em ngoan
Trương Chiêu không ngờ mình lại dễ dàng nhận nuôi một người như thế này.
Từ trước đến nay, anh không phải kiểu người thích nhúng tay vào chuyện của người khác. Nhưng nhìn Vĩnh Khang như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, cả người đầy thương tích lại kiêu ngạo không chịu nhận sự giúp đỡ, anh không thể mặc kệ được.
Thế là, sau khi Vĩnh Khang gật đầu đồng ý, Trương Chiêu nhanh chóng dẫn cậu về căn hộ của mình.
Căn hộ không lớn, nhưng đủ rộng rãi để hai người sống thoải mái. Nó có hai phòng ngủ, một phòng khách, bếp và nhà tắm. Sau khi đưa ra quyết định nhận Vĩnh Khang về ở cùng, Trương Chiêu đã nhờ người dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ dành cho khách.
Vĩnh Khang đứng trước cửa phòng, nhìn vào bên trong.
Căn phòng không quá lớn, nhưng sạch sẽ, có một chiếc giường đơn với chăn gối mới tinh, một tủ quần áo và bàn học. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, khiến nơi này trông thật ấm áp.
"Đây là phòng của em." Trương Chiêu đứng bên cạnh, giọng điềm tĩnh.
Vĩnh Khang quay sang nhìn anh.
"...Cảm ơn."
Trương Chiêu chỉ nhún vai.
Nhìn vẻ mặt đầy ái ngại của em, Trương Chiêu thở dài, liền nói :
"Nếu em cảm thấy không thoải mái khi ở đây mà không trả gì, có thể dùng tiền lương để trả anh như tiền thuê nhà."
Vĩnh Khang ngẩn người.
"Tiền lương?"
"Anh sẽ giới thiệu em đến làm ở quán cà phê mèo của một người bạn. Hai ngày nữa em sẽ đi làm, hiện tại quán vẫn đang sắp xếp nhân sự."
Vĩnh Khang do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.
Cậu chưa bao giờ có một công việc ổn định, nhưng so với việc đi đánh nhau để kiếm tiền, phục vụ ở quán cà phê mèo có vẻ an toàn hơn nhiều.
"Trước tiên, đi tắm rửa đi. Cẩn thận vết thương" Trương Chiêu nhìn cậu, giọng bình thản. "Phòng tắm có sẵn đồ dùng, nhưng chúng ta sẽ đi mua thêm vài thứ mới sau."
Vĩnh Khang cắn môi, nhưng không phản đối.
Cậu cũng cảm thấy bản thân cần phải tắm gấp, trên người vẫn còn bụi bẩn và vết thương từ trận đánh nhau tối qua.
Cậu vào phòng tắm, mở nước ấm, cẩn thận tắm rửa. Cảm giác sạch sẽ này thật dễ chịu, khiến cậu không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi tắm xong, Vĩnh Khang bước ra ngoài.
Trương Chiêu đang ngồi trên ghế sofa, lướt điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Vĩnh Khang lúc này đã sạch sẽ hơn hẳn, mái tóc bông xù mềm mại, hai má phúng phính hơi đỏ lên vì hơi nước, làn da trắng nõn. Nhìn cậu bây giờ, trông ngoan ngoãn hơn hẳn so với hình ảnh lấm lem bụi bẩn của hôm qua.
Trương Chiêu nheo mắt, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Rõ ràng trước đó, cậu nhóc này lúc nào cũng tỏ ra bướng bỉnh, mạnh mẽ, vậy mà lúc này trông lại giống như một con thú nhỏ vừa được chăm sóc cẩn thận.
"...Cái gì?" Vĩnh Khang thấy anh nhìn chằm chằm mình, liền cảnh giác hỏi.
"Không có gì." Trương Chiêu đứng dậy, lấy chìa khóa. "Đi ra ngoài thôi. Chúng ta cần mua thêm vài thứ cho em."
Vĩnh Khang lập tức lắc đầu.
"Không cần đâu."
"Không có quần áo thay đổi, em định mặc mãi bộ này sao?"
"..."
"Anh sẽ tính vào tiền thuê nhà của em." Trương Chiêu nhàn nhạt nói.
Vĩnh Khang nghe vậy, lập tức không phản đối nữa.
Thế là, hai người cùng ra ngoài.
Trương Chiêu dẫn Vĩnh Khang đến trung tâm thương mại gần đó.
Đầu tiên, họ vào cửa hàng quần áo. Trương Chiêu chọn cho cậu vài bộ đồ mới, từ quần áo thường ngày đến đồ ngủ. Sau đó, họ đến siêu thị, mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, sữa tắm, dầu gội và một số vật dụng cá nhân khác.
Sau khi mua sắm xong, trời cũng đã trưa.
Trương Chiêu nhìn đồng hồ, rồi hỏi:
"Em đói chưa?"
Vĩnh Khang chớp mắt, hơi ngập ngừng, nhưng vẫn gật đầu.
Thế là, hai người đến một quán ăn nhỏ gần đó.
Bữa trưa đơn giản nhưng ấm áp.
Vĩnh Khang lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng lén nhìn Trương Chiêu.
Tuy anh có vẻ lạnh lùng, nhưng không hiểu sao, ở cạnh anh lại khiến cậu cảm thấy an toàn.
Sau khi ăn xong cũng quá giờ trưa, hai người trở về nhà.
Trương Chiêu đặt túi đồ lên bàn, rồi nói:
"Anh có tiết học vào buổi chiều, sau đó còn có bài tập nhóm, có lẽ sẽ về muộn. Em cứ ở nhà sắp xếp đồ đạc. Nếu đói, tủ lạnh có sẵn đồ ăn."
Vĩnh Khang nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
Trương Chiêu không nói gì thêm, lấy cặp sách rồi rời đi.
Trong căn hộ chỉ còn lại một mình Vĩnh Khang.
Cậu nhìn quanh một lúc, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Cậu đặt bàn chải đánh răng vào nhà tắm, gấp gọn quần áo mới vào tủ, lau dọn lại phòng cho sạch sẽ hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Khi Trương Chiêu trở về nhà vào buổi tối, vừa mở cửa, anh đã thấy Vĩnh Khang ngồi trên sofa.
Trước mặt cậu là bàn ăn đã được dọn sẵn, có vài món đơn giản.
Anh nhướn mày, nhìn cậu.
"Em nấu à?"
Vĩnh Khang khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng.
"...Em biết nấu một chút."
Có lẽ là vì để lăn lộn sống được trong xã hội đầy khắc nghiệt này, đứa trẻ 18 tuổi đối với việc bưng bê phục vụ ở các quán ăn lớn nhỏ gì cũng làm qua, cho nên cũng đã học lỏm được chút ít kĩ năng nấu ăn. Và bây giờ, để thay lời cảm ơn, em muốn dùng chút hữu dụng cuối cùng này của mình để đối đãi với người mà em đã đặt hết niềm tin.
Trương Chiêu bước tới, nhìn qua mấy món ăn.
Tuy cách bày trí không quá đẹp mắt, nhưng mùi hương lại khá hấp dẫn.
Anh kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên.
Vĩnh Khang ngồi đối diện, căng thẳng chờ đợi phản ứng của anh.
Trương Chiêu gắp một miếng, chậm rãi nhai.
Một lát sau, anh gật đầu.
"Không tệ."
Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm.
Hai người cùng ăn tối trong yên lặng.
Sau khi ăn xong, Vĩnh Khang chủ động dọn dẹp và rửa bát.
Trương Chiêu ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn cậu.
Cậu nhóc này, dù ngoài miệng luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất lại là một người biết điều và hiểu chuyện hơn anh nghĩ.
Có lẽ, cậu chỉ cần một nơi để gọi là nhà.
Mà bây giờ, Trương Chiêu đã quyết định cho cậu một nơi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro