7

hệ thống định vị trên xe yu jimin báo còn 35 phút nữa sẽ đến đích.

khi còn 30 phút, chị ấy bật nhạc trên xe, để không khí bớt ngượng ngùng.

khi còn 25 phút, họ cuối cùng cũng bắt đầu cuộc trò chuyện thứ hai trong đêm.

yu jimin hỏi kim minjeong: "thứ bảy mà còn phải tăng ca à?"

kim minjeong nghĩ một lát, chỉ nói một nửa sự thật: "công việc hôm qua em chưa làm xong."

yu jimin: "chị nghe chị của em nói, em đang làm về mảng kế hoạch."

kim minjeong "dạ" một tiếng: "em vẫn đang trong kỳ thực tập, tháng sau sẽ lên chính thức."

"giỏi thật đấy," yu jimin lại nói: "chị còn tưởng em nói có công việc chỉ là một cái cớ thôi."

kim minjeong nghe xong hoàn toàn chết lặng. lời nói nửa thật nửa giả này, chỉ cần yu jimin vạch ra phần giả, làm sao nàng không chột dạ cho được?

"em...tại sao," kim minjeong không để ý, lời nói cứ thế lắp bắp tuôn ra: "lại phải... tìm cái cớ này chứ."

câu nói này khó mà không khiến người ta bật cười, vì thế yu jimin cũng bật cười một cách tự nhiên.

"không phải sao?" chị ấy hỏi.

kim minjeong cố gắng không nói lắp: "thật sự có công việc mà."

yu jimin: "được rồi, được rồi."

"trước đây em vẫn thường tìm những cái cớ như vậy để bám lấy chị." một lát sau, chị ấy lại nói.

lời này vừa thốt ra đã đủ khiến kim minjeong tê dại da đầu, huống chi yu jimin còn nói thêm một câu: "xem ra chỉ có mình chị là bị mắc kẹt trong quá khứ."

kim minjeong cắn chặt răng, hoàn toàn không biết nên nói gì.

một câu nói nhẹ nhàng của yu jimin, đủ làm kim minjeong đau khổ cả đời.

dựa trên sự hiểu biết của kim minjeong về yu jimin, đây không phải là ý gì khác, mà hoàn toàn là thuộc tính hài hước của chị ấy. con người chị ấy chính là sẽ thình lình tung ra một câu như vậy.

đã lâu lắm rồi không bị người chị trong mộng trêu chọc, nàng suýt nữa đã quên mất cảm giác này.

thật là, có chút sung sướng đấy, ha ha.

sau một đoạn chỉ có tiếng nhạc nền, màn hình trên xe đột nhiên hiện lên một cuộc gọi đến.

là mẹ của yu jimin.

"mẹ." chị ấy nhận điện thoại, bấm mở loa ngoài.

yu jimin có một căn hộ riêng, là ba mẹ mua cho chị ấy hồi đại học. từ khi nàng quen yu jimin, chị ấy vẫn luôn ở căn hộ đó. ba mẹ chị ấy cũng ở seoul, nhưng vì công việc kinh doanh nên họ thường xuyên đi công tác, không mấy khi ở nhà.

thỉnh thoảng chị ấy sẽ về nhà, ví dụ như một hai lần sau khi họ quen nhau, và cũng ví dụ như hôm nay khi vừa về nước.

cuộc điện thoại này của mẹ chị ấy là để hỏi xem chị ấy đã về đến nhà chưa, trời đã khuya rồi, lái xe phải cẩn thận.

cuối cùng, yu jimin nói với mẹ mình rằng nửa tiếng nữa chị ấy sẽ về đến nhà, bảo hai người mệt thì đi ngủ sớm, không cần đợi, rồi cúp máy.

tiếng nhạc lại vang lên. sau hai giây nhạc dạo, kim minjeong mới phát hiện ra miệng mình vẫn luôn mỉm cười.

sợ bị yu jimin phát hiện, nàng lập tức thu lại nụ cười.

cảm giác vui vẻ đã lâu không có.

được ở bên cạnh yu jimin, nàng vẫn luôn rất vui. chị ấy nói gì nàng cũng thích nghe, làm gì nàng cũng thích xem. nàng tận hưởng mọi cảm giác mà yu jimin mang lại: sự quan tâm, những lời trêu chọc, sự gần gũi, cả những trò đùa vô tình, và cảm giác kích thích dù là tốt hay xấu.

bệnh thật rồi, yêu đến mức này, đúng là phục mình thật.

lại ví như bây giờ, bài hát chuyển sang bài tiếp theo.

danh sách phát ngẫu nhiên thật trùng hợp, bài đầu tiên là một bản tình ca ngọt ngào.

oa! kết hôn thôi!

cảm ơn mọi người đã đến tham dự hôn lễ của chúng tôi!

nếu yu jimin đã nói kim minjeong bây giờ trở nên hoạt bát hơn, vậy thì hỏi một chút đi.

"khi nào chị bắt đầu đi làm?" bản tình ca ngọt ngào kết thúc, kim minjeong hỏi: "công việc mới sau khi về nước này."

yu jimin nói: "thứ hai tuần sau."

kim minjeong kinh ngạc: "a? là thứ hai của tuần sau, tức là ngày mốt à?"

yu jimin cười: "đúng vậy."

kim minjeong: "vừa về đã đi làm luôn ạ?"

yu jimin "ừ" một tiếng: "công việc này đã liên lạc từ trước rồi," chị ấy dừng một lát rồi giải thích: "lúc trước ký hợp đồng là thời gian này, chỉ là bên anh quốc có chút việc trì hoãn, nếu không thì đã có nửa tháng để nghỉ ngơi."

nàng: "gấp gáp quá."

yu jimin: "hết cách, đã nhận lời rồi."

kim minjeong hơi quay đầu, hỏi chị: "chị có mệt không?"

yu jimin nhẹ thở dài.

kim minjeong giúp chị trả lời: "mệt."

yu jimin nói: "quen rồi."

nàng cảm thấy lúc này có lẽ nên nói vài lời an ủi, nhưng không may là nàng rất ít khi an ủi người khác. đầu tiên là không biết có phải tình huống cần an ủi hay không, tiếp theo là không biết nên nói gì.

vậy thì cứ nói những gì mình muốn nói thôi: "chị jimin, hôm nay chị xinh lắm."

đúng vậy, chính là đột ngột như thế.

xem kìa, chị lập tức cười rồi.

"đâu có." yu jimin nói.

kim minjeong: "chính là rất xinh đẹp."

"ừm~" yu jimin không chấp nhận câu trả lời này: "cụ thể đi."

kim minjeong còn tưởng chị ấy đang khách sáo.

vì thế, căn phòng ký ức về yu jimin trong đầu kim minjeong lại đánh thức thêm một đặc điểm tính cách nữa.

đúng vậy, yu jimin sao có thể nói "đâu có" khi người khác khen mình chứ, thật nhàm chán. chị ấy là yu jimin cơ mà, là yu jimin tuyệt vời nhất thế giới, chị ấy không cần khiêm tốn.

ôi... kim minjeong, mày bình tĩnh lại một chút coi.

"cụ thể à." nàng lặp lại lời yu jimin.

nếu chị ấy đã hỏi, nàng liền quang minh chính đại nghiêng người qua, ngắm nhìn yu jimin thật kỹ: "cụ thể chính là."

trong xe tối tăm, kim minjeong nương theo chút ánh đèn mà quan sát người trước mắt một cách trắng trợn.

nhìn bàn tay chị ấy đặt trên vô lăng, ngón tay đã đổi một chiếc nhẫn khác so với buổi chiều, chiếc đồng hồ trên cổ tay, tay áo khoác được xắn lên một chút, chiếc ghim cài áo hoa lan chuông trên cổ áo, không cần phải nói thêm về chiếc cổ xinh đẹp, đường cằm xinh đẹp, đôi môi xinh đẹp, nốt ruồi bên khóe môi xinh đẹp, chiếc mũi xinh đẹp và đôi mắt xinh đẹp, cả đôi tai nhỏ nhắn, ôi.

sao tai lại hơi đỏ thế kia?

"khó đến vậy sao?" một lát sau, yu jimin lên tiếng.

kim minjeong hoàn hồn một chút, thu lại ánh mắt: "đương nhiên không khó."

yu jimin: "nhìn đến mức lòng chị hoảng lên."

kim minjeong nghi hoặc: "a? vì sao?"

yu jimin lắc đầu, dường như lại cười một chút: "không có gì," giọng chị ấy trầm xuống, như đang oán trách: "nói không được thì thôi vậy, không làm khó em nữa."

"đương nhiên không phải," kim minjeong dĩ nhiên phủ nhận lời này: "nếu thật sự muốn khen, một cuộn giấy cũng không đủ để viết."

"được rồi," yu jimin cười cười: "hôm nay em có thể đến đón chị, chị rất vui."

ngang tài ngang sức nhỉ, yu jimin, chị cũng đột ngột thật đấy.

kim minjeong: "ồ."

đột ngột đến mức, nàng cảm thấy mặt mình lại nóng lên, thậm chí có thể dùng chính câu nói kia để miêu tả: "nhìn đến mức lòng em hoảng lên".

"hì hì." không biết nói gì, vậy thì lại cười một chút đi.

nhưng cười xong, nàng lập tức biết phải đáp lại thế nào: "em thấy bài đăng của chị rồi."

yu jimin: "sợ em không cảm nhận được tâm trạng của chị, nên lại viết thêm một chút cho em xem."

nàng: "cho em xem?"

yu jimin: "nếu không thì sao?"

khóe miệng nàng lại sắp không giữ được nữa rồi.

chị ấy lại nói: "chị còn tưởng em không nhớ."

lòng nàng càng thêm vui sướng, ra là yu jimin cũng nhớ đoạn đối thoại này của họ.

thế là ký ức lại một lần nữa được đánh thức.

đó là một buổi tối mưa rơi, yu jimin đến tìm kim aeri. vì trời mưa nên kế hoạch ra ngoài bị hủy, ba người họ liền tìm một bộ phim xem trong phòng kim aeri.

cũng chính ngày hôm đó, từ cuộc trò chuyện của yu jimin và kim aeri, kim minjeong đã lờ mờ thu thập được một vài thông tin, phán đoán rằng chị ấy sắp ra nước ngoài.

vì vậy, trong lúc kim aeri đi vệ sinh, nàng đã hỏi yu jimin: "chị jimin, chị sắp ra nước ngoài sao?"

lúc đó họ vừa mới quen nhau không lâu, hai người vẫn còn ở giai đoạn khách sáo.

"đúng vậy, tháng sau." yu jimin trả lời.

kim minjeong lại hỏi: "vậy khi nào chị về?"

yu jimin lắc đầu: "không biết."

kim minjeong: "sẽ về chứ?"

chị ấy không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "sao vậy?"

nàng cũng không biết mình làm sao nữa. vốn dĩ nàng nghĩ rằng mình thi vào một trường đại học ở xa đã có nghĩa là sau này sẽ rất lâu rất lâu mới được gặp lại người chị này, bây giờ thì hay rồi, tháng sau chị ấy đã đi nước ngoài.

có lẽ là do mọi chuyện phát triển ngoài dự kiến nên kim minjeong có chút hụt hẫng, nàng bèn đáp bừa một câu: "có ai đưa chị ra sân bay không?"

yu jimin lập tức cười: "em muốn đưa chị đi à?"

khi đó kim minjeong vẫn chưa hiểu rằng câu hỏi của người lớn đôi khi sẽ mang theo những ám chỉ chủ quan. nàng nói như vậy, dĩ nhiên là yu jimin sẽ hiểu lầm.

nhưng chị ấy hỏi lại như thế, nàng cũng dĩ nhiên suy nghĩ một cách nghiêm túc.

"được ạ," nàng gật đầu: "em có thể đưa chị đi."

yu jimin nói: "ba mẹ chị đưa."

nàng lập tức: "ồ, vậy em không đi nữa."

yu jimin cười cười nói: "vậy sau này chị về, em đến đón chị nhé?"

kim minjeong lại tỉnh táo trở lại: "được ạ, được ạ."

ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh đón người ở sân bay. nàng nghĩ mình nhất định phải đứng ở nơi dễ thấy nhất, nhất định phải để yu jimin vừa ra đã nhìn thấy mình, và trên tay nàng.

"em sẽ mang hoa cho chị." kim minjeong nói.

yu jimin cười: "được."

có lẽ yu jimin cũng ngạc nhiên vì kim minjeong thế mà lại có thể làm được. bởi vì nàng đã vô số lần hồi tưởng lại ngày hôm đó, vô số lần đều cảm thấy những lời yu jimin buột miệng nói ra chỉ là để xoa dịu bầu không khí có lẽ sắp trở nên khó xử lúc ấy, chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

cho nên ngay cả chính kim minjeong cũng rất kinh ngạc.

"đương nhiên là em nhớ," nhân tiện, nàng lại giấu một chút tâm tư vào lời nói: "lời của chị em đều nhớ rõ."

yu jimin: "thật à?"

kim minjeong: "đương nhiên."

yu jimin nói: "cảm ơn em gái minjeongie."

kim minjeong: "không có gì jimin unnie."

thật quen thuộc, chính là cảm giác vui vẻ này, ngày càng đậm đặc và tan ra trong lòng nàng.

kim minjeong nhớ lại lần yu jimin từng mua cho nàng một cây kẹo bông gòn, loại kẹo siêu to được làm từ những sợi đường văng ra từ một chiếc que mỏng.

chị ấy đã chọn cho nàng hình ngôi sao màu hồng.

giờ phút này, kim minjeong cảm giác như đang cắn miếng kẹo bông gòn ngày ấy, một miếng cắn xuống tưởng như không ăn gì cả, nhưng lại ngọt ngào, kéo dài mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro