nàng ôm lên bàn làm việc của mình, cúi người xuống chỗ vạt áo mở rộng, mút mút cắn cắn bộ ngực của nàng, mơ hồ hỏi: “Nóng?”

Thùy Trang gian nan nuốt xuống nước bọt tiết ra quá nhiều trong miệng, gật đầu hừ nhẹ như mèo con: “Ừm.”

“Bị cảm phải ra mồ hôi mới tốt.” Tay Diệp Lâm Anh dán lên da thịt mềm mại của Thùy Trang, một tấc lại một tấc vuốt ve, mà miệng cũng không nhàn rỗi, từ xương quai xanh tinh xảo của nàng hướng xuống phía dưới vừa liếm vừa hôn, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi trêu chọc gẩy qua gẩy lại hai đỉnh hồng non nớt đã dựng thẳng của nàng, mang đến cho Thùy Trang từng trận run rẩy.

“Ngoan, phải nghe lời bác sĩ.”

Những lời này thật ra rất bình thường, nhưng mà phối hợp với cảnh tượng dâm mĩ lúc này, lại nghe thế nào cũng không phải có ý tốt. Thùy Trang vốn thẹn thùng, bị cô hấp dẫn như vậy, thế nhưng trực tiếp mềm nhũn thắt lưng, nếu không phải có Diệp Lâm Anh đỡ, lập tức sẽ rơi ụp xuống bàn.

Diệp Lâm Anh thấy thế khẽ cười một tiếng, cúi xuống bộ ngực trắng mềm đang khẽ run của nàng mút một cái thật mạnh, đem người ôm sát lại sờ soạng một lượt, lúc này mới thì thầm vào tai Thùy Trang: “Mới có chút mồ hôi, vẫn chưa được.”

“Đừng, đừng......”

Hai chân Thùy Trang vòng quanh thắt lưng rắn chắc của cô, hơi hơi cọ xát, hiển nhiên là đã động tình, lại bởi vì sinh bệnh mà chỉ kháng cự được đôi chút, đôi mắt ướt át khẩn cầu: “Em, em đã ra mồ hôi rồi.”

Diệp Lâm Anh “à” một tiếng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, từ đôi mắt đen thăm thẳm toát ra ánh sáng dọa người: “Nhưng mà chị còn chưa ra mồ hôi.”

Thùy Trang bị cô nhìn chằm chằm tim liền đập nhanh hơn, tư duy vốn chậm chạp giờ quả thực giống như bị đông lạnh, ngay cả suy nghĩ bình thường cũng không làm được, chỉ có thể lắp bắp nói: “Chị, chị không phát sốt, ra, ra mồ hôi cái gì!”

Diệp Lâm Anh nhướn mày, thanh âm khàn khàn nóng bỏng: “Ai nói chị không phát sốt.”

Một tay cô nhanh nhẹn tháo quần xuống một nửa, một tay kia thì cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thùy Trang, luồn vào quần lót còn chưa cởi của mình, nhấn xuống chỗ dục vọng bừng bừng, di chuyển lên xuống: “Em sờ xem, có nóng không?”

Kích thước kinh người, cũng cứng rắn kinh người, lại nóng bỏng tay, Thùy Trang rùng mình, cuống quít định rút tay về, nào biết nàng vừa động như vậy, hoàn toàn tương đương với ‘giúp’ Diệp Lâm Anh một chút. Cô thoải mái hừ một tiếng, càng không thể thả nàng đi, cúi người vô cùng thân thiết cắn cắn lỗ tai nàng, không biết xấu hổ nói: “Tiếp tục.”

Cô ngốc đêm nay bị sốt, thật sự không thích hợp để vận động kịch liệt, cô sẽ rủ lòng từ bi tha cho nàng, trước tiên cứ miễn cưỡng để nàng lấy tay làm thay, chờ nàng khỏe lại thì sẽ đòi lại gấp đôi, không! Gấp mười lần mới được!

Thùy Trang xấu hổ muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Diệp Lâm Anh thật phóng đãng! Vẫn còn ở trong văn phòng đấy! Làm sao có thể như vậy?

Nhưng mà nàng bất động, cô sẽ không buông tha nàng, Thùy Trang vừa vội vừa tức, đầu nóng lên, liền dứt khoát duỗi tay ra, rụt rè chuyển động. Lần đầu tiên nàng làm chuyện như vậy, không hề có kỹ thuật, trúc trắc lại siết chặt, Diệp Lâm Anh vừa cúi đầu ở trên người nàng cắn cắn, vừa chỉ huy động tác của nàng, quả thực vô cùng dương dương tự đắc!

Cứ làm như vậy mấy phút, tay Thùy Trang thực sự rất mỏi, không có sức lực, nàng đang sốt cao, toàn thân đều mê man, xoa được vài phút đã coi như Diệp Lâm Anh may mắn.

Diệp Lâm Anh cũng không ép nàng, một tay kéo tay nàng đặt lên người mình vuốt ve, tay kia thì rất nhanh thay thế cho động tác của Thùy Trang, làm vô cùng thuần thục, Thùy Trang xấu hổ hận không thể quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng mà Diệp Lâm Anh lúc này cực kỳ ngang ngược bá đạo, nhất là ở phương diện làm tình, căn bản không cho phép Thùy Trang không nhìn cô, mặc dù tay đang ở dưới hạ thân di chuyển, ánh mắt lại gắt gao chế trụ Thùy Trang, nhìn khuôn mặt Thùy Trang nhanh chóng bị thiêu cháy, quả thực so với tự mình làm còn xấu hổ hơn vạn phần.

Đợi cho Diệp Lâm Anh rốt cuộc giải quyết xong vấn đề cá nhân, mặt Thùy Trang đã nóng đến mức chiên trứng được rồi. Mấy ngày nay Diệp Lâm Anh đã bị kìm nén quá nhiều, hai tờ khăn giấy căn bản không đủ, Thùy Trang nhìn cô bình tĩnh rửa sạch tay, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

“Đêm nay cứ ngủ ở trong này đã.” Diệp Lâm Anh hôn lên môi Thùy Trang, cài chặt nút áo ngủ cho nàng xong, lúc này mới ôm nàng đến sô pha. Hệ thống sưởi trong văn phòng đủ ấm, sẽ không bị lạnh, đã trễ thế này thì không thể về nhà, huống chi Thùy Trang nhất định cũng sẽ không đồng ý để một mình ba Nguyễn ở trong bệnh viện, chỉ có thể nghỉ lại văn phòng cô đêm nay.

“Chị thì sao? Chị ngủ ở đâu?” Nhiệt độ trên mặt Thùy Trang đã hơi giảm bớt, nhưng vẫn không thể dám quang minh chính đại đối diện với Diệp Lâm Anh.

“Chị đến phòng trực ban.”

Diệp Lâm Anh lấy áo ba­đờ­xuy của mình khoác lên người Thùy Trang, sờ sờ tóc của nàng: “Ngủ ngon, chị qua bên phòng ba em xử lý một chút.”

“Ba em làm sao vậy?” Hiện tại đối với vấn đề của ba nàng, Thùy Trang đặc biệt mẫn cảm.

“Không có gì.”

Diệp Lâm Anh xoay chốt cửa, quay đầu nói: “Tìm người đến khử trùng thôi, tình trạng hiện nay của ông cần phải hết sức cẩn thận, sau khi phẫu thuật thân thể rất suy yếu, tuyệt đối không thể bị nhiễm vi khuẩn gì, nếu không sẽ gây ra biến chứng thì vô cùng nguy hiểm.”

Cô dừng một chút tiếp tục nói: “Cho nên mấy ngày này em không thể đến gần phòng bệnh ba em, chị cũng không được.”

Thùy Trang mở to hai mắt, không tự giác từ trên sô pha ngồi dậy: “Vậy ba em thì phải làm sao bây giờ? Ai chăm sóc ông? Tìm ai em cũng không yên tâm, nào có thuận tiện bằng tự mình chăm sóc, em......”

“Được rồi, đừng lo lắng.”

Diệp Lâm Anh ngắt lời nàng: “Em mau nghỉ ngơi, hết bệnh rồi lại tiếp tục chăm sóc ba, chị sẽ tìm người thay em, yên tâm.” Nói xong liền kéo cửa đi ra ngoài.

Thùy Trang còn muốn hỏi cô tìm ai, nhưng Diệp Lâm Anh cũng đã đóng cửa rồi. Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể cuộn mình trên sô pha, trong lòng cảm thán họa vô đơn chí, một chốc lát cũng ngủ thiếp đi.

Để phòng ngừa vạn nhất, Diệp Lâm Anh tìm mấy y tá đáng tin cậy, trong đêm này đánh thức ba Nguyễn, tạm thời chuyển ông sang phòng bên cạnh, còn phòng bệnh hiện giờ thì dùng tia tử ngoại chiếu khoảng nửa tiếng mới dừng lại.

Diệp Lâm Anh đặc biệt dặn dò nhóm y tá không thể nói cho ba Nguyễn lý do thực sự chuyển phòng, để tránh làm ông lo lắng, chỉ nói Thùy Trang có một ít triệu chứng cảm cúm, vì cẩn thận nên mới phải chuyển phòng như vậy. Ba Nguyễn không nghĩ nhiều, gần đây giấc ngủ của ông rất tốt, cũng không có thói quen lạ giường, sau khi đổi phòng chỉ chốc lát liền ngủ mất.

Nghe y tá đến báo tin tức, lúc này Diệp Lâm Anh mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến phòng trực ban nằm trên giường nhỏ ngủ.

Nhưng mà phòng trực ban lúc nào cũng ồn ào, đêm khuya cũng không ngừng có bệnh nhân được đưa tới, cô làm sao có thể ngủ, chỉ là nằm thôi.
_____

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Diệp Lâm Anh thức dậy, suy nghĩ một lát rồi đi tới phòng rửa mặt gọi điện thoại cho Diệp phu nhân, kể cho bà nghe tình hình hiện tại ở bệnh viện, nhờ bà tìm một người đáng tin cậy đến giúp.

Tuy rằng bây giờ đang là năm mới, nhưng chỉ cần có tiền thì rất dễ dàng, đừng nói là một người giúp việc, cho dù là mười người cũng không lo, Diệp phu nhân vui vẻ nhận lời, nói sẽ sắp xếp ngay, nhưng mà bảo Diệp Lâm Anh mấy ngày tới về nhà một chuyến, mồng ba tết hàng năm Diệp gia theo thường lệ đi chúc tết, Diệp Lâm Anh cũng không thể vắng mặt.

Diệp Lâm Anh biết tầm quan trọng của chuyện này, mặc dù có phần không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý. Sau khi mẹ và ba cô ly hôn, ngoại trừ một phòng ở, còn lại toàn bộ tài sản đều không lấy. Tự mình kinh doanh một cửa hàng quần áo nho nhỏ, liều mình kiếm vài đồng tiền mồ hôi nước mắt. May mắn tính tình mẹ mình linh hoạt, lại dám làm, chỉ vài năm liền mở rộng cửa hàng sang tận Canada, hai mẹ còn bấy giờ mới khá hơn.

Bạn giao hảo, bạn làm ăn, tất cả đều là mẹ cô hàng năm lên danh sách chúc tết, một năm lại một năm, chưa bao giờ quên, bởi vậy Diệp Lâm Anh cũng không từ chối được.

Diệp phu nhân tìm được người rất nhanh, chỉ hơn một tiếng sau khi Diệp Lâm Anh cúp điện thoại, bà đã đưa người tới bệnh viện. Thoạt nhìn là một phụ nữ trung niên chất phác giản dị, khuôn mặt hơi khô nứt, nụ cười hiền hậu, vừa thấy chính là người thành thật.

Sau khi dặn dò các công việc chăm sóc ba Nguyễn xong, Diệp Lâm Anh dẫn bà đi tới phòng ba Nguyễn. Chính cô thì vì sợ trên người còn mang theo vi khuẩn nên không đi vào.

Thùy Trang ở trong văn phòng Diệp Lâm Anh một đêm nhưng cũng không ngủ ngon, sô pha rốt cuộc vẫn nhỏ, cho dù Thùy Trang có co người cũng không thoải mái. Lúc Diệp Lâm Anh trở lại văn phòng, Thùy Trang đã rửa mặt xong, tuy rằng nhìn không có tinh thần, nhiệt độ đã giảm, nhưng lại viêm amidan, cổ họng vô cùng đau rát.

Diệp Lâm Anh nói rõ mọi chuyện của ba Nguyễn cho nàng biết, bảo nàng không cần lo lắng, người giúp việc kia nhất định sẽ chăm sóc ba nàng thật tốt, liền đưa Thùy Trang về nhà.

Mấy ngày nay bọn họ đều có phần chật vật, hai người ngủ chung một giường đơn chật chội, bởi vậy buổi tối ngủ cũng không thoải mái. Mặc dù Thùy Trang vẫn lo lắng cho ba, nhưng biết hết bệnh rồi mới được vào phòng bệnh ba nàng nên cũng không phản đối.

Trên đường hai người mua bữa sáng, ăn xong liền về nhà lăn ra ngủ bù, ngủ một mạch tới chiều. Rốt cuộc Thùy Trang không yên lòng về ba nàng, vẫn quay lại bệnh viện, tuy rằng không được vào phòng bệnh, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào một cái cũng tốt.

Diệp Lâm Anh đưa nàng tới bệnh viện, còn mình thì trực tiếp đến chỗ Diệp phu nhân, đi chúc tết gì gì đó, dù sao vẫn phải chuẩn bị trước một chút.

Thùy Trang đáng thương nhoài người nhìn vào phòng bệnh một lát, thấy bầu không khí giữa ba nàng và người phụ nữ trung niên kia cũng hài hòa, rốt cuộc yên tâm, trở về văn phòng Diệp Lâm Anh.

Ngồi chán đến chết, liền lấy điện thoại ra nhắn tin nói chuyện phiếm với Ngọc Huyền, tin nhắn thứ hai vừa mới gửi đi, liền nhận được điện thoại của Quý Cửu Thành.

Tiểu tử này tối ba mươi đã gửi tin nhắn chúc tết nàng, cư xử cũng không tệ lắm.

Thùy Trang nhận điện thoại, hỏi han tình hình học tập của cậu ta, bị Quý Cửu Thành châm chọc nói nàng chưa già đã yếu, hiện tại đã bắt đầu lải nhải. Thùy Trang cũng không để ý, Quý Cửu Thành vẫn độc miệng như thế, nhưng tâm địa lại mềm nhũn.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Quý Cửu Thành bỗng nhiên nói: “Chị họ tôi, chị có nhớ không? Gần đây tôi cảm thấy chị ấy hơi khác thường.”

Thùy Trang hoàn toàn không có ấn tượng tốt với Chung Vận, mặc dù tính tình nàng rất vô tư, chưa bao giờ mang thù với ai, nhưng mà với Chung Vận thì lại không thể nào thích được, vì thế liền hỏi một câu cho có lệ: “Chị ấy làm sao?”

“Tôi thấy chị ấy thần kinh không bình thường!”

Giọng điệu Quý Cửu Thành hơi kỳ lạ, dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Tôi phát hiện rất nhiều lần, chị ấy cứ lầm bầm lầu bầu một mình! Đúng rồi, người yêu chị thế nào? Chị ta rốt cuộc có bình thường không?”

Lần trước sau khi cậu ta khiến cho Thùy Trang và Diệp Lâm Anh chia tay, cách không lâu lại gọi điện thoại cho Thùy Trang, sợ nàng mềm lòng, tiếp tục nghe theo Diệp Lâm Anh. Nhưng mà Thùy Trang lại lắp bắp nói với cậu Diệp Lâm Anh rất bình thường, bởi vậy Quý Cửu Thành cũng không tìm hiểu sâu nữa.

“Chị ấy, chị ấy đương nhiên bình thường!”

Nghe thấy lời của Quý Cửu Thành, mặt Thùy Trang đỏ lên, tối hôm qua nàng còn tự mình cảm nhận cô “bình thường” đấy thôi!

“Vậy chị cẩn thận một chút, chị họ tôi...... có chút cực đoan.” Quý Cửu Thành nhíu nhíu mày, từ nhỏ cậu đã theo ba mẹ lăn lộn làm ăn, tâm tư tự nhiên cũng trưởng thành hơn nhiều so với người bình thường, cho dù là ít tuổi hơn Thùy Trang, nhưng ánh mắt tinh tường thì mười Thùy Trang vẫn thua xa.

Chị họ kia của cậu, tuy rằng cậu không thể nào hiểu hết, nhưng cũng nhìn rõ bản tính của cô.

“Ừ, tôi biết rồi.” Chuyện ở Mĩ lần đó, nàng đã hỏi Diệp Lâm Anh rồi, Diệp Lâm Anh cũng nói thật với nàng, khi đó nàng liền cảm thấy Chung Vận không phải người tốt gì cả, phí hoài một gương mặt xinh đẹp như vậy!

Hơn nữa lần trước nghe Diệp phu nhân nói, chuyện nàng và Diệp Lâm Anh giả làm người yêu cũng là do Chung Vận nói với bà.

Tuy rằng nàng ngốc nhưng không phải không có một chút cảnh giác nào. Quý Cửu Thành nói một hồi, thành công khiến một chút tư tưởng hiếm hoi đề phòng người khác trong người Thùy Trang phát ra.

Ngắt điện thoại, Thùy Trang vắt hết óc suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì khả quan để phòng ngừa. Cuối cùng đành chán nản thở dài nằm bò trên bàn, nghĩ cách gì gì đó, nàng thật không am hiểu a! Vẫn là nói cho Diệp Lâm Anh đi, chị ấy mưu ma chước quỷ hơn nàng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro