Chương 5. Kỳ Dương Y
Nghĩ đến đây, nàng nhìn thấy từ xa lờ mờ một nhân ảnh. Người đó toàn thân mặc y phục xanh dương, trên gương mặt ánh lên sự quen thuộc. Quả thực như có thần giao cách cảm, vừa nghĩ đến đã thấy xuất hiện.
***
Nếu nói hậu cung này, người có đủ bốn tài năng: cầm - kỳ - thi - hoạ, thông minh, tài sắc vẹn toàn là hoàng hậu Cung Nguyên, thì chắc đã quên mất Kỳ thục nghi.
Kỳ thục nghi tên thật là Kỳ Dương Y*, là con gái duy nhất của hành tỉnh chủ Kỳ Thành Cảo, cho nên từ nhỏ đã được cưng chiều vô điều kiện. Mẹ nàng là người nước Nguyên, sớm qua đời vì bạo bệnh. Kỳ Dương Y từ nhỏ đã được giáo dục kĩ lưỡng về chữ nghĩa và đàn, tấu, hát. Một điều đặc biệt, nàng lại rất yêu thích bắn cung. Từ nhỏ đã nằng nặc đòi cha dạy mình cách sử dụng cung tiễn, những cuộc săn bắn Kỳ Thành Cảo đều phải dắt theo cô con gái, và kết quả thu được luôn là những con gà rừng, chim nhạn, thỏ sóc, to hơn là lợn rừng, hổ và gấu. Đến năm mười chín tuổi, Kỳ Dương Y được tuyển thẳng vào hoàng cung, tài năng của nàng khiến Vương Đạo vô cùng xem trọng. Thậm chí nàng vừa vào cung đã sớm được phong làm tài nhân, được Vương Đạo đặc cách xây cung riêng. Thậm chí biết nàng thích hoa hải đường, đã cho trồng hải đường khắp hoàng cung.
Cung Nguyên hoàng hậu là con gái của thừa tướng Cung Uẩn, theo lời đồn thổi là vô cùng tinh thông chữ nghĩa, sử dụng các thứ tiếng một cách thuần thục, nhưng chưa ai thấy hoàng hậu viết một quyển sách hay bài luận nào. Trong khi Kỳ thục nghi đã có hẳn bốn bài luận án, hai quyển đoản văn và năm tập thơ ngẫu hứng. Cũng chưa từng nghe nói hoàng hậu bắn cung bao giờ, còn việc Kỳ tài nhân trổ tài cung tiễn, bắn mũi tên xa hơn một dặm* thì đã từng nghe qua.
Tuy nhiên chẳng ai dám so sánh tài sắc của hoàng hậu và Kỳ tiệp dư, bởi vì cả hai đều mười phân vẹn mười. Sử sách còn ghi, Cung Nguyên trước kia đã giúp Vương Đạo bình định Tây Vực.
***
Mấy ngày nay, hậu cung và nội mệnh phủ nhìn nàng với ánh mắt kì lạ. Kỳ Dương Y có phần khó chịu. Chỉ là tiện tay cứu sống một mạng người, có cần làm quá lên vậy không? Kì thực lúc đó nàng cũng chẳng mảy may để tâm Tuyên Nhân Phổ Hiếu là người tài giỏi, mưu sâu trí lược như thế nào, chỉ biết duy nhất chàng là hoàng đế Nguyên quốc. Dương Y nghĩ thầm, nếu mình đã có ơn cứu mạng một người xuất chúng như thế, thì đám người này tốt nhất nên truy tìm kẻ đã mưu hại hơn là nhìn nàng với ánh mắt đó.
Dương Y tự huyễn hoặc trong lòng, coi như nàng không phải cứu Tuyên Nhân Phổ Hiếu mà là giúp Vương Đạo thoát khỏi trọng tội (nếu Tuyên Nhân Phổ Hiếu hoàng đế bị giết).
_Kỳ thục nghi, cô thật là nhanh trí đó, vị hoàng đế kia là nhờ cô hết. Cả hoàng cung đang xôn xao đây kìa! Thật ngưỡng mộ quá nha! - Tống quý nhân từ đâu đi tới, kéo theo một đoàn hộ giá phía sau, vừa nhìn đã biết ả nghe tin hoàng hậu đổ bệnh nên đến thỉnh an.
Kỳ Dương Y cười nhạt, lách người qua Song quý nhân.
_Không có gì to tát đâu.
Nói rồi nàng đi đến Hoà Kính viên. Thời tiết nắng ấm hôm nay thích hợp để ngắm hoa.
Hoà Kính viên được Vương Đạo cho xây dựng hai năm trước, dùng làm nơi thưởng ngoạn cảnh đẹp. Xung quanh trồng đầy hoa mẫu đơn đủ màu sắc, vào trong là hoa lan rồi đến hoa hải đường. Trung tâm Hoà Kính viên là hồ bán nguyệt điểm sắc bởi thác nước giả và hòn non bộ, lác đác vài đoá sen.
Kỳ Dương Y một mình ngồi xuống bên hòn non bộ. Trong đầu không khỏi nghĩ đến yến tiệc mấy hôm trước. Buổi sáng hôm đó, nàng đang ngồi thêu tranh thì nghe đám cung nữ bàn tán về Tuyên Nhân Phổ Hiếu - người vừa mới đến đây. Song Dương Y vẫn chưa bận tâm lắm. Đến khi yến tiệc bắt đầu nàng mới thực sự chú ý đến chàng. Hôm đó chàng mặc áo bào đen có ánh tím, thêu hoa văn hình chim nhạn bằng chỉ bạc, thắt lưng đính đá hổ phách đỏ, cũng màu bạc nốt. Trang phục tuy đơn giản nhưng phục sức thể hiện sự xa hoa cao quý. Ngồi ngắm một lúc, nàng thật chẳng hiểu sao người ta lại tâng bốc sắc đẹp của Tuyên Nhân Phổ Hiếu như vậy. Đối với Dương Y mà nói, chàng trông trẻ hơn Vương Đạo vài tuổi, gương mặt tuy tuấn tú nhưng đường nét vẫn còn khá trẻ con, không chững chạc như Vương Đạo.
Nghĩ đến đây, nàng nhìn thấy từ xa lờ mờ một nhân ảnh. Người đó toàn thân mặc y phục xanh dương, trên gương mặt ánh lên sự quen thuộc. Quả thực như có thần giao cách cảm, vừa nghĩ đến đã thấy xuất hiện.
***
Đạm Yên lách người qua đám đông của khu chợ, đường sá tạp nham những thành phần xã hội. Nàng thường xuyên va phải những tên ăn mày, hay những đứa trẻ mồ côi. Vài thương nhân mời nàng mua những món hàng, nức tiếng ngợi ca sản phẩm của mình. Thật hên là Đạm Yên biết nói tiếng Cao Ly, chứ nếu không, nàng trở thành kẻ bị tình nghi duy nhất ở đây vì chỉ biết nói tiếng Oa Khoát Đài.
Mặt đất có sự rung chuyển, vang lên từ xa tiếng ngựa hí vang trời, tiếng hí đi kèm tiếng thúc ngựa. Đám thường dân vô thức rẽ lối, tránh sang hai bên như một thói quen. Trương Yên tướng quân người mặt áo giáp bạc, cưỡi một con ngựa nâu khoẻ, tay không ngừng thúc con ngựa phi nước đại. Nhìn con ngựa lao đến với tốc độ nhanh như vậy, sẵn sàng húc những kẻ cả gan chặn đường, Đạm Yên thầm nghĩ, đây là thói quen của những kẻ hào môn thế gia, quan cho chức lớn hay sao? Một phút chốc, ánh mắt nàng trở nên mơ hồ.
Hồi ức đưa nàng trở về buổi tối hôm đó. Sau khi Lệ thành bị chiếm đóng, quân Oa Khoát Đài nhanh chóng trở về bảo vệ Ô thành. Trước khi ra chinh chiến, phụ vương đã căn dặn nàng rằng:"Dù thế nào đi nữa, hãy hứa với ta con phải sống sót". Đó là lời hứa nàng đã nói trong nước mắt trước khi chia ly. Đến canh ba, nàng nhận được tin dữ. Quân Cao Ly sai gián điệp trà trộn vào quân lính, phóng hoả đốt cháy doanh trại. Thời khắc đó nàng đã cởi bỏ xiêm y công chúa, khoác bộ y phục thường dân, cưỡi ngựa đến núi Oa trốn chạy. Bao nhiêu thành trì kiên cố rơi vào tay giặc trong chớp mắt, giang sơn sau một đêm trở thành bãi chiến trường tan hoang. Cảnh chém giết như ngọn sóng mạnh mẽ đánh ập lấy tâm trí nàng, trước mắt là cảnh đầu rơi, máu chảy lênh láng thành sông. Khắp nơi ngập ngụa mùi máu tanh xộc vào cánh mũi. Nơi nơi đều vang lên tiếng khóc thương thảm thiết, oán trách người, oán trách đời, oán trách ông trời sao số phận quá thảm thương. Đếc lúc đó nàng mới hay tin phụ vương và mẫu hậu đêm qua vì giữ thể tiết nên đã tuốt gươm tự sát. Nàng chỉ ân hận không thể đưa quốc gia thoát khỏi cảnh lụn bại như ngày nay. Lòng hận thù giữa nàng với Nguyên quốc và Cao Ly ngày càng sâu sắc...
Con ngựa phi nước đại ngày càng lao tới gần, không ngừng hí vang như một tín hiệu. Đám thường dân bàng hoàng nhìn cô gái trẻ, không ít kẻ lên tiếng cảnh báo "Cô gái kia nhìn cái gì, còn không mau tránh đường cho Jang tướng quân đi qua?", "Mau đưa cô ta ra khỏi đó nếu không muốn bị ngựa húc chết!"... Trong tiếng la ó, con ngựa nâu không hề giảm tốc độ, ngược lại càng theo đà điên cuồng lao về phía trước. Khi khoảng cách giữa người và ngựa gần trong gang tấc, Đạm Yên bị một bàn tay nắm lấy kéo về phía sau, va vào sạp hàng bán vải vóc.
Trương Yên giật dây cương ghìm, con ngựa hí lên một âm thanh lớn đầy cuồng nộ, hai chân trước chổng lên trời, đạp vào không trung. Thời khắc đó, đám người xung quanh như rớt tim ra ngoài.
Bị Lữ Huệ kéo vào trong, Đạm Yên phần nào bừng tỉnh. Biết mình vừa làm một việc chả giống ai, nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất.
Trương Yên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, trái lại với dự đoán của mọi người, y không lên tiếng quở trách, chỉ để mắt đến Đạm Yên hai giây, rồi tiếp tục thúc ngựa. Con ngựa vừa bị mất thăng bằng lảo đảo trong vài giây, rồi tiếp tục phi nhanh về phía trước.
***
Dặm: Đây là dặm Trung Quốc, khác với dặm Anh nhé! Một dặm Trung Quốc bằng năm trăm mét.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro