Chương 11: Giai điệu năm mười bảy

Cuối tháng mười một.
Trường THPT Long Hải - Phước Tỉnh rục rịch chuẩn bị cho Ngày hội Văn nghệ tri ân thầy cô. Cả sân trường rộn ràng tiếng nhạc tập, tiếng cười nói, tiếng loa rè rè phát thử chương trình.

Vy ngồi ở dãy ghế đá sau phòng nhạc, tay siết chặt micro, tim đập mạnh.

“Cậu chắc là muốn hát bài này chứ?” – Minh, bạn cùng lớp, hỏi với ánh mắt lo lắng. “Tớ nghĩ… sẽ rất cảm xúc đấy.”

Vy gật đầu, cười nhẹ:
“Tớ không giỏi nói những điều trong lòng. Nên… tớ muốn hát. Dù chỉ một lần.”

Tối 19/11, ánh đèn sân khấu rực rỡ, cờ hoa tung bay giữa tiếng hò reo. Các tiết mục lần lượt trôi qua. Mỗi lớp mang đến một sắc màu riêng – từ nhảy hiện đại, múa truyền thống cho tới kịch câm và nhạc cụ dân tộc.

“Tiếp theo là một tiết mục đơn ca đến từ lớp 12A2 – bạn Vy với ca khúc ‘Tớ thích cậu’ – một sáng tác nhỏ dành riêng cho thanh xuân và... người mà bạn ấy gọi là ‘ngốc’.”

Khán giả bật cười.

Nam ngồi dưới hàng ghế đầu, bất ngờ quay sang Minh:
“Gì cơ?”

Minh huýt sáo:
“Nghe kỹ đi, kẻ ngốc số một của lớp mình!”

Vy bước ra sân khấu, chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc xõa nhẹ. Ánh đèn chiếu xuống, gương mặt tớ bỗng trở nên bình thản lạ thường.

Tớ nắm micro, nhắm mắt một giây, rồi hát...

*“Tớ thích cậu,
Từ những lần cậu không biết phải nói gì,
Đến những cái chạm nhẹ tay giữa hành lang lớp học.

Tớ thích cậu,
Dù nắng có gắt, dù mưa có rơi,
Dù hôm nay có bao nhiêu lời đồn,
Tớ vẫn sẽ ở lại – bên cậu.”*

Không nhạc nền rườm rà. Chỉ có tiếng piano khẽ khàng phía sau, và giọng hát của Vy – không quá hay, nhưng có lẽ là thật lòng nhất đêm nay.

“Nếu một mai chúng ta rẽ lối,
Xin đừng quên giai điệu hôm nay.
Vì năm mười bảy ấy – tớ đã từng rất thích cậu,
Và từng ước, cậu cũng sẽ thích lại tớ một chút.”

Bài hát kết thúc trong tràng vỗ tay dài. Vy cúi đầu, rời khỏi sân khấu, bước xuống trong im lặng.

Nam đợi sẵn ở phía sau cánh gà.

“Bài hát… là viết cho tớ à?” – cậu hỏi, giọng không giấu được xúc động.

Vy ngẩng lên nhìn cậu:
“Ừ. Cậu ngốc lắm, không nhận ra gì hết. Tớ phải hát lên mới hiểu à?”

Nam cười – nụ cười rõ ràng hơn mọi lần. Không nói thêm gì, cậu kéo nhẹ tay Vy, rồi ôm tớ vào lòng trước bao ánh mắt ngạc nhiên phía sau.

“Vậy thì... lần này, để tớ hát lại cho cậu nghe – bằng cả cuộc đời còn lại được không?”

Vy khựng người. Tim như trôi mất một nhịp.

“Thanh xuân có thể nhiều điều chưa kịp nói, nhưng chỉ cần một lần đủ can đảm – cũng đủ để không hối tiếc.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro