chương 5
Chap 5 :" Mất Tích"
____________
Một tuần sau, tại khu vườn cô tích.
Do Aira bận học nên thời gian chuyển sang một tuần. Cuộc đi chơi ngày hôm nay chỉ có hai người, Airi và Aira.
Nhờ Murad nên cô và Aira mới được hai tấm vé Vip. Vé VIP mỗi ngày chỉ bán 20 vé, không nhanh tay sẽ không được. Có nó sẽ không cần xếp hàng nữa mà có thể trực tiếp chơi những trò chơi trong Khu vườn cô tích.
Bước vào cổng, ánh mắt Aira sáng lên. Gọi là Khu vườn cổ tích thì không khác biệt cho lắm. Cả khu vui chơi này đều trang trí theo kiểu các câu chuyện cô tích.
"Aira, con muốn chơi gì nào?"
Thấy ánh mắt của Aira, cô cười trìu mến. Đây là lần đầu tiên cô nhóc đến đây chơi nên Aira mới ngạc nhiên như vậy.
Aira cũng không khác cô là bao, cô cũng là cô nhi, thiếu thốn tình cảm gia đình nên không được đi chơi đâu đó. Đây là lần thứ 2 cô tới đây. Lần đầu tiên là đi cùng với Violet
Aira không để ý đến cô, tự mình đi đến khu tàu lượn siêu tốc, sau đó tự ý đến các khu hội chợ.
Khu này muốn chơi thì phải đưa tiền, giống như các hội chợ khác mà thôi. Bây giờ đang là buổi sáng, nơi đây chưa lên đèn nhưng vẫn đủ đông vui, náo nhiệt.
"Tôi muốn chơi cái này" Aira chỉ vào một quầy rạp bên trái cô.
"Con muốn phần quà gì, cô lấy giúp con?"
"Con gấu bông kia"
Aira nhìn vào con gấu bông panda.
"Nhưng tôi sẽ tự lấy"
"Được" nói rồi, cô đưa tiền cho chủ quầy.
Trờ chơi này là trò thả bóng nhận quà. Bóng ở đây là quả bóng bàn, đặt quả bóng ở những cái lỗ ở trên và thả xuống, trúng ô có thưởng sẽ được một chú gấu bông tuỳ thích. Nói vậy nhưng chơi không hề dễ chút nào, bóng thì bỏng lên lại rơi xuống, các lỗ không có thưởng nhiều hơn lỗ có thưởng. Aira chơi mãi chả được cái gì, khiến nó bực cả mình.
"Aira, để cô thử được không? Cái này khó chơi lắm"
Cô nhìn nó đã không còn kiên nhẫn nên dịu dàng nói.
Trò này đặt ra thì chủ quầy hời không ít nha. 5 xu 1 quả đó~~
Cô cầm lấy quả bóng trong tay câu, thả vào một lỗ nào đó. Cái này chơi hoài không được, vì sao Aira lại cứ cố chấp lấy con gấu kia nhỉ?
"A, trúng rồi kìa"
Aira vui mừng nhảy lên, cô cũng ngớ ra. Thật không ngờ số cô lại may như vậy, thả một lần đã trúng.
"Cô gái, cô muốn lấy con gấu nào?" Chủ quầy nhìn cô cười
"Chú gấu panda kia kìa" cô chỉ vào chú gấu, chủ quầy lấy xuống, đưa cho cô.
"Cám ơn chú"
Vì chủ quầy nhìn có vẻ đã lón tuổi nên cô lễ phép gọi là chú. Cầm con gấu trên tay, cô nhìn xuống tiểu Vũ
"Cho con"
"Không cần"
Aira nhìn con gấu trên tay cô, quay đầu bỏ đi. Cô nhanh chóng đuổi theo. Trẻ con thật khó hiểu, hay là Aira muốn nó mà cô lại lấy của nó nên nó giận?
"Tôi muốn ăn kem, cô đi mua đi"
"Được thôi, con chờ cô ở đây nha, không được đi lung tung"
Cô để Aira ngồi trên hàng ghế đá, đặt con gấu bông lên tay nó , cười cười rồi đi mua kem cho nó .
Một lúc sau tên tay cô cầm hai cây kem mát lạnh, quay về hàng ghế lúc nãy.
"Aira, cho..."
Nhưng trước mắt cô, hàng ghế chỉ còn lại con gấu, Aira đã không thấy đâu. Chiếc kem trên tay cô rơi xuống, hốt hoảng nhìn xung quanh.
"Aira..." cô nhẹ gọi tên nó, có phải nó trốn cô đâu đó không, hay là nó đi vệ sinh.
Cố gắng trấn định bản thân, cô ngồi trên hàng ghế đợi nó trở lại. Nhưng 5 phút trôi qua cô vẫn không thấy. Hay là nó đi vệ sinh nên lạc đường? Không thể nào, trí nhớ nó rất tốt, đi qua sẽ nhớ đường để về, nhất là khi đi đâu xa. Nghĩ đến đây, đầu cô loé qua một ý nghĩ: Aira bị bắt cóc.
Aira không thể giận cô mà tự về được, loại trừ rất nhiều khả năng, chỉ còn mỗi ý này. Khuôn mặt cô tái nhợt, nhìn xung quanh, hốt hoảng tìm Aira
"Murad , em không tìm thấy Aira đâu hết "
cô nức nở, thở gấp nói qua điện thoại với Murad.
Murad nghe điện thoại, khuôn mặt lo lắng kèm theo giận dữ, đập tay xuống bàn, rống qua điện thoại.
"Cô trông con kiểu gì vậy?"
Sau đó, tắt luôn điện thoại không cho cô nói câu nào
Airi khiếp sợ khi nghe giọng của anh, nước mắt vẫn rơi. Lau đi những giọt nước mắt, cô run rẩy nghe tiếng tút tút qua điện thoại. Anh đã cúp máy.
Cô phải làm sao đây? Aira nó có xảy ra chuyện gì không?
Trời trong xanh bỗng mây đen kéo đến, những giọt nước mưa cứ thế mà rơi xuống. Mưa mỗi lúc một lớn, người xung quanh đã tản đi tìm chỗ trú mưa, chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ. Dưới cơn mưa, cô vừa đi vừa gọi tên nó, cố gắng không bỏ qua mọi ngóc ngách nhỏ nào để tìm nó. Nhưng rồi vô ích.
Sức cạn, dầm mưa lâu khiến thân hình ấy ngã xuống.
____
"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi"
Airi vô thức tỉnh dậy, đầu đau như búa đập, tay chân nhức mỏi.
"Liliana, Aira đã về chưa?" Vừa tỉnh lại, cô hỏi ngay đến Aira.
"Dạ chưa ạ" Liliana nhìn cô mà lắc đầu.
Cô vội xuống giường, chân chưa kịp đi dép đã chạy xuống lầu. Nhưng vừa bước qua cầu thang, một bóng dáng lớn chặn lại.
"Airi , tôi đã dặn cô thế nào, tại sao lại còn để Aira bị lạc. Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Hay là cô muốn hại con tôi?"
Giọng nói lạnh lùng đan xen khinh miệt lẫn tức giận.
"Mu, em.... em xin lỗi, em không cố ý"
giọng nói của cô yếu ớt dần
"Em sẽ đi tìm nó"
"Tốt nhất là cô nên tìm thấy, nếu không cô đừng mong bước vào căn nhà này" Anh nói xong thì bỏ đi.
Lòng anh cũng đang lo lắng cho đứa con gái của mình, anh cũng đã cho người tìm xung quanh khu vườn cổ tích kia nhưng không thấy.
Airi vẫn chân trần, chạy ra khỏi nhà. Ngoài trời vẫn đang mưa, cô lo nó sẽ dầm mưa. Trời cũng tối rồi, nó đã được ăn gì chưa?... hàng ngàn câu hỏi khiến cô lo cho nó hơn.
____
Tại một phòng nào đó trong khách sạn.
"Quản gia, cô ta sao rồi?" Aira ngồi trên giường, chán nản cầm lấy di động gọi cho quản gia.
Quan gia bên kia trốn trong góc tối, nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư, phu nhân đã đi tìm cô rồi. Lúc nãy ngất xỉu tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì. Ba cô cũng vừa mắng cô ấy. Tiểu thư, hay cô về đi. Tôi thấy..."
"Dạy cho cô ta một bài học đã. Ba thật là, sao lại mắng mà không đuổi cô ta đi luôn." Nói xong, cô nhóc tức giận ngắt điện thoại.
Quản gia nghe tiếng tút tút, thở dài. Ông thật không hiểu vì sao tiểu thư lại ghét phu nhân như vậy, ông thấy cô cũng rất hiền mà. Người ta nói mẹ ghẻ thường rất ghét con chồng nhưng phu nhân thì ngược lại, ông không biết ông giúp cô chủ là đúng hay sai nữa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro