8
chuyến xe 35 phút trôi qua nhanh hơn trong tưởng tượng rất nhiều. không bao lâu sau, yu jimin đã đỗ xe dưới lầu căn hộ của kim minjeong.
vài ngọn đèn đường ven chung cư, có lẽ vì là cuối tuần nên trông thật quạnh quẽ.
"đây là nhà ở công ty em cấp à?" yu jimin hỏi.
kim minjeong tháo dây an toàn: "dạ vâng, ở đây xa nhà, không có tàu điện ngầm mà xe buýt phải chuyển vài chặng. em về nhà không tiện nên đã xin một phòng, ngày làm việc thì ở đây, cuối tuần về nhà," nàng nghĩ rồi bổ sung: "giống như chị của em."
kim minjeong: "chị ấy ở một mình còn tiện để đu idol nữa, theo được rất nhiều sự kiện offline, ba mẹ cũng không quản được."
yu jimin cười cười hỏi: "em có sở thích gì không?"
nàng nghĩ ngợi: "gần đây em đang chơi xếp hình."
yu jimin: "xem ra có rất nhiều sở thích."
kim minjeong: "cả thèm chóng chán thôi, không còn yêu thích như lúc đầu nữa."
yu jimin: "chắc chắn là do không gặp được bộ xếp hình mình thích, là lỗi của bộ xếp hình."
kim minjeong lập tức bật cười.
xem kìa, người này chính là cưng chiều nàng như vậy đấy, thật là, thật là.
xe đã đỗ từ lâu, cứ trò chuyện mãi cũng thật kỳ quặc, mà cũng không còn gì để nói. kim minjeong nói tạm biệt rồi xuống xe, sau đó, giống như buổi chiều, nàng cũng không ngoảnh đầu lại.
trên đường lên lầu, nàng buồn chán cầm điện thoại lên, phát hiện vòng bạn bè có bình luận mới.
là tấm ảnh ly cà phê nàng chụp ở chỗ làm hai hôm trước. một cô em khóa dưới bình luận: "nữ thần ơi trùng hợp quá! hôm nay em cũng uống loại này!"
kim minjeong bấm trả lời: "vậy à, trùng hợp thật."
cất điện thoại đi, đi thêm vài bước, nàng bỗng bật cười.
nghĩ đến việc một người bên ngoài được người ta coi là nữ thần như nàng, trước mặt yu jimin lại có bộ dạng vừa nhát gan vừa nhiều suy nghĩ, thật buồn cười.
thôi cứ coi như đây là hình tượng dành riêng cho yu jimin đi, cứ quyết định như vậy, không ai được nói thêm gì nữa.
kim minjeong quả thực còn để lại một chút công việc chưa xử lý xong. nghĩ rằng đằng nào cũng đã về, nàng bèn mở máy tính, mở bản kế hoạch hôm qua chưa viết xong ra.
nàng rất ít khi làm việc vào giữa tuần, hoặc là sẽ tăng ca làm xong vào thứ sáu, hoặc là sẽ làm nốt vào tối chủ nhật. làm việc vào thứ bảy có cảm giác nửa vời, không có không khí cuối tuần chút nào.
nhưng hôm nay hiếm khi không cảm thấy như vậy, hôm nay tâm trạng nàng rất tốt.
tâm trạng tốt, tư duy cũng rõ ràng. hôm qua tắc nghẽn thế nào cũng không viết ra được thứ gì hay ho, hôm nay chỉ mất nửa tiếng là đã viết xong.
cuối cùng, sau khi trau chuốt lại bản kế hoạch, kim minjeong rất hài lòng mà lưu lại, tải lên rồi tắt máy. đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, dưỡng da, lên giường, tắt đèn.
thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh. tay không có việc gì để bận rộn, đầu óc vì thế mà bắt đầu vận hành điên cuồng.
kim minjeong nghĩ về buổi chiều đi đón yu jimin ở sân bay, nghĩ về bữa ăn khuya, nghĩ về trên đường trở về, nghĩ về hình ảnh họ đi bên nhau, hình ảnh họ trò chuyện, những lời họ nói, họ...
"ôi..."
sau lần xoay người thứ không biết bao nhiêu, kim minjeong thở dài một hơi.
lại không ngủ được.
không ngủ được thì không ngủ nữa. kim minjeong lấy lại tinh thần, bật đèn bàn, lót thêm một chiếc gối lên gối đầu, ngồi dậy cầm điện thoại.
đúng vậy, nàng lại nghĩ ra một chuyện nữa.
bấm vào một ứng dụng, nàng vào giao diện chuyển đổi tài khoản, bấm vào "jm411101".
tính ra, kim minjeong đã hơn hai năm không vào tài khoản này. lần gần nhất là tết năm kia, không hiểu sao vào đêm giao thừa nàng lại nhớ đến yu jimin, thế là nàng đăng nhập vào tài khoản này, vào đúng 0 giờ đã đăng một bài, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
còn lần đầu tiên dùng tài khoản này, là vào năm nhất đại học của nàng. lúc đó nàng đột nhiên nảy ra ý định, đăng ký một tài khoản.
một ý tưởng chợt lóe lên, chỉ cần động tay là có thể làm được, và nó đã được thực hiện rất nhanh chóng.
sau khi đăng ký thành công, nàng đặt tên tài khoản là kết hợp chữ cái viết hoa đầu tiên của jimin và minjeong, phát hiện có người trùng tên nên đã thêm ngày sinh của hai người vào. tiếp theo, nàng lấy bức ảnh con thú bông mà nàng chụp ở nhà yu jimin, là con thú bông chị ấy thích nhất, làm ảnh đại diện, và lấy ảnh con thú bông mình thích nhất làm ảnh bìa.
toàn bộ quá trình chưa đến mười phút.
cũng chính buổi chiều hôm đó, nàng đã viết xuống câu chuyện đầu tiên của mình và chị jimin, bắt đầu bằng: "lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy, là ở sinh nhật 18 tuổi của tôi..."
tâm thái khi đăng ký tài khoản này chỉ là muốn ghi lại những gì mình còn có thể nhớ rõ, không ngờ viết một thời gian, số người theo dõi lại tăng lên.
dần dần, rất nhiều người đến xem câu chuyện của nàng, chờ đợi câu chuyện của nàng, và cũng phân tích câu chuyện của nàng.
họ hỏi trong phần bình luận: "thời gian cập nhật là mỗi ngày à?", hỏi "hôm nay có đăng không?", và cũng hỏi "đây có phải là câu chuyện thật không?"
họ cũng nói: "yêu thầm thật sự chua xót quá", "chị J thật tốt", "sắp bị chị J mê chết mất thôi!"
còn nói: "ngọt quá đi,", "tiểu M, cậu có chắc là mình đơn phương không?", "tớ cảm thấy chị J cũng thích cậu đấy".
từ ngày đó, cuộc sống đại học của nàng có thêm rất nhiều người bạn chưa từng gặp mặt.
câu chuyện của nàng và yu jimin không nhiều, nhưng cũng đã viết được rất nhiều bài, rất nhiều ngày. nàng viết rằng ngay đêm sinh nhật mình đã mơ thấy chị ấy, trong mơ chị ấy đã một mình tổ chức sinh nhật cho nàng lần nữa.
nàng viết về ngày hôm sau khi vẽ tranh, chị ấy đã xuất hiện ở nhà nàng.
kỳ nghỉ hè của nàng trôi qua rất không có khái niệm thời gian, nhưng khi nhớ lại thì lập tức có thể nhớ ra ngày đó là cuối tuần.
cuối tuần hôm đó, kim aeri và yu jimin cùng vài người bạn hẹn nhau đi nướng đồ ăn ở bờ biển.
yu jimin đến nhà nàng không vì lý do gì khác, chị ấy lái xe, tiện đường đến đón kim aeri. mà cái cô nàng lề mề kim aeri kia, một chút khái niệm thời gian cũng không có, vẫn còn đang trang điểm.
chính trong bối cảnh như vậy, nàng đã có cuộc gặp mặt thứ hai với yu jimin.
nàng cũng không có khái niệm thời gian, gần trưa mới dậy, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, ngái ngủ bước ra khỏi phòng.
ánh mắt đầu tiên, yu jimin nói: "chào buổi sáng, em gái minjeongie."
ánh mắt thứ hai, nàng biến mất.
sau vài phút quản lý hình tượng khẩn cấp, nàng lại một lần nữa bước ra khỏi phòng. kim aeri đã có mặt ở phòng khách, yu jimin cũng đã đứng dậy.
kim aeri nghe thấy tiếng động, quay đầu nói với nàng: "dậy rồi à, chị gọi đồ ăn cho em rồi đấy, trưa nay chị không ăn cơm ở nhà, tối ba mẹ mới về."
không đợi nàng đáp lại, kim aeri đã khoác tay yu jimin rời đi.
nhưng yu jimin lại nói: "em gái của cậu ở nhà một mình có được không?"
kim aeri: "lớn thế này rồi có gì mà không được," rồi quay đầu nói thêm: "không được thì gọi điện cho chị."
thế là nàng ở sau lưng chị gái, lặng lẽ nhăn mặt nhíu mũi bắt chước điệu bộ của chị ấy. ngay lúc biểu cảm đang phong phú nhất, yu jimin quay đầu lại.
bốn mắt chạm nhau, nàng vội vàng quản lý lại biểu cảm.
yu jimin bất giác bật cười, giọng không lớn không nhỏ nói với kim aeri: "em gái của cậu đáng yêu thật."
kim aeri nghi hoặc quay lại: "nó á?"
nàng tỏ ra thành thật, mặt vẫn còn mang nụ cười.
yu jimin cười đến cong cả mắt: "không nói cho cậu biết."
một ngàn người đọc, một ngàn tâm trạng. nàng cảm thấy câu chuyện của mình bình lặng như nước, nhưng các bạn trên mạng lại có cảm xúc dồi dào, thậm chí còn sâu sắc hơn cả nàng.
mỗi một ngày, họ đều yêu say đắm hơn cả nàng.
cho nên kết thúc của câu chuyện, cũng đáng tiếc hơn cả nàng.
lần gần nhất đăng bài không phải là hai năm trước, mà là một ngày vào nửa cuối năm ngoái. điện thoại của nàng đột nhiên nhận được một tin nhắn, nói rằng nàng đã một năm không đăng nhập, nếu trong vòng 3 ngày không có thao tác, sẽ bị thu hồi.
cũng chính lúc đó nàng mới phát hiện, mình đã rất lâu không nhớ đến yu jimin. lần này là như vậy, lần trước nữa là nửa cuối năm kia, cũng tương tự, hòm thư gửi tin nhắn đến báo muốn thu hồi, nàng đã xử lý một chút.
dĩ nhiên nàng cũng hiểu, không nhớ tới không có nghĩa là đã quên. tất cả những gì về yu jimin đều được nàng cất vào một chiếc hộp nhỏ. bởi vì không có ký ức mới, chiếc hộp nhỏ này không ai hỏi thăm, dần dần bám bụi trong góc.
nhưng nó vẫn luôn ở đó, trước sau vẫn ở đó, không hề thay đổi.
bất kể bao lâu, nàng vẫn sẽ vì yu jimin mà tim đập nhanh hơn, cho dù bây giờ đối mặt chỉ là một tài khoản nhỏ bé.
lớp bụi trên chiếc hộp nhỏ được thổi đi, những hoa văn xinh đẹp và tinh xảo lập tức hiện ra.
sau khi bấm vào "jm411101", vòng tròn bắt đầu xoay, chỉ một lát sau màn hình đã chuyển.
nàng nhìn chằm chằm màn hình, thấy nó hiện ra một dòng chữ "vui lòng nhập mật khẩu".
...
thôi xong.
là gì nhỉ?
mấy lần trước đâu có cần mật khẩu.
nàng thử nhập vài mật khẩu mình thường dùng, không đúng. sau đó nàng vào ghi chú và mục đã lưu tìm một vòng.
là gì nhỉ...
ngay khi nàng chuẩn bị bấm vào "quên mật khẩu", đầu óc nàng bỗng lóe lên.
"jmj1314".
vòng tròn chờ đợi lại một lần nữa xuất hiện, 0.1 giây sau, trang chủ hiện ra.
nàng ném điện thoại đi, cả người úp mặt vào chăn.
lần sau nếu quên mật khẩu, xin đừng cố nhớ lại, hãy bấm vào "quên mật khẩu". một thao tác nhỏ, hạnh phúc cho bạn, cho tôi, cho mọi người.
sau khi bình tĩnh lại, nàng lại cầm điện thoại lên.
có một vài bình luận, một vài tin nhắn riêng, có bạn mới, có bạn cũ.
hỏi còn cập nhật không? hỏi câu chuyện còn phần tiếp theo không? hỏi chủ thớt có phải sắp tốt nghiệp rồi không? hỏi chủ thớt có phải không dùng tài khoản này nữa không?
kim minjeong không hề không dùng.
nàng bấm vào dấu cộng trên trang chủ, ở khoảng trống viết xuống: "chị ấy về rồi."
bốn chữ in đậm này dừng lại trên giao diện năm giây, sau đó nàng bấm vào góc trên bên phải, gửi.
không ngờ nửa đêm rồi mà vẫn còn nhiều người thức như vậy, chỉ một lát sau đã có bình luận.
lại một lát sau, bình luận như sóng thần ập đến ngày càng nhiều.
"a a a a??? cái gì? tôi nhìn thấy gì thế này?"
"a a a a tiểu M cậu sống lại rồi!"
"bà ơi! bà ơi! tác giả bà theo dõi cập nhật rồi!"
"cái gì? ai? có ý gì? chị J về rồi à?"
"ai? chị J về nước rồi ư????"
"cái gì? gì vậy? tôi sắp quên mất câu chuyện của hai người rồi, để tôi quay lại xem."
"trời ơi bốn năm! bốn năm! cậu còn biết quay về!"
"không ngờ câu chuyện này còn có cập nhật, lần trước xem tôi vẫn còn là học sinh, bây giờ đã là..."
...
"sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
"sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
"sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
đến cuối cùng, đội hình bình luận đột nhiên trở nên ngay ngắn.
giống như lúc ban đầu đăng ký tài khoản này, tối nay nàng đăng nhập và gửi đi một bài đăng như vậy, cũng là nhất thời hứng khởi.
trông thì có vẻ như muốn cho những người vẫn luôn chờ đợi một lời giải đáp.
nhưng thực chất lại chẳng giải đáp điều gì.
"không có sau đó." nàng ngẫu nhiên chọn một bạn trên mạng, trả lời như vậy.
tiếp theo, nàng lại tiếp tục bấm vào trả lời, gõ chữ: "nếu có sau đó, tôi sẽ tiếp tục cập nhật."
chưa gõ xong, nàng đã bôi đen toàn bộ và xóa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro