Chương 4
Cuộc sống của Trường An những tưởng đã tìm thấy bình yên, nhưng một biến cố bất ngờ ập đến, như một cơn sóng dữ dội đe dọa nhấn chìm tất cả. Tin đồn về một vụ ẩu đả nghiêm trọng, mà Du Phong là trung tâm, lan truyền khắp trường như cháy rừng. Người ta nói hắn đã đánh nhau với một nhóm học sinh trường khác ngay bên ngoài cổng trường, để lại những bằng chứng hình ảnh không thể chối cãi. Mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nhà trường xem xét đuổi học Du Phong.
Trường An nghe tin mà lòng như lửa đốt. Cậu biết Du Phong không phải kẻ vô cớ gây sự. Chắc chắn phải có lý do đằng sau. Nhưng Du Phong vẫn giữ im lặng đến đáng sợ, không một lời giải thích hay biện minh. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, bất cần như thường lệ, không chút lo sợ hay hối hận, khiến Trường An không khỏi hoài nghi. Liệu Du Phong có thật sự chỉ là một kẻ bạo lực, và hắn bảo vệ cậu chỉ là một sự tình cờ, hay một phần trong những toan tính nào đó của hắn?
An Hòa cũng vô cùng lo lắng. Cô đến gặp Trường An, ánh mắt đầy vẻ bối rối: "Trường An, cậu có nghĩ Du Phong... Du Phong thật sự là người như vậy không? Cậu ấy sẽ bị đuổi học mất!"
Cuộc họp hội đồng kỷ luật diễn ra trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cha mẹ Du Phong có mặt, nhưng hắn vẫn giữ thái độ im lặng, không hề lên tiếng biện minh. Các giáo viên và ban giám hiệu đều tỏ ra thất vọng. "Em Du Phong, em có điều gì muốn nói không? Em có biết hành vi của em nghiêm trọng đến mức nào không?" thầy giám thị gằn giọng. Du Phong chỉ ngước nhìn, ánh mắt hắn lạnh lẽo, không chút biểu cảm.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Trường An cảm thấy một nỗi đau nhói. Cậu biết nếu Du Phong bị đuổi học, cậu sẽ lại mất đi lá chắn bảo vệ duy nhất, và có thể sẽ lại rơi vào vòng xoáy của những kẻ bắt nạt. Nhưng hơn thế, cậu đau lòng khi thấy người bạn của mình, người đã giúp cậu rất nhiều, đang phải đối mặt với một tương lai mịt mờ, lại còn bị mọi người hiểu lầm.
Trong giây phút quyết định ấy, Trường An chợt nhớ lại chuyến đi biển, nhớ lại cảm giác bình yên mà Du Phong đã mang đến. Cậu nhớ lại những ánh mắt thấu hiểu của hắn, và cả sự chân thành ẩn sâu dưới vẻ ngoài bất cần.
Trường An biết mình phải làm gì. Cậu hít một hơi thật sâu, đứng bật dậy, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên định, vang vọng khắp phòng họp: "Thưa thầy cô, em có điều muốn nói về Du Phong!"
Cả phòng họp im bặt, mọi ánh mắt, từ sự ngạc nhiên đến tò mò, đổ dồn về phía Trường An. Du Phong cũng bất ngờ ngước nhìn, ánh mắt hắn lần đầu tiên lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.
"Em... em xin được làm chứng cho Du Phong ạ," Trường An nói, cố gắng giữ giọng mình không run rẩy. "Thực ra... nguyên nhân của vụ ẩu đả không phải do Du Phong gây ra. Cậu ấy... cậu ấy chỉ đang bảo vệ em!"
Những lời nói của Trường An như một tia sét đánh ngang tai tất cả mọi người. Sự ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt của ban giám hiệu, giáo viên và cả cha mẹ Du Phong.
"Em nói gì?" thầy giám thị ngờ vực. "Em có bằng chứng gì không, Trường An?"
Trường An hít thêm một hơi thật sâu, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào Du Phong, người vẫn đang nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin nổi. "Em có ạ. Vụ việc đó xảy ra khi em đang trên đường về nhà. Đám Đường Cam... chúng nó đã chặn đường em, cố tình gây sự. Nhưng không phải chỉ có thế... Lần này, chúng còn kéo theo mấy kẻ bên ngoài trường, những kẻ mà em chưa từng gặp, có vẻ là những người lớn hơn, trông rất hung hãn."
Trường An kể lại cảnh tượng hôm đó với tất cả sự chi tiết và nỗi sợ hãi vẫn còn hiện hữu trong giọng nói. "Khi bọn chúng bắt đầu đe dọa và định ra tay với em, Du Phong đã xuất hiện. Cậu ấy không chủ động gây sự, mà là đám người kia lao vào tấn công Du Phong trước. Cậu ấy chỉ cố gắng đẩy chúng ra để bảo vệ em, và bản thân cậu ấy cũng bị thương không ít."
Khi Trường An vừa dứt lời, một cánh cửa phòng họp bất ngờ bật mở. Một người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng, nhưng ánh mắt đầy quyết đoán bước vào. Bà là mẹ của một học sinh khác, người vô tình đi ngang qua và đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
"Tôi... tôi xin lỗi vì đã đường đột," bà nói, giọng run rẩy. "Nhưng tôi đã thấy tất cả. Những gì cậu bé này nói là sự thật. Du Phong không phải là người gây sự. Cậu ấy đã bảo vệ đứa trẻ này khỏi một nhóm người hung hãn. Tôi đã quay được một đoạn video ngắn..."
Bà chìa điện thoại ra, và đoạn video ngắn ngủi nhưng đầy đủ bằng chứng đã được phát lên màn hình lớn. Trong video, rõ ràng thấy Du Phong không chủ động tấn công, mà chỉ cố gắng đẩy lùi những kẻ đang vây quanh Trường An. Hắn đã đỡ những cú đấm, những cú đá thay cho cậu. Khuôn mặt Du Phong trong video, dù không biểu cảm nhiều, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự quyết liệt của một người đang bảo vệ.
Toàn bộ phòng họp chìm vào im lặng. Ban giám hiệu và các giáo viên nhìn nhau đầy bối rối, ánh mắt từ hoài nghi chuyển sang hối lỗi. Họ đã quá vội vàng kết tội Du Phong chỉ dựa vào những tin đồn và một phần sự thật.
Cả phòng họp chìm vào sự im lặng đến đáng sợ khi đoạn video được trình chiếu. Từng thước phim ngắn ngủi nhưng đầy đủ bằng chứng đã lột trần sự thật, phơi bày rõ ràng rằng Du Phong không phải kẻ gây sự, mà là người hùng thầm lặng bảo vệ Trường An.
Khuôn mặt thầy giám thị từ bàng hoàng chuyển sang hối lỗi rõ rệt. Ông ta, người luôn đề cao kỷ luật và tin tưởng vào những báo cáo ban đầu, giờ đây cảm thấy xấu hổ vì sự vội vàng của mình. Cô giáo chủ nhiệm, với ánh mắt vốn đã lo lắng, giờ đây lại đong đầy sự cảm kích và xót xa khi nhìn Trường An. Họ đã đánh giá Du Phong qua vẻ ngoài bất cần và những tin đồn, mà bỏ qua bản chất thực sự của vấn đề.
Thầy hiệu trưởng, người vốn trầm tĩnh nhất, khẽ thở dài. Ông nhìn Trường An với ánh mắt đầy nghiêm túc, rồi quay sang Du Phong. "Du Phong, em... em đã im lặng. Tại sao em không giải thích?"
Du Phong vẫn giữ im lặng, ánh mắt hắn chỉ lướt qua Trường An một thoáng rồi lại nhìn thẳng về phía trước. Có lẽ, đối với hắn, hành động mới là câu trả lời, và việc thanh minh bản thân là không cần thiết. Hoặc có thể, hắn đã quá quen với việc bị hiểu lầm.
Sau một hồi thảo luận nhanh chóng, ban giám hiệu đã đưa ra quyết định cuối cùng. Không còn bất kỳ hình thức kỷ luật nào đối với Du Phong. Thay vào đó, họ gửi lời xin lỗi chân thành đến hắn và gia đình về sự hiểu lầm nghiêm trọng này. Đồng thời, họ cũng cam kết sẽ điều tra triệt để nhóm học sinh gây sự bên ngoài trường và có biện pháp xử lý thích đáng với Đường Cam cùng đồng bọn về hành vi bắt nạt Trường An trước đó. Vụ việc này đã trở thành một bài học đắt giá cho toàn trường về việc không nên vội vàng phán xét người khác.
Khi mọi chuyện được sáng tỏ, Du Phong vẫn không có phản ứng gì quá rõ rệt bên ngoài. Hắn không nói lời cảm ơn Trường An, cũng không thể hiện sự vui mừng vì được minh oan. Tuy nhiên, nếu ai để ý kỹ, sẽ thấy ánh mắt hắn dành cho Trường An đã khác. Nó không còn chỉ là sự quan tâm hay bảo vệ, mà sâu sắc hơn, là một sự thừa nhận và cảm kích thầm lặng. Ánh mắt ấy như muốn nói: "Mày đã tin tưởng tao, và mày đã đứng ra vì tao."
Sự im lặng của Du Phong có thể được lý giải bằng bản tính của hắn. Hắn không giỏi bộc lộ cảm xúc. Nhưng hành động của Trường An chắc chắn đã chạm đến một phần rất sâu trong trái tim hắn. Hắn đã quen với việc tự mình đối mặt với mọi thứ, với việc bị hiểu lầm và bị ruồng bỏ. Việc có một người sẵn sàng đứng ra bảo vệ, bất chấp hiểm nguy và áp lực, là một điều mà Du Phong chưa từng trải nghiệm.
Vụ việc này đã trở thành một bước ngoặt lớn, củng cố mối quan hệ giữa Du Phong và Trường An theo cách mà không một chuyến đi biển nào có thể làm được.
Đối với Trường An, đây là bằng chứng thép khẳng định niềm tin của cậu vào Du Phong là đúng đắn. Cậu đã không lầm người. Du Phong không chỉ là người bảo vệ thể xác cậu khỏi những trận đòn, mà còn là người bảo vệ cậu khỏi những nỗi sợ hãi, những phán xét của thế giới bên ngoài. Sự dũng cảm của Trường An khi đứng lên vì Du Phong cũng đã giúp cậu củng cố niềm tin vào chính mình, rằng cậu có thể mạnh mẽ và dũng cảm khi cần thiết.
Du Phong giờ đây hiểu Trường An nhiều hơn. Hắn nhận ra sự kiên cường thầm lặng bên trong cậu bé yếu đuối này, một sự kiên cường mà hắn chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Ngược lại, Trường An cũng hiểu hơn về sự im lặng của Du Phong, hiểu rằng đằng sau vẻ ngoài bất cần là một trái tim có những nguyên tắc và sự trung thành riêng.
Mối quan hệ của họ từ một sự lệ thuộc và bảo vệ đơn thuần đã phát triển thành một tình bạn thâm giao, không cần lời. Họ không còn là "đại ca" và "người được bảo vệ" nữa, mà là hai người bạn, hai mảnh ghép hoàn hảo bù trừ cho nhau. Du Phong tìm thấy ở Trường An sự bình yên và một khía cạnh nhân văn mà cuộc sống của hắn còn thiếu. Trường An tìm thấy ở Du Phong sự mạnh mẽ, sự bảo vệ và một điểm tựa vững chắc để vượt qua những khó khăn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro