Chương 1: Đề Bài Nộp Mạng
Tuyết đã rơi suốt bốn tiếng đồng hồ. Nó không có bất kỳ dấu hiệu dừng lại.
Nơi này là một gian nhà nhỏ trên núi hoang. Nhiều công cụ săn bắn khác nhau được treo trên tường và một chiếc bàn dài bằng gỗ bị mối mọt gặm nhấm nằm ở trung tâm.
Xung quanh bàn có một nhóm người. Nam, nữ, già trẻ lớn bé đều có mặt đông đủ. Thậm chí có một người nước ngoài trong số họ.
Căn phòng rất lạnh. Tất cả mọi người có mặt đều rùng mình với vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt của họ nhưng không ai di chuyển để bắt đầu nhóm lửa. Chiếc radio cũ kỹ ngồi trên bàn đang phát biểu.
【Hiện tại là 17:30 giờ Bắc Kinh.】
【Cách khảo thí còn có 30 phút, mời các thí sinh nắm chặt thời gian tiến vào phòng thi.】
Âm thanh của đài phát thanh rất khó nghe và cũng có những tiếng động tĩnh mà người ta thường nghe thấy trong nền các chương trình phát thanh từ những năm 1950. Nó vo ve không mệt mỏi.
Đây là lần thứ hai nó vang lên, lần đầu tiên cách đây 3 tiếng, nói:
【Hoan nghênh đi vào phòng thi số 003712.】
Khiến một bà lão ngất xỉu ngay lập tức và thậm chí bây giờ bà vẫn chưa hồi phục.
Một người khác đã không nghe theo hướng dẫn của nó và cố gắng phá hủy đi radio...... Sau khi tháo pin, anh ta chạy ra khỏi phòng như bị ma nhập. Năm phút sau, cơ thể anh ta rơi xuống từ mái nhà cùng với một đống tuyết.
Sau đó, không ai dám động đến thứ này.
"Chậc, đây là bị ma ám?" Một thiếu niên không kiên nhẫn nói. Y mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng và một chiếc vòng tay màu đỏ trên tay, và nam sinh bên cạnh đang giật mạnh quần áo của y.
Những ngón tay của thiếu niên mảnh mai và rất đẹp. Nhưng khí tức cả người hiển nhiên rất lạnh, còn không bằng ra ngoài trúng gió.
"Tiểu bằng hữu ...... Đây có phải là một sự kiện siêu nhiên nào đó không......" Nam sinh đang kéo thiếu niên nói, rồi nhìn xung quanh.
"Ca, anh có thể buông tay trước không." Thiếu niên không nói nên lời, nhìn người đang bắt lấy quần áo của mình không bỏ và nói.
"Cái đó...... Tiểu bằng hữu...... Anh không phải là đang lo lắng cho em hay sao, lỡ như mà buông em ra rồi lại biến mất thì sao bây giờ? Đúng không." Hạ Triêu không chịu buông Tạ Du mà không nói gì.
"Nhìn các ngươi chắc tuổi cũng không lớn lắm, vừa mới tốt nghiệp?" Giọng của một người nam khác vang lên, Tạ Du nhìn sang, tổng cộng có mười hai người, còn một người đang ngủ trên ghế sô pha.
Ngoại trừ y và Hạ Triêu, còn có chín người khác, bao gồm cả sáu người đều là hai người cùng nhau, có một tên côn đồ cùng một bà lão, và thậm chí một cô gái đang mang thai. Người đang nói đúng là một trong sáu người kia.
"...... Ừm. Tôi gọi là Tạ Du, khoa y trường đại học Thanh Hoa. Vừa mới tốt nghiệp...... Omega cấp S." Tạ Du không biết tại sao, y lại nghĩ người trong trước mặt y rất đáng tin cậy. Nên liền trực tiếp giới thiệu tên.
"Lâm Thu Thạch. Nhà thiết kế. Lớn tuổi hơn cậu một chút. Omega cấp A" Người đàn ông vừa nói vừa cười đáp lại y. "Đây là Alpha của tôi, Nguyễn Nam Chúc." Nói xong chỉ vào người bên cạnh.
"Hạ Triêu, Alpha của tôi." Tạ Du cũng theo bản năng mà giới thiệu Hạ Triêu.
"Các cậu có biết nơi này là nơi nào không?" Một người khác hỏi. Người đàn ông trông rất sạch sẽ và có một cảm giác ấm áp.
"Tự giới thiệu một chút, Giang Đình, giáo sư tại Học viện Cảnh sát tỉnh S, một Omega cấp S. Đây là người yêu của tôi, con trai của nhàu giàu số một thành phố Kiến Ninh, Nghiêm Tà, một Alpha cấp S." Hai người nắm tay nhau hờ hững hỏi han hai người.
Tạ Du và Lâm Thu Thạch nhìn bàn tay họ đang nắm trong tay và nghĩ: Thời buổi này Omega/Alpha cấp S cấp A đều dễ gặp phải không? ?
"Không rõ lắm, tôi và tiểu bằng hữu nhà tôi vốn đang chuẩn bị về nhà từ bệnh viện, tự nhiên tới chỗ này." Thấy không có gì khủng khiếp xảy ra, Hạ Triêu cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Tôi và Lâm Lâm cũng vậy, chúng tôi đang định ra ngoài, vừa mới bước chân khỏi liền tới nơi này rồi." Nguyễn Nam Chúc nhìn quanh và nói.
"Cái đó...... Không biết tôi có thể đi cùng anh không? Chúng tôi cũng vừa mới đến đây." Hai người còn lại cũng tới đây.
"Tất nhiên là có thể." Lâm Thu Thạch gật đầu, "Tôi có thể hỏi tên của các anh......?"
"Đường Mạch, Omega, hắn là Phó Văn Đoạt, Alpha." Nam nhân giới thiệu ngắn gọn.
"Nghiêm Tà."
"Giang Đình."
"Hạ Triêu."
"Tạ Du."
"Nguyễn Nam Chúc."
"Lâm Thu Thạch."
Cả tám người đơn giản giới thiệu một chút. Sau khi thảo luận, họ phát hiện ra rằng dường như họ đến từ những thế giới khác nhau, nhưng không ai biết nơi này là đâu.
Đúng lúc này, cái radio kia lại vang lên.
【Mời các thí sinh mau chóng vào phòng thi, tránh lảng vảng bên ngoài.】
Câu này được lặp lại ba lần. Căn phòng im lặng đến chết người.
Thật lâu sau, có người nhẹ giọng hỏi: "Nó lại ra lệnh...... Làm sao bây giờ? Nó làm sao mà biết được có người còn ở bên ngoài?"
Sắc mặt mọi người khó coi, và không ai trả lời.
Một lúc lâu sau, tên côn đồ ngồi ở đầu bàn không kiên nhẫn hỏi: "Vậy nên còn có ai chưa vào?"
Người này có mái tóc hơi uốn vàng. Dáng người anh ta gầy và chiều cao trung bình. Cả hai cánh tay của anh ta đều có hình xăm một đống con vật. Mặc dù không thể phân biệt được đó là chó hay lừa, nhưng dáng trông khá đáng sợ.
Người ngồi bên cạnh anh ta hơi co người lại và trả lời: "Lão Vu."
"Lão Vu là ai?"
"Tên say rượu đã nôn ngay khi vừa bước vào cửa. Người đã mang theo cả con trai và cháu ngoại trai của mình ".
Người trả lời chỉ tay về phía bức tường, sau đó cẩn thận làm một cử chỉ "Im lặng".
Phía bức tường có một chiếc sô pha cũ nát, nằm trên đó là cháu ngoại trai của người kia.
Đó là một thanh niên 27-28 tuổi. Y có một dáng người cao và vẻ ngoài của y cực kỳ xuất sắc. Khi y giữ khung cửa và cúi đầu để bước vào gian nhà, những cây thông núi phủ đầy tuyết sau lưng y đẹp như tranh vẽ. Tuy nhiên, kể từ khi bước vào, y liên tục duy trì vẻ mặt đờ đẫn, có vẻ hơi kiêu căng.
Theo tên say rượu Lão Vu kia run rẩy nói, tên cháu ngoại trai của ông tên là Du Hoặc.
"Y vừa mới về nước chưa tới hai tháng, nhân dịp những ngày nghỉ lễ Quốc khánh y đến Cáp Nhĩ Tân tìm tôi. Tôi vốn định đưa y đến sân bay vào sáng sớm ngày mai. Haizz....... Tất cả là lỗi của tôi! Không thể tự kiểm soát!"
Lão Vu đã uống say mèm hôm đưa tiễn. Ỷ vào ban đêm vắng người, ông ăn vạ trên đường.
Trên vỉa hè trước bệnh viện nhi đồng, ai đó đã để lại một tiền giấy vàng mã, Lão Vu lúc ấy loạng choạng không thể lấy lại thăng bằng, một chân bước đạp lên một đống giấy, mọi thứ quay cuồng, ngay cả con trai ông và cháu ngoại trai ông đều được gửi đến đây.
Khi họ bước vào gian nhà, ông còn chưa kịp hoàn hồn thì đã "oẹ" mà nôn mửa cả người Du Hoặc. Sau khi nôn mửa, Lão Vu liền doạ tỉnh rượu, sợ hãi đến mức không dám nói chuyện với Du Hoặc.
Hạ Triêu liếc nhìn Du Hoặc, rồi sau đó là Tạ Du.
Chà, khá giống, đều có một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Những người đến đây đều bị bắt một cách bất ngờ và hoàn toàn không hề chuẩn bị trước. Chỉ có Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc nhận nhiệm vụ và đưa người qua cửa, mang theo một vài bộ quần áo để tắm rửa.
Sau khi Du Hoặc thay đồ, y vẫn xa cách với những người khác và nằm trên ghế sô pha mà không nói một lời nào. Y dường như đã ngủ.
Qua cánh tay che mặt của y, có thể nhìn thấy một chiếc khuyên tai đinh trên tai phải của y. Nó phản chiếu ánh sáng phát ra từ ngọn đèn dầu và có vẻ rất chói mắt.
Bầu trời đáng lẽ đã tối sầm lại nhưng khắp nơi của ngọn núi đều được bao phủ bởi tuyết và bên ngoài trời vẫn còn sáng như cũ.
Một cô gái mang hoảng sợ nhìn về phía tủ bát. Thời gian trên điện thoại của họ trở nên thất thường và họ chỉ có thể dựa vào chiếc đồng hồ ở phía trên tủ để biết thời gian: "Gần 6 giờ rồi. Lão Vu kia có phải hay không đã...... "
Bang, bang, bang!
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đập vào cửa.
Mọi người đều kinh ngạc. Họ nhìn qua với ánh mắt sợ hãi. Tuyết chất đống trên cửa sổ bị đẩy sang một bên và khuôn mặt của Lão Vu xuất hiện qua tấm kính. Với cái miệng phóng đại, ông nói: "Là tôi, mau mở cửa."
Ngoại trừ tám người, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, về kịp trước 6 giờ, không có mất mạng.
Hai người nam nhân phủ đầy tuyết bước vào nhà đúng là Lão Vu và con trai ông Vu Văn.
"Bên ngoài thế nào rồi?" Mọi người vội vàng hỏi.
Lão Vu rùng mình tại chỗ một lúc, rồi tát mạnh vào mặt bản thân. Sau đó ông đã tát con trai mình. Khi bọn họ đã ấm lên một chút, ông nói: "Tôi đã đi khắp nơi nhưng đều vô ích! Dù có đi đâu, không quá 10 phút, nhất định có thể nhìn thể gian nhà nhỏ này ở trước mặt. Không thể thoát ra!"
"Có những người khác không? Hay thậm chí cả những căn nhà?"
Lão Vu ủ rủ nói: "Không có, đừng hy vọng."
Vẻ mặt của mọi người rơi vào tuyệt vọng.
Không có tín hiệu điện thoại, thời gian trên điện thoại thì bất thường. Tất cả các cây đều trông giống nhau nên rất khó để phân biệt hướng nào là đông, nam, tây hay bắc. Hoàn toàn không có gì cả.
Đây là tình trạng hiện tại của họ.
Ồ, cũng có một chiếc radio cũ rích ồn ào nhắc nhở họ về kỳ thi.
Thi cái con mẹ mày.
"Du Hoặc kia, mọi người nghĩ như thế nào?" Đường Mạch hỏi bọn họ.
"Tôi vẫn chưa ở chung, không biết." Hạ Triêu lắc đầu. Không hổ danh là Triều ca, hắn đã làm quen với mọi người trong thời gian ngắn như vậy.
"Chừng nào bắt đầu thi thì biết" Nguyễn Nam Chúc nói.
Thời điểm Lão Vu bước vào cửa, radio ở sau lưng bắt đầu vang lên âm thanh sàn sạt.
Chỉ thời gian cả buổi chiều thôi cũng đủ để những người hình thành phản xạ có điều kiện. Họ lập tức trầm mặc và nhìn vào radio.
【Tất cả thí sinh toàn bộ bước vào phòng thi, sau đây sẽ đọc nội quy khảo thí.】
Lão Vu và Vu Văn vừa bước vào trung tâm phòng thi đã nuốt nước bọt ừng ực.
【Khảo thí được tiến hành trong khoảng thời gian quy định.】
【Sau khi khảo thí chính thức bắt đầu, thí sinh không được lại vào trường thi. Trong lúc khảo thí diễn ra không được tự tiện rời khỏi phòng thi, nếu có trường hợp khẩn cấp, phải theo hướng dẫn của giám thị tạm thời rời khỏi.】
【Ngoài trừ khảo thí mở sách ra, không được sử dụng di động hoặc các công cụ liên lạc khác, thí sinh tự giác tắt máy.】
【Khảo thí tính theo điểm, thí sinh cần thiết viết đáp án trên phiếu trả lời ở nơi được chỉ định (trừ trường hợp đặc biệt), câu trả lời không hợp lệ sẽ huỷ bỏ.】
Radio nói xong, mọi thứ lại một lần nữa trở nên im lặng.
Một lúc sau, trong phòng bỗng nhiên lâm vào cuộc bàn tán.
"Giám thị là ai?"
"Còn có mở sách?"
"Phiếu trả lời lại là cái gì?"
"Còn thảo luận về nó, các ngươi điên rồi." Tên xăm hình nghịch con dao quân đội Thụy Sĩ, không thể biết gã đang nghĩ gì.
"Nếu không thì chúng ta nên làm gì?" Đôi mắt của thai phụ vẫn còn sưng húp vì khóc, nói khẽ: "Đừng quên chuyện lúc trước......"
Cô chỉ lên mái nhà.
Tên xăm hình nghĩ đến thi thể kia, sắc mặt cũng tái đi. Gã cứng người một lúc, cuối cùng chấp nhận tình hình hiện tại. Cầm con dao quân đội Thụy Sĩ, anh ta vẫy nó về một hướng cụ thể: "Thằng nhóc."
Vu Văn nhìn trái nhìn phải rồi chỉ vào bản thân: "Anh...... Kêu tôi?"
"Đúng vậy, liền mày, tới, ngồi đây. " Tên xăm hình vỗ chỗ ngồi gần gã nhất ".
"Tôi, y......" Vu Văn quay lại nhìn anh của mình chỉ thấy anh của cậu vẫn nằm trên ghế sô pha như đã chết. Cậu thức thời mà kìm nén những câu thô tục, nói: "Tôi 18."
Hơn nữa, tên xăm hình lớn lắm cũng chỉ 25-26 tuổi, gã lấy mặt ở đâu ra mà gọi người khác là thằng nhóc.
"Xưng hô như thế nào cũng được!" Tên xăm hình có chút không kiên nhẫn, "Ngồi lại đây, tao hỏi mày. Mày là học sinh? "
Vu Văn: "Đúng vậy."
Tên xăm hình cau mày nói: "Mày sẽ làm khảo thí sao?"
Lão Vu phản xạ có điều kiện nói: "Nó dĩ nhiên là có thể! Nó chính là khảo thí mà lớn! "
"Ông câm miệng lại đi." Vu Văn vẫn luôn không khách khí đối với tên say xỉn này.
Nhưng sau khi cậu mắng cha mình xong, quay đầu lại, cậu thấy mọi người trong phòng, trừ anh cậu cùng tám người đang tụ tập đằng kia ra, thì đều đang háo hức nhìn cậu.
Vu Văn: "......"
Cậu châm chước lời nói của mình một chút, nói: "Tôi vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6 vừa rồi xong, chơi như điên trong ba tháng qua, đã...... A, đã không thể tiếp tục khảo thí. "
Thai phụ đã hoảng loạn cả buổi chiều, miễn cưỡng hướng về phía cậu cười một chút: "Như vậy vẫn tốt hơn chúng tôi rồi. Cậu chỉ mới ba tháng, còn chúng tôi đã sớm quên hết từ lâu rồi."
"Không phải đâu." Vu Văn thấy tình hình hơi phi lý và thậm chí còn quên mất nỗi sợ hãi của mình, "Mọi người không đọc tiểu thuyết hay xem phim à? Gặp chuyện như hiện tại khảo thí có thể thật sự là khảo thí hay sao? Khẳng định là một cách gọi khác mà thôi! "
"Bạn nhỏ này có chút thú vị." Giang Đình có chút hứng thú lắng nghe những gì Vu Văn nói.
"Quả thật là có đạo lý." Phó Văn Đoạt cười khẽ một tiếng nói.
"Cách gọi khác là làm gì?" Có người hỏi Vu Văn.
Vu Văn trợn mắt: "Làm sao tôi biết được, dù sao thì trong phim kinh dị cũng là lại đây chết mà thôi, ai mà lại tới chỗ này để khảo thí các người về toán lý hoá? Căn nhà gỗ này do Bộ Giáo Dục xây dựng à? "
Cậu vẫn chưa cảm thấy mình đã nói đủ. Cậu nói thêm một câu: "Hah."
Biểu ca của cậu đang nằm trên ghế sô pha như đã chết cuối cùng cũng bị đánh thức bởi một tiếng "hah" của cậu.
Vu Văn quay đầu nhìn.
Cậu liền nhìn thấy Du Hoặc ngồi dậy, nhìn nhóm người qua đôi mắt hờ hững, rồi xoa ấn cổ của y. Y đạp phần chân dài lên trên sàn gỗ cũ, khiến chiếc ghế sofa trông càng nhỏ hơn.
Thời gian dường như đã được tính toán và ngay khi y buông tay và ngẩng đầu lên, đồng hồ trên tủ vang lên "Đương đương".
Đúng 6 giờ.
Âm thanh trên radio lần nữa phát ra.
【Hiện tại là 18:00 giờ Bắc Kinh, khảo thí đã chính thức bắt đầu.】
【Nhắc lại một lần nữa, các thí sinh không được bước vào phòng thi sau khi khảo thí bắt đầu, trong lúc khảo thí diễn ra không được phép tự tiện rời khỏi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.】
【Nếu phát hiện có bất thường hoặc gian lận trong khảo thí làm mất trật tự, trực tiếp trục xuất khỏi phòng thi.】
【Các quy tắc khảo thí khác, lấy đề bài làm chuẩn.】
Sau khi nó uy hiếp một lúc, nó dừng lại trong hai giây, nói:
【Thời gian thi: 48 tiếng.】
【Hiện tại phát đề thi và phiếu trả lời, chúc mọi người lấy được thành tích tốt.】
Sau khi radio nói xong câu cuối cùng, lại lần nữa chết ngắt.
Vu Văn: "......"
Bài thi chết tiệt cùng phiếu trả lời không phải nên trước sao phát ra sao???
Vị thai phụ hoảng sợ kêu lên một tiếng, kinh hoảng nói: "Bức tường kia!"
Cô đang nói đến bức tường phía trên lò sưởi, lúc trước ngoại trừ bức tường nhiều vết dao ra thì trống trải, mà giờ lại có thêm vài chữ ——–
Đề bài: Một nhóm du khách đến núi tuyết......
Bài làm yêu cầu: Cứ mỗi 6 tiếng đồng hồ sẽ thu bài một lần, nếu không đạt được điểm nào trong vòng 6 tiếng sẽ có một người bị huỷ tư cách khảo thí và trục xuất khỏi phòng thi.
Bên dưới hai dòng này là một khoảng trống lớn, giống như phần đáp án được dành ra trên tờ giấy thi.
Đề bài này là gì? Hỏi cái gì và trả lời cái gì?
Mọi người đều bối rối.
Đừng nói là 6 tiếng, dù cho là 600 tiếng đồng hồ, bọn họ cũng không biết làm cách nào để kiếm được điểm số.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh mang theo những hạt tuyết nhỏ tràn vào phòng khiến mọi người rùng mình.
Họ nhìn về phía ngọn gió tới, liền thấy Du Hoặc không biết từ lúc nào đã tới bên cửa sổ, mở nửa cách của sổ ra.
"Mày đang làm gì đấy?!" Tên xăm hình giận dữ nói.
Du Hoặc một tay đút túi quần, tay kia chuẩn bị đưa tay ra, nghe vậy y liền quay đầu lại nhìn một cái. Có lẽ là do cái nhìn thoáng qua nên trông lạnh lùng trào phúng cùng ngạo mạn.
Tên xăm hình càng phẫn nộ: "Mở cửa sổ không biết hỏi trước một tiếng hay sao? Lỡ như xảy ra chuyện mày gánh nổi không?"
"Mày là ai?"
Du Hoặc sau khi nói xong ba chữ này liền không để ý đến gã, y còn đưa tay trái ra. Y còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bị một người khác chặn lại. Du Hoặc đưa mắt nhìn lên thì thấy là Đường Mạch. Thấy Du Hoặc đang nhìn mình thì mỉm cười, Phó Văn Đoạt bên cạnh cũng hiểu ý, đưa tay ra.
Lão Vu nhịn không nổi nữa, thúc giục con trai, nói nhỏ: "Mày đi hỏi một chút."
Không biết tại sao Lão Vu lại có vẻ rất sợ đứa cháu ngoại trai này.
Vu Văn hét lên, "Ca, các anh đang làm gì vậy?"
Phó Văn Đoạt rút tay lại và cho mọi người xem. Vết thương lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Thử xem hậu quả khi bị trục xuất khỏi phòng thi." Giọng nói lạnh lùng của Tạ Du vang lên.
Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi, bởi vì giọt máu đỏ sẫm chảy xuống lòng bàn tay, bởi vì làn da trắng nõn, mà trông càng thêm kinh ngạc. Cũng vì khả năng tự phục hồi của Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt lau vết máu trước khi nó lành lại, Giang Đình nhặt một cái lon sắt rỉ sét và ném nó ra ngoài cửa sổ.
Dưới cái nhìn của mọi người, lon sắc trong nháy mắt tan rã thành bột phấn, theo tuyết cùng tan ra.
Lúc này nhìn "Bài làm yêu cầu" trên tường, trong mắt mọi người đều là vẻ kinh hãi.
Phó Văn Đoạt lại một lần nữa đóng cửa sổ lại, ánh mắt Du Hoặc đảo quanh bóng dáng họ một lúc.
"Cảm ơn." Du Hoặc liếc mắt nhìn vài người một cái, đã lâu y không gặp được người có thể theo kịp tiết tấu của bản thân.
"Không khách khí, làm quen một chút?" Thanh âm của Phó Văn Đoạt không chút để ý mà thoáng qua, Tuỳ tay mà đem của sổ đóng lại.
"...... Du Hoặc." Du Hoặc mấp máy môi. Y mở miệng nói: "Không cần giới thiệu, lúc nãy tôi đã nghe qua."
Vài người vừa định giới thiệu đều không hẹn mà cùng cười một chút.
Hóa ra bọn họ đều là đồng loại.
Du Hoặc lại nhìn xung quanh.
Vu Văn là người duy nhất có dính dáng đến khảo thí...... Y không thể không hiểu nhiều hơn.
Ba năm trung học của vị bạn học này toàn yêu sớm, tụ tập đánh nhau, chèo tường chet net, phạt đứng cột cờ, công việc bận rộn, còn muốn bớt thời gian để ứng phó bệnh trung nhị đột nhiên đột phát hiện tại còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.
Vật lý?
Trông cậy vào nó còn không bằng trông cậy vào con chó.
Còn những người khác ...
Ngoại trừ tám người vừa rồi.
Già, yếu, bệnh, mang thai còn có côn đồ.
Ngũ Độc đều đủ.
Vừa mới bắt đầu đã là đề nộp mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro