Văn Án
Trình Âm rất thích được ngồi cùng bàn với Trần Nhiên. Thích đến mức luôn muốn nói một câu "Tôi thích anh" với anh, nhưng lại luôn giấu kỹ trong lòng không dám thổ lộ. Chỉ là đôi khi cảm xúc trào dâng, suýt chút nữa buột miệng nói ra --
Trình Âm: "Trần Nhiên, tôi có chuyện muốn nói nhỏ với anh."
Trần Nhiên nghiêng người tới gần, phối hợp vô cùng tự nhiên: "Gì thế?"
Câu nói đã ra tới miệng, Trình Âm mặt đỏ tim đập, lại đột ngột đổi giọng:
"Anh... chưa kéo khóa quần."
Trần Nhiên: "???"
Từ đó, những câu "nói thầm vô bổ" kiểu này ngày càng nhiều. Đến mức nghe rất rất quen, Trần Nhiên cũng chẳng buồn để ý nữa:
"Em nói đi."
---
Trong một buổi tiệc, Trình Âm lần đầu uống rượu. Trần Nhiên trước mắt cô bỗng như hóa thành hai người. Cô luống cuống vươn tay muốn xác định ai là thật ai là giả, nhưng lại bị ai đó nắm lấy tay.
Trần Nhiên cúi sát tai cô, nói khẽ:
"Giờ đến lượt tôi thì thầm với em."
Trình Âm lập tức cảnh giác kiểm tra lại quần áo mình, chắc chắn mọi thứ vẫn ổn mới chịu áp sát lại gần.
Bên tai là hơi thở nhẹ thoảng mùi rượu, mang theo giọng nói trầm trầm:
"Tôi cũng thích em."
---
Vở kịch nhỏ:
Vì khuôn mặt hơi giống nhau, Trần Nhiên và Trình Âm thường bị bạn bè trêu là "tướng phu thê".
Trần Nhiên lập tức phản bác:
"Tuyệt đối không có chuyện tôi với Trình Âm đến với nhau! Nhìn mặt là thấy như anh em rồi, ai mà xuống tay cho nổi?"
Vậy mà về sau, có lần chọc giận Trình Âm, Trần Nhiên chạy theo đến tận ga tàu điện ngầm, ôm cô lại, dỗ dành hết lời.
Trình Âm lớn tiếng nói: "Anh à~, ba mẹ mà biết thì sẽ đánh chết hai chúng mình mất."
Trình Nhiên: .....??
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro