•|[ Hàn Thuyên ]|•
| Hoàng thành Thăng Long |
" Phu nhân, chúng ta đã đến nơi rồi thưa người ! "
" Đến rồi sao ? "
" Dạ vâng ! "
Nàng vén bức màn che phía trước, song nhãn mở to choáng ngợp, thiên cảnh hồng trần có vẻ hiện hữu ngay trước mắt. Một hoàng thành hoa lệ nguy nga sừng sững trước một nữ nhân nhỏ bé. Cổng thành không quá cao, nhưng rất đồ sộ. Nàng cũng từ tốn quay vào trong, mỉm cười với cô cô rồi mã kiệu lại tiếp tục hướng vào trong mà cất gót. Thái úy Lý Thường Kiệt cũng theo mã kiệu từ phía sau. Phong thái vẫn chững chạc, ung dung, nhưng trong lòng có nhiêu suy tư khó lường.
Trong kiệu, nàng ghì vào tay áo một hồi lâu, chắc hẳn trong tâm thế của nàng vẫn chưa được vững trãi, người còn lo âu không ngớt. An Hòa Cô Cô đành mở lời :
" Phu Nhân, người thấy như thế nào ? "
" Thế nào ? Ý cô cô là sao ta chưa tận ! "
" Người đã nhập cung, người cảm thấy như thế nào ? "
" Ta...ta... "
Khiết Nương ấp úng. Trời đã quang, nắng phai nhạt, gió bấc không lạnh không se, nhưng ngọc tay lạnh buốt, khuôn nhan không có chút hồng hào. Nàng cũng không ngại mà buông đôi câu đáp lời :
" Tuy rằng nhập cung nhờ sự yêu thương của Hoàng Thượng, song cũng là một bậc nữ nhi, sống trong cung đâu phải chuyện dễ. Tường xanh ngói đỏ che lấp hồn người đến ngợp thở. Chưa kể, cung cấm như vườn hoa đông ong đông bướm, muôn hoa khoe sắc, có kẻ nào dám xót tình để cho người ta hơn mình ? Sống như tuyết tùng, nữ nhân nào ham muốn ? "
An Hòa Cô Cô cũng lặng im, khuôn nhan cũng thay đổi. Bà thản thốt trong lòng. Nhìn thấu hồng trần. Đúng là cung cấm chỉ đẹp qua lời hoa lời mật, qua những câu chuyện nửa thực nửa ảo, chỉ là tưởng tượng thôi.
_________________________
| Mã kiệu ngừng gót |
" Được rồi Ngưng Tiên, nếu muội thấy nặng cứ để ta cầm "
" Phu nhân, người là thê thiếp của Hoàng Thượng rồi, sao còn đoái hoài chuyện lớn lao nặng nhọc nữa. Để nô tì làm là được mà. "
Ngưng Tiên cười với nàng thơ ngây rồi cùng cung nhân, thái giám đem những món đồ mà nàng mang theo khi tiến cung. An Hòa Cô Cô từ đằng sau nói với Khiết Nương :
" Phu Nhân, người được chỉ ở Du Thiền Các, là nơi được phục lại để đón người nhập cung. Nô tì sẽ đưa người đến đó. "
" Đa tạ cô cô. "
Lý Thường Kiệt đã đoạn, thân ảnh cùng ngựa rời xa khuất bóng. Nàng nâng gót bước vào ngưỡng cửa. Vậy là chính thức từ nay, Khiết Nương đã trở thành thê thiếp của Hoàng thượng, trở thành một nữ nhân của cung đình hoa lệ. Ngước đầu nhìn lại, cửa cung dần đóng, khuôn nhan không rung động, chỉ có khóe mi, nơi giọt lệ còn ngấn, còn hờ hững.
________________________
Du Thiền Các xa xôi, thân ảnh đang dần mệt mỏi, buồn chán. Thi vị trong cung đâu tất thẩy, chẳng có một chút hoa xuân nào để giải sầu. Rõ không quen. Chốn hoa lệ dường như cũng có sự tẻ nhạt, đi hồi lâu cũng chẳng ai mở lời, khuôn môi lặng thầm chẳng hé ra nửa câu nửa chữ. Khiết Nương cảm thấy mọi thứ ngộp ngạt, không được thoải mái. Bỗng dưng có một tiếng ai vọng lại, nghe thanh âm vọng xa, trông rất trong trẻo, tựa sương vương trên tiếng đàn. Rõ tiếng bước chân, dần dần càng gần lại, Khiết Nương ngoảnh đầu nhìn thì mới ngỡ người.
Một nữ nhân khuôn nhan đoan trang, thanh nhã, kiều hồng. Nhãn hoa mỹ lệ, hệt như thược dược nở bừng. Đôi môi ửng hồng tao nhã, da trắng ngần. Mái đầu cài trâm khôn xuể, trâm hoa đính kết trên tóc tỉ mỉ. Y phục của nàng ta làm cho Khiết Nương cảm thấy mình bần tiện. Sắc đỏ sắc cam pha xen nhau, văn chỉ hình thược dược hoa được thêu tinh xảo, nhĩ hoàn sắc sảo, ngọc trạc họa chi. Trên tay còn cầm ngọc phiến, kết bằng lụa, thêu tay bằng kim tơ ảnh lá phong nhuộm hồng.
" Tranh hoa điểm quả, chi bằng điểm thêm hoa ! "
" À...nô tì không để ý, nô tì xin thỉnh an Hiền Phi người. "
Khiết Nương cũng hành lễ nhưng thật là không biết danh tính cô ấy. Hiền Phi ? Trước nhãn là một nữ nhân tước phi ? Khiết Nương cảm thấy hơi lo lắng, chưa dám mở lời. Bỗng dưng Hiền Phi cất gót hoa lại gần, trong lòng Khiết Nương càng lo âu mà nắm chặt tay vì sợ người này có tính tình đa đoan, sợ rằng vừa đến cửa cung đã quy tiên.
" Đã đa lễ rồi, đứng dậy đi ! "
Cô cô cùng nàng đứng dậy, thân ảnh khiến cho Hiền Phi cảm thấy bất ngờ liền bước lại gần hơn rồi hỏi :
" Cô là ai ? "
Khiết Nương gượng trả lời :
" Thần thiếp...là Phu Nhân của Hoàng Thượng mới nhập cung, được tấn phong ngày qua chưa có hiệu, khuê danh là Khiết Nương...Lê Khiết Nương. "
" Vậy sao ? "
Nàng im lặng.
" Các ngươi lui xuống chút, ta muốn nói chuyện với muội ấy ! "
" Dạ chúng nô tì xin nghe ! "
________________________
[ Đoạn cả hai hàn thuyên ]
Hiền Phi thấy Khiết Nương tâm trạng lo âu, tay cứ ghì chặt cánh áo liền mở lời :
" Ngươi có vẻ khác với các tú nữ mới. Ngươi nhập cung là từ ngưỡng cửa phía Tây, các tú nữ khác đều là cửa phía Đông tiến vào cung. "
" Dạ...thần thiếp không qua tuyển tú...mà là được Hoàng Thượng nhìn trúng lúc Hoàng Thượng cầu phúc ở chùa Dâu ạ. "
" Vậy sao ? "
Nàng ta phản phất phiến hoa, hương quýt pha lẫn hương quế bay tan trong gió. Điệu hạnh. Hiền Phi mỉm cười quay sang nói :
" Cứ gọi là ta là Ngô Hiền Phi, hoặc cứ gọi là Hiền Phi tỷ tỷ là được. "
Khiết Nương khẽ gật đầu khiến Hiền Phi - Ngô Huyền Mẫn mỉm cười. Quả thật nàng hiền quá độ, e dè như một nhành lan chưa nở rộ. E ấp. Nhờ Huyền Mẫn, Khiết Nương cũng đã chịu mở lời, đã thân nhiều hơn, đã thiện nhiều hơn. Khuôn nhan dần hòa sắc, ửng hồng đôi môi, đào hoa đôi má, nhãn cười tươi vui. Cả hai hàn thuyên một hồi lâu Hiền Phi bỗng nhiên tỏ nhớ :
" Ơ, ta quên phải tự mình đi xem y phục ở phường thêu, không biết họ còn đợi không ? "
" Phường thêu ạ ? "
" Muội không biết sao ? "
" Muội chưa từng nghe qua ! "
" Muội đi cùng ta rồi sẽ tỏ, ta sẽ nói cho muội tận. "
Sau đó, Hiền Phi sai một cung nữ đi theo An Hòa cô cô cầm đồ thay Ngưng Tiên đến Du Thiền các. An Hòa cô cô cũng nói sẽ đợi nàng quay về mà nói đôi lời, nàng cứ việc đi với Hiền Phi. Vậy nên, Khiết Nương cùng Ngưng Tiên cất đi theo Ngô Hiền Phi.
_____________________________
Những bước kì hồng đã ấn lên từng viên gạch hoa lót thềm. Nhã nhặn. Đôi nữ nhân thoạt hình trong dịu dàng đang khước gót về phía phường thêu. Tỏ chữ đôi ba câu của Huyền Mẫn sau khi đến nơi cần đến :
" Phường thêu là một nơi để mà những người kì tài nhất trong thêu thùa, tức các nữ cung nhân chuyên nữ công may vá sẽ cùng nhau ở đây. Dưới sự chỉ đạo của các cô cô trưởng sự phường, họ sẽ làm ra những bộ y phục, xiêm y tỉ mỉ, trang nhã. Nếu vào cung, muội được hoàng thượng ban vải, cứ đến đây để nhờ may y phục cho mình. Chỉ cần có chút ngân lượng, muội sẽ có một bộ y phục như mình mong cầu. "
Huyền Mẫn cùng nàng tiến vào trong, đang cất gót trên bộ hành lang đầy kim tơ lụa. Nàng được Huyền Mẫn tỏ chỉ :
" Sắp tới cũng là Tết Đoan Ngọ, muội cũng cần có một bộ y phục thật sắc sảo, trông sắc hồng cũng hợp với muội lắm. Nhưng đêm Đoan Ngọ hoa bay khắp trời, phượng loan tỏa cánh, không điểm trang ý vị cũng có chút sắc hương từ phiến áo, để cho người ngoài không nghĩ muội là một nữ nhân quê mùa tầm thường. "
" Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm. "
Đang xem qua những dải lụa quý tên mộc khung, Dí Phụ Cô Cô bước đến trước mặt họ rồi hạ người hành lễ :
" Thỉnh an Đoan Phong Hiền Phi, nô tỳ Dí Phụ đang đợi người, thật may quá người đã đến. Còn đây là... "
" Miễn lễ ! Đây là Phu Nhân mới của Hoàng Thượng, chưa ban phong hiệu, chờ ngày sắc phong mới tỏ. Cô cô nói xem, lụa này như thế nào ? "
Nàng ta chỉ vào một sấp lụa màu hồng sẫm, nhìn từ xa có vẻ trầm ấm nhưng khi tiến lại tỏa sắc đến rực rỡ, như một đóa mẫu đơn khoe sắc dưới nền tuyết lạnh lẽo. Khiết Nương nhìn cánh lụa đó mà trong lòng thèm khát, nhưng chỉ qua ánh mắt, không muốn ai biết vì nàng sợ nàng cũng chả dám dùng ngân lượng để lấy tấm lụa đẹp đó.
" Dạ thưa người, đây là lụa làm từ tằm nuôi bằng lá dâu non, còn đọng sương. Tơ phải ủ trong màu lấy từ mẫu đơn hoa, hồng hoa cho sắc hương được tỏ. Tơ sau khi làm thủ công thành lụa thị được ủ trong trầm hương suốt 1 tháng rồi mới tiến cống. "
" Kì công vậy sao ? Bao nhiêu bạc "
" Dạ... thưa... hai lượng bạc... "
" Vậy sao ? Được ! Lấy cho ta sấp lụa đó ! Muội thích hoa gì ? "
Đang buông câu với cô cô, Huyền Mẫn quay sang khiết nương mà hỏi rõ, nàng cũng bỗng chốc trả lời trong vô ý :
" Bạch ngọc lan ạ ! "
" Được ! Vậy làm cho ta một bộ y phục cho đại lễ Đoan Ngọ thật đẹp thật sắc sảo, chỉ phải lấy kim tơ ngân tuyến, vậy mới làm thanh cánh hoa. Phải thật sắc sảo cho ta ! "
Khiết Nương bất ngờ trước hành động phóng khoáng của Hiền Phi. Rõ là vừa gặp nhưng đã chi tiêu cho nàng một bộ y phục từ lụa thượng hạng tiến cống. Vậy có khác nào là quá phong lưu rồi không ? Khiết Nương cũng nói lời :
" Tỷ tỷ, tỷ không cần phải làm vậy đâu, chúng ta vừa mới biết nhau. Chuyện y phục muội tự lo được, tỷ làm vậy thật khiến muội khó xử ! "
" Không sao ! Tỷ cảm thấy muội cần có một thước đồ trang nhã cho Tết Đoan Ngọ sắp tới, nhìn những dải lụa kia của muội, trong không có tấm nào là lộng lẫy. Muội phải có được sự chú ý của Hoàng Thượng, vậy mới tốt. "
" Tỷ thật tốt với muội, không biết bao giờ muội mới có thể báo đáp tỷ ! "
" Không cần vậy đâu, tỷ trong cung không có ai làm thân kết, nay có muội vào đã có ý cùng hạp, thật lòng rất vui. Muội cũng là người đoan trang hiền từ, tỷ cũng không có gì lo âu. "
Khiết Nương mỉm cười đến rạng rỡ khiến Hiền Phi cũng rất vui. Huyền Mẫn đưa thêm một lượng bạc cho Xuyến Hân - nha hoàn đưa thêm cho Dí Phụ. Cả hai cũng từ đó mà rời phường thêu. Trên đoạn gần đến ngoài cửa phường, Huyền Mẫn nói :
" Ở trong cung, ngoài phường thêu, còn có ngự thiện phòng, nội vụ phủ, hoa phòng, kính sự phòng, thái y viện,... muội cứ hiểu tận. Muội cũng nên về cung, thay y chỉnh tề, làm quen với Du Thiền các, nghe nói Hoàng Thượng đích thân sửa sang Du Thiền các cho muội. Cảm thấy rảnh rỗi cứ qua cung Long Đức, tỷ sẽ nghênh đón muội. Tỷ cũng có nhiều chuyện cần cho muội biết..."
Cảm thấy tỏ ý làm thân, Khiết Nương cũng tường tận, vui vẻ mà đáp lời :
" Đa tạ tỷ tỷ nghênh đón Khiết Nương, đợi khi về các, muội sẽ cố gắng sắp xếp để đến gặp tỷ. Giờ muội lui đây ! "
Nàng ta hành lễ chu toàn rồi cất gót cùng Ngưng Tiên theo sự chỉ dẫn của một thái giám mà về Du Thiền các. Lúc nhìn về đoạn xa xôi, Huyền Mẫn nói với Xuyến Hân :
" Lê Khiết Nương, mặc dù sẽ nhiều sóng gió, ta thấy nàng ta sẽ trở thành kẻ vô cùng nguy hiểm. Linh cảm của ta, mong rằng chính xác... "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro