Chương 6


Sau đêm định mệnh trong con hẻm vắng, nơi sinh tử kề cận đã se chặt sợi dây gắn kết giữa cậu và Du Phong, một cảm xúc mới mẻ, lạ lẫm bắt đầu len lỏi vào trái tim . Đó là một thứ gì đó vượt xa sự biết ơn hay tình bạn đơn thuần, một rung động thầm kín mà cậu chưa từng trải qua.
Những ngày sau đó, hình ảnh Du Phong nằm gục trên nền đất lạnh, khuôn mặt bầm tím nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết bảo vệ cậu, cứ ám ảnh tâm trí Trường An. Cậu nhớ lại khoảnh khắc mình lao ra chặn xe, nhớ lại sự run rẩy trong giọng nói khi hét lên bảo vệ hắn. Tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy giờ đây lắng đọng lại thành một cảm giác bồn chồn, nôn nao mỗi khi nghĩ đến Du Phong.

Cậu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất ở hắn. Cái cách Du Phong nhíu mày khi tập trung chơi game, cái vẻ thờ ơ khi hắn gác chân lên bàn học, hay thậm chí là cách hắn khẽ thở dài khi đi ngang qua những nơi ồn ào. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của Du Phong đều như được phóng đại trong tâm trí Trường An, khiến tim cậu đập nhanh hơn một nhịp. Cậu sẽ vô thức mỉm cười khi nhìn thấy hắn từ xa, hoặc cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu nếu hôm đó Du Phong không xuất hiện.

Có lần, khi Trường An đang loay hoay với một bài toán khó, Du Phong bỗng nhiên đi đến, khẽ gõ cây bút vào đầu cậu. "Bài này mày làm sai rồi." Hắn nói, rồi chỉ cho cậu cách giải. Bàn tay hắn khẽ chạm vào tay cậu, và một luồng điện nhỏ như chạy dọc cơ thể Trường An. Cậu vội rụt tay lại, khuôn mặt ửng hồng, cố gắng che giấu sự bối rối. Du Phong không nhận ra, hắn vẫn điềm nhiên giải thích. Nhưng Trường An thì không thể tập trung được nữa.

Cảm xúc này thật lạ lùng và khó hiểu đối với Trường An. Từ trước đến nay, thế giới của cậu chỉ xoay quanh áp lực học hành, nỗi sợ hãi và sự cô độc. An Hòa là tia sáng, là người bạn duy nhất cậu có thể tin tưởng, nhưng tình cảm cậu dành cho An Hòa là sự trân trọng, là sự nhẹ nhõm khi có một người bạn đồng hành. Còn với Du Phong, đó là một thứ gì đó mãnh liệt hơn, dữ dội hơn, và đầy bất an. Cậu vừa muốn ở gần hắn, lại vừa sợ hãi cái cảm giác xốn xang mỗi khi hắn ở bên.

Trường An bắt đầu trốn tránh ánh mắt của Du Phong, cậu sợ hắn sẽ nhìn thấy sự bất thường trong đôi mắt mình. Cậu cố gắng giữ khoảng cách, nhưng sâu thẳm lại khao khát sự gần gũi. Những đêm mất ngủ, cậu thường nằm suy nghĩ về Du Phong, về những hành động bảo vệ của hắn, và về cái cảm giác ấm áp, an toàn mà hắn mang lại. Cậu tự hỏi, liệu đây có phải là... thích?
Một lần nọ, Trường An vô tình nghe được mấy cô bạn trong lớp xì xào về Du Phong. "Đại ca Du Phong ngầu quá ha!" "Ai mà được cậu ấy bảo vệ chắc sướng chết." Những lời nói đó khiến Trường An cảm thấy một nỗi ghen tị thầm kín, một cảm giác muốn giữ Du Phong cho riêng mình. Cậu nhận ra, mình không chỉ muốn Du Phong bảo vệ, mà còn muốn hắn quan tâm, muốn hắn chỉ nhìn về phía mình.

Sự rung động trong lòng Trường An dành cho Du Phong ngày càng lớn, như một hạt giống nảy mầm và bén rễ sâu trong tim cậu. Nó không còn chỉ là những khoảnh khắc xao xuyến thoáng qua, mà đã trở thành một dòng chảy cảm xúc âm ỉ, len lỏi vào từng ngóc ngách suy nghĩ của cậu. Trường An bắt đầu sống với hai thế giới song song: thế giới bên ngoài, nơi cậu dần tìm thấy sự bình yên và tự tin dưới sự bảo vệ của Du Phong; và thế giới bên trong, nơi những cảm xúc mới lạ, đầy phức tạp đang ngày đêm giày vò cậu.
Cậu bắt đầu có những thói quen mới. Mỗi sáng đến trường, ánh mắt cậu vô thức tìm kiếm bóng dáng Du Phong. Nếu thấy hắn, một niềm vui nhỏ bé sẽ len lỏi trong lòng, đủ để thắp sáng cả ngày của cậu. Nếu không thấy, một nỗi hụt hẫng khó tả sẽ đeo bám. Giờ ra chơi, cậu sẽ cố gắng đi ngang qua lớp hắn, chỉ để nhìn thấy hắn một thoáng, dù chỉ là qua cánh cửa. Cậu thậm chí còn bắt đầu để ý đến cả những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc sống của Du Phong: hôm nay hắn mặc áo màu gì, hắn đang nói chuyện với ai, hắn cười hay nhíu mày. Mỗi lần thấy Du Phong cười nói với người khác, đặc biệt là với các bạn nữ, một cảm giác ghen tị thầm kín, chua chát lại dấy lên trong lòng Trường An. Cậu tự hỏi, liệu Du Phong có bao giờ cười như thế với cậu không?
Nỗi ám ảnh lớn nhất của Trường An lúc này chính là sự sợ hãi. Sợ hãi rằng Du Phong sẽ phát hiện ra cảm xúc của mình. Sợ hãi rằng tình cảm này sẽ làm rạn nứt mối quan hệ hiện tại của họ, một mối quan hệ mà Trường An đã phải đánh đổi quá nhiều mới có được. Cậu không muốn mất đi sự bảo vệ, sự bình yên và cả tình bạn quý giá này. Cậu sợ rằng nếu Du Phong biết, hắn sẽ xa lánh cậu, sẽ coi cậu là một kẻ kỳ lạ, một kẻ sai trái. Xã hội này, với những định kiến cố hữu, luôn gán cho những tình cảm như vậy một cái nhìn không mấy thiện cảm. Trường An đã quá quen với việc bị phán xét, bị xa lánh, và cậu không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa, đặc biệt là từ người mà cậu đã đặt trọn niềm tin.
Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Mỗi khi tim đập loạn nhịp, mỗi khi muốn tiến đến gần hơn, cậu lại tự nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách. Cậu trở nên dè dặt hơn khi ở bên Du Phong, tránh những ánh mắt chạm nhau, tránh những cử chỉ thân mật dù chỉ là vô tình. Đôi khi, sự kiềm chế này lại biến thành sự xa cách, khiến Du Phong cảm thấy khó hiểu. Hắn có thể thắc mắc tại sao Trường An lại trở nên lạnh lùng hơn, nhưng bản tính ít nói khiến hắn không hỏi, và Trường An cũng không dám giải thích. Khoảng cách vô hình lại dần xuất hiện, không phải do giận dỗi hay hiểu lầm, mà do chính những cảm xúc thầm kín của Trường An.

Du Phong không phải là kẻ vô tâm. Với bản năng nhạy bén của một người từng trải và luôn quan sát, hắn sớm nhận ra sự thay đổi tinh tế ở Trường An. Cậu bé vốn dĩ đã trầm tính, giờ đây lại càng im lặng hơn khi ở bên hắn. Ánh mắt cậu, đôi khi, lại lảng tránh hắn một cách lạ lùng, nhưng có những lúc lại nhìn hắn rất lâu, rất sâu, chứa đựng một thứ cảm xúc phức tạp mà Du Phong không thể gọi tên.
Ban đầu, Du Phong chỉ đơn giản là thắc mắc. Hắn tự hỏi liệu có phải Trường An đang gặp rắc rối mới, hay cậu bé lại bị ai đó bắt nạt mà không nói ra. Hắn cố gắng tiếp cận Trường An bằng những cách quen thuộc: hỏi han qua loa về việc học, hoặc chỉ đơn giản là im lặng ngồi bên cạnh. Nhưng Trường An vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Có một lần, Du Phong thấy Trường An đang ngồi một mình trong thư viện, vẻ mặt đăm chiêu, tay khẽ vuốt ve một cuốn sách cũ. Ánh mắt cậu có vẻ buồn bã, và Du Phong bỗng cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ. Hắn bước đến, ngồi xuống đối diện Trường An, không nói gì. Trường An giật mình ngẩng lên, ánh mắt hoảng hốt.
"Sao thế?" Du Phong khẽ hỏi, giọng hắn trầm ấm. "Mày có chuyện gì sao?"
Trường An lắc đầu vội vã. "Không... không có gì ạ." Cậu cúi gằm mặt, cố gắng che giấu cảm xúc.
Du Phong nhìn cậu, ánh mắt hắn sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can. Hắn không tin lời Trường An. Hắn biết cậu bé đang che giấu điều gì đó, và điều đó khiến hắn bận tâm một cách lạ thường. Hắn không phải là kẻ tò mò, nhưng với Trường An, mọi thứ đều khác. Hắn cảm thấy một sự thôi thúc muốn hiểu rõ hơn, muốn biết điều gì đang làm Trường An lo lắng.

Trong những đêm vắng, Du Phong bắt đầu suy nghĩ về Trường An nhiều hơn. Hắn nhớ lại cảm giác khi Trường An liều lĩnh lao ra chặn đường những tên côn đồ để cứu hắn, nhớ lại ánh mắt kiên quyết của cậu khi đứng ra làm chứng trước hội đồng kỷ luật. Đó không chỉ là sự dũng cảm đơn thuần. Nó còn là một thứ cảm xúc mạnh mẽ, một sự quan tâm sâu sắc mà Du Phong chưa từng nhận được từ bất kỳ ai.

Hắn bắt đầu tự hỏi về những cảm xúc của chính mình dành cho Trường An. Hắn bảo vệ cậu không chỉ vì lòng trắc ẩn hay để khẳng định quyền lực. Hắn cảm thấy một sự dễ chịu, một sự bình yên khi ở bên Trường An. Tiếng cười của Trường An, dù hiếm hoi, lại khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Ánh mắt tin tưởng của Trường An khiến hắn cảm thấy mình có giá trị. Liệu đây có phải là... một loại tình cảm khác? Một thứ tình cảm mà hắn chưa từng đối mặt, chưa từng gọi tên?

Du Phong là một người lý trí, nhưng trái tim hắn lại đang dần bị lay động bởi sự trong sáng và kiên cường thầm lặng của Trường An. Hắn không biết phải làm gì với những cảm xúc này. Hắn chưa từng yêu, chưa từng có những mối quan hệ tình cảm sâu sắc. Cuộc đời hắn chỉ xoay quanh những trận chiến, những quy tắc ngầm của thế giới ngầm. Nhưng Trường An đã mang đến một khía cạnh hoàn toàn mới, một thế giới của cảm xúc, của sự kết nối mà hắn chưa từng nghĩ đến.

Khoảng cách vô hình giữa Du Phong và Trường An ngày càng lớn dần. Trường An càng cố gắng che giấu cảm xúc, thì lại càng trở nên xa cách. Du Phong càng cố gắng tìm hiểu, lại càng thấy Trường An lảng tránh. Sự im lặng của cả hai, vốn dĩ là đặc điểm của mối quan hệ này, giờ đây lại trở thành một rào cản.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro