Chương 2 :Gặp gỡ

Ngay lúc Trường An còn đang chìm trong những suy nghĩ miên man, một cậu bạn trong lớp bỗng đứng sừng sững trước bàn cậu. "Mày đi với tao một chút. Có người gọi."
Giọng nói lạnh băng, và khuôn mặt Trường An tái nhợt đi trông thấy. "Lại là nó nữa sao?" cậu thầm nghĩ, lòng run rẩy. Hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía cậu, có những cái nhìn thương cảm, nhưng phần lớn chỉ là những kẻ đứng ngoài xem kịch. Tuyệt nhiên không một ai bước ra giúp cậu. Trường An hiểu rõ, bởi nếu giúp cậu, họ sẽ là đối tượng tiếp theo. Cậu không hề oán trách.
Đường Cam, kẻ vừa lên tiếng, bước tới cửa lớp, liếc nhìn đám đàn em, ra hiệu. Lúc này, Trường An bị kẹp chặt giữa hai người, bị ép đi một cách thô bạo.

Trường An biết, khi Đường Cam ra hiệu, đó là lúc mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ. Cậu không chống cự, bởi chống cự cũng chẳng ích gì, chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Cậu bị đám đàn em của Đường Cam kẹp chặt, lôi đi như một con rối vô tri. Hành lang vắng tanh, những bước chân nặng nề của chúng vang vọng, kéo theo Trường An như một cái bóng mờ. Không một ai ngăn cản, không một ai lên tiếng, chỉ có những ánh mắt lướt qua, đầy thờ ơ hoặc sợ hãi. Cậu đã quá quen với điều này. Trong thế giới tàn nhẫn này, sự vô cảm của người khác đôi khi còn đau đớn hơn cả những cú đấm.

Cánh cửa nhà vệ sinh cũ kỹ đóng sập lại, nhốt Trường An vào cái không gian ẩm thấp, hôi hám quen thuộc – nơi đã trở thành địa ngục riêng của cậu. Ánh đèn tuýp vàng vọt, chập chờn càng làm tăng thêm vẻ u ám, đáng sợ. Đường Cam, với nụ cười nhếch mép khinh bỉ, chậm rãi bước tới. Đám đàn em của hắn đứng dàn hàng ngang, chặn hết lối thoát, ánh mắt chúng lóe lên sự thích thú bệnh hoạn.
"Mày tưởng được con An Hòa chống lưng thì ngon à?" Đường Cam nhổ toẹt lời nói, giọng khàn đặc đầy vẻ ghen tức. "Thằng yếu đuối, vô dụng như mày thì xứng đáng cái gì?"
Những lời lẽ ấy như những nhát dao đâm thẳng vào tim Trường An.  Cậu cúi gằm mặt, chấp nhận số phận. Một cú đấm bất ngờ giáng thẳng vào thái dương, khiến đầu cậu choáng váng. Tiếp theo là những cú đá liên tiếp vào bụng, vào chân. Trường An ngã khuỵu xuống, cố gắng cuộn tròn người lại để bảo vệ những phần yếu ớt. Nhưng vô ích. Những nắm đấm, những cú đá vẫn tiếp tục giáng xuống không ngừng, như những cơn mưa đá dữ dội.
Cậu nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, cảm nhận vị tanh của máu tràn vào khoang miệng. Mỗi cú đánh là một nhát cứa vào thể xác và tâm hồn. Mùi thuốc lá, mồ hôi và máu quyện vào nhau, tạo thành một mùi hôi thối kinh khủng, ám ảnh. Tiếng cười khoái trá của đám người kia vang vọng, hòa cùng tiếng thở dốc, rên rỉ của Trường An. Cậu muốn hét lên, muốn cầu xin, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ.
"Thằng khốn! Dám nói chuyện với An Hòa à? Mày không biết thân phận của mình là gì sao?"
"An Hòa chỉ là tạm thời thích cái kiểu rụt rè của mày thôi! Rồi nó cũng chán mày thôi!"
Những lời lăng mạ, sỉ nhục liên tục được tuôn ra, không chỉ nhắm vào thể xác mà còn xé nát tinh thần Trường An. Cậu không chỉ đau về thể xác, mà còn đau đớn hơn khi nghe những lời lẽ miệt thị về An Hòa – người con gái duy nhất đã mang lại chút ánh sáng cho cuộc đời u tối của cậu.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, như một cực hình. Trường An không biết mình đã bị đánh bao lâu. Chỉ biết khi những cú đấm thưa dần, rồi ngừng hẳn, cậu chỉ còn là một khối bùng nhùng, nằm sõng soài trên nền gạch lạnh lẽo, bẩn thỉu. Toàn thân cậu đau nhức, buốt tận xương tủy. Cậu khó nhọc hít thở, lồng ngực phập phồng đau đớn.
"Nhớ đấy, đừng bao giờ bén mảng đến gần An Hòa nữa. Nếu không, mày sẽ còn thảm hơn thế này gấp trăm lần!" Đường Cam gằn giọng, rồi đạp nhẹ vào người Trường An, như một lời cảnh cáo cuối cùng.
Sau đó, tiếng bước chân xa dần, rồi mất hút. Cánh cửa nhà vệ sinh lại hé mở, rồi đóng lại. Trường An nằm đó, cô độc trong bóng tối và nỗi đau. Nước mắt không còn chảy ra nữa, có lẽ vì cậu đã khóc quá nhiều, hoặc vì cảm xúc đã hoàn toàn tê liệt. Cậu chỉ muốn biến mất, tan biến vào hư vô.

Sau một lúc ,Trường An vẫn nằm đó, co ro trên nền nhà vệ sinh lạnh lẽo, mọi giác quan như tê liệt. Cậu không biết mình đã ở trong cái địa ngục nhỏ hôi hám này bao lâu, chỉ biết mỗi hơi thở đều mang theo vị tanh của máu và sự nhức nhối từ những vết thương. Nước mắt đã cạn, nỗi tuyệt vọng đã bao trùm lấy cậu như một tấm chăn dày đặc. Cậu muốn biến mất, muốn tan biến vào hư vô, để không còn phải chịu đựng bất kỳ sự đau đớn hay sỉ nhục nào nữa.

Khi này cánh cửa nhà vệ sinh bất ngờ bật mở, Trường An thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên. Cậu đoán rằng đó lại là Đường Cam, quay lại để "kiểm tra" thành quả của mình, hoặc để tiếp tục tra tấn cậu. Nhưng rồi, một giọng nói trầm khàn, xa lạ vang lên, không mang theo sự chế giễu hay ác ý nào cả.
"Này bị sao vậy?"
"Ai làm mày ra nông nỗi này?"
Giọng nói ấy không hỏi, mà gần như là một câu tuyên bố, một lời khẳng định đầy quyền uy. Trường An từ từ hé mở đôi mắt sưng húp, cố gắng định hình người đang đứng trước mặt. Một thân hình cao lớn, vạm vỡ choán hết khung cửa. Mái tóc đen hơi rũ xuống, che đi một phần đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ánh lên vẻ kiên định đến lạ. Chiếc áo đồng phục sơ mi trắng không cài cúc trên cùng, để lộ chiếc áo phông đen bên trong. Không ai khác, đó chính là Du Phong, đại ca của trường, một cái tên mà Trường An chỉ nghe qua những lời đồn đại, chưa từng dám nghĩ sẽ có ngày giáp mặt.
Du Phong bước vào, ánh mắt quét qua thân hình co ro của Trường An, rồi dừng lại ở những vết bầm tím, rướm máu trên người cậu. Không một lời nói thừa thãi, hắn cúi xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.
"Mày có đứng dậy nổi không?" Du Phong hỏi, giọng không cảm xúc, nhưng lại mang một sự quan tâm khó hiểu.
Trường An khẽ gật đầu, cố gắng chống tay định đứng dậy. Nhưng toàn thân cậu đau nhức, buốt tận xương tủy, khiến cậu lại đổ sụp xuống. Du Phong thở dài một tiếng, rồi bất ngờ khom người, một tay luồn qua lưng, một tay đỡ dưới chân Trường An, nhấc bổng cậu lên một cách dễ dàng.
Trường An sững sờ. Cậu chưa bao giờ được ai bế bổng như thế này, trừ mẹ cậu. Cảm giác lạ lẫm và hơi ngượng nghịu, nhưng cũng có một sự an toàn khó tả bao trùm lấy cậu. Du Phong không nói gì, hắn cứ thế bế Trường An ra khỏi nhà vệ sinh, đi dọc hành lang.

Hành lang vẫn vắng vẻ, nhưng những ai vô tình lướt qua đều sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng này. Đại ca Du Phong, người luôn lạnh lùng, bất cần, lại đang bế một học sinh bị thương. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp các lớp học, gây ra một làn sóng xôn xao.
Du Phong bế Trường An thẳng đến phòng y tế. Cô y tá, vốn đã quen với những trường hợp học sinh đánh nhau, cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy người đưa Trường An đến là Du Phong. Hắn đặt Trường An xuống giường, rồi quay sang cô y tá, lễ phép nói  "Cô xem cho cậu bạn này với ạ .Nếu được thì  đừng để lại sẹo."
Nói rồi, Du Phong quay lưng bước đi, không để lại một lời giải thích hay hỏi thăm nào nữa. Trường An nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Vừa bàng hoàng, vừa khó hiểu, lại vừa có chút... hy vọng.

Cô y tá nhanh chóng xử lý vết thương cho Trường An. Cô không hỏi nhiều, chỉ làm công việc của mình một cách chuyên nghiệp. Trong lúc cô băng bó, Trường An vẫn không ngừng suy nghĩ về Du Phong. Tại sao hắn lại giúp mình? Hắn có liên quan gì đến Đường Cam không? Hay hắn chỉ đơn giản là tình cờ đi ngang qua? Hàng ngàn câu hỏi xoay vần trong đầu cậu, nhưng không có câu trả lời.

Vài ngày sau, vết thương của Trường An đã đỡ hơn, cậu bắt đầu trở lại lớp học. Cậu vẫn lo sợ Đường Cam và đồng bọn sẽ tiếp tục làm phiền. Nhưng lạ thay, chúng không những không đụng đến cậu, mà còn tránh mặt cậu một cách rõ rệt. Những lời xì xào, bàn tán về cậu cũng dần lắng xuống.
Một buổi chiều, khi Trường An đang trên đường về nhà, cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi: "Trường An!"
Cậu quay lại, và lại một lần nữa, cậu sững sờ khi thấy Du Phong đang đứng cách đó không xa, tựa vào bức tường rào của trường, ánh mắt nhìn thẳng về phía cậu.
"Lên đây," Du Phong ra hiệu về phía chiếc xe máy phân khối lớn của hắn.
Trường An ngập ngừng. Cậu không biết nên làm gì. Du Phong dường như nhận ra sự lưỡng lự của cậu, hắn bước tới, kéo tay cậu một cách dứt khoát.
"Mày nghĩ tao sẽ làm gì mày à?" Du Phong hỏi, giọng vẫn trầm khàn, nhưng có chút vẻ trêu chọc. "Lên đi, tao chở mày về."
Trường An không còn lựa chọn nào khác, cậu đành ngồi lên xe. Chiếc xe lướt đi êm ru trên đường, mang theo một cảm giác lạ lùng. Du Phong không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng hỏi cậu về vết thương, về việc học. Trường An cũng dè dặt trả lời, cố gắng giữ khoảng cách.
"Mày Muốn Tao Giúp Mày Không?"
Những ngày sau đó, Du Phong thường xuyên "tình cờ" gặp Trường An ở trường, ở cổng ra vào, thậm chí là trên đường về nhà. Hắn không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của hắn đã đủ để xua đi bóng ma của Đường Cam. Không ai dám động đến Trường An khi biết cậu có "quan hệ" với Du Phong.
Một buổi tối, Du Phong lại chở Trường An về nhà. Khi đến cổng, hắn đột nhiên dừng xe, quay sang nhìn cậu.
"Mày muốn tao giúp mày không?" Du Phong hỏi thẳng thừng, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào Trường An.
Trường An giật mình. Cậu không hiểu ý của Du Phong là gì. Giúp gì? Giúp cậu thoát khỏi những kẻ bắt nạt sao? Nhưng tại sao hắn lại làm vậy?
"Giúp... giúp gì ạ?" Trường An ấp úng.
Du Phong thở dài, dường như đã lường trước được câu trả lời này. "Tao biết mày bị bắt nạt. Tao biết mày không có ai bảo vệ. Mày có muốn tao làm cho bọn chúng biến mất khỏi cuộc đời mày không?"
Lời nói của Du Phong khiến Trường An rùng mình. "Biến mất" ở đây là gì? Hắn định làm gì Đường Cam và đồng bọn? Nhưng rồi, một tia hy vọng lóe lên trong đầu cậu. Một tia sáng nhỏ nhoi, le lói giữa màn đêm dày đặc. Kể từ khi sinh ra, cậu luôn sống trong sự sợ hãi và bị chèn ép. Cậu chưa bao giờ được ai bảo vệ, chưa bao giờ cảm thấy an toàn.
"Em... em không biết..." Trường An lí nhí.
"Mày không cần biết. Mày chỉ cần nói có hoặc không thôi." Du Phong kiên nhẫn.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Trường An khẽ gật đầu. "Có... em muốn."

Từ ngày đó, cuộc sống của Trường An thay đổi hoàn toàn. Đường Cam và đồng bọn không còn dám bén mảng đến gần cậu nữa. Không chỉ vậy, những kẻ từng bắt nạt Trường An trước đây cũng tự động tránh xa cậu. Dường như, cái tên Du Phong đã trở thành một lá chắn vô hình, bảo vệ Trường An khỏi mọi hiểm nguy.
Du Phong không can thiệp trực tiếp vào cuộc sống của Trường An quá nhiều. Hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ít nói. Nhưng hắn luôn xuất hiện đúng lúc Trường An cần, dù chỉ là một ánh mắt, một câu nói bâng quơ, hay một lần chở cậu về nhà. Hắn không nói lý do vì sao hắn lại giúp Trường An, và Trường An cũng không dám hỏi. Cậu chỉ biết rằng, sự xuất hiện của Du Phong đã mang lại cho cậu một cuộc sống bình yên chưa từng có.
Có lần, An Hòa hỏi Trường An về mối quan hệ giữa cậu và Du Phong. Trường An chỉ cười buồn, nói rằng cậu cũng không hiểu. An Hòa nhìn cậu đầy lo lắng, nhưng cũng không nói thêm.
Du Phong là một bức tường vững chãi, một bóng hình bí ẩn luôn đứng phía sau Trường An. Hắn không đòi hỏi bất kỳ điều gì, không mong cầu sự đền đáp. Hắn chỉ đơn giản là bảo vệ. Có lẽ, trong thế giới ngầm của trường học, nơi quyền lực và sự mạnh mẽ lên ngôi, Du Phong đã nhìn thấy một phần của chính mình trong Trường An – một kẻ yếu đuối, cô độc, cần được bảo vệ.

Dù được Du Phong bảo vệ, những tổn thương trong lòng Trường An vẫn không dễ dàng lành lại. Cậu vẫn còn ám ảnh bởi những lời nói cay nghiệt của cha, những trận đòn vô cớ, và sự thờ ơ của những người xung quanh. Cậu vẫn cảm thấy mình nhỏ bé, vô dụng, dù bây giờ không còn bị bắt nạt nữa.
Du Phong đã giúp cậu vượt qua nỗi sợ hãi về thể xác, nhưng nỗi sợ hãi trong tâm hồn thì vẫn còn đó. Cậu vẫn nhạy cảm, vẫn tự ti, và vẫn thu mình lại. Mối quan hệ với An Hòa là tia sáng duy nhất, giúp cậu có thể mở lòng hơn một chút.
Cuộc đời Trường An, giờ đây, không còn là một chuỗi ngày đen tối không lối thoát. Sự xuất hiện của Du Phong giống như một làn gió lạ, thổi tan đi những đám mây đen nặng trĩu. Nhưng liệu làn gió ấy có đủ mạnh mẽ để xua tan hoàn toàn bóng tối trong tâm hồn Trường An, hay chỉ là một sự trì hoãn cho một cơn bão lớn hơn đang chờ đợi phía trước?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro