Chương 12: Khoảng trời mang tên cậu
Chiều chủ nhật.
Vy nhận được một tin nhắn từ Nam lúc 3 giờ chiều:
“Đi với tớ một chút nhé. Đừng hỏi gì cả. Mang theo áo khoác.”
Tớ nhắn lại đúng một từ:
“Ừ.”
Biển Phước Tỉnh lúc hoàng hôn yên bình đến lạ.
Gió thổi tung mái tóc, từng đợt sóng rì rào xô nhẹ vào bờ cát dài. Nam dắt xe đạp theo lối mòn dẫn đến một mỏm đá nhỏ, nơi có cây bàng đơn độc đứng im như đã chờ người từ rất lâu.
Vy nhìn khung cảnh trước mắt, ngạc nhiên thốt lên:
“Đẹp quá…”
Nam không nói gì. Cậu ngồi xuống tảng đá quen thuộc, vỗ nhẹ tay bên cạnh:
“Lại đây.”
Vy ngồi xuống cạnh Nam, nghe gió biển mặn phả vào má.
“Lần đầu tớ đến đây là năm lớp 10. Một mình.” – Nam bắt đầu kể, giọng nhẹ như sóng.
“Tớ không quen ai trong lớp mới, cảm thấy lạc lõng. Ba mẹ thì lúc đó cãi nhau suốt, ở nhà chỉ thấy tiếng lạnh. Tớ đạp xe đến đây, ngồi đến khi trời tối.”
Vy không chen vào. Tớ chỉ lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận được sự cô đơn đã từng có trong cậu – thứ cô đơn mà một cậu con trai năm mười lăm chẳng biết gọi tên.
“Lúc đó, tớ ước có ai đó… hiểu tớ một chút. Không cần nhiều lời, chỉ cần ngồi cạnh như thế này thôi.”
Nam quay sang nhìn Vy.
“Và giờ… tớ không còn một mình nữa.”
Tim Vy khẽ run. Tớ mím môi, khẽ nói:
“Lần đầu tiên tớ thấy cậu buồn là khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ sau buổi kiểm tra toán học. Cậu không thở dài, không than vãn, nhưng ánh mắt thì rất lặng.”
Nam bất ngờ:
“Cậu để ý từ khi đó à?”
Vy gật đầu, quay sang biển, nói khẽ như một lời thú nhận:
“Cậu là người đầu tiên tớ để ý mà không cần lý do rõ ràng.”
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời. Ánh vàng cuối cùng phản chiếu trên mặt biển loang loáng. Cả hai ngồi đó, lặng im, không cần nói gì thêm. Chỉ cần một người bên cạnh, và một khoảng trời xanh ngắt trải dài phía trước.
“Vy.” – Nam gọi nhỏ.
“Ừ?” – Tớ quay sang.
“Cậu có thể hứa với tớ một điều không?”
“Là gì?”
Nam nhìn tớ, nghiêm túc:
“Dù có chuyện gì xảy ra, dù có ai bước vào giữa hai đứa mình... cậu đừng buông tay trước, được không?”
Tớ ngẩn người, rồi khẽ gật đầu:
“Tớ không giỏi kiên nhẫn, cũng không giỏi tin tưởng. Nhưng nếu là cậu... thì tớ sẽ học.”
Cậu cười – nụ cười không còn trẻ con như những ngày đầu, mà dịu dàng như nắng cuối ngày.
Tối hôm đó, về tới nhà, Vy mở điện thoại ra, thấy một tấm ảnh được gửi đến từ Nam.
Là tớ – ngồi trên mỏm đá, gió thổi tung váy, biển xanh phía sau như chảy dài vô tận. Caption phía dưới ảnh là một câu duy nhất:
“Khoảng trời của tớ, giờ có tên là Vy.”
“Có những nơi từng là góc trốn của riêng một người, nhưng rồi trở thành ký ức của hai người – vì người bên cạnh là điều quý giá nhất trong cả thanh xuân ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro