Chương 16: Xe chỉ, luồn kim (H?)
.
.
.
Lật lại, khâu chặt, nối liền đường viền
Như tình yêu vững bền, chẳng thể nhạt.
Sợi chỉ dọc theo, không hề buông lơi,
Dây tơ tình thắt chặt, dẫu bao tháng ngày trôi.
.
.
.
Cuối cùng, PP quay mặt đi, tránh ánh mắt của người ấy, rồi cất tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy khó khăn: "Ta đã nói hết với Madeline rồi... Đưa ta về cung đi."
Billkin gật đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào y một lúc lâu, trước khi quay người dẫn đường đi ra ngoài. Xe ngựa đã được buộc chặt vào cột, ngọn đèn lồng le lói ánh sáng mờ ảo, bóng tối của đêm bắt đầu bao trùm xung quanh.
Vị công tử nhà giàu ngồi vào vị trí điều khiển ngựa, trong khi hoàng tử Patcharawee ngồi trong xe. Con ngựa và xe từ từ rời khỏi cửa nhà thờ, bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng rít nhẹ. Bầu trời tối đen, chỉ có những ngôi sao mờ ảo lấp lánh qua màn mây.
Im lặng bao trùm giữa hai người, không ai nói gì nữa, như thể mỗi người đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Billkin nhìn thẳng về phía trước, nhưng sự bức bối trong lòng không thể kìm nén. Cuối cùng, anh thở dài sâu, lên tiếng.
"Hoàng tử à..." Âm thanh ấy bắt đầu lúng túng. Billkin thả cương ngựa, khiến ngựa đi chậm lại, nín thở để nói tiếp: "Thật ra, tôi... tôi là một trong những thành viên của nhóm du học sinh ngoại quốc."
PP liếc mắt lên một chút, lắng nghe lời nói của Billkin mà không đáp lại.
"Vì lúc đó tôi rất ham học ngoại ngữ, tôi muốn học để có thể nói được. Nhưng dì tôi không cho tôi học... vì lý do là người phương Tây sẽ nuôi dưỡng con cái họ xa rời khỏi phong tục của gia đình. Dì tôi nghĩ đó không phải là thứ mà một người như tôi nên học." Billkin tiếp tục, giọng có chút cay đắng trong lòng.
"Nhưng tôi cứng đầu, tôi muốn biết, muốn thử, muốn nói chuyện với người phương Tây. Vì vậy tôi có cơ hội tham gia vào nhóm du học sinh ngoại quốc, nhóm này ẩn mình trong con hẻm thuốc phiện, qua sự mời gọi của Khun Irasa, lúc đó vừa trở về từ nước ngoài và vẫn chưa có chức vụ chính thức như bây giờ."
Anh dừng lại, hít một hơi thật sâu trước khi nói tiếp, giọng thấp xuống: "Nhưng rồi, gần đây... nhóm du học sinh ngoại quốc có mục tiêu rất nguy hiểm. Nhiều thành viên trong nhóm bị bắt bởi quan lại. Nhưng để sống sót, họ đã bị người trong nhóm vu oan là những kẻ giang hồ. Cộng với việc tôi được giao nhiệm vụ làm cảnh sát từ cha tôi, nên tôi đã phải rời bỏ nhóm, dù cảm giác như mình bỏ mặc đồng đội. Nhưng quay lại thì không thể, mà tiếp tục thì... cũng thật khó khăn. Tôi sợ hãi như lời Khun Irasa đã nói, không sai chút nào."
PP vẫn im lặng, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe ngựa vào bóng tối của màn đêm. Billkin tiếp tục điều khiển ngựa, anh nói: "Không lâu sau đó... Hoàng thân Montri San Sunit bị cáo buộc có liên quan đến nhóm du học sinh ngoại quốc... Những lời trong bản cáo trạng rất rõ ràng. Những gì tôi từng kể ra không hề sai một chữ."
Billkin lại im lặng, những lời vừa rồi chạm sâu vào trái tim anh. Anh nắm chặt dây cương để kiềm chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Xe ngựa từ từ di chuyển trên con đường tối, như thể thời gian kéo dài trong đêm. Sự im lặng giữa hai người lại trở nên nặng nề hơn từng phút. PP nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì, sự im lặng của y khiến Billkin càng cảm thấy lo lắng.
"Thực ra, khi tôi đã cảnh báo em trước đó..." Anh nín thở, giọng nói mang theo sự do dự. "Tôi chỉ mong muốn điều tốt cho hoàng tử, không muốn em bị vướng vào những chuyện nguy hiểm ảnh hưởng đến sự tồn tại của chính em."
PP quay mặt lại nhìn về phía bóng lưng anh. Người đầu tóc đã bù xù vì gió trời kia không biết rằng người đang nhìn mình cũng đang kiềm nén cảm xúc không kém gì. Ánh mắt của PP đầy hoang mang, rồi âm thanh bắt đầu cất lên lần đầu tiên sau một thời gian dài im lặng.
"Có nghĩa là nhóm du học sinh không chỉ là nơi tụ họp của những người tư tưởng mới, mà còn là một tổ chức có ý định thay đổi chính quyền sao?" Giọng y lạnh lùng đến đáng sợ.
Billkin hơi giật mình trước câu hỏi ấy. Anh cố gắng trả lời mà không vội vã: "Không phải vậy. Mục tiêu ban đầu của nhóm du học sinh chỉ là mong muốn giải phóng để người dân có tiếng nói... có quyền lựa chọn những điều mà họ bị ép buộc, bị kìm hãm bởi các quy định của nhà vua."
Anh tiếp tục với giọng nói nhỏ dần: "Vào thời điểm ấy, từ 'giải phóng' không mang nghĩa của một cuộc cách mạng lớn lao, mà chỉ đơn thuần là mong muốn người dân thường có một chỗ đứng trong xã hội, không bị áp bức đến mức không còn đường lui... như hiện nay. Một ngày mà dù luật đã bãi bỏ chế độ nô lệ, họ vẫn buộc phải sống kiếp nô bộc như cũ."
PP không trả lời ngay lập tức, gương mặt trầm ngâm. Đôi mắt y lại hướng về bóng tối phía trước. Cỗ xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh, tiếng bánh xe nghiền trên mặt đường vang vọng. Billkin lặng thinh, chờ đợi một câu trả lời hay thậm chí một câu phản bác từ người yêu. Nhưng chỉ có im lặng nặng nề đáp lại.
Cỗ xe ngựa tiếp tục lăn bánh cho đến khi đến trước cổng cung điện Tawan. PP không nói thêm lời nào. Billkin bắt đầu cảm thấy rằng sự im lặng này như một bức tường ngăn cách anh với người kia. Anh chắc chắn rằng sự thật mà mình vừa tiết lộ đêm nay đã khiến vị hoàng tử nhỏ giận dữ và thất vọng đến mức khó lòng tha thứ. Hoặc có lẽ ít nhất là...cảm thấy sợ hãi người đàn ông dám thách thức nền quân chủ như anh.
Khi cỗ xe ngựa dừng hẳn, Billkin nhanh chóng bước xuống từ yên ngựa, với tay lấy chiếc đèn bão treo bên hông xe, tay còn lại giữ dây cương rồi buộc ngựa vào cột.
"Đến nơi rồi, Hoàng tử." Anh nói nhẹ nhàng, nhìn vào PP, người vẫn ngồi yên. Khóe miệng y hơi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời vào trong.
Hoàng tử Patcharawee chậm rãi bước xuống, bóng dáng nghiêm túc của y dưới ánh đèn lồng khiến Billkin cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Anh lùi lại một bước trước khi dẫn ngựa vào khuôn viên cung điện.
Khi cả hai dừng lại trước bậc cửa, Billkin khẽ cất tiếng:"Tôi xin lỗi, Hoàng tử, nếu việc tôi giấu diếm chuyện này đã khiến em..." Anh ngừng lại khi cảm thấy không có lời nào phù hợp.
"Tôi không có ý định..." Billkin cúi đầu, ánh đèn lồng rung rinh theo đôi tay anh đang siết chặt, như phản chiếu nỗi hỗn loạn trong lòng. Cuối cùng, anh thở dài, treo đèn lồng lên móc, quay người định rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói khẽ khàng lại cất lên từ phía sau...
"Kin..."
Billkin khựng lại, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc trước khi quay lại nhìn người yêu, người vẫn đang đứng dưới ánh đèn lồng.
"Đang buồn lắm phải không?" PP cất lời, giọng điệu không hề gay gắt, mà lại dịu dàng đến mức Billkin không ngờ tới.
Nam nhân chớp mắt bối rối. "Tôi... tôi không có..." Anh lúng túng, cố gắng che giấu cảm xúc trong lòng, nhưng gương mặt u sầu đã phản bội anh mất rồi.
PP tiến lại gần hơn, bóng dáng nhỏ nhắn của y in dài trên mặt đất.
"Billkin của em giỏi lắm. Giỏi đến mức có thể tự mình học ngoại ngữ tốt như vậy. Nếu là em, có lẽ đã bỏ cuộc ngay từ khi bị cha ngăn cấm."
Billkin lặng người nhìn gương mặt mang nụ cười thoáng qua của PP. Đôi mắt y không hề có sự giận dữ hay thất vọng như anh từng lo sợ.
"Em không giận sao?" Anh hỏi, có chút ngờ vực.
"Giận lắm, vì không chịu nói với em. Nhưng không sao cả. Em đã xâu chuỗi được mọi chuyện từ khi nghe anh buột miệng nói tiếng Anh trong nhà chứa. Chỉ là em nghĩ anh đơn thuần biết ngoại ngữ, không ngờ lại dính líu đến nhóm du học sinh ngoại quốc." Giọng PP chắc chắn. "Chỉ cần sau này không giấu em điều gì nữa là được. Em không cần gì hơn."
Những lời nói ấy như cơn gió nhẹ cuốn đi gánh nặng trong lòng Billkin. Anh nuốt khan, mỉm cười nhẹ nhõm, nhưng trong mắt vẫn còn nét u buồn. Dáng vẻ cố gắng đứng thẳng để tỏ ra mạnh mẽ lại khiến PP cảm thấy xót xa. Y lặng lẽ quan sát người trước mặt, rồi đưa tay chạm nhẹ vào bên tai Billkin.
"To lớn như vậy, thế nào mà lại làm mặt như chú cún con lạc đường thế này? Nếu giận đến thế, em đã không cùng đi xe ngựa về đâu." PP nói rồi nhẹ nhàng xoa vành tai người ấy như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Billkin hơi giật mình, nhưng rồi bất giác bật cười khe khẽ, dù vẫn có chút ngượng ngùng.
"Nhưng tôi..." Anh lẩm bẩm, nụ cười vụt tắt gần như ngay lập tức. Đôi mắt vẫn còn vương nỗi lo âu chưa vơi. Anh hít một hơi sâu, cúi đầu xuống, rồi cất lời với vẻ trầm trọng.
"Tôi thực sự lo cho em... Lo lắng đến không chịu nổi... Tôi không muốn em dính líu đến nhóm du học sinh ngoại quốc chút nào cả."
Billkin lo lắng đến mức đôi mày khẽ giật, gương mặt nhăn lại, hằn sâu nếp nhăn dù không hề mỉm cười, như thể tâm trí anh chất chứa quá nhiều suy nghĩ đến mức không thể chịu nổi.
"Tôi sợ rằng, nếu một ngày nào đó triều đình không hài lòng, em sẽ gặp rắc rối... Tôi..." Anh nuốt xuống những lời còn dang dở, giọng nói bắt đầu run rẩy. "Từ giờ tôi sẽ theo dõi tin tức về Hoàng tử San Sunit thay cho em, chỉ cần em tránh xa bọn họ. Đặc biệt là Khun Irasa... Xin đừng để mình rơi vào nguy hiểm, hoàng tử."
PP lặng lẽ nhìn Billkin, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định.
"Đủ rồi..." Y cất lời, đưa tay lên khẽ che miệng anh lại, ngăn chặn dòng suy nghĩ không hồi kết. "Nói nhiều thế này, không khéo lại hóa điên mất thôi. Em không cần một Billkin cứ mãi lo lắng như thế này đâu."
Billkin mở tròn mắt khi bất ngờ bị bịt miệng, rồi khẽ bật cười trong cổ họng. Bàn tay đang siết chặt cũng dần buông lỏng, vẻ căng thẳng trên gương mặt giờ đây đã giãn ra với một nụ cười nhàn nhạt.
Bất chợt, PP lại tiếp tục lên tiếng, nơi khóe môi thấp thoáng ý cười tinh nghịch.
"Nếu đúng như anh nói... Vậy cái lần anh viện đủ mọi lý do để ngăn em dính líu đến nhóm du học sinh đó, thế có nghĩa là..." Y hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm như dò xét đối phương. "Chẳng lẽ, anh đã lo cho em từ khi ấy rồi sao?"
Câu hỏi ấy khiến Billkin sững người. Đôi mắt anh mở lớn, vẻ mặt có chút bối rối xen lẫn ngượng ngùng. Ánh mắt anh vô thức lướt xuống bàn tay vẫn đang che miệng mình, không thể trả lời bằng lời nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn vị hoàng tử nhỏ như thể oán trách.
Nhưng thay vì vùng vẫy hay trốn tránh, Billkin lại làm một điều mà PP không ngờ tới—anh hơi nghiêng người, cúi xuống, rồi đặt một nụ hôn thật khẽ lên mu bàn tay đang áp trên môi mình.
PP khựng lại trong thoáng chốc. Đôi mắt y khẽ mở to, biểu cảm thoáng sững sờ. Bờ môi hơi hé ra như thể chưa kịp phản ứng, trước khi y chầm chậm thả tay xuống. Ánh nhìn vẫn dừng lại nơi Billkin, người giờ đã cúi đầu, hai gò má ửng đỏ lên rõ rệt.
"Anh đấy..." PP bật cười khẽ, giọng có chút bất lực. "Đáp lại bằng miệng theo cách này sao?"
Billkin lén nuốt nước bọt, đưa tay lên gãi sau gáy đầy ngượng ngùng.
"Tôi... chỉ muốn trả lời mà không cần nói thôi." Anh nói ngập ngừng, rồi bật cười khẽ, ngước mắt nhìn người yêu với ánh nhìn đầy tâm tình.
PP lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu, khẽ lắc đầu, giọng nói lại dịu đi vài phần.
"Bây giờ tâm trạng tốt rồi phải không? Anh đúng là người dễ đổi thay. Vừa rồi còn ủ dột, giờ lại cười cợt được như thế này."
Billkin bật cười trong cổ họng, như thể không thể kiềm chế nụ cười của mình. Anh lén nhìn PP trước khi cất lời với vẻ tự tin vừa mới trở lại.
"Tôi vui vì điện hạ không giận tôi. Nhưng mà... xem ra em vẫn còn thắc mắc nhiều chuyện nhỉ? Vậy thì tôi có một điều nữa muốn nói."
PP khẽ nhướn mày, trong đôi mắt ánh lên vẻ tinh ý như đã đoán được mánh khóe của kẻ lắm chiêu trước mặt.
"Chuyện gì nữa đây?"
Billkin nhếch mép cười nhẹ, như thể đang nắm thế chủ động. "Chuyện là..."
Nhưng ai có thể lường trước được lòng người ranh mãnh khi yêu? Anh bước lại gần hơn, cúi xuống sát bên tai PP, như thể chuẩn bị nói ra điều gì đó. Thế nhưng, thay vì thốt ra điều gì, Billkin lại bất ngờ thổi nhẹ một hơi khiến hoàng tử nhỏ giật nảy mình.
"Billkin!" PP bật thốt, rồi lập tức đưa tay véo nhẹ má kẻ trước mặt, như một cách trả đũa. "Anh thật quá đáng lắm rồi! Bắt đầu được nước lấn tới rồi đấy."
"Aaa, tôi chỉ đùa chút thôi mà!" Billkin bật cười lớn, tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng đưa tay che má mình khỏi bàn tay tinh nghịch kia. "Điện hạ, nếu em cứ véo má tôi thế này, mặt tôi sẽ sưng mất cả đêm đấy!"
"Vậy thì tốt, hoàng tử đây sẽ cười suốt cả đêm thay anh." PP bật cười trong cổ họng, nhưng vẫn không buông tay, còn kéo nhẹ má Billkin thêm một lần nữa.
Cả hai cứ thế đùa giỡn, không còn chút vướng bận hay u sầu. Billkin giả vờ than thở trong khi cố gắng né tránh những cú trêu ghẹo từ người yêu, nhưng vẫn không nhanh bằng y. PP bất chợt nắm lấy cổ tay anh, kéo lại gần đến mức khoảng cách giữa họ chỉ còn lại hơi thở.
"Đủ rồi đấy, Billkin." PP bật cười, giọng nói dịu dàng hơn hẳn.
Billkin, người vẫn còn đỏ mặt vì cười quá nhiều, cuối cùng cũng đứng yên, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm trước mặt. Chỉ cần thấy nụ cười tươi tắn của người yêu, lòng anh đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Billkin thoáng do dự, nhưng rồi, như thể có một nguồn dũng khí trào dâng, anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy eo PP.
PP vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi, không hề né tránh. Và khi còn chưa kịp phản ứng gì, Billkin đã kéo y lại gần hơn, gần đến mức như không còn khoảng cách giữa hai người. Một tay khác của anh lướt nhẹ qua những lọn tóc mềm, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trước trán đối phương, động tác đầy dịu dàng.
Đôi mắt Billkin ánh lên trong màn đêm, phản chiếu ánh đèn dầu bập bùng lay động. Chầm chậm, anh cúi xuống, ánh nhìn chưa từng rời khỏi gương mặt trước mắt.
Trong khoảnh khắc mà ngay cả gió cũng như ngừng thổi, khi mà đầu mũi hai người gần như chạm vào nhau—
PP khẽ cười. Một nụ cười nhẹ, mang theo một ẩn ý khó lường.
"Không phải là... ngọn đèn này sắp cạn dầu rồi sao?"
Billkin khựng lại, trống tim đập dồn dập khi nghe những lời ấy. Dù câu nói nghe có vẻ mơ hồ, không quá rõ ràng, nhưng ý tứ ẩn giấu trong giọng nói cùng ánh mắt đầy mê hoặc của PP lại sắc nét hơn bất cứ ngôn từ nào.
Anh vô thức nuốt khan, rồi cũng đáp lại theo cách vòng vo chẳng kém.
"Vậy... đèn ở phòng ngủ của điện hạ, liệu còn đủ dầu không?"
Ngay khi lời nói rời khỏi môi, Billkin sững lại trong thoáng chốc. Trong đáy mắt anh, sự táo bạo chợt dâng tràn. Không để thêm bất kỳ câu chữ nào chen vào giữa họ nữa, đôi chân anh tiến về phía trước, cơ thể mạnh mẽ áp sát PP ngay tức khắc.
Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, mọi thứ như bùng nổ. Không còn khoảng cách, không còn kiềm chế, chỉ còn lại một nỗi khao khát mãnh liệt dồn nén suốt bao ngày.
Trong màn đêm lặng thinh, chỉ còn lại âm thanh hơi thở gấp gáp của cả hai. Thân ảnh nhỏ nhắn của PP bị ép sát vào cánh cửa gỗ của cung điện, vang lên một tiếng ken két khẽ khàng. Thế nhưng, y không hề lùi bước, cũng chẳng tìm cách tránh né. Đôi mắt ấy chỉ chăm chú nhìn Billkin, vừa ngỡ ngàng, vừa chấp thuận, như bị cuốn vào dòng chảy cảm xúc mãnh liệt này.
Cánh cửa bỗng bật mở vì không chịu nổi sức ép từ hai người. Họ loạng choạng bước lùi vào trong đại sảnh rộng lớn. Nhưng dù có thế nào, Billkin vẫn không nới lỏng vòng tay mình. Anh ôm chặt lấy người yêu, cánh tay rắn rỏi quấn lấy vòng eo nhỏ. Trong khi đó, PP vẫn chưa hoàn toàn định thần lại, chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng giữa nụ hôn kịch liệt.
"Billkin..." PP khẽ gọi tên người yêu, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, người ấy đã lại cúi xuống, đốt cháy mọi ngôn từ bằng một nụ hôn nóng bỏng hơn trước.
Khao khát tràn ngập trong không khí, lý trí không còn chỗ để tồn tại.
Đôi môi họ tìm đến nhau, nhẹ nhàng rồi lại vồ vập, như một trò chơi đầy cám dỗ trong bóng tối.
Billkin dẫn dắt PP lùi dần về phía cầu thang. PP cố gắng giữ mình bình tĩnh, nhưng ngọn lửa cháy rực trong ánh mắt người trước mặt lại khiến y không thể nào phản kháng.
"Anh đúng là...a.."
PP thốt lên nhưng chưa kịp nói xong, giọng nói y yếu dần rồi lạc đi trong cổ họng. Billkin vẫn không ngừng tấn công, anh từ từ áp cơ thể PP dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt ánh lên những tia ranh mãnh khi lướt ngón tay chạm nhẹ vào gò má người yêu.
"Hoàng tử này..." Billkin gọi khẽ, một tay vẫn vuốt ve nơi eo nhỏ không rời. Giọng nói của anh thấp dần, trầm đục, vương đầy những khao khát không thể kìm nén. Đôi mắt sắc bén khóa chặt lấy PP, không còn chút e ngại nào mà chỉ còn ham muốn rạo rực.
"Tôi... e là phải tạ tội... vì đã để trái tim dẫn dắt bản thân đến gần em quá mức thế này..."
PP im lặng nhìn anh, bờ môi khẽ cong lên vẽ thành nụ cười xinh đẹp như một lời dụ dỗ mời gọi không thể che giấu.
"Cứ gọi là 'hoàng tử hoàng tử' mãi thế này...thì có lẽ chưa từng thực sự chạm đến người ta bao giờ đâu nhỉ?" Lời nói ngọt ngào đến mức mê hoặc.
PP hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt của người yêu, rồi khe khẽ cất giọng, như thì thầm: " Gọi em là PP đi, Kin... Như vậy, em mới thật sự cảm thấy gần gũi với anh."
Câu nói ấy như cởi bỏ mọi khoảng cách, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã bùng cháy trong lòng Billkin.
Billkin hít sâu mùi hương của người yêu, rồi từ từ cúi xuống, đôi môi anh chạm nhẹ vào cần cổ trắng ngần. PP khẽ rùng mình, đôi bàn tay to lớn của người ấy lướt dần lên, luồn vào trong áo, ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của y. Động tác của anh chậm rãi, đầy nâng niu, không chút vội vã, như thể muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này.
Nhịp tim cả hai dội vang trong khoảng không tĩnh lặng của màn đêm. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên, chỉ đủ soi rọi một phần không gian, nhưng lại không thể che giấu được hơi ấm đang lan tỏa giữa hai người.
Bàn tay nhỏ nhắn của PP nhẹ đặt lên vai Billkin, như thể một tín hiệu cho phép mà không cần lời nói. Billkin cười thầm trong lòng, đôi mắt sáng lên đầy thỏa mãn.
Chậm rãi, cả hai từng bước lùi lên bậc thang. Billkin giữ chặt lấy PP trong vòng tay, môi vẫn miệt mài mơn trớn nơi cần cổ thanh mảnh và bờ vai gầy, để lại trên da thịt non mềm những dấu vết của một cơn say đắm không thể cưỡng lại. PP không hề phản kháng, hoàn toàn để mặc cho cảm xúc chi phối.
Khi cả hai đặt chân đến tầng hai, Billkin đẩy cánh cửa phòng ngủ của PP mở ra. Cả hai bước qua ngưỡng cửa, tiến vào không gian tĩnh mịch chỉ le lói ánh sáng từ ngọn đèn dầu sắp cạn. Nhưng căn phòng ấy không u tối—nó rực rỡ bởi cảm xúc đang nồng cháy giữa hai người. Rõ ràng rằng, ngọn lửa đang sáng hơn cả ánh sáng từ đèn dầu chính là ngọn lửa của tình yêu, cháy bỏng đến mức không thể dập tắt.
Billkin nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đẩy cơ thể PP dựa vào bức tường. Anh không ngừng hôn lên đôi môi người ấy, từng nụ hôn như không thể ngừng lại. Lần này, tình yêu rạo rực trong mắt họ không hề kiêng nể điều gì mà lập tức tràn ra . Cả hai cũng đã quên hết những gì có thể chờ đợi mình bên ngoài cánh cửa kia.
Một tay Billkin vuốt dọc từ sống lưng xuống mông PP liên tục xoa nắn, cơ thể người yêu anh có phần gầy gò, mảnh khảnh nhưng nơi này lại tròn đầy vô cùng, tay còn lại anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú lên, đôi mắt cả hai giao nhau đầy lửa tình. Chàng cảnh sát trao một nụ hôn nhẹ lên nốt ruồi trên gò má người yêu, đến nơi có nụ cười xinh đẹp đang hé mở. Rồi anh cũng nở nụ cười, nụ cười ấy khác biệt với một má lúm hõm sâu, kéo vị hoàng tử nhỏ xuống khỏi ngai vàng.
"PP..."
Billkin thì thầm, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi PP một lần nữa. Lần này, cả hai nhẹ nhàng lùi lại, cho đến khi hoàng tử nhỏ được anh cảnh sát bế lên, đặt xuống giường. Sau đó, anh cũng nhẹ nhàng cúi xuống phủ lên cơ thể người ấy. Anh cẩn thận tỉ mỉ, như muốn bảo vệ thứ quý giá nhất mà cuộc đời anh từng có.
Tay Billkin vuốt ve lớp vải mỏng che đi cơ thể trắng ngần của PP, cuối cùng dừng lại ở phần cổ tay có những đường ren thêu tinh xảo. Anh nắm lấy chúng, kéo nhẹ, như đang đùa giỡn với những hoa văn tỉ mỉ ấy. Nụ cười khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Billkin, như những sợi chỉ được xe lại với nhau, khó mà có thể phân biệt rõ ý tứ.
Ngón tay anh tiếp tục lần theo khắp đường chỉ may tinh tế trên lớp vải, vuốt ve bề mặt của áo lụa. PP run rẩy, cảm nhận từng xúc cảm chạm vào da thịt, âm thanh của vải lụa chuyển động nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh. Ánh sáng từ đèn dầu hắt lên, chiếu những tia sáng mờ ảo lên cơ thể hai người.
Billkin tiếp tục tham lam hít lấy hương thơm từ cơ thể người phía dưới, mũi anh chạm vào lớp ren thêu trên cổ áo PP, như thể muốn giải thoát người mặc khỏi chiếc lồng vàng.
Miệng PP hé mở, không kiềm chế được mà thở hắt ra một hơi, y không ngăn cản bàn tay nghịch ngợm của người ấy. Cảm giác này khiến tim y đập mạnh, không thể ngừng được những phản ứng tự nhiên của cơ thể. Bàn tay to lớn, có những vết trai sần do đã quen cầm súng, cầm dao của Billkin tiếp tục di chuyển, không hề dừng lại, làm cho cơ thể PP run lên từng đợt. Không đơn giản chỉ là cảm giác vải mềm chạm vào da, mà là sức nóng từ đôi tay người yêu, mạnh mẽ truyền qua như lửa cháy thiêu đốt từng tấc da thịt y.
Cơ thể nhỏ bé nằm yên như vậy nghẹn ngào, mặc cho sự đùa giỡn từ đôi tay người thương trên lớp vải mỏng, như thể một trò chơi đầy đam mê mà cả hai không muốn dừng lại. Cho đến khi Billkin không kiềm chế được nữa, anh kéo mạnh vạt áo xuống khiến tấm vải rộng ra, để nó tuột khỏi vai của PP, trước khi cởi bỏ xuống toàn bộ. Từng mảng da thịt trắng hồng của người yêu lộ ra trong ánh đèn vàng mập mờ khiến lý trí Billkin không khỏi trấn động mạnh một phen.
Ngón tay anh bắt đầu vuốt ve, xoa nắn khắp làn da mẫn cảm, mỗi nơi anh chạm vào đều khiến PP bật tiếng nức nở, thổn thức. Đôi môi anh nóng bỏng và háo hức, lướt trên làn da láng mịn của đối phương, tham lam hít lấy từng hơi thở đầy quyến rũ, như thể muốn thỏa mãn cơn khát đã lâu.
Khi cơ thể mảnh mai không còn một mảnh vải che chắn, người phía dưới đẹp đến động lòng. Billkin nghĩ, hẳn là còn đẹp hơn khi diện y phục lộng lẫy nhiều lắm.
PP nằm giữa giường lớn không ngừng run rẩy, tay y ôm lấy cổ người yêu. Hai hàng mi cụp xuống cùng ánh mắt long lanh dần mờ đi vì những xúc cảm mãnh liệt cuồn cuộn kéo tới như những cơn sóng nhấn chìm lý trí y.
"Ưm...Kin.."
Môi Billkin chạm vào hai điểm đỏ trước ngực PP, cả cơ thể y mềm nhũn, không thể ngừng phát ra những thanh âm ngọt ngào. Người phía trên như càng được đà lấn tới, anh kéo dài nụ hôn từ ngực, xuống chiếc eo thon gọn, rồi tới nơi tư mật nào đó... Mỗi nơi đi qua đều không ngần ngại để lại những dấu vết ân ái, như thể khẳng định rằng, cơ thể và trái tim của người này thuộc về anh, chỉ riêng một mình anh.
Đêm nay, Billkin không cần phải kiềm chế mình nữa...
.
.
Hai lớp vải xếp chồng lên nhau như một, đan chỉ vào các đường khâu lên xuống liên tục, lật lại rồi may khít với đường chỉ cũ, kéo chặt các mép vải. Tình yêu. Không thấy vết rạn nứt, mọi thứ đều khít chặt, mịn màng và tinh tế.
.
.
"Tôi muốn cởi bỏ hết lớp vải bao quanh cơ thể em... để tôi thay những lớp vải ấy, trọn vẹn ôm lấy em."
Hai lớp vải đan nhau, thêu lời thề,
Kim lên, kim xuống, chỉ nối bền.
Chặt chẽ, dính sát, không ngần ngại,
Chung giấc mộng, chẳng bao giờ rời xa.
Lật lại, may chặt, giữ tình ngàn năm,
Yêu thương, trân trọng từng giây phút.
Cắt mép vải, buộc lại không dối lừa,
Dây tình thắt chặt, đan từng sợi.
Thân thể không rời, nhịp thêu không dừng,
Yêu mãi yêu mãi, trái tim đong đầy.
Lên xuống mượt mà, như sợi chỉ yêu,
Vải cùng cơ thể, như đôi tình si.
TBC
—————————————
Ôi tôi sợ quá, bà tác giả văn hay chữ tốt, viết đoạn ân ái mà viết được nửa chừng xong chơi cho hẳn 3 đoạn thơ Thái... ác thiệt chứ edit siêu khổ! Nhưng mà sự thật là đoạn ân ái là tôi đã dựa vào bản gốc để viết thêm. Vì tôi thích thế huhuhuu ...còn lại để mọi người tự phát huy trí tưởng tượng nhé... theo tôi nghĩ ý bà tác giả là tả họ như hai tấm vải quấn lấy nhau rồi "xe chỉ luồn kim" không dừng... haizzzz Oopsy daisy mak 5555555555555.
Cảm ơn mọi người đã đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro