Chương 17

Vào một buổi chiều khi Trường An và Du Phong đang trên đường từ trường về nhà. Ánh nắng chiều tà đổ dài trên con đường quen thuộc, nhưng không khí lại trở nên căng thẳng một cách bất thường. Khi chiếc xe của Du Phong vừa rẽ vào con hẻm gần nhà, một chiếc ô tô đen bóng bất ngờ chắn ngang đường. Cánh cửa xe mở ra, và ba mẹ Trường An, cùng với một vài người đàn ông lạ mặt là người nhà và vài người được thuê bước xuống, khuôn mặt đầy vẻ kiên quyết và giận dữ.
Trường An chết lặng. Cậu biết điều gì sắp xảy ra. Tay cậu vô thức siết chặt lấy áo Du Phong.
"Trường An! Mày xuống xe ngay!" Ba cậu gằn giọng, ánh mắt ông nhìn Du Phong đầy vẻ thù địch. "Mày đừng hòng trốn thoát nữa!"
Du Phong kịp thời nhận ra ý đồ của họ. Anh đẩy Trường An ra sau lưng mình, cảnh giác nhìn những người đàn ông lạ mặt. "Các chú muốn làm gì?" Anh hỏi, giọng đầy vẻ kiên quyết .
"Không liên quan đến mày! Tránh ra! Tao đến đón con tao về!" Ba Trường An quát lớn, ra hiệu cho hai người đàn ông lạ mặt tiến đến.
Họ nhanh chóng áp sát Du Phong và Trường An. Du Phong, với bản năng bảo vệ, lập tức phản ứng. Anh đẩy mạnh một người ra, định kéo Trường An chạy đi. Nhưng họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Một người đàn ông khác nhanh chóng giữ chặt lấy Du Phong, không cho anh hành động.
"Trường An! Đi về với ba mẹ!" Mẹ Trường An khóc lóc, chạy đến nắm lấy tay cậu, kéo mạnh.
Trường An vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của mẹ, ánh mắt cậu hoảng loạn tìm kiếm Du Phong. "Không! Con không về! Anh Du Phong!" Cậu hét lên, nước mắt giàn giụa.
Du Phong cố gắng giằng co với những người đàn ông, nhưng một mình anh không thể chống lại nhiều người. Anh thấy Trường An bị mẹ lôi đi xềnh xệch về phía chiếc ô tô. "Trường An! Đừng sợ!" Anh gào lên, cố gắng vùng vẫy.
Nhưng tất cả đã quá muộn. Ba Trường An nhanh chóng mở cửa xe, đẩy cậu vào bên trong. Trường An cố gắng chống cự, vùng vẫy, nhưng cậu yếu ớt hơn nhiều. Cậu tuyệt vọng nhìn ra ngoài, ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của Du Phong – một ánh mắt đầy đau đớn, bất lực và căm phẫn.
"Anh Du Phong! Cứu em!" Trường An hét lên, tiếng hét của cậu tan dần trong không khí khi cánh cửa xe đóng sập lại, và chiếc ô tô lao đi với tốc độ chóng mặt, bỏ lại Du Phong đứng sững sờ giữa con đường.

Anh cố gắng đuổi theo, nhưng chiếc xe đã khuất dạng. Du Phong đứng đó, đôi tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt. Khuôn mặt anh tái mét, ánh mắt đỏ ngầu, và toàn thân anh run lên vì giận dữ và bất lực. Anh đã không thể bảo vệ Trường An. Lời hứa của anh đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.



Sau ngày bị ba mẹ cưỡng chế đưa về nhà, cuộc sống của Trường An hoàn toàn sụp đổ. Mọi thứ quen thuộc, mọi tia sáng vừa hé mở đều bị dập tắt không thương tiếc. Cậu không còn là Trường An của những ngày bình yên bên anh  ,mà trở thành một tù nhân trong chính ngôi nhà của mình, bị giam hãm bởi những định kiến và sự kiểm soát gắt gao của gia đình.
Bức tường đầu tiên giáng xuống là sự cô lập hoàn toàn. Điện thoại của Trường An bị tịch thu ngay lập tức. Ba mẹ cậu khóa mọi thiết bị điện tử có thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Máy tính, máy tính bảng, thậm chí cả chiếc radio nhỏ cũng bị cất giấu. Cậu bị cấm ra ngoài, không được phép gặp gỡ bạn bè, đặc biệt là An Hòa và bất cứ ai có liên quan đến anh Du Phong. Ngôi nhà từng là nơi trú ẩn an toàn giờ đây trở thành một nhà tù không cửa sổ, nơi cậu chỉ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài qua song sắt cửa sổ. Tiếng cười nói của những đứa trẻ hàng xóm, tiếng xe cộ ngoài đường, tất cả đều trở thành âm thanh xa xôi, nhắc nhở cậu về sự tự do đã mất.
Không dừng lại ở việc giam lỏng, ba mẹ Trường An còn thực hiện bước đi tiếp theo để cắt đứt mọi mối liên hệ của cậu với cuộc sống cũ. Chỉ trong vài ngày, họ nhanh chóng làm thủ tục chuyển Trường An sang một ngôi trường khác, ở một thành phố cách xa nơi cậu từng sống. Đó là một ngôi trường nội trú, xa lạ và lạnh lẽo, nơi cậu không quen biết một ai. Mục đích của họ rất rõ ràng: muốn cắt đứt tận gốc mọi mối liên hệ, mọi ký ức về anh Du Phong và cuộc sống cũ của cậu. Trường An bị buộc phải sống trong một môi trường hoàn toàn mới, không bạn bè, không người quen, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của gia đình hoặc người thân được cử đến chăm nom. Mỗi ngày của cậu trôi qua trong sự buồn tẻ và cô độc, không có tiếng cười, không có những buổi trò chuyện, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.
Đỉnh điểm của sự kiểm soát là những buổi "trị liệu." Ba mẹ Trường An tin rằng "xu hướng lệch lạc" của cậu là một căn bệnh cần được chữa khỏi. Cậu bị ép buộc đến gặp các bác sĩ tâm lý, các chuyên gia mà ba mẹ cậu tin rằng có thể "nắn chỉnh" cậu trở về đúng quỹ đạo. Mỗi buổi trị liệu là một cực hình đối với Trường An. Cậu phải đối mặt với những câu hỏi thăm dò, những lời khuyên răn về "sự bình thường," và những nỗ lực "tẩy não" để cậu quên đi tình cảm dành cho anh. Họ cố gắng gieo vào đầu cậu những ý niệm về sự "bệnh hoạn" của tình yêu đồng giới, về "sự xấu hổ" mà cậu đã mang lại cho gia đình. Cậu cảm thấy bị sỉ nhục, bị coi thường, và bị tước đi quyền được là chính mình.
Cuộc sống của Trường An trở lại với sự im lặng và nỗi sợ hãi. Ánh mắt cậu không còn rạng rỡ, nụ cười đã tắt lịm. Cậu chỉ còn lại sự trống rỗng, nỗi đau đáu và nỗi nhớ anh Du Phong đến quặn thắt. Mỗi đêm, cậu vùi mình vào gối, khóc thầm trong nỗi tuyệt vọng. Cậu không biết anh đang ở đâu, có khỏe không, và liệu anh có còn nhớ đến cậu không. Cậu cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc, bị cô lập trong thế giới mà ba mẹ cậu đã tạo ra, một bức tường vô hình nhưng vững chắc đã được dựng lên, ngăn cách cậu với tất cả những gì cậu yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro