Chương 10

Trường An nhìn cuốn nhật ký trong tay Du Phong, trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Mọi nỗi sợ hãi, mọi bí mật sâu kín nhất của cậu đều nằm gọn trong những trang giấy đó. Khuôn mặt cậu tái mét, ánh mắt hoảng loạn như con thú bị dồn vào đường cùng. Cậu muốn giật lấy cuốn sổ, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống đất.
Du Phong vẫn đứng đó, ánh mắt hắn chạm vào Trường An. Hắn đã đọc, chắc chắn rồi. Sự phức tạp trong ánh mắt hắn lúc này không còn là sự nghi hoặc hay khó hiểu, mà là một sự thấu hiểu sâu sắc, xen lẫn nỗi buồn man mác và cả một chút ngạc nhiên. Hắn đã đọc được tất cả: những nỗi đau của Trường An khi bị cha ruồng bỏ, sự cô độc khi không có ai để dựa vào, và cả những rung động thầm kín mà Trường An dành cho hắn.
Không nói một lời, Du Phong khẽ gập cuốn nhật ký lại. Hắn không giễu cợt, không trách móc, cũng không có vẻ ghê tởm như Trường An vẫn tưởng tượng. Chỉ là một sự im lặng nặng trĩu, đầy sự thấu cảm. Hắn đưa cuốn sổ cho Trường An, ánh mắt hắn không rời khỏi cậu.
"Mày..." Du Phong khẽ nói, giọng hắn trầm khàn, mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy. "Mày đã chịu đựng nhiều như vậy sao?"
Câu hỏi ấy, không chứa đựng sự phán xét, mà chỉ là một lời hỏi han chân thành, đã chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim Trường An. Tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Nước mắt Trường An trào ra như suối, cậu gục đầu xuống, vai run lên bần bật.
"Em... em xin lỗi..." Trường An thút thít, không biết phải nói gì. Cậu xấu hổ, cậu sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ lùng khi bí mật của mình cuối cùng cũng được phơi bày.
Du Phong bước đến gần hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trường An. "Không sao đâu." Hắn nói, giọng hắn chắc chắn và ấm áp. "Tao đã nói rồi mà, em  không một mình."
Hắn khẽ siết nhẹ vai Trường An, như một lời an ủi, một sự khẳng định rằng hắn sẽ ở bên cạnh cậu, dù có chuyện gì xảy ra.

Trong khoảnh khắc đó, Trường An cảm thấy một sự bình yên lan tỏa khắp cơ thể. Nỗi sợ hãi dần tan biến, nhường chỗ cho một niềm tin tuyệt đối vào Du Phong.

Đêm đó, Du Phong đưa Trường An về nhà. Nhưng thay vì chỉ để cậu xuống cổng và đi thẳng, hắn lại dừng xe lại dưới gốc cây bàng già, nơi ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống.
"Lên nhà tao được không?" Du Phong hỏi, giọng hắn trầm hơn bình thường. "Chúng ta cần nói chuyện."
Trường An khẽ gật đầu. Cậu biết đã đến lúc phải đối mặt với tất cả.
Trong căn phòng của Du Phong, không gian yên tĩnh và có chút lạnh lẽo. Du Phong rót cho Trường An một cốc nước ấm. Hắn ngồi xuống đối diện cậu, ánh mắt hắn nhìn Trường An đầy vẻ nghiêm túc.
"Em đã viết những gì trong đó..." Du Phong bắt đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía cuốn nhật ký mà Trường An đang ôm chặt. "Tao đã đọc. Tất cả."
Trường An rụt rè gật đầu, tim cậu lại đập nhanh.
"Em không cần xin lỗi," Du Phong nói tiếp. "Cảm xúc không có lỗi." Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng hắn trầm hơn, như đang tự nói với chính mình. "Tao cũng không biết cảm giác này là gì. Khi em ghen, tao thấy khó chịu. Nhưng khi em khóc, tao lại thấy đau."
Trường An ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Du Phong.
"Tao... tao không biết yêu là gì," Du Phong thừa nhận, giọng hắn có chút bối rối. "Tao chỉ biết đánh nhau, bảo vệ, và giải quyết rắc rối. Nhưng em.... em  đã mang đến một thứ gì đó khác. Một thứ mà tao chưa từng nghĩ đến."
Hắn nhìn Trường An, ánh mắt hắn sâu thẳm, chất chứa nhiều cảm xúc.

"Em làm tao muốn bảo vệ mày hơn bất kỳ ai. Em  làm tao muốn thấy em cười. Em làm tao muốn em  tin tưởng tao hoàn toàn. Và khi em  sợ hãi, khi mày đau lòng, tao cũng đau."

Lời nói của Du Phong không hoa mỹ, không lãng mạn, nhưng nó chân thành đến lạ lùng. Nó không phải là một lời tỏ tình vồ vập, mà là một sự thổ lộ từ tận đáy lòng, một sự thừa nhận về những cảm xúc mới lạ đang nảy nở trong hắn.

"Còn về những gì An Hòa nói..."

Du Phong tiếp tục, giọng hắn trở nên nghiêm túc hơn.

"Cô ấy nói đúng. Tao là một kẻ nguy hiểm. Tao dính vào nhiều rắc rối. Nhưng... tao sẽ không bao giờ làm em tổn thương. Tao thề."

Hắn đứng dậy, bước đến gần Trường An, quỳ xuống đối diện cậu, ánh mắt hắn kiên định như lời thề sắt đá.

"Tao có thể không hiểu hết mọi thứ về tình yêu. Nhưng tao biết tao muốn em an toàn, em  hạnh phúc. Và tao sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em, dù có phải đối mặt với bất kỳ ai, bất cứ điều gì."

Trường An nhìn Du Phong, trái tim cậu như tan chảy. Những lời nói của hắn, sự chân thành trong ánh mắt hắn, và cả hành động quỳ xuống ấy đã xua tan mọi nỗi sợ hãi, mọi nghi ngờ trong lòng Trường An. Cậu biết, đây không phải là một lời nói dối, đây là sự thật.
"Du Phong..." Trường An khẽ gọi tên hắn, giọng cậu nghẹn ngào. "Em... em tin anh "
Hắn đứng dậy, khẽ ôm lấy Trường An. Đó không phải là một cái ôm vồ vập, mà là một cái ôm nhẹ nhàng, đầy sự che chở và an ủi. Trường An vùi mặt vào vai Du Phong, cảm nhận hơi ấm từ hắn, và cảm thấy một sự bình yên sâu sắc lan tỏa trong lòng. Đây là lần đầu tiên cậu được ôm một cách thật lòng, không phải từ mẹ, mà từ người mà cậu đã trao trọn trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro