Chương 3: Sống không thoải mái

Chương 3

Hắn vừa rời đi, Khinh Hiểu đã chạy vào.

- Tỷ tỷ không sao chứ.

- Tỷ thì có thể làm sao chứ, muội lại làm quá rồi, tỷ muốn đi ngủ, muội cũng về phòng nghỉ đi.

Khinh Mạn thật sự không biết có chuyện gì sẽ đến vào ngày mai, nàng cần một không gian yên tĩnh để lòng nàng ngừng gợn sóng.

Vừa mới sáng đã nghe khẩu dụ truyền tới, mỗi lần nghe khẩu dụ nàng lại có vẻ mặt khác nhau, bàng hoàng có, chán nản có nhưng chưa từng có chút vui vẻ nào.

Công công vừa rời đi, giọng của Hiểu Hiểu lại vang lên bên tai :

- Thật không hiểu nổi tỷ đã mạo phạm gì hắn chứ, giỏi kiếm cớ thật, còn phạt chúng ta không được ở đây nữa phải dọn tới cái Toái Lan hiên gì đó, cắt xuống chỉ còn một cung nữ hầu hạ nữa. Đúng là hiếp người quá đáng.

- Muội lại càng rỡ rồi, muội nghĩ hoàng thượng là ai mà muội một tiếng hắn hai tiếng hắn chứ. Muội cũng phải biết chừng mực, tỷ sợ tỷ cũng không bảo vệ nổi muội trong cái hoàng cung này đâu. Chỉ cần sơ suất một tí là đã có thể mất mạng. Muội còn ở trong hoàng cung ngày nào là tỷ không thề ngủ ngon ngày ấy.

- Muội biết rồi, xem tỷ kìa phải dọn tới nơi như cái miếu hoang mà còn cười sao.

- Cũng có cái tốt cái xấu muội không hiểu đâu, miếu hoang cũng có cái tốt của nó. Chúng ta dọn đi ngay thôi không lại bị trách phạt đấy.

Vừa nãy khi công công truyền khẩu dụ chuẩn bị rời đi, nàng đã đút lót bạc để đổi lấy chút thông tin, cũng may là một tiểu công chỉ cần có bạc vụn là có thể moi tin tức ngay, chứ nếu là vị công công già ngày trước sợ có thêm nhiều ngân lượng hơn nàng cũng không thể moi thông tin gì, lại mang tiếng đút lót. Lúc đó lại thêm chuyện để cho tên Hàn Cảnh Thần bới móc. Nghe nói Toái lan hiên đó là nơi ở của một vị phi tần của tiên hoàng ở, nhưng mới ở mấy ngày thì đã bệnh chết, đã lâu không có ai ở, cung nhân cũng lười dọn dẹp. Đúng vậy, cung nhân dọn dẹp phải để ý tới các cung của các vị chủ tử được hoàng thượng ân sủng chứ lo dọn dẹp cái nơi không ai tới làm gì, đó là một trong những cách sinh tồn trong hoàng cung mà. Toái Lan hiên dơ bẩn như vậy, hắn lại không ra lệnh cho người tới dọn trước khi nàng chuyển sang chắc chắn là muốn đày nàng tự dọn. Được, chỉ cần đừng thấy cái bản mặt khó ưa của hắn là nàng thấy thoải mái rồi lại xa các cung khác như vậy cũng khỏi bị các phi tần chức vị cao hơn nàng tới thị uy cũng đỡ nhức đầu.

Tới nơi rồi nàng không khỏi té ngửa, cỏ thì cao rậm rạp, mạng nhện giăng đầy, đồ đạc lại lung tung không thể tả được.

Khinh Hiểu mặt đã đen như nhọ nồi, còn nàng biết chắc hắn không thấy nàng cực khổ là không vui mà, chắc là đang cười thầm rồi.

Cung nữ Tần Tú là người nội vụ phủ chỉ định cho nàng, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đang bắt tay dọn, nàng cũng thật sự phải bắt tay vào làm để thỏa lòng mong ước của ai đó rồi.

Trời thì lạnh mà mền gối của phủ nội vụ đưa tới lại chẳng cái nào ra hồn, đành phải lấy năm cái mền lôi hết bông ra nhồi vào một cái, nên nàng đã bảo Hiểu Hiểu và Tần Tú ngủ chung với nàng. Khinh Mạn biết nơi này mà chưa dọn xong thì hắn cũng chưa tới đây mất công bẩn long bào. Ba ngày liên tục dọn dẹp thì mới dẹp xong cái đám hỗn loạn này. Chắc nay mai gì đó sẽ thấy cái bản mặt của hắn rồi, nghĩ tới đây nàng lại có chút chán nản, gặp hắn còn mệt hơn nhiều so với dọn dẹp nữa.

Không gặp Hàn Cảnh Thần nên nàng cũng không biết tình hình hắn thế nào chắc chắn là rất hả hê ăn ngon ôm mỹ nhân xem nàng thảm hại ở đây nhưng nàng cũng biết chắc ngày nào hắn cũng sẽ hắt hơi vì Khinh Hiều vừa dọn dẹp lại vừa rủa mười tám đời tổ tông của hắn.

Đây là lần đầu tiên tớ viết và post bài các bạn ủng hộ tớ nhé, tks. Bình luận cho tớ biết nhé

������c[4/dV(


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro